Chương 4
Mạc Nhan
13/07/2013
Có một người để sai bảo đối với nàng mà nói đó là một chuyện thật tốt nha, quả thật thoải mái rất nhiều! ^^=
Có Sa Vô Kỵ nên ở trọ, ăn uống, ngủ
nghỉ… tất cả đều do hắn lo, nàng không cần phải suy nghĩ, mà Sa Vô Kỵ
quả thật rất tuân thủ lời hứa đối với nàng, bởi vì cách đó một ngày,
nàng lại gặp thủ hạ mà đại ca phái tới tìm kiếm nàng mang về, nhưng
những người này vốn không phải là đối thủ của Sa Vô Kỵ.
Không chỉ như thế, phàm là người đối
với nàng không có ý tốt, cũng đều bị Sa Vô Kỵ đánh cho chạy mất dép! Ví
dụ như là hôm nay, vào lúc giữa trưa, khi Sở Tuyền đang đi dạo ở chợ,
nhìn ngắm những trang sức trên sạp thì bỗng nhiên gặp vài tên nam nhân
không đứng đắn đùa giỡn, trêu chọc.
Haizzz… đương nhiên là những tên không có mắt đó kết cục thật thảm! -__-
Không cần nàng ra tay, mấy tên đó cũng
đã bị Sa Vô Kỵ đánh cho quỳ rạp dưới mặt đất, y hệt như những con chó
liều mình cầu xin được tha thứ…
Chậc… có sẵn bảo tiêu đương nhiên thật
tốt, bất quá, có vấn đề một chút… đó chính là… cứ mỗi lần nàng không chú ý hắn sẽ đột nhiên hôn trộm nàng… >””<
“Đương nhiên không được. Trừ phi ta đồng ý, nếu không ngươi không được tự tiện hôn ta!”
Mày kiếm nhíu lại: “Nàng nói chuyện không giữ lời!”
Đôi mi thanh tú nhăn lại so với hắn càng nhanh hơn: “Ta nói chuyện không giữ lời chỗ nào?”
“Ta đáp ứng bảo vệ nàng, không để nàng bị mang đi, còn nàng đáp ứng để cho ta hôn.”
Sở Tuyền ngây người, lập tức tay chống
thắt lưng kháng nghị: “Ta nói ngươi đừng cho bọn họ đem ta bắt trở về là đúng vậy, nhưng không nói là ngươi có thể tuỳ ý hôn tan ha.”
“Nàng có, nàng dùng miệng trao đổi điều kiện, còn đánh ngoắc tay, còn hôn môi đồng ý.”
“Sao? Đó là…”
“Nàng muốn đổi ý sao?”
“Ta…”
“Không tuân thủ lời hứa, nam cả đời không lấy được vợ, là nữ thì gả không đến trượng phu.”
Á!!! O__O!!!
Nàng trừng lớn mắt, trong khoảng thời
gian ngắn á khẩu không nói được gì. Luôn luôn không hề hé răng nói nửa
lời như hắn, hôm nay sao tự dưng lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy
chứ??? >”<
Đợi chút, nàng phải làm cho rõ ràng
chuyện này nha, lúc ấy nàng là muốn câu dẫn hắn, nhưng chỉ giới hạn lúc
ấy thôi, nàng không có đáp ứng cho hắn hôn chính mình ở bất cứ chỗ nào à nha!
Không được! Nàng nhất định phải nói rõ ràng với hắn!
“Ta hôn ngươi, cùng với ngươi ngoắc tay làm giao dịch, chính là muốn ngươi đáp ứng không đem ta trở về Miêu
Cương, chỉ như vậy mà thôi! Một cái hôn đổi một cái giao dịch!”
“…” Hắn nhìn nàng, vẫn trầm tĩnh như cây.
“Là ngươi tự mình nghĩ nhiều, không chịu làm rõ ràng, cho nên không phải là ta không tuân thủ hứa hẹn.”
Sở Tuyền bộ dáng chắc chắn, bởi vì nàng cũng biết rõ, hắn căn bản không dám làm gì nàng. Bởi vì nàng nghĩ, hắn
chính là người do đại ca phái tới, mà nàng lại là tiểu thư của Miêu
thành, muội muội của thành chủ, cho nên đáng để sợ hãi.
Thấy hắn trầm mặc không nói, nàng coi như hắn không có lời gì để nói.
“Nói ngắn gọn, ta hôn ngươi, cho nên ngươi không thể bắt buộc ta trở về, nếu không người thất tín là ngươi.”
Nghiêm khắc mà nói, người này là chiếm
được tiện nghi, miệng của đại tiểu thư vốn chưa hề có nam nhân nào được
hưởng qua, tính đi tính lại thì chỉ có nàng là chịu thiệt nhiều hơn, cho nên nàng mới chả thèm chột dạ đâu! Hứ!!!
“Ta nói đã đủ rõ ràng chưa? Ta phải đi, ngươi đừng đi theo ta nữa, không hẹn gặp lại nha!”
Nàng xoay người, bước nhanh rời đi, miệng thì cười trộm, thật tốt quá, giải quyết xong được một đối thủ khó chơi rồi… ^0^=
“Nàng tốt nhất là đừng đi lên phía trước.” Phía sau truyền đến tiếng nói trầm ấm cảnh cáo.
Sở Tuyền dừng lại, quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn hắn khiêu khích
“Như thế nào, ngươi muốn làm cái gì?”
Hắn lắc đầu: “Không làm gì cả.”
Sở Tuyền hừ một tiếng dào dạt đắc ý.
“Cho ngươi mười cái lá gan cũng không dám đối với ta bất kính, ta muốn đi phía trước, ngươi nghĩ có thể làm khó dễ được ta sao?”
Sở Tuyền nhìn hắn làm cái mặt quỷ,
không thèm để ý đến hắn, quay người nghênh ngang rời đi, không có ai có
thể cản trở đường đi của nàng.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Hẫng ~~~ Cơ thể của nàng rơi mạnh xuống đất…
“A a a…” Nàng chưa kịp phản ứng, cả người đã bị rơi vào trong bóng tối.
Đau quá à!!! >”<
Sở Tuyền quỳ rạp trên mặt đất, đầu nhất thời choáng váng không biết chuyện gì vừa mới phát sinh, đợi đến khi
thần trí hồi phục rõ ràng, nàng mới giật mình nhìn quanh bốn phía, phát
hiện chính mình đang ở trong một cái hố sâu, thì ra lúc nãy nàng bị té
từ trên cao xuống…
May mắn là dưới đáy hố là đất mềm, nên
nàng mới không có bị thương nặng, nhưng ngã xuống cái hố cao như vậy,
chân nàng cũng vẫn rất đau.
“Gặp quỷ! Sao cái hố này lại to như vậy chứ?”
Sở Tuyền oán hận nhỏ giọng rủa một
tiếng, lúc nãy sở dĩ nàng không có chú ý cái hố này là bởi vì phía trên
cành lá cây che mất cái miệng hố, cho nên mới bất cẩn té xuống dưới này…
Nàng đứng lên, phủi phủi đất cát trên
người, muốn thi triển khinh công nhảy lên, nhưng mới vừa sử dụng lực,
mắc cá chân lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm nàng hét nhỏ
một tiếng…
Đáng ghét! Nhất định là do lúc nãy rơi xuống hố nên bị xả thương gân mạch.
Nàng cắn răng chịu đưng đau đớn, muốn
nhảy lên một lần nữa, nhưng vết thương ở mắc cá chân khiến cho khinh
công của nàng suy giảm rất nhiều, mặc kệ nàng dùng sức như thế nào vẫn
không thể nhảy lên đến miệng hố.
Không thể dung khinh công, nàng đành trèo lên vậy, nhưng tay vừa mới đụng vào vách đá thì lại bị trượt xuống dưới.
Bởi vì qua nhiều năm, ánh mặt trời
không chiếu vào đến trong lòng hố, nước mưa thấm vào không khi nào khô
ráo, ẩm ướt cộng với u ám, cho nên rêu xanh phát triển cực kỳ tươi tốt.
Cho dù nàng cố gắng như thế nào đều vẫn không thể đi lên, chẵng những thế mà cả người còn bị dính đầy rêu xanh lầy lội.
Nàng lo lắng đến phát gấp, nếu roi của nàng không bị đứt thì tốt rồi.
Bất đắc dĩ, nàng ngửa đầu hô to: “Nè! Sa Vô Kỵ!” >0<
Trong chốc lát, một cái đầu người xuất hiện trên miệng hố.
“Chuyện gì?”
“Mau đưa ta đi lên!” Nàng mệnh lệnh.
Hắn lắc đầu: Ta đã sớm cảnh cáo nàng, tốt nhất là đừng đi đến phía trước.”
“Ai mà biết được có cái động a, mau cứu ta đi lên.”
“Nàng muốn ta cứu nàng sao?”
“Vô nghĩa! Nếu không chẵng lẽ ta muốn ở dưới này?”
Nàng một khắc cũng không muốn ở dưới đây đâu nha, thầm nghĩ mau mau đi lên, tìm nước suối tẩy sạch sẽ bùn trên thân mình…
“Nàng lấy điều kiện gì trao đổi?”
Sở Tuyền sửng sốt: “Cái gì?”
“Muốn ta cứu nàng, thì nàng lấy điều kiện gì trao đổi?”
Nàng như gặp quỷ trừng mắt hắn: “Ngươi thật to gan, dám thừa cơ uy hiếp ta sao? Ngươi muốn tìm chết à!”
Hắn nhún nhún vai: “Không muốn cũng không sao.”
Nàng quả thật không thể tin, hắn cứ như thế bỏ đi ư???
Không đâu! Hắn tuyệt đối không dám! Trừ phi hắn không muốn sống nữa!
Cho dù không xem tiểu thư của Miêu thành là nàng này ra gì, thì cũng phải sợ uy danh của đại ca Tà Vương Sở Ân chứ.
“Họ Sa, ngươi trở lại cho ta.”
Trên miệng hố lại hé ra gương mặt.
“Chuyện gì?|
“Ngươi nếu không lập tức cứu ta lên
ngươi cũng đừng hòng lấy được vợ, bởi vì đại ca của ta sẽ lột da của
ngươi, làm cho rắn cắn xương của ngươi, khiến ngươi toàn than trúng độc, sống không bằng chết!”
Nói đến xà công của Tà Vương, trên
giang hồ ai mà không úy kỵ? Liền ngay cả tiểu hài tử ba tuổi nghe đến
tên của đại ca ngủ cũng gặp ác mộng.
“Không sao, ta không sợ.” Nói xong bóng người ở phía trên lại rời đi, haizz… đe dọa vô dụng a…
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, tên chết tiệt, hôm nay hắn ăn phải gan hùm sao? Dám đối như vậy với nàng? O__O
“Sa… Vô… Kỵ… ta ra lệnh cho ngươi lập tức đem ta đi lên!”
Phía trên tĩnh lặng, không có âm thanh đáp lại…
Sai bảo hắn không được, nàng tức giận
đến dậm chân, tên chết tiệt, ôi, vừa động đậy thì chân nàng lại đau
giống y như đạp phải đinh sắt, Sở Tuyền đau đớn, vặn vẹo ôm chân của
mình, lúc này nàng giống hệt như con thỏ ngồi trên chảo nóng, đau đớn
muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng miệng cứ liên tiếp mắng lời thô tục…
Nàng dùng hết các loại phương pháp,
nhưng là đi không được, chẵng những vậy còn mệt đến thở hồng hộc, cố
gắng cả buổi, nàng thật sự đã hết biện pháp, đành phải hướng lên trên
kêu.
“Sa Vô Kỵ!”
Phía trên truyền đến tiếng trả lời: “Chuyện gì?”
“Ta cho ngươi vàng bạc, cứu ta lên đi!”
“Ta đối với vàng bạc tài bảo không có hứng thú.”
Nàng thở phì phì trừng mắt hắn: “Ngươi còn lựa chọn?”
“Đúng vậy, ta rất lựa chọn.”
Được, được lắm! Nàng nắm chặt nắm đấm,
hận không thể lột da hắn, uống máu hắn! Nhưng mà tình hình hiện tại lại
chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể thoát khỏi chỗ quỷ quái này.
Nha ~~ bình tĩnh! Bình tĩnh… nén giận nào, cứ tiếp tục thế này thì trước sau gì nàng cũng tức đến sùi bọt mép! >”<
Cứ như vậy cũng không có biện pháp, uy
hiếp không được, vàng bạc cũng không được, nàng y như con mồi bị rơi vào bẫy, lo lắng không thôi…
Nghĩ tới nghĩ lui, bị bất đắc dĩ… được rồi, là do hắn bức, nàng đành phải ra hạ sách… -_-
Sở Tuyền sửa thái độ, dùng tiếng nói mềm nhẹ dễ nghe, ôn nhu hô lên.
“Sa Vô Kỵ~~ chỉ cần ngươi cứu ta lên, ta đáp ứng cho ngươi hôn môi của ta~~”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên trên
miệng hố hiện ra gương mặt, nàng cười lạnh, thì ra người này thật dễ câu dẫn, không qua được cửa ải mỹ nhân kế của nàng.
“Không được.”
Tươi cười cứng đờ: “Vì sao không được?” O_O!
“Hôn môi là điều kiện không để nàng bị bắt đem về Miêu Cương, muốn ta cứu nàng lên thì điều kiện là được hôn nàng chỗ khác.”
“Cái gì!” Tiếng nói ôn nhu quay ngoắt thành tiếng gầm y như bị bệnh tâm thần: “Ngươi nằm mơ!”
“… Quên đi”
Á… gương mặt của nàng từ lúc cha sinh
mẹ đẻ cho đến nay chưa bao giờ bị rút gân như thế, thiếu chút nữa là thở không nổi, tức giận đến các đốt xương ở ngón tay kêu răng rắc, các ngón tay vươn đứng ở không trung, hận không thể lập tức bóp cổ chết hắn, lột da hắn, nhai xương hắn, băm hắn ra làm trăm mảnh…
“Ngươi… ngươi dám can đảm… ngươi khá
lắm… ngươi là cái loại…” Sở Tuyền tức giận đến nghiến răng ken két,
miệng nói không ra lời, mũi tức giận đến phun khí…
Nàng thật tức giận, miệng cứ mắng không ngừng, vẫn không thể phát tiết hết lửa giận, bởi vì… quỷ tha ma bắt,
nàng vẫn đang bị kẹt trong cái hố chết tiệt này… >””<
Sau khi trằn trọc cân nhắc, bất đắc dĩ, nàng ngẩng đầu hướng phía trên hô.
“Nè!”
Phía trên không có tiếng đáp lại…
“Sa Vô Kỵ!”
Nàng kêu vài tiếng, nhưng phía trên vẫn như cũ không hề đáp lại…
Sở Tuyền cả kinh…
Hắn bỏ đi rồi sao???
Không! Không thể! Nàng không tin hắn vô tình như vậy! Hơn nữa, hắn như thế nào có thể bỏ lại nàng một người cô
đơn trong cái hố tối như mực này?
“Sa Vô Kỵ! Ta biết ngươi đang ở trên đó, mau trả lời ta!”
Vẫn yên tĩnh… không một tiếng động…
Nàng nhếch miệng, tốt, dám không thèm trả lời sao?
“Ngươi cố ý làm cho ta sợ chứ gì, ta
mới không thèm sợ đâu! Ngươi còn không mau trả lời, ta liền thật sự
không để ý đến ngươi!” Nàng hờn dỗi, ngồi phịch xuống đất, khoanh tay
ngang ngực, quyết định không thèm để ý đế hắn…
Đợi trong chốc lát, vẫn như cũ không có tiếng trả lời, tin tưởng của nàng bắt đầu dao động, ngữ khí cũng không
còn ỷ mạnh mà chuyển sang ôn nhu…
“Nè! Được… được rồi! Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì, ta… môi của ta cho ngươi hôn, mặt cũng cho ngươi hôn, vậy được chưa!”
Vốn nghĩ rằng chuyển đề tài hắn sẽ xuất hiện lần nữa rồi đáp lại lời của nàng, nhưng phía trên vẫn như cũ yên
lặng, nửa tiếng động cũng không có, cái này chết, nàng thật sự hoảng
loạn.
“Sa Vô Kỵ! Ta tức giận thật rồi đó, hiện tại cho dù ngươi cầu ta, ta cũng không thèm để ý ngươi!”
Phía trên trừ bỏ ngẫu nhiên truyền đến
tiếng quạ kêu cạc cạc cùng tiếng gió thổi bạt vào cỏ dại, không hề có
tiếng động khác, chứng minh hiện tại cũng chỉ có nàng cô đơn một người…
Hắn đi rồi?
Họ Sa thật sự bỏ lại nàng rời đi?
Nếu hắn không ở đây, ai đến cứu nàng lên?
Nơi này là vùng núi hoan dã, nửa bóng
người cũng không có, mắt thấy trời bắt đầu đen, nàng phải một người ở
trong này, vạn nhất qua mười ngày, nửa tháng cũng không có người phát
hiện, nàng chẵng lẽ phải chết tại đây sao?
Nàng tới bây giờ cũng không nghĩ phải
chết ở vùng hoang du này nha, nàng còn trẻ, chưa có du ngoạn đủ thế giới này, nàng tuyệt đối không muốn chết ở đây đâu! Huống chi nàng còn chưa
có lập gia đình nữa…
Đợi càng lâu, nàng càng cảm thấy sợ hãi, phản phất như bị thế giới vứt bỏ, rốt cục sẽ không còn được thấy ánh sáng mặt trời nữa…
Không! Nàng không cần một người cô đơn
chết ở chỗ này, nơi này vừa sâu vừa tối, ngay cả năm ngón tay trước mặt
cũng không nhìn thấy được, nàng rất sợ hãi đó nha >0<
“Ngươi… ngươi cư nhiên bỏ đi, vất ta
một mình ở đây, ngươi thấy chết mà không cứu sao? Đồ không nghĩa khí,
không lương tâm, không độ lượng…”
Từng giọt nước mắt như mưa rơi xuống,
Sở Tuyền ngồi dưới đất, ô ô khóc rống lên, một bên vừa thút thít khóc
khịt khịt cái mũi, một bên cũng không quên mắng SaVô Kỵ đồ không có
lương tâm.
“Sa Vô Kỵ chết tiệt, Sa Vô Kỵ thối, nếu ta mà chết, biến thành quỷ cũng không buông tha ngươi, oa ~~”
Phía trên truyền đến một tiếng nghi vấn.
“Không buông tha ai?”
Vừa nghe đến thanh âm của hắn, Sở Tuyền nguyên bản đang uể oải, vội vàng mừng rỡ đứng lên: “Sa Vô Kỵ, ngươi…
ngươi còn ở lại sao?”
Hắn không trả lời mà hỏi lại: “Nàng đang khóc sao?”
“Không có!” >”<
Nàng mới không cần để cho hắn phát
hiện, nếu hắn không ở đây với nàng thì nàng liền sợ hãi mà bật khóc,
chuyện này sẽ khiến cho hắn đắc ý cùng với quăng mất mặt của nàng…
>”<
“Không phải ngươi đã đi rồi sao, làm gì lại trở về nữa?”
“Ta chỉ là rời đi trong chốc lát, để cho nàng một người cẩn thận suy nghĩ. Như thế nào? Nàng suy nghĩ sao rồi?”
Lần này Sở Tuyền không dám lại mắng
hắn, miễn cho hắn nghe mắng đến bỏ chạy, nếu hắn thật sự chạy, thì nàng
nhất định sẽ thành oan hồn dạ quỷ…
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước hết nghĩ biện pháp rời đi cái chỗ quái quỷ này rồi tính sau.
“Được rồi, ta… ta đáp ứng ngươi là được.”
“Đáp ứng cái gì?”
“Thì lúc nãy ngươi vừa mới nói đó.”
“Ta muốn chính miệng nàng nói.”
Khỉ thật, hắn biến thành xảo quyệt từ lúc nào??? >”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.