[Cổ Xuyên Kim] Độc Sủng Quý Phi Xuyên Đến Hiện Đại
Chương 20: Ở Bên Nhau Không Mất Mặt
Tịch Điệp
23/10/2024
"Sao anh cứ nhắc đến Liễu Tinh Đình thế?" Khang Ngọc Nghi không hiểu: "Em và cậu ấy căn bản không quen biết nhau!"
Lý Nguyên Hành mím môi, "Buổi trưa ở căn tin, hai người vừa nói vừa cười, anh cứ nghĩ quan hệ của hai người rất tốt."
"Em gái cậu ấy là Liễu Cảnh Phán là bạn của em ở phòng vẽ tranh, cậu ấy còn nói là bạn học tiểu học của em, hôm nay em mới thêm cậu ấy vào danh sách bạn bè." Khang Ngọc Nghi nghiêm túc giải thích.
Cô không cảm thấy anh đang ghen, chỉ cảm thấy anh là chịu ảnh hưởng ký ức cổ đại, còn coi cô là phi tần của anh, muốn tiếp tục kiểm soát cô.
"Ừm." Lý Nguyên Hành thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhịn không được kéo cô vào trong ngực, ý đồ ôm ấp một chút để giảm bớt xấu hổ.
Nhưng Khang Ngọc Nghi lại nhanh nhẹn né tránh anh, vẻ mặt không được tự nhiên: "Anh Nguyên Hành đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân..."
Ánh mắt Lý Nguyên Hành hơi dừng lại, thiếu chút nữa thì bật cười.
Vừa rồi bị anh liếm đến rên rỉ không ngừng, sao không nói nam nữ thụ thụ bất thân?
Anh lần nữa cảm thấy may mắn vì mình ở cổ đại không có trực tiếp lập cô làm Hoàng Hậu, tính tình cô thích đùa nghịch như vậy, lại trời sinh phóng đãng, quả thực khó có thể đảm đương chức vụ mẫu nghi thiên hạ.
Thấy anh nghiêm mặt, lông mày lạnh lẽo, Khang Ngọc Nghi ôm đầu gối ngồi trên sô pha, trong lòng áy náy.
Cô vội vàng chủ động nói sang chuyện khác: "Anh Nguyên Hành, hôm nay em đã lật hết toàn bộ sách lịch sử cấp ba, sao không tìm được triều Đại Chu của chúng ta ở cổ đại, thật kỳ lạ."
Triều đại có chữ "Chu" cô chỉ tìm được Tây Chu, Đông Chu còn có Võ Chu, nhưng chính là vương triều Lý Chu mà cô đã sống qua ở thời cổ đại thì không có.
Trong lòng Lý Nguyên Hành vẫn có chút phiền muộn, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô.
"Có lẽ chúng ta đã đến thời không song song, trong lịch sử nơi này quả thật không có vương triều Lý Chu, ngay cả một chút dấu vết lịch sử cũng không có."
Tổ tiên Đại Chu của bọn họ vốn là người Hán ở Liêu Đông quan ngoại, dũng mãnh thiện chiến, cuối đời Minh loạn lạc đã khởi nghĩa vũ trang, cuối cùng chiếm đóng Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.
Đến khi anh kế thừa ngai vàng, phương Tây đã bắt đầu thường xuyên giao thương với Đại Chu, cung đình thường dùng đồng hồ phương Tây, kính phương Tây phần lớn là từ nước ngoài nhập khẩu.
Ở thời cổ đại Khang Ngọc Nghi có không ít châu báu trang sức cũng là hàng hóa phương Tây, ngay cả hành cung Nhiệt Hà cũng xây dựng rất nhiều kiến trúc theo phong cách phương Tây.
Nhưng cổ đại nơi này chưa từng xuất hiện vương triều Lý Chu, mà là bị một vương triều khác đến từ quan ngoại thay thế, sau đó đi vào thời hiện đại.
"Vậy à, em vốn đang muốn xem xem sau này chúng ta sẽ thế nào..." Khang Ngọc Nghi khẽ thở dài, tựa hồ rất là thất vọng.
Không biết sau khi xuyên không, có phải bọn họ đã chết tại chỗ hay không? Nếu như không chết, về sau sẽ xảy ra chuyện gì?
Trước khi xuyên đến hiện đại, cô đã theo anh gần năm năm, làm thị thiếp thế tử một năm, nửa năm trắc phi thái tử, ba năm quý phi, nhưng bụng từ đầu đến cuối đều chưa từng có tin vui.
Cô rất lo lắng có phải mình của cổ đại không thể có kết cục tốt hay không...
Lại nghĩ đến sau này ở cổ đại rất có thể anh sẽ sinh con với nữ nhân khác, Khang Ngọc Nghi lại tức giận không có chỗ phát tiết.
Thật sự là quá đáng ghét!
Cô với tay đến đầu giường sô pha bên kia cầm lấy quần dài của mình, sau khi mặc xong tức giận nhảy xuống giường.
"Anh Nguyên Hành, đồng phục mới mà anh nói ở đâu? Em thay xong trước rồi đến phòng vẽ." Cô cau mày hỏi, trong ánh mắt có chút ghét bỏ không thể nhận ra.
Lý Nguyên Hành giật mình, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại thay đổi sắc mặt.
Anh đi giày xuống đất, từ tủ quần áo đẩy phía sau phòng tự học lấy ra bộ đồng phục học sinh nữ mới.
Nói là phòng tự học, thật ra nơi này càng giống phòng nghỉ của anh, ngay cả quần áo giày dép cũng có vài bộ, bây giờ lại thêm cái giường sô pha này...
Khang Ngọc Nghi nhận lấy đồng phục từ tay anh, trên mặt hơi nóng lên: "Anh Nguyên Hành anh tránh đi một chút đi, em muốn thay quần áo."
Lý Nguyên Hành lần này là thật sự cười, toàn thân trên dưới của cô có chỗ nào anh chưa từng thấy chưa từng hôn qua?
Mỗi lần xong việc cả người cô đều mềm nhũn vô lực, cũng đều là anh ôm cô đến phòng tắm cẩn thận tắm rửa.
Nghĩ đến đây, yết hầu anh chuyển động, thân thể lần nữa nóng lên.
Thấy anh vẫn đứng im không nhúc nhích, Khang Ngọc Nghi dứt khoát quay lưng lại, động tác nhanh chóng cởi áo, lại nhanh chóng mặc đồng phục mới.
Đồng phục mới đúng là kích thước của cô, chất liệu vải hình như có chút khác biệt rất nhỏ so với bộ trước kia của cô, sờ lên càng trơn tru hơn.
Nhưng Khang Ngọc Nghi không nghĩ nhiều, cô ngồi xổm xuống, vừa đi giày thể thao, vừa nói: "Anh Nguyên Hành, tối hôm qua chúng ta đã nói rồi, ở trường học giữ khoảng cách, về sau coi như không quen biết nhé?"
Bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
"Ở cùng với anh rất mất mặt sao?" Lý Nguyên Hành không nhịn được hỏi, cau mày.
Khang Ngọc Nghi dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Bất luận ở thời cổ đại hay hiện đại, vóc dáng Nguyên Hành đều rất cao, một mét chín mấy, hơn nữa anh hiện tại mới mười bảy tuổi, còn có thể sẽ tiếp tục cao lên.
Khang Ngọc Nghi trong số các cô gái không tính là thấp, cũng cao một mét sáu mươi, nhưng nhìn Nguyên Hành cô luôn phải ngẩng đầu.
Ở thời cổ đại nếu như hai người họ hôn nhau, Khang Ngọc Nghi sẽ ngửa cổ đến mỏi nhừ, sau đó anh sẽ bế cô lên, tiếp tục hôn...
Họ ở bên nhau rất nhiều lúc vẫn rất ngọt ngào, Lý Nguyên Hành thân là đế vương, uy nghiêm lẫm liệt,sát phạt quyết đoán, nhưng lại đối xử với Khang Ngọc Nghi rất tốt.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, Khang Ngọc Nghi không muốn tiếp tục sống dựa dẫm vào Lý Nguyên Hành nữa, bố mẹ cô chỉ làm công cho gia đình Lý Nguyên Hành, thế giới này không có nô lệ.
"Anh Nguyên Hành, ở bên cạnh anh không có gì phải mất mặt." Khang Ngọc Nghi rất nghiêm túc nhìn Lý Nguyên Hành: "Nhưng mà, chúng ta không thể ở bên nhau..."
Lý Nguyên Hành mím môi, "Buổi trưa ở căn tin, hai người vừa nói vừa cười, anh cứ nghĩ quan hệ của hai người rất tốt."
"Em gái cậu ấy là Liễu Cảnh Phán là bạn của em ở phòng vẽ tranh, cậu ấy còn nói là bạn học tiểu học của em, hôm nay em mới thêm cậu ấy vào danh sách bạn bè." Khang Ngọc Nghi nghiêm túc giải thích.
Cô không cảm thấy anh đang ghen, chỉ cảm thấy anh là chịu ảnh hưởng ký ức cổ đại, còn coi cô là phi tần của anh, muốn tiếp tục kiểm soát cô.
"Ừm." Lý Nguyên Hành thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhịn không được kéo cô vào trong ngực, ý đồ ôm ấp một chút để giảm bớt xấu hổ.
Nhưng Khang Ngọc Nghi lại nhanh nhẹn né tránh anh, vẻ mặt không được tự nhiên: "Anh Nguyên Hành đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân..."
Ánh mắt Lý Nguyên Hành hơi dừng lại, thiếu chút nữa thì bật cười.
Vừa rồi bị anh liếm đến rên rỉ không ngừng, sao không nói nam nữ thụ thụ bất thân?
Anh lần nữa cảm thấy may mắn vì mình ở cổ đại không có trực tiếp lập cô làm Hoàng Hậu, tính tình cô thích đùa nghịch như vậy, lại trời sinh phóng đãng, quả thực khó có thể đảm đương chức vụ mẫu nghi thiên hạ.
Thấy anh nghiêm mặt, lông mày lạnh lẽo, Khang Ngọc Nghi ôm đầu gối ngồi trên sô pha, trong lòng áy náy.
Cô vội vàng chủ động nói sang chuyện khác: "Anh Nguyên Hành, hôm nay em đã lật hết toàn bộ sách lịch sử cấp ba, sao không tìm được triều Đại Chu của chúng ta ở cổ đại, thật kỳ lạ."
Triều đại có chữ "Chu" cô chỉ tìm được Tây Chu, Đông Chu còn có Võ Chu, nhưng chính là vương triều Lý Chu mà cô đã sống qua ở thời cổ đại thì không có.
Trong lòng Lý Nguyên Hành vẫn có chút phiền muộn, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô.
"Có lẽ chúng ta đã đến thời không song song, trong lịch sử nơi này quả thật không có vương triều Lý Chu, ngay cả một chút dấu vết lịch sử cũng không có."
Tổ tiên Đại Chu của bọn họ vốn là người Hán ở Liêu Đông quan ngoại, dũng mãnh thiện chiến, cuối đời Minh loạn lạc đã khởi nghĩa vũ trang, cuối cùng chiếm đóng Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.
Đến khi anh kế thừa ngai vàng, phương Tây đã bắt đầu thường xuyên giao thương với Đại Chu, cung đình thường dùng đồng hồ phương Tây, kính phương Tây phần lớn là từ nước ngoài nhập khẩu.
Ở thời cổ đại Khang Ngọc Nghi có không ít châu báu trang sức cũng là hàng hóa phương Tây, ngay cả hành cung Nhiệt Hà cũng xây dựng rất nhiều kiến trúc theo phong cách phương Tây.
Nhưng cổ đại nơi này chưa từng xuất hiện vương triều Lý Chu, mà là bị một vương triều khác đến từ quan ngoại thay thế, sau đó đi vào thời hiện đại.
"Vậy à, em vốn đang muốn xem xem sau này chúng ta sẽ thế nào..." Khang Ngọc Nghi khẽ thở dài, tựa hồ rất là thất vọng.
Không biết sau khi xuyên không, có phải bọn họ đã chết tại chỗ hay không? Nếu như không chết, về sau sẽ xảy ra chuyện gì?
Trước khi xuyên đến hiện đại, cô đã theo anh gần năm năm, làm thị thiếp thế tử một năm, nửa năm trắc phi thái tử, ba năm quý phi, nhưng bụng từ đầu đến cuối đều chưa từng có tin vui.
Cô rất lo lắng có phải mình của cổ đại không thể có kết cục tốt hay không...
Lại nghĩ đến sau này ở cổ đại rất có thể anh sẽ sinh con với nữ nhân khác, Khang Ngọc Nghi lại tức giận không có chỗ phát tiết.
Thật sự là quá đáng ghét!
Cô với tay đến đầu giường sô pha bên kia cầm lấy quần dài của mình, sau khi mặc xong tức giận nhảy xuống giường.
"Anh Nguyên Hành, đồng phục mới mà anh nói ở đâu? Em thay xong trước rồi đến phòng vẽ." Cô cau mày hỏi, trong ánh mắt có chút ghét bỏ không thể nhận ra.
Lý Nguyên Hành giật mình, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại thay đổi sắc mặt.
Anh đi giày xuống đất, từ tủ quần áo đẩy phía sau phòng tự học lấy ra bộ đồng phục học sinh nữ mới.
Nói là phòng tự học, thật ra nơi này càng giống phòng nghỉ của anh, ngay cả quần áo giày dép cũng có vài bộ, bây giờ lại thêm cái giường sô pha này...
Khang Ngọc Nghi nhận lấy đồng phục từ tay anh, trên mặt hơi nóng lên: "Anh Nguyên Hành anh tránh đi một chút đi, em muốn thay quần áo."
Lý Nguyên Hành lần này là thật sự cười, toàn thân trên dưới của cô có chỗ nào anh chưa từng thấy chưa từng hôn qua?
Mỗi lần xong việc cả người cô đều mềm nhũn vô lực, cũng đều là anh ôm cô đến phòng tắm cẩn thận tắm rửa.
Nghĩ đến đây, yết hầu anh chuyển động, thân thể lần nữa nóng lên.
Thấy anh vẫn đứng im không nhúc nhích, Khang Ngọc Nghi dứt khoát quay lưng lại, động tác nhanh chóng cởi áo, lại nhanh chóng mặc đồng phục mới.
Đồng phục mới đúng là kích thước của cô, chất liệu vải hình như có chút khác biệt rất nhỏ so với bộ trước kia của cô, sờ lên càng trơn tru hơn.
Nhưng Khang Ngọc Nghi không nghĩ nhiều, cô ngồi xổm xuống, vừa đi giày thể thao, vừa nói: "Anh Nguyên Hành, tối hôm qua chúng ta đã nói rồi, ở trường học giữ khoảng cách, về sau coi như không quen biết nhé?"
Bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
"Ở cùng với anh rất mất mặt sao?" Lý Nguyên Hành không nhịn được hỏi, cau mày.
Khang Ngọc Nghi dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Bất luận ở thời cổ đại hay hiện đại, vóc dáng Nguyên Hành đều rất cao, một mét chín mấy, hơn nữa anh hiện tại mới mười bảy tuổi, còn có thể sẽ tiếp tục cao lên.
Khang Ngọc Nghi trong số các cô gái không tính là thấp, cũng cao một mét sáu mươi, nhưng nhìn Nguyên Hành cô luôn phải ngẩng đầu.
Ở thời cổ đại nếu như hai người họ hôn nhau, Khang Ngọc Nghi sẽ ngửa cổ đến mỏi nhừ, sau đó anh sẽ bế cô lên, tiếp tục hôn...
Họ ở bên nhau rất nhiều lúc vẫn rất ngọt ngào, Lý Nguyên Hành thân là đế vương, uy nghiêm lẫm liệt,sát phạt quyết đoán, nhưng lại đối xử với Khang Ngọc Nghi rất tốt.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, Khang Ngọc Nghi không muốn tiếp tục sống dựa dẫm vào Lý Nguyên Hành nữa, bố mẹ cô chỉ làm công cho gia đình Lý Nguyên Hành, thế giới này không có nô lệ.
"Anh Nguyên Hành, ở bên cạnh anh không có gì phải mất mặt." Khang Ngọc Nghi rất nghiêm túc nhìn Lý Nguyên Hành: "Nhưng mà, chúng ta không thể ở bên nhau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.