[Cổ Xuyên Kim] Độc Sủng Quý Phi Xuyên Đến Hiện Đại
Chương 21: Quy Hoạch Tương Lai
Tịch Điệp
21/11/2024
Buổi chiều lớp 12-1 đều là tiết tự do sắp xếp, Khang Ngọc Nghi cầm dù che nắng nhàn nhã đi từ tòa nhà thí nghiệm sang tòa nhà nghệ thuật đối diện.
Cô vô thức không nhớ lại khuôn mặt khó chịu của chàng trai vừa rồi, dù sao bây giờ cô cũng không cần nhìn sắc mặt anh để sinh tồn.
Hơn nữa từ trước đến nay anh công tư rõ ràng, hẳn là sẽ không liên lụy đến công việc của bố mẹ cô, nhiều nhất chính là không để ý tới cô nữa.
Về phần hôm qua anh cho cô mười vạn tệ, còn có điện thoại, vòng tay bằng vàng, cô đều từ chối rất nhiều lần, là anh tự nguyện muốn cho, mặc kệ anh.
Giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, trong tòa nhà nghệ thuật không có một bóng người.
Khang Ngọc Nghi đẩy cửa sau phòng vẽ tranh ra, tìm được vị trí của mình hôm qua rồi ngồi xuống.
Mở điện thoại lướt vài cái, cô phát hiện bài đăng về cô và Lý Nguyên Hành trong diễn đàn trường học đã biến mất.
Bất kể làm mới như thế nào, đều chỉ còn một ít bài thảo luận từ rất lâu trước đó.
Khang Ngọc Nghi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, theo bản năng cảm thấy là lãnh đạo trường học yêu cầu xóa, dù sao Nhất Trung nghiêm cấm yêu sớm.
Đặt điện thoại hoạt động trở lại ba lô, cô mở tài liệu nhập môn mà giáo viên mỹ thuật đã đưa cho hôm qua, say sưa xem.
May mắn thân thể này còn có chút trí nhớ, cô biết chữ, nếu không ngay cả điện thoại cũng không dùng được.
Ở cổ đại, cô sinh ra đã là tỳ nữ trong nhà, chưa từng được học hành, chỉ miễn cưỡng có thể nhận biết chút chữ thông dụng.
Xã hội hiện đại mọi người bình đẳng, không có nô lệ, nam nữ đều có thể đi học, có thể làm việc kiếm tiền, thật sự rất tốt.
Còn khoảng nửa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa, cô ở trong phòng vẽ tranh một mình, ôm tài liệu vẽ tranh trên bàn vẽ, vẽ liền mấy bức.
Ngay khi cô đắm chìm trong bản vẽ, cửa sau phòng vẽ lại bị đẩy ra, giáo viên mỹ thuật đeo kính gọng đen kim loại đi vào.
Cô giáo mỹ thuật tên là Thái Trăn, đã ngoài năm mươi tuổi, bởi vì nói năng cẩn thận lại rất nghiêm khắc với học sinh, tất cả mọi người đều rất sợ bà ấy.
Bà ấy đến lấy cốc giữ nhiệt để quên trên bục giảng, không ngờ Khang Ngọc Nghi lại một mình ở trong phòng vẽ tranh để vẽ phác thảo.
"Vẽ rất đẹp, nhưng bóng đổ đánh quá quy củ, có vẻ hơi cứng nhắc." Cô Thái Trăn đột nhiên lên tiếng phê bình từ phía sau.
Khang Ngọc Nghi giật mình, quay đầu lại mới biết được thì ra là giáo viên mỹ thuật.
"Chào buổi chiều cô Thái." Cô ngại ngùng chào hỏi.
Cô Thái Trăn lấy ra một cây bút chì 8B có độ cứng thấp nhất từ hộp bút của mình, trực tiếp vẽ vài nét trên bản vẽ cho cô xem.
"Em vẽ rất tinh tế tỉ mỉ, có chút giống tranh minh họa, có học qua không?"
Khang Ngọc Nghi lắc đầu, thành thật trả lời: "Dạ không, em chưa học vẽ."
"Ồ." Cô Thái Trăn không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô tiếp tục vẽ.
Bà ấy cũng biết tình huống của học sinh này, đối với việc cô là học sinh mỹ thuật nhưng chưa từng học vẽ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng bà phát hiện cô bé này vẽ tranh còn rất có năng khiếu, mấy bức tranh trang sức hôm qua cũng rất khá, bà ấy cũng không muốn Khang Ngọc Nghi lãng phí tài năng.
"Muốn bắt đầu học vẽ từ đầu không?" Cô Thái Trăn nhìn cô hỏi.
Khang Ngọc Nghi ngạc nhiên, "Vẫn còn có thể học từ đầu ạ?"
Cô đã học lớp mười hai, sắp thi tốt nghiệp rồi, học từ đầu còn kịp không?
"Đương nhiên có thể." Cô Thái Trăn trực tiếp sắp xếp thời gian: "Sau này mỗi ngày nghỉ trưa em đều đến sớm, như hôm nay, cô sẽ đến dạy em."
Thấy Khang Ngọc Nghi do dự, cô Thái Trăn nghiêm mặt nói: "Em thích thiết kế trang sức đúng không? Bất luận thiết kế gì cũng phải có nền tảng trước."
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Khang Ngọc Nghi bỗng cảm thấy như được khai sáng.
Trước đây cô luôn muốn làm công kiếm tiền để nuôi sống bản thân, nhưng thực ra hoàn toàn không có kế hoạch gì cho tương lai.
Thật ra cô có thể thử thiết kế trang sức.
Thứ nhất, hôm qua cô cũng phát hiện mình vẽ trang sức rất thuận tay, thứ hai, kiểu dáng trang sức mà cô từng thấy ở cổ đại rất nhiều, quả thực dễ như trở bàn tay.
Lần này Khang Ngọc Nghi không do dự nữa, hơi đỏ mặt hỏi: "Vậy sau này mỗi ngày em ăn trưa xong liền đến đây luôn được không ạ?"
"Được." Cô Thái Trăn trực tiếp giao cho cô mấy bài tập, để cô đợi đến giờ học cũng tiếp tục hoàn thành.
Có kế hoạch bước đầu cho tương lai, tinh thần Khang Ngọc Nghi phấn chấn, không còn nhàm chán vẽ linh tinh giết thời gian giống như hôm qua nữa.
Chờ đến khi tiết mỹ thuật kết thúc, cô đã lấy ra một vài bức tranh phác họa ưng ý nhất cho cô Thái Trăn xem.
"Không tệ, ngày mai tiếp tục." Cô Thái Trăn nhanh chóng xem hết, đưa lại cho cô.
"Vâng, cảm ơn cô!" Khang Ngọc Nghi thành tâm cảm ơn, đôi mắt trong veo như có ánh sáng lấp lánh.
Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, cô đã gặp Lý Nguyên Hành từ tòa nhà thí nghiệm đối diện đi ra.
Dáng người anh cao gầy, hai tay đút túi, bởi vì ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng quanh anh rõ ràng tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta không dám đến gần, uy nghiêm tự nhiên.
Khang Ngọc Nghi dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn tránh anh rồi vội vàng rời đi.
Mà cô không biết là, chàng trai đứng tại chỗ nhìn cô tránh né, sắc mặt càng thêm khó coi, u ám như muốn nhỏ nước.
Gần đến giờ tan học, Khang Ngọc Nghi nhắn tin trước cho bố đến đón cô.
Trở lại trang viên nhà họ Lý, cô trực tiếp vào phòng ăn cơm chiều và làm bài tập, không dám đi lung tung khắp nơi nữa.
Lúc này, Chu Lệ Vân bỗng đẩy cửa vào: "Ngọc Nghi, sao con lại thiếu một cái quần lót thế? Mẹ tìm khắp tủ quần áo cũng không thấy, con không vứt lung tung trong biệt thự đấy chứ?"
Hỏng bét! Lúc này Khang Ngọc Nghi mới nhớ ra mình còn có một cái quần lót trên tay Lý Nguyên Hành...
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện của Lý Nguyên Hành, quay lưng cẩn thận gõ chữ:
【 Anh Nguyên Hành, anh có đó không? 】
Đối phương nhanh chóng trả lời: 【Lên lầu hai. 】
Cô vô thức không nhớ lại khuôn mặt khó chịu của chàng trai vừa rồi, dù sao bây giờ cô cũng không cần nhìn sắc mặt anh để sinh tồn.
Hơn nữa từ trước đến nay anh công tư rõ ràng, hẳn là sẽ không liên lụy đến công việc của bố mẹ cô, nhiều nhất chính là không để ý tới cô nữa.
Về phần hôm qua anh cho cô mười vạn tệ, còn có điện thoại, vòng tay bằng vàng, cô đều từ chối rất nhiều lần, là anh tự nguyện muốn cho, mặc kệ anh.
Giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, trong tòa nhà nghệ thuật không có một bóng người.
Khang Ngọc Nghi đẩy cửa sau phòng vẽ tranh ra, tìm được vị trí của mình hôm qua rồi ngồi xuống.
Mở điện thoại lướt vài cái, cô phát hiện bài đăng về cô và Lý Nguyên Hành trong diễn đàn trường học đã biến mất.
Bất kể làm mới như thế nào, đều chỉ còn một ít bài thảo luận từ rất lâu trước đó.
Khang Ngọc Nghi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, theo bản năng cảm thấy là lãnh đạo trường học yêu cầu xóa, dù sao Nhất Trung nghiêm cấm yêu sớm.
Đặt điện thoại hoạt động trở lại ba lô, cô mở tài liệu nhập môn mà giáo viên mỹ thuật đã đưa cho hôm qua, say sưa xem.
May mắn thân thể này còn có chút trí nhớ, cô biết chữ, nếu không ngay cả điện thoại cũng không dùng được.
Ở cổ đại, cô sinh ra đã là tỳ nữ trong nhà, chưa từng được học hành, chỉ miễn cưỡng có thể nhận biết chút chữ thông dụng.
Xã hội hiện đại mọi người bình đẳng, không có nô lệ, nam nữ đều có thể đi học, có thể làm việc kiếm tiền, thật sự rất tốt.
Còn khoảng nửa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa, cô ở trong phòng vẽ tranh một mình, ôm tài liệu vẽ tranh trên bàn vẽ, vẽ liền mấy bức.
Ngay khi cô đắm chìm trong bản vẽ, cửa sau phòng vẽ lại bị đẩy ra, giáo viên mỹ thuật đeo kính gọng đen kim loại đi vào.
Cô giáo mỹ thuật tên là Thái Trăn, đã ngoài năm mươi tuổi, bởi vì nói năng cẩn thận lại rất nghiêm khắc với học sinh, tất cả mọi người đều rất sợ bà ấy.
Bà ấy đến lấy cốc giữ nhiệt để quên trên bục giảng, không ngờ Khang Ngọc Nghi lại một mình ở trong phòng vẽ tranh để vẽ phác thảo.
"Vẽ rất đẹp, nhưng bóng đổ đánh quá quy củ, có vẻ hơi cứng nhắc." Cô Thái Trăn đột nhiên lên tiếng phê bình từ phía sau.
Khang Ngọc Nghi giật mình, quay đầu lại mới biết được thì ra là giáo viên mỹ thuật.
"Chào buổi chiều cô Thái." Cô ngại ngùng chào hỏi.
Cô Thái Trăn lấy ra một cây bút chì 8B có độ cứng thấp nhất từ hộp bút của mình, trực tiếp vẽ vài nét trên bản vẽ cho cô xem.
"Em vẽ rất tinh tế tỉ mỉ, có chút giống tranh minh họa, có học qua không?"
Khang Ngọc Nghi lắc đầu, thành thật trả lời: "Dạ không, em chưa học vẽ."
"Ồ." Cô Thái Trăn không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô tiếp tục vẽ.
Bà ấy cũng biết tình huống của học sinh này, đối với việc cô là học sinh mỹ thuật nhưng chưa từng học vẽ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng bà phát hiện cô bé này vẽ tranh còn rất có năng khiếu, mấy bức tranh trang sức hôm qua cũng rất khá, bà ấy cũng không muốn Khang Ngọc Nghi lãng phí tài năng.
"Muốn bắt đầu học vẽ từ đầu không?" Cô Thái Trăn nhìn cô hỏi.
Khang Ngọc Nghi ngạc nhiên, "Vẫn còn có thể học từ đầu ạ?"
Cô đã học lớp mười hai, sắp thi tốt nghiệp rồi, học từ đầu còn kịp không?
"Đương nhiên có thể." Cô Thái Trăn trực tiếp sắp xếp thời gian: "Sau này mỗi ngày nghỉ trưa em đều đến sớm, như hôm nay, cô sẽ đến dạy em."
Thấy Khang Ngọc Nghi do dự, cô Thái Trăn nghiêm mặt nói: "Em thích thiết kế trang sức đúng không? Bất luận thiết kế gì cũng phải có nền tảng trước."
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Khang Ngọc Nghi bỗng cảm thấy như được khai sáng.
Trước đây cô luôn muốn làm công kiếm tiền để nuôi sống bản thân, nhưng thực ra hoàn toàn không có kế hoạch gì cho tương lai.
Thật ra cô có thể thử thiết kế trang sức.
Thứ nhất, hôm qua cô cũng phát hiện mình vẽ trang sức rất thuận tay, thứ hai, kiểu dáng trang sức mà cô từng thấy ở cổ đại rất nhiều, quả thực dễ như trở bàn tay.
Lần này Khang Ngọc Nghi không do dự nữa, hơi đỏ mặt hỏi: "Vậy sau này mỗi ngày em ăn trưa xong liền đến đây luôn được không ạ?"
"Được." Cô Thái Trăn trực tiếp giao cho cô mấy bài tập, để cô đợi đến giờ học cũng tiếp tục hoàn thành.
Có kế hoạch bước đầu cho tương lai, tinh thần Khang Ngọc Nghi phấn chấn, không còn nhàm chán vẽ linh tinh giết thời gian giống như hôm qua nữa.
Chờ đến khi tiết mỹ thuật kết thúc, cô đã lấy ra một vài bức tranh phác họa ưng ý nhất cho cô Thái Trăn xem.
"Không tệ, ngày mai tiếp tục." Cô Thái Trăn nhanh chóng xem hết, đưa lại cho cô.
"Vâng, cảm ơn cô!" Khang Ngọc Nghi thành tâm cảm ơn, đôi mắt trong veo như có ánh sáng lấp lánh.
Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, cô đã gặp Lý Nguyên Hành từ tòa nhà thí nghiệm đối diện đi ra.
Dáng người anh cao gầy, hai tay đút túi, bởi vì ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng quanh anh rõ ràng tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta không dám đến gần, uy nghiêm tự nhiên.
Khang Ngọc Nghi dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn tránh anh rồi vội vàng rời đi.
Mà cô không biết là, chàng trai đứng tại chỗ nhìn cô tránh né, sắc mặt càng thêm khó coi, u ám như muốn nhỏ nước.
Gần đến giờ tan học, Khang Ngọc Nghi nhắn tin trước cho bố đến đón cô.
Trở lại trang viên nhà họ Lý, cô trực tiếp vào phòng ăn cơm chiều và làm bài tập, không dám đi lung tung khắp nơi nữa.
Lúc này, Chu Lệ Vân bỗng đẩy cửa vào: "Ngọc Nghi, sao con lại thiếu một cái quần lót thế? Mẹ tìm khắp tủ quần áo cũng không thấy, con không vứt lung tung trong biệt thự đấy chứ?"
Hỏng bét! Lúc này Khang Ngọc Nghi mới nhớ ra mình còn có một cái quần lót trên tay Lý Nguyên Hành...
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện của Lý Nguyên Hành, quay lưng cẩn thận gõ chữ:
【 Anh Nguyên Hành, anh có đó không? 】
Đối phương nhanh chóng trả lời: 【Lên lầu hai. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.