Có Yêu Mới Biết Thế Nào Là Nhớ Mãi Không Quên

Chương 1: Chương 1 – P1

Mai Bối Nhĩ

20/01/2014

“Không…………..” Một tiếng thét đau thương từ trong phòng bệnh vang ra. “Không, mẹ, mẹ gạt con! Con của con chưa chết, đứa bé chưa chết… nó vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong bụng của con, mẹ gạt con có phải vậy không? Mẹ nói cho con biết đi! Xin mẹ nói cho con biết đi, mẹ gạt con phải không…”

Cô gái nằm ở trên giường bệnh, hai tay ôm lấy bụng của mình, dường như muốn khẳng định rằng máu thịt mà cô yêu thương vẫn đang yên ổn nằm trong bụng mình, trên khuôn mặt trẻ trung và ngây ngô tràn đầy nỗi lo âu. Cho dù ở trên trán hay trên tay chân đều quấn đầy vải băng màu trắng, nhưng cô không hề quan tâm đến mình, chỉ muốn nghe được lời bảo đảm từ mẹ, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống. Dáng người vốn đã mảnh mai sau khi trải qua sự giày vò của tai nạn xe lại càng ốm hơn.

Ngồi ở bên giường của cô là một đôi vợ chồng trung niên, cũng bởi vì con gái vừa trải qua một nỗi đau lớn, là bậc cha mẹ, hai người phải ở cạnh con gái những lúc như thế này, phải tiếp thêm sức mạnh cho con gái, mới có thể giúp cô sống tiếp.

Người phụ nữ rơi nước mắt ngăn người con gái đang muốn bật dậy, nghẹn ngào nói: ” Nhàn à, con đừng động đậy nữa, bác sĩ nói chân của con gãy rồi, đầu cũng bị chấn động nhẹ, con phải ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi.”

Bà là một người mẹ, bà làm sao có thể mở miệng nói cho con gái biết sự thật tàn nhẫn này đây? Nhưng lại không thể không nói; con gái không kết hôn mà mang thai đã khiến cho bà vô cùng đau lòng, tuy rằng đứa con đã không còn, bà cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng bà cũng vì chính sự vô cảm của mình mà cảm thấy xấu hổ, cũng đều là phận đàn bà, cảm giác mất đi đứa con của mình bà cũng hiểu được, nhưng nói một câu an ủi bà lại không nói được.

“Con không muốn nghe những lời này, mẹ, ba, mau nói cho con biết, con của con…con của con thật đã mất rồi sao? Xin hai người hãy nói cho con biết đi.” Cô khóc không thành tiếng, ấn vào nơi đứa bé từng tồn tại, cô đã cảm giác con không còn ở trong bụng mình, nhưng cô vẫn chưa mất hết hy vọng, cũng có thể…cũng có thể con cô vẫn còn, đứa bé chỉ mới được hai tháng thôi mà, không thể nói mất là mất được.

Người đàn ông trung niên đau buồn nhìn con gái, nắm lấy tay cô: “Nghe lời ba, đứa bé đã mất thật rồi, sau khi các con xảy ra tai nạn, lúc cấp cứu thì đứa đã… đã sẩy rồi, bác sĩ không kịp cứu lấy nó, đây là số mạng, con nên nghĩ thoáng hơn đi, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi hãy nói sau.”

Cô lắc đầu dữ dội, nước mắt ròng rã, khóc đến đứt từng khúc ruột. Y tá ở trong phòng bệnh nhẹ nhàng đi ra ngoài, không thể nghe tiếp nữa.

“Không… không… làm sao có thể vậy được? Làm sao có thể vậy được? Tại sao lại cướp nó đi chứ? Đó là cục cưng của con, đó là cục cưng của con và anh Triệt mà…anh Triệt đâu?” Trong phút chốc cô nín khóc, nắm lấy tay mẹ. “Anh Triệt đâu rồi? Con không nhìn thấy anh ấy, mẹ, mẹ mau dẫn anh ấy đến đây đi, con muốn anh Triệt, con muốn anh Triệt… con của chúng con chết rồi, con muốn anh Triệt.”

Người phụ nữ và người đàn ông nhìn nhau, im lặng không nói lời nào.

Cô mở to hai mắt, gương mặt bỗng nhiên tái đi, đôi môi nhợt nhạt run rẩy, phải hơn một lúc sau mới mở miệng nói: “Anh Triệt đâu? Anh ấy không sao đúng không? Anh ấy nhất định không có chuyện gì… ba, mẹ, tại sao hai người không nói chuyện vậy? Anh Triệt xảy ra chuyện gì có đúng không? Anh ấy không thể bỏ mặc con không lo, mẹ…” Tiếng khóc sắc nhọn chứa đầy sự vô vọng và sợ hãi, giống như sợi dây đàn căng lên, chỉ cần hơi dùng sức một chút, cũng có thể làm cho nó đứt ra.

“Nhàn à, con đừng kích động nữa, ba mẹ sẽ luôn ở bên con mà…” Người phụ nữ nói chuyện có hơi lấp lửng, không biết phải nói từ đâu, nhất là tình trạng hiện giờ của con gái, bảo bà phải làm sao để cho con gái chấp nhận tin xấu này đây.

“Mẹ, con muốn anh Triệt, mẹ gọi anh ấy đến đây có được không? Con không bảo vệ được con của mình, con cần phải xin anh ấy tha thứ, mẹ gọi anh ấy đến đây đi.” Cô nắm lấy tay mẹ van nài, vô cùng gấp gáp.

Người phụ nữ nuốt nước bọt nói: “Cậu ta… cũng bị thương, cho nên bây giờ không thể đến thăm con được, đợi khi nào cậu ta khỏe lại, mẹ nhất định sẽ gọi cậu ta đến, con yên tâm nghỉ ngơi đi, con vừa mới sinh non, sức khỏe còn yếu, bác sĩ nói con phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được.”

“Anh Triệt cũng bị thương sao? Anh ấy nằm ở phòng bệnh nào vậy? Con muốn đi thăm anh ấy… mẹ đỡ con dậy đi, mẹ, con muốn đi thăm ấy.” Cô chống khủy tay muốn ngồi dậy, nhưng đầu choáng váng làm cho cô nằm lại vị trí cũ.

“Con làm gì vậy! Con mau nằm xuống đi, đừng tùy tiện cử động mạnh…” Người phụ nữ vội vàng đỡ cô gái nằm xuống trở lại. “Đợi khi nào con khỏe hơn lại rồi đến thăm cậu ta cũng không muộn mà, nghe lời mẹ đi con.”

Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Triệt không có chuyện gì thì mới có thể yên tâm nghỉ ngơi, mất đi đứa con vừa mới được hai tháng đã khiến cô quá đau lòng rồi, cô không thể mất đi người mình yêu được.

“Con phải đi gặp anh ấy trước, ba, ba ôm con đến xe lăn có được không? Con xin ba đó, ba.” Cô gái quay qua cầu xin ba mình, tiếng gọi “ba” khiến cho sống mũi của người đàn ông trung niên cay cay. Nhìn thấy cô con gái mình yêu thương trở thành như thế này, người làm cha như ông gần như muốn giết người.

Ông đi đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng nói: “Nghe lời mẹ con đi, qua vài ngày nữa hãy đi thăm cậu ta, có được không con?”

“Ba, có thật anh Triệt không sao phải không? Nếu như anh ấy không có chuyện gì thì anh ấy phải đến thăm con rồi, có phải mẹ anh ấy không cho anh ấy đến phải không? Có phải không? Mẹ anh ấy không chấp nhận chúng con ở bên nhau, muốn làm cho con đau lòng, con của con cũng mất rồi, bây giờ cũng không cho anh Triệt đến đây, tại sao vậy? Con đáng ghét lắm sao?” Cô tự mình lẩm bẩm: “Chúng con thật lòng yêu thương nhau, tại sao không cho chúng con ở cùng với nhau? Mẹ, tại sao vậy mẹ?”

Người phụ nữ nghe xong chỉ biết khóc: “Mẹ xin lỗi con… là mẹ không tốt…”

“Đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan đến bà mà.” Người đàn ông trung niên vỗ vai bà, nói: ” Đừng nhắc đến chuyện này nữa, đây điều là những chuyện đã qua rồi.”

Cô gái nhìn ba mẹ mình, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi thôi dường như hai người đã già đi mấy chục tuổi, cảm thấy xấu hổ nói: “Ba, mẹ, con xin lỗi, để ba mẹ phải lo lắng rồi, nhưng mà, nếu như hai người nhìn thấy anh Triệt, nhất định sẽ thích anh ấy, anh ấy sau này sẽ là một kiến trúc sư, anh ấy còn muốn tận tay thiết kế cho con và cục cưng một căn nhà, nhưng mà…nhưng mà đứa bé đã mất rồi, cũng chẳng sao cả, sau này chúng con sẽ có những đứa con khác, phải không ba mẹ?”

Trong lời nói đó của cô tràn đầy hy vọng, làm cho cho đôi vợ chồng rối bời. Lời nói dối cũng không thể che đậy được lâu, sớm muộn gì con gái cũng sẽ biết chuyện, đến lúc đó phải làm sao đây “Đương… đương nhiên là như vậy rồi.” Cuối cùng người phụ nữ chỉ biết cúi đầu khóc.

“Mẹ, mẹ khóc sao? Có phải mẹ giấu con chuyện gì phải không?” Lúc này cô vô cùng lo lắng.

“Không… không có, mẹ có giấu con chuyện gì đâu chứ.”

Cô không tin, lại xoay qua người đàn ông trung niên hỏi: “Ba, ba trước giờ chưa từng nói dối con, phải vậy không? Ba nói cho con biết, anh Triệt đã xảy ra chuyện gì rồi? Ba…”

Người đàn ông khó xử nhìn vợ mình. Ông là một người thầy, trước giờ đều khắc khe, không cho phép học sinh của mình nói dối, với con gái của mình cũng như vậy, nhưng trong những lúc đặc biệt như thế này đây, bảo ông phải làm sao bây giờ? Nên tiếp tục nói dối, hay là thành thật nói hết mọi chuyện, sau đó cố gắng an ủi con gái mình sao?

Ông quá khó xử, cuối cùng cũng không mở lời.

Người phụ nữ liền nói: “Tất nhiên là không có chuyện gì rồi, Nhàn à, con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nhìn xem con đã mệt thế này rồi, ngủ một giấc sẽ làm cho tinh thần con khá hơn đó.”

Cô nhìn chằm chằm ba mình, thái độ của ông đã nói lên tất cả.

“Anh ấy chết rồi phải không? Ba, anh Triệt chết rồi đúng không, nếu không anh ấy sẽ không nhẫn tâm đến mức không đến đây thăm con, có phải vậy không?” Cô cảm giác cả bầu trời đổi màu, cả thế giới như sụp đổ. “Có phải vậy không? Anh ấy chết rồi! Anh ấy chết rồi! Nói cho con biết… đừng gạt con nữa! Con chịu không nổi đâu, con chịu không nổi đâu…” Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống chiếc gối trắng như tuyết, làm cho chiếc gối ướt một mảng lớn.

Người phụ nữ liền nói với người đàn ông: “Ông mau đến nói với con Nhàn là cậu ta còn sống đi, nói nhanh đi! Nhàn à, có mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con mà…”

Bà ôm lấy con gái vừa khóc vừa nói, con gái phải gánh chịu đựng nỗi đau này, cũng giống chính bà đang gánh chịu nỗi đau đó vậy.

“Ba……..”

Người đàn ông ngồi xuống, hai mắt đỏ hoe, vén những sợi tóc rơi trên khuôn mặt ướt át của con gái, dịu dàng nói: “Ba biết rằng con sẽ rất đau lòng, nhưng con vẫn còn trẻ, nhất định có thể vượt qua được, cậu ta…” Ông nuốt nước bọt: ” Sau khi xe của các con đụng phải xe tải, được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, Triệt, cậu ta… cậu ta bị hôn mê ba ngày… bác sĩ đã cố hết sức, nhưng mà cậu ta vẫn không tỉnh lại, không bao lâu sau thì đã tắt thở rồi.”



Cô hoang mang nghe những lời ba nói, không khóc òa lên, cũng không kêu la, chỉ mở to hai đôi mắt, vô hồn nhìn về phía trước.

Rất lâu, rất lâu sau đó, cô mới yếu ớt nói: “Ba, con có thể đi thăm anh ấy được không? Con có rất nhiều lời chưa nói với anh ấy, cho con đi thăm anh ấy đi ba.”

Người phụ nữ nói: “Cậu ta không còn ở trong bệnh viện rồi, cậu ta vừa mất, ba mẹ cậu ta mang cậu ta đi rồi.”

“Anh ấy đi rồi! Không, con vẫn chưa nhìn mặt anh ấy lần cuối cùng, anh ấy không thể đi! Anh Triệt… anh Triệt…” Cô điên loạn vật lộn ở trên giường, ngay cả khi ba mẹ cũng muốn giữ cô lại, cũng bị cô đẩy ra, sức lực lúc điên loạn thì không ai có thể ngăn lại được. “Con phải gặp anh Triệt… anh Triệt, anh đợi em… đợi em với…”

“Nhàn à, con bình tĩnh lại đi…” Người phụ nữ ôm lấy con gái mình, tuyệt vọng an ủi cô.

Người đàn ông trung niên nắm lấy hai chân cô, không cho cô nhúc nhích: ” Á Văn, ở đây để cho tôi, bà mau đi gọi bác sĩ đi.”

“Buông con ra…anh Triệt…” Cô lớn tiếng gọi, hai mắt mở trừng, sau đó ngất xỉu.

“Nhàn à! Bác sĩ…bác sĩ…” Người phụ nữ chạy ra khỏi phòng bệnh thét to, ở đầu kia của hành lang, bác sĩ và y tá liền chạy đến.

Hai vợ chồng chỉ có thể tựa vào nhau, đứng ở trong phòng bệnh rơi nước mắt, nhìn bác sĩ đang cấp cứu cho con gái mình.

Năm đó, cô gái tròn mười tám tuổi.

P2

Quan Hưng cũng được coi là một công ty cỡ vừa, được đặt tại lầu năm của một toàn cao ốc nào đó, có hơn ba mươi mấy người nhân viên, chủ yếu là nhận các đơn đặt hàng về linh kiện máy tính, trong thời kỳ kinh tế suy thoái, công ty vẫn có thể duy trì ở mức độ ổn định như thế này, chủ yếu là do phán đoán đúng tiềm năng vô tận của ngành công nghệ thông tin.

Gần mười một giờ trưa, điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.

“Alo! Tôi là Phương Nhã Nhàn…Ồ, là cậu phải không!Nhược Uy.” Là bên bộ phận nghiệp vụ gọi đến. “Được rồi, buổi trưa tụi mình ăn cơm cùng nhau nhé, ưm, mình ở dưới lầu đợi cậu, được, lát nữa gặp nha.”

Gác điện thoại xong, cô có thói quen vén tóc của mình ra phía sau tai, để tránh gây trở ngại lúc cô làm việc, sau đó tiếp tục tính toán những sổ sách lúc nãy làm chưa xong . Tháng này lại sắp trôi qua rồi, bộ phận kế toán sẽ bận rộn rất nhiều việc, cô lại chịu trách nhiệm thanh toán tiền lương, công công việc sẽ càng nhiều hơn.

Cô bấm nhanh những con số trên máy tính, khuôn mặt quyến rũ không chút giả tạo đó, thường làm cho những người khác thất thần. Những đồng nghiệp nam ở gần đó thường nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến, nhưng cô không hề để ý đến, vẫn cứ chuyên tâm làm tốt công việc của mình.

Cẩn thận tính từng con số, cho đến khi chắc chắn không có sai sót gì, cô mới đem báo nộp cho kế toán trưởng kiểm tra, vừa định sắp xếp lại sổ sách, thì điện thoại nội bộ lại đổ chuông thêm một lần nữa.

“Tôi là Phương Nhã Nhàn…trợ lý sao?” Là trợ lý Lục Nghiêu Quang của bộ phận vật tư, anh ấy là người đàn ông độc thân sáng giá nhất công ty, nghe thấy giọng của anh, lòng của Phương Nhã Nhàn trầm xuống, cũng biết được anh gọi cuộc điện thoại này có mục đích gì.

Lục Nghiêu Quang nói chuyện bằng một giọng vô cùng phấn khởi: ” Nhàn à, buổi trưa em có thể cùng ăn trưa với anh được không? Gần đây có một quán ăn vừa mới mở, món ăn ở đó nấu ngon lắm, nếu em rãnh, chúng ta cùng đến đó ăn trưa được không?”

Phương Nhã Nhàn từ chối khéo: “Xin lỗi, trợ lý, em vừa đồng ý dùng cơm với Nhược Uy rồi, e rằng không thể ăn trưa cùng anh, thành thật xin lỗi anh.”

“Chúng ta cũng có thể mời em ấy đi cùng mà, không sao cả.” Lục Nghiêu Quang vội nói. Chỉ cần có thể cùng ăn một bữa cơm với cô, anh không để ý có bao nhiêu bóng đèn xung quanh đâu.

Cuộc nói chuyện như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi, Phương Nhã Nhãn không phải cố ý làm giá, chỉ là trước việc theo đuổi của những người đàn ông khác, cô thường không quan tâm đến. Đã không có lòng, tại sao phải hứa hẹn với người khác chứ? Cho nên cô tự động né tránh trước sự theo đuổi nhiệt tình của Lục Nghiêu Quang, cô không muốn anh ấy có bất kỳ hiểu lầm nào.

“Trợ lý à, em và Nhược Uy cần phải nói với nhau một số việc, không được tiện lắm, xin lỗi anh.” Phương Nhã Nhàn khéo léo nói lời xin lỗi, hy vọng anh có thể thấy khó mà lui.

Đáng tiếc anh ta dường như đã quên mất bốn chữ đó việt thế nào rồi, chỉ nghe thấy Lục Nghiêu Quang càng lấn lướt hỏi: “Vậy buổi tối anh có thể mời em đi xem phim được không, hai ngày nay có một bộ phim về nghệ thuật, anh nghe các đồng nghiệp khác nói bộ phim đó rất hay, tan ca anh sẽ đi mua vé trước, sau đó đến đón em, có được không nào?”

Phương Nhã Nhàn cau mày lại, liếc nhìn những ánh mắt xung quanh, cả công ty đều biết Lục Nghiêu Quang đang theo đuổi cô, chỉ là cô vẫn không chịu. Tất cả đồng nghiệp nam trong công ty coi chuyện này giống như đang ngồi xem hài kịch, còn các đồng nghiệp nữ thì lại ghen tức, nói chuyện nhiều khi còn có mùi ghen tuông trong đó, điều này làm cho cô có chút khó xử.

“Trợ lý à, đi làm cả ngày, em mệt lắm, rất muốn về nhà nghỉ ngơi, anh có thể tìm người khác đi xem cùng, xin lỗi anh, em còn có việc, tạm biệt nhé.” Không cho đối phương có cơ hội mở miệng, Phương Nhã Nhàn đã vội vã gác điện thoại.

Nhìn đồng hồ, kém mười lăm phút nữa là mười hai giờ, cô dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc thật nhanh, rồi đứng dậy chuẩn bị đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa đi đến cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên cô, cô liền dừng bước.

“Ôi, Phương Nhã Nhàn cho rằng cô ta đẹp lắm sao! Con mắt của trợ lý chắc có vấn đề rồi, sao lại đi thích loại “người đẹp có bệnh” như cô ta, tự cho mình là Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng”, tôi nhìn mà thấy thương hại, buồn cười chết đi được.” Những lời chỉ trích gay gắt này là từ các đồng nghiệp nữ ở bộ phận vật tư, chắc chắn là một trong những người hâm mộ Lưu Nghiêu Quang.

Sau đó lại có một cô gái khác đứng ở trước gương nói chem vào: “Cũng hết cách, ai bảo đa số đàn ông đều có bản tính thích che chở làm gì, nhìn thấy vẻ bề ngoài yếu ớt của Phương Nhã Nhàn, thì không đành lòng mà muốn bảo vệ cô ta, nếu được tôi cũng muốn giả vờ thử xem, đảm bảo đàn ông cũng sẽ vì tôi mà phát cuồng, không sợ thành xử nữ già rồi.”

Phương Nhã Nhàn đứng ở cửa nở nụ cười đau khổ. Những cô gái đó đều là nhân viên của bộ phận kế toán, lúc đi làm thì cười nói vui vẻ với cô, không ngờ lại có thể nói xấu ở sau lưng người khác, nghĩ lại lòng dạ con người quả thật khó lường mà!

Giọng điệu của người phụ nữ lúc nãy vô cùng chua chát: “Ây da! Giả vờ được thì đã giả vờ từ lâu rồi, nhưng làm sao có thể lợi hại bằng cô ta, giả vờ đến mức không có một chút sở hở nào, ngay cả tôi còn phục cô ta nữa mà.” Cô ta cầm một cây son màu đỏ chót, tô mạnh lên đôi môi đầy đặn của mình.

” Vậy thì cô cũng đừng nên phàn nàn nữa, tốt nhất nên cố gắng dành nhiều thời gian dụ dỗ trợ lý của các cô đi, một người đàn ông tốt như anh ta, bây giờ rất khó tìm được lắm, bỏ lỡ rồi đợi mười năm chưa chắc tìm ra được người thứ hai đâu.”

“Cái miệng thối của cô, trù ẻo tôi không có ai thèm lấy à! Nhưng nói đi cũng nói lại, cô ta không chịu hẹn hò với trợ lý cũng hay, nếu không tôi không để cho cô ta yên đâu.

Phương Nhã Nhàn không muốn nghe nữa, quay người trở về bàn làm việc, chỉ biết nở nụ cười đau khổ.

Làm ở công ty đã hai năm, bạn bè thân thiết chỉ có Từ Nhược Uy. Bởi vì cô không biết giao tiếp, lại không thích tụm năm tụm ba làm bà tám với những người khác, cho nên cuối cùng cô bị cho ra rìa, nhưng cô vẫn cứ làm tốt công việc của mình, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên qua ngày thôi.

Đúng mười hai giờ, Phương Nhã Nhàn đi ra khỏi công ty, ánh nắng giay gắt cùng với không khí oi bức làm cho cô nghẹt thở, cau chặt lông mày lại. Do sinh ra ở miền nam, nên cũng quen với bầu không khí oi bức này, nhưng mùa hè năm nay lại nóng hơn mọi năm làm cho cô cảm thấy cả người giống như bị thiêu trong lò lửa vậy.



“Nhã Nhàn, đợi mình với!” Ở phía sau có tiếng gọi cô thật to, cùng với tiếng “cốc cốc” của giày cao gót, một cô gái mặc quần áo thời trang đắt tiền đuổi theo cô, Phương Nhã Nhàn cũng chán theo cô ấy.

“Nhược Uy, mình phục cậu thật, mang giày cao gót mà còn chạy nhanh như vậy, ngay cả một cái chập choạng cũng không có,làm mình sốt ruột hơn cả cậu, nếu đổi là mình, sợ rằng nằm dài trên đường từ lâu rồi.” Cô lè lưỡi nói.

P3

Từ Nhược Uy, là một cô gái hiện đại rất quan tâm đến cách ăn mặc, có vẻ ngoài nổi trội, xinh đẹp giống như một đóa hồng, dáng người bốc lửa, tính tình cởi mở, rộng rãi, làm việc lại rất có hiệu quả, vào công ty trước cô một năm, nhưng lại rất hợp với cô. Có rất nhiều người ngạc nhiên, tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau, như vậy lại có thể trở thành bạn bè tri kỷ với nhau. Cũng vì vẻ ngoài của hai người đều nổi trội, cho nên mọi người đều gọi các cô là”Chị em song sinh Quan Hưng”

Từ Nhược Uy trả lời lại: “Có cao lắm đâu, lần sau mình sẽ mang một đôi cao hơn nữa cho cậu xem. Phụ nữ đều thích ngược đãi mình, chỉ vì yêu thích cái đẹp, cho dù có khổ hơn nữa cũng không thành vấn đề. Nếu như muốn mình mang giày đế bằng, cũng không phải mình đi không được, nhưng sẽ không đi được một cách duyên dáng uyển chuyển, cũng giống như trang điểm không đúng cách sẽ làm mất đi vẻ thẩm mỹ của con người. Cho nên đành phải để mình chịu khổ một chút thôi.” Mặc dù có chút phàn nàn, nhưng cô ấy vẫn cứ vui vẻ. “Trời ạ! Sao mà nóng dữ vậy trời? Phấn trang điểm của mình bị nhòe hết rồi, tiêu mất rồi, ăn cơm xong phải quay trở về trang điểm lại từ đầu. Nhã Nhàn, mình thật ngưỡng mộ cậu, da mặt đẹp như vậy, trời nóng như vậy mà vẫn không đổ mồ hôi, không phải chất lượng nước ở miền Nam rất tệ sao? Sao lại có thể xinh ra một người xinh đẹp giống như ngọc được làm từ nước như cậu nhỉ?”

Phương Nhã Nhàn mỉm cười: “Từ bao giờ cậu nói chuyện văn vẻ vậy hả? Cái gì mà người ngọc làm ra từ nước chứ? Ưm, rất có tri thức nha.” Đôi môi hồng của cô mỉm cười một cái, đôi mắt lóng lánh mang theo một chút trêu chọc.

“Đây gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở gần với cậu một cô gái văn vẻ như cậu, không học hỏi một chút không phải rất lãng phí sao? Nói thật chứ, các cô gái trong công ty ai cũng ghen tỵ với cậu, xem cậu đó không cần trang điểm, cũng không cần chăm sóc, vậy mà da mặt vẫn tốt như vậy, xí! Xí! Chả trách trong công ty có vài tên cứ lượn lờ xung quanh cậu! Giống như ong đi tìm mật, đuổi hoài cũng không chịu bay đi.” Giọng điệu của cô ngay thẳng, nhưng không hề có chút ác ý nào.

Ngay cả người tự nhận bản thân mình đẹp như Từ Nhược Uy đây, cũng không cách nào rời mắt khỏi khuôn mặt của Phương Nhã Nhàn. Ngay cả một cái cau mày nhỏ, cũng có thể chạm vào nơi tận cùng của trái tim người đàn ông, chỉ muốn chăm sóc cô ấy cả đời; chỉ mặc một bộ quần áo có nút thắt màu hồng nhạt, xinh đẹp và giản dị tựa như một đóa bách hợp. Nhược Uy lần đầu tiên cảm thấy trên người mình cũng có máu văn chương, cho nên có thể nghĩ ra nhiều tính từ như vậy.

Phương Nhã Nhàn cau mày nở nụ cười đau khổ: “Nhược Uy, cậu đừng trêu chọc mình nữa, mình muốn như vậy sao? Mình cũng đã từ chối rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, vậy mình biết phải làm sao đây? Chỉ có thể để thời gian chứng minh mình không có chút hứng thú nào với chuyện yêu đương thôi.”

“Ngay cả thử thêm một lần nữa cũng không được sao? Ở trong công ty tụi mình, Lục Nghêu Quang được xem là chàng trai độc thân sáng giá nhất, có năng lực, lại có vẻ ngoài cũng không tệ, ông chủ cũng rất xem trọng anh ấy…” Cô ấy cố gắng lựa những lời nói tốt đẹp nhất để nói về người kia, xem có thể lay chuyển được cô không, để cô không cần phải bi quan như vậy.

“Nhược Uy, chúng mình đừng nói những chuyện này được không? Tình yêu của mình đã chết rồi, không thể nào hồi sinh thêm lần nữa, tại sao lại phải lãng phí thời gian của người khác chứ? Anh ấy đúng thật là một người rất tốt, cho nên anh ấy xứng đáng có người phụ nữ khác tốt hơn, còn mình, đã không có tư cách rồi.” Trái tim của cô đã ngủ yên từ bảy năm trước rồi, cô không cho rằng nó có thể bị đánh thức thêm lần nữa, trừ khi – cô không muốn nghĩ đến nữa, quá khứ đau đớn đã qua, nếu chìm đắm trong đó nữa, chỉ càng làm cho cô thêm đau khổ mà thôi. Trong lòng cô âm thầm nhắc nhở mình. “Tìm chỗ ăn cơm thôi! Thời gian nghỉ trưa chỉ có một tiếng à.”

Ở bên trong “Quán hồng trà” ngồi đầy những người mặc đồ công sở, Phương Nhã Nhàn và Từ Nhược Uy khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống, gọi một vài món lên.

“Thật đáng ghét, những người đàn bà đó cả ngày ăn không ngồi rồi không có việc gì làm, thích nhgồi bàn tán chuyện những chuyện nhảm nhí, làm mất mặt phụ nữ bọn mình, lần sau để mình bắt gặp, không cho bọn họ một bài học, bọn họ sẽ không chừa, mình không bao giờ nhẫn nhịn giống như cậu đâu. Còn cậu nữa đó! Không nên ngoan ngoãn nhẫn nhịn như vậy, đối phó với những người đàn bà độc ác như vậy trước hết phải cho bọn họ một trận, nếu không bọn họ càng ngày càng làm tới.” Từ Nhược Uy cảm thấy bất bình mà đập bàn, chưa ăn mà đã tức đầy bụng.

Phương Nhã Nhàn nở nụ cười yếu ớt: ” Miệng ở trên người của bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì kệ đi! Mình không thèm để ý đâu; Nhược Uy, cảm ơn cậu, may mà mình vẫn còn người bạn như cậu.”

Từ Nhược Uy khoái trá cười to: “Cũng hết cách rồi, ai bảo mình trời sinh đã thích bảo vệ những động vật yếu đuối, gặp cậu như vậy làm sao có thể bỏ mặc được, chỉ là, cậu cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, sao lại nói chuyện giống như bà cụ non vậy, nên học hỏi mình nhiều một chút, có một số chuyện nên nghĩ thoáng hơn, gặp chuyện gì không vui thì nên trút hết ra ngoài, qua rồi thì thôi, chứ giống như cậu cứ một khăng khăng giữ trong lòng, lâu ngày nhất định sẽ phát bệnh đấy.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười rực rỡ, còn có những vẻ mặt sinh động không chút rụt rè nào, vô cùng quyến rũ.

“Được rồi, mình cố gắng là được mà.” Phương Nhã Nhàn nhịn không được bật cười thành tiếng. Ở bên cạnh Từ Nhược Uy, làm cho cô cảm thấy mình giống như có thêm một người mẹ ở bên cạnh, mọi chuyện từ ăn mặc ở đi lại đều muốn lo, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì ba mẹ cô đều sống ở miền Nam, mà hai tháng cô mới về nhà một lần, có người lải nhải ở bên tai cô, có cảm giác vô cùng thân thiết.

Từ Nhược Uy nhìn khuôn mặt mang vẻ cổ điển của Phương Nhã Nhàn, nhìn vô cùng mê mẩn: “Haiz, nếu như mình là đàn ông thì tốt rồi, mình nhất định sẽ giữ chặt cậu trong tay! Mình rất cảm thông cho Lục Quang Nghiêu, giẫm phải đinh nhiều lần như vậy vẫn không chịu từ bỏ, anh ấy nhất định đã điên cuồng vì cậu rồi.”

Phương Nhã Nhàn trừng mắt nhìn cô: “Cậu lại nữa rồi, muốn hại mình không nuốt nổi cơm sao?”

Một cô gái mang thức ăn và đồ uống lên cho hai cô, Từ Nhược Uy ăn vài miếng nói mới nói ngọng: “Được, được, mình không nói nữa được chưa, mau ăn đi! Cậu quá gầy rồi, phải ăn nhiều một chút, nếu không bác trai bác gái lại trách mình không chăm sóc cho cậu.”

“Vâng, mẹ già.” Cô trêu chọc nói lớn.

“Đi chết đi, nếu mình không gả được thì cậu chết với mình, đến lúc đó cậu phải có trách nhiệm đi tìm ông xã cho mình.”

“Vậy thì quá đơn giản rồi sao? Anh trai mình cậu thấy được không? Con người anh ấy mặc dù có chút cứng nhắc nhưng rất thành thật, mình thấy hai người quen nhau cũng không tệ, bằng không hai người thử xem?” Phương Nhã Nhàn cũng rất đau đầu về người anh trai Minh Diệu của mình. Anh ấy đã hai mươi tám tuổi rồi, mà đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, chuyện này cũng không lấy gì lạ, tính cách bảo thủ của anh ấy, kêu anh ấy theo đuổi con gái, đánh chết anh ất cũng không dám. Anh ấy thừa hưởng tính của ba, dịu dàng có đầy, nhưng không đủ mạnh mẽ, ba mẹ muốn ôm cháu đành phải chờ đợi thôi.

Hai má của Từ Nhược Uy đỏ lên, trợn mắt nhìn cô: “Trừ khi anh ấy lấy hết dũng cảm theo đuổi mình, nếu không mình sẽ không vứt bỏ lòng tự trọng của người phụ nữ theo đuổi anh ấy đâu.”

“Cậu nói như vậy, có nghĩa là cậu cũng có tình cảm với anh mình đúng không?” Phương Nhã Nhàn hỏi với vẻ dò xét.

Mặt cô đỏ xuống đến tận cổ, lúng túng hét lên: “Cho mình xin, tụi mình có thể không nói đến chuyện này được không? Ăn cơm, ăn cơm đi, mình đói chết đi được.”

Trong lòng Phương Nhã Nhàn đã có tính toán. Bề ngoại Nhược Uy mắc dù rộng rãi, cởi mở, nhưng trong lòng lại trái ngược. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ kinh nghiệm yêu đương của cô ấy rất phong phú, nhưng theo những gì cô quan sát, cô ấy mặc dù có nhiều bạn là nam, nhưng không có người nào phù hợp làm bạn trai, bình thường sống rất có chừng mực, do mọi người hiểu lầm cô ấy thôi.

Phương Nhã Nhàn đang ăn mì pasta, thì có một cô bé khoảng ba bốn tuổi chạy đến vấp ngã ở bên cái bàn, cái mũi bị đập xuống, mắt rưng rưng sắp sửa bật khóc.

“Đến đây nào, để dì bế nào, đừng khóc nha! Ngoan, dì thương nè!” Phương Nhã Nhàn ôm lấy đứa bé gái đó, cưng chiều dỗ dành, tỉ mỉ lau hết bụi bẩn trên đầu gối cho cô bé, để cô bé không khóc nữa. Giọng nói của chính mình bây giờ chỉ còn là tiếng nghẹn ngào không nói thành lời.

“Dì à, con không đau nữa.” Cô bé đột nhiên mỉm cười với cô.

Dáng người nhỏ bé, mùi sữa tỏa ra trên người làm cho nước mắt của cô rơi xuống thêm lần nữa, sống mũi cảm thấy chua xót, ngay cả trái tim cũng giống như bị bóp chặt; đứa con đáng thương của cô, là trai hay gái cô cũng không biết thì đã con đã bỏ cô đi, làm cho cô ngay cả khi nghĩ lại cũng không biết mùi hương trên người con như thế nào.

“Mặt dì xấu xí quá nha, người lớn mà cũng khóc nhè.” Cô bé nhỏ phồng má cười nói.

Một người phụ nữ chạy về phía trước, lúng túng nói xin lỗi. “Xin lỗi cô, con trẻ ham chơi thôi. Con gái, đến đây nào, mẹ bế con về ngủ trưa nào, thành thật xin lỗi cô.” Cô ấy là vợ của ông chủ, có thể do lúc nãy bận rộn trong bếp, không để ý đến con gái.

“Không sao đâu, không trách chị được.” Phương Nhã Nhàn cố gắng kiềm nén sự buồn bã nói.

Từ Nhược Uy cầm mấy tờ khăn giấy đến: “Sau này chúng ta không nên đến quán này ăn nữa, lần nào cậu đến, cũng đều khóc hết, nhìn cậu giống Lâm Đại Ngọc lắm rồi đấy, cậu muốn lấy nước mắt khóc thương cả đời thật sao? Hãy nghĩ cho mình đi, cũng nên nghĩ cho bác trai bác gái, hai bác rất lo lắng chuyện của cậu đó.”

“Cậu yêu tâm, mình sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch đâu, mình đã bất hiếu lắm rồi, không thể khiến cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mình vẫn còn lý trí, chuyện sau này mình sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Vậy mới đúng. Ăn nhanh đi! Sắp sửa đến giờ rồi.” Hai người ăn xong cơm vội vàng tính tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Yêu Mới Biết Thế Nào Là Nhớ Mãi Không Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook