Có Yêu Mới Biết Thế Nào Là Nhớ Mãi Không Quên
Chương 2: Chương 1 – P2
Mai Bối Nhĩ
23/01/2014
Quan Hưng cũng được coi là một công ty cỡ vừa, được đặt tại lầu năm của một toàn cao ốc nào đó, có hơn ba mươi
mấy người nhân viên, chủ yếu là nhận các đơn đặt hàng về linh kiện máy
tính, trong thời kỳ kinh tế suy thoái, công ty vẫn có thể duy trì ở mức
độ ổn định như thế này, chủ yếu là do phán đoán đúng tiềm năng vô tận
của ngành công nghệ thông tin.
Gần mười một giờ trưa, điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.
“Alo! Tôi là Phương Nhã Nhàn…Ồ, là cậu phải không!Nhược Uy.” Là bên bộ phận nghiệp vụ gọi đến. “Được rồi, buổi trưa tụi mình ăn cơm cùng nhau nhé, ưm, mình ở dưới lầu đợi cậu, được, lát nữa gặp nha.”
Gác điện thoại xong, cô có thói quen vén tóc của mình ra phía sau tai, để tránh gây trở ngại lúc cô làm việc, sau đó tiếp tục tính toán những sổ sách lúc nãy làm chưa xong . Tháng này lại sắp trôi qua rồi, bộ phận kế toán sẽ bận rộn rất nhiều việc, cô lại chịu trách nhiệm thanh toán tiền lương, công công việc sẽ càng nhiều hơn.
Cô bấm nhanh những con số trên máy tính, khuôn mặt quyến rũ không chút giả tạo đó, thường làm cho những người khác thất thần. Những đồng nghiệp nam ở gần đó thường nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến, nhưng cô không hề để ý đến, vẫn cứ chuyên tâm làm tốt công việc của mình.
Cẩn thận tính từng con số, cho đến khi chắc chắn không có sai sót gì, cô mới đem báo nộp cho kế toán trưởng kiểm tra, vừa định sắp xếp lại sổ sách, thì điện thoại nội bộ lại đổ chuông thêm một lần nữa.
“Tôi là Phương Nhã Nhàn…trợ lý sao?” Là trợ lý Lục Nghiêu Quang của bộ phận vật tư, anh ấy là người đàn ông độc thân sáng giá nhất công ty, nghe thấy giọng của anh, lòng của Phương Nhã Nhàn trầm xuống, cũng biết được anh gọi cuộc điện thoại này có mục đích gì.
Lục Nghiêu Quang nói chuyện bằng một giọng vô cùng phấn khởi: ” Nhàn à, buổi trưa em có thể cùng ăn trưa với anh được không? Gần đây có một quán ăn vừa mới mở, món ăn ở đó nấu ngon lắm, nếu em rãnh, chúng ta cùng đến đó ăn trưa được không?”
Phương Nhã Nhàn từ chối khéo: “Xin lỗi, trợ lý, em vừa đồng ý dùng cơm với Nhược Uy rồi, e rằng không thể ăn trưa cùng anh, thành thật xin lỗi anh.”
“Chúng ta cũng có thể mời em ấy đi cùng mà, không sao cả.” Lục Nghiêu Quang vội nói. Chỉ cần có thể cùng ăn một bữa cơm với cô, anh không để ý có bao nhiêu bóng đèn xung quanh đâu.
Cuộc nói chuyện như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi, Phương Nhã Nhãn không phải cố ý làm giá, chỉ là trước việc theo đuổi của những người đàn ông khác, cô thường không quan tâm đến. Đã không có lòng, tại sao phải hứa hẹn với người khác chứ? Cho nên cô tự động né tránh trước sự theo đuổi nhiệt tình của Lục Nghiêu Quang, cô không muốn anh ấy có bất kỳ hiểu lầm nào.
“Trợ lý à, em và Nhược Uy cần phải nói với nhau một số việc, không được tiện lắm, xin lỗi anh.” Phương Nhã Nhàn khéo léo nói lời xin lỗi, hy vọng anh có thể thấy khó mà lui.
Đáng tiếc anh ta dường như đã quên mất bốn chữ đó việt thế nào rồi, chỉ nghe thấy Lục Nghiêu Quang càng lấn lướt hỏi: “Vậy buổi tối anh có thể mời em đi xem phim được không, hai ngày nay có một bộ phim về nghệ thuật, anh nghe các đồng nghiệp khác nói bộ phim đó rất hay, tan ca anh sẽ đi mua vé trước, sau đó đến đón em, có được không nào?”
Phương Nhã Nhàn cau mày lại, liếc nhìn những ánh mắt xung quanh, cả công ty đều biết Lục Nghiêu Quang đang theo đuổi cô, chỉ là cô vẫn không chịu. Tất cả đồng nghiệp nam trong công ty coi chuyện này giống như đang ngồi xem hài kịch, còn các đồng nghiệp nữ thì lại ghen tức, nói chuyện nhiều khi còn có mùi ghen tuông trong đó, điều này làm cho cô có chút khó xử.
“Trợ lý à, đi làm cả ngày, em mệt lắm, rất muốn về nhà nghỉ ngơi, anh có thể tìm người khác đi xem cùng, xin lỗi anh, em còn có việc, tạm biệt nhé.” Không cho đối phương có cơ hội mở miệng, Phương Nhã Nhàn đã vội vã gác điện thoại.
Nhìn đồng hồ, kém mười lăm phút nữa là mười hai giờ, cô dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc thật nhanh, rồi đứng dậy chuẩn bị đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa đi đến cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên cô, cô liền dừng bước.
“Ôi, Phương Nhã Nhàn cho rằng cô ta đẹp lắm sao! Con mắt của trợ lý chắc có vấn đề rồi, sao lại đi thích loại “người đẹp có bệnh” như cô ta, tự cho mình là Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng”, tôi nhìn mà thấy thương hại, buồn cười chết đi được.” Những lời chỉ trích gay gắt này là từ các đồng nghiệp nữ ở bộ phận vật tư, chắc chắn là một trong những người hâm mộ Lưu Nghiêu Quang.
Sau đó lại có một cô gái khác đứng ở trước gương nói chem vào: “Cũng hết cách, ai bảo đa số đàn ông đều có bản tính thích che chở làm gì, nhìn thấy vẻ bề ngoài yếu ớt của Phương Nhã Nhàn, thì không đành lòng mà muốn bảo vệ cô ta, nếu được tôi cũng muốn giả vờ thử xem, đảm bảo đàn ông cũng sẽ vì tôi mà phát cuồng, không sợ thành xử nữ già rồi.”
Phương Nhã Nhàn đứng ở cửa nở nụ cười đau khổ. Những cô gái đó đều là nhân viên của bộ phận kế toán, lúc đi làm thì cười nói vui vẻ với cô, không ngờ lại có thể nói xấu ở sau lưng người khác, nghĩ lại lòng dạ con người quả thật khó lường mà!
Giọng điệu của người phụ nữ lúc nãy vô cùng chua chát: “Ây da! Giả vờ được thì đã giả vờ từ lâu rồi, nhưng làm sao có thể lợi hại bằng cô ta, giả vờ đến mức không có một chút sở hở nào, ngay cả tôi còn phục cô ta nữa mà.” Cô ta cầm một cây son màu đỏ chót, tô mạnh lên đôi môi đầy đặn của mình.
” Vậy thì cô cũng đừng nên phàn nàn nữa, tốt nhất nên cố gắng dành nhiều thời gian dụ dỗ trợ lý của các cô đi, một người đàn ông tốt như anh ta, bây giờ rất khó tìm được lắm, bỏ lỡ rồi đợi mười năm chưa chắc tìm ra được người thứ hai đâu.”
“Cái miệng thối của cô, trù ẻo tôi không có ai thèm lấy à! Nhưng nói đi cũng nói lại, cô ta không chịu hẹn hò với trợ lý cũng hay, nếu không tôi không để cho cô ta yên đâu.
Phương Nhã Nhàn không muốn nghe nữa, quay người trở về bàn làm việc, chỉ biết nở nụ cười đau khổ.
Làm ở công ty đã hai năm, bạn bè thân thiết chỉ có Từ Nhược Uy. Bởi vì cô không biết giao tiếp, lại không thích tụm năm tụm ba làm bà tám với những người khác, cho nên cuối cùng cô bị cho ra rìa, nhưng cô vẫn cứ làm tốt công việc của mình, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên qua ngày thôi.
Đúng mười hai giờ, Phương Nhã Nhàn đi ra khỏi công ty, ánh nắng giay gắt cùng với không khí oi bức làm cho cô nghẹt thở, cau chặt lông mày lại. Do sinh ra ở miền nam, nên cũng quen với bầu không khí oi bức này, nhưng mùa hè năm nay lại nóng hơn mọi năm làm cho cô cảm thấy cả người giống như bị thiêu trong lò lửa vậy.
“Nhã Nhàn, đợi mình với!” Ở phía sau có tiếng gọi cô thật to, cùng với tiếng “cốc cốc” của giày cao gót, một cô gái mặc quần áo thời trang đắt tiền đuổi theo cô, Phương Nhã Nhàn cũng chán theo cô ấy.
“Nhược Uy, mình phục cậu thật, mang giày cao gót mà còn chạy nhanh như vậy, ngay cả một cái chập choạng cũng không có,làm mình sốt ruột hơn cả cậu, nếu đổi là mình, sợ rằng nằm dài trên đường từ lâu rồi.” Cô lè lưỡi nói.
Gần mười một giờ trưa, điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.
“Alo! Tôi là Phương Nhã Nhàn…Ồ, là cậu phải không!Nhược Uy.” Là bên bộ phận nghiệp vụ gọi đến. “Được rồi, buổi trưa tụi mình ăn cơm cùng nhau nhé, ưm, mình ở dưới lầu đợi cậu, được, lát nữa gặp nha.”
Gác điện thoại xong, cô có thói quen vén tóc của mình ra phía sau tai, để tránh gây trở ngại lúc cô làm việc, sau đó tiếp tục tính toán những sổ sách lúc nãy làm chưa xong . Tháng này lại sắp trôi qua rồi, bộ phận kế toán sẽ bận rộn rất nhiều việc, cô lại chịu trách nhiệm thanh toán tiền lương, công công việc sẽ càng nhiều hơn.
Cô bấm nhanh những con số trên máy tính, khuôn mặt quyến rũ không chút giả tạo đó, thường làm cho những người khác thất thần. Những đồng nghiệp nam ở gần đó thường nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến, nhưng cô không hề để ý đến, vẫn cứ chuyên tâm làm tốt công việc của mình.
Cẩn thận tính từng con số, cho đến khi chắc chắn không có sai sót gì, cô mới đem báo nộp cho kế toán trưởng kiểm tra, vừa định sắp xếp lại sổ sách, thì điện thoại nội bộ lại đổ chuông thêm một lần nữa.
“Tôi là Phương Nhã Nhàn…trợ lý sao?” Là trợ lý Lục Nghiêu Quang của bộ phận vật tư, anh ấy là người đàn ông độc thân sáng giá nhất công ty, nghe thấy giọng của anh, lòng của Phương Nhã Nhàn trầm xuống, cũng biết được anh gọi cuộc điện thoại này có mục đích gì.
Lục Nghiêu Quang nói chuyện bằng một giọng vô cùng phấn khởi: ” Nhàn à, buổi trưa em có thể cùng ăn trưa với anh được không? Gần đây có một quán ăn vừa mới mở, món ăn ở đó nấu ngon lắm, nếu em rãnh, chúng ta cùng đến đó ăn trưa được không?”
Phương Nhã Nhàn từ chối khéo: “Xin lỗi, trợ lý, em vừa đồng ý dùng cơm với Nhược Uy rồi, e rằng không thể ăn trưa cùng anh, thành thật xin lỗi anh.”
“Chúng ta cũng có thể mời em ấy đi cùng mà, không sao cả.” Lục Nghiêu Quang vội nói. Chỉ cần có thể cùng ăn một bữa cơm với cô, anh không để ý có bao nhiêu bóng đèn xung quanh đâu.
Cuộc nói chuyện như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi, Phương Nhã Nhãn không phải cố ý làm giá, chỉ là trước việc theo đuổi của những người đàn ông khác, cô thường không quan tâm đến. Đã không có lòng, tại sao phải hứa hẹn với người khác chứ? Cho nên cô tự động né tránh trước sự theo đuổi nhiệt tình của Lục Nghiêu Quang, cô không muốn anh ấy có bất kỳ hiểu lầm nào.
“Trợ lý à, em và Nhược Uy cần phải nói với nhau một số việc, không được tiện lắm, xin lỗi anh.” Phương Nhã Nhàn khéo léo nói lời xin lỗi, hy vọng anh có thể thấy khó mà lui.
Đáng tiếc anh ta dường như đã quên mất bốn chữ đó việt thế nào rồi, chỉ nghe thấy Lục Nghiêu Quang càng lấn lướt hỏi: “Vậy buổi tối anh có thể mời em đi xem phim được không, hai ngày nay có một bộ phim về nghệ thuật, anh nghe các đồng nghiệp khác nói bộ phim đó rất hay, tan ca anh sẽ đi mua vé trước, sau đó đến đón em, có được không nào?”
Phương Nhã Nhàn cau mày lại, liếc nhìn những ánh mắt xung quanh, cả công ty đều biết Lục Nghiêu Quang đang theo đuổi cô, chỉ là cô vẫn không chịu. Tất cả đồng nghiệp nam trong công ty coi chuyện này giống như đang ngồi xem hài kịch, còn các đồng nghiệp nữ thì lại ghen tức, nói chuyện nhiều khi còn có mùi ghen tuông trong đó, điều này làm cho cô có chút khó xử.
“Trợ lý à, đi làm cả ngày, em mệt lắm, rất muốn về nhà nghỉ ngơi, anh có thể tìm người khác đi xem cùng, xin lỗi anh, em còn có việc, tạm biệt nhé.” Không cho đối phương có cơ hội mở miệng, Phương Nhã Nhàn đã vội vã gác điện thoại.
Nhìn đồng hồ, kém mười lăm phút nữa là mười hai giờ, cô dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc thật nhanh, rồi đứng dậy chuẩn bị đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa đi đến cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên cô, cô liền dừng bước.
“Ôi, Phương Nhã Nhàn cho rằng cô ta đẹp lắm sao! Con mắt của trợ lý chắc có vấn đề rồi, sao lại đi thích loại “người đẹp có bệnh” như cô ta, tự cho mình là Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng”, tôi nhìn mà thấy thương hại, buồn cười chết đi được.” Những lời chỉ trích gay gắt này là từ các đồng nghiệp nữ ở bộ phận vật tư, chắc chắn là một trong những người hâm mộ Lưu Nghiêu Quang.
Sau đó lại có một cô gái khác đứng ở trước gương nói chem vào: “Cũng hết cách, ai bảo đa số đàn ông đều có bản tính thích che chở làm gì, nhìn thấy vẻ bề ngoài yếu ớt của Phương Nhã Nhàn, thì không đành lòng mà muốn bảo vệ cô ta, nếu được tôi cũng muốn giả vờ thử xem, đảm bảo đàn ông cũng sẽ vì tôi mà phát cuồng, không sợ thành xử nữ già rồi.”
Phương Nhã Nhàn đứng ở cửa nở nụ cười đau khổ. Những cô gái đó đều là nhân viên của bộ phận kế toán, lúc đi làm thì cười nói vui vẻ với cô, không ngờ lại có thể nói xấu ở sau lưng người khác, nghĩ lại lòng dạ con người quả thật khó lường mà!
Giọng điệu của người phụ nữ lúc nãy vô cùng chua chát: “Ây da! Giả vờ được thì đã giả vờ từ lâu rồi, nhưng làm sao có thể lợi hại bằng cô ta, giả vờ đến mức không có một chút sở hở nào, ngay cả tôi còn phục cô ta nữa mà.” Cô ta cầm một cây son màu đỏ chót, tô mạnh lên đôi môi đầy đặn của mình.
” Vậy thì cô cũng đừng nên phàn nàn nữa, tốt nhất nên cố gắng dành nhiều thời gian dụ dỗ trợ lý của các cô đi, một người đàn ông tốt như anh ta, bây giờ rất khó tìm được lắm, bỏ lỡ rồi đợi mười năm chưa chắc tìm ra được người thứ hai đâu.”
“Cái miệng thối của cô, trù ẻo tôi không có ai thèm lấy à! Nhưng nói đi cũng nói lại, cô ta không chịu hẹn hò với trợ lý cũng hay, nếu không tôi không để cho cô ta yên đâu.
Phương Nhã Nhàn không muốn nghe nữa, quay người trở về bàn làm việc, chỉ biết nở nụ cười đau khổ.
Làm ở công ty đã hai năm, bạn bè thân thiết chỉ có Từ Nhược Uy. Bởi vì cô không biết giao tiếp, lại không thích tụm năm tụm ba làm bà tám với những người khác, cho nên cuối cùng cô bị cho ra rìa, nhưng cô vẫn cứ làm tốt công việc của mình, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên qua ngày thôi.
Đúng mười hai giờ, Phương Nhã Nhàn đi ra khỏi công ty, ánh nắng giay gắt cùng với không khí oi bức làm cho cô nghẹt thở, cau chặt lông mày lại. Do sinh ra ở miền nam, nên cũng quen với bầu không khí oi bức này, nhưng mùa hè năm nay lại nóng hơn mọi năm làm cho cô cảm thấy cả người giống như bị thiêu trong lò lửa vậy.
“Nhã Nhàn, đợi mình với!” Ở phía sau có tiếng gọi cô thật to, cùng với tiếng “cốc cốc” của giày cao gót, một cô gái mặc quần áo thời trang đắt tiền đuổi theo cô, Phương Nhã Nhàn cũng chán theo cô ấy.
“Nhược Uy, mình phục cậu thật, mang giày cao gót mà còn chạy nhanh như vậy, ngay cả một cái chập choạng cũng không có,làm mình sốt ruột hơn cả cậu, nếu đổi là mình, sợ rằng nằm dài trên đường từ lâu rồi.” Cô lè lưỡi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.