Chương 10
Nguyệt Bán Đinh
17/09/2020
Tưởng Hướng Nghi ấn nút màu đỏ khoá chấm dứt cuộc gọi trên màn hình điện thoại di động, cúi đầu, ngữ khí vững vàng nói: "Tối hôm qua mới phát sinh một lần, hiện tại lại đến?"
Hắn tỉnh táo là gạt người đấy, Mễ Nam có thể tinh tường cảm nhận được trái tim của hắn đang đập đều kịch liệt, nhịp nhàng. Người này không biết từ lúc nào trở nên như vậy, không được tự nhiên ngấm ngầm chịu đựng, Mễ Nam muốn đem biểu hiện giả dối hắn đang mang tất cả đều đánh nát, để cho hắn đối với mình lộ ra mặt chân thật nhất.
Bởi vậy Mễ Nam không có nói những lời khác, chỉ chấp nhất mà nhìn Tưởng Hướng Nghi. Môi của cậu quật cường nhấp, nước sơn sáng trong mắt mang theo Liễm Diễm Thủy Quang (sóng nước dập dềnh), Tưởng Hướng Nghĩ bất quá nhìn có vài giây, liền lần nữa dời ánh mắt đi.
Ngón tay mảnh khảnh của Mễ Nam tại phần gáy hắn xoắn xuýt vài cái, lại nói: "Anh trả lời em a."
"Em muốn cho tôi trả lời cái gì?"
Mễ Nam nói: "Lời nói thành thật."
Tưởng Hướng Nghi mày nhíu lại càng chặt hơn, hô hấp nhỏ không thể nghe mà dần dần trở nên nặng nề. Dù là hắn hết sức che dấu phản ứng của mình, nhưng Mễ Nam vẫn có thể rành mạch cổ của hắn hồng một tí.
Hắn đang nhẫn nại.
Mễ Nam ngẩng mặt, thoáng cái dùng sức kéo đầu của hắn xuống một chút, kiên quyết hôn trên cao. Tại đây, trong một cái nháy mắt, thân thể Alpha liền cứng lại rồi, tứ chi kịch chấn, không thể động đậy, thậm chí không nhớ tới nên đẩy cậu ra.
Cậu sẽ không hôn môi, chỉ biết như động vật nhỏ vậy, trước liếm liếm môi của đối phương, lại không có kết cấu gì mà ý đồ tiến công vào bên trong. Theo động tác cậu cưỡng hôn, thân thể cậu không tự giác mà dán vào thân thể cao lớn cường tráng cọ cọ, cánh tay nóng bỏng ở trên cổ đối phương, sinh ra vô ý thức ma sát làn da cùng độ ấm tiếp xúc.
Đầu lưỡi đỏ tươi ướt nóng đem bờ môi nguyên bản khô ráo liếm ướt, mùi hương cơ thể Omega chua ngọt mê người chui vào trong mũi. Tưởng Hướng Nghi cắn chặt hàm răng, chỉ là khống chế chính mình đều phải dùng tới phần lớn tâm lực (tâm tư và sức lực). Hắn nhịn được quá độc ác, bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng "ken két". Cơ thể hắn kéo căng đến giới hạn cao nhất, chỉ cần một khắc hắn buông lỏng, lập tức sẽ đem Omega trước mặt chế ngực ép làm.
Ngay lúc này, hết lần này đến lần khác có từng chút pheromone trên người Omega tràn ra, như khói xanh nhẹ lan rộng, vừa nhẹ vừa mỏng bao trùm lấy hắn. Tưởng Hướng Nghi hô hấp đều ngừng, một giây sau, thống khổ nhăn lông mày một cái.
Thân thể Mễ Nam xinh đẹp đang trần trụi bày ra cho hắn, không một tia ngượng ngùng sợ hãi, chỉ là so với dĩ vãng bất luận cái gì cũng phải một lần lớn mật khao khát cùng dụ hoặc.
Tự chủ lập tức đứt đoạn, hắn nhéo cái cằm Mễ Nam, vừa hung vừa mạnh mà đem đầu lưỡi vẫn luôn trêu chọc mình quấn tiến đến. Cánh tay Mễ Nam lập tức chặt hơn chút nữa, hắn mút vào đầu lưỡi kia làm ác, hấp thu nước bọt trong miệng đối phương, tay khác chuyển quanh, dường như một tay có thể ôm hết eo, khiến cho nó hoà hợp trên người người mình mà chặt chẽ kề nhau, cùng lúc trước khắc chế là bất đồng, hoàn toàn điên cuồng.
Mễ Nam bị hắn phản hồi trở tay không kịp, đáp ứng không xuể, cố gắng nghênh đón động tác của hắn lại hoàn toàn không cách nào đáp trả, lập tức bị hôn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hốc mắt ứa ra nước mắt. Trong cổ bức ra thanh âm tinh tế nhưng nhỏ không khác gì muỗi kêu, hoàn toàn không chiếm được thương tiếc, bất quá bị hôn quá lâu khiến cho toàn thân hư nhuyễn (mềm mại trống rỗng), làm cho trên người không còn chút sức lực nào.
Pheromone trên người Alpha bắt đầu tràn ra, đôi mắt Tưởng Hướng Nghi đều đỏ, sau khi kết thúc nụ hôn, niết cằm cậu: "Em còn muốn nói điều gì?"
Hai mắt Mễ Nam đẫm lệ rưng rưng, đôi môi bị mút có chút sưng đỏ hơi mở ra, vừa nhỏ lại nói: "Anh không thích em, cũng không nghĩ muốn em..."
Tưởng Hướng Nghi nhìn cậu chăm chú, Mễ Nam còn chưa có kịp phản ứng, cả người bỗng nhiên trên không bị chặn ngang bế lên. Alpha to lớn bước đi đến ghế sô pha bên cạnh, ném cậu xuống, trên cao nhìn xuống bao quát lấy cậu.
Khớp xương tay kia rất rõ ràng bắt đầu cởi bỏ cúc áo của mình, cởi được hai cái liền không kiên nhẫn, dùng lực giựt phăng toàn bộ ra, đem quần áo vứt qua một bên. Mễ Nam cắn môi dưới, bị hắn lần nữa nắm cằm. "Em thật sự đủ rồi."
"Tôi không thích em, không nghĩ muốn em?" Cái tay to lớn kia buông cằm cậu ra, nửa cầm chặt cái cổ tinh tế của cậu, hắn nhìn Mễ Nam gằn từng chữ nói: "Tôi không có thời khắc nào là không nghĩ thao em."
Mễ Nam giống như nghe chưa rõ lời này, qua hai giây, mang theo sự khó hiểu mở to hai mắt.
Ngữ khí Tưởng Hướng Nghi đáng sợ cực kỳ: "Ở gần trong phạm vi tám mét tôi có thể nghe thấy mùi hương của em, mỗi lần em ôm tôi, tôi đều dùng hết toàn lực mới có thể không lập tức xé sạch quần áo của em. Đây vốn chỉ là mùi hương thôi, pheromone của em so với nó còn đáng sợ hơn."
"Mười bảy tuổi năm đó tôi bắt đầu loại suy nghĩ này, thời điểm nghiêm trọng nhất tôi thiếu chút nữa cưỡng gian em, chỉ là cuối cùng tôi chạy trốn không ra tay mà thôi. Em có biết hay không lực hấp dẫn của chính mình? Mười hai tuổi, em vừa mới bắt đầu phát ra, pheromone yếu ớt thế mà lại có thể khiến tôi phát điên." Tưởng Hướng Nghi tới gần cậu một chút, hơi thở phảng phất có thể làm bỏng người: "Bản năng thân thể quá mức đáng buồn rồi, nhưng tôi căn bản không nỡ động vào em."
"Tôi chọn đến địa phương thật xa, tiếp nhận huấn luyện, mỗi năm được nghỉ xem em mấy lần, nhìn xem thành quả huấn luyện của tôi đến tột cùng như thế nào. Em không thể tiếp cận tôi, chỉ cần em cùng tôi chung sống nhiều hơn một chút thôi, tôi sẽ bắt đầu bạo lộ (bạo phát và bộc lộ)."
"Một năm gần đây tôi rốt cục có thể khống chế chính mình, bằng không thì lần ngoài ý muốn này tôi căn bản không có khả năng trở về." Hắn nói: "Em không nên trêu chọc tôi như vậy."
Mễ Nam căn bản không nghĩ tới, sẽ nghe được một phen lời nói như vậy, bị pheromone của hắn ép tới hô hấp dồn dập, khóe mắt nhiễm lên rặng mây đỏ, ngón tay vô lực khuất duỗi.
Tưởng Hướng Nghi nhìn chăm chú mặt cậu, nói: "Em hiểu không? Tôi hiện tại muốn đem em làm chết ở chỗ này."
Hắn tỉnh táo là gạt người đấy, Mễ Nam có thể tinh tường cảm nhận được trái tim của hắn đang đập đều kịch liệt, nhịp nhàng. Người này không biết từ lúc nào trở nên như vậy, không được tự nhiên ngấm ngầm chịu đựng, Mễ Nam muốn đem biểu hiện giả dối hắn đang mang tất cả đều đánh nát, để cho hắn đối với mình lộ ra mặt chân thật nhất.
Bởi vậy Mễ Nam không có nói những lời khác, chỉ chấp nhất mà nhìn Tưởng Hướng Nghi. Môi của cậu quật cường nhấp, nước sơn sáng trong mắt mang theo Liễm Diễm Thủy Quang (sóng nước dập dềnh), Tưởng Hướng Nghĩ bất quá nhìn có vài giây, liền lần nữa dời ánh mắt đi.
Ngón tay mảnh khảnh của Mễ Nam tại phần gáy hắn xoắn xuýt vài cái, lại nói: "Anh trả lời em a."
"Em muốn cho tôi trả lời cái gì?"
Mễ Nam nói: "Lời nói thành thật."
Tưởng Hướng Nghi mày nhíu lại càng chặt hơn, hô hấp nhỏ không thể nghe mà dần dần trở nên nặng nề. Dù là hắn hết sức che dấu phản ứng của mình, nhưng Mễ Nam vẫn có thể rành mạch cổ của hắn hồng một tí.
Hắn đang nhẫn nại.
Mễ Nam ngẩng mặt, thoáng cái dùng sức kéo đầu của hắn xuống một chút, kiên quyết hôn trên cao. Tại đây, trong một cái nháy mắt, thân thể Alpha liền cứng lại rồi, tứ chi kịch chấn, không thể động đậy, thậm chí không nhớ tới nên đẩy cậu ra.
Cậu sẽ không hôn môi, chỉ biết như động vật nhỏ vậy, trước liếm liếm môi của đối phương, lại không có kết cấu gì mà ý đồ tiến công vào bên trong. Theo động tác cậu cưỡng hôn, thân thể cậu không tự giác mà dán vào thân thể cao lớn cường tráng cọ cọ, cánh tay nóng bỏng ở trên cổ đối phương, sinh ra vô ý thức ma sát làn da cùng độ ấm tiếp xúc.
Đầu lưỡi đỏ tươi ướt nóng đem bờ môi nguyên bản khô ráo liếm ướt, mùi hương cơ thể Omega chua ngọt mê người chui vào trong mũi. Tưởng Hướng Nghi cắn chặt hàm răng, chỉ là khống chế chính mình đều phải dùng tới phần lớn tâm lực (tâm tư và sức lực). Hắn nhịn được quá độc ác, bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng "ken két". Cơ thể hắn kéo căng đến giới hạn cao nhất, chỉ cần một khắc hắn buông lỏng, lập tức sẽ đem Omega trước mặt chế ngực ép làm.
Ngay lúc này, hết lần này đến lần khác có từng chút pheromone trên người Omega tràn ra, như khói xanh nhẹ lan rộng, vừa nhẹ vừa mỏng bao trùm lấy hắn. Tưởng Hướng Nghi hô hấp đều ngừng, một giây sau, thống khổ nhăn lông mày một cái.
Thân thể Mễ Nam xinh đẹp đang trần trụi bày ra cho hắn, không một tia ngượng ngùng sợ hãi, chỉ là so với dĩ vãng bất luận cái gì cũng phải một lần lớn mật khao khát cùng dụ hoặc.
Tự chủ lập tức đứt đoạn, hắn nhéo cái cằm Mễ Nam, vừa hung vừa mạnh mà đem đầu lưỡi vẫn luôn trêu chọc mình quấn tiến đến. Cánh tay Mễ Nam lập tức chặt hơn chút nữa, hắn mút vào đầu lưỡi kia làm ác, hấp thu nước bọt trong miệng đối phương, tay khác chuyển quanh, dường như một tay có thể ôm hết eo, khiến cho nó hoà hợp trên người người mình mà chặt chẽ kề nhau, cùng lúc trước khắc chế là bất đồng, hoàn toàn điên cuồng.
Mễ Nam bị hắn phản hồi trở tay không kịp, đáp ứng không xuể, cố gắng nghênh đón động tác của hắn lại hoàn toàn không cách nào đáp trả, lập tức bị hôn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hốc mắt ứa ra nước mắt. Trong cổ bức ra thanh âm tinh tế nhưng nhỏ không khác gì muỗi kêu, hoàn toàn không chiếm được thương tiếc, bất quá bị hôn quá lâu khiến cho toàn thân hư nhuyễn (mềm mại trống rỗng), làm cho trên người không còn chút sức lực nào.
Pheromone trên người Alpha bắt đầu tràn ra, đôi mắt Tưởng Hướng Nghi đều đỏ, sau khi kết thúc nụ hôn, niết cằm cậu: "Em còn muốn nói điều gì?"
Hai mắt Mễ Nam đẫm lệ rưng rưng, đôi môi bị mút có chút sưng đỏ hơi mở ra, vừa nhỏ lại nói: "Anh không thích em, cũng không nghĩ muốn em..."
Tưởng Hướng Nghi nhìn cậu chăm chú, Mễ Nam còn chưa có kịp phản ứng, cả người bỗng nhiên trên không bị chặn ngang bế lên. Alpha to lớn bước đi đến ghế sô pha bên cạnh, ném cậu xuống, trên cao nhìn xuống bao quát lấy cậu.
Khớp xương tay kia rất rõ ràng bắt đầu cởi bỏ cúc áo của mình, cởi được hai cái liền không kiên nhẫn, dùng lực giựt phăng toàn bộ ra, đem quần áo vứt qua một bên. Mễ Nam cắn môi dưới, bị hắn lần nữa nắm cằm. "Em thật sự đủ rồi."
"Tôi không thích em, không nghĩ muốn em?" Cái tay to lớn kia buông cằm cậu ra, nửa cầm chặt cái cổ tinh tế của cậu, hắn nhìn Mễ Nam gằn từng chữ nói: "Tôi không có thời khắc nào là không nghĩ thao em."
Mễ Nam giống như nghe chưa rõ lời này, qua hai giây, mang theo sự khó hiểu mở to hai mắt.
Ngữ khí Tưởng Hướng Nghi đáng sợ cực kỳ: "Ở gần trong phạm vi tám mét tôi có thể nghe thấy mùi hương của em, mỗi lần em ôm tôi, tôi đều dùng hết toàn lực mới có thể không lập tức xé sạch quần áo của em. Đây vốn chỉ là mùi hương thôi, pheromone của em so với nó còn đáng sợ hơn."
"Mười bảy tuổi năm đó tôi bắt đầu loại suy nghĩ này, thời điểm nghiêm trọng nhất tôi thiếu chút nữa cưỡng gian em, chỉ là cuối cùng tôi chạy trốn không ra tay mà thôi. Em có biết hay không lực hấp dẫn của chính mình? Mười hai tuổi, em vừa mới bắt đầu phát ra, pheromone yếu ớt thế mà lại có thể khiến tôi phát điên." Tưởng Hướng Nghi tới gần cậu một chút, hơi thở phảng phất có thể làm bỏng người: "Bản năng thân thể quá mức đáng buồn rồi, nhưng tôi căn bản không nỡ động vào em."
"Tôi chọn đến địa phương thật xa, tiếp nhận huấn luyện, mỗi năm được nghỉ xem em mấy lần, nhìn xem thành quả huấn luyện của tôi đến tột cùng như thế nào. Em không thể tiếp cận tôi, chỉ cần em cùng tôi chung sống nhiều hơn một chút thôi, tôi sẽ bắt đầu bạo lộ (bạo phát và bộc lộ)."
"Một năm gần đây tôi rốt cục có thể khống chế chính mình, bằng không thì lần ngoài ý muốn này tôi căn bản không có khả năng trở về." Hắn nói: "Em không nên trêu chọc tôi như vậy."
Mễ Nam căn bản không nghĩ tới, sẽ nghe được một phen lời nói như vậy, bị pheromone của hắn ép tới hô hấp dồn dập, khóe mắt nhiễm lên rặng mây đỏ, ngón tay vô lực khuất duỗi.
Tưởng Hướng Nghi nhìn chăm chú mặt cậu, nói: "Em hiểu không? Tôi hiện tại muốn đem em làm chết ở chỗ này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.