Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Chương 9

Nguyệt Bán Đinh

17/09/2020

Đêm đó hai người đều ngủ không ngon, Tưởng Hướng Nghi vất vả nhẫn nại, đến sau nửa đêm mới hơi tiêu biến đi chút đỉnh, nằm trên ghế sô pha cau mày mệt mỏi ngủ. Mễ Nam ở trong phòng ôm gối, đầu nghĩ bảy nghĩ tám các loại, chờ đến khi cảm giác được ngoài phòng pheromone đã bình ổn xuống, mới rón ra rón rén đi ra ngoài.

Cậu không dám tùy tiện động vào Tưởng Hướng Nghi, chỉ đắp cho hắn một cái chăn, nhìn ngó mặt hắn trong chốc lát, dù là đang ngủ cũng không thể có vẻ mặt bình an.

Cậu muốn đi tới kiểm tra, tay vươn được một nửa lại dừng lại, quay người trở về phòng.

Đối với Tưởng Hướng Nghi, ngủ không ngon không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với Mễ Nam sẽ không giống với lúc trước. Cậu nằm ì lớn đến giữa trưa, tinh thần một mực không tốt, Tưởng Hướng Nghi gõ cửa cậu chẳng buồn ra mở, chỉ ỉu xìu xìu nói: "Vào đi..."

Cậu hệt như thằng nhỏ xui xẻo bỗng ai oán, ý đồ tránh được trách phạt.

Tưởng Hướng Nghi ngồi vào bên giường Mễ Nam, trước dò xét độ ấm trên trán cậu, phát hiện không có phát sốt, khởi động ngón tay búng một cái: "Đáng đời."

Mễ Nam che lại vết đỏ trên trán, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước: "Anh Hướng Nghi..."

Tưởng Hướng Nghi quay đầu sang một bên không buồn nhìn cậu, cậu rì rì từ trên giường đứng lên, vươn cánh tay: "Ôm em một chút có được không?"

"Sau đó để cho em đâm tôi một lần?"

Mễ Nam mở đồng hồ, bày ra, lần này trong tay cái gì cũng không có, thanh âm đều mềm mại: "Em sai rồi, em không dám. Em hiện tại rất khó chịu, còn rất lạnh, anh ôm em một cái nha..."

Tưởng Hướng Nghi không có biện pháp với cậu, trừng mắt kéo cậu qua, dương tay ở trên mông cậu đánh một cái. Mễ Nam cọ cọ bờ vai hắn, xin khoan dung khoe mẽ, miệng mở lớn hấp một chút mùi hương trên người hắn, đột nhiên lè lưỡi liếm liếm cổ của hắn. (Edit: Tớ nghĩ chúng ta lúc nào cũng phải đội mũ bảo hiểm, tác giả có vẻ rất thích cua gấp...?)

Sau một khắc, cậu đã bị ném lên trên giường, Tưởng Hướng Nghi bụm lấy cổ mình trừng cậu: "Em làm cái gì?!"



"Xin lỗi nha..." Mễ Nam biểu hiện cực kỳ ủy khuất: "Chúng ta khi còn bé không phải là như vậy đấy sao?"

Sắc mặt Alpha biến đổi, bên tai có chút hồng, nghiến răng. Mễ Nam bò lên phía trước một chút, hắn tức thì lùi về phía sau một bước: "Em nghỉ ngơi thật tốt một ngày, ngày mai sẽ cùng tôi trở về, nghe rõ không đó?"

Mễ Nam lần này liền nghe lời, đáp ứng, cả ngày đều đáng thương, giống như là bị khi dễ vậy. Tưởng Hướng Nghi mỗi lần muốn tỏ thái độ cường ngạnh, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt không khác gì cún nhỏ, lại đem lời nói nuốt ngược về, ở trong lòng hắn nghĩ tối hôm qua có thực hay không bị doạ sợ rồi.

Nhưng tiểu gia hoả này từ bé đến lớn đều một đống ý xấu, cũng không nói chính xác được có thật hay không sợ.

Mễ Nam dính người muốn chết, muốn hắn đút cơm cho mình ăn, lại muốn hắn giúp mình thu thập hành lý. Omega yếu đuối, thu thập xong quần áo máy tính liền mệt mỏi, nhưng còn phải kéo lấy cái thân đi ra ngoài.

Tưởng Hướng Nghi: "Bên ngoài có cái gì muốn thu hay sao?"

Ánh mắt Mễ Nam dao động: "Ngoài cửa có châm gây tê phát xạ khí, trên cửa có trang bị cảm ứng. Máy theo dõi em trộm cải tạo một chút, người máy quét rác phòng khách em cũng thêm một cái thiết bị nhỏ, sau đó bên cạnh bồn rửa tay em còn làm một người máy nhỏ, ừm..." Cậu từng cái đem đồ vật mình đã làm báo hết ra, cuối cùng thanh âm nhỏ dần: " Đằng sau TV có máy phát tán pheromone phỏng theo pheromone chế ra."

Tưởng Hướng Nghi sớm đã biết rõ cậu an bài không ít đồ đạc, nhưng thời điểm nghe được xác thực, thần sắc vẫn không khỏi biến hoá hai lần. Mễ Nam thẳng thắn khai ra, chân vẽ vòng tròn trên mặt sàn, Tưởng Hướng Nghi nhéo cái mũi của cậu nói: "Em cũng thật có năng lực a."

Thu thập xong đồ đạc, Mễ Nam tắm rửa một cái, Tưởng Hướng Nghi ở ngoài phòng khách xác nhận hoàn toàn chính xác cuối cùng. Sau khi tắm xong, cậu lấy khăn tắm quấn lên người, liền lén lút đi ra ngoài, xa xa nghe thấy Tưởng Hướng Nghi gọi điện thoại.

Cậu cẩn thận từng li từng tí cất kỹ máy phát tán pheromone, thở phào một hơi, không dám nhờ thân cận quá. Ngữ khí Tưởng Hướng Nghi rất lãnh đạm, cậu chỉ có thể nghe được vụn vặt lẻ tẻ vài câu.

"Phân tổ tôi đã xin tốt rồi... Tôi sẽ không gặp cậu... Giáo sư bên kia tôi muốn nghỉ ngơi... Chính cậu rất rõ ràng vì cái gì nhỉ? Viên Tân."

Yết hầu Mễ Nam bỗng nhúc nhích lên xuống, hít vào một hơi đi ra ngoài, cước bộ của cậu vẫn rất nhẹ, thời điểm cách Tưởng Hướng Nghi bảy, tám mét, đối phương xoay người lại.



Tưởng Hướng Nghi nhíu mày: "Mặc quần áo cho tử tế vào!"

Mễ Nam nhìn chằm chằm hắn: "Anh cùng Viên Tân kia gọi điện?"

Tưởng Hướng Nghi mân nhanh bờ môi, không nói.

Mễ Nam tay cầm khăn tắm, đột nhiên hất cằm lên, vài bước cực kỳ nhanh đến gần hắn, Tưởng Hướng Nghi vô ý thức lui về phía sau, cậu từng bước ép sát, bỗng chốc cái miệng nhỏ nhắn méo xệch nghiêm trọng, bắt đầu ngấn lệ: "Tôi thật thê thảm ah..."

Cậu cầm khăn tắm lau đôi mắt một chút, thanh âm mang theo khóc nức nở: "Anh đều muốn tôi trở về. vì cái gì còn muốn gạt tôi cùng Omega khác gọi điện thoại?" Theo khăn tắm lay động, ngực cậu trắng nõn cùng đầu v* hồng nhạt như ẩn như hiện lộ ra chút đỉnh, yết hầu Tưởng Hướng Nghi đình chỉ, ánh mắt dời đi, thanh âm cậu lập tức đáng thương: "Anh có phải hay không tính toán tôi sinh xong đứa bé sẽ bỏ tôi rồi trở về? Hoặc là mang tôi về, sau đó ném tôi cho các chú chăm sóc, anh liền không có nỗi lo về sau rồi hả?"

"Tôi không có nghĩ như vậy."

Mễ Nam bước nhỏ bước nhỏ dịch chuyển về phía trước, khóe mắt hồng hồng: "Tôi hỏi anh có thích hắn không, anh nói mập mờ một thời gian ngắn, anh không biết là cái này trả lời cũng rất mập mờ sao?"

Tưởng Hướng Nghi nhắm mắt lại: "Đoạn thời gian mập mờ kia là từ đêm hôm đó về sau, tôi cho rằng cậu ta là em. Cậu ta né tránh tôi một thời gian ngắn, về sau lại không phủ nhận, cuối cùng tôi phát hiện không phải cậu ta mới trở về tìm em."

Mễ Nam đã đứng ở trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, thân thể vừa mới tắm rửa quá ướt át phát ra mùi hương nhàn nhạt mê người. Cậu tùy tiện đem khăn tắm buộc lại, thò tay kéo tay Tưởng Hướng Nghi, cùng hắn gắn bó thế này không dễ liên hệ với bình thường, quý trọng mà nắm.

"Cho rằng hắn là em, nhưng anh đối với em không có cảm giác gì a." Cậu mất mát nói: "Vẫn đối với em chẳng quan tâm đấy, trông thấy em liền nổi giận, pheromone của em có thể dụ anh động dục, nhưng ngoại trừ pheromone bên ngoài anh tuyệt không muốn em đi."

Mễ Nam lại tiến về phía trước một bước, trên bàn chân trơn bóng tinh tế tỉ mỉ còn có bọt nước trượt xuống, cậu tha thiết ngẩng đầu lên, hai cánh tay trắng mảnh giơ lên, kiễng chân ôm cổ Tưởng Hướng Nghi, khăn tắm như vậy liền theo cơ thể tuột xuống dưới. Thân thể tinh xảo đẹp mắt giống như tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé và yếu ớt, quấn trên người đối phương, da cùng da cách quần áo hơi mỏng tiếp xúc cùng một chỗ, cơ bắp Alpha đều trở nên căng cứng, độ ấm cơ thể cũng bắt đầu tăng lên cao, hô hấp có chút nặng nề.

Mễ Nam nói: "Anh Hướng Nghi, nếu như anh không thích em mà nói..., nói thẳng ra a."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook