Chương 2897: Hư Không Thần Cung
Akay Hau
11/10/2024
Bị hắn đột ngột chiếm đoạt bờ môi thơm nóng bỏng, Chân Mật sau một
thoáng thẹn thùng liền không hề mặc cho hắn tự tung tự tác như Cầm Dao
Nhã, ngược lại nàng biến bị động thành chủ động, cái lưỡi ướt át len lỏi vào miệng hắn, cướp đoạt đầu lưỡi hắn...
Thậm chí nàng còn đem hắn đẩy nằm xuống bờ cát trắng, cơ thể quyến rũ mềm mại đè ép lên người hắn.
Lạc Nam dở khóc dở cười, có cảm giác như người đang bị cưỡng hôn là mình chứ không phải Chân Mật.
Hôn đến chán chê, nàng mới chủ động tách môi, đầu lưỡi liếm nhẹ khoé miệng vô cùng kiều diễm, nhếch mép nói:
“Tư vị không tồi.”
“Thế có muốn hơn nữa không?” Lạc Nam cười hắc hắc vuốt ve bờ eo chắc thịt của nàng.
“Nằm mơ đi!” Chân Mật liếc xéo mắt nói:
“Muốn tiến xa hơn thì cưới gả cho đàng hoàng rồi tính.”
“Thế nàng có nguyện ý gả cho ta?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.
“Nếu không nguyện ý, vừa rồi đã cùng ngươi liều mạng.” Chân Mật trừng mắt nhìn hắn, bầu ngực có quy mô phập phồng vì giận:
“Ngươi cho rằng lão nương dễ dãi đến mức cho một kẻ mình không muốn gả hôn à?”
“Rõ ràng là nàng hôn ta, ta chỉ bị động chịu đựng.” Lạc Nam ra vẻ uỷ khuất.
Hắn chỉ vừa chạm lên môi nàng, toàn bộ quá trình sau đó đều là Chân Mật hành động a.
“Theo bản năng mà thôi.” Chân Mật dương dương tự đắc:
“Trong mấy nữ nhân cùng ngươi giao ước, lão nương hẳn là người đầu tiên cùng ngươi hôn.”
“Khụ khụ khụ...” Lạc Nam nhất thời ho sặc sụa.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, chân mày của nàng lập tức dựng thẳng, đằng đằng sát khí quát lên:
“Nói mau! Chẳng lẽ Khương Lê hay Hoạ Thuỷ đã trước ta một bước?”
Xem nàng tức giận như vậy, Lạc Nam cũng không muốn giấu làm gì, gãi gãi đầu nói:
“Thật ra là ta và Hoạ Thuỷ...”
“Ngươi và ả đã hôn nhau?” Chân Mật lạnh lùng nhe răng cắn lên cổ hắn.
“Chúng ta đã cái kia, cái kia...” Lạc Nam rụt rè.
“Cái kia là cái gì?” Chân Mật nhịn không được bật người đứng lên.
Lạc Nam hít sâu, thẳng thắng: “Hoạ Thuỷ đã là nữ nhân của ta rồi.”
“Ngươi cái tên hỗn đản!” Chân Mật thét lên, dùng sức tung ra một quyền.
Lạc Nam buồn bực lách mình né tránh nói:
“Nàng thừa biết ta phong lưu đa tình, thê nữ đã có không ít, chuyện này vốn đâu phải bí mật gì...”
“Hoạ Thuỷ chính là dâm nữ, ả làm sao lại có thể nhanh như thế hả?” Chân Mật thịnh nộ ngút trời, ngưng kết hư ảnh một toà Địa Ngục khổng lồ nện thẳng xuống.
Lạc Nam nhướn mày, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân đón nhận một chiêu của nàng.
ẦM...
Địa ngục nổ tung, vô số kinh văn ảm đạm, Lạc Nam từ trong khói bụi mịt mù bước ra nói:
“Ta và Hoạ Thuỷ lưỡng tình tương duyệt, cấm nàng nói lời khó nghe như vậy.”
Trước khi đến với hắn, Hoạ Thuỷ chưa từng cùng nam nhân khác tiếp xúc dù chỉ là một ngón tay, hắn không cho phép Chân Mật mắng nàng.
“Ta không biết, nghĩ đến việc ngươi cùng với nàng trước mình, ta liền vô cùng khó chịu.” Chân Mật thở hổn hển.
“Nàng ghen như vậy ta thật sự hết cách, nếu ở bên cạnh ta sợ rằng nàng phải ghen cả đời.” Lạc Nam cười khổ:
“Nhưng ta thật sự không muốn từ bỏ nàng.”
“Ta mới không thèm ghen, thật nông cạn.” Chân Mật hừ lạnh:
“Chỉ là ta cảm thấy đối với ngươi ta không quan trọng bằng Hoạ Thuỷ.”
Nếu nàng ghen thì phải ghen với tất cả nữ nhân của hắn mới đúng, nhưng nàng chỉ thấy bực tức khi biết hắn đã cùng với Hoạ Thuỷ nước chảy thành sông mà thôi.
Phải biết rằng thời điểm ở trong Tứ Đạo Cổ Lâm, nàng đã từng nhìn trộm hắn và Đông Hoa hành sự, cũng không có cảm giác khó chịu như lúc này.
Lạc Nam hơi suy tư, xem như hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Hoạ Thuỷ, Cầm Dao Nhã, Chân Mật, Khương Lê...đều là những nữ nhân xuất chúng hàng đầu Đạo Địa, từ nhỏ đến lớn các nàng đã luôn ngấm ngầm ganh đua, cạnh tranh với nhau về mọi mặt, điều này đã hình thành bản năng khó bỏ.
Tất cả là nữ nhân hiếu thắng, vậy nên khi đều có hảo cảm với cùng một nam nhân, việc biết quan hệ giữa nam nhân và một người khác đến sớm hơn cũng giống như mình đã thua cuộc ở một phương diện dẫn đến trong lòng không vui.
Chứ nếu như Chân Mật là nữ nhân có bản tính hoạn thư, ngay từ đầu nàng đã không ưa thích một kẻ phong lưu đa tình như hắn.
“Tất cả các nàng ở trong lòng ta đều quan trọng như nhau.” Lạc Nam xoa dịu an ủi:
“Việc có tiến đến một bước kia hay không tuỳ thuộc vào nàng, nếu như nàng nguyện ý...ta đương nhiên vui mừng, nhưng nếu nàng muốn giữ gìn...ta vẫn sẽ tôn trọng không chạm đến.”
“Ai trước ai sau không chứng minh điều gì cả, hiểu chưa?”
“Ta mặc kệ, ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện.” Chân Mật chống nạnh.
“Chuyện gì?” Lạc Nam hỏi.
“Ngươi không được cưới các nàng trước ta, nếu có thành hôn thì phải cùng một lúc, hoặc phải lấy ta trước.” Chân Mật nghiêm túc đề nghị.
Nàng đã suy nghĩ lại, danh phận phu thê cưới gả đàng hoàng có thiên địa chứng giám mới là điều có ý nghĩa nhất, và nàng sẽ không thua.
Ngược lại nếu như mình giữ gìn sự nguyên vẹn đến đêm tân hôn mới cho hắn, điều này sẽ càng trở nên hoàn mỹ.
Mỗi nữ nhân đều có cách suy nghĩ khác nhau, giống như Hoạ Thuỷ không kiêng nể gì, đã yêu đã thích thì làm đến nơi đến chốn bất chấp hoàn cảnh...ngược lại Chân Mật lại truy cầu sự viên mãn, muốn lưu lại đến phút cuối cùng.
“Chẳng may phụ thân nàng không tán thành ta thì sao?” Lạc Nam hỏi.
“Thì ngươi phải tìm cách thuyết phục hắn.” Chân Mật hùng hùng hổ hổ nói:
“Với thiên phú của ngươi, tương lai có khả năng sẽ mạnh hơn hắn, đến lúc đó dùng vũ lực ép buộc hắn gả ta cho ngươi.”
“Haha.” Lạc Nam nhịn không được bật cười:
“Được rồi, ta đồng ý với nàng.”
Hắn cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, để tránh ưu ái người này thiệt thòi cho người kia, dứt khoát chờ thời cơ chín mùi lại cưới hết một lần vào Lạc Gia.
“Như vậy còn được.” Chân Mật nhoẻn miệng người rạng rỡ, sau khi đã suy nghĩ thông suốt, tâm trạng nàng đã trở nên thoải mái hơn không ít.
Ai bảo nàng thích tên nam nhân này như vậy, thời gian ở bên cạnh hắn, chứng kiến thiên phú xuất chúng của hắn, nhìn cái cách hắn đối nhân xử thế...trái tim chẳng biết từ bao giờ đã luân hãm.
Xa cách hắn gần mười năm, nàng đã sớm xác định được tình cảm của mình khi thường hay nghĩ về bóng dáng của người nam nhân này, phải vùi đầu vào tu luyện để có thể tạm quên.
Hiện tại hắn đã ở trước mặt của nàng, muốn nàng gả cho hắn...đối với nàng như vậy là quá đủ.
“Ta cũng nên đi rồi.” Lạc Nam đứng lên:
“Đừng quên lời ta dặn kẻo Ngự Long Công Chúa có cơ hội ra tay với nàng.”
Chân Mật gật gật đầu, chợt nói: “Lần sau nếu Võ Lân tiếp tục gây sự, ngươi đừng nương tay với hắn, làm thịt hắn cũng được.”
Giữa nam nhân của mình lựa chọn và một tên đồng môn khiến mình chán ghét, Chân Mật hiển nhiên toàn tâm toàn ý nghiêng về phía Lạc Nam.
“Nàng yên tâm đi! Ta sẽ chừng mực không để nàng khó xử đâu.” Lạc Nam mỉm cười.
“Chẳng may hắn cứ liên tục tìm ngươi gây sự thì sao?” Chân Mật lo lắng nói:
“Đừng có vì ta mà chịu thua thiệt.”
Lạc Nam vòng tay đem nàng ôm lấy, ngạo nghễ nói ra:
“Khi thực lực của ta đạt đến mức độ khiến Võ Lân tuyệt vọng, sợ rằng ngay cả dũng khí đối mặt với ta hắn cũng không dám, còn sợ phiền toái nữa sao?”
Đối với loại nhân vật như Võ Lân, Lạc Nam hiện tại không để vào mắt.
Nếu là kẻ thù bình thường, hắn sẽ không do dự tiêu diệt bất chấp phụ thân của đối phương là Thần Đạo Cảnh...còn nếu là đồng môn với nữ nhân của mình, vậy thì cứ xem đối phương như không khí là được.
Có thể khiến Lạc Nam xem như đối thủ và phải cẩn trọng hiện tại chỉ có nhân vật như Ngự Long Công Chúa mà thôi.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Chân Mật lại không nhịn được kiểng chân dâng hiến bờ môi:
“Sự tự tin của ngươi là thứ khiến ta mê nhất.”
Lạc Nam hài lòng thưởng thức nụ hôn ngọt ngào, bàn tay nghịch ngợm không yên phận luồn vào võ y tìm đến song phong ngạo nhân căng đầy nhựa sóng chậm rãi nghịch ngợm.
Chân Mật không có phản kháng, hai mắt khép hờ, cả người tựa vào lòng hắn, thì thầm nói:
“Trừ một bước cuối cùng cho đêm tân hôn, còn lại ngươi muốn làm gì cũng được.”
Lạc Nam lập tức bế nàng chạy vào bên trong động phủ.
Mang theo nụ cười mỉm, Lạc Nam rời khỏi Chân Võ Thần Cung.
Mặc dù huynh đệ Võ Long và Võ Lân ghét cay ghét đắng hắn, nhưng thân phận của hắn đặc thù, Chân Võ Thần Cung cũng không dám gây khó dễ, trước khi rời đi còn cử trưởng lão đưa tiễn cẩn thận.
Về phần Chân Mật, nàng đã tuyên bố sẽ tiến vào bên trong bí cảnh của thế lực tu luyện, cố gắng đạt đến Bán Thần Cảnh mới trở ra...vừa tránh được Ngự Long Công Chúa, vừa tranh thủ gia tăng thực lực khi không ở bên cạnh hắn.
Lạc Nam quyết định sẽ đến Đạo Hành Điện gặp Khương Lê một chuyến.
...
Cùng lúc đó...
Ở giữa hư không đen kịch tăm tối vô tận, một luồng hào quang như tinh tú chiếu rọi bát phương trở nên huyễn lệ như mộng như ảo.
Càng đến gần, ngươi sẽ càng có thể thấy quang cảnh rõ ràng hơn, rằng thứ đang lấp lánh ánh sáng chói mắt kia là một toà cung điện sừng sững.
Cổ kính, nghiêm trang và đầy cao quý đó là những mỹ từ có thể miêu tả cung điện này.
Mang theo Thần Đạo Thời Gian và Không Gian Quy Tắc đạt đến mức tận cùng bao quanh, cung điện có thể ung dung tồn tại giữa lực ép khổng lồ ở nơi hư không đầy nguy hiểm.
Mỗi một tảng đá, mỗi một bậc thang tại cung điện này đều là tài nguyên cao cấp khiến vô số Luyện Khí Sư phải thèm thuồng, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu...ngắm nhìn trong sự ngưỡng vọng sùng bái.
Hư Không Thần Cung.
Một trong các thế lực lánh đời ở Nguyên Giới, nó đã tồn tại từ thời xa xưa trước cả khi Đạo Giới được phân tách, rất ít khi nhúng tay vào thế sự.
Hư Không Thần Cung, nổi tiếng với khả năng chấp chưởng cùng lúc cả Hư Vô và Không Gian kết hợp.
Đệ tử của Hư Không Thần Cung thà chất lượng hơn số lượng, tương truyền có không đến một nghìn đệ tử, số lượng quá ít ỏi và thưa thớt so với bất cứ một Đạo Thống bình thường nào, nhưng mỗi người đệ tử khi xuất thế đều có thể trở thành cường giả danh chấn một phương...
Nếu Yểm Ma Điện là thế lực sát thủ hàng đầu...thì ở trong đánh giá của các tu sĩ Đạo Giới, Hư Không Thần Cung cũng là thế lực hàng đầu bên trong hư không vô tận.
Quan trọng nhất Hư Không Thần Cung có rất ít kẻ thù, bọn hắn cũng không mấy khi xen vào tranh đấu cũng như cục diện thiên hạ.
Vậy nên ngoài việc có đến mười loại Thần Đạo Quy Tắc bên trên thư mời, thì địa điểm tập hợp là Hư Không Thần Cung cũng mang đến trọng lượng khá nặng, đủ để tất cả thế lực Thần Đạo phải lưu tâm.
Nhìn từ bên ngoài, kích cỡ của Hư Không Thần Cung không quá to lớn, nhưng một khi tiến vào bên trong, ngươi mới thấy được sự bất phàm của Không Gian Thần Lực khi được vận dụng đến mức đăng phong tạo cực.
Không gian tầng tầng lớp lớp tạo thành mê cung, mỗi một phương không gian lại như một tiểu vũ trụ, bên trong các tiểu vũ trụ lại có vô số thế giới...tất cả đều vận hành, luân chuyển theo ý niệm của cường giả Hư Không Thần Cung.
Tương truyền từng có Thần Đạo Cảnh xâm nhập Hư Không Thần Cung ý đồ trộm lấy một loại tài nguyên quý hiếm, kết quả vị Thần Đạo này ngay cả một vị đệ tử của Hư Không Thần Cung cũng chưa từng thấy mặt, đã phải lạc lối bên trong vô tận không gian, bị vây hãm bởi tầng tầng thế giới, đánh vỡ thế giới lại có vũ trụ bao vây, phá tan vũ trụ lại gặp phải mê cung không lối thoát.
Cho đến vô tận tháng năm, dù đã điên cuồng thi triển tất cả thủ đoạn, tiêu hao đến giọt Thần Lực cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy hy vọng thoát thân, tâm cảnh của vị Thần Đạo này triệt để sụp đổ, phải tự bạo để giải thoát khỏi tận cùng tuyệt vọng.
Mặc dù đây chỉ là lời đồn chưa có người chứng thực, nhưng cũng đủ thấy sự huyền bí khó lường của Hư Không Thần Cung này.
Mà ngày hôm nay, bên trong Hư Không Thần Cung có Thiên hà diễm lệ như dòng nước chảy quanh, Nhật Nguyệt Tinh trở thành các loại bảo toạ, một phiến không gian huyền diệu đã sẳn sàng nghênh đón khách mời hàng lâm mà đến.
Khách của Hư Không Thần Cung chính là tầng lớp tu sĩ đứng đầu Đạo Giới...cao cao tại thượng, áp đảo chúng sinh.
Dù là Bán Thần Cảnh...cũng không đủ tư cách.
Thậm chí nàng còn đem hắn đẩy nằm xuống bờ cát trắng, cơ thể quyến rũ mềm mại đè ép lên người hắn.
Lạc Nam dở khóc dở cười, có cảm giác như người đang bị cưỡng hôn là mình chứ không phải Chân Mật.
Hôn đến chán chê, nàng mới chủ động tách môi, đầu lưỡi liếm nhẹ khoé miệng vô cùng kiều diễm, nhếch mép nói:
“Tư vị không tồi.”
“Thế có muốn hơn nữa không?” Lạc Nam cười hắc hắc vuốt ve bờ eo chắc thịt của nàng.
“Nằm mơ đi!” Chân Mật liếc xéo mắt nói:
“Muốn tiến xa hơn thì cưới gả cho đàng hoàng rồi tính.”
“Thế nàng có nguyện ý gả cho ta?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.
“Nếu không nguyện ý, vừa rồi đã cùng ngươi liều mạng.” Chân Mật trừng mắt nhìn hắn, bầu ngực có quy mô phập phồng vì giận:
“Ngươi cho rằng lão nương dễ dãi đến mức cho một kẻ mình không muốn gả hôn à?”
“Rõ ràng là nàng hôn ta, ta chỉ bị động chịu đựng.” Lạc Nam ra vẻ uỷ khuất.
Hắn chỉ vừa chạm lên môi nàng, toàn bộ quá trình sau đó đều là Chân Mật hành động a.
“Theo bản năng mà thôi.” Chân Mật dương dương tự đắc:
“Trong mấy nữ nhân cùng ngươi giao ước, lão nương hẳn là người đầu tiên cùng ngươi hôn.”
“Khụ khụ khụ...” Lạc Nam nhất thời ho sặc sụa.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, chân mày của nàng lập tức dựng thẳng, đằng đằng sát khí quát lên:
“Nói mau! Chẳng lẽ Khương Lê hay Hoạ Thuỷ đã trước ta một bước?”
Xem nàng tức giận như vậy, Lạc Nam cũng không muốn giấu làm gì, gãi gãi đầu nói:
“Thật ra là ta và Hoạ Thuỷ...”
“Ngươi và ả đã hôn nhau?” Chân Mật lạnh lùng nhe răng cắn lên cổ hắn.
“Chúng ta đã cái kia, cái kia...” Lạc Nam rụt rè.
“Cái kia là cái gì?” Chân Mật nhịn không được bật người đứng lên.
Lạc Nam hít sâu, thẳng thắng: “Hoạ Thuỷ đã là nữ nhân của ta rồi.”
“Ngươi cái tên hỗn đản!” Chân Mật thét lên, dùng sức tung ra một quyền.
Lạc Nam buồn bực lách mình né tránh nói:
“Nàng thừa biết ta phong lưu đa tình, thê nữ đã có không ít, chuyện này vốn đâu phải bí mật gì...”
“Hoạ Thuỷ chính là dâm nữ, ả làm sao lại có thể nhanh như thế hả?” Chân Mật thịnh nộ ngút trời, ngưng kết hư ảnh một toà Địa Ngục khổng lồ nện thẳng xuống.
Lạc Nam nhướn mày, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân đón nhận một chiêu của nàng.
ẦM...
Địa ngục nổ tung, vô số kinh văn ảm đạm, Lạc Nam từ trong khói bụi mịt mù bước ra nói:
“Ta và Hoạ Thuỷ lưỡng tình tương duyệt, cấm nàng nói lời khó nghe như vậy.”
Trước khi đến với hắn, Hoạ Thuỷ chưa từng cùng nam nhân khác tiếp xúc dù chỉ là một ngón tay, hắn không cho phép Chân Mật mắng nàng.
“Ta không biết, nghĩ đến việc ngươi cùng với nàng trước mình, ta liền vô cùng khó chịu.” Chân Mật thở hổn hển.
“Nàng ghen như vậy ta thật sự hết cách, nếu ở bên cạnh ta sợ rằng nàng phải ghen cả đời.” Lạc Nam cười khổ:
“Nhưng ta thật sự không muốn từ bỏ nàng.”
“Ta mới không thèm ghen, thật nông cạn.” Chân Mật hừ lạnh:
“Chỉ là ta cảm thấy đối với ngươi ta không quan trọng bằng Hoạ Thuỷ.”
Nếu nàng ghen thì phải ghen với tất cả nữ nhân của hắn mới đúng, nhưng nàng chỉ thấy bực tức khi biết hắn đã cùng với Hoạ Thuỷ nước chảy thành sông mà thôi.
Phải biết rằng thời điểm ở trong Tứ Đạo Cổ Lâm, nàng đã từng nhìn trộm hắn và Đông Hoa hành sự, cũng không có cảm giác khó chịu như lúc này.
Lạc Nam hơi suy tư, xem như hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Hoạ Thuỷ, Cầm Dao Nhã, Chân Mật, Khương Lê...đều là những nữ nhân xuất chúng hàng đầu Đạo Địa, từ nhỏ đến lớn các nàng đã luôn ngấm ngầm ganh đua, cạnh tranh với nhau về mọi mặt, điều này đã hình thành bản năng khó bỏ.
Tất cả là nữ nhân hiếu thắng, vậy nên khi đều có hảo cảm với cùng một nam nhân, việc biết quan hệ giữa nam nhân và một người khác đến sớm hơn cũng giống như mình đã thua cuộc ở một phương diện dẫn đến trong lòng không vui.
Chứ nếu như Chân Mật là nữ nhân có bản tính hoạn thư, ngay từ đầu nàng đã không ưa thích một kẻ phong lưu đa tình như hắn.
“Tất cả các nàng ở trong lòng ta đều quan trọng như nhau.” Lạc Nam xoa dịu an ủi:
“Việc có tiến đến một bước kia hay không tuỳ thuộc vào nàng, nếu như nàng nguyện ý...ta đương nhiên vui mừng, nhưng nếu nàng muốn giữ gìn...ta vẫn sẽ tôn trọng không chạm đến.”
“Ai trước ai sau không chứng minh điều gì cả, hiểu chưa?”
“Ta mặc kệ, ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện.” Chân Mật chống nạnh.
“Chuyện gì?” Lạc Nam hỏi.
“Ngươi không được cưới các nàng trước ta, nếu có thành hôn thì phải cùng một lúc, hoặc phải lấy ta trước.” Chân Mật nghiêm túc đề nghị.
Nàng đã suy nghĩ lại, danh phận phu thê cưới gả đàng hoàng có thiên địa chứng giám mới là điều có ý nghĩa nhất, và nàng sẽ không thua.
Ngược lại nếu như mình giữ gìn sự nguyên vẹn đến đêm tân hôn mới cho hắn, điều này sẽ càng trở nên hoàn mỹ.
Mỗi nữ nhân đều có cách suy nghĩ khác nhau, giống như Hoạ Thuỷ không kiêng nể gì, đã yêu đã thích thì làm đến nơi đến chốn bất chấp hoàn cảnh...ngược lại Chân Mật lại truy cầu sự viên mãn, muốn lưu lại đến phút cuối cùng.
“Chẳng may phụ thân nàng không tán thành ta thì sao?” Lạc Nam hỏi.
“Thì ngươi phải tìm cách thuyết phục hắn.” Chân Mật hùng hùng hổ hổ nói:
“Với thiên phú của ngươi, tương lai có khả năng sẽ mạnh hơn hắn, đến lúc đó dùng vũ lực ép buộc hắn gả ta cho ngươi.”
“Haha.” Lạc Nam nhịn không được bật cười:
“Được rồi, ta đồng ý với nàng.”
Hắn cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, để tránh ưu ái người này thiệt thòi cho người kia, dứt khoát chờ thời cơ chín mùi lại cưới hết một lần vào Lạc Gia.
“Như vậy còn được.” Chân Mật nhoẻn miệng người rạng rỡ, sau khi đã suy nghĩ thông suốt, tâm trạng nàng đã trở nên thoải mái hơn không ít.
Ai bảo nàng thích tên nam nhân này như vậy, thời gian ở bên cạnh hắn, chứng kiến thiên phú xuất chúng của hắn, nhìn cái cách hắn đối nhân xử thế...trái tim chẳng biết từ bao giờ đã luân hãm.
Xa cách hắn gần mười năm, nàng đã sớm xác định được tình cảm của mình khi thường hay nghĩ về bóng dáng của người nam nhân này, phải vùi đầu vào tu luyện để có thể tạm quên.
Hiện tại hắn đã ở trước mặt của nàng, muốn nàng gả cho hắn...đối với nàng như vậy là quá đủ.
“Ta cũng nên đi rồi.” Lạc Nam đứng lên:
“Đừng quên lời ta dặn kẻo Ngự Long Công Chúa có cơ hội ra tay với nàng.”
Chân Mật gật gật đầu, chợt nói: “Lần sau nếu Võ Lân tiếp tục gây sự, ngươi đừng nương tay với hắn, làm thịt hắn cũng được.”
Giữa nam nhân của mình lựa chọn và một tên đồng môn khiến mình chán ghét, Chân Mật hiển nhiên toàn tâm toàn ý nghiêng về phía Lạc Nam.
“Nàng yên tâm đi! Ta sẽ chừng mực không để nàng khó xử đâu.” Lạc Nam mỉm cười.
“Chẳng may hắn cứ liên tục tìm ngươi gây sự thì sao?” Chân Mật lo lắng nói:
“Đừng có vì ta mà chịu thua thiệt.”
Lạc Nam vòng tay đem nàng ôm lấy, ngạo nghễ nói ra:
“Khi thực lực của ta đạt đến mức độ khiến Võ Lân tuyệt vọng, sợ rằng ngay cả dũng khí đối mặt với ta hắn cũng không dám, còn sợ phiền toái nữa sao?”
Đối với loại nhân vật như Võ Lân, Lạc Nam hiện tại không để vào mắt.
Nếu là kẻ thù bình thường, hắn sẽ không do dự tiêu diệt bất chấp phụ thân của đối phương là Thần Đạo Cảnh...còn nếu là đồng môn với nữ nhân của mình, vậy thì cứ xem đối phương như không khí là được.
Có thể khiến Lạc Nam xem như đối thủ và phải cẩn trọng hiện tại chỉ có nhân vật như Ngự Long Công Chúa mà thôi.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Chân Mật lại không nhịn được kiểng chân dâng hiến bờ môi:
“Sự tự tin của ngươi là thứ khiến ta mê nhất.”
Lạc Nam hài lòng thưởng thức nụ hôn ngọt ngào, bàn tay nghịch ngợm không yên phận luồn vào võ y tìm đến song phong ngạo nhân căng đầy nhựa sóng chậm rãi nghịch ngợm.
Chân Mật không có phản kháng, hai mắt khép hờ, cả người tựa vào lòng hắn, thì thầm nói:
“Trừ một bước cuối cùng cho đêm tân hôn, còn lại ngươi muốn làm gì cũng được.”
Lạc Nam lập tức bế nàng chạy vào bên trong động phủ.
Mang theo nụ cười mỉm, Lạc Nam rời khỏi Chân Võ Thần Cung.
Mặc dù huynh đệ Võ Long và Võ Lân ghét cay ghét đắng hắn, nhưng thân phận của hắn đặc thù, Chân Võ Thần Cung cũng không dám gây khó dễ, trước khi rời đi còn cử trưởng lão đưa tiễn cẩn thận.
Về phần Chân Mật, nàng đã tuyên bố sẽ tiến vào bên trong bí cảnh của thế lực tu luyện, cố gắng đạt đến Bán Thần Cảnh mới trở ra...vừa tránh được Ngự Long Công Chúa, vừa tranh thủ gia tăng thực lực khi không ở bên cạnh hắn.
Lạc Nam quyết định sẽ đến Đạo Hành Điện gặp Khương Lê một chuyến.
...
Cùng lúc đó...
Ở giữa hư không đen kịch tăm tối vô tận, một luồng hào quang như tinh tú chiếu rọi bát phương trở nên huyễn lệ như mộng như ảo.
Càng đến gần, ngươi sẽ càng có thể thấy quang cảnh rõ ràng hơn, rằng thứ đang lấp lánh ánh sáng chói mắt kia là một toà cung điện sừng sững.
Cổ kính, nghiêm trang và đầy cao quý đó là những mỹ từ có thể miêu tả cung điện này.
Mang theo Thần Đạo Thời Gian và Không Gian Quy Tắc đạt đến mức tận cùng bao quanh, cung điện có thể ung dung tồn tại giữa lực ép khổng lồ ở nơi hư không đầy nguy hiểm.
Mỗi một tảng đá, mỗi một bậc thang tại cung điện này đều là tài nguyên cao cấp khiến vô số Luyện Khí Sư phải thèm thuồng, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu...ngắm nhìn trong sự ngưỡng vọng sùng bái.
Hư Không Thần Cung.
Một trong các thế lực lánh đời ở Nguyên Giới, nó đã tồn tại từ thời xa xưa trước cả khi Đạo Giới được phân tách, rất ít khi nhúng tay vào thế sự.
Hư Không Thần Cung, nổi tiếng với khả năng chấp chưởng cùng lúc cả Hư Vô và Không Gian kết hợp.
Đệ tử của Hư Không Thần Cung thà chất lượng hơn số lượng, tương truyền có không đến một nghìn đệ tử, số lượng quá ít ỏi và thưa thớt so với bất cứ một Đạo Thống bình thường nào, nhưng mỗi người đệ tử khi xuất thế đều có thể trở thành cường giả danh chấn một phương...
Nếu Yểm Ma Điện là thế lực sát thủ hàng đầu...thì ở trong đánh giá của các tu sĩ Đạo Giới, Hư Không Thần Cung cũng là thế lực hàng đầu bên trong hư không vô tận.
Quan trọng nhất Hư Không Thần Cung có rất ít kẻ thù, bọn hắn cũng không mấy khi xen vào tranh đấu cũng như cục diện thiên hạ.
Vậy nên ngoài việc có đến mười loại Thần Đạo Quy Tắc bên trên thư mời, thì địa điểm tập hợp là Hư Không Thần Cung cũng mang đến trọng lượng khá nặng, đủ để tất cả thế lực Thần Đạo phải lưu tâm.
Nhìn từ bên ngoài, kích cỡ của Hư Không Thần Cung không quá to lớn, nhưng một khi tiến vào bên trong, ngươi mới thấy được sự bất phàm của Không Gian Thần Lực khi được vận dụng đến mức đăng phong tạo cực.
Không gian tầng tầng lớp lớp tạo thành mê cung, mỗi một phương không gian lại như một tiểu vũ trụ, bên trong các tiểu vũ trụ lại có vô số thế giới...tất cả đều vận hành, luân chuyển theo ý niệm của cường giả Hư Không Thần Cung.
Tương truyền từng có Thần Đạo Cảnh xâm nhập Hư Không Thần Cung ý đồ trộm lấy một loại tài nguyên quý hiếm, kết quả vị Thần Đạo này ngay cả một vị đệ tử của Hư Không Thần Cung cũng chưa từng thấy mặt, đã phải lạc lối bên trong vô tận không gian, bị vây hãm bởi tầng tầng thế giới, đánh vỡ thế giới lại có vũ trụ bao vây, phá tan vũ trụ lại gặp phải mê cung không lối thoát.
Cho đến vô tận tháng năm, dù đã điên cuồng thi triển tất cả thủ đoạn, tiêu hao đến giọt Thần Lực cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy hy vọng thoát thân, tâm cảnh của vị Thần Đạo này triệt để sụp đổ, phải tự bạo để giải thoát khỏi tận cùng tuyệt vọng.
Mặc dù đây chỉ là lời đồn chưa có người chứng thực, nhưng cũng đủ thấy sự huyền bí khó lường của Hư Không Thần Cung này.
Mà ngày hôm nay, bên trong Hư Không Thần Cung có Thiên hà diễm lệ như dòng nước chảy quanh, Nhật Nguyệt Tinh trở thành các loại bảo toạ, một phiến không gian huyền diệu đã sẳn sàng nghênh đón khách mời hàng lâm mà đến.
Khách của Hư Không Thần Cung chính là tầng lớp tu sĩ đứng đầu Đạo Giới...cao cao tại thượng, áp đảo chúng sinh.
Dù là Bán Thần Cảnh...cũng không đủ tư cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.