Chương 2896: Trâu và Hà Mã
Akay Hau
10/10/2024
Lạc Nam được Chân Mật đưa đến một hòn đảo nằm phía sau Thiên Cung cao chót vót...
Quét mắt đánh giá, cảm thấy quang cảnh trên hòn đảo này không tệ, chủ yếu là bãi cát trắng, hàng dừa xanh, có động phủ bằng đá trên vách núi và dòng suối trong veo uốn quanh...
Có một con sinh vật đang rất hưởng thụ ngâm mình dưới dòng suối, thân thể mũm mĩm, toàn thân oánh nhuận xanh mướt như bảo ngọc, đỉnh đầu có đôi sừng nhỏ, sau lưng có đôi cánh trong suốt vô cùng đáng yêu.
Chính là Thanh Thiên Trùng Ngưu.
Nhìn thấy Lạc Nam đến gần, Thanh Thiên Trùng Ngươi híp mắt lại chào hỏi.
“Tiểu Thanh Ngưu, cái này cho ngươi ăn chơi!” Lạc Nam đem mấy quả Bàn Đào ném cho nó.
Quả nhiên Thanh Thiên Trùng Ngưu cực kỳ thích thú, há miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt sáng rực hẳn lên.
“Đồ tham ăn!” Chân Mật nhịn không được cười mắng.
Tại bãi cắt trắng rộng rãi là mấy con Khôi Lỗi như hình nhân bằng thép cứng cáp, đẳng cấp dao động từ Thiên Đạo Sơ Kỳ cho đến Bán Thần...không cần nói cũng biết, Chân Mật có lẽ thường hay luyện tập với đám Khôi Lỗi này.
“Đến đây!”
Nàng thoải mái nửa nằm nửa ngồi lên một chiếc võng dưới hàng dừa, vẩy tay ra hiệu cho hắn.
Lạc Nam gật gật đầu, tiến lại đặt mông ngồi lên bắp đùi nàng.
“Ngươi làm cái gì?” Chân Mật nhảy dựng, vừa thẹn vừa vội đem hắn đạp bay, hai mắt căm tức trừng lấy.
“Nàng vừa gọi ta đến không phải sao?” Lạc Nam ra vẻ uỷ khuất.
“Gọi cái rắm, ta kêu ngươi nằm ở võng đối diện.” Chân Mật thở phì phì:
“Không thấy nơi này có đến hai cái võng sao?”
“Khà khà, làm ta cứ tưởng nàng rủ nằm chung.” Lạc Nam cười xấu xa, tuỳ ý ngã lưng xuống võng, chế nhạo nói:
“Chưa thấy ai tiếp khách gọi lên võng nằm như nàng.”
“Vậy mới là ta chứ.” Chân Mật ngạo kiều hất lên cái cằm, lúc này mới hỏi:
“Ngươi đến sao không nói trước một tiếng? Để tên Võ Lân kia có cơ hội gây khó dễ, thật phiền phức.”
“Nàng thấy ta giống như bị gây khó dễ lắm sao?” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Đừng nói là Võ Lân, dù toàn bộ đệ tử Chân Võ Thần Cung xông lên ta cũng không sợ.”
“Biết ngươi lợi hại.” Chân Mật bĩu môi, quan tâm nhắc nhở hắn:
“Nhưng sắp tới ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, dạo này thiên hạ phong vân, gần nhất trong Tứ Đạo Cổ Lâm còn phát sinh đại chiến.”
“Ồ.” Lạc Nam nhất thời hứng thú:
“Nàng vào Tứ Đạo Cổ Lâm khi nào?”
“Ta không có vào, nhưng nghe đại trưởng lão Chân Võ Thần Cung tình cờ đi ngang nhìn thấy kể lại.” Chân Mật ngưng trọng nói:
“Cường giả của Yểm Ma Điện và Ngự Long Công Chúa của Ngự Long Sơn Trang đại chiến, không biết là vì nguyên nhân gì...nhưng đại chiến thậm chí đến mức độ sinh tử.”
“Vậy kết quả ra sao?” Lạc Nam giật mình, không ngờ mình lại có thể nghe ngóng tin tức ở chỗ này.
“Thực lực của cường giả Yểm Ma Điện rất mạnh, tu vi cao hơn, số lượng đông hơn...đáng tiếc Ngự Long Công Chúa quá nghịch thiên.” Chân Mật cũng có chút thán phục:
“Vào thời khắc then chốt, nàng kích hoạt Đạo Thể có thể gia tăng chiến lực của người và rồng kết hợp lên cấp số nhân, trực tiếp đánh cho mấy tên Thần Đạo của Yểm Ma Điện nhượng bộ lui binh sau đó nghênh ngang rời đi.”
“Hít!” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
“Con mẹ nó, còn có Đạo Thể?” Hắn nhịn không được phải buông lời thô tục.
Năm con rồng gia thân, trong đó có một Tổ Long Chi Nữ tu vi Thần Đạo, cứ tưởng đó là con bài mạnh nhất của Ngự Long Công Chúa rồi, không ngờ nàng ta lại còn sở hữu Đạo Thể? Hơn nữa còn là Đạo Thể tận dụng tối đa sức mạnh của người và rồng?
Nghĩ đến đây Lạc Nam âm thầm đồ mồ hôi lạnh, xem ra trong lúc chiến đấu...hắn căn bản vẫn chưa ép được Ngự Long Công Chúa sử dụng tất cả thủ đoạn của nàng.
Lạc Nam thầm nghĩ nếu mình thi triển Bá Đạo Quy Tắc, liệu có đủ ép Ngự Long Công Chúa sử dụng toàn lực hay không?
Chưa kể hắn còn một loại vũ khí bí mật khác, đó chính là vật dụng chuyên khắc chế nữ nhân chưa được mang ra sử dụng.
Đằng Vân Tiên.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí có ý định tìm lại nàng ta đánh một trận.
Bất quá Lạc Nam lập tức lắc đầu, hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức tự mình đi tìm phiền toái.
“Nhìn biểu hiện của ngươi có vẻ nhận thức Ngự Long Công Chúa?” Chân Mật hồ nghi hỏi.
“Lần này ta tìm nàng cũng vì chuyện này.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, đem vụ việc vừa rồi kể lại:
“Ngự Long Công Chúa đã dám bắt Dao Nhã để ép ta hiện thân, vậy không loại trừ khả năng sắp đến cũng sẽ nhắm đến nàng hoặc Khương Lê, bởi lẽ chúng ta đã từng đồng hành cùng nhau.”
“Cái gì? Nàng muốn bắt ngươi làm toạ kỵ?” Chân Mật ngây ra như phổng, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, trong đầu chậm rãi tưởng tượng Lạc Nam quỳ bò dưới đất, Ngự Long Công Chúa đặt mông ngồi trên lưng hắn.
Nàng rùng mình, cảnh tượng quá mức cay mắt.
“Xú nữ nhân đang suy nghĩ cái gì đấy?” Lạc Nam sắc mặt tối sầm:
“Ngự Long Công Chúa nhìn trúng trạng thái Long Thần của ta hiểu chưa?”
“Thôi đi, Long Thần còn kém hơn Tổ Long Chi Nữ...ta thấy nàng ưa thích những khía cạnh khác của ngươi thì đúng hơn.” Chân Mật hừ lạnh một tiếng:
“Bất quá nữ nhân đó cũng thật đáng giận, lấy quyền gì muốn ngươi làm vật cưỡi của nàng chứ?”
Lạc Nam cũng cảm thấy bản thân bị xúc phạm, dù sao thì hắn chính là nhân loại hàng thật giá thật, có tôn nghiêm của bản thân.
Từ trước đến nay chỉ nghe nhân loại thu phục yêu thú làm toạ kỵ, chưa từng nghe nhân loại muốn cưỡi nhân loại...à ngoại trừ trên giường.
Tương lai nếu có cơ hội, hắn phải hung hăng giáo huấn Ngự Long Công Chúa.
“Tóm lại nàng hạn chế ra ngoài, hoặc có đi thì nhờ cường giả bảo hộ, đừng để nữ nhân điên đó có cơ hội bắt giữ.” Lạc Nam nhắc nhở.
“Mặc kệ thế lực sau lưng ả ta lợi hại đến đâu thì nơi này cũng là Đạo Địa, chẳng lẽ càn rỡ đến mức đó sao?” Chân Mật không phục nói.
“Cẩn thận là trên hết.” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Hiểu rồi.” Chân Mật bĩu môi:
“Nể mặt pho tượng nhỏ kia, tạm thời nghe ngươi một lần.”
“Phụ thân của nàng khi nào trở lại?” Lạc Nam muốn tranh thủ cảm tạ một tiếng, sau đó sợ rằng không có thời gian.
“Cái này không biết được, phụ thân sau khi nhận được một phong thư đã rời đi.” Chân Mật nói:
“Nghe nói là đến Hư Không Thần Cung gì gì đó.”
“Hư Không Thần Cung?” Lạc Nam lần đầu nghe tên thế lực này.
“Cũng giống như Thời Không Tộc ở hư không thuộc phạm trù Ngũ Châu Tứ Vực, bên trong hư không vô tận của Đạo Giới cũng có các thế lực hàng đầu tồn tại, Hư Không Thần Cung là một trong số đó.” Bích Tiêu trong Phá Đạo Lệnh ứng tiếng:
“Hư Không Thần Cung này cũng khá bí ẩn, Phá Đạo Hội không có quá nhiều tin tức về nó...”
Lạc Nam gật gù, có thể Chân Võ Đạo Chủ chỉ muốn đến Hư Không Thần Cung tìm kiếm tài nguyên hay có mục đích gì khác, hành động của một vị Đạo Chủ cũng không phải có thể dễ dàng đoán mò.
“Gần chục năm qua ngươi làm gì?” Chân Mật hứng thú hỏi.
“Dạo chơi Thâm Uyên Chư Thần.” Lạc Nam nhún nhún vai, kể đại khái một lần.
“Đáng giận, có nơi chơi tốt như thế lại không gọi lão nương theo cùng.” Chân Mật phẫn nộ nói:
“Xem ra thực lực của ngươi tiến bộ không ít, có dám đánh với ta một trận?”
“Haha, ta cũng muốn xem thử thời gian qua nàng đã tiến bộ đến mức nào.” Lạc Nam nở nụ cười.
Hắn vừa dứt lời, Chân Mật đã bạo phát thực lực của một vị Thể Thiên Đạo Viên Mãn, vung quyền đấm vào mặt hắn.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cánh tay, Lạc Nam vung quyền đón đỡ.
ĐÙNG...
Như thiên thạch va chạm sao băng, Lạc Nam cảm thấy đầu nắm tay có chút tê dại...ngược lại bên trên lớp da của Chân Mật hiện ra những vòng xoáy nhỏ phân tán quyền kình của hắn, khiến hắn không thể tạo thành dù là một chút tổn thương cho nàng.
Đây chính là sự lợi hại của Chân Võ Đạo Quyết.
“Địa Ngục Ấn!”
Chân Mật ngự không bay lên, từ trên cao hai tay kết ấn, tạo ra hư ảnh một toà ĐỊa Ngục đen kịch giáng thẳng xuống đầu hắn.
“Vạn Phật Triều Tông!”
Lạc Nam mở ra Phật Thế, Phật Cốt kích hoạt, hư ảnh vạn Phật hiện ra sau lưng, áo cà sa quấn quanh cơ thể, một chưởng hội tụ nghiền ép mà ra.
OÀNH...
Phật chưởng và địa ngục ấn bạo tạc, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai...Lạc Nam xuất hiện phía trên Chân Mật, một cước đạp thẳng xuống.
Phân Chia Thiên Hạ.
Đối mặt với một cước của Lạc Nam, Chân Mật thản nhiên dùng chính cơ thể của mình nghênh đón.
Bên trên cơ thể của nàng, các lỗ chân lông lại vận chuyển như những vòng xoáy, hấp thụ toàn bộ cước lực từ phía Lạc Nam, chuyển hoá thành sức mạnh cho nàng.
“Ăn lại ta một cước!” Chân Mật sảng khoái vung chân đạp hắn.
Lạc Nam bật cười, Loạn Đạo Kiếm Thế mở ra, Kiếm Độ Càn Khôn biến mất như quỷ dị, nhẹ nhõm lách người né tránh, một tay thuận thế bắt lấy chiếc chân dài của nàng.
“Đáng ghét.” Chân Mật như con báo cái linh động, một tay chống vào không trung lấy đà, một chân còn lại dùng sức quét ngang đá thẳng vào đầu Lạc Nam.
Lạc Nam hiểu đánh với Chân Mật thì phải dùng đến Quy Tắc Chi Lực áp chế, bằng không toàn bộ lực lượng cũng như sức mạnh từ các đòn công kích của mình đều sẽ bị Chân Võ Đạo Quyết luyện hoá thành chất dinh dưỡng.
Không mất thời gian nữa, Loạn Đạo Quy Tắc trực tiếp hiện ra trong tay, Nghịch Thiên Thủ kích hoạt.
Hàng vạn hành tinh xoay tròn, hung hăng đấm vào một cước của ànng.
ĐÙNG!
Vụ nổ long trời lỡ đất bạo tạc khắp cả hòn đảo, quả nhiên khi có Loạn Đạo Quy Tắc ẩn chứa bên trong thế công, các vòng xoáy nhỏ li ti trên làn da của Chân Mật đã vô pháp hấp thụ sức mạnh, chúng nó bị Loạn Đạo Quy Tắc vô hiệu hoá...
Chân Mật như đạn pháo bay ngược...
Lạc Nam thừa thắng xông lên...
ỤM...
Đúng lúc này, một tiếng rống vang lên, chỉ thấy Thanh Thiên Trùng Ngưu vũ động đôi cánh nhỏ trên lưng, thoát một cái đã che chắn trước mặt chủ nhân bảo vệ.
“Nghe nói ngươi là Thiên Địa Dị Chủng với khả năng phòng ngự hàng đầu, để ta xem thử nào.” Lạc Nam cảm thấy thú vị, hai vạn hành tinh bùng nổ, thô bạo đấm ra.
Cuồng Thú Quyền trực tiếp nện lên cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu.
RĂNG RẮC...
Chỉ nghe cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu có tiếng sụp đổ, rạn nứt.
“Yếu như vậy sao?” Lạc Nam giật mình, rất sợ mình vô tình một quyền đấm chết nó.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn biết mình đã lầm.
Bởi vì thanh âm sụp đổ chỉ phát ra là từ lớp giáp bao bọc quanh thân giống lớp vỏ côn trùng của Thanh Thiên Trùng Ngưu.
Ngay khi lớp giáp này bị phá vỡ, nó lập tức như côn trùng lột xác, cởi bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, hoàn hảo vô hại chui ra một lần nữa như chưa từng nhận thế công.
RỐNG!
Lúc này nó phát động sức mạnh kinh khủng kế thừa từ Man Lực Thần Ngưu, trên đầu hiện ra dị tượng sơn lâm hùng vĩ, cả người như một pháo đài hung hăng húc thẳng vào cơ thể Lạc Nam.
“Bá Lực Pháo!”
Lạc Nam ngưng tụ Bá Lực trong tay ném ra kích nổ.
Bá Lực Pháo nổ tung lại chấn vỡ thêm lớp giáp bên ngoài, Thanh Thiên Trùng Ngưu dễ dàng lột xác thêm một lần nữa, vẫn băng băng húc đến.
“Con hàng này chẳng lẽ có thể lột xác vô tận?” Lạc Nam chậc chậc lưỡi, không hổ danh là Thiên Địa Dị Chủng phòng ngự mạnh nhất.
Phải biết rằng giống như Long Đằng Thoát Xác của hắn khi thi triển cũng sẽ bị hạn chế thời gian, trong khi Thanh Thiên Trùng Ngưu liên tiếp lột xác hai lần, các lớp vỏ côn trùng bao phủ cơ thể nó dường như có thể tái tạo không ngừng nghĩ.
“Ăn lão nương một quyền!”
Nhân lúc này Chân Mật cũng lao đến, một người một thú liên thủ tấn công.
“Đừng tưởng một mình nàng có chiến sủng.” Lạc Nam khinh bỉ nói, một tay nghênh chiến Chân Mật, trong lòng lại thầm động ý niệm.
Hỗn Độn Thú trong dáng vẻ một con Hà Mã khổng lồ xuất hiện.
Chứng kiến Thanh Thiên Trùng Ngưu dám húc chủ nhân mình, Hỗn Độn Thú da dày thịt béo không hề biết sợ, cũng như một chiến hạm lao đến húc ngược trở lại.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Hai con hàng điên cuồng cụng lấy đầu nhau, ánh mắt đỏ ngầu, dùng sức húc đến không thể húc hơn được nữa.
Thanh Thiên Trùng Ngưu thì liên tục lột xác như bướm phá kén nhộng, còn Hỗn Độn Thú thì cơ thể không ngừng chảy máu và teo nhỏ lại sau mỗi đợt tấn công.
Mắt thấy mình sắp chịu thua thiệt, Hỗn Độn Thú bỗng nhiên há to miệng như cái lỗ đen khổng lồ nghênh đón.
Thanh Thiên Trùng Ngưu đang húc rất hăng, quá đà húc thẳng vào trong miệng của Hỗn Độn Thú.
“Ợ.”
Hỗn Độn Thú ợ một tiếng sảng khoái, một ngụm nuốt chửng con trâu kia.
“Cái này...” Lạc Nam sửng sốt.
“Ngươi...mau nhả nó!” Chân Mật xém chút phát khóc, khẩn trương đến giậm chân:
“Thả Tiểu Thanh ra ngay!”
Lạc Nam cũng sợ Hỗn Độn Thú thật sự đem Thanh Thiên Trùng Ngưu tiêu hoá, vội vàng chạy đến tách miệng nó ra, điều động Mộc Chu Kết Dính hình thành dây leo chui vào trong bụng kéo cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu ra ngoài.
“Uôn uôn...” Thanh Thiên Trùng Ngưu như đứa trẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hỗn Độn Thú như nhìn một ác ma, mắt trâu ngấn lệ đến mức đỏ ửng.
Nó sợ đến mức toàn thân phát run, mình xém chút bị con hàng này ăn mất.
“Còn muốn đánh nữa không?” Lạc Nam hỏi.
“Đánh cái đầu của ngươi a.” Chân Mật hậm hực ra hiệu cho Thanh Thiên Trùng Ngưu trở về tắm suối, tránh mặt Hỗn Độn Thú càng xa càng tốt.
Lạc Nam hài lòng vỗ vỗ đầu của con hà mã, con hàng này của mình vẫn rất lợi hại, tuy rằng lực phòng ngự có thể không sánh bằng Thanh Thiên Trùng Ngưu...nhưng sức ăn chính là thiên hạ vô địch.
Nếu Thanh Thiên Trùng Ngưu thuộc loại phòng ngự mạnh nhất, Dương Lực Thánh Sơn Thú thuộc dạng công kích mạnh nhất...thì Hỗn Độn Thú chính là có sức ăn khủng bố nhất.
Sức ăn một khi mang ra so sánh, chưa chắc sẽ yếu hơn công kích hay phòng ngự a.
Lạc Nam ban thưởng cho Hỗn Độn Thú một trăm Bàn Đào Quả ăn tráng miệng, lúc này mới đem nó thu trở về đan điền.
“Thủ đoạn của ngươi ở đâu lại nhiều như vậy?” Chân Mật hiển nhiên không ngờ hắn sở hữu Hỗn Độn Thú.
“Nam nhân càng có nhiều bí ẩn càng có sức hấp dẫn.” Lạc Nam đắc ý nói.
“Hấp dẫn với ai chứ đừng mong hấp dẫn lão nương.” Chân Mật ra vẻ xem thường.
“Thật vậy sao?” Lạc Nam cười tà, bỗng nhiên tiến đến ôm vòng eo của nàng.
“Muốn làm gì?” Chân Mật tròn xoe mắt, hai tay đặt trước ngực hắn phòng thủ, nhưng chính nhịp tim của nàng lại đập lên kịch liệt.
“Thử xem có đủ hấp dẫn không.” Lạc Nam nháy mắt nói, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng căng mọng của nàng, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm...”
Quét mắt đánh giá, cảm thấy quang cảnh trên hòn đảo này không tệ, chủ yếu là bãi cát trắng, hàng dừa xanh, có động phủ bằng đá trên vách núi và dòng suối trong veo uốn quanh...
Có một con sinh vật đang rất hưởng thụ ngâm mình dưới dòng suối, thân thể mũm mĩm, toàn thân oánh nhuận xanh mướt như bảo ngọc, đỉnh đầu có đôi sừng nhỏ, sau lưng có đôi cánh trong suốt vô cùng đáng yêu.
Chính là Thanh Thiên Trùng Ngưu.
Nhìn thấy Lạc Nam đến gần, Thanh Thiên Trùng Ngươi híp mắt lại chào hỏi.
“Tiểu Thanh Ngưu, cái này cho ngươi ăn chơi!” Lạc Nam đem mấy quả Bàn Đào ném cho nó.
Quả nhiên Thanh Thiên Trùng Ngưu cực kỳ thích thú, há miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt sáng rực hẳn lên.
“Đồ tham ăn!” Chân Mật nhịn không được cười mắng.
Tại bãi cắt trắng rộng rãi là mấy con Khôi Lỗi như hình nhân bằng thép cứng cáp, đẳng cấp dao động từ Thiên Đạo Sơ Kỳ cho đến Bán Thần...không cần nói cũng biết, Chân Mật có lẽ thường hay luyện tập với đám Khôi Lỗi này.
“Đến đây!”
Nàng thoải mái nửa nằm nửa ngồi lên một chiếc võng dưới hàng dừa, vẩy tay ra hiệu cho hắn.
Lạc Nam gật gật đầu, tiến lại đặt mông ngồi lên bắp đùi nàng.
“Ngươi làm cái gì?” Chân Mật nhảy dựng, vừa thẹn vừa vội đem hắn đạp bay, hai mắt căm tức trừng lấy.
“Nàng vừa gọi ta đến không phải sao?” Lạc Nam ra vẻ uỷ khuất.
“Gọi cái rắm, ta kêu ngươi nằm ở võng đối diện.” Chân Mật thở phì phì:
“Không thấy nơi này có đến hai cái võng sao?”
“Khà khà, làm ta cứ tưởng nàng rủ nằm chung.” Lạc Nam cười xấu xa, tuỳ ý ngã lưng xuống võng, chế nhạo nói:
“Chưa thấy ai tiếp khách gọi lên võng nằm như nàng.”
“Vậy mới là ta chứ.” Chân Mật ngạo kiều hất lên cái cằm, lúc này mới hỏi:
“Ngươi đến sao không nói trước một tiếng? Để tên Võ Lân kia có cơ hội gây khó dễ, thật phiền phức.”
“Nàng thấy ta giống như bị gây khó dễ lắm sao?” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Đừng nói là Võ Lân, dù toàn bộ đệ tử Chân Võ Thần Cung xông lên ta cũng không sợ.”
“Biết ngươi lợi hại.” Chân Mật bĩu môi, quan tâm nhắc nhở hắn:
“Nhưng sắp tới ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, dạo này thiên hạ phong vân, gần nhất trong Tứ Đạo Cổ Lâm còn phát sinh đại chiến.”
“Ồ.” Lạc Nam nhất thời hứng thú:
“Nàng vào Tứ Đạo Cổ Lâm khi nào?”
“Ta không có vào, nhưng nghe đại trưởng lão Chân Võ Thần Cung tình cờ đi ngang nhìn thấy kể lại.” Chân Mật ngưng trọng nói:
“Cường giả của Yểm Ma Điện và Ngự Long Công Chúa của Ngự Long Sơn Trang đại chiến, không biết là vì nguyên nhân gì...nhưng đại chiến thậm chí đến mức độ sinh tử.”
“Vậy kết quả ra sao?” Lạc Nam giật mình, không ngờ mình lại có thể nghe ngóng tin tức ở chỗ này.
“Thực lực của cường giả Yểm Ma Điện rất mạnh, tu vi cao hơn, số lượng đông hơn...đáng tiếc Ngự Long Công Chúa quá nghịch thiên.” Chân Mật cũng có chút thán phục:
“Vào thời khắc then chốt, nàng kích hoạt Đạo Thể có thể gia tăng chiến lực của người và rồng kết hợp lên cấp số nhân, trực tiếp đánh cho mấy tên Thần Đạo của Yểm Ma Điện nhượng bộ lui binh sau đó nghênh ngang rời đi.”
“Hít!” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
“Con mẹ nó, còn có Đạo Thể?” Hắn nhịn không được phải buông lời thô tục.
Năm con rồng gia thân, trong đó có một Tổ Long Chi Nữ tu vi Thần Đạo, cứ tưởng đó là con bài mạnh nhất của Ngự Long Công Chúa rồi, không ngờ nàng ta lại còn sở hữu Đạo Thể? Hơn nữa còn là Đạo Thể tận dụng tối đa sức mạnh của người và rồng?
Nghĩ đến đây Lạc Nam âm thầm đồ mồ hôi lạnh, xem ra trong lúc chiến đấu...hắn căn bản vẫn chưa ép được Ngự Long Công Chúa sử dụng tất cả thủ đoạn của nàng.
Lạc Nam thầm nghĩ nếu mình thi triển Bá Đạo Quy Tắc, liệu có đủ ép Ngự Long Công Chúa sử dụng toàn lực hay không?
Chưa kể hắn còn một loại vũ khí bí mật khác, đó chính là vật dụng chuyên khắc chế nữ nhân chưa được mang ra sử dụng.
Đằng Vân Tiên.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí có ý định tìm lại nàng ta đánh một trận.
Bất quá Lạc Nam lập tức lắc đầu, hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức tự mình đi tìm phiền toái.
“Nhìn biểu hiện của ngươi có vẻ nhận thức Ngự Long Công Chúa?” Chân Mật hồ nghi hỏi.
“Lần này ta tìm nàng cũng vì chuyện này.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, đem vụ việc vừa rồi kể lại:
“Ngự Long Công Chúa đã dám bắt Dao Nhã để ép ta hiện thân, vậy không loại trừ khả năng sắp đến cũng sẽ nhắm đến nàng hoặc Khương Lê, bởi lẽ chúng ta đã từng đồng hành cùng nhau.”
“Cái gì? Nàng muốn bắt ngươi làm toạ kỵ?” Chân Mật ngây ra như phổng, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, trong đầu chậm rãi tưởng tượng Lạc Nam quỳ bò dưới đất, Ngự Long Công Chúa đặt mông ngồi trên lưng hắn.
Nàng rùng mình, cảnh tượng quá mức cay mắt.
“Xú nữ nhân đang suy nghĩ cái gì đấy?” Lạc Nam sắc mặt tối sầm:
“Ngự Long Công Chúa nhìn trúng trạng thái Long Thần của ta hiểu chưa?”
“Thôi đi, Long Thần còn kém hơn Tổ Long Chi Nữ...ta thấy nàng ưa thích những khía cạnh khác của ngươi thì đúng hơn.” Chân Mật hừ lạnh một tiếng:
“Bất quá nữ nhân đó cũng thật đáng giận, lấy quyền gì muốn ngươi làm vật cưỡi của nàng chứ?”
Lạc Nam cũng cảm thấy bản thân bị xúc phạm, dù sao thì hắn chính là nhân loại hàng thật giá thật, có tôn nghiêm của bản thân.
Từ trước đến nay chỉ nghe nhân loại thu phục yêu thú làm toạ kỵ, chưa từng nghe nhân loại muốn cưỡi nhân loại...à ngoại trừ trên giường.
Tương lai nếu có cơ hội, hắn phải hung hăng giáo huấn Ngự Long Công Chúa.
“Tóm lại nàng hạn chế ra ngoài, hoặc có đi thì nhờ cường giả bảo hộ, đừng để nữ nhân điên đó có cơ hội bắt giữ.” Lạc Nam nhắc nhở.
“Mặc kệ thế lực sau lưng ả ta lợi hại đến đâu thì nơi này cũng là Đạo Địa, chẳng lẽ càn rỡ đến mức đó sao?” Chân Mật không phục nói.
“Cẩn thận là trên hết.” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Hiểu rồi.” Chân Mật bĩu môi:
“Nể mặt pho tượng nhỏ kia, tạm thời nghe ngươi một lần.”
“Phụ thân của nàng khi nào trở lại?” Lạc Nam muốn tranh thủ cảm tạ một tiếng, sau đó sợ rằng không có thời gian.
“Cái này không biết được, phụ thân sau khi nhận được một phong thư đã rời đi.” Chân Mật nói:
“Nghe nói là đến Hư Không Thần Cung gì gì đó.”
“Hư Không Thần Cung?” Lạc Nam lần đầu nghe tên thế lực này.
“Cũng giống như Thời Không Tộc ở hư không thuộc phạm trù Ngũ Châu Tứ Vực, bên trong hư không vô tận của Đạo Giới cũng có các thế lực hàng đầu tồn tại, Hư Không Thần Cung là một trong số đó.” Bích Tiêu trong Phá Đạo Lệnh ứng tiếng:
“Hư Không Thần Cung này cũng khá bí ẩn, Phá Đạo Hội không có quá nhiều tin tức về nó...”
Lạc Nam gật gù, có thể Chân Võ Đạo Chủ chỉ muốn đến Hư Không Thần Cung tìm kiếm tài nguyên hay có mục đích gì khác, hành động của một vị Đạo Chủ cũng không phải có thể dễ dàng đoán mò.
“Gần chục năm qua ngươi làm gì?” Chân Mật hứng thú hỏi.
“Dạo chơi Thâm Uyên Chư Thần.” Lạc Nam nhún nhún vai, kể đại khái một lần.
“Đáng giận, có nơi chơi tốt như thế lại không gọi lão nương theo cùng.” Chân Mật phẫn nộ nói:
“Xem ra thực lực của ngươi tiến bộ không ít, có dám đánh với ta một trận?”
“Haha, ta cũng muốn xem thử thời gian qua nàng đã tiến bộ đến mức nào.” Lạc Nam nở nụ cười.
Hắn vừa dứt lời, Chân Mật đã bạo phát thực lực của một vị Thể Thiên Đạo Viên Mãn, vung quyền đấm vào mặt hắn.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cánh tay, Lạc Nam vung quyền đón đỡ.
ĐÙNG...
Như thiên thạch va chạm sao băng, Lạc Nam cảm thấy đầu nắm tay có chút tê dại...ngược lại bên trên lớp da của Chân Mật hiện ra những vòng xoáy nhỏ phân tán quyền kình của hắn, khiến hắn không thể tạo thành dù là một chút tổn thương cho nàng.
Đây chính là sự lợi hại của Chân Võ Đạo Quyết.
“Địa Ngục Ấn!”
Chân Mật ngự không bay lên, từ trên cao hai tay kết ấn, tạo ra hư ảnh một toà ĐỊa Ngục đen kịch giáng thẳng xuống đầu hắn.
“Vạn Phật Triều Tông!”
Lạc Nam mở ra Phật Thế, Phật Cốt kích hoạt, hư ảnh vạn Phật hiện ra sau lưng, áo cà sa quấn quanh cơ thể, một chưởng hội tụ nghiền ép mà ra.
OÀNH...
Phật chưởng và địa ngục ấn bạo tạc, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai...Lạc Nam xuất hiện phía trên Chân Mật, một cước đạp thẳng xuống.
Phân Chia Thiên Hạ.
Đối mặt với một cước của Lạc Nam, Chân Mật thản nhiên dùng chính cơ thể của mình nghênh đón.
Bên trên cơ thể của nàng, các lỗ chân lông lại vận chuyển như những vòng xoáy, hấp thụ toàn bộ cước lực từ phía Lạc Nam, chuyển hoá thành sức mạnh cho nàng.
“Ăn lại ta một cước!” Chân Mật sảng khoái vung chân đạp hắn.
Lạc Nam bật cười, Loạn Đạo Kiếm Thế mở ra, Kiếm Độ Càn Khôn biến mất như quỷ dị, nhẹ nhõm lách người né tránh, một tay thuận thế bắt lấy chiếc chân dài của nàng.
“Đáng ghét.” Chân Mật như con báo cái linh động, một tay chống vào không trung lấy đà, một chân còn lại dùng sức quét ngang đá thẳng vào đầu Lạc Nam.
Lạc Nam hiểu đánh với Chân Mật thì phải dùng đến Quy Tắc Chi Lực áp chế, bằng không toàn bộ lực lượng cũng như sức mạnh từ các đòn công kích của mình đều sẽ bị Chân Võ Đạo Quyết luyện hoá thành chất dinh dưỡng.
Không mất thời gian nữa, Loạn Đạo Quy Tắc trực tiếp hiện ra trong tay, Nghịch Thiên Thủ kích hoạt.
Hàng vạn hành tinh xoay tròn, hung hăng đấm vào một cước của ànng.
ĐÙNG!
Vụ nổ long trời lỡ đất bạo tạc khắp cả hòn đảo, quả nhiên khi có Loạn Đạo Quy Tắc ẩn chứa bên trong thế công, các vòng xoáy nhỏ li ti trên làn da của Chân Mật đã vô pháp hấp thụ sức mạnh, chúng nó bị Loạn Đạo Quy Tắc vô hiệu hoá...
Chân Mật như đạn pháo bay ngược...
Lạc Nam thừa thắng xông lên...
ỤM...
Đúng lúc này, một tiếng rống vang lên, chỉ thấy Thanh Thiên Trùng Ngưu vũ động đôi cánh nhỏ trên lưng, thoát một cái đã che chắn trước mặt chủ nhân bảo vệ.
“Nghe nói ngươi là Thiên Địa Dị Chủng với khả năng phòng ngự hàng đầu, để ta xem thử nào.” Lạc Nam cảm thấy thú vị, hai vạn hành tinh bùng nổ, thô bạo đấm ra.
Cuồng Thú Quyền trực tiếp nện lên cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu.
RĂNG RẮC...
Chỉ nghe cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu có tiếng sụp đổ, rạn nứt.
“Yếu như vậy sao?” Lạc Nam giật mình, rất sợ mình vô tình một quyền đấm chết nó.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn biết mình đã lầm.
Bởi vì thanh âm sụp đổ chỉ phát ra là từ lớp giáp bao bọc quanh thân giống lớp vỏ côn trùng của Thanh Thiên Trùng Ngưu.
Ngay khi lớp giáp này bị phá vỡ, nó lập tức như côn trùng lột xác, cởi bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, hoàn hảo vô hại chui ra một lần nữa như chưa từng nhận thế công.
RỐNG!
Lúc này nó phát động sức mạnh kinh khủng kế thừa từ Man Lực Thần Ngưu, trên đầu hiện ra dị tượng sơn lâm hùng vĩ, cả người như một pháo đài hung hăng húc thẳng vào cơ thể Lạc Nam.
“Bá Lực Pháo!”
Lạc Nam ngưng tụ Bá Lực trong tay ném ra kích nổ.
Bá Lực Pháo nổ tung lại chấn vỡ thêm lớp giáp bên ngoài, Thanh Thiên Trùng Ngưu dễ dàng lột xác thêm một lần nữa, vẫn băng băng húc đến.
“Con hàng này chẳng lẽ có thể lột xác vô tận?” Lạc Nam chậc chậc lưỡi, không hổ danh là Thiên Địa Dị Chủng phòng ngự mạnh nhất.
Phải biết rằng giống như Long Đằng Thoát Xác của hắn khi thi triển cũng sẽ bị hạn chế thời gian, trong khi Thanh Thiên Trùng Ngưu liên tiếp lột xác hai lần, các lớp vỏ côn trùng bao phủ cơ thể nó dường như có thể tái tạo không ngừng nghĩ.
“Ăn lão nương một quyền!”
Nhân lúc này Chân Mật cũng lao đến, một người một thú liên thủ tấn công.
“Đừng tưởng một mình nàng có chiến sủng.” Lạc Nam khinh bỉ nói, một tay nghênh chiến Chân Mật, trong lòng lại thầm động ý niệm.
Hỗn Độn Thú trong dáng vẻ một con Hà Mã khổng lồ xuất hiện.
Chứng kiến Thanh Thiên Trùng Ngưu dám húc chủ nhân mình, Hỗn Độn Thú da dày thịt béo không hề biết sợ, cũng như một chiến hạm lao đến húc ngược trở lại.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Hai con hàng điên cuồng cụng lấy đầu nhau, ánh mắt đỏ ngầu, dùng sức húc đến không thể húc hơn được nữa.
Thanh Thiên Trùng Ngưu thì liên tục lột xác như bướm phá kén nhộng, còn Hỗn Độn Thú thì cơ thể không ngừng chảy máu và teo nhỏ lại sau mỗi đợt tấn công.
Mắt thấy mình sắp chịu thua thiệt, Hỗn Độn Thú bỗng nhiên há to miệng như cái lỗ đen khổng lồ nghênh đón.
Thanh Thiên Trùng Ngưu đang húc rất hăng, quá đà húc thẳng vào trong miệng của Hỗn Độn Thú.
“Ợ.”
Hỗn Độn Thú ợ một tiếng sảng khoái, một ngụm nuốt chửng con trâu kia.
“Cái này...” Lạc Nam sửng sốt.
“Ngươi...mau nhả nó!” Chân Mật xém chút phát khóc, khẩn trương đến giậm chân:
“Thả Tiểu Thanh ra ngay!”
Lạc Nam cũng sợ Hỗn Độn Thú thật sự đem Thanh Thiên Trùng Ngưu tiêu hoá, vội vàng chạy đến tách miệng nó ra, điều động Mộc Chu Kết Dính hình thành dây leo chui vào trong bụng kéo cơ thể của Thanh Thiên Trùng Ngưu ra ngoài.
“Uôn uôn...” Thanh Thiên Trùng Ngưu như đứa trẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hỗn Độn Thú như nhìn một ác ma, mắt trâu ngấn lệ đến mức đỏ ửng.
Nó sợ đến mức toàn thân phát run, mình xém chút bị con hàng này ăn mất.
“Còn muốn đánh nữa không?” Lạc Nam hỏi.
“Đánh cái đầu của ngươi a.” Chân Mật hậm hực ra hiệu cho Thanh Thiên Trùng Ngưu trở về tắm suối, tránh mặt Hỗn Độn Thú càng xa càng tốt.
Lạc Nam hài lòng vỗ vỗ đầu của con hà mã, con hàng này của mình vẫn rất lợi hại, tuy rằng lực phòng ngự có thể không sánh bằng Thanh Thiên Trùng Ngưu...nhưng sức ăn chính là thiên hạ vô địch.
Nếu Thanh Thiên Trùng Ngưu thuộc loại phòng ngự mạnh nhất, Dương Lực Thánh Sơn Thú thuộc dạng công kích mạnh nhất...thì Hỗn Độn Thú chính là có sức ăn khủng bố nhất.
Sức ăn một khi mang ra so sánh, chưa chắc sẽ yếu hơn công kích hay phòng ngự a.
Lạc Nam ban thưởng cho Hỗn Độn Thú một trăm Bàn Đào Quả ăn tráng miệng, lúc này mới đem nó thu trở về đan điền.
“Thủ đoạn của ngươi ở đâu lại nhiều như vậy?” Chân Mật hiển nhiên không ngờ hắn sở hữu Hỗn Độn Thú.
“Nam nhân càng có nhiều bí ẩn càng có sức hấp dẫn.” Lạc Nam đắc ý nói.
“Hấp dẫn với ai chứ đừng mong hấp dẫn lão nương.” Chân Mật ra vẻ xem thường.
“Thật vậy sao?” Lạc Nam cười tà, bỗng nhiên tiến đến ôm vòng eo của nàng.
“Muốn làm gì?” Chân Mật tròn xoe mắt, hai tay đặt trước ngực hắn phòng thủ, nhưng chính nhịp tim của nàng lại đập lên kịch liệt.
“Thử xem có đủ hấp dẫn không.” Lạc Nam nháy mắt nói, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng căng mọng của nàng, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.