Chương 120: Kỳ tích
Akay Hau
27/02/2020
Trước vô số ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm, Lạc Nam không chần chờ
chút nào, đem Hỏa Linh Lực được ngưng tụ từ hai loại Dị Hỏa cấp tốc
truyền vào Chứng Linh Cầu…
Một màu sắc xuất hiện…
Hoàng Kim…
Màu sắc so với vàng còn rực rỡ hơn, chói mắt hơn và cao quý hơn…
Đám người trừng to mắt nhìn, cả đám chưa kịp định thần…
Chợt, không đến một hơi hô hấp, lại có dị biến xuất hiện…
Quả cầu vẫn chưa dừng lại ở màu Hoàng Kim, lại đột nhiên trở nên trong suốt tinh khiết như ánh sương mai…
Bùm…
Trước vô số đôi mắt trợn tròn kinh ngạc cùng cái mồm há hốc, Chứng Linh Cầu trong tay Lạc Nam nổ tung thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán ở trong thiên địa…
“Chuyện gì xảy ra?”
Đám người ngơ ngẩn nhìn nhau, ngay cả bảy vị chấp sự cũng đứng hình, không kịp phản ứng…
Duy chỉ có Chấp Chính Trưởng Lão, đôi đồng tử co rút lại kịch liệt, nhìn chằm chằm Lạc Nam, vô số ý niệm lưu chuyển trong đầu, không biết đang suy nghĩ thứ gì…
“Chuyện gì xảy ra? Kẻ đó sao lại phá nát Chứng Linh Cầu?”
“Hừ, còn phải hỏi sao? Nhất định là sợ hãi độ tinh khiết của Linh Lực không đủ, nên dùng đến mưu hèn kế bẩn!”
“Đúng, nhất định là như vậy!”
“Phá vỡ Chứng Linh Cầu, chẳng khác nào không tôn trọng Học Phủ, nên trực tiếp loại bỏ hắn!”
“Nói rất đúng, loại bỏ kẻ này khỏi khảo hạch!”
Đám đông sau khi kinh ngạc, vội vàng kích động hô hào, âm thanh mang theo cười trên nổi đau của người khác…
Hiển nhiên đám người này đã sớm ghen tỵ với Lạc Nam đến cực điểm, hiện tại đột nhiên có cơ hội chỉ trích hắn, làm sao có thể bỏ qua…
Chỉ là không ai nhận ra, tại một vùng trời trên Học Phủ, không gian đang rung rẩy thành từng cơn sóng nhỏ, chứng tỏ người ẩn mình bên trong đang cực kỳ không bình tĩnh…
Không phải một, mà còn là rất nhiều người…
Vài luồn thần niệm bí ẩn trao đổi cùng nhau, không một ai tại đây có thể nghe được:
“Có thể làm vỡ Chứng Linh Cầu, chuyện này từ trước đến nay Học Phủ chỉ xuất hiện duy nhất một lần!”
“Trong lịch sử Thánh Linh Học Phủ từ khi thành lập, trãi qua vô vàn thế hệ, thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng có thể làm vỡ Chứng Linh Cầu nhờ vào Linh Lực, chỉ có một người làm được!”
“Các ngươi nói là ngài ấy sao? tiểu tử này có tiềm lực sánh ngang ngài ấy à? Quá mức hoang đường…”
“Đúng vậy, chính là vị Đệ Tam Hiệu Trưởng của Học Phủ chúng ta…”
“Tạm thời không thể nói trước được điều gì, bất quá một người có hai loại Dị Hỏa, quả nhiên đáng giá xem trọng”
Hiển nhiên việc Lạc Nam sở hữu hai loại Dị Hỏa không qua mắt được đám lão già thành tinh này…
“Được rồi, chờ hắn thông qua hai lần Khảo hạch còn lại như thế nào hãy đưa ra kết luận, hiện tại còn quá sớm…”
“Nhất trí!”
Đưa ra nhận định chung, vài luồn thần niệm lại trở về sự trầm lặng, như chưa từng xuất hiện…
Bên trong Học Phủ, Diễm Nhật ánh mắt có phần hả hê, cười nhạo nhìn qua hai người Diễm Hồng Liên…
Hai nữ không rãnh để ý đến hắn, bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hiển nhiên là tràn ngập lo lắng…
Không chỉ có hai nàng, gương mặt tuyệt mỹ của Yên Nhược Tuyết đã trở nên nhợt nhạt, ánh mắt lo lắng không sao che giấu được…
…
“Phu quân?” Bên ngoài quản trường, Mộc Tử Âm bốn người lo lắng nhìn Lạc Nam, nắm chặt tay nhau…
“Nếu chàng bị loại, chúng ta cũng không thèm gia nhập!” Lý Trúc Loan nắm bàn tay hắn kiên định nói…
Tam nữ nhìn nhau gật đầu…
Lạc Nam trong lòng cảm động, bất quá lại tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ…đừng nói là tứ nữ, ngay cả hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra đây…
“Kim Nhi? Chuyện này là sao đây?” Hắn chỉ có thể hướng nha đầu này hỏi thăm...
“Chuyện này…Kim Nhi không nghĩ tới khi hai loại Dị Hỏa dung hợp lại cùng nhau, độ tinh khiết của Linh Lực lại trở nên kinh khủng như thế, vượt qua mười thành…hơn nữa lại có sức nóng khủng bố, Chứng Linh Cầu không phải pháp bảo cao thâm gì, bị phát nổ là điều dễ hiểu!” Kim Nhi áy náy trả lời…
“Ngay cả nàng cũng không biết uy lực khi hai Dị Hỏa Dung Hợp sao?” Lạc Nam kinh ngạc…
“Theo quy luật của đất trời, mỗi tu sĩ chỉ có thể sở hữu một loại Dị Hỏa mà thôi, nếu có trên hai loại sẽ bạo thể mà chết! Công tử và Diễm Nguyệt Kỳ có thể dung hợp chúng với nhau là nhờ sự bá đạo của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, mà đối với Cấm Kỵ cấp bậc, ta quả thật không biết chút nào, vì thế mới xảy ra sơ suất!”
Kim Nhi sụt sịt chợt khóc nhè nói…đối với tồn tại như Cấm Kỵ, nàng chưa đủ tư cách để biết…
“Ngoan, công tử không trách nàng, cùng lắm chúng ta không vào Học Phủ là được!” Lạc Nam mỉm cười an ủi Kim Nhi…
Hắn đối với khả năng của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh lại lý giải thêm một phần, công pháp này không ngờ có thể phá vỡ quy luật vốn có của đất trời, trách không được luôn bị Thiên Đạo xem là cái gai trong mắt…
Thiên Đạo không có cảm tình và lý trí, chỉ là một cổ máy quy luật do đất trời lập ra để duy trì trật tự mà thôi…
Thứ gì có thể phá vỡ quy luật đất trời, sẽ bị Thiên Đạo vô tình tiêu diệt…
Lạc Nam ngẩng đầu, vô số kẻ đang chế giễu nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, không quan tâm chút nào…
Mười triệu Điểm Danh Vọng mà thôi, mặc dù hơi đau, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì đành chịu…
Điều khiến hắn áy náy là lời hứa với mấy nữ nhân kia không thực hiện được, Lạc Nam nắm tay dần siết chặt…
Tứ nữ vây xung quanh hắn, dường như chỉ cần nam nhân nhà mình bị loại sẽ lập tức cùng hắn rời đi…
“Chuyện này…giải quyết thế nào đây?” Lão Thất rốt cuộc không nhịn được hỏi sáu người đồng bạn…
Sáu người nhìn nhau, Lão Lục nói:
“Ta không nhìn thấy hắn dùng công kích để phá vỡ Chứng Linh Cầu, chỉ là trong điều kiện khảo hạch cũng không có đề cập đến trường hợp này!”
“Đã phá vỡ Chứng Linh Cầu, tức là không tôn trọng Học Phủ, nên lập tức loại bỏ răn đe cho kẻ khác!” Một tên Chấp Sự già nua lên tiếng nói, hắn là Lão Ngũ trong số bảy người…
Và tên này có một chút giao tình với Lê Khang, kẻ bị Lạc Nam cùng chúng nữ làm mất mặt khi tổ chức Yến Hội…
Lão Ngủ có một đệ tử rất cưng chiều, mà người đệ tử này lại là anh họ của Lê Khang…
Đệ tử hắn có tên Lê Chiến…cũng có thân phận khác là Bang Chủ của Cuồng Chiến Bang, tại Học Phủ có danh tiếng không nhỏ…
Sau lần trước bị Lạc Nam và chúng nữ làm mất mặt, Lê Khang đã đem chuyện đó kể với Lê Chiến, nhờ hắn nếu có cơ hội yêu cầu Lão Ngũ làm khó dễ Lạc Nam trong lúc Khảo Hạch…
Đây không thể nghi ngờ là cơ hội ngàn năm có một a…
Bên trong Quảng trường, Lê Khang và Lê Chiến đứng cạnh nhau, cười gằn nhìn vào Tấm Kính, nơi Lạc Nam và chúng nữ trở thành tâm điểm…
“Dám không nể mặt Cuồng Chiến Bang, các ngươi trả giá đi, haha!” Lê Khang cười gằn, ánh mắt tham lam nhìn vào tứ nữ…
…
Nghe lời nói của Lão Ngũ, sáu tên chắp sự còn lại hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đang cân nhắc có nên loại bỏ Lạc Nam hay không…
Trong mắt Lão Thất và Lão Lục hiện lên cảm giác tiếc nuối, thanh niên này là một thiên tài hiếm có, nếu bị loại bọn hắn cũng cảm thấy là một tổn thất to lớn của học phủ…
Chỉ là xếp hạng của hai người bọn họ thấp nhất trong số bảy chấp sự, thực lực cũng yếu hơn, vì lẽ đó chỉ có thể trông chờ vào quyết định chung của toàn thể…
“Người có Chứng Linh Cầu màu đen, toàn bộ lập tức rời khỏi Thánh Thành trong vòng mười giây! Các ngươi đã bị loại!”
Không đợi bảy vị chắp sự lên tiếng, vốn luôn im lặng mặc kệ sự đời Chấp Chính Trưởng Lão trầm giọng quát…
Âm thanh hùng hậu truyền vào tai từng người, cả đám gương mặt trở nên tái nhợt…
Một người không cam lòng cắn răng cung kính nói:
“Bẩm trưởng lão, thế còn kẻ làm nổ Chứng Linh Cầu?”
“Đúng vậy, còn hắn thì sao? có bị loại như chúng ta không?” Đám người lập tức vỡ tổ, nhao nhao chất vấn…
Cả đám ghen ghét nhìn Lạc Nam…
“Haizz, đúng là bản chất của nhân loại, ăn không được cũng phá cho hôi! Luôn muốn dẫm đạp người khác dưới chân mình hoặc kéo người khác ngang hàng với mình…” Lạc Nam trong lòng cảm thán một tiếng…
“Hắn sao? sao phải loại hắn?” Chấp Chính Trưởng Lão nhàn nhạt hỏi, dường như chuyện phá nát Chứng Linh Cầu không có gì quan trọng…
“Hắn dùng công kích phá vỡ Chứng Linh Cầu, là không tôn trọng Học Phủ, nên trục xuất hắn!” Một tên thiên tài bị loại cắn răng quát…
“Con mắt nào của các ngươi thấy hắn dùng công kích phá nát Chứng Linh Cầu?” Chấp Chính Trưởng Lão từ tốn hỏi, hai mắt liếc nhìn một vòng xung quanh…
Đối diện ánh mắt của hắn, vô số người cúi đầu không dám nhìn thẳng vào, ngay cả Lão Ngũ chấp sự cũng vậy…
“Thế tại sao Chứng Linh Cầu lại nổ thưa Trưởng Lão?” Ngũ chấp sự chắp tay thắc mắc…
Chấp Chính Trưởng Lão ánh mắt đảo qua toàn trường, âm vang hữu lực tuyên bố:
“Chứng Linh Cầu của Học Phủ dùng khảo nghiệm tân sinh, chỉ có thể chứa đựng Linh Lực tinh khiết mười thành trở lại, độ tinh khiết một khi vượt quá mười thành nó sẽ phát nổ…các ngươi hiểu ý bổn tọa chứ?”
“Không…không thể nào…” Đám người nhảy dựng lên, tin tức này quá mức oan đường, khiến bọn họ không muốn tiếp nhận…
Ngay cả bảy vị chấp sự ánh mắt cũng trừng lớn, tin tức này vượt qua tầm hiểu biết của Luyện Hư Kỳ như bọn hắn…
“Mười giây đã qua, các ngươi không đi thì để bổn tọa tiễn một đoạn vậy!”
Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ giọng nói một tiếng, bàn tay vạch trên không trung…
Theo sau đó, một khe nứt hư không khủng bố xuất hiện…
“Vào!” Theo một tiếng quát lạnh, óng tay áo nhẹ hút…
Hấp lực kinh khủng truyền ra, từng tên từng tên thí sinh có Chứng Linh Cầu màu đen bị hút vào, bọn hắn thân thể bị bất động, như từng con rối mặc cho Chấp Chính Trưởng Lão bày bố…
Chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người có mặt bị hút vào Hư Không, không nhiều không kém một tên nào…
“Thực lực thật khủng bố!” Ý nghĩ xuất hiện trong lòng vô số người…
Mà Lạc Nam và chúng nữ lúc này lại chìm vào hồi ức, tại một thôn xóm nghèo bình dị, đôi lão phu thê bán nước kia cũng từng có hành động như vậy…
…
Bên trong Quảng Trường nơi Học Phủ, nghe kết luận của Chấp Chính Trưởng Lão, Yên Nhược Tuyết gương mặt hồng nhuận phơn phớt, trong mắt ẩn chứa từng tia tình ý nhìn thanh niên trên ảnh, quay sang hai vị tỷ tỷ cười nói:
“Đó là nam nhân của ta!”
Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, vị tam muội của các nàng đang tự hào khoe khoang, nhưng các nàng lại không cảm thấy đáng trêu ghẹo chút nào, trái lại trong hai đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ khiếp sợ…
“Tông chủ của chúng ta cũng chỉ đạt mười thành Tinh Khiết của Linh Lực mà thôi, nam nhân này lại vượt quá mười thành?” Hai nữ âm thầm nghĩ, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về Lạc Nam…
“Phải thế chứ! Không uổng công bổn tiểu thư tin tưởng chàng, khanh khách!” Diễm Hồng Liên ngạo nghễ ưởn bộ ngực sửa, môi đỏ kiều diễm tươi cười, tự hào vô hạn…
“Hừ, lúc nãy tỷ còn lo lắng đấy, bất quá chàng quả thật làm không tệ!” Diễm Điệp Tình đứng thẳng người, hai tay chóng nạnh cười nói, hận không thể lập tức nhào vào lòng nam nhân kia…
“Hừ, chó ngáp phải ruồi!” Diễm Nhật trong lòng bị đố kỵ lắp đầy, thầm mắng một tiếng…
Nhìn hai vị tiểu thư tự hào vì một người đàn ông khác, trái tim hắn bắt đầu rỉ máu…
Âm thầm nghĩ nhất định phải đem tin tức này truyền về Diễm gia…Với tính cách nóng nảy bá đạo của Gia Chủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này…
Đáng thương cho Diễm Nhật, vị gia chủ cao thượng như thần trong mắt hắn cũng đã sớm cùng người ta thực hiện vô số tư thế trên giường, haizz…
“Thấy chưa, ta đã bảo hắn có khả năng giúp muội!” Nam Cung Ngọc vui mừng hớn hở, nhìn Nam Cung Uyển Dung tự tin nói…
“Quả thật lợi hại!” Nam Cung Uyển Dung hai mắt lấp lánh nhìn thân ảnh người thanh niên vừa lập nên kỳ tích, trong lòng xuất hiện một tia chờ mong…
“Chủ nhân quả nhiên vẫn luôn khủng bố như vậy!” Hàn Thẩm càng thêm kính sợ, bây giờ dù cho tiền nàng cũng không dám có ý định phản bội Lạc Nam…
Mà hai tên Lê Khang và Lê Chiến sắc mặt đã trầm xuống, người kia lội người dòng ngoạn mục chẳng khác nào đang hung hăng tát vào má bọn hắn một cái đau điếng…
“Yên tâm đi! Vẫn còn hai cửa ải khảo hạch…hắn sẽ không qua dễ dàng” Lê Chiến nhìn Lê Khang nói…
“Mặc kệ hắn có qua hay không, nếu tiến vào Học Phủ, chúng ta sẽ khiến hắn trả giá!” Lê Khang cười gằn gật đầu đồng ý…
“Ta rất mong chờ!” Lê Chiến híp mắt, một tia sát khí xuất hiện…
Không ai chú ý đến, tại góc khán đài vắng vẻ, một nam tử mang theo gương mặt âm trầm đến dọa người và vẻ không dám tin cấp tốc rời đi…
Hắn là một trong số ba người từng theo sau Lạc Vũ tiến vào thánh thành…một thiên tài khác của Lạc gia…
…
Chụt chụt…
Bên ngoài, Lý Trúc Loan luôn gan dạ hơn hẳn tam nữ, vừa cười vui sướng vừa hôn chùn chụt lên má Lạc Nam…
Nha đầu này lúc đầu luôn rụt rè trước mặt Lạc Nam khi mới quen nhau, nhưng khi trở thành phụ nữ của hắn, lại trở nên bạo dạng nhất…
Mấy nữ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm tự hào xuất hiện trong mắt đối phương…
Nam nhân của mình lập nên kỳ tích, chuyện này khiến các nàng tự hào về hắn, sao có thể không vui?
“Đa tạ Chấp Chính Trưởng Lão!” Lạc Nam chắp tay, hướng về vị trưởng lão đang ngạo nghễ trên không trung chân thành nói…
Chấp Chính Trưởng Lão nhàn nhạt liếc hắn, không sao cả nói:
“Ta chỉ làm đúng bổn phận mà thôi! Hơn nữa độ Tinh Khiết của Linh Lực vẫn chưa thể chứng tỏ quá nhiều thứ, hai cửa ải sau nếu ngươi thất bại vẫn bị đào thải như thường!”
“Tiểu tử đã biết!” Lạc Nam gật đầu…
Chấp Chính Trưởng Lão và vài tên chấp sự âm thầm gật đầu, tiểu tử này thiên phú cao nhưng không hề kiêu ngạo, là hạt gióng đáng giá bồi dưỡng…
Qua lượt Khảo Hạch đầu tiên, số người còn lại không đến một nửa, từ hơn vạn người chỉ còn không đến năm nghìn, đào thải quá mức, bất quá những người còn lại đều là thiên tài, đương nhiên đối với bản thân có tự tin nhất định…
Trước ánh mắt chờ mong của đám người, Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ nhàng phất tay…
ẦM ẦM ẦM…
Một kiện pháp bảo từ ống tay ảo của hắn bay ra, xuất hiện giữa thiên không, đột ngột biến lớn đến mức khủng bố, ngạo nghễ giữa trời cao…
Ngay cả Thánh Thành cũng bị nó che khuất một nữa bên trong bóng râm…
Hiển nhiên vật này cũng dùng để khảo nghiệm tu sĩ…
Đây là một ngọn núi cực lớn lơ lửng trên không trung, thân núi hình thành vô số bậc thang từ thấp lên cao…
Lạc Nam và chúng nữ thăm dò, núi này có tất cả 99 bậc thang, chẳng lẽ là thi leo núi sao?…
Trước ánh mắt thán phục và kinh ngạc của mọi người, Chấp Chính Trưởng Lão thản nhiên nói:
“Cửa ải thứ hai, khảo nghiệm Ý Chí…”
Một màu sắc xuất hiện…
Hoàng Kim…
Màu sắc so với vàng còn rực rỡ hơn, chói mắt hơn và cao quý hơn…
Đám người trừng to mắt nhìn, cả đám chưa kịp định thần…
Chợt, không đến một hơi hô hấp, lại có dị biến xuất hiện…
Quả cầu vẫn chưa dừng lại ở màu Hoàng Kim, lại đột nhiên trở nên trong suốt tinh khiết như ánh sương mai…
Bùm…
Trước vô số đôi mắt trợn tròn kinh ngạc cùng cái mồm há hốc, Chứng Linh Cầu trong tay Lạc Nam nổ tung thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán ở trong thiên địa…
“Chuyện gì xảy ra?”
Đám người ngơ ngẩn nhìn nhau, ngay cả bảy vị chấp sự cũng đứng hình, không kịp phản ứng…
Duy chỉ có Chấp Chính Trưởng Lão, đôi đồng tử co rút lại kịch liệt, nhìn chằm chằm Lạc Nam, vô số ý niệm lưu chuyển trong đầu, không biết đang suy nghĩ thứ gì…
“Chuyện gì xảy ra? Kẻ đó sao lại phá nát Chứng Linh Cầu?”
“Hừ, còn phải hỏi sao? Nhất định là sợ hãi độ tinh khiết của Linh Lực không đủ, nên dùng đến mưu hèn kế bẩn!”
“Đúng, nhất định là như vậy!”
“Phá vỡ Chứng Linh Cầu, chẳng khác nào không tôn trọng Học Phủ, nên trực tiếp loại bỏ hắn!”
“Nói rất đúng, loại bỏ kẻ này khỏi khảo hạch!”
Đám đông sau khi kinh ngạc, vội vàng kích động hô hào, âm thanh mang theo cười trên nổi đau của người khác…
Hiển nhiên đám người này đã sớm ghen tỵ với Lạc Nam đến cực điểm, hiện tại đột nhiên có cơ hội chỉ trích hắn, làm sao có thể bỏ qua…
Chỉ là không ai nhận ra, tại một vùng trời trên Học Phủ, không gian đang rung rẩy thành từng cơn sóng nhỏ, chứng tỏ người ẩn mình bên trong đang cực kỳ không bình tĩnh…
Không phải một, mà còn là rất nhiều người…
Vài luồn thần niệm bí ẩn trao đổi cùng nhau, không một ai tại đây có thể nghe được:
“Có thể làm vỡ Chứng Linh Cầu, chuyện này từ trước đến nay Học Phủ chỉ xuất hiện duy nhất một lần!”
“Trong lịch sử Thánh Linh Học Phủ từ khi thành lập, trãi qua vô vàn thế hệ, thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng có thể làm vỡ Chứng Linh Cầu nhờ vào Linh Lực, chỉ có một người làm được!”
“Các ngươi nói là ngài ấy sao? tiểu tử này có tiềm lực sánh ngang ngài ấy à? Quá mức hoang đường…”
“Đúng vậy, chính là vị Đệ Tam Hiệu Trưởng của Học Phủ chúng ta…”
“Tạm thời không thể nói trước được điều gì, bất quá một người có hai loại Dị Hỏa, quả nhiên đáng giá xem trọng”
Hiển nhiên việc Lạc Nam sở hữu hai loại Dị Hỏa không qua mắt được đám lão già thành tinh này…
“Được rồi, chờ hắn thông qua hai lần Khảo hạch còn lại như thế nào hãy đưa ra kết luận, hiện tại còn quá sớm…”
“Nhất trí!”
Đưa ra nhận định chung, vài luồn thần niệm lại trở về sự trầm lặng, như chưa từng xuất hiện…
Bên trong Học Phủ, Diễm Nhật ánh mắt có phần hả hê, cười nhạo nhìn qua hai người Diễm Hồng Liên…
Hai nữ không rãnh để ý đến hắn, bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hiển nhiên là tràn ngập lo lắng…
Không chỉ có hai nàng, gương mặt tuyệt mỹ của Yên Nhược Tuyết đã trở nên nhợt nhạt, ánh mắt lo lắng không sao che giấu được…
…
“Phu quân?” Bên ngoài quản trường, Mộc Tử Âm bốn người lo lắng nhìn Lạc Nam, nắm chặt tay nhau…
“Nếu chàng bị loại, chúng ta cũng không thèm gia nhập!” Lý Trúc Loan nắm bàn tay hắn kiên định nói…
Tam nữ nhìn nhau gật đầu…
Lạc Nam trong lòng cảm động, bất quá lại tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ…đừng nói là tứ nữ, ngay cả hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra đây…
“Kim Nhi? Chuyện này là sao đây?” Hắn chỉ có thể hướng nha đầu này hỏi thăm...
“Chuyện này…Kim Nhi không nghĩ tới khi hai loại Dị Hỏa dung hợp lại cùng nhau, độ tinh khiết của Linh Lực lại trở nên kinh khủng như thế, vượt qua mười thành…hơn nữa lại có sức nóng khủng bố, Chứng Linh Cầu không phải pháp bảo cao thâm gì, bị phát nổ là điều dễ hiểu!” Kim Nhi áy náy trả lời…
“Ngay cả nàng cũng không biết uy lực khi hai Dị Hỏa Dung Hợp sao?” Lạc Nam kinh ngạc…
“Theo quy luật của đất trời, mỗi tu sĩ chỉ có thể sở hữu một loại Dị Hỏa mà thôi, nếu có trên hai loại sẽ bạo thể mà chết! Công tử và Diễm Nguyệt Kỳ có thể dung hợp chúng với nhau là nhờ sự bá đạo của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, mà đối với Cấm Kỵ cấp bậc, ta quả thật không biết chút nào, vì thế mới xảy ra sơ suất!”
Kim Nhi sụt sịt chợt khóc nhè nói…đối với tồn tại như Cấm Kỵ, nàng chưa đủ tư cách để biết…
“Ngoan, công tử không trách nàng, cùng lắm chúng ta không vào Học Phủ là được!” Lạc Nam mỉm cười an ủi Kim Nhi…
Hắn đối với khả năng của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh lại lý giải thêm một phần, công pháp này không ngờ có thể phá vỡ quy luật vốn có của đất trời, trách không được luôn bị Thiên Đạo xem là cái gai trong mắt…
Thiên Đạo không có cảm tình và lý trí, chỉ là một cổ máy quy luật do đất trời lập ra để duy trì trật tự mà thôi…
Thứ gì có thể phá vỡ quy luật đất trời, sẽ bị Thiên Đạo vô tình tiêu diệt…
Lạc Nam ngẩng đầu, vô số kẻ đang chế giễu nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, không quan tâm chút nào…
Mười triệu Điểm Danh Vọng mà thôi, mặc dù hơi đau, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì đành chịu…
Điều khiến hắn áy náy là lời hứa với mấy nữ nhân kia không thực hiện được, Lạc Nam nắm tay dần siết chặt…
Tứ nữ vây xung quanh hắn, dường như chỉ cần nam nhân nhà mình bị loại sẽ lập tức cùng hắn rời đi…
“Chuyện này…giải quyết thế nào đây?” Lão Thất rốt cuộc không nhịn được hỏi sáu người đồng bạn…
Sáu người nhìn nhau, Lão Lục nói:
“Ta không nhìn thấy hắn dùng công kích để phá vỡ Chứng Linh Cầu, chỉ là trong điều kiện khảo hạch cũng không có đề cập đến trường hợp này!”
“Đã phá vỡ Chứng Linh Cầu, tức là không tôn trọng Học Phủ, nên lập tức loại bỏ răn đe cho kẻ khác!” Một tên Chấp Sự già nua lên tiếng nói, hắn là Lão Ngũ trong số bảy người…
Và tên này có một chút giao tình với Lê Khang, kẻ bị Lạc Nam cùng chúng nữ làm mất mặt khi tổ chức Yến Hội…
Lão Ngủ có một đệ tử rất cưng chiều, mà người đệ tử này lại là anh họ của Lê Khang…
Đệ tử hắn có tên Lê Chiến…cũng có thân phận khác là Bang Chủ của Cuồng Chiến Bang, tại Học Phủ có danh tiếng không nhỏ…
Sau lần trước bị Lạc Nam và chúng nữ làm mất mặt, Lê Khang đã đem chuyện đó kể với Lê Chiến, nhờ hắn nếu có cơ hội yêu cầu Lão Ngũ làm khó dễ Lạc Nam trong lúc Khảo Hạch…
Đây không thể nghi ngờ là cơ hội ngàn năm có một a…
Bên trong Quảng trường, Lê Khang và Lê Chiến đứng cạnh nhau, cười gằn nhìn vào Tấm Kính, nơi Lạc Nam và chúng nữ trở thành tâm điểm…
“Dám không nể mặt Cuồng Chiến Bang, các ngươi trả giá đi, haha!” Lê Khang cười gằn, ánh mắt tham lam nhìn vào tứ nữ…
…
Nghe lời nói của Lão Ngũ, sáu tên chắp sự còn lại hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đang cân nhắc có nên loại bỏ Lạc Nam hay không…
Trong mắt Lão Thất và Lão Lục hiện lên cảm giác tiếc nuối, thanh niên này là một thiên tài hiếm có, nếu bị loại bọn hắn cũng cảm thấy là một tổn thất to lớn của học phủ…
Chỉ là xếp hạng của hai người bọn họ thấp nhất trong số bảy chấp sự, thực lực cũng yếu hơn, vì lẽ đó chỉ có thể trông chờ vào quyết định chung của toàn thể…
“Người có Chứng Linh Cầu màu đen, toàn bộ lập tức rời khỏi Thánh Thành trong vòng mười giây! Các ngươi đã bị loại!”
Không đợi bảy vị chắp sự lên tiếng, vốn luôn im lặng mặc kệ sự đời Chấp Chính Trưởng Lão trầm giọng quát…
Âm thanh hùng hậu truyền vào tai từng người, cả đám gương mặt trở nên tái nhợt…
Một người không cam lòng cắn răng cung kính nói:
“Bẩm trưởng lão, thế còn kẻ làm nổ Chứng Linh Cầu?”
“Đúng vậy, còn hắn thì sao? có bị loại như chúng ta không?” Đám người lập tức vỡ tổ, nhao nhao chất vấn…
Cả đám ghen ghét nhìn Lạc Nam…
“Haizz, đúng là bản chất của nhân loại, ăn không được cũng phá cho hôi! Luôn muốn dẫm đạp người khác dưới chân mình hoặc kéo người khác ngang hàng với mình…” Lạc Nam trong lòng cảm thán một tiếng…
“Hắn sao? sao phải loại hắn?” Chấp Chính Trưởng Lão nhàn nhạt hỏi, dường như chuyện phá nát Chứng Linh Cầu không có gì quan trọng…
“Hắn dùng công kích phá vỡ Chứng Linh Cầu, là không tôn trọng Học Phủ, nên trục xuất hắn!” Một tên thiên tài bị loại cắn răng quát…
“Con mắt nào của các ngươi thấy hắn dùng công kích phá nát Chứng Linh Cầu?” Chấp Chính Trưởng Lão từ tốn hỏi, hai mắt liếc nhìn một vòng xung quanh…
Đối diện ánh mắt của hắn, vô số người cúi đầu không dám nhìn thẳng vào, ngay cả Lão Ngũ chấp sự cũng vậy…
“Thế tại sao Chứng Linh Cầu lại nổ thưa Trưởng Lão?” Ngũ chấp sự chắp tay thắc mắc…
Chấp Chính Trưởng Lão ánh mắt đảo qua toàn trường, âm vang hữu lực tuyên bố:
“Chứng Linh Cầu của Học Phủ dùng khảo nghiệm tân sinh, chỉ có thể chứa đựng Linh Lực tinh khiết mười thành trở lại, độ tinh khiết một khi vượt quá mười thành nó sẽ phát nổ…các ngươi hiểu ý bổn tọa chứ?”
“Không…không thể nào…” Đám người nhảy dựng lên, tin tức này quá mức oan đường, khiến bọn họ không muốn tiếp nhận…
Ngay cả bảy vị chấp sự ánh mắt cũng trừng lớn, tin tức này vượt qua tầm hiểu biết của Luyện Hư Kỳ như bọn hắn…
“Mười giây đã qua, các ngươi không đi thì để bổn tọa tiễn một đoạn vậy!”
Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ giọng nói một tiếng, bàn tay vạch trên không trung…
Theo sau đó, một khe nứt hư không khủng bố xuất hiện…
“Vào!” Theo một tiếng quát lạnh, óng tay áo nhẹ hút…
Hấp lực kinh khủng truyền ra, từng tên từng tên thí sinh có Chứng Linh Cầu màu đen bị hút vào, bọn hắn thân thể bị bất động, như từng con rối mặc cho Chấp Chính Trưởng Lão bày bố…
Chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người có mặt bị hút vào Hư Không, không nhiều không kém một tên nào…
“Thực lực thật khủng bố!” Ý nghĩ xuất hiện trong lòng vô số người…
Mà Lạc Nam và chúng nữ lúc này lại chìm vào hồi ức, tại một thôn xóm nghèo bình dị, đôi lão phu thê bán nước kia cũng từng có hành động như vậy…
…
Bên trong Quảng Trường nơi Học Phủ, nghe kết luận của Chấp Chính Trưởng Lão, Yên Nhược Tuyết gương mặt hồng nhuận phơn phớt, trong mắt ẩn chứa từng tia tình ý nhìn thanh niên trên ảnh, quay sang hai vị tỷ tỷ cười nói:
“Đó là nam nhân của ta!”
Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, vị tam muội của các nàng đang tự hào khoe khoang, nhưng các nàng lại không cảm thấy đáng trêu ghẹo chút nào, trái lại trong hai đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ khiếp sợ…
“Tông chủ của chúng ta cũng chỉ đạt mười thành Tinh Khiết của Linh Lực mà thôi, nam nhân này lại vượt quá mười thành?” Hai nữ âm thầm nghĩ, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về Lạc Nam…
“Phải thế chứ! Không uổng công bổn tiểu thư tin tưởng chàng, khanh khách!” Diễm Hồng Liên ngạo nghễ ưởn bộ ngực sửa, môi đỏ kiều diễm tươi cười, tự hào vô hạn…
“Hừ, lúc nãy tỷ còn lo lắng đấy, bất quá chàng quả thật làm không tệ!” Diễm Điệp Tình đứng thẳng người, hai tay chóng nạnh cười nói, hận không thể lập tức nhào vào lòng nam nhân kia…
“Hừ, chó ngáp phải ruồi!” Diễm Nhật trong lòng bị đố kỵ lắp đầy, thầm mắng một tiếng…
Nhìn hai vị tiểu thư tự hào vì một người đàn ông khác, trái tim hắn bắt đầu rỉ máu…
Âm thầm nghĩ nhất định phải đem tin tức này truyền về Diễm gia…Với tính cách nóng nảy bá đạo của Gia Chủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này…
Đáng thương cho Diễm Nhật, vị gia chủ cao thượng như thần trong mắt hắn cũng đã sớm cùng người ta thực hiện vô số tư thế trên giường, haizz…
“Thấy chưa, ta đã bảo hắn có khả năng giúp muội!” Nam Cung Ngọc vui mừng hớn hở, nhìn Nam Cung Uyển Dung tự tin nói…
“Quả thật lợi hại!” Nam Cung Uyển Dung hai mắt lấp lánh nhìn thân ảnh người thanh niên vừa lập nên kỳ tích, trong lòng xuất hiện một tia chờ mong…
“Chủ nhân quả nhiên vẫn luôn khủng bố như vậy!” Hàn Thẩm càng thêm kính sợ, bây giờ dù cho tiền nàng cũng không dám có ý định phản bội Lạc Nam…
Mà hai tên Lê Khang và Lê Chiến sắc mặt đã trầm xuống, người kia lội người dòng ngoạn mục chẳng khác nào đang hung hăng tát vào má bọn hắn một cái đau điếng…
“Yên tâm đi! Vẫn còn hai cửa ải khảo hạch…hắn sẽ không qua dễ dàng” Lê Chiến nhìn Lê Khang nói…
“Mặc kệ hắn có qua hay không, nếu tiến vào Học Phủ, chúng ta sẽ khiến hắn trả giá!” Lê Khang cười gằn gật đầu đồng ý…
“Ta rất mong chờ!” Lê Chiến híp mắt, một tia sát khí xuất hiện…
Không ai chú ý đến, tại góc khán đài vắng vẻ, một nam tử mang theo gương mặt âm trầm đến dọa người và vẻ không dám tin cấp tốc rời đi…
Hắn là một trong số ba người từng theo sau Lạc Vũ tiến vào thánh thành…một thiên tài khác của Lạc gia…
…
Chụt chụt…
Bên ngoài, Lý Trúc Loan luôn gan dạ hơn hẳn tam nữ, vừa cười vui sướng vừa hôn chùn chụt lên má Lạc Nam…
Nha đầu này lúc đầu luôn rụt rè trước mặt Lạc Nam khi mới quen nhau, nhưng khi trở thành phụ nữ của hắn, lại trở nên bạo dạng nhất…
Mấy nữ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm tự hào xuất hiện trong mắt đối phương…
Nam nhân của mình lập nên kỳ tích, chuyện này khiến các nàng tự hào về hắn, sao có thể không vui?
“Đa tạ Chấp Chính Trưởng Lão!” Lạc Nam chắp tay, hướng về vị trưởng lão đang ngạo nghễ trên không trung chân thành nói…
Chấp Chính Trưởng Lão nhàn nhạt liếc hắn, không sao cả nói:
“Ta chỉ làm đúng bổn phận mà thôi! Hơn nữa độ Tinh Khiết của Linh Lực vẫn chưa thể chứng tỏ quá nhiều thứ, hai cửa ải sau nếu ngươi thất bại vẫn bị đào thải như thường!”
“Tiểu tử đã biết!” Lạc Nam gật đầu…
Chấp Chính Trưởng Lão và vài tên chấp sự âm thầm gật đầu, tiểu tử này thiên phú cao nhưng không hề kiêu ngạo, là hạt gióng đáng giá bồi dưỡng…
Qua lượt Khảo Hạch đầu tiên, số người còn lại không đến một nửa, từ hơn vạn người chỉ còn không đến năm nghìn, đào thải quá mức, bất quá những người còn lại đều là thiên tài, đương nhiên đối với bản thân có tự tin nhất định…
Trước ánh mắt chờ mong của đám người, Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ nhàng phất tay…
ẦM ẦM ẦM…
Một kiện pháp bảo từ ống tay ảo của hắn bay ra, xuất hiện giữa thiên không, đột ngột biến lớn đến mức khủng bố, ngạo nghễ giữa trời cao…
Ngay cả Thánh Thành cũng bị nó che khuất một nữa bên trong bóng râm…
Hiển nhiên vật này cũng dùng để khảo nghiệm tu sĩ…
Đây là một ngọn núi cực lớn lơ lửng trên không trung, thân núi hình thành vô số bậc thang từ thấp lên cao…
Lạc Nam và chúng nữ thăm dò, núi này có tất cả 99 bậc thang, chẳng lẽ là thi leo núi sao?…
Trước ánh mắt thán phục và kinh ngạc của mọi người, Chấp Chính Trưởng Lão thản nhiên nói:
“Cửa ải thứ hai, khảo nghiệm Ý Chí…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.