Chương 2881: Tin tức về đệ nhất thiên hạ
Akay Hau
01/10/2024
“Tại sao lại có cả Thần Đạo Trận Pháp ở đây?”
Mỹ Mộng sắc mặt không dễ nhìn.
Nếu là khảo nghiệm tìm kiếm truyền nhân, vậy thì số lượng lớn trận pháp đẳng cấp Thiên Đạo đã là quá đủ...
Trừ khi vị Chiến Trận Sư này muốn tìm truyền nhân là một vị Thần Đạo Chiến Trận Sư thì mới dùng Trận Pháp cao cấp như vậy để khảo nghiệm, bằng không đừng nói là nàng...e rằng một vị Trận Sư Thiên Đạo Viên Mãn ở đây cũng không thể phá trận nổi a.
Lạc Nam khá đồng tình với suy nghĩ của Mỹ Mộng, hắn vuốt cằm suy đoán nói:
“Khả năng cái Thần Đạo Trận Pháp này không phải dùng để khảo nghiệm, mà bên trong có thể là nơi cất chứa truyền thừa.”
Với thực lực hiện tại của hắn cũng không tự tin Thần Tị trạng thái toàn lực có thể phá huỷ Thần Đạo Trận Pháp hoàn chỉnh được.
Trừ khi hắn sở hữu một kiện Thần Binh thì may ra có cơ hội, đáng tiếc Ám Nhiên Chuỷ Thủ bị suy yếu chỉ sánh ngang Thiên Đạo Binh.
“Nàng ở bên ngoài, ta vào trong thám thính tình hình.” Lạc Nam đề nghị.
“Không, đã đến tận đây rồi...dù là cơ duyên hay nguy hiểm thiếp cũng muốn đồng hành cùng chàng.” Mỹ Mộng lắc đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta cùng vào.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng.
Hai người nhẹ hít một hơi, cẩn thận bước vào Thần Đạo Trận Pháp...
Một phiến thế giới tươi đẹp hiện ra trong tầm mắt...
Nơi này có thảm cỏ xanh mênh mông bất tận, có bầu trời trong veo với mây trắng lượn lờ, bách hoa đua nở, núi non trùng điệp hùng vĩ xa xa, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi qua, chim ca đua tiếng...
Quang cảnh thật sự yên bình với thiên nhiên tuyệt diệu.
“Chào mừng các ngươi đến với thế giới của ta.” Có tiếng cười thoải mái đột ngột vang lên.
Chỉ thấy không gian thoáng rung động, hư ảnh một nam tử trung niên chậm rãi xuất hiện bên bờ suối.
Ngũ quan như được khắc gọt mà thành, tóc đen búi cao, thân thể có phần mềm yếu như một thư sinh nho nhã, mang đến một loại cảm giác gần gũi vô hại.
“Tàn niệm của Thần Đạo Cảnh?” Lạc Nam giật mình.
“Ồ, tiểu tử ngươi vậy mà kiến thức không tồi.” Nam tử trung niên có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, không ngờ hắn nhìn ra mình là một luồng tàn niệm.
“Ta hiểu rồi, nơi này với vô số Trận Pháp liên kết thành như mê cung chính là do Quy Tắc Chi Lực của tiền bối sau khi chết đã hiển hoá thành.” Lạc Nam nói.
“Đúng vậy luôn, xem ra thân phận ngươi không đơn giản, vậy mà có kiến thức vượt xa người cùng lứa.” Nam tử trung niên vuốt cằm:
“Ở thời đại của ta hầu hết Thiên Đạo Cảnh đều không đủ khả năng nhìn ra điều này, hoặc có lẽ hiện tại nền văn minh tu luyện đã vượt xa quá khứ.”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, sở dĩ hắn nhanh chóng hiểu rõ tình hình như vậy là vì đã từng rơi vào trường hợp tương tự.
Chính là Dược Thần và Thiên Cảnh.
Trận pháp cực đại tạo thành mê cung này giống như Thiên Cảnh, còn nam tử trung niên này cũng giống như tàn niệm của Dược Thần vậy.
Điều này đồng nghĩa một khi nhận được truyền thừa, nam tử trung niên và tất cả mọi thứ ở đây cũng sẽ tan biến.
“Được rồi, mặc dù thủ đoạn phá trận thô bạo sau đó của ngươi khiến bổn toạ chướng mắt, bất quá khi đó ta chết quá nhanh, cũng không kịp thiết lập quá nhiều điều kiện.” Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói:
“Vậy nên chỉ cần tìm đến được nơi này, hai ngươi đã xem như thông qua khảo nghiệm.”
“Đa tạ tiền bối.” Lạc Nam và Mỹ Mộng vui vẻ liếc nhau, quả nhiên Thần Đạo Trận Pháp không phải để khảo nghiệm a, ngược lại nó đã là đích đến cuối cùng.
Cái chỗ này giống như một nơi an nghỉ của vị nam tử trung niên thì đúng hơn.
“Đương nhiên khảo nghiệm là một chuyện, muốn được truyền thừa của ta còn phải đáp ứng điều kiện.” Nam tử trung niên thong thả nói.
“Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?” Lạc Nam dò hỏi.
“Nơi này do ta làm chủ, chỉ cần một ý niệm liền có thể đem hai ngươi trục xuất.” Nam tử trung niên nhún vai.
“Mời tiền bối nói điều kiện!” Lạc Nam chắp tay.
“Tiểu tử biết thức thời.” Nam tử trung niên nhếch mép:
“Điều kiện rất đơn giản, ngày sau nếu các ngươi nhìn thấy có kẻ bố trí nên Tứ Thần Trấn Thiên Trận, bằng mọi giá phải ra tay phá huỷ nó.”
“Tứ Thần Trấn Thiên Trận?” Lạc Nam lập tức cả kinh.
Đây không phải là Trận Pháp của một nhân vật thần bí bố trí tại Vô Lượng Sơn ở Đạo Địa sao?
Đại tỷ từng giao cho hắn và Bích Tiêu nhiệm vụ trong vòng một nghìn năm phải tìm cách phá được Tứ Thần Trấn Thiên Trận.
Hiện tại nam tử trung niên này cũng đưa ra yêu cầu tương tự như vậy? rốt cuộc là tại sao?
“Thế nào? Ngươi nhận biết Tứ Thần Trấn Thiên Trận?” Nam tử trung niên nhíu mày trước phản ứng của hắn.
“Từng nghe nói qua.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, thận trọng hỏi:
“Không biết Tứ Thần Trấn Thiên Trận cất chứa bí mật gì?”
“Đó là trận pháp mà chỉ có đệ nhất cường giả Nguyên Giới nắm giữ.” Nam tử trung niên nghiêm nghị nói:
“Năm xưa vô số Chiến Trận Sư đều không thể thành công phá trận, trong đó có ta cũng thất bại, nó trở thành một sự thất bại và tiếc nuối nhất trong đời ta...”
“Hiện tại không biết đệ nhất cường giả Nguyên Giới còn sống hay không, nhưng nếu có kẻ bố trí được Tứ Thần Trấn Thiên Trận...thì đó chỉ có thể là hậu nhân hoặc đệ tử của đệ nhất cường giả.”
“Mà thân là truyền nhân của ta, các ngươi phải giúp ta hoàn thành tâm nguyện, bất kể là phá được trận của chính chủ hay là trận do hậu nhân của hắn lập ra cũng đã là một sự thành công.”
“Đệ nhất cường giả Nguyên Giới?” Lạc Nam cùng Mỹ Mộng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hít một ngụm lãnh khí.
Đặc biệt là Lạc Nam, chẳng lẽ cái vị thần bí nhân từng hiện thân ở Vô Lượng Sơn chính là đệ nhất cường giả Nguyên Giới sao? Rốt cuộc Vô Lượng Sơn che giấu bí mật động trời gì, vậy mà khiến đệ nhất cường giả phải bố trí nên trận pháp kinh thiên động địa như Tứ Thần Trấn Thiên Trận?
Đệ nhất cường giả Nguyên Giới a...đây chính là đệ nhất cường giả mà không phải đệ nhất Kiếm Tu như Loạn Phàm, cũng không phải đệ nhất Phù Sư hay đệ nhất Ma Tu gì cả.
Đệ nhất cường giả chính là nhân vật mạnh nhất, áp đảo chúng sinh...bao trùm trên mọi lĩnh vực.
Đệ nhất Kiếm Tu như Loạn Phàm cũng không thể sánh bằng cái danh Đệ Nhất Cường Giả được.
“Dám hỏi tiền bối, đệ nhất cường giả danh xưng là gì? Lai lịch ra sao?” Lạc Nam nhịn không được hiếu kỳ.
“Không ai biết...” Nam tử trung niên lắc đầu:
“Y luôn che giấu diện mạo, áo choàng quấn thân, không nhận ra nam nữ...chỉ là thực lực của y đủ khiến tất cả đều phải tôn sùng và công nhận là đệ nhất cường giả ở kỷ nguyên ấy.”
“Từng có lần y sử dụng Tứ Thần Trấn Thiên Trận thách thức tất cả Chiến Trận Sư hàng đầu Nguyên Giới phá giải, nhưng tất cả đều bất lực.”
Lạc Nam nghe mà nhức cả trứng, chẳng trách Tứ Thần Trấn Thiên Trận tồn tại sừng sững ở ngay Đạo Địa mà không thấy các Đạo Thống hay các Đại Thế Lực gì dám thử tìm cách phá trận, ngược lại còn lờ đi xem như không quan tâm tới sự tồn tại của nó.
Đây chính là trận pháp liên quan đến bí mật thuộc về đệ nhất cường giả, chỉ có kẻ điên mới vô duyên vô cớ tìm cách xen vào, chẳng may đắc tội đối phương thì lại to chuyện.
Ngay cả tứ đại thế lực ở Đạo Địa cũng phải thận trọng trước những thứ có liên can đến bốn chữ đệ nhất thiên hạ a.
“Moá nó, vậy đại tỷ khác nào kẻ điên?” Lạc Nam ở trong lòng đậu đen rau muống:
“Đại tỷ muốn trêu vào nhân vật như vậy thì cũng đừng có lôi kéo ta theo a.”
Thấy sắc mặt Lạc Nam khó coi, nam tử trung niên khiêu khích nhìn hắn:
“Thế nào? Sợ rồi à? Nếu như các ngươi không dám đáp ứng điều kiện, vậy truyền thừa của ta lưu lại cho các ngươi cũng trở nên vô nghĩa mà thôi, thà để mọi thứ chìm vào quên lãng...”
Nghĩ đến đại tỷ đã giao nhiệm vụ như thế rồi, dù nam tử trung niên này không đặt yêu cầu thì cũng phải làm, Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực:
“Có gì không dám làm? Nếu như gặp được Tứ Thần Trấn Thiên Trận, ta sẽ cố gắng trong nghìn năm phá trận thành công.”
“Haha, tuổi trẻ khinh cuồng, không biết tự lượng sức mình.” Nam tử trung niên chậm rãi lắc đầu cười nhạt:
“Bất quá ở nơi này ta toàn quyền làm chủ, nhận ra ngươi quả thật không có nói dối cho qua chuyện, giao truyền thừa cho ngươi cũng được, tàn niệm này của ta tồn tại quá lâu rồi, cũng nên triệt để yên nghỉ.”
“Tiền bối không muốn chúng ta trả thù kể đã giết ngươi sao?” Mỹ Mộng nhịn không được hỏi.
“Cái này thì không cần, đôi bên không có thù oán...chỉ là đạo bất đồng, lập trường đối lập dẫn đến xung đột mà thôi.”
“Bất quá hắn cũng đã chết...bị Nghịch Thế Thần Thông – Càn Khôn Vạn Trận của ta giết chết, ta và hắn xem như đồng quy vu tận.” Nam tử trung niên ngạo nghễ nói:
“Thậm chí Nhẫn Trữ Vật và tài sản của hắn cũng đang ở chỗ của ta, giao luôn cho các ngươi vậy.”
“Nghịch Thế Thần Thông.” Ánh mắt Lạc Nam và Mỹ Mộng trở nên nóng bỏng.
Không hổ là Thần Đạo Cảnh a, rốt cuộc cũng có một vị nắm giữ Nghịch Thế Thần Thông.
“Nhớ kỹ...dù chúng ta không có duyên sư đồ, nhưng các ngươi tiếp nhận truyền thừa của ta cũng xem như một nửa đệ tử, không được quên danh xưng của vi sư...”
Nam tử trung niên đột ngột trở nên nghiêm túc:
“Năm đó ta được xưng Càn Khôn Trận Thần – Du Hưng.”
Du Hưng điểm một đầu ngón tay.
Không gian rung chuyển, một cổ Quy Tắc Chi Lực màu hồng phấn bỗng nhiên tiến ra, bao trùm thiên địa, cuồn cuộn tiến vào cơ thể hai người.
Lạc Nam cảm giác được không ổn, đan điền nóng rực lên.
“Phu quân...thiếp nóng quá...”
Nhìn về phía đối diện, Mỹ Mộng hai mắt đã mơ màng, đầu lưỡi liếm liếm môi son.
Nàng nhìn thấy hắn như người khát nước gặp mưa, không chút do dự lao vọt đến leo lên người hắn, thân thể quằn quại.
Lạc Nam thở hổn hển, cố gắng áp chế lửa dục dâng trào, giận dữ nhìn Du Hưng quát lạnh:
“Tiền bối ngươi làm cái gì?”
“Tâm cảnh của ngươi rất tốt, vậy mà kháng cự được Thần Dục Trận kích hoạt trong thời gian ngắn.” Du Hưng nở nụ cười tán thưởng, nói thẳng:
“Truyền thừa ta lưu lại chỉ dành cho một người nhưng các ngươi có đến hai người, nếu như không song tu kết hợp làm sao ta có thể cùng lúc truyền thừa cho cả hai được?
Thoại âm rơi xuống, tàn niệm của Du Hưng bỗng nhiên hoá thành vô số điểm sáng dung nhập cùng thế giới yên bình, chỉ để lại một giọng điệu trêu tức vang vọng hồi lâu:
“Người trẻ tuổi nên hảo hảo tận hưởng đi, còn ta cũng nên đi rồi...”
Lạc Nam thầm chửi má nó, thì ra cái Thần Đạo Trận Pháp này nhìn thì yên bình nhưng lại là một cái Thần Dục Trận.
Du Hưng này chắc chắn không phải kẻ tốt lành, vậy mà dùng một nơi như vậy để an nghỉ.
Trước Thần Dục Trận đẳng cấp quá cao, mọi thủ đoạn phản kháng của Lạc Nam đều trở nên vô nghĩa.
Hắn buông bỏ tất cả, gầm lên một tiếng...
Y phục thân thân cả hai đều tan biến thành hư vô, triền miên quấn quít, điên cuồng nghênh hợp.
Mà theo động tác nhiệt liệt ái ân của hai người, toàn bộ quang cảnh xung quanh bắt đầu hoá thành lực lượng và tri thức bao phủ xuống, khảm vào linh hồn, tiềm thức của cả hai.
Mặc kệ truyền thừa quý giá, đôi nam nữ vẫn say mê làm chuyện của mình...
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Mỹ Mộng sắc mặt không dễ nhìn.
Nếu là khảo nghiệm tìm kiếm truyền nhân, vậy thì số lượng lớn trận pháp đẳng cấp Thiên Đạo đã là quá đủ...
Trừ khi vị Chiến Trận Sư này muốn tìm truyền nhân là một vị Thần Đạo Chiến Trận Sư thì mới dùng Trận Pháp cao cấp như vậy để khảo nghiệm, bằng không đừng nói là nàng...e rằng một vị Trận Sư Thiên Đạo Viên Mãn ở đây cũng không thể phá trận nổi a.
Lạc Nam khá đồng tình với suy nghĩ của Mỹ Mộng, hắn vuốt cằm suy đoán nói:
“Khả năng cái Thần Đạo Trận Pháp này không phải dùng để khảo nghiệm, mà bên trong có thể là nơi cất chứa truyền thừa.”
Với thực lực hiện tại của hắn cũng không tự tin Thần Tị trạng thái toàn lực có thể phá huỷ Thần Đạo Trận Pháp hoàn chỉnh được.
Trừ khi hắn sở hữu một kiện Thần Binh thì may ra có cơ hội, đáng tiếc Ám Nhiên Chuỷ Thủ bị suy yếu chỉ sánh ngang Thiên Đạo Binh.
“Nàng ở bên ngoài, ta vào trong thám thính tình hình.” Lạc Nam đề nghị.
“Không, đã đến tận đây rồi...dù là cơ duyên hay nguy hiểm thiếp cũng muốn đồng hành cùng chàng.” Mỹ Mộng lắc đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta cùng vào.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng.
Hai người nhẹ hít một hơi, cẩn thận bước vào Thần Đạo Trận Pháp...
Một phiến thế giới tươi đẹp hiện ra trong tầm mắt...
Nơi này có thảm cỏ xanh mênh mông bất tận, có bầu trời trong veo với mây trắng lượn lờ, bách hoa đua nở, núi non trùng điệp hùng vĩ xa xa, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi qua, chim ca đua tiếng...
Quang cảnh thật sự yên bình với thiên nhiên tuyệt diệu.
“Chào mừng các ngươi đến với thế giới của ta.” Có tiếng cười thoải mái đột ngột vang lên.
Chỉ thấy không gian thoáng rung động, hư ảnh một nam tử trung niên chậm rãi xuất hiện bên bờ suối.
Ngũ quan như được khắc gọt mà thành, tóc đen búi cao, thân thể có phần mềm yếu như một thư sinh nho nhã, mang đến một loại cảm giác gần gũi vô hại.
“Tàn niệm của Thần Đạo Cảnh?” Lạc Nam giật mình.
“Ồ, tiểu tử ngươi vậy mà kiến thức không tồi.” Nam tử trung niên có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, không ngờ hắn nhìn ra mình là một luồng tàn niệm.
“Ta hiểu rồi, nơi này với vô số Trận Pháp liên kết thành như mê cung chính là do Quy Tắc Chi Lực của tiền bối sau khi chết đã hiển hoá thành.” Lạc Nam nói.
“Đúng vậy luôn, xem ra thân phận ngươi không đơn giản, vậy mà có kiến thức vượt xa người cùng lứa.” Nam tử trung niên vuốt cằm:
“Ở thời đại của ta hầu hết Thiên Đạo Cảnh đều không đủ khả năng nhìn ra điều này, hoặc có lẽ hiện tại nền văn minh tu luyện đã vượt xa quá khứ.”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, sở dĩ hắn nhanh chóng hiểu rõ tình hình như vậy là vì đã từng rơi vào trường hợp tương tự.
Chính là Dược Thần và Thiên Cảnh.
Trận pháp cực đại tạo thành mê cung này giống như Thiên Cảnh, còn nam tử trung niên này cũng giống như tàn niệm của Dược Thần vậy.
Điều này đồng nghĩa một khi nhận được truyền thừa, nam tử trung niên và tất cả mọi thứ ở đây cũng sẽ tan biến.
“Được rồi, mặc dù thủ đoạn phá trận thô bạo sau đó của ngươi khiến bổn toạ chướng mắt, bất quá khi đó ta chết quá nhanh, cũng không kịp thiết lập quá nhiều điều kiện.” Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói:
“Vậy nên chỉ cần tìm đến được nơi này, hai ngươi đã xem như thông qua khảo nghiệm.”
“Đa tạ tiền bối.” Lạc Nam và Mỹ Mộng vui vẻ liếc nhau, quả nhiên Thần Đạo Trận Pháp không phải để khảo nghiệm a, ngược lại nó đã là đích đến cuối cùng.
Cái chỗ này giống như một nơi an nghỉ của vị nam tử trung niên thì đúng hơn.
“Đương nhiên khảo nghiệm là một chuyện, muốn được truyền thừa của ta còn phải đáp ứng điều kiện.” Nam tử trung niên thong thả nói.
“Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?” Lạc Nam dò hỏi.
“Nơi này do ta làm chủ, chỉ cần một ý niệm liền có thể đem hai ngươi trục xuất.” Nam tử trung niên nhún vai.
“Mời tiền bối nói điều kiện!” Lạc Nam chắp tay.
“Tiểu tử biết thức thời.” Nam tử trung niên nhếch mép:
“Điều kiện rất đơn giản, ngày sau nếu các ngươi nhìn thấy có kẻ bố trí nên Tứ Thần Trấn Thiên Trận, bằng mọi giá phải ra tay phá huỷ nó.”
“Tứ Thần Trấn Thiên Trận?” Lạc Nam lập tức cả kinh.
Đây không phải là Trận Pháp của một nhân vật thần bí bố trí tại Vô Lượng Sơn ở Đạo Địa sao?
Đại tỷ từng giao cho hắn và Bích Tiêu nhiệm vụ trong vòng một nghìn năm phải tìm cách phá được Tứ Thần Trấn Thiên Trận.
Hiện tại nam tử trung niên này cũng đưa ra yêu cầu tương tự như vậy? rốt cuộc là tại sao?
“Thế nào? Ngươi nhận biết Tứ Thần Trấn Thiên Trận?” Nam tử trung niên nhíu mày trước phản ứng của hắn.
“Từng nghe nói qua.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, thận trọng hỏi:
“Không biết Tứ Thần Trấn Thiên Trận cất chứa bí mật gì?”
“Đó là trận pháp mà chỉ có đệ nhất cường giả Nguyên Giới nắm giữ.” Nam tử trung niên nghiêm nghị nói:
“Năm xưa vô số Chiến Trận Sư đều không thể thành công phá trận, trong đó có ta cũng thất bại, nó trở thành một sự thất bại và tiếc nuối nhất trong đời ta...”
“Hiện tại không biết đệ nhất cường giả Nguyên Giới còn sống hay không, nhưng nếu có kẻ bố trí được Tứ Thần Trấn Thiên Trận...thì đó chỉ có thể là hậu nhân hoặc đệ tử của đệ nhất cường giả.”
“Mà thân là truyền nhân của ta, các ngươi phải giúp ta hoàn thành tâm nguyện, bất kể là phá được trận của chính chủ hay là trận do hậu nhân của hắn lập ra cũng đã là một sự thành công.”
“Đệ nhất cường giả Nguyên Giới?” Lạc Nam cùng Mỹ Mộng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hít một ngụm lãnh khí.
Đặc biệt là Lạc Nam, chẳng lẽ cái vị thần bí nhân từng hiện thân ở Vô Lượng Sơn chính là đệ nhất cường giả Nguyên Giới sao? Rốt cuộc Vô Lượng Sơn che giấu bí mật động trời gì, vậy mà khiến đệ nhất cường giả phải bố trí nên trận pháp kinh thiên động địa như Tứ Thần Trấn Thiên Trận?
Đệ nhất cường giả Nguyên Giới a...đây chính là đệ nhất cường giả mà không phải đệ nhất Kiếm Tu như Loạn Phàm, cũng không phải đệ nhất Phù Sư hay đệ nhất Ma Tu gì cả.
Đệ nhất cường giả chính là nhân vật mạnh nhất, áp đảo chúng sinh...bao trùm trên mọi lĩnh vực.
Đệ nhất Kiếm Tu như Loạn Phàm cũng không thể sánh bằng cái danh Đệ Nhất Cường Giả được.
“Dám hỏi tiền bối, đệ nhất cường giả danh xưng là gì? Lai lịch ra sao?” Lạc Nam nhịn không được hiếu kỳ.
“Không ai biết...” Nam tử trung niên lắc đầu:
“Y luôn che giấu diện mạo, áo choàng quấn thân, không nhận ra nam nữ...chỉ là thực lực của y đủ khiến tất cả đều phải tôn sùng và công nhận là đệ nhất cường giả ở kỷ nguyên ấy.”
“Từng có lần y sử dụng Tứ Thần Trấn Thiên Trận thách thức tất cả Chiến Trận Sư hàng đầu Nguyên Giới phá giải, nhưng tất cả đều bất lực.”
Lạc Nam nghe mà nhức cả trứng, chẳng trách Tứ Thần Trấn Thiên Trận tồn tại sừng sững ở ngay Đạo Địa mà không thấy các Đạo Thống hay các Đại Thế Lực gì dám thử tìm cách phá trận, ngược lại còn lờ đi xem như không quan tâm tới sự tồn tại của nó.
Đây chính là trận pháp liên quan đến bí mật thuộc về đệ nhất cường giả, chỉ có kẻ điên mới vô duyên vô cớ tìm cách xen vào, chẳng may đắc tội đối phương thì lại to chuyện.
Ngay cả tứ đại thế lực ở Đạo Địa cũng phải thận trọng trước những thứ có liên can đến bốn chữ đệ nhất thiên hạ a.
“Moá nó, vậy đại tỷ khác nào kẻ điên?” Lạc Nam ở trong lòng đậu đen rau muống:
“Đại tỷ muốn trêu vào nhân vật như vậy thì cũng đừng có lôi kéo ta theo a.”
Thấy sắc mặt Lạc Nam khó coi, nam tử trung niên khiêu khích nhìn hắn:
“Thế nào? Sợ rồi à? Nếu như các ngươi không dám đáp ứng điều kiện, vậy truyền thừa của ta lưu lại cho các ngươi cũng trở nên vô nghĩa mà thôi, thà để mọi thứ chìm vào quên lãng...”
Nghĩ đến đại tỷ đã giao nhiệm vụ như thế rồi, dù nam tử trung niên này không đặt yêu cầu thì cũng phải làm, Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực:
“Có gì không dám làm? Nếu như gặp được Tứ Thần Trấn Thiên Trận, ta sẽ cố gắng trong nghìn năm phá trận thành công.”
“Haha, tuổi trẻ khinh cuồng, không biết tự lượng sức mình.” Nam tử trung niên chậm rãi lắc đầu cười nhạt:
“Bất quá ở nơi này ta toàn quyền làm chủ, nhận ra ngươi quả thật không có nói dối cho qua chuyện, giao truyền thừa cho ngươi cũng được, tàn niệm này của ta tồn tại quá lâu rồi, cũng nên triệt để yên nghỉ.”
“Tiền bối không muốn chúng ta trả thù kể đã giết ngươi sao?” Mỹ Mộng nhịn không được hỏi.
“Cái này thì không cần, đôi bên không có thù oán...chỉ là đạo bất đồng, lập trường đối lập dẫn đến xung đột mà thôi.”
“Bất quá hắn cũng đã chết...bị Nghịch Thế Thần Thông – Càn Khôn Vạn Trận của ta giết chết, ta và hắn xem như đồng quy vu tận.” Nam tử trung niên ngạo nghễ nói:
“Thậm chí Nhẫn Trữ Vật và tài sản của hắn cũng đang ở chỗ của ta, giao luôn cho các ngươi vậy.”
“Nghịch Thế Thần Thông.” Ánh mắt Lạc Nam và Mỹ Mộng trở nên nóng bỏng.
Không hổ là Thần Đạo Cảnh a, rốt cuộc cũng có một vị nắm giữ Nghịch Thế Thần Thông.
“Nhớ kỹ...dù chúng ta không có duyên sư đồ, nhưng các ngươi tiếp nhận truyền thừa của ta cũng xem như một nửa đệ tử, không được quên danh xưng của vi sư...”
Nam tử trung niên đột ngột trở nên nghiêm túc:
“Năm đó ta được xưng Càn Khôn Trận Thần – Du Hưng.”
Du Hưng điểm một đầu ngón tay.
Không gian rung chuyển, một cổ Quy Tắc Chi Lực màu hồng phấn bỗng nhiên tiến ra, bao trùm thiên địa, cuồn cuộn tiến vào cơ thể hai người.
Lạc Nam cảm giác được không ổn, đan điền nóng rực lên.
“Phu quân...thiếp nóng quá...”
Nhìn về phía đối diện, Mỹ Mộng hai mắt đã mơ màng, đầu lưỡi liếm liếm môi son.
Nàng nhìn thấy hắn như người khát nước gặp mưa, không chút do dự lao vọt đến leo lên người hắn, thân thể quằn quại.
Lạc Nam thở hổn hển, cố gắng áp chế lửa dục dâng trào, giận dữ nhìn Du Hưng quát lạnh:
“Tiền bối ngươi làm cái gì?”
“Tâm cảnh của ngươi rất tốt, vậy mà kháng cự được Thần Dục Trận kích hoạt trong thời gian ngắn.” Du Hưng nở nụ cười tán thưởng, nói thẳng:
“Truyền thừa ta lưu lại chỉ dành cho một người nhưng các ngươi có đến hai người, nếu như không song tu kết hợp làm sao ta có thể cùng lúc truyền thừa cho cả hai được?
Thoại âm rơi xuống, tàn niệm của Du Hưng bỗng nhiên hoá thành vô số điểm sáng dung nhập cùng thế giới yên bình, chỉ để lại một giọng điệu trêu tức vang vọng hồi lâu:
“Người trẻ tuổi nên hảo hảo tận hưởng đi, còn ta cũng nên đi rồi...”
Lạc Nam thầm chửi má nó, thì ra cái Thần Đạo Trận Pháp này nhìn thì yên bình nhưng lại là một cái Thần Dục Trận.
Du Hưng này chắc chắn không phải kẻ tốt lành, vậy mà dùng một nơi như vậy để an nghỉ.
Trước Thần Dục Trận đẳng cấp quá cao, mọi thủ đoạn phản kháng của Lạc Nam đều trở nên vô nghĩa.
Hắn buông bỏ tất cả, gầm lên một tiếng...
Y phục thân thân cả hai đều tan biến thành hư vô, triền miên quấn quít, điên cuồng nghênh hợp.
Mà theo động tác nhiệt liệt ái ân của hai người, toàn bộ quang cảnh xung quanh bắt đầu hoá thành lực lượng và tri thức bao phủ xuống, khảm vào linh hồn, tiềm thức của cả hai.
Mặc kệ truyền thừa quý giá, đôi nam nữ vẫn say mê làm chuyện của mình...
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.