Quyển 2 - Chương 153: Ván cờ
Phi Linh
11/07/2014
"Vẫn không tìm được vị trí của Phỉ Lệ sao?" Lạp Mạc Nhĩ cô đơn đưa tay day day huyệt thái dương, có thể dưới mắt hắn thần không biết quỷ không hay mang Phỉ Lệ đi, ở tam giới cũng chỉ có vài người như vậy, nhưng mấy người kia tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở đại lục Phi Long được, hơn nữa còn không hề báo trước mà tự ý mang Phỉ Lệ đi lại càng là không thể nào, như vậy lý do duy nhất còn lại chính là Nặc Nhi.
Dù hắn không phải rất hiểu rõ năng lực của bộ tộc Mị Ma, nhưng khi Phỉ Lệ gặp chuyện không may vừa đúng lúc hắn và Nặc Nhi ở chung một chỗ, cho nên hắn cũng không có cơ hội ra tay, hay là còn có người của bộ tộc Mị Ma ở Giác Đấu Trường. Tất cả lối ra vào đều đã bị chặn lại, nhưng vẫn không thể nào tìm được Phỉ Lệ, khả năng duy nhất chính là bây giờ Phỉ Lệ đang ở một không gian khác song song với đại lục Phi Long.
Lạp Mạc Nhĩ lãnh khốc nhìn phương xa, mặc kệ là ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua, dám vọng tưởng cướp Phỉ Lệ đi từ trong tay hắn, tuyệt đối không thể tha thứ. Chỉ cần không phải là người của Ma giới, như vậy người kia sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn hắn tìm ra, bên kia Ma giới có Ngân Hách nên hắn hết sức yên tâm, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể chiếm được tiện nghi trong tay Ngân Hách, hơn nữa điều khiển không gian vốn chính là sở trường của Ngân Hách.
"Không tìm được." Mộc Luân lo lắng nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nếu như lúc đó hắn không nghe Phỉ Lệ, mở kính ma pháp lên, thì bây giờ cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Thiếu gia làm sao có thể không biết bọn hắn không tìm được vị trí của Phỉ Lệ cơ chứ, lấy bản lãnh của bọn hắn chỉ cần phóng thích ra thần thức, dĩ nhiên là biết tiểu thư Phỉ Lệ không ở không gian của nơi này, nhưng thiếu gia vẫn liên tục hỏi như cũ, rõ ràng là chưa từ bỏ ý định.
"Ngân Hách bên kia có truyền đến tin tức gì không? Nếu như không có, gọi hắn mau tới đây, cho dù phải lục tung từng không gian một, ta cũng phải tìm ra Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ lạnh lẽo nói, lúc này hắn đã sớm thu lại sự nho nhã khi còn ở cạnh Phỉ Lệ, bây giờ đều là lãnh khốc vô tình và ác độc. Chung quanh tràn ngập sự âm trầm quỷ dị, ngay cả Mộc Luân cũng không dám đụng vào mà tự chịu xui xẻo: "Vẫn chưa, chỉ là hôm nay Mạc Ny Tạp trở về Vân Vụ Sơn Trang, Khắc La đi cùng nàng." Mộc Luân không biết nghĩ tới điều gì, buồn bực nói. Nếu Ngân Hách biết thiếu gia để cho hắn làm chuyện này, nhất định sẽ phát điên lên mất! Dù sao lấy cá tính của tiểu tử kia làm sao có thể chịu ngồi yên mà làm chuyện nhàm chán như vậy chứ. Mở ra từng không gian khác nhau để tìm tung tích của tiểu thư Phỉ Lệ, nhưng mà ngòai Ngân Hách ra, thật đúng là không còn ai có thể đảm nhiệm. Mộc Luân xấu xa nghĩ, vì cá tính của tiểu tử thúi kia nên ngoại trừ lời nói của thiếu gia, còn những người khác hắn đều không nghe, đáng đời hắn.
"Hừ! Đã đợi không kịp sao? Kỳ hạn ngàn năm chỉ còn mười năm nữa, đã chờ không kịp nữa muốn động thủ rồi, thật sự là quá coi trọng nữ nhân kia." Lạp Mạc Nhĩ khinh thường nói, vốn cho là nữ nhân Nặc Nhi kia ít nhất còn có thể giữ lại một thời gian, dù sao phần lớn thế lực bây giờ ở Giác Đấu Trường đều do hắn nắm trong tay, cho dù là thế lực của bộ tộc Phượng Hoàng cũng chỉ chiếm 10% trong đó mà thôi.
Nữ nhân kia đã đợi không kịp muốn chiếm Giác Đấu Trường rồi sao, ngu ngốc. Thật sự cho là mình sẽ để ý sống chết của Mạc Ny Tạp sao? Chẳng qua là lúc nhàm chán phát hiện một con cờ, vậy mà nữ nhân này chỉ vì cái lợi trước mắt, lúc này không thể gọi Lạp Mạc Nhĩ là thiên sứ nữa rồi, bởi vì ngay cả ác ma cũng không bằng một phần vạn của hắn!
Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc đứng sau lưng Lạp Mạc Nhĩ cũng không nói cái gì. Bọn họ đã sớm đã biết thân phận thật của Lạp Mạc Nhĩ, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý, dù sao đó cũng là sự lựa chọn của chủ nhân cũ của bọn hắn. Bọn họ nhất định phải tuân theo ý nguyện của hắn, cho dù hắn đã mất, cũng không thể làm trái ý nguyện của hắn.
Hơn nữa với thân phận thật sự của thiếu gia, tất cả cũng đều trở nên có khả năng không phải sao?
"Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào, mặc cho nữ nhân kia nhúng tay vào sao? Gia tộc Ban Đức Lộc bên kia hình như có lẽ đã chuẩn bị tốt để phản kích rồi."
"Xem màn kịch hay này đi, chỉ với một nữ nhân cũng không tạo nên sóng gió gì lớn, trước mắt quan trọng nhất là tìm được vị trí của Phỉ Lệ, những thứ khác đều không quan trọng. Gia tộc Phượng Hoàng và gia tộc Ban Đức Lộc sẽ biết phải làm như thế nào." Lạp Mạc Nhĩ tùy ý nói.
Hắn lo lắng chính là thân phận của Phỉ Lệ sẽ dẫn dắt mấy người kia tới, vậy thì phiền toái lớn, dù sao bây giờ hắn vẫn chỉ khôi phục được một phần ba sức mạnh, còn lâu mới là đối thủ của hai người kia. Hơn nữa bọn họ mới chỉ chuyển thế lần thứ nhất, trải qua thời gian vạn năm, ai biết bây giờ sức mạnh của bọn họ chỉ dừng lại ở vạn năm trước hay không, hắn không thể lấy Phỉ Lệ làm tiền cược mà đánh cuộc được, quá mạo hiểm.
"Vâng. Ta sẽ an bài tốt." Mộc Luân cung kính lui về phía sau, xoay người rời đi.
"Ba Phỉ Lạc ngươi đến bí cảnh của Đức Cổ Lạp một chuyến, nói chuyện của Phỉ Lệ cho Khách Tư Đặc, ta cũng cần sự hỗ trợ của ông ấy, dù sao ông ấy cũng biết đại lục Phi Long nhiều hơn chúng ta." Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc một chút, sau đó nói với Ba Phỉ Lạc ở phía sau.
Gia tộc Đức Cổ Lạp đã sinh tồn ở đây hơn nghìn năm, nên sẽ biết đại lục Phi Long nhiều hơn hắn, hơn nữa bây giờ trong người Phỉ Lệ có dòng máu của Đức Cổ Lạp, cho nên nhất định bọn họ có biện pháp tìm được vị trí của Phỉ Lệ.
"Ta đã biết." Ba Phỉ Lạc thuận tay mở ra một không gian, nhảy vào, lúc này gian phòng chỉ còn lại một mình Lạp Mạc Nhĩ đang lẳng lặng suy nghĩ, xoay xoay ly trà trong tay, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì? Cho đến khi Mạc Ny Tạp và Khắc La xuất hiện, Lạp Mạc Nhĩ mới ngẩng đầu lên.
"Chủ nhân." Khắc La cung kính nhìn Lạp Mạc Nhĩ đang ngồi ở phía trên, bên cạnh là Mạc Ny Tạp, Lạp Mạc Nhĩ nhìn Mạc Ny Tạp một cái, không hổ là Phệ Hồn Thú lại có thể bắt chước được y hệt Mạc Ny Tạp đến thế, nếu không phải hắn đã sớm biết chuyện này thì e là hắn cũng sẽ bị lừa rồi, ma thú ở Thâm Uyên thật đúng là thần kỳ a! Khó trách “hắn” lại dừng lại ở chỗ đó, có phải là “hắn” đã sớm biết hôm nay sẽ có chuyện như thế này, cho nên đã từ sớm vạch ra bàn cờ này rồi. Lạp Mạc Nhĩ âm thầm buồn bực, dù sao người kia cũng thông minh nhất trong số bọn họ, tính tình lại thay đổi tất thường, ngoài “nàng” ra e là từ trước đến giờ không ai có thể đọc hiểu được suy nghĩ của “hắn”.
"Ừm! Mạc Ny Tạp lui xuống trước đi, ta bàn bạc với La Đốn một chút." Lạp Mạc Nhĩ đi thẳng vào vấn đề nói, trong khoảnh khắc đó hắn thấy được hai mắt Mạc Ny Tạp co rụt lại một chút, mới như vậy mà đã xúc động rồi, quả nhiên là Phệ Hồn Thú còn chưa đủ thành thục! Không, phải nói là thời gian cắn nuốt quá ngắn, cho vẫn chưa hòan toàn dung hợp.
"Dạ, Đầu lĩnh." Mạc Ny Tạp yêu mỵ rời khỏi, Khắc La buồn bực nhìn bóng lưng Mạc Ny Tạp, trước kia không phải là không cần tránh đi sao? Hôm nay hình như chủ nhân không giống với lúc trước, bởi vì từ trước đến nay chưa từng thấy chủ nhân nghiêm túc như vậy, hơn nữa Mạc Ny Tạp cũng có chút không giống với trước kia lắm, bởi vì trước mặt chủ nhân nàng là sẽ không gọi chủ nhân là Đầu lĩnh, đây vốn là cách gọi bí mật cơ mà.
"Nhìn ra cái gì sao?" Lạp Mạc Nhĩ lười biếng dựa trên ghế, hai tay nhàn nhã bắt chéo nhau. Nhìn Khắc La phía dưới, hắn cũng biết tình cảm của Khắc La đối với Mạc Ny Tạp, chỉ là Mạc Ny Tạp vẫn luôn cự tuyệt, ngay cả thê tử của Khắc La cũng là do một câu nói của Mạc Ny Tạp mà Khắc La mới đồng ý lấy nàng ấy, chỉ là sau khi nữ nhân kia sinh được một nhi tử, liền chết không rõ lý do, chuyện này Khắc La và Lạp Mạc Nhĩ đều biết.
Nhưng mà bọn hắn cũng không có nói ra, hơn nữa ngay cả Khắc La cũng không thèm để ý, bời vì Khắc La chẳng có cảm giác gì với nữ nhân kia, cho nên mặc dù biết Mạc Ny Tạp động tay động chân, nhưng Khắc La vẫn không trách móc gì nàng. Vẫn cưng chiều nàng như cũ.
"Mạc Ny Tạp hình như không giống như trước kia?" Khắc La suy nghĩ một lát rồi nói, trước kia Mạc Ny Tạp tuyệt đối sẽ không công khai như thế.
Hôm nay nàng đứng chung một chỗ với hắn, hơn nữa coi như đứng chung một chỗ cũng sẽ không bao giờ trêu chọc tình cảm của hắn, vậy mà hôm nay lúc hắn và nàng đi cùng với nhau, rõ ràng hắn cảm thấy nàng đang dụ dỗ hắn, đó là việc mà trước kia nàng chưa bao giờ làm.
"Có biết vật này không?" Lạp Mạc Nhĩ tiện tay ném Phệ Hồn Thú ra, bởi vì chiếc bình Mai Lạc đưa đã được xử lý qua, cho nên dù Phệ Hồn Thú có rời khỏi Phệ Hồn thảo cũng không trở nên cáu kỉnh, an phận ngủ say ở bên trong.
"Không giống như là ma thú của đại lục Phi Long?" Khắc La không dám khẳng định nói, đại lục Phi Long tuyệt đối không có ma thú nào như vậy.
"Ma thú ở Thâm Uyên của Ma giới, gọi là Phệ Hồn Thú. Có thể cắn nuốt thần trí của một người, rồi dung hợp" Lạp Mạc Nhĩ giải thích đơn giản một chút tác dụng của Phệ Hồn Thú.
"Ý của chủ nhân là, có người đã cho Mạc Ny Tạp dùng Phệ Hồn Thú này." Trong nháy mắt sắc mặt của Khắc La trở nên tái nhợt, bộ dáng không thể tin được nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nhiều năm yên lặng như vậy chờ đợi nàng, ai cũng không biết tình cảm của hắn đối với Mạc Ny Tạp, cho dù lúc chứng kiến nàng giết thê tử của mình hắn cũng không sợ hãi như bây giờ.
"Không sai, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi phải phối hợp Mạc Ny Tạp một chút, nói tất cả những chuyện nàng muốn biết, chỉ cần bẩm báo cho ta là được." Lạp Mạc Nhĩ nhìn vẻ mặt bối rối của Khắc La, không biết là thương hại hay là đồng tình, dù sao Khắc La cũng đi bên cạnh hắn lâu hơn Mạc Ny Tạp, cũng có thể nói Mạc Ny Tạp là do Khắc La mang tới bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ.
"Ta biết rõ nên làm như thế nào, nhưng chủ nhân ta có thể hỏi một chuyện không?" Khắc La cố gắng khắc chế sự bối rối xuống, khó khăn nhìn Lạp Mạc Nhĩ.
"Cũng không phải không có phương pháp giải cứu nàng." Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể không biết Khắc La đang suy nghĩ gì cơ chứ? Mạc Ny Tạp cũng không phải không phát hiện tình cảm của Khắc La, nhưng Mạc Ny Tạp vẫn thờ ơ coi như không biết gì. Cho nên Khắc La vẫn có chút thiệt thòi, vì thế Lạp Mạc Nhĩ cũng không che giấu phương pháp cứu nàng. Tuy có chút phiền toái, nhưng cũng không phải là không có cách nào, tất nhiên với điều kiện người giải cứu là Lạp Mạc Nhĩ.
Dù hắn không phải rất hiểu rõ năng lực của bộ tộc Mị Ma, nhưng khi Phỉ Lệ gặp chuyện không may vừa đúng lúc hắn và Nặc Nhi ở chung một chỗ, cho nên hắn cũng không có cơ hội ra tay, hay là còn có người của bộ tộc Mị Ma ở Giác Đấu Trường. Tất cả lối ra vào đều đã bị chặn lại, nhưng vẫn không thể nào tìm được Phỉ Lệ, khả năng duy nhất chính là bây giờ Phỉ Lệ đang ở một không gian khác song song với đại lục Phi Long.
Lạp Mạc Nhĩ lãnh khốc nhìn phương xa, mặc kệ là ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua, dám vọng tưởng cướp Phỉ Lệ đi từ trong tay hắn, tuyệt đối không thể tha thứ. Chỉ cần không phải là người của Ma giới, như vậy người kia sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn hắn tìm ra, bên kia Ma giới có Ngân Hách nên hắn hết sức yên tâm, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể chiếm được tiện nghi trong tay Ngân Hách, hơn nữa điều khiển không gian vốn chính là sở trường của Ngân Hách.
"Không tìm được." Mộc Luân lo lắng nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nếu như lúc đó hắn không nghe Phỉ Lệ, mở kính ma pháp lên, thì bây giờ cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Thiếu gia làm sao có thể không biết bọn hắn không tìm được vị trí của Phỉ Lệ cơ chứ, lấy bản lãnh của bọn hắn chỉ cần phóng thích ra thần thức, dĩ nhiên là biết tiểu thư Phỉ Lệ không ở không gian của nơi này, nhưng thiếu gia vẫn liên tục hỏi như cũ, rõ ràng là chưa từ bỏ ý định.
"Ngân Hách bên kia có truyền đến tin tức gì không? Nếu như không có, gọi hắn mau tới đây, cho dù phải lục tung từng không gian một, ta cũng phải tìm ra Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ lạnh lẽo nói, lúc này hắn đã sớm thu lại sự nho nhã khi còn ở cạnh Phỉ Lệ, bây giờ đều là lãnh khốc vô tình và ác độc. Chung quanh tràn ngập sự âm trầm quỷ dị, ngay cả Mộc Luân cũng không dám đụng vào mà tự chịu xui xẻo: "Vẫn chưa, chỉ là hôm nay Mạc Ny Tạp trở về Vân Vụ Sơn Trang, Khắc La đi cùng nàng." Mộc Luân không biết nghĩ tới điều gì, buồn bực nói. Nếu Ngân Hách biết thiếu gia để cho hắn làm chuyện này, nhất định sẽ phát điên lên mất! Dù sao lấy cá tính của tiểu tử kia làm sao có thể chịu ngồi yên mà làm chuyện nhàm chán như vậy chứ. Mở ra từng không gian khác nhau để tìm tung tích của tiểu thư Phỉ Lệ, nhưng mà ngòai Ngân Hách ra, thật đúng là không còn ai có thể đảm nhiệm. Mộc Luân xấu xa nghĩ, vì cá tính của tiểu tử thúi kia nên ngoại trừ lời nói của thiếu gia, còn những người khác hắn đều không nghe, đáng đời hắn.
"Hừ! Đã đợi không kịp sao? Kỳ hạn ngàn năm chỉ còn mười năm nữa, đã chờ không kịp nữa muốn động thủ rồi, thật sự là quá coi trọng nữ nhân kia." Lạp Mạc Nhĩ khinh thường nói, vốn cho là nữ nhân Nặc Nhi kia ít nhất còn có thể giữ lại một thời gian, dù sao phần lớn thế lực bây giờ ở Giác Đấu Trường đều do hắn nắm trong tay, cho dù là thế lực của bộ tộc Phượng Hoàng cũng chỉ chiếm 10% trong đó mà thôi.
Nữ nhân kia đã đợi không kịp muốn chiếm Giác Đấu Trường rồi sao, ngu ngốc. Thật sự cho là mình sẽ để ý sống chết của Mạc Ny Tạp sao? Chẳng qua là lúc nhàm chán phát hiện một con cờ, vậy mà nữ nhân này chỉ vì cái lợi trước mắt, lúc này không thể gọi Lạp Mạc Nhĩ là thiên sứ nữa rồi, bởi vì ngay cả ác ma cũng không bằng một phần vạn của hắn!
Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc đứng sau lưng Lạp Mạc Nhĩ cũng không nói cái gì. Bọn họ đã sớm đã biết thân phận thật của Lạp Mạc Nhĩ, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý, dù sao đó cũng là sự lựa chọn của chủ nhân cũ của bọn hắn. Bọn họ nhất định phải tuân theo ý nguyện của hắn, cho dù hắn đã mất, cũng không thể làm trái ý nguyện của hắn.
Hơn nữa với thân phận thật sự của thiếu gia, tất cả cũng đều trở nên có khả năng không phải sao?
"Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào, mặc cho nữ nhân kia nhúng tay vào sao? Gia tộc Ban Đức Lộc bên kia hình như có lẽ đã chuẩn bị tốt để phản kích rồi."
"Xem màn kịch hay này đi, chỉ với một nữ nhân cũng không tạo nên sóng gió gì lớn, trước mắt quan trọng nhất là tìm được vị trí của Phỉ Lệ, những thứ khác đều không quan trọng. Gia tộc Phượng Hoàng và gia tộc Ban Đức Lộc sẽ biết phải làm như thế nào." Lạp Mạc Nhĩ tùy ý nói.
Hắn lo lắng chính là thân phận của Phỉ Lệ sẽ dẫn dắt mấy người kia tới, vậy thì phiền toái lớn, dù sao bây giờ hắn vẫn chỉ khôi phục được một phần ba sức mạnh, còn lâu mới là đối thủ của hai người kia. Hơn nữa bọn họ mới chỉ chuyển thế lần thứ nhất, trải qua thời gian vạn năm, ai biết bây giờ sức mạnh của bọn họ chỉ dừng lại ở vạn năm trước hay không, hắn không thể lấy Phỉ Lệ làm tiền cược mà đánh cuộc được, quá mạo hiểm.
"Vâng. Ta sẽ an bài tốt." Mộc Luân cung kính lui về phía sau, xoay người rời đi.
"Ba Phỉ Lạc ngươi đến bí cảnh của Đức Cổ Lạp một chuyến, nói chuyện của Phỉ Lệ cho Khách Tư Đặc, ta cũng cần sự hỗ trợ của ông ấy, dù sao ông ấy cũng biết đại lục Phi Long nhiều hơn chúng ta." Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc một chút, sau đó nói với Ba Phỉ Lạc ở phía sau.
Gia tộc Đức Cổ Lạp đã sinh tồn ở đây hơn nghìn năm, nên sẽ biết đại lục Phi Long nhiều hơn hắn, hơn nữa bây giờ trong người Phỉ Lệ có dòng máu của Đức Cổ Lạp, cho nên nhất định bọn họ có biện pháp tìm được vị trí của Phỉ Lệ.
"Ta đã biết." Ba Phỉ Lạc thuận tay mở ra một không gian, nhảy vào, lúc này gian phòng chỉ còn lại một mình Lạp Mạc Nhĩ đang lẳng lặng suy nghĩ, xoay xoay ly trà trong tay, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì? Cho đến khi Mạc Ny Tạp và Khắc La xuất hiện, Lạp Mạc Nhĩ mới ngẩng đầu lên.
"Chủ nhân." Khắc La cung kính nhìn Lạp Mạc Nhĩ đang ngồi ở phía trên, bên cạnh là Mạc Ny Tạp, Lạp Mạc Nhĩ nhìn Mạc Ny Tạp một cái, không hổ là Phệ Hồn Thú lại có thể bắt chước được y hệt Mạc Ny Tạp đến thế, nếu không phải hắn đã sớm biết chuyện này thì e là hắn cũng sẽ bị lừa rồi, ma thú ở Thâm Uyên thật đúng là thần kỳ a! Khó trách “hắn” lại dừng lại ở chỗ đó, có phải là “hắn” đã sớm biết hôm nay sẽ có chuyện như thế này, cho nên đã từ sớm vạch ra bàn cờ này rồi. Lạp Mạc Nhĩ âm thầm buồn bực, dù sao người kia cũng thông minh nhất trong số bọn họ, tính tình lại thay đổi tất thường, ngoài “nàng” ra e là từ trước đến giờ không ai có thể đọc hiểu được suy nghĩ của “hắn”.
"Ừm! Mạc Ny Tạp lui xuống trước đi, ta bàn bạc với La Đốn một chút." Lạp Mạc Nhĩ đi thẳng vào vấn đề nói, trong khoảnh khắc đó hắn thấy được hai mắt Mạc Ny Tạp co rụt lại một chút, mới như vậy mà đã xúc động rồi, quả nhiên là Phệ Hồn Thú còn chưa đủ thành thục! Không, phải nói là thời gian cắn nuốt quá ngắn, cho vẫn chưa hòan toàn dung hợp.
"Dạ, Đầu lĩnh." Mạc Ny Tạp yêu mỵ rời khỏi, Khắc La buồn bực nhìn bóng lưng Mạc Ny Tạp, trước kia không phải là không cần tránh đi sao? Hôm nay hình như chủ nhân không giống với lúc trước, bởi vì từ trước đến nay chưa từng thấy chủ nhân nghiêm túc như vậy, hơn nữa Mạc Ny Tạp cũng có chút không giống với trước kia lắm, bởi vì trước mặt chủ nhân nàng là sẽ không gọi chủ nhân là Đầu lĩnh, đây vốn là cách gọi bí mật cơ mà.
"Nhìn ra cái gì sao?" Lạp Mạc Nhĩ lười biếng dựa trên ghế, hai tay nhàn nhã bắt chéo nhau. Nhìn Khắc La phía dưới, hắn cũng biết tình cảm của Khắc La đối với Mạc Ny Tạp, chỉ là Mạc Ny Tạp vẫn luôn cự tuyệt, ngay cả thê tử của Khắc La cũng là do một câu nói của Mạc Ny Tạp mà Khắc La mới đồng ý lấy nàng ấy, chỉ là sau khi nữ nhân kia sinh được một nhi tử, liền chết không rõ lý do, chuyện này Khắc La và Lạp Mạc Nhĩ đều biết.
Nhưng mà bọn hắn cũng không có nói ra, hơn nữa ngay cả Khắc La cũng không thèm để ý, bời vì Khắc La chẳng có cảm giác gì với nữ nhân kia, cho nên mặc dù biết Mạc Ny Tạp động tay động chân, nhưng Khắc La vẫn không trách móc gì nàng. Vẫn cưng chiều nàng như cũ.
"Mạc Ny Tạp hình như không giống như trước kia?" Khắc La suy nghĩ một lát rồi nói, trước kia Mạc Ny Tạp tuyệt đối sẽ không công khai như thế.
Hôm nay nàng đứng chung một chỗ với hắn, hơn nữa coi như đứng chung một chỗ cũng sẽ không bao giờ trêu chọc tình cảm của hắn, vậy mà hôm nay lúc hắn và nàng đi cùng với nhau, rõ ràng hắn cảm thấy nàng đang dụ dỗ hắn, đó là việc mà trước kia nàng chưa bao giờ làm.
"Có biết vật này không?" Lạp Mạc Nhĩ tiện tay ném Phệ Hồn Thú ra, bởi vì chiếc bình Mai Lạc đưa đã được xử lý qua, cho nên dù Phệ Hồn Thú có rời khỏi Phệ Hồn thảo cũng không trở nên cáu kỉnh, an phận ngủ say ở bên trong.
"Không giống như là ma thú của đại lục Phi Long?" Khắc La không dám khẳng định nói, đại lục Phi Long tuyệt đối không có ma thú nào như vậy.
"Ma thú ở Thâm Uyên của Ma giới, gọi là Phệ Hồn Thú. Có thể cắn nuốt thần trí của một người, rồi dung hợp" Lạp Mạc Nhĩ giải thích đơn giản một chút tác dụng của Phệ Hồn Thú.
"Ý của chủ nhân là, có người đã cho Mạc Ny Tạp dùng Phệ Hồn Thú này." Trong nháy mắt sắc mặt của Khắc La trở nên tái nhợt, bộ dáng không thể tin được nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nhiều năm yên lặng như vậy chờ đợi nàng, ai cũng không biết tình cảm của hắn đối với Mạc Ny Tạp, cho dù lúc chứng kiến nàng giết thê tử của mình hắn cũng không sợ hãi như bây giờ.
"Không sai, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi phải phối hợp Mạc Ny Tạp một chút, nói tất cả những chuyện nàng muốn biết, chỉ cần bẩm báo cho ta là được." Lạp Mạc Nhĩ nhìn vẻ mặt bối rối của Khắc La, không biết là thương hại hay là đồng tình, dù sao Khắc La cũng đi bên cạnh hắn lâu hơn Mạc Ny Tạp, cũng có thể nói Mạc Ny Tạp là do Khắc La mang tới bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ.
"Ta biết rõ nên làm như thế nào, nhưng chủ nhân ta có thể hỏi một chuyện không?" Khắc La cố gắng khắc chế sự bối rối xuống, khó khăn nhìn Lạp Mạc Nhĩ.
"Cũng không phải không có phương pháp giải cứu nàng." Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể không biết Khắc La đang suy nghĩ gì cơ chứ? Mạc Ny Tạp cũng không phải không phát hiện tình cảm của Khắc La, nhưng Mạc Ny Tạp vẫn thờ ơ coi như không biết gì. Cho nên Khắc La vẫn có chút thiệt thòi, vì thế Lạp Mạc Nhĩ cũng không che giấu phương pháp cứu nàng. Tuy có chút phiền toái, nhưng cũng không phải là không có cách nào, tất nhiên với điều kiện người giải cứu là Lạp Mạc Nhĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.