Quyển 2 - Chương 154: Bí mật
Phi Linh
14/07/2014
Sau khi Phỉ Lệ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một không gian kỳ lạ, không có nhiệt độ, cũng không có gió.
Giống như chỉ là một không gian, một không gian thuần túy ngăn cách Phỉ Lệ với bên ngoài.
"Có ai không?" Phỉ Lệ nhẹ giọng hô, đôi mắt màu tím cẩn thận xem xét động tĩnh chung quanh. Cuối cùng trí nhớ dừng lại ở thời điểm thấy Lạp Mạc Nhĩ và Nặc Nhi thân mật ôm nhau, sau đó tâm tình của mình trở nên hết sức nóng nảy, rồi đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân, hắn hỏi mình có nguyện ý đi cùng hắn hay không, sau khi mình đồng ý đi với hắn, thì không biết những chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.
"Tiểu thư Phỉ Lệ đã tỉnh lại rồi sao, còn nhanh hơn ta nghĩ cơ đấy." Thân hình cao to của Lang Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Phỉ Lệ, ngũ quan đoan chính cùng tóc tai chỉnh tề, làm Lang Sâm càng thêm cuốn hút. Cộng thêm cặp mắt màu đen kia, làm người ta không thể giận hắn được, giống như tất cả những chuyện hắn đang làm đều là hợp lý, Phỉ Lệ cười khổ lắc đầu một cái, vứt hết những suy nghĩ không thể giải thích được trong lòng đi, nàng tựa hồ cũng không biết nam nhân này, chỉ gặp qua một lần, mà đã cảm giác này, thật là lạ.
"Là ngươi dẫn ta tới nơi này sao? Đây là địa phương nào? Còn nữa, ngươi là ai?" Phỉ Lệ liên tiếp hỏi Lang Sâm, mặc dù không biết nam nhân trước mắt này có ý muốn thương tổn mình hay không, nhưng đối với hoàn cảnh xa lạ cũng sẽ tạo ra phản ứng theo bản năng mà hỏi lại.
Phỉ Lệ tò mò quan sát nam tử trung niên mắt đen tóc đen trước mắt, hai bên trán có căp sừng nho nhỏ trồi lên, hơn nữa bàn tay to của hắn vô cùng trắng, tất cả đều nói cho Phỉ Lệ biết người nam nhân trước mắt này tuyệt đối không phải là người bình thường, nàng không hiểu rõ hết chủng tộc của Đại lục Phi Long, nhưng điều duy nhất nàng có thể khẳng định chính là ở Đại lục Phi Long tuyệt đối không có chủng tộc nào có sừng trên đầu, dĩ nhiên ngoại trừ Long tộc ra, chỉ là sừng của Long tộc tuyệt đối sẽ không giấu đi, hoặc là để lộ liễu cả ra bên ngoài như thế, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng không thể là sừng của Long tộc được, như vậy chỉ còn một cách giải thích cuối cùng. Đó chính là người này không phải người của Đại lục Phi Long, hoặc là người của Ma giới hoặc là người của Minh giới. Phỉ Lệ vừa nghĩ tới đây, hơi thở trong nguời đột nhiên trở nên nồng đậm lên, trong trong khoảng thời gian đi rèn luyện cùng Lạp Mạc Nhĩ, nàng đã thành công đột phá bình chướng của Đại Ma Đạo Sĩ, dù chưa đạt tới Pháp Thánh, nhưng chỉ với ma pháp tam hệ của nàng, cùng với Phục Hợp ma pháp cũng có thể liều mạng quyết đấu một phen với cường giả Pháp Thánh.
Sở dĩ chậm chạp chưa ra tay, là bởi vì Phỉ Lệ nhìn không thấu thực lực của nam nhân này, ngay cả trước mặt gia gia Mạt Đức nàng cũng không có cảm giác quỷ dị này, hắn cho nàng cảm giác rất giống với Lạp Mạc Nhĩ, còn có hai người bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ nữa, đứng ở trước mặt bọn hắn dù mình có ma lực cao cỡ nào cũng là vô ích. Cái cảm giác vô lực làm cho người ta cực kỳ khó chịu, đây cũng chính là lý do tại sao hễ cứ khi nào có cơ hội Phỉ Lệ liền chộp lấy để trêu cợt Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc.
"Tiểu thư Phỉ Lệ, ta có thể giải đáp từng vấn đề nàng hỏi, còn nữa nàng không cần lo lắng, bởi vì ta sẽ không hại nàng. Đầu tiên cho phép ta tự giới thiệu mình. Tên của ta là Lang Sâm, về phần cái chỗ này, nó là không gian độc lập do ta tạo ra, trừ ta ra ai cũng không thể tiếp xúc với không gian độc lập, ( dĩ nhiên nếu thực lực cao cường, cũng có thể phá giải, nhưng những lời này Lang Sâm cũng không muốn nói ra. ) về phần vì sao ta muốn dẫn nàng tới nơi này, bởi vì đây là nguyện vọng của tiểu thư Phỉ Lệ không phải sao?" Lang Sâm tao nhã giải thích từng câu hỏi của Phỉ Lệ, hóa ra khi nàng cẩn thận như thế cũng thật đáng yêu.
Quả nhiên sau khi chuyển thế, rất nhiều tính cách trước kia cũng thay đổi theo, nếu là trước kia biểu tình như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên khuôn mặt của nàng, bởi vì nàng luôn là một người vừa lạnh lùng vừa cô độc đứng ở trên ngọn núi cao nhất của thế giới, tất cả mọi người chỉ có thể lặng lẽ ngước nhìn bóng dáng của nàng. Ngay cả chủ nhân cũng không ngoại lệ, nhưng mà bây giờ tiểu thư Phỉ Lệ lại khác, nàng tốt hơn rất nhiều so với trước kia, ít nhất bây giờ nàng cũng sẽ không hờ hững nhìn bọn họ.
"Vậy ta có thể đi ra ngoài không? Lang Sâm." Mặc dù Lang Sâm nói là sẽ không làm hại mình, nhưng Phỉ Lệ vẫn cẩn thận phòng bị hắn, hắn không có hơi thở nguy hiểm, nhưng chung quanh vẫn tràn ngập sự hắc ám, ngay cả mình là thành viên trực hệ của Đức Cổ Lạp, cũng có chút không chịu nổi.
Trên người nồng nặc hơi thở hắc ám, trừ bỏ thể chất bên ngoài ra, còn có một điều nữa chính là nam nhân này đến từ trong bóng tối, chỉ có người sống trong bóng tối thì trên thân thể mới có mùi hắc ám nồng đậm như thế, đó là linh hồn đến từ sâu thẳm trong bóng tối, hơn nữa Lang Sâm còn không hề che giấu chút nào mà cứ để lộ ra ở trước mặt Phỉ Lệ, làm hơi thở hắc ám và khát máu đó càng thêm nồng đậm.
"A! Dĩ nhiên là có thể, chỉ là không phải bây giờ!" Lang Sâm mỉm cười gật đầu, hắn cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, mặc kệ là chuyện gì, không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân, mà là từ sâu thẳm trong xuơng cốt, cho dù bọn hắn đến từ bóng tối cũng sẽ không cự tuyệt nàng.
"Ơ! Tại sao bây giờ không thể?" Lúc Phỉ Lệ nghe được nửa câu đầu, hết sức vui vẻ, dù sao chuyện của Lạp Mạc Nhĩ nàng vẫn chưa biết rõ, ngày đó thần sắc của Lạp Mạc Nhĩ rất không thích hợp, chỉ là lúc nhìn thấy hắn ôm Nặc Nhi, ghen tuông tự nhiên dâng lên, trong lúc nhất thời cả lòng rối loạn, nhưng bây giờ nhìn lại hình như chuyện không như mình nghĩ, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ kiêu ngạo, nên tuyệt đối sẽ không ủy khuất mình làm loại chuyện đó, lý do còn lại đó chính là sợ Nặc Nhi thương tổn mình, cho nên Lạp Mạc Nhĩ mới thay đổi kế hoạch ban đầu mà tiếp cận Nặc Nhi.
Nghe xong nửa câu sau của Lang Sâm, Phỉ Lệ buồn bực bĩu môi. Rõ ràng dáng dấp đàng hoàng, không nghĩ tới lại phúc hắc y hệt Lạp Mạc Nhĩ, hơn nữa còn là hồ ly phúc hắc. Phỉ Lệ bực mình nhìn chằm chằm Lang Sâm, cặp mắt màu tím cũng biến chuyển theo tâm tình Phỉ Lệ mà trở nên thâm thúy, giống như vì sao tản ra hơi thở thuần túy hấp dẫn trí mạng, cái trán hoa Mạn Đà La màu vàng kim lặng lẽ nở rộ một cánh hoa.
Trong tích tắc cả người Phỉ Lệ trở nên yêu mị, chung quanh tự nhiên có một hương thơm như thấm vào ruột gan người ta, không giống mị hương ngọt ngấy của Nặc Nhi, mà nó giống như mùi thơm đến từ nơi sâu nhất trong linh hồn lạnh lùng của nàng. Không quá nồng, nhưng lại quấn quít làm người ta say mê.
Đôi tay Lang Sâm khiếp sợ mà nắm chặt, bờ môi khẽ cong lên kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, khóe mắt chậm rãi lướt qua một giọt nước mắt trong suốt, đã bắt đầu thức tỉnh sao? Huơng vị nhàn nhạt quanh quẩn tim gan, chỉ cần ngửi một lần là sẽ không bao giờ quên, mùi hương này chỉ thuộc về một mình nàng, vốn cho là không bao giờ có thể ngửi thấy một lần nữa, nhưng bây giờ lại một lần nữa quanh quẩn nơi chóp mũi.
Vẫn ấm áp như cũ, Lang Sâm rũ đôi mắt mê người xuống, tất cả đều xảy ra quá nhanh, cho nên Phỉ Lệ cũng không phát hiện được biểu tình xuất hiện trong nháy mắt đó.
"Bởi vì đây là bí mật! Tiểu thư Phỉ Lệ không cần biết, đến lúc ta tự nhiên sẽ mang tiểu thư Phỉ Lệ đi ra ngoài." Lang Sâm thần bí đưa ngón tay trỏ ra nhẹ nhàng chạm lên môi Phỉ Lệ nói.
Sau đó hài lòng nhìn biểu tình khóc rống của Phỉ Lệ, thật không sự là không giống với lúc trước, nhưng hơi thở ấm áp này vẫn như xưa kia, Lang Sâm mỉm cười nhìn Phỉ Lệ, đã bao lâu rồi chưa được nói chuyện với nhau mà không hề có gánh nặng trách nhiệm đè nặng trên vai như bây giờ, ngay cả trước mặt chủ nhân hắn cũng không dám nói chuyện một cách thỏai mái như thế, thủy chung nàng vẫn là đặc biệt đi!
"Ngươi. . . . . . Lang Sâm đúng không! Có người nói ngươi thật sự rất đáng ghét hay không, giảo hoạt y hệt như ma thú Phong Hồ trong rừng rậm, thực sự rất đáng ghét." Phỉ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói với Lang Sâm, cuối cùng vẫn không quên xoay đầu qua một bên, khinh thường Lang Sâm đang nhìn mình.
Phỉ Lệ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lúc này của nàng trẻ con cỡ nào, dù là ở gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng cũng không có vẻ mặt ngây thơ thuần khiết như thế, ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ lại càng không có, bởi vì ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ nàng luôn sắm vai là một nữ tử xinh đẹp, thành thục và giảo hoạt.
Chính bản thân Phỉ Lệ cũng không biết rằng, sự phòng bị đã lặng lẽ biến mất, đó là một loại cảm giác quen thuộc từ sâu tận trong đáy lòng, Lang Sâm sẽ không thương tổn mình, giống như là trực giác của nữ nhân vậy?
"Chưa từng có a! Nếu như đây là lời tán dương của tiểu thư Phỉ Lệ, thì Lang Sâm hết sức cao hứng." Lang Sâm vẫn cười đến không có thiên lý như cũ, ngay cả cặp mắt đen vốn sáng ngời cũng híp lại mà tản ra ánh sáng nhu hòa.
"Biến thái! Không để ý ngươi nữa." Phỉ Lệ thở phì phò xoay người lại, tức giận nằm ở trên chiếc giường lộng lẫy đã từng nằm, nhắm chặt hai mắt, vì bị chọc tức mà khóe miệng vểnh cả lên, làm cho người ta cảm thấy thật sự ngây thơ thuần khiết. Lúc này Phỉ Lệ lại nhớ về những ngày tháng ở cô nhi viện, viện trưởng như người mẹ ruột, sự ấm áp của tất cả mọi người làm Phỉ Lệ hết sức tưởng nhớ.
Tựa hồ như nàng rất quen thuộc với Lang Sâm. Không giống với sự hấp dẫn của Lạp Mạc Nhĩ, làm cho nàng ỷ lại hắn. Giống như lúc mới gặp tiểu Đinh Địch lần đầu tiên. Cái cảm giác ỷ lại khó có thể diễn tả được, khiến Phỉ Lệ vừa cảm thấy xa lạ, nhưng cũng vừa cảm thấy thân thuộc.
"Vậy ta rời đi trước, trên bàn có thức ăn ta chuẩn bị cho nàng, đều là món nàng thích." Trước khi Lang Sâm đi, dặn dò kỹ Phỉ Lệ, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Sau khi Lang Sâm rời đi, Phỉ Lệ mở mắt ra. Khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên lúc này tâm tình của Phỉ Lệ cực kỳ tốt. Loại cảm giác được người khác quan tâm khiến nàng như trở lại gia tộc Đức Cổ Lạp, trở lại bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ. Cảm giác đó thật tốt, Phỉ Lệ mỉm cười nhìn bóng lưng của Lang Sâm rời đi.
Yên tâm thoải mái ăn thức ăn Lang Sâm chuẩn bị cho mình, về chuyện Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ cũng không có lo lắng nữa, mặc dù chưa bao giờ chứng kiến nhưng nàng biết Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối không phải vô hại như bề ngoài nho nhã của hắn, tuy Phỉ Lệ chưa từng nói ra, nhưng vô luận là Tạp Môn hay tiểu Đinh Địch cũng rất kiêng kỵ Lạp Mạc Nhĩ, đó là bản năng sợ hãi cùng kiêng kỵ khi đối mặt với cường giả. Cho nên Phỉ Lệ không hề lo lắng Lạp Mạc Nhĩ gặp chuyện không may, ngược lại có chút lo lắng Mai Lạc và Mạc Ny Tạp.
Nữ nhân đáng thương đó, hi vọng sẽ không giống như Ma Ti, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không nhường Lạp Mạc Nhĩ cho nàng ta, dù nàng rất có cảm tình với Mạc Ny Tạp, nhưng nếu là chuyện về Lạp Mạc Nhĩ, đừng nói là cửa chính, mà ngay cả cửa sổ Phỉ Lệ cũng không muốn mở cho nàng ta.
Giống như chỉ là một không gian, một không gian thuần túy ngăn cách Phỉ Lệ với bên ngoài.
"Có ai không?" Phỉ Lệ nhẹ giọng hô, đôi mắt màu tím cẩn thận xem xét động tĩnh chung quanh. Cuối cùng trí nhớ dừng lại ở thời điểm thấy Lạp Mạc Nhĩ và Nặc Nhi thân mật ôm nhau, sau đó tâm tình của mình trở nên hết sức nóng nảy, rồi đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân, hắn hỏi mình có nguyện ý đi cùng hắn hay không, sau khi mình đồng ý đi với hắn, thì không biết những chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.
"Tiểu thư Phỉ Lệ đã tỉnh lại rồi sao, còn nhanh hơn ta nghĩ cơ đấy." Thân hình cao to của Lang Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Phỉ Lệ, ngũ quan đoan chính cùng tóc tai chỉnh tề, làm Lang Sâm càng thêm cuốn hút. Cộng thêm cặp mắt màu đen kia, làm người ta không thể giận hắn được, giống như tất cả những chuyện hắn đang làm đều là hợp lý, Phỉ Lệ cười khổ lắc đầu một cái, vứt hết những suy nghĩ không thể giải thích được trong lòng đi, nàng tựa hồ cũng không biết nam nhân này, chỉ gặp qua một lần, mà đã cảm giác này, thật là lạ.
"Là ngươi dẫn ta tới nơi này sao? Đây là địa phương nào? Còn nữa, ngươi là ai?" Phỉ Lệ liên tiếp hỏi Lang Sâm, mặc dù không biết nam nhân trước mắt này có ý muốn thương tổn mình hay không, nhưng đối với hoàn cảnh xa lạ cũng sẽ tạo ra phản ứng theo bản năng mà hỏi lại.
Phỉ Lệ tò mò quan sát nam tử trung niên mắt đen tóc đen trước mắt, hai bên trán có căp sừng nho nhỏ trồi lên, hơn nữa bàn tay to của hắn vô cùng trắng, tất cả đều nói cho Phỉ Lệ biết người nam nhân trước mắt này tuyệt đối không phải là người bình thường, nàng không hiểu rõ hết chủng tộc của Đại lục Phi Long, nhưng điều duy nhất nàng có thể khẳng định chính là ở Đại lục Phi Long tuyệt đối không có chủng tộc nào có sừng trên đầu, dĩ nhiên ngoại trừ Long tộc ra, chỉ là sừng của Long tộc tuyệt đối sẽ không giấu đi, hoặc là để lộ liễu cả ra bên ngoài như thế, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng không thể là sừng của Long tộc được, như vậy chỉ còn một cách giải thích cuối cùng. Đó chính là người này không phải người của Đại lục Phi Long, hoặc là người của Ma giới hoặc là người của Minh giới. Phỉ Lệ vừa nghĩ tới đây, hơi thở trong nguời đột nhiên trở nên nồng đậm lên, trong trong khoảng thời gian đi rèn luyện cùng Lạp Mạc Nhĩ, nàng đã thành công đột phá bình chướng của Đại Ma Đạo Sĩ, dù chưa đạt tới Pháp Thánh, nhưng chỉ với ma pháp tam hệ của nàng, cùng với Phục Hợp ma pháp cũng có thể liều mạng quyết đấu một phen với cường giả Pháp Thánh.
Sở dĩ chậm chạp chưa ra tay, là bởi vì Phỉ Lệ nhìn không thấu thực lực của nam nhân này, ngay cả trước mặt gia gia Mạt Đức nàng cũng không có cảm giác quỷ dị này, hắn cho nàng cảm giác rất giống với Lạp Mạc Nhĩ, còn có hai người bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ nữa, đứng ở trước mặt bọn hắn dù mình có ma lực cao cỡ nào cũng là vô ích. Cái cảm giác vô lực làm cho người ta cực kỳ khó chịu, đây cũng chính là lý do tại sao hễ cứ khi nào có cơ hội Phỉ Lệ liền chộp lấy để trêu cợt Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc.
"Tiểu thư Phỉ Lệ, ta có thể giải đáp từng vấn đề nàng hỏi, còn nữa nàng không cần lo lắng, bởi vì ta sẽ không hại nàng. Đầu tiên cho phép ta tự giới thiệu mình. Tên của ta là Lang Sâm, về phần cái chỗ này, nó là không gian độc lập do ta tạo ra, trừ ta ra ai cũng không thể tiếp xúc với không gian độc lập, ( dĩ nhiên nếu thực lực cao cường, cũng có thể phá giải, nhưng những lời này Lang Sâm cũng không muốn nói ra. ) về phần vì sao ta muốn dẫn nàng tới nơi này, bởi vì đây là nguyện vọng của tiểu thư Phỉ Lệ không phải sao?" Lang Sâm tao nhã giải thích từng câu hỏi của Phỉ Lệ, hóa ra khi nàng cẩn thận như thế cũng thật đáng yêu.
Quả nhiên sau khi chuyển thế, rất nhiều tính cách trước kia cũng thay đổi theo, nếu là trước kia biểu tình như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên khuôn mặt của nàng, bởi vì nàng luôn là một người vừa lạnh lùng vừa cô độc đứng ở trên ngọn núi cao nhất của thế giới, tất cả mọi người chỉ có thể lặng lẽ ngước nhìn bóng dáng của nàng. Ngay cả chủ nhân cũng không ngoại lệ, nhưng mà bây giờ tiểu thư Phỉ Lệ lại khác, nàng tốt hơn rất nhiều so với trước kia, ít nhất bây giờ nàng cũng sẽ không hờ hững nhìn bọn họ.
"Vậy ta có thể đi ra ngoài không? Lang Sâm." Mặc dù Lang Sâm nói là sẽ không làm hại mình, nhưng Phỉ Lệ vẫn cẩn thận phòng bị hắn, hắn không có hơi thở nguy hiểm, nhưng chung quanh vẫn tràn ngập sự hắc ám, ngay cả mình là thành viên trực hệ của Đức Cổ Lạp, cũng có chút không chịu nổi.
Trên người nồng nặc hơi thở hắc ám, trừ bỏ thể chất bên ngoài ra, còn có một điều nữa chính là nam nhân này đến từ trong bóng tối, chỉ có người sống trong bóng tối thì trên thân thể mới có mùi hắc ám nồng đậm như thế, đó là linh hồn đến từ sâu thẳm trong bóng tối, hơn nữa Lang Sâm còn không hề che giấu chút nào mà cứ để lộ ra ở trước mặt Phỉ Lệ, làm hơi thở hắc ám và khát máu đó càng thêm nồng đậm.
"A! Dĩ nhiên là có thể, chỉ là không phải bây giờ!" Lang Sâm mỉm cười gật đầu, hắn cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, mặc kệ là chuyện gì, không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân, mà là từ sâu thẳm trong xuơng cốt, cho dù bọn hắn đến từ bóng tối cũng sẽ không cự tuyệt nàng.
"Ơ! Tại sao bây giờ không thể?" Lúc Phỉ Lệ nghe được nửa câu đầu, hết sức vui vẻ, dù sao chuyện của Lạp Mạc Nhĩ nàng vẫn chưa biết rõ, ngày đó thần sắc của Lạp Mạc Nhĩ rất không thích hợp, chỉ là lúc nhìn thấy hắn ôm Nặc Nhi, ghen tuông tự nhiên dâng lên, trong lúc nhất thời cả lòng rối loạn, nhưng bây giờ nhìn lại hình như chuyện không như mình nghĩ, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ kiêu ngạo, nên tuyệt đối sẽ không ủy khuất mình làm loại chuyện đó, lý do còn lại đó chính là sợ Nặc Nhi thương tổn mình, cho nên Lạp Mạc Nhĩ mới thay đổi kế hoạch ban đầu mà tiếp cận Nặc Nhi.
Nghe xong nửa câu sau của Lang Sâm, Phỉ Lệ buồn bực bĩu môi. Rõ ràng dáng dấp đàng hoàng, không nghĩ tới lại phúc hắc y hệt Lạp Mạc Nhĩ, hơn nữa còn là hồ ly phúc hắc. Phỉ Lệ bực mình nhìn chằm chằm Lang Sâm, cặp mắt màu tím cũng biến chuyển theo tâm tình Phỉ Lệ mà trở nên thâm thúy, giống như vì sao tản ra hơi thở thuần túy hấp dẫn trí mạng, cái trán hoa Mạn Đà La màu vàng kim lặng lẽ nở rộ một cánh hoa.
Trong tích tắc cả người Phỉ Lệ trở nên yêu mị, chung quanh tự nhiên có một hương thơm như thấm vào ruột gan người ta, không giống mị hương ngọt ngấy của Nặc Nhi, mà nó giống như mùi thơm đến từ nơi sâu nhất trong linh hồn lạnh lùng của nàng. Không quá nồng, nhưng lại quấn quít làm người ta say mê.
Đôi tay Lang Sâm khiếp sợ mà nắm chặt, bờ môi khẽ cong lên kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, khóe mắt chậm rãi lướt qua một giọt nước mắt trong suốt, đã bắt đầu thức tỉnh sao? Huơng vị nhàn nhạt quanh quẩn tim gan, chỉ cần ngửi một lần là sẽ không bao giờ quên, mùi hương này chỉ thuộc về một mình nàng, vốn cho là không bao giờ có thể ngửi thấy một lần nữa, nhưng bây giờ lại một lần nữa quanh quẩn nơi chóp mũi.
Vẫn ấm áp như cũ, Lang Sâm rũ đôi mắt mê người xuống, tất cả đều xảy ra quá nhanh, cho nên Phỉ Lệ cũng không phát hiện được biểu tình xuất hiện trong nháy mắt đó.
"Bởi vì đây là bí mật! Tiểu thư Phỉ Lệ không cần biết, đến lúc ta tự nhiên sẽ mang tiểu thư Phỉ Lệ đi ra ngoài." Lang Sâm thần bí đưa ngón tay trỏ ra nhẹ nhàng chạm lên môi Phỉ Lệ nói.
Sau đó hài lòng nhìn biểu tình khóc rống của Phỉ Lệ, thật không sự là không giống với lúc trước, nhưng hơi thở ấm áp này vẫn như xưa kia, Lang Sâm mỉm cười nhìn Phỉ Lệ, đã bao lâu rồi chưa được nói chuyện với nhau mà không hề có gánh nặng trách nhiệm đè nặng trên vai như bây giờ, ngay cả trước mặt chủ nhân hắn cũng không dám nói chuyện một cách thỏai mái như thế, thủy chung nàng vẫn là đặc biệt đi!
"Ngươi. . . . . . Lang Sâm đúng không! Có người nói ngươi thật sự rất đáng ghét hay không, giảo hoạt y hệt như ma thú Phong Hồ trong rừng rậm, thực sự rất đáng ghét." Phỉ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói với Lang Sâm, cuối cùng vẫn không quên xoay đầu qua một bên, khinh thường Lang Sâm đang nhìn mình.
Phỉ Lệ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lúc này của nàng trẻ con cỡ nào, dù là ở gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng cũng không có vẻ mặt ngây thơ thuần khiết như thế, ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ lại càng không có, bởi vì ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ nàng luôn sắm vai là một nữ tử xinh đẹp, thành thục và giảo hoạt.
Chính bản thân Phỉ Lệ cũng không biết rằng, sự phòng bị đã lặng lẽ biến mất, đó là một loại cảm giác quen thuộc từ sâu tận trong đáy lòng, Lang Sâm sẽ không thương tổn mình, giống như là trực giác của nữ nhân vậy?
"Chưa từng có a! Nếu như đây là lời tán dương của tiểu thư Phỉ Lệ, thì Lang Sâm hết sức cao hứng." Lang Sâm vẫn cười đến không có thiên lý như cũ, ngay cả cặp mắt đen vốn sáng ngời cũng híp lại mà tản ra ánh sáng nhu hòa.
"Biến thái! Không để ý ngươi nữa." Phỉ Lệ thở phì phò xoay người lại, tức giận nằm ở trên chiếc giường lộng lẫy đã từng nằm, nhắm chặt hai mắt, vì bị chọc tức mà khóe miệng vểnh cả lên, làm cho người ta cảm thấy thật sự ngây thơ thuần khiết. Lúc này Phỉ Lệ lại nhớ về những ngày tháng ở cô nhi viện, viện trưởng như người mẹ ruột, sự ấm áp của tất cả mọi người làm Phỉ Lệ hết sức tưởng nhớ.
Tựa hồ như nàng rất quen thuộc với Lang Sâm. Không giống với sự hấp dẫn của Lạp Mạc Nhĩ, làm cho nàng ỷ lại hắn. Giống như lúc mới gặp tiểu Đinh Địch lần đầu tiên. Cái cảm giác ỷ lại khó có thể diễn tả được, khiến Phỉ Lệ vừa cảm thấy xa lạ, nhưng cũng vừa cảm thấy thân thuộc.
"Vậy ta rời đi trước, trên bàn có thức ăn ta chuẩn bị cho nàng, đều là món nàng thích." Trước khi Lang Sâm đi, dặn dò kỹ Phỉ Lệ, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Sau khi Lang Sâm rời đi, Phỉ Lệ mở mắt ra. Khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên lúc này tâm tình của Phỉ Lệ cực kỳ tốt. Loại cảm giác được người khác quan tâm khiến nàng như trở lại gia tộc Đức Cổ Lạp, trở lại bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ. Cảm giác đó thật tốt, Phỉ Lệ mỉm cười nhìn bóng lưng của Lang Sâm rời đi.
Yên tâm thoải mái ăn thức ăn Lang Sâm chuẩn bị cho mình, về chuyện Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ cũng không có lo lắng nữa, mặc dù chưa bao giờ chứng kiến nhưng nàng biết Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối không phải vô hại như bề ngoài nho nhã của hắn, tuy Phỉ Lệ chưa từng nói ra, nhưng vô luận là Tạp Môn hay tiểu Đinh Địch cũng rất kiêng kỵ Lạp Mạc Nhĩ, đó là bản năng sợ hãi cùng kiêng kỵ khi đối mặt với cường giả. Cho nên Phỉ Lệ không hề lo lắng Lạp Mạc Nhĩ gặp chuyện không may, ngược lại có chút lo lắng Mai Lạc và Mạc Ny Tạp.
Nữ nhân đáng thương đó, hi vọng sẽ không giống như Ma Ti, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không nhường Lạp Mạc Nhĩ cho nàng ta, dù nàng rất có cảm tình với Mạc Ny Tạp, nhưng nếu là chuyện về Lạp Mạc Nhĩ, đừng nói là cửa chính, mà ngay cả cửa sổ Phỉ Lệ cũng không muốn mở cho nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.