Chương 40
Hoa tím dại
05/09/2017
Chương 40.
-Ba xin lỗi.
Băng Du nhẹ nhàng đến bên cạnh ông, cô nắm lấy bàn tay của ông.
-Ba cứu mạng con lúc nhỏ, nuôi nấng con nên người, cho con ăn học, người khác có cái gì ba cũng cho con cái đó. Từ trước đến giờ, con chưa bao giờ hoài nghi ba không phải là ba ruột của con cho nên khi xảy ra chuyện kia con đã vô cùng sốc. Ba mẹ không có lỗi gì với con cả, ngược lại chính là con, con không thể chăm sóc cha mẹ lúc tuổi già, ngược lại còn có thể như thế này.
Cô bật khóc ôm lấy ông. Ông Thịnh cũng không thể kìm được nước mắt, nhiều năm qua xem cô như con gái ruột chăm sóc thương yêu, lại không nghĩ đến số của cô có thể khổ như vậy.
-Xin con hãy vì mọi người mà tiếp tục sống tiếp.
-Ba ơi, con cũng muốn sống, con cũng muốn sống, con sợ lắm.
Nỗi sợ hãi về cái chết cô cố gắng kìm nén bây giờ bất chợt bùng lên. Cô không biết cái chết như thế nào, không biết bên kia sự sống là những gì nhưng chỉ cần nghĩ đến quãng đường sau này không thể cùng nắm tay Lập Khiêm đi tiếp, ba mẹ nuôi sẽ sống quãng đời sau cuối không có con cái là bỗng chốc cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nếu như ông trời có thể rộng lượng, hào phóng hơn một chút với cô thì thật tốt. Sao điều chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết lại có thể đến với cô, không phải nói nữ chính sẽ khỏi bệnh nắm tay nam chính hạnh phúc đến cuối đời sao? Sao cô lại chỉ có thể hoặc chết hoặc tàn tật đến cuối đời? Cô không cần làm nữ chính, nhưng xin ai đó giúp cô, giúp cô được sống, được mạnh khỏe đến cuối đời
-Cô Thiên Hà còn quá nhỏ, chúng tôi không đủ tự tin để giao công ty cho cô ấy giải quyết, Hoặc là đợi cậu Nam về, hoặc là đợi chủ tịch tỉnh lại.
-Gia đình chúng tôi gặp sự cố bất hạnh, chủ tịch không xác định được bao giờ sẽ tỉnh lại, còn Chính Nam tôi nghe thông báo từ phía cảnh sát, thật bất hạnh có lẽ đã mất trong một vụ cháy ở quán Bar, còn đợi xét nghiệm từ cảnh sát. Cũng chỉ là bất đắc dĩ mới nghĩ đến đưa Thiên Hà lên chức tổng giám đốc.
Bà Lam vừa gạt lệ vừa phản bác lại ý kiến của hội đồng quản trị. Căn phòng họp sang trọng bỗng chốc nặng nề hẳn. Các vị cổ đông đầu hai mái tóc ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
-Tôi từng tham gia vào công ty, trong khoảng thời gian này sẽ tận lực bồi dưỡng Thiên Hà sẽ không để cho các vị lo lắng, dù sao bây giờ chỉ còn lại một người họ Hoàng có khả năng lãnh đạo là Thiên Hà.
Không khí trầm lắng một lúc, một vị cổ đông gật đầu lên tiếng.
-Vậy chúng tôi cho cô ấy thời gian một tháng để thử việc, nếu như cô ấy không hoàn thành được công việc theo yêu cầu, chúng tôi đanh phải bàn bạc lại.
-Được, cứ như vậy đi, mong các vị hỗ trợ cho Thiên Hà của chúng tôi.
Mọi người nói chuyện xã giao vài câu rồi tan họp, mẹ con Thiên Hà nhìn nhau.
-Mẹ chuyện của anh hai là thật sao?
-Mẹ còn đợi xác nhận bên phía cảnh sát.
-Vậy chuyện học đại học của con?
Bà Lam nhắm mắt lại thở dài.
-đây là tất cả của ba con, tâm huyết, phấn đấu cả đời của ba con. Con nhẫn tâm để nó rơi vào tay người khác hoặc là phá sản sao?
-Con sẽ cố gắng. Con đến văn phòng trước đây.
Bà Lam gật đầu cho con gái bước ra khỏi phòng họp. Nhìn một vòng khắp phòng họp ánh mắt của bà lại hướng đến chiếc ghế chủ tịch ở chính giữa.
-Hahaha, đến cuối cùng thì nơi này cũng thuộc về mẹ con tôi. Đừng trách tôi chia rẻ gia đình các người, là các người hủy hoại đi tuổi thanh xuân của tôi trước.
19 năm trước
-Hồng Lam, bạn về nước rồi sao?
Bích Diệu dắt tay con trai cưng bước ra sân của biệt thự nhìn bạn thân đã lâu chưa gặp.
-Cậu kết hôn rồi sao?
Bích Diệu lại một lần nữa kinh ngạc nhìn bụng bầu đã lộ ra của Hồng Lam. Hồng Lam đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô rơi nước mắt.
-Mình xin lỗi cậu, mình xin lỗi cậu, Xin cậu buông tha cho anh Hải.
-Hả?
Bích Diệu ngạc nhiên, cuống quýt nhìn Hồng Lam đang quỳ trước mặt mình.
-Cậu, đứa bé này, đứa bé này.
-Đúng vậy, nó là con của mình cùng anh Hải lúc anh ấy sang Anh công tác. Xin lỗi cậu.
-Cậu đứng lên đi, mình không thể tin được, mau đứng lên rồi nói rõ ràng đi.
Bích Diệu đỡ Hồng Lam đứng dậy, nhưng mà lại vô tình làm Hồng Lam ngã xuống sân.
-Em làm gì vậy, cô ấy đang mang thai.
-Chẳng lẽ đây là thật sao?
Cô nhìn người chồng yêu quý của mình đang ôm một người phụ nữa khác ngay trước mặt mình như chợt hiểu ra điều gì đó.
-Anh xin lỗi, anh định nói với em sớm hơn, chúng ta ly hôn đi, là lỗi ở anh, không liên quan đến Lam, em đừng trách cô ấy.
-Anh đến bên cô ấy, còn mẹ con tôi phải làm thế nào bây gờ?
-Em có thể tiếp tục cuộc sống nhưng cô ấy không thể, cô ấy cần anh hơn.
-Hoàng Chính Hải, tôi là mắt mù, óc bả đậu mới tin tưởng loại người qua cầu rút ván như anh.
-Ba xin lỗi.
Băng Du nhẹ nhàng đến bên cạnh ông, cô nắm lấy bàn tay của ông.
-Ba cứu mạng con lúc nhỏ, nuôi nấng con nên người, cho con ăn học, người khác có cái gì ba cũng cho con cái đó. Từ trước đến giờ, con chưa bao giờ hoài nghi ba không phải là ba ruột của con cho nên khi xảy ra chuyện kia con đã vô cùng sốc. Ba mẹ không có lỗi gì với con cả, ngược lại chính là con, con không thể chăm sóc cha mẹ lúc tuổi già, ngược lại còn có thể như thế này.
Cô bật khóc ôm lấy ông. Ông Thịnh cũng không thể kìm được nước mắt, nhiều năm qua xem cô như con gái ruột chăm sóc thương yêu, lại không nghĩ đến số của cô có thể khổ như vậy.
-Xin con hãy vì mọi người mà tiếp tục sống tiếp.
-Ba ơi, con cũng muốn sống, con cũng muốn sống, con sợ lắm.
Nỗi sợ hãi về cái chết cô cố gắng kìm nén bây giờ bất chợt bùng lên. Cô không biết cái chết như thế nào, không biết bên kia sự sống là những gì nhưng chỉ cần nghĩ đến quãng đường sau này không thể cùng nắm tay Lập Khiêm đi tiếp, ba mẹ nuôi sẽ sống quãng đời sau cuối không có con cái là bỗng chốc cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nếu như ông trời có thể rộng lượng, hào phóng hơn một chút với cô thì thật tốt. Sao điều chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết lại có thể đến với cô, không phải nói nữ chính sẽ khỏi bệnh nắm tay nam chính hạnh phúc đến cuối đời sao? Sao cô lại chỉ có thể hoặc chết hoặc tàn tật đến cuối đời? Cô không cần làm nữ chính, nhưng xin ai đó giúp cô, giúp cô được sống, được mạnh khỏe đến cuối đời
-Cô Thiên Hà còn quá nhỏ, chúng tôi không đủ tự tin để giao công ty cho cô ấy giải quyết, Hoặc là đợi cậu Nam về, hoặc là đợi chủ tịch tỉnh lại.
-Gia đình chúng tôi gặp sự cố bất hạnh, chủ tịch không xác định được bao giờ sẽ tỉnh lại, còn Chính Nam tôi nghe thông báo từ phía cảnh sát, thật bất hạnh có lẽ đã mất trong một vụ cháy ở quán Bar, còn đợi xét nghiệm từ cảnh sát. Cũng chỉ là bất đắc dĩ mới nghĩ đến đưa Thiên Hà lên chức tổng giám đốc.
Bà Lam vừa gạt lệ vừa phản bác lại ý kiến của hội đồng quản trị. Căn phòng họp sang trọng bỗng chốc nặng nề hẳn. Các vị cổ đông đầu hai mái tóc ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
-Tôi từng tham gia vào công ty, trong khoảng thời gian này sẽ tận lực bồi dưỡng Thiên Hà sẽ không để cho các vị lo lắng, dù sao bây giờ chỉ còn lại một người họ Hoàng có khả năng lãnh đạo là Thiên Hà.
Không khí trầm lắng một lúc, một vị cổ đông gật đầu lên tiếng.
-Vậy chúng tôi cho cô ấy thời gian một tháng để thử việc, nếu như cô ấy không hoàn thành được công việc theo yêu cầu, chúng tôi đanh phải bàn bạc lại.
-Được, cứ như vậy đi, mong các vị hỗ trợ cho Thiên Hà của chúng tôi.
Mọi người nói chuyện xã giao vài câu rồi tan họp, mẹ con Thiên Hà nhìn nhau.
-Mẹ chuyện của anh hai là thật sao?
-Mẹ còn đợi xác nhận bên phía cảnh sát.
-Vậy chuyện học đại học của con?
Bà Lam nhắm mắt lại thở dài.
-đây là tất cả của ba con, tâm huyết, phấn đấu cả đời của ba con. Con nhẫn tâm để nó rơi vào tay người khác hoặc là phá sản sao?
-Con sẽ cố gắng. Con đến văn phòng trước đây.
Bà Lam gật đầu cho con gái bước ra khỏi phòng họp. Nhìn một vòng khắp phòng họp ánh mắt của bà lại hướng đến chiếc ghế chủ tịch ở chính giữa.
-Hahaha, đến cuối cùng thì nơi này cũng thuộc về mẹ con tôi. Đừng trách tôi chia rẻ gia đình các người, là các người hủy hoại đi tuổi thanh xuân của tôi trước.
19 năm trước
-Hồng Lam, bạn về nước rồi sao?
Bích Diệu dắt tay con trai cưng bước ra sân của biệt thự nhìn bạn thân đã lâu chưa gặp.
-Cậu kết hôn rồi sao?
Bích Diệu lại một lần nữa kinh ngạc nhìn bụng bầu đã lộ ra của Hồng Lam. Hồng Lam đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô rơi nước mắt.
-Mình xin lỗi cậu, mình xin lỗi cậu, Xin cậu buông tha cho anh Hải.
-Hả?
Bích Diệu ngạc nhiên, cuống quýt nhìn Hồng Lam đang quỳ trước mặt mình.
-Cậu, đứa bé này, đứa bé này.
-Đúng vậy, nó là con của mình cùng anh Hải lúc anh ấy sang Anh công tác. Xin lỗi cậu.
-Cậu đứng lên đi, mình không thể tin được, mau đứng lên rồi nói rõ ràng đi.
Bích Diệu đỡ Hồng Lam đứng dậy, nhưng mà lại vô tình làm Hồng Lam ngã xuống sân.
-Em làm gì vậy, cô ấy đang mang thai.
-Chẳng lẽ đây là thật sao?
Cô nhìn người chồng yêu quý của mình đang ôm một người phụ nữa khác ngay trước mặt mình như chợt hiểu ra điều gì đó.
-Anh xin lỗi, anh định nói với em sớm hơn, chúng ta ly hôn đi, là lỗi ở anh, không liên quan đến Lam, em đừng trách cô ấy.
-Anh đến bên cô ấy, còn mẹ con tôi phải làm thế nào bây gờ?
-Em có thể tiếp tục cuộc sống nhưng cô ấy không thể, cô ấy cần anh hơn.
-Hoàng Chính Hải, tôi là mắt mù, óc bả đậu mới tin tưởng loại người qua cầu rút ván như anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.