Chương 39: Nếu em chết trên bàn mổ thì sao?
Hoa tím dại
18/08/2017
Chương 39
Anh Thư sắp xếp ổn thỏa đưa Chính Nam lên căn phòng mới. Cô tựa người trước giường ngắm gương mặt đang ngủ say kia
-Minh, cậu chăm sóc anh ấy cho kỹ, có việc gì phải báo cho mình ngay lập tức.
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó nhìn vào Minh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, nguy hiểm cảnh cáo tên háo sắc kia.
-Cậu đừng có thừa dịp mình không ở đây mà chấm mút anh ấy, đừng có bị sắc đẹp làm lóa mắt lên.
Người nào đó hai mắt nhìn trai đẹp cũng giận dữ phản ứng.
-Nhìn một chút thì đã sao? Đẹp thế ngu gì mà không nhỉ? Cậu đúng là không phải phụ nữ. Đúng rồi, cậu có đi dự đám cưới của đôi gian phu dâm phụ kia không?
Anh Thư hất mặt nhìn lên tường nhà tỏ vẻ anh hùng khí phách.
-Đi, tất nhiên là đi. Phải ăn mặt thật đẹp sau đó cười nhạo vòng hai quá khổ của cô ta trước mặt mọi người. Một kích phá nát đám cưới của họ.
Minh cười nhạo nhìn người nào đó tự xướng.
-Nếu như là người ngoài họ đương nhiên tin là cậu sẽ làm như vậy, tớ là bạn cậu bao nhiêu năm, chuyện này cậu chắc chắn sẽ không làm được. Cái bộ não chỉ có y học của cậu mà ra trận chỉ sợ bị con hồ ly tinh kia làm cho khóc đến quên đường về, rồi lại,...
Minh cảm thấy không khí cô đặc lại nhìn về phía Thư, chí khí của cô như bong bóng bị thủng biến đi đâu mất, biết mình đang sát muối lên vết thương của cô nên Minh thức thời dừng lại.
-Được rồi, cậu đừng có mà xị mặt thế kia, mình sẽ chăm sóc mỹ nam này thật cẩn thận cho cậu, nhất định sẽ không chấm mút anh ta.
-Vậy nhờ cậu, buổi tối nếu năm giờ mà chưa thấy mình về cậu cứ truyền chất dinh dưỡng cho anh ấy.
Minh gật đầu tỏ vẻ đã nhớ sau đó tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, đi lấy thuốc cùng chất dinh dưỡng ở trên xe.
Bệnh viện
-Chẳng lẽ ông ấy thật sự không thể giúp con tôi sao?
Ông Thịnh đau khổ nắm lấy đôi tay của viện trưởng, Lập Khiêm bên cạnh chỉ lặng người ngồi trên ghế sô pha không thể nói gì được.
-Chúng ta là đồng nghiệp, ông cũng là bác sĩ đương nhiên sẽ hiểu rõ tình trạng của con gái mình. Giáo sư Thomas cũng là thầy của tôi, đương nhiên ông ấy cũng sẽ nể tình tôi mà điều trị cho con bé. Nhưng mà thầy đã già rồi, mắt của ông không thể thực hiện được ca phẫu thuật này. Thầy cũng đã nói cho dù thầy có chấp nhận ca này cũng không thể chắc chắn được, khối u đã chèn đến mắt và tai rồi, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến mù lòa và điếc. Phẫu thuật thành công nhất cũng sẽ để lại di chứng này, nhưng tỷ lệ chết trên bàn mổ quả thật rất cao. Cần suy nghĩ cho thật kĩ, nếu cố gắng có thể thêm được nửa năm.
-Chỉ cần người còn sống, chuyện gì tôi cũng có thể chấp nhận được.
Lập Khiêm nhắm mắt lại chậm rãi nói ra, chỉ có anh mới biết, quyết định này đau khổ thế nào anh mới có thể nói ra miệng được, anh biết để Băng Du tiếp tục sống mà không có đôi mắt và tai thì chẳng khác nào giết chết một nữa cô ấy, huống hồ đối với mỹ thuật cô có bao nhiêu tâm huyết, cả cuộc đời này không thể cầm cọ vẽ chính là nhát dao trí mạng với cô ấy.
-Không cần phẫu thuật. Em sẽ không phẫu thuật.
-Ngọc Hân
-Băng Du
Ông Thịnh và Lập Khiêm giật mình nhìn cô bỗng dưng xuất hiện trước cánh cửa phòng viện trưởng.
-Em biết chuyện này rồi, chỉ là chưa có dịp nói cho mọi người, em cũng đã liên lạc với giáo sư Thomas trước đó rồi.
Băng Du bước vào bên trong thản nhiên ngồi xuống chiếc sô pha còn trống.
-Tất cả mọi thứ sẽ có cách giải quyết, anh nhất định tìm được người có thể cứu em.
Cô cười nhẹ đáy mắt không giấu nổi sự đau khổ, có thể sống ai lại không muốn.
-Anh có thể chấp nhận em ở bên cạnh anh, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được. Nhưng mà em không thể. Không biết anh đang nói gì, không thể nhìn thấy anh, tất cả chỉ là màu đen, là sự im lặng. Em không thể sống như vậy được. Anh biết em đối với hội họa là đam mê thấm sâu vào máu tủy, em sẽ ra sao nếu cả cuộc đời không thể cầm cọ vẽ được.
-Vậy em vì bản thân mình mà có thể để lại tất cả mọi người mà ra đi sao?
-Vậy nếu em chết trên bàn mổ thì sao? Không cần đến nửa năm, chỉ cần một đêm là em sẽ mãi ra đi. Như vậy anh có thể chấp nhận được sao?
Cả phòng bệnh lập tức im lặng.
-Sẽ không đâu.
Lập Khiêm ngơ ngác tự bào chữa cho tất cả những điều tồi tệ có thể xảy ra. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng viện trưởng trong vô thức.
Anh Thư sắp xếp ổn thỏa đưa Chính Nam lên căn phòng mới. Cô tựa người trước giường ngắm gương mặt đang ngủ say kia
-Minh, cậu chăm sóc anh ấy cho kỹ, có việc gì phải báo cho mình ngay lập tức.
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó nhìn vào Minh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, nguy hiểm cảnh cáo tên háo sắc kia.
-Cậu đừng có thừa dịp mình không ở đây mà chấm mút anh ấy, đừng có bị sắc đẹp làm lóa mắt lên.
Người nào đó hai mắt nhìn trai đẹp cũng giận dữ phản ứng.
-Nhìn một chút thì đã sao? Đẹp thế ngu gì mà không nhỉ? Cậu đúng là không phải phụ nữ. Đúng rồi, cậu có đi dự đám cưới của đôi gian phu dâm phụ kia không?
Anh Thư hất mặt nhìn lên tường nhà tỏ vẻ anh hùng khí phách.
-Đi, tất nhiên là đi. Phải ăn mặt thật đẹp sau đó cười nhạo vòng hai quá khổ của cô ta trước mặt mọi người. Một kích phá nát đám cưới của họ.
Minh cười nhạo nhìn người nào đó tự xướng.
-Nếu như là người ngoài họ đương nhiên tin là cậu sẽ làm như vậy, tớ là bạn cậu bao nhiêu năm, chuyện này cậu chắc chắn sẽ không làm được. Cái bộ não chỉ có y học của cậu mà ra trận chỉ sợ bị con hồ ly tinh kia làm cho khóc đến quên đường về, rồi lại,...
Minh cảm thấy không khí cô đặc lại nhìn về phía Thư, chí khí của cô như bong bóng bị thủng biến đi đâu mất, biết mình đang sát muối lên vết thương của cô nên Minh thức thời dừng lại.
-Được rồi, cậu đừng có mà xị mặt thế kia, mình sẽ chăm sóc mỹ nam này thật cẩn thận cho cậu, nhất định sẽ không chấm mút anh ta.
-Vậy nhờ cậu, buổi tối nếu năm giờ mà chưa thấy mình về cậu cứ truyền chất dinh dưỡng cho anh ấy.
Minh gật đầu tỏ vẻ đã nhớ sau đó tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, đi lấy thuốc cùng chất dinh dưỡng ở trên xe.
Bệnh viện
-Chẳng lẽ ông ấy thật sự không thể giúp con tôi sao?
Ông Thịnh đau khổ nắm lấy đôi tay của viện trưởng, Lập Khiêm bên cạnh chỉ lặng người ngồi trên ghế sô pha không thể nói gì được.
-Chúng ta là đồng nghiệp, ông cũng là bác sĩ đương nhiên sẽ hiểu rõ tình trạng của con gái mình. Giáo sư Thomas cũng là thầy của tôi, đương nhiên ông ấy cũng sẽ nể tình tôi mà điều trị cho con bé. Nhưng mà thầy đã già rồi, mắt của ông không thể thực hiện được ca phẫu thuật này. Thầy cũng đã nói cho dù thầy có chấp nhận ca này cũng không thể chắc chắn được, khối u đã chèn đến mắt và tai rồi, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến mù lòa và điếc. Phẫu thuật thành công nhất cũng sẽ để lại di chứng này, nhưng tỷ lệ chết trên bàn mổ quả thật rất cao. Cần suy nghĩ cho thật kĩ, nếu cố gắng có thể thêm được nửa năm.
-Chỉ cần người còn sống, chuyện gì tôi cũng có thể chấp nhận được.
Lập Khiêm nhắm mắt lại chậm rãi nói ra, chỉ có anh mới biết, quyết định này đau khổ thế nào anh mới có thể nói ra miệng được, anh biết để Băng Du tiếp tục sống mà không có đôi mắt và tai thì chẳng khác nào giết chết một nữa cô ấy, huống hồ đối với mỹ thuật cô có bao nhiêu tâm huyết, cả cuộc đời này không thể cầm cọ vẽ chính là nhát dao trí mạng với cô ấy.
-Không cần phẫu thuật. Em sẽ không phẫu thuật.
-Ngọc Hân
-Băng Du
Ông Thịnh và Lập Khiêm giật mình nhìn cô bỗng dưng xuất hiện trước cánh cửa phòng viện trưởng.
-Em biết chuyện này rồi, chỉ là chưa có dịp nói cho mọi người, em cũng đã liên lạc với giáo sư Thomas trước đó rồi.
Băng Du bước vào bên trong thản nhiên ngồi xuống chiếc sô pha còn trống.
-Tất cả mọi thứ sẽ có cách giải quyết, anh nhất định tìm được người có thể cứu em.
Cô cười nhẹ đáy mắt không giấu nổi sự đau khổ, có thể sống ai lại không muốn.
-Anh có thể chấp nhận em ở bên cạnh anh, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được. Nhưng mà em không thể. Không biết anh đang nói gì, không thể nhìn thấy anh, tất cả chỉ là màu đen, là sự im lặng. Em không thể sống như vậy được. Anh biết em đối với hội họa là đam mê thấm sâu vào máu tủy, em sẽ ra sao nếu cả cuộc đời không thể cầm cọ vẽ được.
-Vậy em vì bản thân mình mà có thể để lại tất cả mọi người mà ra đi sao?
-Vậy nếu em chết trên bàn mổ thì sao? Không cần đến nửa năm, chỉ cần một đêm là em sẽ mãi ra đi. Như vậy anh có thể chấp nhận được sao?
Cả phòng bệnh lập tức im lặng.
-Sẽ không đâu.
Lập Khiêm ngơ ngác tự bào chữa cho tất cả những điều tồi tệ có thể xảy ra. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng viện trưởng trong vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.