Chương 36: Đôi khi đến trước và đến sau cũng có sự cách biệt của duyên số
Hoa tím dại
21/05/2017
-Cô đang làm gì vậy, mau buông cô ấy ra.
Lập Khiêm bước và phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng bạo lực như vậy lập tức tiến lên hất cánh tay Thiên Hà ra, cô ta ngã ngồi trên mặt đất.
-Anh đánh em, anh có biết cô ta là hạng người như thế nào không? Ngọc Hân cô đúng là gian xảo, lừa được tất cả mọi người. Cũng đừng đắc ý quá. Trần Lập Khiêm, anh có biết cô ta giả dạng làm con gái nhà họ Hoàng chúng tôi không? Bây giờ thì hay rồi ba của tôi thì không biết khi nào tỉnh lại, mẹ tôi thì quá sốc, anh hai cũng không biết tin tức nữa.
Lập Khiêm ôm Băng Du đã ngất đi nhẹ vào lòng nhìn Thiên Hà.
-Chính là các người tìm tới cô ấy trước, là cô ấy tìm đến nhà các người tự xưng là máu mủ nhà các người sao? Hoàng Thiên Hà cô nghe cho rõ đây, Băng Du đã không phải là con gái nhà họ Hoàng rồi thì tôi mong rằng trong cuộc sống của hai chúng tôi sau này sẽ không có bóng dáng của nhà các người nữa. Nếu như tìm thấy Hoàng Chính Nam thì bảo anh ta cút xa một chút, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đếu do chuyện xưa cẩu huyết nhà các người cùng với sự hấp tấp vội vàng của anh ta.
-Cuộc sống của hai người sao?
Hoàng Thiên Hà đứng dậy từ nền đất lạnh lẽo nhìn Lập Khiêm đang ôm người con gái khác trong lòng, trái tim cô như rỉ máu.
-Đúng vậy, tôi nói xong rồi, mời cô bước ra khỏi đây, hy vọng sau này sẽ không gặp nhau nữa.
-Đúng vậy, hy vọng sau này sẽ không gặp nhau nữa. Nếu như trước đây anh cũng tuyệt tình như bây giờ, cũng không im lặng lạnh lùng như trước kia để tôi trầm luân trong anh, tôi hiểu lầm rằng anh cũng ngầm chấp nhận tôi thì có lẽ cũng sẽ không phải khó xử như bây giờ.
-Tôi xin lỗi, nếu như trước kia đã làm vậy, thật xin lỗi.
-Không có gì, tôi cũng không phải người đáng ghét như vậy. Nếu như không có anh trong cuộc đời tôi, chỉ có Nguyễn Ngọc Hân xuất hiện tôi, có lẽ cô ấy sẽ trở thành người bạn tốt của tôi, có khi là chị em tốt của tôi.
Anh xoay đầu lại nhìn cô gái đã quen biết bao năm, khác biệt đến như vậy, có lẽ là do ngoài cô gái nhỏ trong lòng anh ra thì anh không thể chấp nhận được ai khác, cho nên chỉ có thể xin lỗi Hoàng Thiên Hà mà thôi. Đôi khi đến trước và đến sau cũng có sự cách biệt của duyên số.
-Đáng tiếc, không có thứ gọi là nếu như trong cuộc đời con người. Đến chính là đến, ngày hôm nay đã như vậy, cũng không thể nào biến thành như mong muốn được. Chỉ hy vọng trong cuộc đời hai người sau này sẽ không có bóng dáng của tôi, cũng như trong cuộc đời tôi sau này cũng không có bóng dáng hai người. Những gì đã qua chỉ như hơi nước mà thôi, thành hình trong lạnh lẽo và tan chảy trong hơi nóng.
Hoàng Thiên Hà đẩy của phòng bệnh đi khỏi đó.
Cô sẽ quên đi bóng dáng thiếu niên năm đó, thiếu niên lạnh lùng trong ánh nắng mặt trời.
Năm cô mười bốn tuổi sang Pháp du lịch nhìn thấy anh trong vườn hoa hồng vàng của một căn biệt thự gần Resort cô đến. Người con trai đó sáng chói hơn cả hoa hồng trong vườn, lãnh đạm và kiêu ngạo hơn cả những đóa hồng vàng, tự hồ như vườn hồng vàng đó đang làm nền cho anh cũng như trở thành bức tường ngăn cách người xung quanh. Tuy không thể làm quen nhưng người con trai đó mãi in trong trí nhớ của cô.
Trờ về Việt Nam, cô gặp lại anh trong hội Mỹ thuật, đã từng nghe qua tên anh nhưng chưa từng gặp mặt. Cô không ngờ đến người con trai trong vườn hồng đó chính là thiếu niên xuất sắc của trường cô. Cô tiếp cận từng bước, không bao giờ bỏ bất kỳ cuộc gặp mặt nào của hội mỹ thuật mặc dù anh rất ít khi đến, cũng vô tình như có như không lượn lờ trước mặt anh để được chú ý. Cô càng không tiếc vứt bỏ hình tượng tiểu thư của mình sắm vai một nữ sinh ngu ngốc đanh đá để kéo mấy cái móng vuốt của nữ sinh bám trên người anh, Nguyễn Ngọc Hân cũng không phải là người ngoại lệ trong số đó.
Vứt bỏ đi hình ảnh của Trần Lập Khiêm sẽ là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời này của cô, không còn thiếu niên xuất sắc đó. Không còn cây hồng vàng kiêu ngạo đó, cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ khác đi. Có lẽ chỉ có Ngọc Hân mới hợp với anh, còn cô với anh chỉ như một nốt nhạc lệch, cô không thuộc về anh cũng không hợp với anh.
Lập Khiêm bước và phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng bạo lực như vậy lập tức tiến lên hất cánh tay Thiên Hà ra, cô ta ngã ngồi trên mặt đất.
-Anh đánh em, anh có biết cô ta là hạng người như thế nào không? Ngọc Hân cô đúng là gian xảo, lừa được tất cả mọi người. Cũng đừng đắc ý quá. Trần Lập Khiêm, anh có biết cô ta giả dạng làm con gái nhà họ Hoàng chúng tôi không? Bây giờ thì hay rồi ba của tôi thì không biết khi nào tỉnh lại, mẹ tôi thì quá sốc, anh hai cũng không biết tin tức nữa.
Lập Khiêm ôm Băng Du đã ngất đi nhẹ vào lòng nhìn Thiên Hà.
-Chính là các người tìm tới cô ấy trước, là cô ấy tìm đến nhà các người tự xưng là máu mủ nhà các người sao? Hoàng Thiên Hà cô nghe cho rõ đây, Băng Du đã không phải là con gái nhà họ Hoàng rồi thì tôi mong rằng trong cuộc sống của hai chúng tôi sau này sẽ không có bóng dáng của nhà các người nữa. Nếu như tìm thấy Hoàng Chính Nam thì bảo anh ta cút xa một chút, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đếu do chuyện xưa cẩu huyết nhà các người cùng với sự hấp tấp vội vàng của anh ta.
-Cuộc sống của hai người sao?
Hoàng Thiên Hà đứng dậy từ nền đất lạnh lẽo nhìn Lập Khiêm đang ôm người con gái khác trong lòng, trái tim cô như rỉ máu.
-Đúng vậy, tôi nói xong rồi, mời cô bước ra khỏi đây, hy vọng sau này sẽ không gặp nhau nữa.
-Đúng vậy, hy vọng sau này sẽ không gặp nhau nữa. Nếu như trước đây anh cũng tuyệt tình như bây giờ, cũng không im lặng lạnh lùng như trước kia để tôi trầm luân trong anh, tôi hiểu lầm rằng anh cũng ngầm chấp nhận tôi thì có lẽ cũng sẽ không phải khó xử như bây giờ.
-Tôi xin lỗi, nếu như trước kia đã làm vậy, thật xin lỗi.
-Không có gì, tôi cũng không phải người đáng ghét như vậy. Nếu như không có anh trong cuộc đời tôi, chỉ có Nguyễn Ngọc Hân xuất hiện tôi, có lẽ cô ấy sẽ trở thành người bạn tốt của tôi, có khi là chị em tốt của tôi.
Anh xoay đầu lại nhìn cô gái đã quen biết bao năm, khác biệt đến như vậy, có lẽ là do ngoài cô gái nhỏ trong lòng anh ra thì anh không thể chấp nhận được ai khác, cho nên chỉ có thể xin lỗi Hoàng Thiên Hà mà thôi. Đôi khi đến trước và đến sau cũng có sự cách biệt của duyên số.
-Đáng tiếc, không có thứ gọi là nếu như trong cuộc đời con người. Đến chính là đến, ngày hôm nay đã như vậy, cũng không thể nào biến thành như mong muốn được. Chỉ hy vọng trong cuộc đời hai người sau này sẽ không có bóng dáng của tôi, cũng như trong cuộc đời tôi sau này cũng không có bóng dáng hai người. Những gì đã qua chỉ như hơi nước mà thôi, thành hình trong lạnh lẽo và tan chảy trong hơi nóng.
Hoàng Thiên Hà đẩy của phòng bệnh đi khỏi đó.
Cô sẽ quên đi bóng dáng thiếu niên năm đó, thiếu niên lạnh lùng trong ánh nắng mặt trời.
Năm cô mười bốn tuổi sang Pháp du lịch nhìn thấy anh trong vườn hoa hồng vàng của một căn biệt thự gần Resort cô đến. Người con trai đó sáng chói hơn cả hoa hồng trong vườn, lãnh đạm và kiêu ngạo hơn cả những đóa hồng vàng, tự hồ như vườn hồng vàng đó đang làm nền cho anh cũng như trở thành bức tường ngăn cách người xung quanh. Tuy không thể làm quen nhưng người con trai đó mãi in trong trí nhớ của cô.
Trờ về Việt Nam, cô gặp lại anh trong hội Mỹ thuật, đã từng nghe qua tên anh nhưng chưa từng gặp mặt. Cô không ngờ đến người con trai trong vườn hồng đó chính là thiếu niên xuất sắc của trường cô. Cô tiếp cận từng bước, không bao giờ bỏ bất kỳ cuộc gặp mặt nào của hội mỹ thuật mặc dù anh rất ít khi đến, cũng vô tình như có như không lượn lờ trước mặt anh để được chú ý. Cô càng không tiếc vứt bỏ hình tượng tiểu thư của mình sắm vai một nữ sinh ngu ngốc đanh đá để kéo mấy cái móng vuốt của nữ sinh bám trên người anh, Nguyễn Ngọc Hân cũng không phải là người ngoại lệ trong số đó.
Vứt bỏ đi hình ảnh của Trần Lập Khiêm sẽ là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời này của cô, không còn thiếu niên xuất sắc đó. Không còn cây hồng vàng kiêu ngạo đó, cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ khác đi. Có lẽ chỉ có Ngọc Hân mới hợp với anh, còn cô với anh chỉ như một nốt nhạc lệch, cô không thuộc về anh cũng không hợp với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.