Chương 37
Hoa tím dại
31/05/2017
-Em tỉnh rồi sao?
Băng Du mở đôi mắt to tròn đen láy ra nhìn anh.
-Em chính là sao chổi. Bao nhiêu người đã vì em mà đau khổ rồi.
Anh nắm lấy đôi tay dang run rẩy của cô.
-Nói bậy gì đó, cứ cho mọi chuyện trong quá khứ là hiểu lầm thôi, tất cả đã kết thúc rồi. Bố mẹ nuôi của em đang trên đường về nước rồi, chắc cũng sắp đến rồi. Đừng làm họ lo lắng.
-Thật sao, họ còn quay lại sao? Em biết là bố mẹ sẽ thương em nhất mà.
-Không phải anh thương em nhất sao?
-Không phải, bố mẹ thương em nhất.
Vừa nói xong mẹ cô đã từ ngoài cửa bước vào theo sau là bố vừa mang valy vừa mang theo ba lô bước vào.
-Được rồi, tôi biết cô thương tôi nhất rồi.
-Mẹ.
Bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cuộc đời này không có con cái thì đã sao? Cô chính à đứa con bà tự hào nhất. Ông Thịnh bước đến gần ôm hai mẹ con vào. Lần trước ông bà đến Pháp du lịch để cô có thể gần gũi với gia đình ruột hơn, không ngờ để cô chịu khổ, hai vợ chồng vừa nóng lòng về nước vừa thương con gái.
-Cậu là người gọi điện thông báo cho chúng tôi phải không?
Ông Thịnh nhìn Lập Khiêm đánh giá, cảm giác người con trai này không tệ, con gái đúng là có mắt nhìn người.
Lập Khiêm cúi đầu chào lễ phép sau đó mới trả lời ông
-Cháu là Trần Lập Khiêm là bạn trai của Hân.
- Con gái có bạn trai đẹp trai như thế này bảo làm sao mà ít thấy con bé ít gọi cho chúng ta, Mẹ thấy sau này chắc con còn coi trọng con rể hơn ba mẹ rồi.
Bà Thanh vừa ôm cô vừa trêu cô, đôi má của cô hồng lên vẫn cãi lý.
-Đã là gì đâu mà con rể, mẹ đừng nói bậy.
-Thì ra chả là gì cả, bác gái, bác vui rồi nhé, con chả là gì với cô ấy.
Anh cười cười hùa theo mẹ cô. Khoảnh khắc cô cười tươi này làm cho con tim anh buông lỏng hơn. Nhưng vẫn có một sự thật mà anh không thể nào chấp nhận ở đằng sau.
-Bác trai, bác đến đây vội chắc chưa kịp ăn tối, hay cháu và bác đi ăn sau đó mua đồ ăn cho Bác gái và Hân nhé.
Nhìn ra Lập Khiêm đang lấy cớ để gặp mình ông Thịnh gật đầu nhìn vợ và con gái sau đó cùng Lập Khiêm bước ra khỏi phòng bệnh.
-Cháu có chuyện gì muốn nói với bác sao?
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá trong khuôn viên bệnh viện.
-6 năm trước tai nạn của Ngọc Hân khi đó rất nặng phải không ạ?
-Đúng vậy, con bé tựa như chỉ còn một hơi thở cuối cùng vậy, bác và mọi người đã cố gắng hết sức để cứu sống con bé. Sao vậy cháu.
Anh nghe được đáp án thở ra một hơi nặng nề.
-Cô ấy có hay kiểm tra sức khỏe thường xuyên không?
-Rất lâu mới đi kiểm tra một lần, tuy bác và mẹ nó làm trong bệnh viện nhưng con bé không thích bệnh viện nên một hai năm nó mới đến kiểm tra, nó cũng rất khỏe rất ít khi bị bệnh nên từ rất lâu rồi không đi khám định kì.
Thấy chủ đề tiếp diễn đến đây, ông Thịnh bắt đầu đoán ra chuyện mà Lập Khiêm định nói.
-Cô ấy có một khối máu bầm ở não đã phát triển thành u ác tính. Không bao lâu nữa sẽ chèn xuống dây thần kinh thị giác rồi. Và còn tồi tệ hơn vậy nhiều.
Kết quả này anh cũng không thể chấp nhận được, anh đã cố gắng giấu đi chuyện này với cô, mỗi lần đối mặt với cô anh càng không thể chấp nhận được. Anh không thể mất cô được, đã mất một lần lại càng không thể mất lần thứ hai, tai nạn năm đó, anh chính là nguyên nhân lớn nhất.
-Kết quả là ác tính sao? Còn sắp chèn đến thần kinh thị giác. Sao có thể đến bây giờ mới phát hiện?
-Chuyện thân thế của cô ấy là cô ấy nghĩ rằng là do áp lực của chuyện đó, không để ý đến nhiều. Lần trước cô ấy vào bệnh viện cháu không có mặt, người nhà lúc đó cũng đã vô ý đến bây giờ mới phát hiện. Bây giờ phải làm sao đây ạ?
Anh đau khổ tay siết chặt lấy thành chiếc ghế đá tuyệt vọng nhìn ông Thịnh, dù sao ông cũng là bác sĩ mấy chục năm nhất định có biện pháp cứu lấy Băng Du của anh.
Băng Du mở đôi mắt to tròn đen láy ra nhìn anh.
-Em chính là sao chổi. Bao nhiêu người đã vì em mà đau khổ rồi.
Anh nắm lấy đôi tay dang run rẩy của cô.
-Nói bậy gì đó, cứ cho mọi chuyện trong quá khứ là hiểu lầm thôi, tất cả đã kết thúc rồi. Bố mẹ nuôi của em đang trên đường về nước rồi, chắc cũng sắp đến rồi. Đừng làm họ lo lắng.
-Thật sao, họ còn quay lại sao? Em biết là bố mẹ sẽ thương em nhất mà.
-Không phải anh thương em nhất sao?
-Không phải, bố mẹ thương em nhất.
Vừa nói xong mẹ cô đã từ ngoài cửa bước vào theo sau là bố vừa mang valy vừa mang theo ba lô bước vào.
-Được rồi, tôi biết cô thương tôi nhất rồi.
-Mẹ.
Bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cuộc đời này không có con cái thì đã sao? Cô chính à đứa con bà tự hào nhất. Ông Thịnh bước đến gần ôm hai mẹ con vào. Lần trước ông bà đến Pháp du lịch để cô có thể gần gũi với gia đình ruột hơn, không ngờ để cô chịu khổ, hai vợ chồng vừa nóng lòng về nước vừa thương con gái.
-Cậu là người gọi điện thông báo cho chúng tôi phải không?
Ông Thịnh nhìn Lập Khiêm đánh giá, cảm giác người con trai này không tệ, con gái đúng là có mắt nhìn người.
Lập Khiêm cúi đầu chào lễ phép sau đó mới trả lời ông
-Cháu là Trần Lập Khiêm là bạn trai của Hân.
- Con gái có bạn trai đẹp trai như thế này bảo làm sao mà ít thấy con bé ít gọi cho chúng ta, Mẹ thấy sau này chắc con còn coi trọng con rể hơn ba mẹ rồi.
Bà Thanh vừa ôm cô vừa trêu cô, đôi má của cô hồng lên vẫn cãi lý.
-Đã là gì đâu mà con rể, mẹ đừng nói bậy.
-Thì ra chả là gì cả, bác gái, bác vui rồi nhé, con chả là gì với cô ấy.
Anh cười cười hùa theo mẹ cô. Khoảnh khắc cô cười tươi này làm cho con tim anh buông lỏng hơn. Nhưng vẫn có một sự thật mà anh không thể nào chấp nhận ở đằng sau.
-Bác trai, bác đến đây vội chắc chưa kịp ăn tối, hay cháu và bác đi ăn sau đó mua đồ ăn cho Bác gái và Hân nhé.
Nhìn ra Lập Khiêm đang lấy cớ để gặp mình ông Thịnh gật đầu nhìn vợ và con gái sau đó cùng Lập Khiêm bước ra khỏi phòng bệnh.
-Cháu có chuyện gì muốn nói với bác sao?
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá trong khuôn viên bệnh viện.
-6 năm trước tai nạn của Ngọc Hân khi đó rất nặng phải không ạ?
-Đúng vậy, con bé tựa như chỉ còn một hơi thở cuối cùng vậy, bác và mọi người đã cố gắng hết sức để cứu sống con bé. Sao vậy cháu.
Anh nghe được đáp án thở ra một hơi nặng nề.
-Cô ấy có hay kiểm tra sức khỏe thường xuyên không?
-Rất lâu mới đi kiểm tra một lần, tuy bác và mẹ nó làm trong bệnh viện nhưng con bé không thích bệnh viện nên một hai năm nó mới đến kiểm tra, nó cũng rất khỏe rất ít khi bị bệnh nên từ rất lâu rồi không đi khám định kì.
Thấy chủ đề tiếp diễn đến đây, ông Thịnh bắt đầu đoán ra chuyện mà Lập Khiêm định nói.
-Cô ấy có một khối máu bầm ở não đã phát triển thành u ác tính. Không bao lâu nữa sẽ chèn xuống dây thần kinh thị giác rồi. Và còn tồi tệ hơn vậy nhiều.
Kết quả này anh cũng không thể chấp nhận được, anh đã cố gắng giấu đi chuyện này với cô, mỗi lần đối mặt với cô anh càng không thể chấp nhận được. Anh không thể mất cô được, đã mất một lần lại càng không thể mất lần thứ hai, tai nạn năm đó, anh chính là nguyên nhân lớn nhất.
-Kết quả là ác tính sao? Còn sắp chèn đến thần kinh thị giác. Sao có thể đến bây giờ mới phát hiện?
-Chuyện thân thế của cô ấy là cô ấy nghĩ rằng là do áp lực của chuyện đó, không để ý đến nhiều. Lần trước cô ấy vào bệnh viện cháu không có mặt, người nhà lúc đó cũng đã vô ý đến bây giờ mới phát hiện. Bây giờ phải làm sao đây ạ?
Anh đau khổ tay siết chặt lấy thành chiếc ghế đá tuyệt vọng nhìn ông Thịnh, dù sao ông cũng là bác sĩ mấy chục năm nhất định có biện pháp cứu lấy Băng Du của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.