Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nông Thôn
Chương 5: Góp Một Viên Gạch
Tam Dương Thái Lai
29/12/2022
Đó là một cuốn truyện điền văn mà Trúc Lan đọc trước khi xuyên qua rất lâu rồi, hình như tên là NỮ PHỤ NGHỊCH TẬP (lội ngược dòng), và con gái út của nguyên thân là nguyên nữ chính trong tác phẩm ấy. Những chi tiết mà cô còn nhớ rõ là cả gia đình nguyên thân đều là cực phẩm, giá trị tồn tại là góp một viên gạch vào công cuộc vả mặt và thay đổi số phận của nữ chính.
Hồi đó Trúc Lan đọc, càng đọc càng thấy tam quan của nữ phụ nghịch tập này không đàng hoàng cho lắm nên theo trí nhớ là không đọc và theo dõi bộ này nữa. Trúc Lan tính thử thời gian, được lắm, nữ phụ đã xuyên vào truyện rồi, khéo thế nào mà còn cùng một ngày, đúng là có duyên ghê, nhưng cô không muốn cả nhà trở thành nơi phát huy giá trị của của nữ phụ nghịch tập, vậy nên sau này phải cách xa nữ phụ mới được.
Trúc Lan vuốt tóc con gái, đã tay quá, cô không thể để con gái bị tính kế được, trong nội dung thì con gái bị hại đến nỗi không ai dám cưới, sau đó thì không thấy cốt truyện nhắc gì tới nữa, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có kết cục tốt gì. Nói một cách khách quan, mặc dù nguyên thân trong ký ức là người có hơi bất công, nhưng nếu bảo cả nhà đều là cực phẩm thì quá lời rồi, ngoài chuyện vì vợ lão Nhị mà nguyên thân bị người ta đánh giá không tốt ra, thì cũng đâu làm gì để bị xem như cặn bã chứ. Đặc biệt trong chuyện nguyên thân bị đồn là mẹ chồng hung dữ, một phần là do vợ lão Nhị, một phần là do đám bà tám trong thôn ghen ghét mà ra, ai cũng từ làm vợ lên làm mẹ chồng, mà nguyên thân lại được mẹ chồng đối xử rất tốt, hơn nữa còn sinh được con trai và ở nhà lớn trong thôn nên trở thành đối tượng ghen ghét hâm mộ. Nguyên thân cũng hiểu được điều này nên dù có ghét vợ lão Nhị, nhưng vẫn biết nguyên do không phải từ nàng ta.
Từ góc độ người xem thì Trúc Lan thấy đúng là nguyên thân cũng có tật xấu, nhưng để gọi là cực phẩm thì oan quá, thời loạn lạc mà không đanh đá một tí thì chỉ có nước bị bắt nạt thôi. Trúc Lan càng thấu hiểu thì càng cảm thấy những hàng chữ trong truyện miêu tả quá qua loa, cô không chỉ xuyên vào một cuốn sách, mà nơi đây là thế giới thực, tất cả mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chu Tuyết Hàm nhăn mặt:
- Mẹ ơi, tóc con sắp rơi ra hết rồi.
Trúc Lan hơi chột dạ thả lỏng tay, nhà bà ngoại có con mèo, vuốt quen tay nên không nhịn được:
- Được rồi, đừng ở đây với mẹ nữa, con đi chơi đi!
Chu Tuyết Hàm vui vẻ đứng dậy, reo lên:
- Con đi tìm Tam Nha chơi đây!
Trúc Lan nghĩ cái tên này quen đấy, là tên của nữ phụ nghịch tập trước khi sửa tên còn gì:
- Khụ, đừng đi, mẹ nhớ Tam Nha mới bị ăn đòn, có lẽ muốn xuống giường cũng khó.
Chu Tuyết Hàm mím môi, lén sờ túi tiền, bên trong còn nửa cái bánh ngô:
- Mẹ ơi, con đi một lát rồi về nhanh thôi.
Nói xong thì nàng bỏ chạy ra ngoài, Trúc Lan có muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi. Đây là lúc cốt truyện bắt đầu, Tam Nha bị đánh chết khiến Vương Như xuyên tới đây, sau khi nhận được ký ức của Tam Nha và gặp được Tuyết Hàm thì cho rằng Tuyết Hàm đang khoe khoang, mặc dù ghi thù trong lòng nhưng lại yên tâm thoải mái ăn bánh ngô mà Tuyết Hàm đưa, giai đoạn sau cũng vừa oán hận vừa nhận đồ Tuyết Hàm cho.
Trúc Lan cạn lời rồi, cô ta giỏi thì ngay từ đầu cách xa Tuyết Hàm luôn đi chứ, vậy thì cô còn thấy khâm phục, chứ cái kiểu vừa lợi dụng vừa ghi hận trong lòng, chẳng nhớ những chuyện tốt người ta làm thì đúng chỗ nào. Đặc biệt là sau khi biết Tuyết Hàm là nữ chính, cô ta lại càng thích giành cơ duyên của Tuyết Hàm mà không thấy gánh nặng gì, còn tự an ủi mình là do Tuyết Hàm mắc nợ Tam Nha. Cô không hiểu nổi, một đứa bé bảy tuổi thì nợ cái gì? Dù sao thì nữ chính luôn đổ thừa cho Tuyết Hàm để tỏ vẻ mình không hèn hạ, đúng là tam quan bất chính.
Nghĩ kỹ lại thì Vương Như nhận ký ức của Tam Nha nên sẽ có bất công, Tuyết Hàm luôn là đối tượng bị ghen tị trong thôn, huống chi là ở gia đình trọng nam khinh nữ như Tam Nha, chắc chắn trong lòng Tam Nha cũng thấy ghen tị, nói không chừng còn hận nữa. Trúc Lan đau đầu quá đi, con gái đi thể hiện sự tồn tại của mình, chắc là bây giờ đã giành đầy giá trị thù hận rồi.
Một tiếng ầm vang lên, dọa Trúc Lan sợ nhảy dựng, chạy nhanh vào phòng thì thấy chồng của nguyên thân là Chu Thư Nhân đang té lăn ra đất, rên rỉ đau đớn, Trúc Lan vội đỡ người dậy, nhưng tay vừa chạm vào trán đã thấy nóng hổi, thế này là sốt rồi, cô hoảng sợ, thời cổ đại thì bệnh cảm sốt cũng lấy mạng người được đó.
Hồi đó Trúc Lan đọc, càng đọc càng thấy tam quan của nữ phụ nghịch tập này không đàng hoàng cho lắm nên theo trí nhớ là không đọc và theo dõi bộ này nữa. Trúc Lan tính thử thời gian, được lắm, nữ phụ đã xuyên vào truyện rồi, khéo thế nào mà còn cùng một ngày, đúng là có duyên ghê, nhưng cô không muốn cả nhà trở thành nơi phát huy giá trị của của nữ phụ nghịch tập, vậy nên sau này phải cách xa nữ phụ mới được.
Trúc Lan vuốt tóc con gái, đã tay quá, cô không thể để con gái bị tính kế được, trong nội dung thì con gái bị hại đến nỗi không ai dám cưới, sau đó thì không thấy cốt truyện nhắc gì tới nữa, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có kết cục tốt gì. Nói một cách khách quan, mặc dù nguyên thân trong ký ức là người có hơi bất công, nhưng nếu bảo cả nhà đều là cực phẩm thì quá lời rồi, ngoài chuyện vì vợ lão Nhị mà nguyên thân bị người ta đánh giá không tốt ra, thì cũng đâu làm gì để bị xem như cặn bã chứ. Đặc biệt trong chuyện nguyên thân bị đồn là mẹ chồng hung dữ, một phần là do vợ lão Nhị, một phần là do đám bà tám trong thôn ghen ghét mà ra, ai cũng từ làm vợ lên làm mẹ chồng, mà nguyên thân lại được mẹ chồng đối xử rất tốt, hơn nữa còn sinh được con trai và ở nhà lớn trong thôn nên trở thành đối tượng ghen ghét hâm mộ. Nguyên thân cũng hiểu được điều này nên dù có ghét vợ lão Nhị, nhưng vẫn biết nguyên do không phải từ nàng ta.
Từ góc độ người xem thì Trúc Lan thấy đúng là nguyên thân cũng có tật xấu, nhưng để gọi là cực phẩm thì oan quá, thời loạn lạc mà không đanh đá một tí thì chỉ có nước bị bắt nạt thôi. Trúc Lan càng thấu hiểu thì càng cảm thấy những hàng chữ trong truyện miêu tả quá qua loa, cô không chỉ xuyên vào một cuốn sách, mà nơi đây là thế giới thực, tất cả mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chu Tuyết Hàm nhăn mặt:
- Mẹ ơi, tóc con sắp rơi ra hết rồi.
Trúc Lan hơi chột dạ thả lỏng tay, nhà bà ngoại có con mèo, vuốt quen tay nên không nhịn được:
- Được rồi, đừng ở đây với mẹ nữa, con đi chơi đi!
Chu Tuyết Hàm vui vẻ đứng dậy, reo lên:
- Con đi tìm Tam Nha chơi đây!
Trúc Lan nghĩ cái tên này quen đấy, là tên của nữ phụ nghịch tập trước khi sửa tên còn gì:
- Khụ, đừng đi, mẹ nhớ Tam Nha mới bị ăn đòn, có lẽ muốn xuống giường cũng khó.
Chu Tuyết Hàm mím môi, lén sờ túi tiền, bên trong còn nửa cái bánh ngô:
- Mẹ ơi, con đi một lát rồi về nhanh thôi.
Nói xong thì nàng bỏ chạy ra ngoài, Trúc Lan có muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi. Đây là lúc cốt truyện bắt đầu, Tam Nha bị đánh chết khiến Vương Như xuyên tới đây, sau khi nhận được ký ức của Tam Nha và gặp được Tuyết Hàm thì cho rằng Tuyết Hàm đang khoe khoang, mặc dù ghi thù trong lòng nhưng lại yên tâm thoải mái ăn bánh ngô mà Tuyết Hàm đưa, giai đoạn sau cũng vừa oán hận vừa nhận đồ Tuyết Hàm cho.
Trúc Lan cạn lời rồi, cô ta giỏi thì ngay từ đầu cách xa Tuyết Hàm luôn đi chứ, vậy thì cô còn thấy khâm phục, chứ cái kiểu vừa lợi dụng vừa ghi hận trong lòng, chẳng nhớ những chuyện tốt người ta làm thì đúng chỗ nào. Đặc biệt là sau khi biết Tuyết Hàm là nữ chính, cô ta lại càng thích giành cơ duyên của Tuyết Hàm mà không thấy gánh nặng gì, còn tự an ủi mình là do Tuyết Hàm mắc nợ Tam Nha. Cô không hiểu nổi, một đứa bé bảy tuổi thì nợ cái gì? Dù sao thì nữ chính luôn đổ thừa cho Tuyết Hàm để tỏ vẻ mình không hèn hạ, đúng là tam quan bất chính.
Nghĩ kỹ lại thì Vương Như nhận ký ức của Tam Nha nên sẽ có bất công, Tuyết Hàm luôn là đối tượng bị ghen tị trong thôn, huống chi là ở gia đình trọng nam khinh nữ như Tam Nha, chắc chắn trong lòng Tam Nha cũng thấy ghen tị, nói không chừng còn hận nữa. Trúc Lan đau đầu quá đi, con gái đi thể hiện sự tồn tại của mình, chắc là bây giờ đã giành đầy giá trị thù hận rồi.
Một tiếng ầm vang lên, dọa Trúc Lan sợ nhảy dựng, chạy nhanh vào phòng thì thấy chồng của nguyên thân là Chu Thư Nhân đang té lăn ra đất, rên rỉ đau đớn, Trúc Lan vội đỡ người dậy, nhưng tay vừa chạm vào trán đã thấy nóng hổi, thế này là sốt rồi, cô hoảng sợ, thời cổ đại thì bệnh cảm sốt cũng lấy mạng người được đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.