Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nông Thôn
Chương 4: Quyền Lên Tiếng
Tam Dương Thái Lai
29/12/2022
Tiếc rằng trong phòng ngủ có chồng của nguyên thân, nên cô không dám có bất cứ hành động khác thường nào, chỉ có thể kìm nén suy nghĩ và thở dài chờ ăn cơm.
Các con lục tục thức dậy, Trúc Lan đều cố ý trốn tránh, cô không biết nên tiếp xúc với chúng thế nào nên đành đứng nhìn từ xa. Lý thị đã nấu xong bữa sáng, Trúc Lan ngồi ở vị trí của nguyên chủ, vẻ mặt cứng đờ. Có hai cái bàn, nam nữ mỗi bên một bàn, thức ăn chỉ có dưa muối và canh củ cải, trên bàn của nữ thì cô phải chia những món chính, cô đang nghi ngờ, không biết một người chẳng hiểu gì về nhà nông như cô thì làm sao để sống được với cuộc sống ruộng đồng ở cổ đại đây. Mới nghĩ thế thôi cô đã thấy vậy thì làm mẹ chồng cũng không tồi, ít nhất có người hầu hạ, nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối.
Bọn nhỏ trông mong nhìn cháo gạo không nhiều lắm, Trúc Lan thở dài, múc cho mỗi người một chén, được ăn gạo ở thời đại này đã là chuyện xa xỉ rồi. Lão Đại Chu Xương Lễ ở bàn bên cạnh cau mày:
- Mẹ ơi, sao cha còn chưa dậy? Cha thấy không khỏe à?
Trúc Lan sực nhớ ra, chồng của nguyên thân còn chưa ra khỏi phòng, không khỏi cau mày. Bảo cô đi xem là không thể được, đến giờ cô còn chưa nghĩ ra nên chung sống với chồng của nguyên thân như thế nào.
- Lão Đại, con đi xem thử đi!
Chu Xương Lễ lên tiếng: - Vâng!
Trúc Lan bưng chén, càng cảm thấy không muốn ăn hơn. Từ những chuyện trong ký ức có thể thấy là thời cổ đại này có cấp bậc tôn ti nghiêm khắc, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, không biết phải sống thế nào nên không thể ly hôn được. Cô ăn một muỗng cháo, tính ra hương vị nguyên liệu không bị ô nhiễm cũng khá ngon nên cảm giác muốn ăn nhiều hơn một chút.
Rất nhanh, Chu Xương Lễ đã trở lại và báo:
- Mẹ à, cha thấy không thoải mái nên nằm nghỉ thêm một lát.
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, không cần tiếp xúc với chồng của nguyên thân thì tốt quá, cô bắt chước giọng điệu của nguyên thân:
- Được rồi, vậy các con cũng ăn nhanh đi, ăn xong rồi ai nên ra ruộng thì ra ruộng, ai nên đi học thì đi học.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, ở nơi như nông thôn thì cảm vặt hay không thoải mái là chuyện bình thường, tập mãi thành quen.
Trong bữa sáng, Trúc Lan chỉ ăn một chén cháo, trong lòng có tâm sự nên ăn ít lại. Lý thị trông mong nhìn bánh ngô trước mặt mẹ chồng, trong lòng hân hoan nói:
- Mẹ à, mẹ không ăn hả?
Khóe môi Trúc Lan run rẩy, ánh mắt đó cứ như đang nhìn chằm chằm một miếng thịt vậy, lại cảm nhận được ánh mắt oán trách muốn nói lại thôi của Triệu thị vợ lão Nhị, dạ dày càng thấy không thoải mái hơn:
- Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, ta không ăn thì cũng để lại, đừng ai mong gì hết.
Lý thị ngậm miệng, Triệu thị cũng thu hồi ánh mắt.
Trúc Lan: "..."
Cuộc sống này đúng là vất vả quá!
Mắt không thấy lòng không phiền, cô lạnh lùng rời khỏi bàn nhưng không quay về phòng mà ngồi bên cạnh giếng nước, nhìn Triệu thị đang dọn bàn trong phòng sau khi ăn sáng xong, tâm trạng hơi bực bội cũng bình tĩnh lại hơn, ít ra cô không cần phải làm việc.
Trúc Lan vẫn ngồi như vậy, Lão Đại đi cùng Lão Nhị xuống ruộng, mấy đứa nhỏ hơn thì đi học, trong sân yên tĩnh, cô vẫn ngồi đó như cũ.
- Mẹ, mẹ làm sao thế? Thấy không thoải mái ở đâu à?
Chu Tuyết Hàm đã quan sát mẹ từ sáng sớm, người mẹ ngày xưa luôn nhanh nhẹn, sáng nay không chỉ cứ than ngắn thở dài mà còn luôn ngẩn người rất kỳ lạ. Nàng không dám bước tới, chỉ khi nghe hai người chị dâu nhỏ giọng bàn tán thì mới nhịn không được tới hỏi thăm.
Trúc Lan hoàn hồn, vừa rồi cô còn đang sắp xếp lại ký ức trong đầu, thấy con gái út của nguyên thân, đúng là dáng vẻ không tồi, để tóc dài và búi lên thành hai búi tóc, gương mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt to đáng yêu không chịu nổi. Chẳng qua trong lòng Trúc Lan thấy rất phức tạp, vẫy tay:
- Mẹ đang suy nghĩ vài chuyện chứ không thấy khó chịu chỗ nào, tới cạnh mẹ đi.
Chu Tuyết Hàm đáp lại một tiếng giòn tan, giọng điệu vui vẻ: - Dạ.
Trúc Lan thì không thấy vui như vậy, cô cứ tưởng mình chỉ xuyên qua thế giới song song thôi, vậy nên chưa từng nghe qua tên triều đại này, không ngờ sửa sang lại ký ức xong mới phát hiện, cô “bắt trend” trở thành người xuyên sách rồi!
Các con lục tục thức dậy, Trúc Lan đều cố ý trốn tránh, cô không biết nên tiếp xúc với chúng thế nào nên đành đứng nhìn từ xa. Lý thị đã nấu xong bữa sáng, Trúc Lan ngồi ở vị trí của nguyên chủ, vẻ mặt cứng đờ. Có hai cái bàn, nam nữ mỗi bên một bàn, thức ăn chỉ có dưa muối và canh củ cải, trên bàn của nữ thì cô phải chia những món chính, cô đang nghi ngờ, không biết một người chẳng hiểu gì về nhà nông như cô thì làm sao để sống được với cuộc sống ruộng đồng ở cổ đại đây. Mới nghĩ thế thôi cô đã thấy vậy thì làm mẹ chồng cũng không tồi, ít nhất có người hầu hạ, nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối.
Bọn nhỏ trông mong nhìn cháo gạo không nhiều lắm, Trúc Lan thở dài, múc cho mỗi người một chén, được ăn gạo ở thời đại này đã là chuyện xa xỉ rồi. Lão Đại Chu Xương Lễ ở bàn bên cạnh cau mày:
- Mẹ ơi, sao cha còn chưa dậy? Cha thấy không khỏe à?
Trúc Lan sực nhớ ra, chồng của nguyên thân còn chưa ra khỏi phòng, không khỏi cau mày. Bảo cô đi xem là không thể được, đến giờ cô còn chưa nghĩ ra nên chung sống với chồng của nguyên thân như thế nào.
- Lão Đại, con đi xem thử đi!
Chu Xương Lễ lên tiếng: - Vâng!
Trúc Lan bưng chén, càng cảm thấy không muốn ăn hơn. Từ những chuyện trong ký ức có thể thấy là thời cổ đại này có cấp bậc tôn ti nghiêm khắc, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, không biết phải sống thế nào nên không thể ly hôn được. Cô ăn một muỗng cháo, tính ra hương vị nguyên liệu không bị ô nhiễm cũng khá ngon nên cảm giác muốn ăn nhiều hơn một chút.
Rất nhanh, Chu Xương Lễ đã trở lại và báo:
- Mẹ à, cha thấy không thoải mái nên nằm nghỉ thêm một lát.
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, không cần tiếp xúc với chồng của nguyên thân thì tốt quá, cô bắt chước giọng điệu của nguyên thân:
- Được rồi, vậy các con cũng ăn nhanh đi, ăn xong rồi ai nên ra ruộng thì ra ruộng, ai nên đi học thì đi học.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, ở nơi như nông thôn thì cảm vặt hay không thoải mái là chuyện bình thường, tập mãi thành quen.
Trong bữa sáng, Trúc Lan chỉ ăn một chén cháo, trong lòng có tâm sự nên ăn ít lại. Lý thị trông mong nhìn bánh ngô trước mặt mẹ chồng, trong lòng hân hoan nói:
- Mẹ à, mẹ không ăn hả?
Khóe môi Trúc Lan run rẩy, ánh mắt đó cứ như đang nhìn chằm chằm một miếng thịt vậy, lại cảm nhận được ánh mắt oán trách muốn nói lại thôi của Triệu thị vợ lão Nhị, dạ dày càng thấy không thoải mái hơn:
- Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, ta không ăn thì cũng để lại, đừng ai mong gì hết.
Lý thị ngậm miệng, Triệu thị cũng thu hồi ánh mắt.
Trúc Lan: "..."
Cuộc sống này đúng là vất vả quá!
Mắt không thấy lòng không phiền, cô lạnh lùng rời khỏi bàn nhưng không quay về phòng mà ngồi bên cạnh giếng nước, nhìn Triệu thị đang dọn bàn trong phòng sau khi ăn sáng xong, tâm trạng hơi bực bội cũng bình tĩnh lại hơn, ít ra cô không cần phải làm việc.
Trúc Lan vẫn ngồi như vậy, Lão Đại đi cùng Lão Nhị xuống ruộng, mấy đứa nhỏ hơn thì đi học, trong sân yên tĩnh, cô vẫn ngồi đó như cũ.
- Mẹ, mẹ làm sao thế? Thấy không thoải mái ở đâu à?
Chu Tuyết Hàm đã quan sát mẹ từ sáng sớm, người mẹ ngày xưa luôn nhanh nhẹn, sáng nay không chỉ cứ than ngắn thở dài mà còn luôn ngẩn người rất kỳ lạ. Nàng không dám bước tới, chỉ khi nghe hai người chị dâu nhỏ giọng bàn tán thì mới nhịn không được tới hỏi thăm.
Trúc Lan hoàn hồn, vừa rồi cô còn đang sắp xếp lại ký ức trong đầu, thấy con gái út của nguyên thân, đúng là dáng vẻ không tồi, để tóc dài và búi lên thành hai búi tóc, gương mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt to đáng yêu không chịu nổi. Chẳng qua trong lòng Trúc Lan thấy rất phức tạp, vẫy tay:
- Mẹ đang suy nghĩ vài chuyện chứ không thấy khó chịu chỗ nào, tới cạnh mẹ đi.
Chu Tuyết Hàm đáp lại một tiếng giòn tan, giọng điệu vui vẻ: - Dạ.
Trúc Lan thì không thấy vui như vậy, cô cứ tưởng mình chỉ xuyên qua thế giới song song thôi, vậy nên chưa từng nghe qua tên triều đại này, không ngờ sửa sang lại ký ức xong mới phát hiện, cô “bắt trend” trở thành người xuyên sách rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.