Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Chương 32: Trọng Giàu Khinh Nghèo (2)
Thiên Ni
19/06/2023
Hợp tác xã cung tiêu là đơn vị thuộc quốc gia, đãi ngộ và phúc lợi đều rất tốt, đây hoàn toàn là nơi làm việc khiến mọi người đều vô cùng mơ ước. Hiện tại những người có thể làm việc tại Hợp tác xã cung tiêu đều là những người có chút quan hệ hoặc có chống lưng phía sau. Có lẽ do cảm thấy bản thân mình rất ưu tú hơn người, người bán hàng liền không thèm che dấu sắc mặt của mình, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.
Tất nhiên Diệp Kiều cũng nhìn thấy sắc mặt khinh bỉ của người phụ nữ bán hàng, nhưng cô không quan tâm, tại sao vậy?
Cô đường đường là Kim đan lão tổ sao phải để ý đến suy nghĩ của một con kiến hôi, nếu thật sự tính toán với loại người này sẽ làm giảm giá trị của bản thân mình, cô chẳng thèm làm ra chuyện như vậy.
Cố Trăn cũng nhận ra được người bán hàng kia khinh bỉ Diệp Kiều, trong lòng đương nhiên thấy không vui, nhưng anh là đàn ông, không nên so đo cùng người phụ nữ vì chút chuyện nhỏ này. Chỉ là sắc mặt anh trầm xuống, trên người tỏa ra một luồng khí thế uy nghiêm.
Người phụ nữ bán hàng thấy vậy liền không dám lỗ mãng nữa. Người đàn ông này nhìn có vẻ không dễ chọc, cô ta đã quen trọng giàu khinh nghèo, xem thường những người ở tầng lớp thấp kém.
Tuy Diệp Kiều đã tỏ ra mình không thích gì cả, nhưng Cố Trăn cũng không lập tức rời đi, anh chọn một số thứ cô gái nhỏ thích có thể dùng được, trả tiền xong xuôi mới dắt Diệp Kiều ra khỏi Hợp tác xã cung tiêu.
Diệp Kiều thấy Cố Trăn chỉ trong một lúc đã tiêu hết hơn hai mươi đồng, cô cảm thấy như đứt từng khúc ruột, chỉ có thể tự an ủi bản thân, tiền này là của Cố Trăn chứ không phải của mình, anh muốn mua cứ để anh mua.
Ra khỏi Hợp tác xã cung tiêu, Cố Trăn tiếp tục dẫn Diệp Kiều đi mua gạo và thức ăn. Vì nghĩ đến Diệp Kiều ở nhà một mình nên Cố Trăn mua khá nhiều, trước kia mỗi lần Cố Trăn trở về đều mua nhiều như vậy.
Nhưng lương thực mua cho Diệp Kiều đều bị Hà Quế Hương lừa lấy hơn một nửa, bây giờ Cố Trăn đã biết chuyện trong nhà, trong lòng cũng có suy tính đến vấn đề này, có điều vẫn phải mua những thứ nên mua, về phần Hà Quế Hương...
Diệp Kiều không nghĩ nhiều như Cố Trăn, cô không phải nguyên chủ, đương nhiên sẽ không ngu ngốc để Hà Quế Hương lừa. Nhưng khi nhìn thấy mới qua mấy phút mà Cố Trăn lại tiêu hết một đống tiền, mặc dù trong lòng tiếc nuối nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Cô cũng không phải thần giữ của, tiền nên tiêu xài vẫn bỏ ra được, muốn sinh tồn như người thường, lương thực là thứ nhất định phải có, hơn nữa với tính cách của cô, trước kia loại nhu yếu phẩm này cô cũng thường dự trữ nhiều.
Mua đồ xong, Cố Trăn vừa xách túi lớn túi nhỏ vừa dắt Diệp Kiều đến một quán ăn nhỏ. Anh đã hẹn gặp Trần Thắng ở đây, đúng lúc Trần Thắng làm xong việc cũng đã đến, ba người cùng nhau đi vào quán cơm. Xuất phát từ sáng sớm, bây giờ đã đến giữa trưa, ba người đều bụng đói cồn cào, đúng lúc ăn cơm xong rồi trở về.
"Muốn ăn gì thì cứ chọn." Cố Trăn đưa thực đơn cho Diệp Kiều, hai người đàn ông đều nhường cho Diệp Kiều gọi món trước.
Đầu tiên Diệp Kiều nhìn sơ qua giá cả trên thực đơn, nhưng trước mắt dựa theo tình hình ở đây thì thức ăn ở chỗ này cũng coi như rẻ, nhưng nếu như tự mua nguyên liệu về nấu cơm ở nhà sẽ tiết kiệm được nhiều hơn. Những cửa tiệm bên ngoài có nơi nào là không muốn kiếm lợi, lúc trước cũng chính vì cô biết điều này nên mới càng khẩn trương nên cái gì có thể học đều học hết toàn bộ luyện đan, luyện khí và chế phù. Với một bữa cơm bình thường như vậy, chỉ cần đưa cô nguyên liệu, cô còn làm ra nhiều món ngon hơn.
Đi dạo cả buổi sáng, Cố Trăn đã có nhận thức mới về em gái mình, cũng hiểu thêm về suy nghĩ của Diệp Kiều, nhìn biểu cảm lúc này của cô, chắc là lại tiếc tiền nữa rồi đây.
Cố Trăn cũng không trông cậy vào Diệp Kiều gọi món, vừa bất lực vừa buồn cười lấy thực đơn từ trong tay Diệp Kiều, theo nguyên tắc không lãng phí, anh chọn vài món ăn giàu dinh dưỡng ăn với cơm.
"Anh cả, gọi nhiều như vậy chúng ta có thể ăn hết không, ăn không hết sẽ rất lãng phí." Diệp Kiều thấy Cố Trăn gọi một lèo mấy món chính liền vội vàng nói, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Trăn cười như không cười nhìn cô, lại thêm sắc mặt trêu trọc của Trần Thắng, dù bình thường Diệp Kiều thấy da mặt mình cũng đủ dày, nhưng lúc này sắc mặt cũng dần đỏ lên.
Tất nhiên Diệp Kiều cũng nhìn thấy sắc mặt khinh bỉ của người phụ nữ bán hàng, nhưng cô không quan tâm, tại sao vậy?
Cô đường đường là Kim đan lão tổ sao phải để ý đến suy nghĩ của một con kiến hôi, nếu thật sự tính toán với loại người này sẽ làm giảm giá trị của bản thân mình, cô chẳng thèm làm ra chuyện như vậy.
Cố Trăn cũng nhận ra được người bán hàng kia khinh bỉ Diệp Kiều, trong lòng đương nhiên thấy không vui, nhưng anh là đàn ông, không nên so đo cùng người phụ nữ vì chút chuyện nhỏ này. Chỉ là sắc mặt anh trầm xuống, trên người tỏa ra một luồng khí thế uy nghiêm.
Người phụ nữ bán hàng thấy vậy liền không dám lỗ mãng nữa. Người đàn ông này nhìn có vẻ không dễ chọc, cô ta đã quen trọng giàu khinh nghèo, xem thường những người ở tầng lớp thấp kém.
Tuy Diệp Kiều đã tỏ ra mình không thích gì cả, nhưng Cố Trăn cũng không lập tức rời đi, anh chọn một số thứ cô gái nhỏ thích có thể dùng được, trả tiền xong xuôi mới dắt Diệp Kiều ra khỏi Hợp tác xã cung tiêu.
Diệp Kiều thấy Cố Trăn chỉ trong một lúc đã tiêu hết hơn hai mươi đồng, cô cảm thấy như đứt từng khúc ruột, chỉ có thể tự an ủi bản thân, tiền này là của Cố Trăn chứ không phải của mình, anh muốn mua cứ để anh mua.
Ra khỏi Hợp tác xã cung tiêu, Cố Trăn tiếp tục dẫn Diệp Kiều đi mua gạo và thức ăn. Vì nghĩ đến Diệp Kiều ở nhà một mình nên Cố Trăn mua khá nhiều, trước kia mỗi lần Cố Trăn trở về đều mua nhiều như vậy.
Nhưng lương thực mua cho Diệp Kiều đều bị Hà Quế Hương lừa lấy hơn một nửa, bây giờ Cố Trăn đã biết chuyện trong nhà, trong lòng cũng có suy tính đến vấn đề này, có điều vẫn phải mua những thứ nên mua, về phần Hà Quế Hương...
Diệp Kiều không nghĩ nhiều như Cố Trăn, cô không phải nguyên chủ, đương nhiên sẽ không ngu ngốc để Hà Quế Hương lừa. Nhưng khi nhìn thấy mới qua mấy phút mà Cố Trăn lại tiêu hết một đống tiền, mặc dù trong lòng tiếc nuối nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Cô cũng không phải thần giữ của, tiền nên tiêu xài vẫn bỏ ra được, muốn sinh tồn như người thường, lương thực là thứ nhất định phải có, hơn nữa với tính cách của cô, trước kia loại nhu yếu phẩm này cô cũng thường dự trữ nhiều.
Mua đồ xong, Cố Trăn vừa xách túi lớn túi nhỏ vừa dắt Diệp Kiều đến một quán ăn nhỏ. Anh đã hẹn gặp Trần Thắng ở đây, đúng lúc Trần Thắng làm xong việc cũng đã đến, ba người cùng nhau đi vào quán cơm. Xuất phát từ sáng sớm, bây giờ đã đến giữa trưa, ba người đều bụng đói cồn cào, đúng lúc ăn cơm xong rồi trở về.
"Muốn ăn gì thì cứ chọn." Cố Trăn đưa thực đơn cho Diệp Kiều, hai người đàn ông đều nhường cho Diệp Kiều gọi món trước.
Đầu tiên Diệp Kiều nhìn sơ qua giá cả trên thực đơn, nhưng trước mắt dựa theo tình hình ở đây thì thức ăn ở chỗ này cũng coi như rẻ, nhưng nếu như tự mua nguyên liệu về nấu cơm ở nhà sẽ tiết kiệm được nhiều hơn. Những cửa tiệm bên ngoài có nơi nào là không muốn kiếm lợi, lúc trước cũng chính vì cô biết điều này nên mới càng khẩn trương nên cái gì có thể học đều học hết toàn bộ luyện đan, luyện khí và chế phù. Với một bữa cơm bình thường như vậy, chỉ cần đưa cô nguyên liệu, cô còn làm ra nhiều món ngon hơn.
Đi dạo cả buổi sáng, Cố Trăn đã có nhận thức mới về em gái mình, cũng hiểu thêm về suy nghĩ của Diệp Kiều, nhìn biểu cảm lúc này của cô, chắc là lại tiếc tiền nữa rồi đây.
Cố Trăn cũng không trông cậy vào Diệp Kiều gọi món, vừa bất lực vừa buồn cười lấy thực đơn từ trong tay Diệp Kiều, theo nguyên tắc không lãng phí, anh chọn vài món ăn giàu dinh dưỡng ăn với cơm.
"Anh cả, gọi nhiều như vậy chúng ta có thể ăn hết không, ăn không hết sẽ rất lãng phí." Diệp Kiều thấy Cố Trăn gọi một lèo mấy món chính liền vội vàng nói, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Trăn cười như không cười nhìn cô, lại thêm sắc mặt trêu trọc của Trần Thắng, dù bình thường Diệp Kiều thấy da mặt mình cũng đủ dày, nhưng lúc này sắc mặt cũng dần đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.