Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Chương 31: Trọng Giàu Khinh Nghèo
Thiên Ni
19/06/2023
Cố Trăn không nghĩ tới Diệp Kiều chỉ vì không muốn đến bệnh viện mà lại suy nghĩ nhiều như vậy, dù có tiết kiệm đến đâu anh cũng sẽ không tiết kiệm tiền đến bệnh viện khám bệnh, dù rằng bệnh viện thật sự là nơi đốt tiền.
Nhưng tiền trên người anh vẫn còn đủ dùng, sau khi mẹ nuôi qua đời, tiền anh kiếm được cũng chỉ dùng để nuôi bản thân và em gái. Vì lần này anh vội vàng trở về, không nằm dưỡng thương ở bệnh viện quân đội nên anh được nhận thêm 80 đồng trợ cấp, hơn nữa lúc trước anh còn có tiền tích lũy và lương phiếu.
Cố Trăn biết em gái mình không phải người biết tính toán tỉ mỉ, tiêu tiền cũng sẽ không cân nhắc, tuy mỗi tháng anh đều gửi tiền về, nhưng số tiền gửi cũng không nhiều, khoản còn lại anh đều tự để dành. Tính đến nay cũng được hơn ba trăm đồng, nên tạm thời không không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù có đau lòng thì tiền cũng đã tiêu rồi, hiếm khi mới có dịp lên huyện, để anh dắt em đến hợp tác xã cung tiêu dạo chơi."
Cố Trăn nói xong liền dẫn Diệp Kiều đi về hướng hợp tác xã cung tiêu. Huyện thành cũng không quá lớn, Cố Trăn lại rành đường đi, anh dắt Diệp Kiều rẽ qua vài ngõ, lượn thêm vài vòng, chỉ tốn khoảng gần mười phút đã đến Hợp tác xã cung tiêu.
Diệp Kiều nhìn thấy trong Hợp tác xã cung tiêu bày bán rất nhiều loại hàng hóa khác nhau, có rất nhiều đồ vật cô chưa từng nhìn thấy qua, thoạt nhìn vô cùng mới lạ, làm cô mê đắm nhìn chằm chằm một hồi lâu, hơn nữa hôm nay cô mặc một bộ váy hoa cũ, bày ra dáng vẻ người nhà quê mới lên huyện lần đầu, khiến người bán hàng trong Hợp tác xã cung tiêu nhìn Diệp Kiều với ánh mắt khinh thường, nếu không phải có Cố Trăn mặc quân phục đứng bên cạnh cô, rất có thể họ đã ra lệnh đuổi người.
"Thế nào, có thích không? Thích món gì chúng ta liền mua món đó." Bình thường Cố Trăn tiết kiệm với bản thân, nhưng với người nhà lại rất hào phóng, quan trọng bây giờ anh chỉ còn một người thân duy nhất là Diệp Kiều.
Diệp Kiều lại lắc đầu không muốn mua gì cả, vừa rồi có một bài học ở bệnh viện, cô sẽ không tiêu tiền hoang phí với mấy món đồ này.
Tuy nơi này không giống bệnh viện, nhưng hàng hóa bán cũng không rẻ, hơn nữa cô cũng không cần gì.
Mặc dù có rất nhiều đồ vật trước kia cô chưa từng thấy, nhưng chẳng qua chỉ nhìn mới lạ mà thôi, không có nhiều công dụng.
Cố Trăn thấy hành động của Diệp Kiều như vậy, anh cảm thấy em gái mình thật sự đã thay đổi, chuyện mẹ nuôi qua đời đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Trước kia cô là một người tiêu xài hoang phí, bây giờ một đồng tiền cũng không nỡ tiêu. Lúc trước vốn dĩ anh mong em gái sẽ hiểu chuyện một chút, nhưng khi thấy em gái thay đổi lớn như vậy, anh không cảm thấy được an ủi và vui vẻ, mà lại cảm thấy xót xa trong lòng.
"Không cần tiết kiệm, em thích gì thì cứ mua, tuy tiền trợ cấp hằng tháng của anh không nhiều, nhưng vẫn đủ nuôi em!"
Diệp Kiều vẫn lắc đầu: "Không cần đâu, mua những thứ này không thực dụng, chi bằng để tiền mua một ít lương thực mang về, hơn nữa ở đây cũng không có đồ em thích."
Phía bên này, người bán hàng thấy dáng dấp Cố Trăn đẹp trai lại tỏa ra sức hút của người đàn ông trưởng thành, lại còn đối xử với cô gái nông thôn kia tốt như vậy, trong lòng liền hơi hâm mộ và ghen tị.
Sau khi nghe Diệp Kiều nói, sắc mặt liền tràn đầy khinh thường, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, có một chút đồ cũng không dám mua, đúng là thứ bủn xỉn.
Nhưng tiền trên người anh vẫn còn đủ dùng, sau khi mẹ nuôi qua đời, tiền anh kiếm được cũng chỉ dùng để nuôi bản thân và em gái. Vì lần này anh vội vàng trở về, không nằm dưỡng thương ở bệnh viện quân đội nên anh được nhận thêm 80 đồng trợ cấp, hơn nữa lúc trước anh còn có tiền tích lũy và lương phiếu.
Cố Trăn biết em gái mình không phải người biết tính toán tỉ mỉ, tiêu tiền cũng sẽ không cân nhắc, tuy mỗi tháng anh đều gửi tiền về, nhưng số tiền gửi cũng không nhiều, khoản còn lại anh đều tự để dành. Tính đến nay cũng được hơn ba trăm đồng, nên tạm thời không không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù có đau lòng thì tiền cũng đã tiêu rồi, hiếm khi mới có dịp lên huyện, để anh dắt em đến hợp tác xã cung tiêu dạo chơi."
Cố Trăn nói xong liền dẫn Diệp Kiều đi về hướng hợp tác xã cung tiêu. Huyện thành cũng không quá lớn, Cố Trăn lại rành đường đi, anh dắt Diệp Kiều rẽ qua vài ngõ, lượn thêm vài vòng, chỉ tốn khoảng gần mười phút đã đến Hợp tác xã cung tiêu.
Diệp Kiều nhìn thấy trong Hợp tác xã cung tiêu bày bán rất nhiều loại hàng hóa khác nhau, có rất nhiều đồ vật cô chưa từng nhìn thấy qua, thoạt nhìn vô cùng mới lạ, làm cô mê đắm nhìn chằm chằm một hồi lâu, hơn nữa hôm nay cô mặc một bộ váy hoa cũ, bày ra dáng vẻ người nhà quê mới lên huyện lần đầu, khiến người bán hàng trong Hợp tác xã cung tiêu nhìn Diệp Kiều với ánh mắt khinh thường, nếu không phải có Cố Trăn mặc quân phục đứng bên cạnh cô, rất có thể họ đã ra lệnh đuổi người.
"Thế nào, có thích không? Thích món gì chúng ta liền mua món đó." Bình thường Cố Trăn tiết kiệm với bản thân, nhưng với người nhà lại rất hào phóng, quan trọng bây giờ anh chỉ còn một người thân duy nhất là Diệp Kiều.
Diệp Kiều lại lắc đầu không muốn mua gì cả, vừa rồi có một bài học ở bệnh viện, cô sẽ không tiêu tiền hoang phí với mấy món đồ này.
Tuy nơi này không giống bệnh viện, nhưng hàng hóa bán cũng không rẻ, hơn nữa cô cũng không cần gì.
Mặc dù có rất nhiều đồ vật trước kia cô chưa từng thấy, nhưng chẳng qua chỉ nhìn mới lạ mà thôi, không có nhiều công dụng.
Cố Trăn thấy hành động của Diệp Kiều như vậy, anh cảm thấy em gái mình thật sự đã thay đổi, chuyện mẹ nuôi qua đời đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Trước kia cô là một người tiêu xài hoang phí, bây giờ một đồng tiền cũng không nỡ tiêu. Lúc trước vốn dĩ anh mong em gái sẽ hiểu chuyện một chút, nhưng khi thấy em gái thay đổi lớn như vậy, anh không cảm thấy được an ủi và vui vẻ, mà lại cảm thấy xót xa trong lòng.
"Không cần tiết kiệm, em thích gì thì cứ mua, tuy tiền trợ cấp hằng tháng của anh không nhiều, nhưng vẫn đủ nuôi em!"
Diệp Kiều vẫn lắc đầu: "Không cần đâu, mua những thứ này không thực dụng, chi bằng để tiền mua một ít lương thực mang về, hơn nữa ở đây cũng không có đồ em thích."
Phía bên này, người bán hàng thấy dáng dấp Cố Trăn đẹp trai lại tỏa ra sức hút của người đàn ông trưởng thành, lại còn đối xử với cô gái nông thôn kia tốt như vậy, trong lòng liền hơi hâm mộ và ghen tị.
Sau khi nghe Diệp Kiều nói, sắc mặt liền tràn đầy khinh thường, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, có một chút đồ cũng không dám mua, đúng là thứ bủn xỉn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.