Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 133
Tú Mộc Thành Lâm
19/05/2020
Editor: Vy Vy 1505
Tòa nhà hoàng gia ban cho Kỷ Minh Tranh ở thành tây, cách Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không xa, vòng qua hai con phố liền đến.
Tòa nhà này năm sân trong ngoài, cách cục tốt hướng tốt, kiến trúc tinh mỹ còn có một hoa viên rất lớn, là tòa nhà ngự tứ lúc tiền nhiệm thủ phụ cáo lão hồi hương trình sổ con trả lại, nhiều năm qua cũng không ban cho người khác, được xử lý cũng thực không tệ.
Trong lòng Cao Húc sớm có phương án xử lý gút mắt giữa Tĩnh Bắc Hầu phủ và Kỷ Minh Tranh, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng không tiếc phân phó chọn ra tòa nhà tốt ban cho anh vợ làm chỗ ở lâm thời.
Người phía dưới am hiểu nhất là nghiền ngẫm tâm tư cấp trên, tuy thời gian gấp gáp, nhưng tòa nhà này vẫn được quét tước sạch sẽ, Kỷ Minh Tranh vừa đến là có thể vào ở ngay.
Hắn mới vừa lặc cương dừng ngựa trước cửa lớn nhà mới, Kỷ Vinh đã lãnh tất cả nô bộc tiến lên, hán tử trung niên trung thành và tận tâm, nhịn không được chảy nước mắt kích động: “Lão nô gặp qua thế tử gia!”
Kỷ Vinh là tiền đại quản sự Tĩnh Bắc Hầu phủ, tâm phúc đáng tin của Kỷ Tông Khánh.
Lúc trước, Kỷ Uyển Thanh và một nhà nhị thúc trở mặt, khế bán thân của tâm phúc cha mẹ để lại đều ở trên tay nàng, nàng trực tiếp dẫn bọn họ cùng nhau xuất giá.
Nàng mang đi nguyên bộ phận chủ lực của hầu phủ rời đi, đám người Kỷ Vinh vẫn luôn thay nàng xử lý của hồi môn sản nghiệp, tuy không bị khinh bỉ, nhưng nói thực, là rất đại tài tiểu dụng, lại lãng phí nhân thủ tài nguyên.
Lần này huynh trưởng trở về, lại ở một chỗ khác, vừa lúc nàng gom một chút, giữ lại bộ phận nhỏ nhân thủ cũng đủ xử lý của hồi môn, còn lại đều giao cho huynh trưởng.
Nàng đã thông báo với Kỷ Minh Tranh, hắn xác thực đang cần nhân thủ tâm phúc, cũng không khách sáo với muội muội, thầm nghĩ sau này lại bổ sung cho nàng mặt khác của hồi môn, liền tiếp nhận người.
“Vinh thúc!”
Kỷ Minh Tranh xoay người xuống ngựa, chạy nhanh nâng dậy Kỷ Vinh: “Mau mau đứng lên.”
Vị này đại quản sự từng là thân vệ của phụ thân, sau đó lại bị thương mới lui ra, có thể nói là nhìn Kỷ gia huynh muội lớn lên, xưa nay huynh muội bọn họ rất kính trọng ông.
Hoạn nạn thấy chân tình, so sánh với tổ mẫu thúc thẩm ruột, đám người Kỷ Vinh đáng quý hơn nhiều, chủ tớ gặp nhau, hắn còn kích động hơn vài phần so với vừa nãy ở Tĩnh Bắc Hầu phủ, lần này là thật sự.
Chủ tớ cảm xúc trào dâng, một thời gian mới miễn cưỡng hòa hoãn, Kỷ Vinh vội vàng nghiêng người mời chủ tử vào cửa: “Thế tử gia, mau đi vào rửa mặt nghỉ ngơi một chút.”
Khi nói chuyện, ông lại nhìn về mấy thân vệ phía sau, mọi người đều là người quen cũ, vui tươi hớn hở gật đầu, cũng không cần cố tình chiêu đãi.
“Di, thế tử gia, mấy rương này là……” Kỷ Vinh nghi hoặc, ông hưng phấn vô cùng, vẫn luôn sai người nhìn chằm chằm cửa cung chờ khánh công yến tan, lúc đó không thấy người phía dưới nói chủ tử mang rương.
Đây là, từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang ra sao?
Kỷ Minh Tranh cong cong khóe môi: “Tổ mẫu sai người thu thập viện của con, sau đó lại nghe nói con không ở lại, liền dặn dò mang theo vật dĩ vãng quen dùng, để tránh không tiện.”
Sau khi hắn “chết trận”, viện hắn ở đã bị người chiếm, nhưng nhị thẩm ngại đen đủi, tất cả vật phẩm sử dụng hằng ngày trong nhà đều bị đóng gói cất vào kho, thay hết bằng đồ mới, mới để con trai chính mình vào ở.
Lúc này hắn trở về, Hà thái phu nhân toàn lực ứng phó thể hiện tình cảm bà cháu, Kỷ Minh Khâm suốt đêm dọn ra, sân viện vội vàng vẩy nước quét nhà, những đồ dùng hàng ngày phủ đầy bụi này được mang ra, một lần nữa bày biện.
Kỷ Minh Tranh không ở, lão thái thái liền nhanh chóng sai người thu thập mang lên, nói để tránh hắn dùng không quen.
Những vật cũ trong phòng hắn đều là cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị, còn có lễ vật của bọn muội muội tặng, có hồi ức cực tốt đẹp, vì thế hắn không từ chối, liền đợi chờ mang đồ vật theo.
Kỷ Minh Tranh không nói tỉ mỉ, nhưng Kỷ Vinh nháy mắt đã hiểu, ông vội vàng sai người phía sau đi khiêng rương, cũng vui tươi hớn hở nói: “Thế tử gia nhanh rửa mặt nghỉ ngơi đi, nô tài lãnh người chỉnh lý đồ vật.”
Kỷ Minh Tranh không cự tuyệt, hắn chinh chiến hồi lâu, cũng không nghỉ ngơi tốt, trở về kinh thành thả lỏng lại, xác thật cảm giác có chút mệt mỏi.
Hung hăng tắm rửa một phen, ngã đầu liền ngủ, mãi cho đến sắc trời tối hẳn hắn mới tỉnh, vừa mặc quần áo, vừa nhìn chung quanh phòng.
Quy cách của chính phòng này không khác mấy lúc trước hắn ở, nhưng lớn hơn không ít, Kỷ Vinh đã bày biện thỏa đáng những vật từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang về.
Mới nhìn qua, giống như về tới trước kia.
Hắn hiếm thấy hoảng hốt, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại, kéo kéo khóe miệng, ý cười không thể duy trì bao lâu, thực mau liền thu hồi.
Kỷ Minh Tranh chậm rãi dạo bước, nhất nhất xem qua đồ vật trong phòng, nghiên mực này là khi hắn vừa mới bắt đầu tập viết, phụ thân hứng thú bừng bừng sưu tập, hắn vừa dùng đã gần hai mươi năm.
Chặn giấy bằng ngọc bích này lại là mẫu thân chọn từ của hồi môn của bà, nói là vật ngoại tổ phụ yêu thích, vừa vặn màu sắc của nó và nghiên mực tạo thành một đôi.
Còn về ống đựng bút bằng trúc này, là bảy, tám năm trước, hai muội muội tự chế tạo, nói là đưa cho hắn làm lễ vật sinh nhật.
Ống đựng bút xiêu xiêu vẹo vẹo khắc hai hàng chữ: “Trì hoa xuân chiếu nhật”, “Cửa trúc dạ minh thu”.
Lúc ấy hắn ngoài miệng ghét bỏ, thực tế trong lòng đắc ý, bọn muội muội dẫu miệng nói không cần thì trả đây, hắn liền nói miễn cưỡng nhận lấy, quay đầu lại trực tiếp đổi lên trên án thư, ngày ngày xem xét vài lần.
Khóe môi Kỷ Minh Tranh không nhịn được cười, hiện giờ bọn muội muội đều xuất giá, may mắn đều tìm được chồng tốt.
Yêu quý thưởng thức ống đựng bút một lát, nhẹ nhàng buông, tầm mắt hắn vừa chuyển, dừng ở một tráp nhỏ bên cạnh.
Ý cười trên khóe miệng hắn liền thu hồi.
Đây là tráp bằng gỗ hoa lê tinh xảo, chỉ lớn cỡ bàn tay, mặt trên điêu khắc hải đường nửa nở.
Kỷ Minh Tranh không cần mở ra, cũng biết bên trong chính là cái gì.
Một túi tiền thêu hoa sen tịnh đế phi thường tinh xảo, lá xanh hoa hồng, là vị hôn thê của hắn tặng, hắn từng xem như trân bảo, ngay cả cầm lên xem cũng không quên cẩn thận rửa tay.
À! Cũng không đúng, đó là vị hôn thê cũ của hắn, đối phương đã sớm gả vào hoàng gia, thành Ngụy Vương phi.
Kỷ Minh Tranh cũng không cảm thấy đối phương gả cho người khác có gì không ổn, rốt cuộc hắn đã “chết trận”, không thể bắt người ta hao phí tuổi xuân tươi đẹp, là nên tìm một người trong sạch khác, gả chồng sinh con, hoà thuận vui vẻ cả đời.
Tuy có duyên không phận, nhưng hắn hy vọng nàng sống tốt.
Chỉ tiếc……
Ánh mắt Kỷ Minh Tranh tối sầm lại.
Các hành vi của Tần Thải Lam tuy không thể nói rất xấu, nhưng nói thật thực ghê tởm người, đặc biệt là khi Kỷ Uyển Thanh mang thai, nàng ta mang theo túi thơm Hoàng hậu cho luôn mãi cầu kiến.
Mặc kệ đối phương có phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà thay đổi hay không, dù sao Kỷ Uyển Thanh không thích một nữ tử như vậy trở thành ánh trăng sáng trong lòng ca ca, gặp lại huynh trưởng, nàng liền một năm một mười nói ra đối phương thay đổi.
Nàng không thêm muối thêm dấm, nói vô cùng khách quan, còn về phán đoán như thế nào, ca ca là người trưởng thành, nàng tôn trọng hắn.
Nhất kiến chung tình là phi thường kiều diễm, người thiếu niên cảm tình vô cùng chân thành tha thiết mà nhiệt liệt, vốn dĩ nếu có không gian thích hợp trưởng thành, sau khi thành thân kinh doanh, muốn trở thành một đoạn giai thoại không khó.
Đáng tiếc chuyện đời thay đổi thất thường, mấy năm bị bắt tách ra, nàng đã không còn là nàng ngày xưa thuần túy tốt đẹp.
Hoặc là, chỉ dựa vào vài lần gặp mặt vội vàng, trước sau hắn hiểu biết nàng không đủ sâu.
Cả nhà hắn hiểu biết nàng cũng không đủ sâu, rốt cuộc không sinh hoạt dưới một mái hiên, cũng không trải qua mưa gió, một mặt giấu ở chỗ sâu ai cũng không biết.
Đối với Kỷ Minh Tranh, người nhà là quan trọng nhất, còn phía trên sinh mạng của hắn, đặc biệt là hiện tại cha mẹ đã qua đời, chỉ còn lại hai muội muội cần hắn chiếu cố.
Không thể kịp thời bảo hộ bọn muội muội đã là tiếc hận cả đời hắn, làm sao hắn có thể dung túng người trong tối ngoài sáng, hoặc cố tình hoặc vô tình hại các muội muội.
Mấy năm nay Kỷ Minh Tranh gánh vác trọng trách, áp lực cực lớn, vốn không có quá nhiều thời gian hoài niệm vị hôn thê, gia tăng đoạn cảm tình thời niên thiếu này, hiện giờ một khi phát hiện chân tướng, càng là nháy mắt sụp đổ.
Khó chịu sao?
Đáp án khẳng định có, đời này hắn chỉ từng yêu một người, đầu nhập một đoạn cảm tình như vậy.
Nhưng Kỷ Minh Tranh trải qua quá nhiều, hắn thực thành thục, có thể thực mau điều chỉnh cảm xúc, cũng làm ra phán đoán thích hợp nhất.
Tất cả đều không cần nghĩ nhiều, nàng là Ngụy Vương phi, nhân vật trung tâm một đảng Kỷ Hoàng hậu; mà bào muội của hắn là Thái tử phi, cháu trai là trưởng tử của Thái tử, mâu thuẫn giữa hai đảng không thể điều hòa, cũng không thể lại dây dưa.
Hắn là một ngoại thần, càng không thể cùng Vương phi thủ tiết có đầu đuôi.
Hai con đường khác nhau, mỗi người đi một bên, ngày sau hai người đều sẽ không lại có giao thoa.
“Xử lý tráp này đi.” Kỷ Minh Tranh chỉ chỉ trên án thư.
Bên cạnh là người hầu Kỷ Nghiên hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn, liếc mắt một cái liền biết, lưu loát ứng, cầm tráp hoa lê đi ra ngoài.
Kỷ Minh Tranh đỉnh mày bất động, tiếp tục tinh tế xem các vật còn lại.
Thanh Ninh Cung.
Gần đây Cao Húc vẫn luôn vội đến chân không chạm đất, mặc dù trên đường về kinh cũng không thể nghỉ ngơi, hắn nhớ thương vợ con, thật vất vả dành ra thời gian sớm một chút về phòng, lọt vào trong tầm mắt lại là một khuôn mặt nhỏ ưu sầu.
Kỷ Uyển Thanh hai má phiếm phấn, khí sắc phi thường tốt, chỉ là hơi ủ rũ cụp mắt, tay mềm thu lại từng đơn từng đơn trên bàn.
An nhi nằm bên cạnh mẫu thân, tiểu tử này thực mẫn cảm với màu sắc, nhìn chằm chằm danh sách của hồi môn hồng diễm diễm, tròng mắt nho đen chuyển động quay tròn, không quên nhìn mẹ ruột.
“Đây là làm sao vậy?”
Cao Húc buồn cười, đi đến gần nhuyễn tháp, bế con trai béo đang nháy mắt hưng phấn lên, ôm vào trong ngực hôn hôn, mới ngồi xuống gần thê tử.
“Ca ca thiếp không chịu lấy.”
Không chịu lấy cái gì?
Đó chính là đồ cưới của bọn muội muội.
Kỷ Uyển Thanh cho rằng, lúc trước trời xui đất khiến, tài sản riêng của phụ thân và đồ cưới của mẫu thân đều chia cho tỷ muội hai người làm của hồi môn, thực không công bằng với ca ca, phải biết rằng, vốn dĩ phần lớn mấy thứ này đều nên do huynh trưởng thừa kế.
Nàng cho rằng phải chia lại một lần nữa.
Nếu trả phần lớn về, ca ca khẳng định không chịu lấy, nàng cân nhắc mãi, cho rằng gom hết tiền bạc sản nghiệp lại, rồi chia làm ba phần bằng nhau.
Huynh muội ba người mỗi người một phần, như vậy rất công bằng.
Còn về mật thám phụ thân giao cho nàng, nàng sẽ không giao cho ca ca. Thứ nhất, mấy mật thám này đã lộ trước mặt Cao Húc, một bộ phận còn đề cập hoàng cung, giao trở về thực không thỏa đáng.
Thứ hai, mật thám là vì nhằm vào một đảng Kỷ hậu, bọn họ lập tức sẽ sụp đổ, mật thám thực mau sẽ công thành lui thân, trả về không có ý nghĩa gì.
Báo cho ca ca biết một tiếng thôi, người sẽ không trả.
Kỷ Uyển Thanh lên kế hoạch khá tốt, còn đặc biệt nhắc tới với phu quân, Cao Húc không có bất luận ý tưởng gì với đồ cưới của thê tử, đương nhiên vô cùng tôn trọng quyết định của nàng.
Nàng hưng phấn viết thư cho bào muội, lại lệnh Hà ma ma lấy ra danh sách của hồi môn, chia cho ca ca một phần ba thích hợp nhất, một lần nữa viết lại danh sách, làm nhũ mẫu tự mình đưa cho Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu chuyện mật thám, cũng tiếp đám người Kỷ Vinh, nhưng lại kiên định cự tuyệt tiền bạc sản nghiệp.
Đây là đồ cưới của muội muội, đều theo đến nhà chồng rồi, làm sao hắn có thể lấy về?
Hắn thậm chí hận sắt không thành thép, lôi kéo Hà ma ma nói nhỏ, làm bà ấy cần thiết dặn dò muội muội, Hoàng Thái tử là phu, nhưng còn là quân, điện hạ không thèm để ý đồ cưới này, nhưng tư thái của muội muội cần phải đoan chính.
Hắn e sợ muội muội xử sự không thỏa đáng, từng cọc việc nhỏ tích lũy, ngày nào đó sẽ sinh ra ngăn cách với điện hạ.
Hoàng Thái tử quá mức tôn quý, Kỷ Minh Tranh luôn có chút không tin tưởng lắm với việc độc sủng.
Hắn cứ sợ ngày sau có biến hóa.
Thực khéo, Hà ma ma cũng là người hoài nghi chân tình giữa phu thê, hai người ăn nhịp với nhau, ngươi tới ta đi nói thật lâu, trở về lải nhải đến Kỷ Uyển Thanh đau đầu.
Được rồi, không cần thì không cần, ca ca nói cũng đúng, còn người cần gì sợ sau này không kiếm được tiền?
Nhưng các người cũng không thể nhắc mãi như vậy.
Kỷ Uyển Thanh ủ rũ cụp mắt, thật vất vả lừa dối Hà ma ma đi rồi, mới có khí vô lực thu thập danh sách của hồi môn.
“Không cần thì thôi, không cần về sau liền cho An Nhi chúng ta đi, xem như là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, cữu cữu cho.”
Kỷ Uyển Thanh ôm cánh tay phu quân nho nhỏ oán giận vài câu, Cao Húc mỉm cười nghe, kỳ thật hắn cũng biết trước Kỷ Minh Tranh sẽ không lấy, nhưng đồ cưới của thê tử nàng thích xử lý như thế nào là chuyện của nàng, Thái tử điện hạ tỏ vẻ sẽ không phát biểu ý kiến.
Hắn dỗ dành nói: “Lần này ca ca nàng lập công lớn, triều đình ban thưởng lập tức sẽ xuống, tiền bạc sản nghiệp tuyệt đối không thiếu, cũng sẽ không sợ trong túi trống rỗng ngượng ngùng.”
Triều đình ngợi khen công thần, trong đó một phần chính là vàng bạc, trân bảo, sản nghiệp, tài vật, chiến công càng lớn, ban thưởng càng phong phú.
Kỷ Minh Tranh không thiếu tiền, chỉ thiếu một người vợ thôi.
Cao Húc trêu ghẹo vài câu, Kỷ Uyển Thanh lại biết chuyện này gấp không được: “Chậm rãi tìm kiếm đi, nhất định phải tìm một người tốt.”
Khuê tú cùng tuổi trước kia nàng quen thuộc đều đã gả chồng sinh con, nam nhân lớn tuổi một chút mới cưới vợ cũng không sao, nhưng khuê tú còn nhỏ tuổi phải tìm hiểu cho kỹ.
Phong thưởng công thần, vạch trần một đảng Kỷ hậu, nhiều vô số chuyện lớn đang chờ, hiện tại không phải lúc để xem cô nương, chỉ có thể hoãn một chút.
“Điện hạ, phong thưởng khi nào mới hạ?”
Hắn đã từng nói với nàng, chờ Hoàng đế hồi loan liền phong thưởng, Kỷ Uyển Thanh hỏi lời này, kỳ thật là hỏi khi nào Xương Bình Đế đến kinh thành.
Cao Húc mỉm cười ý vị sâu xa: “Thánh giá đã đến Bảo Định, ước chừng ba ngày sau đến kinh.”
Tốc độ này, gần bằng với hành quân khẩn cấp.
Tòa nhà hoàng gia ban cho Kỷ Minh Tranh ở thành tây, cách Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không xa, vòng qua hai con phố liền đến.
Tòa nhà này năm sân trong ngoài, cách cục tốt hướng tốt, kiến trúc tinh mỹ còn có một hoa viên rất lớn, là tòa nhà ngự tứ lúc tiền nhiệm thủ phụ cáo lão hồi hương trình sổ con trả lại, nhiều năm qua cũng không ban cho người khác, được xử lý cũng thực không tệ.
Trong lòng Cao Húc sớm có phương án xử lý gút mắt giữa Tĩnh Bắc Hầu phủ và Kỷ Minh Tranh, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng không tiếc phân phó chọn ra tòa nhà tốt ban cho anh vợ làm chỗ ở lâm thời.
Người phía dưới am hiểu nhất là nghiền ngẫm tâm tư cấp trên, tuy thời gian gấp gáp, nhưng tòa nhà này vẫn được quét tước sạch sẽ, Kỷ Minh Tranh vừa đến là có thể vào ở ngay.
Hắn mới vừa lặc cương dừng ngựa trước cửa lớn nhà mới, Kỷ Vinh đã lãnh tất cả nô bộc tiến lên, hán tử trung niên trung thành và tận tâm, nhịn không được chảy nước mắt kích động: “Lão nô gặp qua thế tử gia!”
Kỷ Vinh là tiền đại quản sự Tĩnh Bắc Hầu phủ, tâm phúc đáng tin của Kỷ Tông Khánh.
Lúc trước, Kỷ Uyển Thanh và một nhà nhị thúc trở mặt, khế bán thân của tâm phúc cha mẹ để lại đều ở trên tay nàng, nàng trực tiếp dẫn bọn họ cùng nhau xuất giá.
Nàng mang đi nguyên bộ phận chủ lực của hầu phủ rời đi, đám người Kỷ Vinh vẫn luôn thay nàng xử lý của hồi môn sản nghiệp, tuy không bị khinh bỉ, nhưng nói thực, là rất đại tài tiểu dụng, lại lãng phí nhân thủ tài nguyên.
Lần này huynh trưởng trở về, lại ở một chỗ khác, vừa lúc nàng gom một chút, giữ lại bộ phận nhỏ nhân thủ cũng đủ xử lý của hồi môn, còn lại đều giao cho huynh trưởng.
Nàng đã thông báo với Kỷ Minh Tranh, hắn xác thực đang cần nhân thủ tâm phúc, cũng không khách sáo với muội muội, thầm nghĩ sau này lại bổ sung cho nàng mặt khác của hồi môn, liền tiếp nhận người.
“Vinh thúc!”
Kỷ Minh Tranh xoay người xuống ngựa, chạy nhanh nâng dậy Kỷ Vinh: “Mau mau đứng lên.”
Vị này đại quản sự từng là thân vệ của phụ thân, sau đó lại bị thương mới lui ra, có thể nói là nhìn Kỷ gia huynh muội lớn lên, xưa nay huynh muội bọn họ rất kính trọng ông.
Hoạn nạn thấy chân tình, so sánh với tổ mẫu thúc thẩm ruột, đám người Kỷ Vinh đáng quý hơn nhiều, chủ tớ gặp nhau, hắn còn kích động hơn vài phần so với vừa nãy ở Tĩnh Bắc Hầu phủ, lần này là thật sự.
Chủ tớ cảm xúc trào dâng, một thời gian mới miễn cưỡng hòa hoãn, Kỷ Vinh vội vàng nghiêng người mời chủ tử vào cửa: “Thế tử gia, mau đi vào rửa mặt nghỉ ngơi một chút.”
Khi nói chuyện, ông lại nhìn về mấy thân vệ phía sau, mọi người đều là người quen cũ, vui tươi hớn hở gật đầu, cũng không cần cố tình chiêu đãi.
“Di, thế tử gia, mấy rương này là……” Kỷ Vinh nghi hoặc, ông hưng phấn vô cùng, vẫn luôn sai người nhìn chằm chằm cửa cung chờ khánh công yến tan, lúc đó không thấy người phía dưới nói chủ tử mang rương.
Đây là, từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang ra sao?
Kỷ Minh Tranh cong cong khóe môi: “Tổ mẫu sai người thu thập viện của con, sau đó lại nghe nói con không ở lại, liền dặn dò mang theo vật dĩ vãng quen dùng, để tránh không tiện.”
Sau khi hắn “chết trận”, viện hắn ở đã bị người chiếm, nhưng nhị thẩm ngại đen đủi, tất cả vật phẩm sử dụng hằng ngày trong nhà đều bị đóng gói cất vào kho, thay hết bằng đồ mới, mới để con trai chính mình vào ở.
Lúc này hắn trở về, Hà thái phu nhân toàn lực ứng phó thể hiện tình cảm bà cháu, Kỷ Minh Khâm suốt đêm dọn ra, sân viện vội vàng vẩy nước quét nhà, những đồ dùng hàng ngày phủ đầy bụi này được mang ra, một lần nữa bày biện.
Kỷ Minh Tranh không ở, lão thái thái liền nhanh chóng sai người thu thập mang lên, nói để tránh hắn dùng không quen.
Những vật cũ trong phòng hắn đều là cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị, còn có lễ vật của bọn muội muội tặng, có hồi ức cực tốt đẹp, vì thế hắn không từ chối, liền đợi chờ mang đồ vật theo.
Kỷ Minh Tranh không nói tỉ mỉ, nhưng Kỷ Vinh nháy mắt đã hiểu, ông vội vàng sai người phía sau đi khiêng rương, cũng vui tươi hớn hở nói: “Thế tử gia nhanh rửa mặt nghỉ ngơi đi, nô tài lãnh người chỉnh lý đồ vật.”
Kỷ Minh Tranh không cự tuyệt, hắn chinh chiến hồi lâu, cũng không nghỉ ngơi tốt, trở về kinh thành thả lỏng lại, xác thật cảm giác có chút mệt mỏi.
Hung hăng tắm rửa một phen, ngã đầu liền ngủ, mãi cho đến sắc trời tối hẳn hắn mới tỉnh, vừa mặc quần áo, vừa nhìn chung quanh phòng.
Quy cách của chính phòng này không khác mấy lúc trước hắn ở, nhưng lớn hơn không ít, Kỷ Vinh đã bày biện thỏa đáng những vật từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang về.
Mới nhìn qua, giống như về tới trước kia.
Hắn hiếm thấy hoảng hốt, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại, kéo kéo khóe miệng, ý cười không thể duy trì bao lâu, thực mau liền thu hồi.
Kỷ Minh Tranh chậm rãi dạo bước, nhất nhất xem qua đồ vật trong phòng, nghiên mực này là khi hắn vừa mới bắt đầu tập viết, phụ thân hứng thú bừng bừng sưu tập, hắn vừa dùng đã gần hai mươi năm.
Chặn giấy bằng ngọc bích này lại là mẫu thân chọn từ của hồi môn của bà, nói là vật ngoại tổ phụ yêu thích, vừa vặn màu sắc của nó và nghiên mực tạo thành một đôi.
Còn về ống đựng bút bằng trúc này, là bảy, tám năm trước, hai muội muội tự chế tạo, nói là đưa cho hắn làm lễ vật sinh nhật.
Ống đựng bút xiêu xiêu vẹo vẹo khắc hai hàng chữ: “Trì hoa xuân chiếu nhật”, “Cửa trúc dạ minh thu”.
Lúc ấy hắn ngoài miệng ghét bỏ, thực tế trong lòng đắc ý, bọn muội muội dẫu miệng nói không cần thì trả đây, hắn liền nói miễn cưỡng nhận lấy, quay đầu lại trực tiếp đổi lên trên án thư, ngày ngày xem xét vài lần.
Khóe môi Kỷ Minh Tranh không nhịn được cười, hiện giờ bọn muội muội đều xuất giá, may mắn đều tìm được chồng tốt.
Yêu quý thưởng thức ống đựng bút một lát, nhẹ nhàng buông, tầm mắt hắn vừa chuyển, dừng ở một tráp nhỏ bên cạnh.
Ý cười trên khóe miệng hắn liền thu hồi.
Đây là tráp bằng gỗ hoa lê tinh xảo, chỉ lớn cỡ bàn tay, mặt trên điêu khắc hải đường nửa nở.
Kỷ Minh Tranh không cần mở ra, cũng biết bên trong chính là cái gì.
Một túi tiền thêu hoa sen tịnh đế phi thường tinh xảo, lá xanh hoa hồng, là vị hôn thê của hắn tặng, hắn từng xem như trân bảo, ngay cả cầm lên xem cũng không quên cẩn thận rửa tay.
À! Cũng không đúng, đó là vị hôn thê cũ của hắn, đối phương đã sớm gả vào hoàng gia, thành Ngụy Vương phi.
Kỷ Minh Tranh cũng không cảm thấy đối phương gả cho người khác có gì không ổn, rốt cuộc hắn đã “chết trận”, không thể bắt người ta hao phí tuổi xuân tươi đẹp, là nên tìm một người trong sạch khác, gả chồng sinh con, hoà thuận vui vẻ cả đời.
Tuy có duyên không phận, nhưng hắn hy vọng nàng sống tốt.
Chỉ tiếc……
Ánh mắt Kỷ Minh Tranh tối sầm lại.
Các hành vi của Tần Thải Lam tuy không thể nói rất xấu, nhưng nói thật thực ghê tởm người, đặc biệt là khi Kỷ Uyển Thanh mang thai, nàng ta mang theo túi thơm Hoàng hậu cho luôn mãi cầu kiến.
Mặc kệ đối phương có phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà thay đổi hay không, dù sao Kỷ Uyển Thanh không thích một nữ tử như vậy trở thành ánh trăng sáng trong lòng ca ca, gặp lại huynh trưởng, nàng liền một năm một mười nói ra đối phương thay đổi.
Nàng không thêm muối thêm dấm, nói vô cùng khách quan, còn về phán đoán như thế nào, ca ca là người trưởng thành, nàng tôn trọng hắn.
Nhất kiến chung tình là phi thường kiều diễm, người thiếu niên cảm tình vô cùng chân thành tha thiết mà nhiệt liệt, vốn dĩ nếu có không gian thích hợp trưởng thành, sau khi thành thân kinh doanh, muốn trở thành một đoạn giai thoại không khó.
Đáng tiếc chuyện đời thay đổi thất thường, mấy năm bị bắt tách ra, nàng đã không còn là nàng ngày xưa thuần túy tốt đẹp.
Hoặc là, chỉ dựa vào vài lần gặp mặt vội vàng, trước sau hắn hiểu biết nàng không đủ sâu.
Cả nhà hắn hiểu biết nàng cũng không đủ sâu, rốt cuộc không sinh hoạt dưới một mái hiên, cũng không trải qua mưa gió, một mặt giấu ở chỗ sâu ai cũng không biết.
Đối với Kỷ Minh Tranh, người nhà là quan trọng nhất, còn phía trên sinh mạng của hắn, đặc biệt là hiện tại cha mẹ đã qua đời, chỉ còn lại hai muội muội cần hắn chiếu cố.
Không thể kịp thời bảo hộ bọn muội muội đã là tiếc hận cả đời hắn, làm sao hắn có thể dung túng người trong tối ngoài sáng, hoặc cố tình hoặc vô tình hại các muội muội.
Mấy năm nay Kỷ Minh Tranh gánh vác trọng trách, áp lực cực lớn, vốn không có quá nhiều thời gian hoài niệm vị hôn thê, gia tăng đoạn cảm tình thời niên thiếu này, hiện giờ một khi phát hiện chân tướng, càng là nháy mắt sụp đổ.
Khó chịu sao?
Đáp án khẳng định có, đời này hắn chỉ từng yêu một người, đầu nhập một đoạn cảm tình như vậy.
Nhưng Kỷ Minh Tranh trải qua quá nhiều, hắn thực thành thục, có thể thực mau điều chỉnh cảm xúc, cũng làm ra phán đoán thích hợp nhất.
Tất cả đều không cần nghĩ nhiều, nàng là Ngụy Vương phi, nhân vật trung tâm một đảng Kỷ Hoàng hậu; mà bào muội của hắn là Thái tử phi, cháu trai là trưởng tử của Thái tử, mâu thuẫn giữa hai đảng không thể điều hòa, cũng không thể lại dây dưa.
Hắn là một ngoại thần, càng không thể cùng Vương phi thủ tiết có đầu đuôi.
Hai con đường khác nhau, mỗi người đi một bên, ngày sau hai người đều sẽ không lại có giao thoa.
“Xử lý tráp này đi.” Kỷ Minh Tranh chỉ chỉ trên án thư.
Bên cạnh là người hầu Kỷ Nghiên hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn, liếc mắt một cái liền biết, lưu loát ứng, cầm tráp hoa lê đi ra ngoài.
Kỷ Minh Tranh đỉnh mày bất động, tiếp tục tinh tế xem các vật còn lại.
Thanh Ninh Cung.
Gần đây Cao Húc vẫn luôn vội đến chân không chạm đất, mặc dù trên đường về kinh cũng không thể nghỉ ngơi, hắn nhớ thương vợ con, thật vất vả dành ra thời gian sớm một chút về phòng, lọt vào trong tầm mắt lại là một khuôn mặt nhỏ ưu sầu.
Kỷ Uyển Thanh hai má phiếm phấn, khí sắc phi thường tốt, chỉ là hơi ủ rũ cụp mắt, tay mềm thu lại từng đơn từng đơn trên bàn.
An nhi nằm bên cạnh mẫu thân, tiểu tử này thực mẫn cảm với màu sắc, nhìn chằm chằm danh sách của hồi môn hồng diễm diễm, tròng mắt nho đen chuyển động quay tròn, không quên nhìn mẹ ruột.
“Đây là làm sao vậy?”
Cao Húc buồn cười, đi đến gần nhuyễn tháp, bế con trai béo đang nháy mắt hưng phấn lên, ôm vào trong ngực hôn hôn, mới ngồi xuống gần thê tử.
“Ca ca thiếp không chịu lấy.”
Không chịu lấy cái gì?
Đó chính là đồ cưới của bọn muội muội.
Kỷ Uyển Thanh cho rằng, lúc trước trời xui đất khiến, tài sản riêng của phụ thân và đồ cưới của mẫu thân đều chia cho tỷ muội hai người làm của hồi môn, thực không công bằng với ca ca, phải biết rằng, vốn dĩ phần lớn mấy thứ này đều nên do huynh trưởng thừa kế.
Nàng cho rằng phải chia lại một lần nữa.
Nếu trả phần lớn về, ca ca khẳng định không chịu lấy, nàng cân nhắc mãi, cho rằng gom hết tiền bạc sản nghiệp lại, rồi chia làm ba phần bằng nhau.
Huynh muội ba người mỗi người một phần, như vậy rất công bằng.
Còn về mật thám phụ thân giao cho nàng, nàng sẽ không giao cho ca ca. Thứ nhất, mấy mật thám này đã lộ trước mặt Cao Húc, một bộ phận còn đề cập hoàng cung, giao trở về thực không thỏa đáng.
Thứ hai, mật thám là vì nhằm vào một đảng Kỷ hậu, bọn họ lập tức sẽ sụp đổ, mật thám thực mau sẽ công thành lui thân, trả về không có ý nghĩa gì.
Báo cho ca ca biết một tiếng thôi, người sẽ không trả.
Kỷ Uyển Thanh lên kế hoạch khá tốt, còn đặc biệt nhắc tới với phu quân, Cao Húc không có bất luận ý tưởng gì với đồ cưới của thê tử, đương nhiên vô cùng tôn trọng quyết định của nàng.
Nàng hưng phấn viết thư cho bào muội, lại lệnh Hà ma ma lấy ra danh sách của hồi môn, chia cho ca ca một phần ba thích hợp nhất, một lần nữa viết lại danh sách, làm nhũ mẫu tự mình đưa cho Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu chuyện mật thám, cũng tiếp đám người Kỷ Vinh, nhưng lại kiên định cự tuyệt tiền bạc sản nghiệp.
Đây là đồ cưới của muội muội, đều theo đến nhà chồng rồi, làm sao hắn có thể lấy về?
Hắn thậm chí hận sắt không thành thép, lôi kéo Hà ma ma nói nhỏ, làm bà ấy cần thiết dặn dò muội muội, Hoàng Thái tử là phu, nhưng còn là quân, điện hạ không thèm để ý đồ cưới này, nhưng tư thái của muội muội cần phải đoan chính.
Hắn e sợ muội muội xử sự không thỏa đáng, từng cọc việc nhỏ tích lũy, ngày nào đó sẽ sinh ra ngăn cách với điện hạ.
Hoàng Thái tử quá mức tôn quý, Kỷ Minh Tranh luôn có chút không tin tưởng lắm với việc độc sủng.
Hắn cứ sợ ngày sau có biến hóa.
Thực khéo, Hà ma ma cũng là người hoài nghi chân tình giữa phu thê, hai người ăn nhịp với nhau, ngươi tới ta đi nói thật lâu, trở về lải nhải đến Kỷ Uyển Thanh đau đầu.
Được rồi, không cần thì không cần, ca ca nói cũng đúng, còn người cần gì sợ sau này không kiếm được tiền?
Nhưng các người cũng không thể nhắc mãi như vậy.
Kỷ Uyển Thanh ủ rũ cụp mắt, thật vất vả lừa dối Hà ma ma đi rồi, mới có khí vô lực thu thập danh sách của hồi môn.
“Không cần thì thôi, không cần về sau liền cho An Nhi chúng ta đi, xem như là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, cữu cữu cho.”
Kỷ Uyển Thanh ôm cánh tay phu quân nho nhỏ oán giận vài câu, Cao Húc mỉm cười nghe, kỳ thật hắn cũng biết trước Kỷ Minh Tranh sẽ không lấy, nhưng đồ cưới của thê tử nàng thích xử lý như thế nào là chuyện của nàng, Thái tử điện hạ tỏ vẻ sẽ không phát biểu ý kiến.
Hắn dỗ dành nói: “Lần này ca ca nàng lập công lớn, triều đình ban thưởng lập tức sẽ xuống, tiền bạc sản nghiệp tuyệt đối không thiếu, cũng sẽ không sợ trong túi trống rỗng ngượng ngùng.”
Triều đình ngợi khen công thần, trong đó một phần chính là vàng bạc, trân bảo, sản nghiệp, tài vật, chiến công càng lớn, ban thưởng càng phong phú.
Kỷ Minh Tranh không thiếu tiền, chỉ thiếu một người vợ thôi.
Cao Húc trêu ghẹo vài câu, Kỷ Uyển Thanh lại biết chuyện này gấp không được: “Chậm rãi tìm kiếm đi, nhất định phải tìm một người tốt.”
Khuê tú cùng tuổi trước kia nàng quen thuộc đều đã gả chồng sinh con, nam nhân lớn tuổi một chút mới cưới vợ cũng không sao, nhưng khuê tú còn nhỏ tuổi phải tìm hiểu cho kỹ.
Phong thưởng công thần, vạch trần một đảng Kỷ hậu, nhiều vô số chuyện lớn đang chờ, hiện tại không phải lúc để xem cô nương, chỉ có thể hoãn một chút.
“Điện hạ, phong thưởng khi nào mới hạ?”
Hắn đã từng nói với nàng, chờ Hoàng đế hồi loan liền phong thưởng, Kỷ Uyển Thanh hỏi lời này, kỳ thật là hỏi khi nào Xương Bình Đế đến kinh thành.
Cao Húc mỉm cười ý vị sâu xa: “Thánh giá đã đến Bảo Định, ước chừng ba ngày sau đến kinh.”
Tốc độ này, gần bằng với hành quân khẩn cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.