Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 134

Tú Mộc Thành Lâm

19/05/2020

Editor: Vy Vy 1505

Ba ngày sau buổi chiều, loan giá của Hoàng đế đến kinh thành.

So với không lâu trước đây đại quân chiến thắng trở về, toàn thành sôi trào, lần này an tĩnh hơn rất nhiều, Xương Bình Đế cũng thực gấp, không để ý khoe khoang, vào kinh liền trở về hoàng cung.

Cao Húc tự mình ra khỏi thành nghênh đón, vẫn luôn đi theo về hoàng cung, hắn nắm chặt chẽ quân quyền và chính quyền, nhìn không khác biệt gì lớn so với trước kia, đều là ôn nhuận hiền hòa, cung kính có lễ.

Không cao ngạo không nóng nảy, không lộ nửa phần sơ hở, Xương Bình Đế vốn đã tiếng lòng căng chặt càng thêm rùng mình, cảnh giác đứa con trai này tăng lên mười hai vạn phần.

Ông ta thật sâu liếc mắt Hoàng Thái tử, mặt không biểu tình phân phó: “Trẫm mệt mỏi, chư vị ái khanh đi về trước đi.”

Xương Bình Đế cũng không hối hận nam thú, quay lại thời gian một lần, ông ta đồng dạng cảm thấy như vậy mới có thể bảo đảm bản thân an toàn, nhưng giờ phút này vấn đề là nhanh chóng thu hồi chính quyền và quân quyền, hình như còn khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta.

Hoàng đế cũng không phải người am hiểu che giấu cảm xúc, Cao Húc hoàn mỹ nắm bắt được giờ phút này ông ta kiêng kỵ, nhưng hắn lại giống như không phát giác, chỉ hơi hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ nói: “Phụ hoàng lặn lội đường xa, xác thực nên nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui.”

Xương Bình Đế gật đầu, xoay người đi vào.

Cao Húc đứng yên, xem bóng dáng vàng kim đi xa, vô cùng bình tĩnh, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt phân phó: “Truyền lời cho Vương Thụy Hành, bệ hạ đã hồi loan, phong thưởng đại chiến công thần là nhiệm vụ hàng đầu.”

Nói xong, hắn bước lên kiệu, trực tiếp về Thanh Ninh Cung.

Nên làm bố trí đã an bài thỏa đáng, lúc này Cao Húc ngược lại nhàn chút, hắn đi thẳng về hậu điện, làm bạn với vợ con.

Mới vừa chuyển qua hành lang gấp khúc, trải qua cửa sổ nội phòng liền nghe thấy giọng An nhi cười ha ha.

Tiểu tử này, càng lớn càng khiến người yêu thích.

Môi mỏng Cao Húc mang cười, đang muốn đi nhanh hai bước vào cửa dỗ dành con trai, phía sau lại có người vội vàng đuổi kịp.

Thì ra là tiền điện sai người vào bẩm báo, nói là Tĩnh Bắc Hầu thế tử cầu kiến.

Kỷ Minh Tranh?

Cao Húc nhướng mày, tâm niệm vừa chuyển, liền suy đoán được vài phần ý đồ đến của đối phương.

Một khi đã như vậy, làm bạn vợ con chỉ có thể chờ một chút, hắn phân phó không cần quấy rầy Thái tử phi, một lần nữa về tiền điện.

“Hôm nay khanh đến là vì chuyện gì?”

Tuy trong lòng có điều suy đoán, nhưng Cao Húc sẽ không chủ động làm rõ, đối với anh vợ hắn thái độ hiền hòa, đối phương hành lễ xong, liền trực tiếp ban ngồi.

Kỷ Minh Tranh cung kính tạ ơn, ngồi xuống ghế đầu tiên bên phải phía dưới chủ vị, hắn chắp tay, nói: “Mạt tướng tới là có một chuyện muốn nhờ, mong điện hạ thành toàn.”

Hắn muốn nói, là chuyện Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Hắn quyết ý không chắp tay nhường cơ nghiệp tổ phụ phụ thân dùng sinh mệnh đổi lấy cho người khác, từ sau ngày ấy rời đi Tĩnh Bắc Hầu phủ, hắn liền suy nghĩ tìm một đối sách thích hợp nhất.

Kỳ thật, mấy lần truyền lại tình báo quan trọng hiệp trợ quân ta đại thắng, cuối cùng lại bắt sống Thát Đát Khả Hãn, công lớn này lập tức đủ để Kỷ Minh Tranh phong tước vị khác.

Hơn nữa, hắn vẫn là Tĩnh Bắc Hầu thế tử danh chính ngôn thuận, mặc dù một nhà Kỷ Tông Hiền có chút thủ đoạn vụng về, chỉ sợ cũng không thể tổn thương hắn mảy may, chờ nhị thúc trăm năm, tước vị tổ truyền này cũng sẽ do hắn kế tục.

Đến lúc đó, mặc dù dưới gối hắn có hai con trai cũng có thể mỗi người kế tục một tước vị.

Như vậy vừa nghe, rất không tệ, tình huống bình thường Kỷ Tông Hiền tổng không thể sống lâu hơn hắn.

Nhưng nghĩ kỹ, vấn đề lại rất lớn.

Với năng lực tìm đường chết của cả nhà Kỷ Tông Hiền, Kỷ Minh Tranh thật sự hoài nghi, mấy chục năm sau, tước vị này vẫn còn sao?

Chỉ sợ khả năng bị đoạt tước xét nhà lớn hơn.

Bài vị tổ phụ hắn, phụ thân hắn, mẫu thân hắn còn được thờ phụng trong Tĩnh Bắc Hầu phủ, Kỷ Minh Tranh không thể trơ mắt nhìn hầu phủ suy tàn.

“Mạt tướng trời xui đất khiến ẩn núp Thát Đát, cũng là cơ duyên xảo hợp, mới có thể lập công lao quan trọng.”

Kỷ Minh Tranh chắp tay quỳ một gối xuống đất, đoan đoan chính chính hành đại lễ, cúi đầu khẩn thiết nói: “Vì nước tận trung là trách nhiệm của mạt tướng, nếu có phong thưởng nên giáp mặt khấu tạ hoàng ân.”



“Việc thưởng phạt vốn mạt tướng không thể lựa chọn, chỉ là hiện giờ trong nhà mạt tướng mọi việc phức tạp, bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu điện hạ.”

Không sai, hôm nay Kỷ Minh Tranh đến, chính là cầu phong thưởng cụ thể, thay vì phong tước vị khác, hắn càng hy vọng có thể lập tức kế tục tước vị Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Nếu là tình huống bình thường, hắn sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý này. Dù sao thúc phụ hắn đã tập tước mấy năm, không thể vì hắn vừa trở về liền kéo thúc phụ xuống, chính mình lên.

Kế tục tước vị không phải trò đùa, không có đạo lý không duyên không cớ thay đổi.

Không phải bởi vì cơ duyên xảo hợp sao?

Trước khi Kỷ Minh Tranh trở về, Tĩnh Bắc Hầu phủ không phải phạm tội sao? Kỷ Tông Hiền thiếu chút nữa kết thân gia với ám điệp Thát Đát.

Cổ đại xã hội chú ý liên luỵ, nhưng cũng may chuyện này rốt cuộc chưa thành, tội danh này nói lớn có thể rất lớn, nói nhỏ cũng liền có thể rất nhỏ, toàn xem cấp trên quyết đoán.

Thẳng tay một chút, có thể trực tiếp loát tước xét nhà; bao che một chút, cũng có thể quát lớn một trận, phạt chút bổng lộc là xong.

Vốn dĩ xem Kỷ Tông Hiền này, việc này không quá lạc quan, nhưng hiện tại không phải thế tử lập công lớn đã trở lại sao?

Nể mặt thế tử, chuyện này chắc chắn sẽ bị nhẹ nhàng buông tha.

Kỷ Minh Tranh chính là muốn lấy điểm này làm văn.

Các đời lịch đại Hoàng đế, luôn có các phủ đệ công huân không thấp được tín nhiệm. Nếu con nối dõi thừa tước vô năng, phạm vào sai lầm lớn, Hoàng đế chỉ vì nhớ tình nghĩa cũ không đoạt tước, nhưng lại thực không vừa mắt kẻ phạm sai lầm.

Dưới tình huống này, Hoàng đế sẽ chỉ cắt tước vị của người nọ, mà lệnh cho một người khác có tư cách hơn thừa tước, bình thường người được chọn sẽ là con cháu con vợ cả trong tộc.

Hiện tại Tĩnh Bắc Hầu phủ hoàn toàn phù hợp điều kiện kể trên, có thể dựa theo lưu trình này thao tác. Kỷ Minh Tranh cũng nguyện ý vứt bỏ mặt khác phong tước, chỉ cầu kế tục tổ truyền công huân.

Đây là cơ hội tốt nhất, một lần dứt sạch hậu hoạn, tốt hơn nhiều so với về sau thi triển âm mưu dương mưu.

Đương nhiên, tiền đề của việc này là Hoàng đế muốn.

Hoàng đế muốn hay không Kỷ Minh Tranh không biết, hắn cũng không tính toán trình sổ con, hiện tại quân chính quyền to đều nắm trong tay Hoàng Thái tử, hắn lại thân hậu với Đông Cung, nghĩ kỹ, liền trực tiếp tới cầu.

Đương nhiên, hắn biết rất rõ, quân là quân, thần là thần, cho dù điều kiện phù hợp cỡ nào, ngươi có ý tưởng chính là quá phận.

Kỷ Minh Tranh không phải yêu cầu, hắn là thỉnh cầu, tư thái cực thấp, từng câu từng chữ vô cùng thành khẩn, cuối cùng thật mạnh khái đầu, cầu Hoàng Thái tử điện hạ thứ lỗi, hắn thật không thể nhìn công huân phụ tổ dùng mệnh đổi lấy tùy thời có thể lật úp.

“Kỷ khanh đứng dậy đi.”

Cao Húc vốn cực tán thưởng Kỷ Minh Tranh, lại vì vợ con, nhiều thêm thân hậu, hắn không đợi đối phương lại hành đại lễ, liền tự mình đỡ người lên.

“Trước hai nhậm Tĩnh Bắc Hầu lòng son dạ sắt, bảo vệ quốc gia lập công lớn hiển hách, cạnh cửa Tĩnh Bắc Hầu phủ bụi trần, khiến người ta đau lòng.”

Đây là lời nói thật, lúc trước nếu không phải vì không có ai khác, chỉ sợ Kỷ Tông Hiền cũng ngồi không được ghế siêu phẩm hầu lâu như vậy.

Hơn nữa đối với Cao Húc, còn thêm một tầng, Tĩnh Bắc Hầu nhiều lần làm hỏng việc, làm vợ con hắn hổ thẹn, hắn là cực không thích.

Nếu là trước kia, có lẽ hắn cân nhắc, vẫn sẽ nhẫn nại, nhưng hiện tại Kỷ Minh Tranh đã trở lại, tất cả vấn đề giải quyết dễ dàng.

Hắn cười nói: “Việc này cô sớm có so đo, Kỷ khanh trở về chờ một vài ngày, liền có thánh chỉ ban xuống.”

Không sai, Cao Húc và Kỷ Minh Tranh nghĩ giống nhau. Thậm chí hắn nghĩ đến càng nhiều, dù sao, hắn không tính toán bạc đãi công thần kiêm anh vợ.

Nghe huyền âm mà biết nhã ý, Kỷ Minh Tranh vừa nghe đã hiểu, hắn đại hỉ: “Tạ điện hạ!”

Trong Đông Cung, anh vợ em rể hai người tâm tình thật vui, một chuyện nói chưa xong, đã nói chuyện khác để nói, tương đối hài hòa.

Nhưng thay đổi Càn Thanh cung chính là một tình huống khác.

Xương Bình Đế nói là mệt mỏi, nhưng sau khi hồi cung lại không nghỉ ngơi, trong lòng ông ta nhớ thương quyền bính, một khắc cũng không chờ đợi được.

Lúc trước ném xuống nhẹ nhàng, hiện tại muốn nhặt lên thực khó khăn, trên đường về ông ta suy tư nhiều lần, cho rằng trước tiên xuống tay từ đảng bảo hoàng là thích hợp nhất.

Quan văn võ tướng đảng bảo hoàng, thân ở chức vị quan trọng, nắm đều là thực quyền, chỉ cần hợp lại, chuyện xem như thành một nửa.

Xương Bình Đế cho rằng không khó, dù sao đảng bảo hoàng có thể gọi là đảng bảo hoàng, đó là bởi vì bọn họ trung thành và tận tâm với Hoàng đế, tuyệt đối không dao động.



Thu phục đảng bảo hoàng, có tự tin, mặt sau liền đơn giản nhiều.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất lúc trước Xương Bình Đế lưu loát buông tay.

Việc này không nên chậm trễ, ông ta lập tức nói tên vài người, lệnh Tôn Tiến Trung đi tuyên triệu.

Tôn Tiến Trung mới ra cửa điện, liền vội vàng về: “Bệ hạ, Vương thủ phụ Vương đại nhân tới.”

Là văn thần đứng đầu, Vương Thụy Hành đúng là một trong những người Hoàng đế muốn tuyên triệu. Nếu ông ấy tới, khẳng định có chuyện quan trọng cầu kiến, Xương Bình Đế xua xua tay, làm thủ phụ tiến vào, những người khác ngày mai lại nói.

Vương Thụy Hành tới làm gì?

Ông tới là trình lên sổ con thỉnh phong công thần.

Yến Sơn một dịch đại thắng đã qua một đoạn thời gian, tiệc khánh công khao thưởng ba quân đều đã xong, Binh Bộ cũng sửa sang lại rõ ràng chiến công của võ tướng trung và cao tầng trình lên, kiến nghị phong thưởng cũng soạn ra, chỉ chờ Hoàng đế về kinh.

Chờ mãi chờ mãi, Hoàng đế rốt cuộc tới rồi, Vương thủ phụ người già nhưng hành động siêu cường một khắc không thể chờ, lập tức liền tiến cung cầu kiến.

Sổ con trình lên ngự án, Vương Thụy Hành kích động nhiều ngày không thấy hạ thấp: “Hoàng Thái tử bày mưu lập kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, triều vụ chính vụ cũng chưa từng chậm trễ mảy may,……”

Thao thao bất tận một lúc sau, thủ phụ đại nhân râu tóc hoa râm lệ nóng doanh tròng: “Quả thật là phúc của Đại Chu ta.”

Thủ phụ là trọng thần được tiên đế gửi gắm, nói chuyện ít cố kỵ, lần này ông ấy chỉ thuần túy tán thưởng Hoàng Thái tử, cũng không có ý khác, đáng tiếc Xương Bình Đế nghe, lại đặc biệt chói tai.

Nhưng lời Vương Thụy Hành nói không giả chút nào, ông ta khó mà nói gì, chỉ phải mím chặt môi, mở ra tấu chương trên ngự án.

Trước tiên ánh vào mi mắt là đại danh của Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh mấy lần truyền tin quan trọng, lại bắt sống Thát Đát Khả Hãn, công lao của hắn lớn nhất, liệt ở vị trí cao nhất, kiến nghị phong thưởng cũng phong phú nhất.

Ấn đường Xương Bình Đế không nhịn được nhíu nhíu.

Trên đường hồi loan Hoàng đế đã biết chuyện của Kỷ Minh Tranh, đương nhiên, mọi người cũng đều biết quan hệ giữa hắn và Đông Cung mật không thể phân.

Phong thưởng nhiều như vậy tương đương làm cho Đông Cung như hổ thêm cánh, Xương Bình Đế thật sự không muốn. Nhưng vấn đề là, nếu không trọng thưởng công thần xứng đáng sẽ làm thiên hạ thần dân lạnh lòng.

Thật lòng mà nói, sổ con kiến nghị phong thưởng là thực công bằng công chính, không tồn tại vấn đề quá cao hoặc quá thấp.

Nếu muốn bác bỏ, đầu tiên phải nêu ra một lý do chính đáng, nếu không, Vương Thụy Hành trước mặt chính là người đầu tiên không đáp ứng.

Cậy vào đảng bảo hoàng, Xương Bình Đế có lợi cũng có hại, ông ta nghẹn đến khó chịu, nhưng vẫn không nói ra dị nghị, gật đầu lệnh soạn thánh chỉ nguyên dạng, ngày mai chính thức ban xuống.

Xử lý thỏa đáng chuyện sốt ruột này, Hoàng đế thu thập tâm tình, tính toán trước tiên bắt lấy Vương Thụy Hành.

“Trẫm nam thú Kim Lăng, Kim Lăng kinh thành cách nhau khá xa, chính lệnh khó tránh khỏi đến trễ, Vương ái khanh, không biết ngày gần đây triều sự như thế nào?”

Mấy chuyện này Vương Thụy Hành rất rõ ràng, nghe vậy ông chọn những chuyện quan trọng gần đây nói trước, cuối cùng bổ sung: “Thái tử điện hạ đã cho ý kiến phúc đáp thích đáng, bệ hạ không cần lo lắng.”

Đông Cung tạm thời chấp chưởng quân chính việc quan trọng, đây là thánh chỉ trước đó Hoàng đế hạ, thủ phụ nói như vậy cũng không có gì không ổn, cũng dẫn ra đề tài Xương Bình Đế muốn nói.

Ông ta lập tức nói: “Nếu trẫm đã hồi loan, ngày sau việc quan trọng của sáu bộ đều không cần đưa đi Đông Cung.”

Xương Bình Đế thực trực tiếp, đây là muốn trước tiên loát quyền của Đông Cung.

Hoàng đế xưa nay không cần chính, dĩ vãng sáu bộ chính vụ thứ yếu trực tiếp đưa đến Đông Cung, để Thái tử làm chủ. Mà quan trọng thì đưa đến ngự thư phòng, lại triệu Thái tử và trọng thần tới thương nghị, thương nghị thỏa đáng lại hạ lệnh từ ngự thư phòng.

Xương Bình Đế chặt chẽ nắm quyền to.

Hiện tại ông ta vạn phần kiêng kỵ Đông Cung, ngay cả thứ yếu chính vụ cũng không đưa đi Đông Cung.

Loát quyền là bước đầu tiên, bước tiếp theo, không hề nghi ngờ là nghĩ cách trừ tận gốc.

Đông Cung ăn sâu bén rễ, Hoàng Thái tử thế lực khổng lồ, việc này cực khó khăn, nhưng trước thu nạp đảng bảo hoàng đã xem như thành công một nửa.

Dĩ vãng Xương Bình Đế làm chuyện hồ đồ không ít, mỗi lần mặc dù đảng bảo hoàng đau khổ khuyên nhủ, cuối cùng cũng sẽ kiên định bất di đứng bên cạnh ông ta, cho dù biết chắc sau này phải chùi mông cũng chấp hành mệnh lệnh. Ông ta không chút nghi ngờ lần này cũng như thế.

Không nghĩ tới, ông ta sai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook