Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?
Chương 68: Bắt cóc
Cá mập không thích đi làm
04/04/2024
Trần Đình Phong câu được câu chăng kể vài mẩu chuyện nhỏ bên tai Chi Dao, tay anh vỗ về đằng sau lưng cô để dỗ dành cô ngủ.
Có lẽ hôm nay nhiều việc cùng với nằm trong lòng anh quá thoải mái, chỉ một lúc sau Chi Dao đã thiếp đi. Trần Đình Phong thấy cô đã bắt đầu ngủ say thì nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối, chu đáo đắp chăn lại cho cô.
Anh khẽ khàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại không có một tiếng động. Lúc anh quay lại ánh mắt đã nhuốm một màu u ám đáng sợ.
Đến lúc phải loại bỏ mọi chuyện một cách sạch sẽ rồi.
Điện thoại của anh lóe sáng. Là tin nhắn gửi đến của thư ký Lâm.
“Đã xong, thưa chủ tịch.”
Trần Đình Phong lái xe đến một căn cứ của anh, đây là khu vực riêng tư được bảo mật chu đáo, thường xuyên có người canh gác. Người không có phận sự miễn vào.
Trần Đình Phong xuống xe, có vệ sĩ mặc đồ đen đã đợi sẵn cúi đầu chào anh rồi dẫn đường cho anh đi thẳng xuống tầng hầm.
Căn tầng hầm được xây dựng sâu ở dưới lòng đất. Ở đó có ba kẻ đang bị trói nhét giẻ vào miệng để không có cơ hội la hét. Chính là ba kẻ mà mọi người đều tưởng rằng vừa bị bảo an ném ra ngoài bữa tiệc.
Thư ký Lâm không hổ là người đã đi theo Trần Đình Phong từ lâu, đã cho người trói bọn họ lại đưa đến đây.
Ba người vừa nhìn thấy Trần Đình Phong thì lại có biểu cảm khác nhau. Ông Hùng sợ hãi tột cùng, cơn đau nhức ở cổ tay bị gãy nhắc cho ông ta rằng người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào.
Ông ta có bị bắn chết ngay ở nơi này thì anh ta cũng chẳng nhíu mày đến một cái. Ông ta đã không còn ai bên cạnh, nếu có bị trừ khử thì cũng chẳng ai biết, anh ta có thể dễ dàng giết ông như giết một con kiến.
Bà Quyên bị nhét giẻ vào miệng nên không thể nói, chỉ biết trợn trừng mắt lên nhìn Trần Đình Phong. Đoán chừng là đang mắng chửi anh.
Còn con gái bà ta thì chỉ biết khóc lóc thút thít, ngước đôi mắt đỏ bừng đáng thương lên cầu xin anh.
Còn thêm một người phụ nữ trẻ mặc váy dạ hội đang đứng sợ hãi co mình nép hẳn vào trong bức tường. Đào Quế Anh hoảng hốt, không thể tin được việc gì vừa xảy ra với mình.
Nhìn người đàn ông vừa bước vào phòng, đầu óc của cô ta nhưng bùng nổ, không thể khống chế được cơn run rẩy. Chẳng lẽ anh ta đã biết hết mọi chuyện sao.
Không thể nào!
Thậm chí mọi chuyện còn chưa kịp xảy ra, làm sao anh ta có thể biết trước được tương lai. Cùng lắm thì cô ta chỉ dính líu đến việc đưa ba kẻ ngu xuẩn kia trà trộn vào bên trong buổi tiệc đính hôn mà thôi.
Cô ta có thể nói là mình bị bà Quyên lừa gạt, cô ta hoàn toàn không biết gì hết. Cô ta phải phủi sạch mọi thứ liên quan đến mình.
Chỉ có thể cô ta mới có thể thoát tội được. Nếu không, rơi vào tay kẻ sát thần này thì đường chết còn được tính là đường giải thoát nhẹ nhàng.
Đào Quế Anh cắn chặt môi cho đến lúc nếm được vị máu trong miệng mình, cô ta mới lấy lại được một chút lý trí. Cô ta cố kiềm chế lại nét mặt lao đến trước mặt Trần Đình Phong.
“Anh Phong, anh đưa em đến nơi này là có ý gì. Anh mau thả em về nếu không ba mẹ em sẽ lo lắng.”
Trần Đình Phong hất mạnh bàn tay đang bám vào tay áo của cô ta ra. Anh cau mày ghét bỏ, anh không thích có kẻ khác chạm vào đồ của anh. Trần Đình Phong lập tức cởi ngay chiếc áo vest vứt xuống sàn.
“Đừng đứng trước mặt tôi mà giả bộ. Cô muốn toan tính điều gì thì tôi đều biết.”
‘Anh Phong, em không……”
Đào Quế Anh còn chưa kịp nói hết thì đã va vào ánh mắt rét buốt của Trần Đình Phong. Cô ta không dám há họng nói thêm một điều gì nữa.
Anh nhìn bọn họ như nhìn mấy con lợn chết, tuyên bố một câu nhẹ nhàng như đối với bọn họ không khác gì đang nghe thấy thần chết đòi mạng.
“Nào, đã đến giờ thanh toán mọi thứ.”
Vệ sĩ đứng sau anh lập tức tiến lên, thô bạo đẩy Đào Quế Anh lại chỗ ba người kia rồi rút ba cái giẻ ra khỏi miệng.
Bà Quyên vừa có thể thoát khỏi cái giẻ thì lập tức gào lên chửi bới.
“Trần Đình Phong, sao mày dám làm như thế với tao. Mày biết hai mẹ con tao là người nhà của bộ trưởng mà mày dám trắng trợn bắt cóc. Tao nhất định sẽ kiện mày…”
“Bốp!”
“Câm mồm ngay. Khi nào cho mụ nói thì mụ mới được nói.”
Vệ sĩ vừa nãy liền cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh, khiến đầu óc của bà ta như bị va đập thật mạnh. Vệ sĩ của Trần Đình Phong hầu như là những người được đào tạo bài bản, ra tay cũng không hề kiêng nể vì bà ta là phụ nữ mà nhẹ tay.
Trần Đình Phong ngồi xuống cái ghế bành đã được chuẩn bị sẵn. Anh thong thả hút một điếu xì gà, khói thuốc bay lên che khuất gương mặt tàn nhẫn như ẩn như hiện của anh.
Có lẽ hôm nay nhiều việc cùng với nằm trong lòng anh quá thoải mái, chỉ một lúc sau Chi Dao đã thiếp đi. Trần Đình Phong thấy cô đã bắt đầu ngủ say thì nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối, chu đáo đắp chăn lại cho cô.
Anh khẽ khàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại không có một tiếng động. Lúc anh quay lại ánh mắt đã nhuốm một màu u ám đáng sợ.
Đến lúc phải loại bỏ mọi chuyện một cách sạch sẽ rồi.
Điện thoại của anh lóe sáng. Là tin nhắn gửi đến của thư ký Lâm.
“Đã xong, thưa chủ tịch.”
Trần Đình Phong lái xe đến một căn cứ của anh, đây là khu vực riêng tư được bảo mật chu đáo, thường xuyên có người canh gác. Người không có phận sự miễn vào.
Trần Đình Phong xuống xe, có vệ sĩ mặc đồ đen đã đợi sẵn cúi đầu chào anh rồi dẫn đường cho anh đi thẳng xuống tầng hầm.
Căn tầng hầm được xây dựng sâu ở dưới lòng đất. Ở đó có ba kẻ đang bị trói nhét giẻ vào miệng để không có cơ hội la hét. Chính là ba kẻ mà mọi người đều tưởng rằng vừa bị bảo an ném ra ngoài bữa tiệc.
Thư ký Lâm không hổ là người đã đi theo Trần Đình Phong từ lâu, đã cho người trói bọn họ lại đưa đến đây.
Ba người vừa nhìn thấy Trần Đình Phong thì lại có biểu cảm khác nhau. Ông Hùng sợ hãi tột cùng, cơn đau nhức ở cổ tay bị gãy nhắc cho ông ta rằng người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào.
Ông ta có bị bắn chết ngay ở nơi này thì anh ta cũng chẳng nhíu mày đến một cái. Ông ta đã không còn ai bên cạnh, nếu có bị trừ khử thì cũng chẳng ai biết, anh ta có thể dễ dàng giết ông như giết một con kiến.
Bà Quyên bị nhét giẻ vào miệng nên không thể nói, chỉ biết trợn trừng mắt lên nhìn Trần Đình Phong. Đoán chừng là đang mắng chửi anh.
Còn con gái bà ta thì chỉ biết khóc lóc thút thít, ngước đôi mắt đỏ bừng đáng thương lên cầu xin anh.
Còn thêm một người phụ nữ trẻ mặc váy dạ hội đang đứng sợ hãi co mình nép hẳn vào trong bức tường. Đào Quế Anh hoảng hốt, không thể tin được việc gì vừa xảy ra với mình.
Nhìn người đàn ông vừa bước vào phòng, đầu óc của cô ta nhưng bùng nổ, không thể khống chế được cơn run rẩy. Chẳng lẽ anh ta đã biết hết mọi chuyện sao.
Không thể nào!
Thậm chí mọi chuyện còn chưa kịp xảy ra, làm sao anh ta có thể biết trước được tương lai. Cùng lắm thì cô ta chỉ dính líu đến việc đưa ba kẻ ngu xuẩn kia trà trộn vào bên trong buổi tiệc đính hôn mà thôi.
Cô ta có thể nói là mình bị bà Quyên lừa gạt, cô ta hoàn toàn không biết gì hết. Cô ta phải phủi sạch mọi thứ liên quan đến mình.
Chỉ có thể cô ta mới có thể thoát tội được. Nếu không, rơi vào tay kẻ sát thần này thì đường chết còn được tính là đường giải thoát nhẹ nhàng.
Đào Quế Anh cắn chặt môi cho đến lúc nếm được vị máu trong miệng mình, cô ta mới lấy lại được một chút lý trí. Cô ta cố kiềm chế lại nét mặt lao đến trước mặt Trần Đình Phong.
“Anh Phong, anh đưa em đến nơi này là có ý gì. Anh mau thả em về nếu không ba mẹ em sẽ lo lắng.”
Trần Đình Phong hất mạnh bàn tay đang bám vào tay áo của cô ta ra. Anh cau mày ghét bỏ, anh không thích có kẻ khác chạm vào đồ của anh. Trần Đình Phong lập tức cởi ngay chiếc áo vest vứt xuống sàn.
“Đừng đứng trước mặt tôi mà giả bộ. Cô muốn toan tính điều gì thì tôi đều biết.”
‘Anh Phong, em không……”
Đào Quế Anh còn chưa kịp nói hết thì đã va vào ánh mắt rét buốt của Trần Đình Phong. Cô ta không dám há họng nói thêm một điều gì nữa.
Anh nhìn bọn họ như nhìn mấy con lợn chết, tuyên bố một câu nhẹ nhàng như đối với bọn họ không khác gì đang nghe thấy thần chết đòi mạng.
“Nào, đã đến giờ thanh toán mọi thứ.”
Vệ sĩ đứng sau anh lập tức tiến lên, thô bạo đẩy Đào Quế Anh lại chỗ ba người kia rồi rút ba cái giẻ ra khỏi miệng.
Bà Quyên vừa có thể thoát khỏi cái giẻ thì lập tức gào lên chửi bới.
“Trần Đình Phong, sao mày dám làm như thế với tao. Mày biết hai mẹ con tao là người nhà của bộ trưởng mà mày dám trắng trợn bắt cóc. Tao nhất định sẽ kiện mày…”
“Bốp!”
“Câm mồm ngay. Khi nào cho mụ nói thì mụ mới được nói.”
Vệ sĩ vừa nãy liền cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh, khiến đầu óc của bà ta như bị va đập thật mạnh. Vệ sĩ của Trần Đình Phong hầu như là những người được đào tạo bài bản, ra tay cũng không hề kiêng nể vì bà ta là phụ nữ mà nhẹ tay.
Trần Đình Phong ngồi xuống cái ghế bành đã được chuẩn bị sẵn. Anh thong thả hút một điếu xì gà, khói thuốc bay lên che khuất gương mặt tàn nhẫn như ẩn như hiện của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.