Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?
Chương 69: Cầu xin
Cá mập không thích đi làm
04/04/2024
Lâu lắm rồi mới có kẻ dám thách thức quyền lực của Trần Đình Phong, mạch máu dưới làn da anh như đang giật giật muốn giết chết ba kẻ kia.
Trong đó còn một kẻ còn có ý định là bố vợ của anh kìa.
Bà Quyên vừa bị đánh, một bên mặt bị đánh đến bỏng rát sưng vù. Bà ta còn thấy như mấy cái răng trong miệng mình đang lung lay. Tên vệ sĩ ra tay chẳng kiêng dè, lực tay mạnh như búa tạ làm đầu óc của bà ta kêu ong ong. Một bên tai như bị ù hẳn đi, không nghe thấy gì cả.
Ông Hùng giả chết, gục đầu xuống đất không dám động đậy.
Bùi Thu Quỳnh thấy mẹ bị đánh, cô ta khóc đến độ như không thở được. Vì hai tay vẫn bị trói quặt ra sau lưng nên dùng hai đầu gối bò đến gần chỗ Trần Đình Phong.
Cô ta sợ rồi, đáng lẽ cô ta không nên ham thích những thứ không thuộc về mình. Cô ta đáng lẽ phải cản mẹ mình lại, không để mẹ mình hồ đồ đâm đầu xuống vực thẳm.
Nhìn tình cảnh trước mắt, anh ta đã biết hết mọi chuyện. Cô ta cũng không có cái gan dám chối cãi nữa.
Mẹ cô ta luôn dạy cô ta là phải biết vươn lên, cô ta là thiên kim của người có chức có quyền thì chồng của cô ta chỉ có người đàn ông trước mắt này mới có thể xứng đáng. Tuy vậy nhưng cô ta vẫn thương mẹ mình hết mực. Cô biết mọi thứ mẹ làm cũng là muốn sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho cô ta.
Giờ cô ta chỉ cần mẹ mình bình an, còn vinh hoa phú quý hay vị trí phu nhân tập đoàn lớn gì đó cô ta đều không dám mơ tưởng đến nữa.
Đầu gối của cô ta đã bị mài rách xuống sàn, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải quỳ xuống nhục nhã đến mức này. Nhưng cô ta không dám dừng lại.
Bùi Thu Quỳnh dập đầu lia lịa với Trần Đình Phong.
“Anh Phong, em cầu xin anh. Mẹ con em biết lỗi rồi, từ nay về sau mẹ con em sẽ không dám nữa, sẽ cút thật xa, sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Anh đại nhân đại lượng, từ bi thả cho hai mẹ con em một con đường sống đi.”
“Thật sự hai mẹ con em không dám nữa.”
Bùi Thu Quỳnh dập đầu đến thê thảm, gương mặt toàn nước mắt, trên trán vì dập đầu xuống đất mà cũng đã bắt đầu chảy máu.
Trần Đình Phong cũng chẳng có mấy thương cảm với cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là kẻ đi theo đuôi của mẹ. Cùng lắm chỉ là tiểu nhân đắc chí hùa theo.
Cô ta không có cái gan dám lập ra kế hoạch toan tính anh.
Đối với hai mẹ con nhà này, cách tốt nhất không phải là đánh đập bằng bạo lực mà là làm cho bọn họ mất tất cả thứ mà bọn họ luôn khao khát.
Trần Đình Phong bảo vệ sĩ.
“Túm cổ bà ta ngồi dậy.”
Vệ sĩ tuân lệnh, nắm lấy cổ áo bà ta kéo lại gần chỗ Bùi Thu Quỳnh.
Anh hỏi bà ta.
“Bà có thừa nhận là mình là chủ mưu vụ việc gây rối tối nay không?”
Máu từ vết thương vì cái tát vừa nãy đã chảy máu, mặt của bà ta như thể bị lệch hẳn. Bà ta không cam lòng vẫn còn muốn chống cự đến cùng.
Bùi Thu Quỳnh thấy thế thì liên nhào đến, điên cuồng ra hiệu lắc đầu.
“Mẹ ơi không được. Con xin mẹ, chúng ta không thể làm gì khác ngoài nói thật được đâu. Mẹ hãy nói thật đi, mẹ muốn nhà ta tan cửa nát nhà hay sao?”
“Mẹ ơi, con xin mẹ.”
Bà Quyên giật mình, đúng vậy, đã đến nước này thì làm sao mà bà ta còn tiếp tục chống đối lại Trần Đình Phong được.
Bà ta khó khăn nuốt nước bọt.
“Tôi tình cờ gặp được ông ta ngoài đường, ông ta cầu xin tôi mang ông ta đến gặp con gái một lần. Đúng là tôi có toan tính riêng bên lề, nhưng mọi chuyện đã không thành công.”
“Tôi không nhận được thiệp mời đến dự tiệc nên đã nhờ cô ta ra đón chúng tôi vào bên trong.”. Người mà bà ta muốn nói đến chính là Đào Quế Anh.
Đào Quế Anh nói chen vào.
“Đúng là em đưa mấy người này vào, nhưng là do bà ta nói với em là muốn đến nhận lỗi với bác gái. Em cũng là bị lừa gạt. Nếu biết bà ta muốn đến gây sự thì làm sao mà em dám nghe theo.”
Trần Đình Phong khinh bỉ nhìn người đàn bà ngu ngốc. Bà ta nghĩ xem ông Hùng đã bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang bên ngoài đường lại trùng hợp xuất hiện trước mắt bà ta. Lại trùng hợp có người sẵn sàng giúp đỡ cho bà ta mang người lẻn vào bên trong hội trường.
Loại người ngu xuẩn.
Bị người ta bán đi còn hoan hỉ giúp người ta đếm tiền.
“Cô không cần diễn trò trước mặt tôi.”
Trần Đình Phong vất điếu xì gà xuống sàn nhà, dùng chân giẫm lên nó.
“Cô cố tình sai người đưa ông ta về nước rồi dàn cảnh sắp xếp để cho ông ta tiếp cận bà Quyên. Còn cô thì đường hoàng đứng phía sau giật dây hưởng lợi.”
Ánh mắt anh bỗng trở nên hung ác.
“Đào Quế Anh, cô còn dự định cho người bắt cóc vợ tôi rồi sai người cưỡng hiếp. Cô có mấy cái mạng mà dám động vào vợ tôi.”
Trong đó còn một kẻ còn có ý định là bố vợ của anh kìa.
Bà Quyên vừa bị đánh, một bên mặt bị đánh đến bỏng rát sưng vù. Bà ta còn thấy như mấy cái răng trong miệng mình đang lung lay. Tên vệ sĩ ra tay chẳng kiêng dè, lực tay mạnh như búa tạ làm đầu óc của bà ta kêu ong ong. Một bên tai như bị ù hẳn đi, không nghe thấy gì cả.
Ông Hùng giả chết, gục đầu xuống đất không dám động đậy.
Bùi Thu Quỳnh thấy mẹ bị đánh, cô ta khóc đến độ như không thở được. Vì hai tay vẫn bị trói quặt ra sau lưng nên dùng hai đầu gối bò đến gần chỗ Trần Đình Phong.
Cô ta sợ rồi, đáng lẽ cô ta không nên ham thích những thứ không thuộc về mình. Cô ta đáng lẽ phải cản mẹ mình lại, không để mẹ mình hồ đồ đâm đầu xuống vực thẳm.
Nhìn tình cảnh trước mắt, anh ta đã biết hết mọi chuyện. Cô ta cũng không có cái gan dám chối cãi nữa.
Mẹ cô ta luôn dạy cô ta là phải biết vươn lên, cô ta là thiên kim của người có chức có quyền thì chồng của cô ta chỉ có người đàn ông trước mắt này mới có thể xứng đáng. Tuy vậy nhưng cô ta vẫn thương mẹ mình hết mực. Cô biết mọi thứ mẹ làm cũng là muốn sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho cô ta.
Giờ cô ta chỉ cần mẹ mình bình an, còn vinh hoa phú quý hay vị trí phu nhân tập đoàn lớn gì đó cô ta đều không dám mơ tưởng đến nữa.
Đầu gối của cô ta đã bị mài rách xuống sàn, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải quỳ xuống nhục nhã đến mức này. Nhưng cô ta không dám dừng lại.
Bùi Thu Quỳnh dập đầu lia lịa với Trần Đình Phong.
“Anh Phong, em cầu xin anh. Mẹ con em biết lỗi rồi, từ nay về sau mẹ con em sẽ không dám nữa, sẽ cút thật xa, sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Anh đại nhân đại lượng, từ bi thả cho hai mẹ con em một con đường sống đi.”
“Thật sự hai mẹ con em không dám nữa.”
Bùi Thu Quỳnh dập đầu đến thê thảm, gương mặt toàn nước mắt, trên trán vì dập đầu xuống đất mà cũng đã bắt đầu chảy máu.
Trần Đình Phong cũng chẳng có mấy thương cảm với cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là kẻ đi theo đuôi của mẹ. Cùng lắm chỉ là tiểu nhân đắc chí hùa theo.
Cô ta không có cái gan dám lập ra kế hoạch toan tính anh.
Đối với hai mẹ con nhà này, cách tốt nhất không phải là đánh đập bằng bạo lực mà là làm cho bọn họ mất tất cả thứ mà bọn họ luôn khao khát.
Trần Đình Phong bảo vệ sĩ.
“Túm cổ bà ta ngồi dậy.”
Vệ sĩ tuân lệnh, nắm lấy cổ áo bà ta kéo lại gần chỗ Bùi Thu Quỳnh.
Anh hỏi bà ta.
“Bà có thừa nhận là mình là chủ mưu vụ việc gây rối tối nay không?”
Máu từ vết thương vì cái tát vừa nãy đã chảy máu, mặt của bà ta như thể bị lệch hẳn. Bà ta không cam lòng vẫn còn muốn chống cự đến cùng.
Bùi Thu Quỳnh thấy thế thì liên nhào đến, điên cuồng ra hiệu lắc đầu.
“Mẹ ơi không được. Con xin mẹ, chúng ta không thể làm gì khác ngoài nói thật được đâu. Mẹ hãy nói thật đi, mẹ muốn nhà ta tan cửa nát nhà hay sao?”
“Mẹ ơi, con xin mẹ.”
Bà Quyên giật mình, đúng vậy, đã đến nước này thì làm sao mà bà ta còn tiếp tục chống đối lại Trần Đình Phong được.
Bà ta khó khăn nuốt nước bọt.
“Tôi tình cờ gặp được ông ta ngoài đường, ông ta cầu xin tôi mang ông ta đến gặp con gái một lần. Đúng là tôi có toan tính riêng bên lề, nhưng mọi chuyện đã không thành công.”
“Tôi không nhận được thiệp mời đến dự tiệc nên đã nhờ cô ta ra đón chúng tôi vào bên trong.”. Người mà bà ta muốn nói đến chính là Đào Quế Anh.
Đào Quế Anh nói chen vào.
“Đúng là em đưa mấy người này vào, nhưng là do bà ta nói với em là muốn đến nhận lỗi với bác gái. Em cũng là bị lừa gạt. Nếu biết bà ta muốn đến gây sự thì làm sao mà em dám nghe theo.”
Trần Đình Phong khinh bỉ nhìn người đàn bà ngu ngốc. Bà ta nghĩ xem ông Hùng đã bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang bên ngoài đường lại trùng hợp xuất hiện trước mắt bà ta. Lại trùng hợp có người sẵn sàng giúp đỡ cho bà ta mang người lẻn vào bên trong hội trường.
Loại người ngu xuẩn.
Bị người ta bán đi còn hoan hỉ giúp người ta đếm tiền.
“Cô không cần diễn trò trước mặt tôi.”
Trần Đình Phong vất điếu xì gà xuống sàn nhà, dùng chân giẫm lên nó.
“Cô cố tình sai người đưa ông ta về nước rồi dàn cảnh sắp xếp để cho ông ta tiếp cận bà Quyên. Còn cô thì đường hoàng đứng phía sau giật dây hưởng lợi.”
Ánh mắt anh bỗng trở nên hung ác.
“Đào Quế Anh, cô còn dự định cho người bắt cóc vợ tôi rồi sai người cưỡng hiếp. Cô có mấy cái mạng mà dám động vào vợ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.