Chương 3
Trương Nhược Dư
19/02/2023
5
Ngày thứ hai.
Tôi vừa xuống lầu thì phát hiện lão Lưu cũng chưa rời đi.
Bảo mẫu Trần có nói với tôi là lão Lưu rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về nhà thì sáng hôm sau cũng đi từ rất sớm.
Tôi đi dép xuống lầu và lên tiếng chào lão Lưu.
Mà Lưu Nhân đang mặc chiếc tạp dề hoa nhỏ và lúi húi nấu “Bữa sáng yêu thương” cho lão Lưu ở trong bếp.
Khi tôi vừa xuống thì đúng lúc cô ta bưng ra một quả trứng chiên đặt trước mặt lão Lưu, giọng điệu cực kỳ mềm mỏng.
"Ba ăn thử món trứng này đi, con làm cả buổi sáng đấy."
Vừa nói, cô ta vừa "vô tình" để lộ ngón tay bị đứt trong lúc thái rau.
Tôi đứng ở bên cạnh rồi liếc nhìn.
"Em bị đứt tay à, đã đến bệnh viện chưa? Đi khám nhanh nhanh lên không vết thương nó lành lại bây giờ."
Lưu Nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì ở trước mặt lão Lưu nên cũng không dám nói gì.
Tôi cũng không có ý khách sáo, bèn nháy mắt với cô ta một cái "Chị cũng chưa được ăn gì, em làm cho chị một quả đi, ít dầu ít muối nhé, cám ơn em."
Lưu Nhân nghiến răng "... Được."
Sau khi ăn sáng thì lão Lưu cũng không có ý định rời đi.
Lần này không chỉ tôi mà Lưu Nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô ta nắm lấy tay lão Lưu làm nũng:
"Ba, sao hôm nay ba rảnh rỗi mà ở nhà với con vậy?"
Lão Lưu vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lưu Nhân, cố tình đẩy cô ta ra một chút.
"Không có việc gì, ta ở nhà để sắp xếp một buổi xem mắt cho chị con."
"Xem mắt?"
Lưu Nhân và tôi gần như đồng thanh lên tiếng.
"Ừ." Lão Lưu liếc tôi một cái "Lên lầu sửa soạn một chút đi, đối phương cũng sắp đến rồi đấy."
Sau vài giây choáng váng, Lưu Nhân là người đầu tiên hoàn hồn.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hả hê.
"Ba, ba định cho chị xem mắt với dạng người nào vậy? Không phải là mấy ông chú già bên cạnh ba đấy chứ?"
Lão Lưu cười cười rồi nhấp một ngụm trà: "Người tới rồi sẽ biết."
Nói xong, lão Lưu giục tôi đi sửa soạn thay trang phục.
Nghĩ đến chiếc xe sang và cổng biệt thự mà tôi vừa phá hỏng, tôi đành chịu đựng rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.
Tôi chậm rãi thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi nâng vạt váy bước xuống cầu thang.
Vừa kịp ngồi xuống thì chuông cửa biệt thự vang lên. Chị Trần đi ra mở cửa, tôi tò mò nên lén nhìn lên để xem ai vừa đến.
Hóa ra là một người đàn ông mặc tây trang. Vừa nhìn thoáng qua thì vóc người cũng khá được.
Còn về phần khuôn mặt, vì tôi cận thị nên chỉ mơ hồ nhìn được đường nét trên khuôn mặt của người kia.
Lưu Nhân ở bên cạnh đột ngột kêu lên: "Ba, đối tượng xem mắt mà ba muốn giới thiệu cho chị là Phó Tầm?"
Phó Tầm?
Tôi lẩm nhẩm cái tên này ở trong lòng mình, bỗng cảm thấy cái tên đó có hơi quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi là nghe được ở đâu.
Trong lúc tôi đang bàng hoàng thì người kia đã bước tới gần hơn.
Lão Lưu bắt đầu liến thoắng giới thiệu, còn tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Xin chào, tôi là..."
Giọng nói bỗng nhiên đông cứng lại, tôi không thể thốt ra lời nào được nữa.
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt của đối phương cực kỳ bất đắc dĩ, giống hệt như ngày hôm qua bị tôi đâm vào đuôi xe 3 lần.
Là anh ta?
Ngày thứ hai.
Tôi vừa xuống lầu thì phát hiện lão Lưu cũng chưa rời đi.
Bảo mẫu Trần có nói với tôi là lão Lưu rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về nhà thì sáng hôm sau cũng đi từ rất sớm.
Tôi đi dép xuống lầu và lên tiếng chào lão Lưu.
Mà Lưu Nhân đang mặc chiếc tạp dề hoa nhỏ và lúi húi nấu “Bữa sáng yêu thương” cho lão Lưu ở trong bếp.
Khi tôi vừa xuống thì đúng lúc cô ta bưng ra một quả trứng chiên đặt trước mặt lão Lưu, giọng điệu cực kỳ mềm mỏng.
"Ba ăn thử món trứng này đi, con làm cả buổi sáng đấy."
Vừa nói, cô ta vừa "vô tình" để lộ ngón tay bị đứt trong lúc thái rau.
Tôi đứng ở bên cạnh rồi liếc nhìn.
"Em bị đứt tay à, đã đến bệnh viện chưa? Đi khám nhanh nhanh lên không vết thương nó lành lại bây giờ."
Lưu Nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì ở trước mặt lão Lưu nên cũng không dám nói gì.
Tôi cũng không có ý khách sáo, bèn nháy mắt với cô ta một cái "Chị cũng chưa được ăn gì, em làm cho chị một quả đi, ít dầu ít muối nhé, cám ơn em."
Lưu Nhân nghiến răng "... Được."
Sau khi ăn sáng thì lão Lưu cũng không có ý định rời đi.
Lần này không chỉ tôi mà Lưu Nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô ta nắm lấy tay lão Lưu làm nũng:
"Ba, sao hôm nay ba rảnh rỗi mà ở nhà với con vậy?"
Lão Lưu vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lưu Nhân, cố tình đẩy cô ta ra một chút.
"Không có việc gì, ta ở nhà để sắp xếp một buổi xem mắt cho chị con."
"Xem mắt?"
Lưu Nhân và tôi gần như đồng thanh lên tiếng.
"Ừ." Lão Lưu liếc tôi một cái "Lên lầu sửa soạn một chút đi, đối phương cũng sắp đến rồi đấy."
Sau vài giây choáng váng, Lưu Nhân là người đầu tiên hoàn hồn.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hả hê.
"Ba, ba định cho chị xem mắt với dạng người nào vậy? Không phải là mấy ông chú già bên cạnh ba đấy chứ?"
Lão Lưu cười cười rồi nhấp một ngụm trà: "Người tới rồi sẽ biết."
Nói xong, lão Lưu giục tôi đi sửa soạn thay trang phục.
Nghĩ đến chiếc xe sang và cổng biệt thự mà tôi vừa phá hỏng, tôi đành chịu đựng rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.
Tôi chậm rãi thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi nâng vạt váy bước xuống cầu thang.
Vừa kịp ngồi xuống thì chuông cửa biệt thự vang lên. Chị Trần đi ra mở cửa, tôi tò mò nên lén nhìn lên để xem ai vừa đến.
Hóa ra là một người đàn ông mặc tây trang. Vừa nhìn thoáng qua thì vóc người cũng khá được.
Còn về phần khuôn mặt, vì tôi cận thị nên chỉ mơ hồ nhìn được đường nét trên khuôn mặt của người kia.
Lưu Nhân ở bên cạnh đột ngột kêu lên: "Ba, đối tượng xem mắt mà ba muốn giới thiệu cho chị là Phó Tầm?"
Phó Tầm?
Tôi lẩm nhẩm cái tên này ở trong lòng mình, bỗng cảm thấy cái tên đó có hơi quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi là nghe được ở đâu.
Trong lúc tôi đang bàng hoàng thì người kia đã bước tới gần hơn.
Lão Lưu bắt đầu liến thoắng giới thiệu, còn tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Xin chào, tôi là..."
Giọng nói bỗng nhiên đông cứng lại, tôi không thể thốt ra lời nào được nữa.
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt của đối phương cực kỳ bất đắc dĩ, giống hệt như ngày hôm qua bị tôi đâm vào đuôi xe 3 lần.
Là anh ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.