Chương 4
Trương Nhược Dư
19/02/2023
6
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy cái tên này quen thuộc.
Phó Tầm là một doanh nhân khá có tiếng ở thành phố này.
24 tuổi tiếp quản công việc kinh doanh, trong vòng 3 năm đã mở rộng được quy mô hoạt động với nhiều chi nhánh.
Từ đầu năm nay, có người đã mở cuộc bầu chọn trên Internet về chủ đề "Người chồng quốc dân trong thành phố", tất nhiên là Phó Tầm đứng đầu, thậm chí số phiếu bầu còn gấp rưỡi so với vị trí thứ hai.
Hoặc là khi đi làm, thi thoảng tôi cũng nghe được đồng nghiệp nói về những quả dưa động trời của anh ấy.
Ví dụ như…
Phó Tầm đã có con riêng và đã kết hôn với một phụ nữ phú bà 40 tuổi siêu giàu có.
Bề ngoài Phó Tầm là một doanh nhân nhưng lại là kẻ lưu manh không từ thủ đoạn, thậm chí trên tay còn dính m.áu tươi của đối thủ.
Nhà Phó Tầm còn có một cháu trai nhỏ hơn anh ta vài tuổi, anh ta còn giật cả bạn gái của cháu mình nên 2 chú cháu đã trở mặt với nhau.
…
Có vô số quả dưa như vậy. Nhưng một người đàn ông như Phó Tầm lại cần phải xem mắt sao?
Sau khi định thần lại một chút, tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt thúc giục của lão Lưu.
Tôi vội vàng bắt lấy tay Phó Tầm.
“Xin chào, tôi tên là Chân Nhất.
"Chuyện hôm qua thực sự xin lỗi anh, nhưng mà tôi cũng không nghĩ tới người mà lão Lưu giới thiệu xem mắt lại là anh."
Ở phía đối diện, người đàn ông hơi nhướng mày.
"Ai nói là tôi?"
"Hả?"
Tôi kinh ngạc nhìn qua, Phó Tầm đã rút tay lại và bình tĩnh đáp lời "Người xem mắt với cô là cháu trai tôi."
Cháu trai?
Tôi lại nghĩ đến vô số những quả dưa bát quái liên quan đến 2 chú cháu nhà họ, rồi bỗng nhiên buột miệng hỏi bừa.
"Đứa cháu trai bị anh cướp bạn gái ấy hả?"
…
Lời nói vừa dứt, bầu không khí bỗng dưng trở nên xấu hổ.
Phó Tầm liếc mắt nhìn tôi một cái "Bớt nghe mấy tin tức nhảm nhí đi."
Vừa nói xong thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Chú nhỏ!"
Người đàn ông lên tiếng và nhanh chân bước vào bên trong.
Khi đến gần hơn, anh ta đến trước mặt lão Lưu và lịch sự chào một tiếng “Chú Lưu.”
Tôi thầm than thở trong lòng, xem ra lời đồn toàn là vớ vẩn, quan hệ chú cháu bọn họ vốn rất tốt cơ mà.
Tôi đang nghĩ ngợi thì người kia lại giơ tay về phía Lưu Nhân "Xin chào, tôi là Phó Hoài An."
Lưu Nhân giật mình một cái, sau đó liếc nhìn tôi rồi bật cười.
"Phó tiểu thiếu gia, anh nhầm rồi, đối tượng xem mắt của anh ở bên kia kìa."
Vừa nói thì Lưu Nhân vừa tình cờ chỉ ngón tay về phía tôi.
Bầu không khí có chút khó xử.
Phó Hoài An nhanh chóng định thần lại "Tôi biết chứ, nhưng lời chào chính thức thì phải để ở cuối cùng."
Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt tôi.
Khi giới thiệu với tôi thì tốc độ nói cũng chậm lại hơn một chút.
"Xin chào, tôi là Phó Hoài An, là đối tượng xem mắt hôm nay của cô."
Tôi đưa tay ra để bắt tay với anh ta, bỗng nhiên lại cảm thấy khóe miệng của Phó tiểu thiếu gia cong lên vì đắc ý.
7
Hai chú cháu nhà họ Phó cũng không nán lại quá lâu, chỉ mời chúng tôi đến nhà họ để tham gia một buổi tiệc tối.
Đúng vậy, là chúng tôi.
Tôi và Lưu Nhân.
Ban đầu vốn dĩ chỉ có 1 lá thư mời, nhưng Phó tiểu thiếu gia lại nhất quyết đưa lá thư đó cho Lưu Nhân, muốn mời Lưu Nhân đi cùng anh ta đến dự bữa tiệc tối.
Lưu Nhân cầm lấy thư mời, nhưng không nói đồng ý mà cũng không nói là sẽ từ chối lời mời của Phó Hoài An.
Mà cô ta quay lại và nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Chị, dù sao thì Phó tiên sinh cũng là đối tượng hẹn hò mà ba giới thiệu cho chị, nếu em đi thì chị sẽ không giận chứ?"
"Đúng thế." Tôi cười cười nhìn cô ta "Chị sẽ rất buồn đấy, nên tối nay em đừng đi."
Lưu Nhân bị tôi chặn họng nên không nói được câu nào.
Lúc đó lão Lưu và Phó Tầm đã ra ngoài nói chuyện, trong biệt thự chỉ còn lại 3 người chúng tôi nên Phó Hoài An cũng không khách khí.
Anh ta nắm lấy tay Lưu Nhân và cầm chặt thư mời trong tay cô ta.
"Không sao cả, thư mời này là tôi cho cô, ai không vừa lòng thì cứ đến tìm tôi là được."
Phó Hoài An nói xong thì nhìn Lưu Nhân một cái, sau đó tạm biệt chúng tôi rồi xoay người rời đi.
Tôi nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Lão Lưu tìm đối tượng xem mắt cho tôi, thế mà đối phương ngay từ lúc bắt đầu lại chỉ để ý đến Lưu Nhân.
Cô bé trà xanh này chắc là đắc ý lắm nhỉ.
Quả nhiên, Phó Hoài An vừa rời đi, Lưu Nhân cầm lá thư mời nhìn tới nhìn lui rồi thở dài.
"Chị, hôm nay là buổi xem mắt của chị mà Phó thiếu gia lại kiên quyết đưa thư mời cho em.
"Em thực lòng xin lỗi vì đã phá hỏng buổi xem mắt của chị."
Cô ta nhìn bộ móng tay mới của mình rồi cười tủm tỉm "Nếu sớm biết thì hôm nay em đã không xuống lầu."
"Không sao cả." Tôi đặt chén trà trên tay xuống.
"Vừa vặn chị cũng cũng không thích hắn ta.
"Em không thấy... người chú đó trông hấp dẫn hơn à?"
Lưu Nhân cười nói.
"Ý chị là Phó Tầm?
"Đừng có mơ nữa đi, bao nhiêu người phụ nữ nằm mơ cũng muốn được ở cạnh Phó Tầm, nhưng kết cục của bọn họ đều rất thảm."
"Ừ."
Tôi lơ đãng trả lời, nhưng trong đầu lại nhớ đến vẻ mặt bất lực của người đàn ông khi bị tôi đâm trúng ba lần liên tiếp.
Người này thoạt nhìn... cũng không đáng sợ giống như người ta đồn đại.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy cái tên này quen thuộc.
Phó Tầm là một doanh nhân khá có tiếng ở thành phố này.
24 tuổi tiếp quản công việc kinh doanh, trong vòng 3 năm đã mở rộng được quy mô hoạt động với nhiều chi nhánh.
Từ đầu năm nay, có người đã mở cuộc bầu chọn trên Internet về chủ đề "Người chồng quốc dân trong thành phố", tất nhiên là Phó Tầm đứng đầu, thậm chí số phiếu bầu còn gấp rưỡi so với vị trí thứ hai.
Hoặc là khi đi làm, thi thoảng tôi cũng nghe được đồng nghiệp nói về những quả dưa động trời của anh ấy.
Ví dụ như…
Phó Tầm đã có con riêng và đã kết hôn với một phụ nữ phú bà 40 tuổi siêu giàu có.
Bề ngoài Phó Tầm là một doanh nhân nhưng lại là kẻ lưu manh không từ thủ đoạn, thậm chí trên tay còn dính m.áu tươi của đối thủ.
Nhà Phó Tầm còn có một cháu trai nhỏ hơn anh ta vài tuổi, anh ta còn giật cả bạn gái của cháu mình nên 2 chú cháu đã trở mặt với nhau.
…
Có vô số quả dưa như vậy. Nhưng một người đàn ông như Phó Tầm lại cần phải xem mắt sao?
Sau khi định thần lại một chút, tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt thúc giục của lão Lưu.
Tôi vội vàng bắt lấy tay Phó Tầm.
“Xin chào, tôi tên là Chân Nhất.
"Chuyện hôm qua thực sự xin lỗi anh, nhưng mà tôi cũng không nghĩ tới người mà lão Lưu giới thiệu xem mắt lại là anh."
Ở phía đối diện, người đàn ông hơi nhướng mày.
"Ai nói là tôi?"
"Hả?"
Tôi kinh ngạc nhìn qua, Phó Tầm đã rút tay lại và bình tĩnh đáp lời "Người xem mắt với cô là cháu trai tôi."
Cháu trai?
Tôi lại nghĩ đến vô số những quả dưa bát quái liên quan đến 2 chú cháu nhà họ, rồi bỗng nhiên buột miệng hỏi bừa.
"Đứa cháu trai bị anh cướp bạn gái ấy hả?"
…
Lời nói vừa dứt, bầu không khí bỗng dưng trở nên xấu hổ.
Phó Tầm liếc mắt nhìn tôi một cái "Bớt nghe mấy tin tức nhảm nhí đi."
Vừa nói xong thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Chú nhỏ!"
Người đàn ông lên tiếng và nhanh chân bước vào bên trong.
Khi đến gần hơn, anh ta đến trước mặt lão Lưu và lịch sự chào một tiếng “Chú Lưu.”
Tôi thầm than thở trong lòng, xem ra lời đồn toàn là vớ vẩn, quan hệ chú cháu bọn họ vốn rất tốt cơ mà.
Tôi đang nghĩ ngợi thì người kia lại giơ tay về phía Lưu Nhân "Xin chào, tôi là Phó Hoài An."
Lưu Nhân giật mình một cái, sau đó liếc nhìn tôi rồi bật cười.
"Phó tiểu thiếu gia, anh nhầm rồi, đối tượng xem mắt của anh ở bên kia kìa."
Vừa nói thì Lưu Nhân vừa tình cờ chỉ ngón tay về phía tôi.
Bầu không khí có chút khó xử.
Phó Hoài An nhanh chóng định thần lại "Tôi biết chứ, nhưng lời chào chính thức thì phải để ở cuối cùng."
Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt tôi.
Khi giới thiệu với tôi thì tốc độ nói cũng chậm lại hơn một chút.
"Xin chào, tôi là Phó Hoài An, là đối tượng xem mắt hôm nay của cô."
Tôi đưa tay ra để bắt tay với anh ta, bỗng nhiên lại cảm thấy khóe miệng của Phó tiểu thiếu gia cong lên vì đắc ý.
7
Hai chú cháu nhà họ Phó cũng không nán lại quá lâu, chỉ mời chúng tôi đến nhà họ để tham gia một buổi tiệc tối.
Đúng vậy, là chúng tôi.
Tôi và Lưu Nhân.
Ban đầu vốn dĩ chỉ có 1 lá thư mời, nhưng Phó tiểu thiếu gia lại nhất quyết đưa lá thư đó cho Lưu Nhân, muốn mời Lưu Nhân đi cùng anh ta đến dự bữa tiệc tối.
Lưu Nhân cầm lấy thư mời, nhưng không nói đồng ý mà cũng không nói là sẽ từ chối lời mời của Phó Hoài An.
Mà cô ta quay lại và nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Chị, dù sao thì Phó tiên sinh cũng là đối tượng hẹn hò mà ba giới thiệu cho chị, nếu em đi thì chị sẽ không giận chứ?"
"Đúng thế." Tôi cười cười nhìn cô ta "Chị sẽ rất buồn đấy, nên tối nay em đừng đi."
Lưu Nhân bị tôi chặn họng nên không nói được câu nào.
Lúc đó lão Lưu và Phó Tầm đã ra ngoài nói chuyện, trong biệt thự chỉ còn lại 3 người chúng tôi nên Phó Hoài An cũng không khách khí.
Anh ta nắm lấy tay Lưu Nhân và cầm chặt thư mời trong tay cô ta.
"Không sao cả, thư mời này là tôi cho cô, ai không vừa lòng thì cứ đến tìm tôi là được."
Phó Hoài An nói xong thì nhìn Lưu Nhân một cái, sau đó tạm biệt chúng tôi rồi xoay người rời đi.
Tôi nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Lão Lưu tìm đối tượng xem mắt cho tôi, thế mà đối phương ngay từ lúc bắt đầu lại chỉ để ý đến Lưu Nhân.
Cô bé trà xanh này chắc là đắc ý lắm nhỉ.
Quả nhiên, Phó Hoài An vừa rời đi, Lưu Nhân cầm lá thư mời nhìn tới nhìn lui rồi thở dài.
"Chị, hôm nay là buổi xem mắt của chị mà Phó thiếu gia lại kiên quyết đưa thư mời cho em.
"Em thực lòng xin lỗi vì đã phá hỏng buổi xem mắt của chị."
Cô ta nhìn bộ móng tay mới của mình rồi cười tủm tỉm "Nếu sớm biết thì hôm nay em đã không xuống lầu."
"Không sao cả." Tôi đặt chén trà trên tay xuống.
"Vừa vặn chị cũng cũng không thích hắn ta.
"Em không thấy... người chú đó trông hấp dẫn hơn à?"
Lưu Nhân cười nói.
"Ý chị là Phó Tầm?
"Đừng có mơ nữa đi, bao nhiêu người phụ nữ nằm mơ cũng muốn được ở cạnh Phó Tầm, nhưng kết cục của bọn họ đều rất thảm."
"Ừ."
Tôi lơ đãng trả lời, nhưng trong đầu lại nhớ đến vẻ mặt bất lực của người đàn ông khi bị tôi đâm trúng ba lần liên tiếp.
Người này thoạt nhìn... cũng không đáng sợ giống như người ta đồn đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.