Cơn Gió Lạnh

Chương 19: Đó có phải giấc mơ?

DichThienHanh

09/01/2014

Một cảm giác cực kì khó chịu bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Tôi muốn trở mình nhưng không được, toàn thân lạnh toát không nhúc nhích. Chân tay cứng đờ cũng không thể cử động, miệng tôi muốn gọi ba mẹ nhưng cũng ú ở không phát nên lời, thậm chí là cả một âm thanh bé nhỏ nhất. Sao tôi lại có cảm giác bất lực thế này. Cảm giác này không xa lạ, đó chính là cảm giác của ngày hôm qua. Không, không đúng, đó chính là cái cảm giác mà tôi phải chịu đựng suốt 6 tháng trên giường bệnh.

Tôi sợ hãi không dám mở mắt. Nếu bây giờ tôi lại nhìn thấy cái khung cảnh trong phòng bệnh quen thuộc thì sao? Chẳng lẽ những điều tuyệt vời tôi trải qua trong hai ngày ngắn ngủi chỉ là một giấc mơ?

KHÔNG, tôi như muốn hét lên thật to và vùng ra khỏi chỗ này. Điều này thật không thể chấp nhận. Tôi và Dương Linh đã có khoảnh khắc thật đẹp bên nhau, đó là lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái. Người đó thậm chí không phải là người tôi yêu, tôi khóc khi biết cô ấy vẫn luôn nghĩ tới tôi trong suốt một thời gian dài. Đó là cảm giác của một kẻ bị bỏ rơi, không một ai quan tâm bỗng dưng một ngày phát hiện ra vẫn còn có người ngày đêm nghĩ tới hắn. Rồi còn cả buổi lao động mệt mỏi ở trường, đối đầu với lão khỉ đột đội lốt giáo viên, làm quen và đi chơi với một em gái xinh đẹp và vô cùng nóng bỏng. Tất cả chỉ là ảo mộng thôi sao?

Tôi không muốn, tôi thực sự không muốn quay lại cuộc sống trên giường bệnh một phút nào nữa. Thà rằng ai đó giết tôi đi còn hơn. Đúng vậy, thà rằng tôi chết đi còn hơn.

- A, a a……………………………………

Tôi không thể nói thành tiếng nhưng đầu óc tôi thì như muốn vỡ tung ra.

Ông trời đang chơi phỏm ở trên cao như nghe thấy tôi oán thán, người ở đâu mà lúc sống thì muốn chết, lúc chết thì muốn sống. Phải chăng là đi ngược lại luân thường đạo lý, bất tử trường sinh như thiên hoàng cũng không thể so sánh với con người nhỏ bé này. Thật đáng khâm phục, rôt cuộc chẳng biết là y sợ cái gì nữa.

Mắt tôi vẫn nhắm, chính xác hơn là không thể mở được, đầu óc quay cuồng chỉ có một động lực duy nhất muốn thực hiện là chạy thoát khỏi cái giường này. Tôi có thể ngửi thấy mùi sát trùng nồng năc, tiếng khóc lóc kêu than của một cơ số người gồm cả già trẻ, nam nữ. Đây không phải là trong bệnh viện thì là ở đâu? Chắc chắn là trong bệnh viện rồi. Phòng tôi nằm có rất nhiều bệnh nhân tuổi cao sức yếu, việc thỉnh thoảng có người đi diện kiến Diêm Vương lão nhân cũng không phải là lạ. Sáu tháng nằm trong viện tôi phải từ biệt 5 ông hàng xóm với đủ các loại bệnh tật khác nhau, có chăng chỉ giống là đều nằm bẹp một chỗ thở ô xy và truyền nước.

Tôi vẫn không ngừng quằn quại trong cái tâm lý chán ghét nơi này.

…………………………

Và rồi kì tích xuất hiện.

Như có một nguồn năng lượng cực lớn xuất ra từ trái tim bé nhỏ của tôi, hòa cùng dòng máu chảy tới tận từng ngóc ngách của cơ thể. Tôi cảm nhận được sự phình to của từng mạch máu khi luồng năng lượng này tiến đến. Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh, nó làm việc gấp 2 lần bình thường với tốc độ như chỉ muốn văng ra khỏi lồng ngực. Các mạch máu nổi rõ trên toàn thân, điều này tôi có thể cảm nhận được.

Sự việc kích động này buộc tôi phải hít thật nhiều không khí hơn bình thường. Nếu chỉ có mũi làm việc thì sẽ không hiệu quả. Như một hệ quả tất yếu tôi há mồm thật to để có thể hít được thật nhiều không khí hơn. Kèm theo đó là động tác bật người ngồi dậy theo bản năng như người vừa bị bóng đè.

Tôi mở mắt ra, đây không phải là phòng bệnh của tôi, nó là một căn phòng nhỏ, sơn màu trắng. Xung quanh tôi có rất nhiều người đang quỳ khóc, xa xa có một nhà sư đang gõ mõ miệng nói điều gì đó. Và cuối cùng là tôi đang nằm trên một cái xe đẩy bằng Inox chứ không phải là giường ở bệnh viện.

- Lão …. lão …….còn sống….

Một người đàn bà hét lớn. Người này dáng vẻ mập mạp, trang điểm rất đậm, có vẻ như là người đẩu tiên phát hiện ra việc tôi ngồi dậy. Cả lũ người gồm cả nhà sư đều dừng lại, ánh mắt và vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Mẹ kiếp, tôi đã chết đâu mà bà rủa tôi sống lại. Chỉ là tôi có thể cử động lại được thôi.

- Chú Thanh, chú chưa chết sao?



Một người đàn ông trung niên bỗng hô lớn.

- Mau, mau gọi bác sĩ. Lão Thanh chưa chết.

- Chú Thanh, chú còn sống thật sao.

- Sao có thể thế được?

Cái lũ người này nhao nhao lên như vỡ chợ. Trong đám đông im lặng chỉ cần có một người đứng lên thì tất cả sẽ cùng đứng lên. Họ đang nói cái gì vậy? Thanh nào? Tên tôi là Phong cơ mà, Nguyễn Vũ Hàn Phong. Mà tôi chẳng quen một ai trong số họ, chỉ trừ có hai cô gái trẻ đứng xa xa ở góc phòng là còn có một chút cảm giác gì đó quen thuộc. Điều này cũng dễ hiểu, tôi tiếp xúc với con gái rất nhiều nên chuyện người này có nét giống người kia là bình thường.

- Các người đang làm gì vậy?

Bất giác tôi hỏi một câu vu vơ, nhưng có cái gì đó không hợp lý trong câu nói vừa rồi mà tôi không nghĩ ra nó là gì.

- Thanh, chú không nhớ gì sao? Tối qua người ta phát hiện chú bị đột tử ở chỗ làm rồi đưa vào đây. Mọi người còn tưởng…..

Người đàn ông trung niên trả lời tôi với một giọng rất trầm và chậm dãi rất bi thương. Có vẻ như ông ta là người giữ được bình tĩnh nhất trong số những người này. Tôi cũng đưa mắt quan sát ông ta một lượt từ đầu tới chân. Một người tầm 50 tuổi, tôi nghĩ ông ta có khi còn già hơn thế. Nhưng cơ thể tráng kiện như một người tập thể hình, mái tóc hoa râm cắt ngay ngắn. Đôi mắt diều hâu cùng đôi lông mày xếch ngược nhìn rất dữ tợn. Mặc to và vuông góc cạnh, mũi hơi khoằm và đặc biệt là môi rất dày. Nhìn ông ta tôi liên tưởng ngay đên Heihachi Mishima, ông nội của Jin Kazama, trong serie game đối kháng Tekken. Chỉ là giữa hai người có chút khác biệt về mái tóc.

- Tôi bị đột tử?

- Đúng vậy, lúc người ta tìm thấy chú thì đã không còn hô hấp, toàn thân cứng đờ. Tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Ông ta tiếp tục bình tĩnh trả lời.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi tên là Thanh và tự dưng chết ư?

- Mọi người tránh ra cho chúng tôi kiểm tra.

Một bác sĩ nam trẻ tuổi cùng hai cô y tá theo sau đang rẽ đám người kia ra để tiến tới chỗ tôi. Vẻ mặt của anh ta vô cùng khó hiểu vì bệnh nhân này chính tối qua anh ta đã ký giấy chứng tử. Bây giờ đáng ra phải trở thành người thiên cổ chứ sao lại sống lại thế này? Thật là chuyện phản khoa học.

…………………..

Tôi không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa. Tôi phải trờ về nhà, ở đây toàn một lũ người quái gở.



Nghĩ đến đấy tôi liền nhảy xuống giường, len qua đám người trước mặt và chạy thục mạng ra cửa. Tất cả mọi người đều bất ngờ trước hành động của tôi. Họ vừa trải qua một con sốc tinh thần cực lớn nên tâm trí vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Như một bản năng có sẵn, cứ cửa nào có chữ Exit là tôi lao đến, qua vài khu nhà và sân lớn thì tôi cũng chạy ra được cổng. Phía trước cái khu nhà này là một cái đường không lớn lắm, bên kia đường là một vườn hoa. Gọi là vườn hoa chứ có mấy bông hoa đâu, chỉ là vài cái ghế đá và mấy cái cây trên một khoảnh đất rộng.

Chỗ này tôi biết, vườn hoa Pasteur hay bọn tôi gọi là vườn hoa Tăng Bạt Hổ. Thế thì cái chỗ tôi vừa chạy ra đích thị là nhà tang lễ Bộ Quốc phồng, số 5 Trần Thánh Tông. Tôi thở dài, sao mình lại có thể được đưa vào đây? Không phải chỗ này chỉ dành để an táng những người phục vụ trong quân đội hoặc giữ chức vụ cao trong bộ máy Chính trị hay sao?

Trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, chắc bây giờ là khoảng 5 giờ - 5 giờ 30. Trên đường cũng đã có người qua lại nhưng không nhiều.Đang lơ ngơ không biết làm sao thì có một áp lực rất lớn xuất hiện ngay trước mặt tôi. Rất nhanh tôi hướng mắt về cái phía có nguồn áp lực đó nhưng đã quá chậm. Có hai người đã áp sát lại gần tôi. Mỗi người giờ một cánh ray ra bám vào vai tôi.

- Hỏa Hồ Kim Luân Trảo.

Hai người cùng đồng thanh hô. Bàn tay của họ đặt trên hai vai tôi nóng như bàn là đang cắm điện vậy. Nóng kinh khủng. Ngoài hơi nóng đốt cháy da thịt ra thì tôi còn cảm thấy như có hai con trâu mộng đè trên vai vậy. Thân thể tôi không chịu nổi sức ép này nên quỵ xuống.

- Đoạt Hồn Đao Khách xem ra chỉ là hư danh. Năng lực còn không bằng một con điếm. Hắc Hắc

Một tên áo trắng cười khẩy nói. Vẻ mặt của hắn trông như Lao Ái lúc phát hiện ra sau khi thiến vẫn còn một quả vậy. Cả cái giọng nói như thằng gay nữa, đáng ghét vô cùng.

- Nói cho ta nghe Bàn Sơn Ích Kiếm các người giấu ở đâu?

Tên áo trắng còn lại không đáp lời bạn mà trực tiếp hỏi tôi. Hắn có vẻ cục tính hơn bạn của mình nhiều.

- Bán Sơn Ịt Kiếm là cái gì?

Mặc dù đang rất đau đớn nhưng tôi vẫn hỏi ngược lại. Thực sự tôi không biết đó là cái gì? Tên một cuốn tiểu thuyết ba xu sao?

- Mày muốn chết hả? Cái gì mà Ịt Kiếm. Tao hỏi lại lần nữa, Thiên Môn đạo chúng mày giấu Bàn Sơn Ích Kiếm ở đâu?

- Thiên Môn đạo? Tôi chẳng hiểu hai người đang lảm nhảm cái gì. Xin thả tôi ra, tôi nóng chết mất.

- Đoạt Hồn Đao Khách sao lại có ngày này cơ chứ? Phải giả thành điên giả dại để van xin chúng ta. Hắc hắc.

Tên mặt Lao Ái vừa nói dứt lời thì nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt tôi.

Sau đó cả hai tên đều cười lớn.

Người đi đường hay người dân đang tập thể dục ở gần đấy thì chỉ chứng kiến một cảnh tượng hết sức bình thường. Một bệnh nhân chạy từ trong nhà Tang lễ ra (nhà Tang lễ này thông với bệnh viện Hữu Nghị) bị hai bác sĩ bắt lại. Nhưng họ không nghe rõ mấy người này nói gì và thực sự cũng chẳng muốn quan tâm. Đấy đâu phải chuyện của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook