Chương 18: Không đâu bằng nhà mình
DichThienHanh
09/01/2014
Để có một câu chuyện đủ sức thuyết phục bố mẹ, tôi phài dồn
toàn bộ 10 thành công lực cho tuyệt kỹ chém gió đã max level của tôi. Cộng với
những điều la liếm được trên internet cùng bác Gu-gờ, các diễn đàn tán dóc như
F17-Voz, Tinhte.vn, Đại tửu lầu của Tàng thư viện…. thậm chí cả những trang diễn
đàn của các bà mẹ U40 VN như webtretho.com hay đến những trang web nghe chẳng
có một tý liên quan như bethuysinh.com để thêu dệt nên một câu chuyện vô cùng
xúc động. Đấy là thành quả của những đêm thức trắng làm việc, tán dóc và chém
gió.
…………………………………
Chuyện tóm tắt lại như thế này:
Việc thằng Khang tự dưng sang bên Anh là do nó..…. trốn nợ (trốn nợ mà sang Anh, độ chơi thì đừng hỏi, nhưng mà bố mẹ tôi biết nó sang Anh rồi). Ai mà biết được nó trông tử tế như vậy mà lại là đệ tử của Duy Mạnh, à không là đệ tử của trò đỏ đen. Nợ nghe đâu có vài chục tỷ (đặc điểm nhận biết của nghệ thuật chém gió là đã chém thì cứ chém hết sức tưởng tượng, từ vài triệu cũng mạnh dạn biến thành vài tỷ, chém gió thì chết ai), thế nên mẹ nó phải bán cả căn nhà ở 48 Hai Bà Trưng đi để trả nợ (sự thật la nhà này cô ý cũng đã bán rồi, người sau vẫn tiếp tục bán thuốc). Nhưng sang bên kia thằng Khang cũng không bỏ được thói cờ bạc này nên lại trở thành con nợ.
Về phần tôi thì được biến tấu thành: sau khi tiễn thằng Khang đi thì tôi tiếp tục chụp ảnh cho hội SVC. Do chụp rất tốt nên được bác chủ tịch mời đi sang Singapore để tham dự cuộc thi Cá cảnh quốc tế, vừa làm phó nháy, vừa làm phiên dịch cho bác ý. (cái này thì nghe hợp lý bởi vì tôi tuy học không giỏi nhưng tiếng Anh bồi lại rất khá). Sau đó nghe tin thằng Khang bị người ta bắt ở bên Anh vì thua bạc, tôi vội bay thẳng từ Singapore sang Anh để giúp nó. Tiền lấy từ tài khoản tiết kiệm của tôi ở ngân hàng ACB, thanh toán bằng thẻ Master Card. (tiền thì vẫn còn ở ngân hàng thật, nhưng cũng chỉ có gần trăm triệu thôi chứ lấy đâu ra nhiều, vì thế tôi cũng chưa làm thẻ). Nhưng do tiền không đủ nên chúng tôi phải đi làm chui để kiếm thêm.
Phù, còn cả Dương My nữa. (mẹ tôi biết thừa chuyện Dương My đi sang Anh) Nàng sang đấy nhưng do không có địa chỉ cũng như số điện thoại nên không liên lạc được với chúng tôi, tất nhiên là sẽ không gặp rồi. Do nàng đã đăng ký học liên kết một năm ở bên đấy nên phải ở lại luôn.
Sau mấy tháng thì bọn tôi cũng trả hết nợ nhưng thằng Khang không còn mặt mũi nào về nhà gặp mẹ nữa nên quyết định ở lại Anh lập nghiệp (thực tế cái bọn Anh này cực kỳ khó tính trong việc nhập cư, nếu không gọi là khắt khe nhất Châu Âu).
Kết thúc câu chuyện thì ai cũng biết, tôi trở về nhà.
……………………………………
Câu chuyện nghe qua thì vô cùng xúc động. Nhưng nếu ai đó nghe lại thì thấy hàng trăm điều mâu thuẫn và vô lý. Dù chém gió giỏi thế nào thì cũng không thể che dấu hết được.
- Khổ thân hai mẹ con nhà này, nếu không phải bố nó còn sống thì đâu đến nông nỗi này.
Mẹ tôi là một người dễ xúc động, bà nghe đến cái đoạn mẹ Khang bán nhà trả nợ cho con đã thấy xót xa lắm rồi. Những điều vô lý cũng không làm bà bận tâm bởi vì bà đã ra nước ngoài lần nào đâu. Bố tôi thì trầm ngâm không nói gì. Tôi đoán là ông cũng bất ngờ về việc tôi về nhà, nhưng câu chuyện của tôi thì làm ông thêm buồn ngủ.
- Bố mẹ, con vào phòng vệ sinh một lát. Đi đường dài mệt mỏi quá.
Tôi lấy một cái cớ để chuồn thật nhanh. Ở lại giây nào nguy hiểm giây đó.
- Ừ, tắm rừa đi rồi ra ăn cơm. Để mẹ đi nấu món gì dó cho con.
Bà nhìn thằng con gầy gò mà xót hết cả ruột. Dù hành động của nó không được khôn ngoan lắm nhưng bà cũng cảm thấy tự hào. Có một người con hết lòng vì bạn bè như nó thật hiếm. Gian nan hoạn nạn mới cần đến nhau. Chắc nó đã phải làm việc vất vả lắm nên mới gầy như vậy.
- Con cám ơn mẹ.
Vào phòng tắm, việc đầu tiên tôi làm là cạo râu. Vốn dĩ để bộ râu này đi thăm dò mọi việc, ai dè gặp được Dương Linh thì mọi chuyện đã được sáng tỏ gần hết. Vậy tôi cứ đường đường chính chính mà sống có phải tốt không. Tôi cũng không thích để râu dài như vậy.
Cạo râu xong đúng là trẻ ra thêm 7-8 tuổi. Mai đi cắt tóc nữa là có thể lấy lại được một phần phong cách x-men trước kia. Quảng cáo dầu gội x-men nhé, không phải dị nhân của Marvel do Stan Lee và Jack Kirby viết đâu.
Sau đó tôi tắm qua la cho có lệ. Tối không nên tắm lâu, ai không nghe lời sau này bị thiên đầu thống thì ráng chịu. Khi đi ra thì bố đã đi ngủ rồi, chỉ còn mẹ đang lúi húi trong bếp. Tính cách của bố tôi là thế đấy. Ông cho rằng làm trai thì trí lớn phải ở bốn phương, có lẽ do cuộc đời ông chưa thực hiện được lý tưởng này nên đành áp vào đầu con cái. Việc hai anh em tôi đi xa lâu lâu mới về cũng chỉ khiến ông cảm thấy hơi buồn một chút thôi. Tôi cũng thông cảm với bố, cuộc sống quá vất vả cộng thêm gánh nặng gia đình làm ông ấy không dám làm bất cứ một điều gì có tính rủi ro. Khi có gia đình rồi thì người ta thường chọn khuynh hướng ổn định.
- Mẹ đừng làm nữa, vào nhà nghỉ đi. Để con tự lo cũng được.
- Cái thằng này, tưởng hai mấy tuổi đầu là to hả? Không phải anh vẫn mãi là con của tôi sao?
- Con tự làm được mà, mẹ không tin vào tay nghề của con sao?
Nói không xong tôi phải giành lấy đôi đũa dài trên tay mẹ và đẩy bà từ từ ra phòng khách. Tôi vừa ăn tối xong, bây giờ ăn thêm được bao nhiêu mà nấu nhiều thế này. Mẹ cũng xuôi xuôi nên chấp nhận để tôi đưa ra phòng khách tiếp tục xem tivi. Tranh thủ lúc bà không để ý tôi giả vờ lấy cái thìa đập đập vào cái bát con tạo thành âm thanh và-xúc y như thật. Được nửa phút thì tôi dọn hết cái đống này, mẹ tôi cũng không ý kiến gì vì bà biết tôi thường ăn uống rất nhanh.
Lần trở về này của tôi thật nhẹ nhàng hơn hơn những gì tôi tưởng tượng. Sau này phải năng về ăn cơm với bố mẹ hơn mới được. Chứ cứ theo cái đà này, tôi có đi cả mấy năm bố mẹ tôi cũng không ý kiến. Nghĩ lại thời gian trước, tuy không đi lâu như vậy nhưng cả tháng tôi cũng chỉ về nhà có một, hai lần. Người ngoài nhìn vào thì tưởng thằng con này dạt nhà đi bụi, hết tiền lại về xin ông bà già nhưng kì thực là tôi ôm đồm quá nhiều việc, thành ra bận tối tăm mặt mũi. (suốt ngày đi café, ăn uống với gái)
Vào phòng mình, tôi bật máy tính lên luôn. Đây là chiếc máy bàn cũ của tôi, năm lớp 12 khi mới kiếm được chút tiền từ việc chụp ảnh, tôi đã dành dụm để mua. Máy cấu hình không cao, CPU E6300 thế hệ Conroe tốc độ 1,86 Ghz ra từ năm 2006, ram DDR2 1GB 800mhz, ổ cứng 80Gb và màn hình LCD 17" vuông. Nếu chỉ để lướt web thì cấu hình này là quá dư rồi.
Đăng nhập tài khoản YM và Facebook, tôi thấy số lượng tin nhắn và Notifications thật đáng sợ. Hơn 400 tin nhắn offline và hơn 2500 Notifications, 200 người đang đợi add Facebook. Nội dung chủ yếu của tin nhắn là rủ tôi đi chơi, chụp ảnh còn cái Notif nhiều thế kia nguyên do mấy ông trong hội chụp ảnh hay các bé mẫu cứ có ảnh nào up lên FB là lại tag tôi vào. Thôi thì cứ để tạm đấy đã, xem dần sau. Hệ quả này cũng do tôi kết bạn quá nhiều, thậm chí là chưa nói chuyện lần nào cũng add nên FB của tôi có gần 4000 bạn rồi.
Tắt FB đi, tôi mở các trang tin tức ra để xem tình hình 6 tháng qua có những sự kiện gì đáng lưu ý không. Đáng chú ý hơn cả là việc MU thua Barca trong trận chung kết cup C1 diễn ra ngày 29/05/2011 trên sân Wembley. Tiên sư thằng Barca, mày đúng là ở một đẳng cấp biến thái quái dị. Sau đó là những tin tức như thị trường bất động sản đóng băng sau khi các ngân hàng siết tín dụng, lạm phát tiếp tục tăng cao, dân đổ xô đi mua vàng, Super Junior sang VN, Samsung tung ra siêu phẩm Galaxy SII, chính là cái điện thoại của Dương Linh…… Những thông tin này tôi không mấy quan tâm nên chuyển sang xomnhiepanh và vnphoto xem có tình hình gì mới trong lĩnh vực nhiếp ảnh. Cái seri Ngọc Quyên cởi chuồng bảo vệ môi trường rất là hot và được nhiều người quan tâm. Tôi cũng xem qua và đánh giá là cái tay chụp ảnh này vừa chụp vừa quay tay hay sao mà bố cục thì xấu, chụp vừa phô vừa xỉn màu. Chụp xong lại còn phải PTS lên lòe loẹt như tay mơ mới học PTS. Nói thẳng một câu là phản cảm, chụp ảnh mà không thể làm chủ được ánh sáng thì vứt hết. Tôi cũng dùng PTS nhưng đó chỉ là những ảnh mang tính chất quảng cáo, khi mà người ta yêu cầu một sự hoàn hảo tuyệt đối. Còn khi chụp ảnh sáng tác tuyệt nhiên tôi không bao giờ động đến mấy phần mềm này trừ những trường hợp bất khả kháng như ghép ảnh Panorama.
Tôi tắt máy lên giường nằm. Cuộc sống của tôi đã biến động rất nhiều kể từ ngày Khang đi. Tin tức của cậu ấy cũng không có, bây giờ chỉ có thể tìm cách liên lạc với Phương My xem nàng có tìm được Khang không thôi. Tất cả các sự kiện đều hiện dần ra trong đầu tôi, càng cố sắp xếp thì càng rối bời. Tất cả các đầu mối quan trọng thì tôi không có khả năng hỏi, chỉ có thể lấy thông tin từ cậu bạn thân. Tôi nghĩ như vậy vì trong bức thư của người bí ẩn gửi cho bố mẹ tôi thì câu chuyện có liên quan mật thiết đến Khang. Không những vậy, nó còn kéo theo cả người tôi yêu vào vòng xoáy vô hình này. Phải tìm người bí ẩn ấy ở đâu? Có phải chính là người đàn ông đã mang tôi ra khỏi cái chốn sống không bẳng chết đó không? Hay có liên quan đến những người tôi gặp sáng nay?
……………………………
Tôi chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết. Cái buổi lao động công ích ở trường chiều nay làm toàn thân tôi rã rời, chân tay và đặc biệt là lưng mỏi nhừ. Khi đạt đến trạng thái ngủ sâu thì các cơ bắp thả lỏng hoàn toàn, người tôi mềm nhũn như bún. Bảo sao khi ngủ say người ta ít thay đổi tư thế, nguyên nhân là do người dặt dẹo như vậy thì đổi làm sao được.
…………………………………
Chuyện tóm tắt lại như thế này:
Việc thằng Khang tự dưng sang bên Anh là do nó..…. trốn nợ (trốn nợ mà sang Anh, độ chơi thì đừng hỏi, nhưng mà bố mẹ tôi biết nó sang Anh rồi). Ai mà biết được nó trông tử tế như vậy mà lại là đệ tử của Duy Mạnh, à không là đệ tử của trò đỏ đen. Nợ nghe đâu có vài chục tỷ (đặc điểm nhận biết của nghệ thuật chém gió là đã chém thì cứ chém hết sức tưởng tượng, từ vài triệu cũng mạnh dạn biến thành vài tỷ, chém gió thì chết ai), thế nên mẹ nó phải bán cả căn nhà ở 48 Hai Bà Trưng đi để trả nợ (sự thật la nhà này cô ý cũng đã bán rồi, người sau vẫn tiếp tục bán thuốc). Nhưng sang bên kia thằng Khang cũng không bỏ được thói cờ bạc này nên lại trở thành con nợ.
Về phần tôi thì được biến tấu thành: sau khi tiễn thằng Khang đi thì tôi tiếp tục chụp ảnh cho hội SVC. Do chụp rất tốt nên được bác chủ tịch mời đi sang Singapore để tham dự cuộc thi Cá cảnh quốc tế, vừa làm phó nháy, vừa làm phiên dịch cho bác ý. (cái này thì nghe hợp lý bởi vì tôi tuy học không giỏi nhưng tiếng Anh bồi lại rất khá). Sau đó nghe tin thằng Khang bị người ta bắt ở bên Anh vì thua bạc, tôi vội bay thẳng từ Singapore sang Anh để giúp nó. Tiền lấy từ tài khoản tiết kiệm của tôi ở ngân hàng ACB, thanh toán bằng thẻ Master Card. (tiền thì vẫn còn ở ngân hàng thật, nhưng cũng chỉ có gần trăm triệu thôi chứ lấy đâu ra nhiều, vì thế tôi cũng chưa làm thẻ). Nhưng do tiền không đủ nên chúng tôi phải đi làm chui để kiếm thêm.
Phù, còn cả Dương My nữa. (mẹ tôi biết thừa chuyện Dương My đi sang Anh) Nàng sang đấy nhưng do không có địa chỉ cũng như số điện thoại nên không liên lạc được với chúng tôi, tất nhiên là sẽ không gặp rồi. Do nàng đã đăng ký học liên kết một năm ở bên đấy nên phải ở lại luôn.
Sau mấy tháng thì bọn tôi cũng trả hết nợ nhưng thằng Khang không còn mặt mũi nào về nhà gặp mẹ nữa nên quyết định ở lại Anh lập nghiệp (thực tế cái bọn Anh này cực kỳ khó tính trong việc nhập cư, nếu không gọi là khắt khe nhất Châu Âu).
Kết thúc câu chuyện thì ai cũng biết, tôi trở về nhà.
……………………………………
Câu chuyện nghe qua thì vô cùng xúc động. Nhưng nếu ai đó nghe lại thì thấy hàng trăm điều mâu thuẫn và vô lý. Dù chém gió giỏi thế nào thì cũng không thể che dấu hết được.
- Khổ thân hai mẹ con nhà này, nếu không phải bố nó còn sống thì đâu đến nông nỗi này.
Mẹ tôi là một người dễ xúc động, bà nghe đến cái đoạn mẹ Khang bán nhà trả nợ cho con đã thấy xót xa lắm rồi. Những điều vô lý cũng không làm bà bận tâm bởi vì bà đã ra nước ngoài lần nào đâu. Bố tôi thì trầm ngâm không nói gì. Tôi đoán là ông cũng bất ngờ về việc tôi về nhà, nhưng câu chuyện của tôi thì làm ông thêm buồn ngủ.
- Bố mẹ, con vào phòng vệ sinh một lát. Đi đường dài mệt mỏi quá.
Tôi lấy một cái cớ để chuồn thật nhanh. Ở lại giây nào nguy hiểm giây đó.
- Ừ, tắm rừa đi rồi ra ăn cơm. Để mẹ đi nấu món gì dó cho con.
Bà nhìn thằng con gầy gò mà xót hết cả ruột. Dù hành động của nó không được khôn ngoan lắm nhưng bà cũng cảm thấy tự hào. Có một người con hết lòng vì bạn bè như nó thật hiếm. Gian nan hoạn nạn mới cần đến nhau. Chắc nó đã phải làm việc vất vả lắm nên mới gầy như vậy.
- Con cám ơn mẹ.
Vào phòng tắm, việc đầu tiên tôi làm là cạo râu. Vốn dĩ để bộ râu này đi thăm dò mọi việc, ai dè gặp được Dương Linh thì mọi chuyện đã được sáng tỏ gần hết. Vậy tôi cứ đường đường chính chính mà sống có phải tốt không. Tôi cũng không thích để râu dài như vậy.
Cạo râu xong đúng là trẻ ra thêm 7-8 tuổi. Mai đi cắt tóc nữa là có thể lấy lại được một phần phong cách x-men trước kia. Quảng cáo dầu gội x-men nhé, không phải dị nhân của Marvel do Stan Lee và Jack Kirby viết đâu.
Sau đó tôi tắm qua la cho có lệ. Tối không nên tắm lâu, ai không nghe lời sau này bị thiên đầu thống thì ráng chịu. Khi đi ra thì bố đã đi ngủ rồi, chỉ còn mẹ đang lúi húi trong bếp. Tính cách của bố tôi là thế đấy. Ông cho rằng làm trai thì trí lớn phải ở bốn phương, có lẽ do cuộc đời ông chưa thực hiện được lý tưởng này nên đành áp vào đầu con cái. Việc hai anh em tôi đi xa lâu lâu mới về cũng chỉ khiến ông cảm thấy hơi buồn một chút thôi. Tôi cũng thông cảm với bố, cuộc sống quá vất vả cộng thêm gánh nặng gia đình làm ông ấy không dám làm bất cứ một điều gì có tính rủi ro. Khi có gia đình rồi thì người ta thường chọn khuynh hướng ổn định.
- Mẹ đừng làm nữa, vào nhà nghỉ đi. Để con tự lo cũng được.
- Cái thằng này, tưởng hai mấy tuổi đầu là to hả? Không phải anh vẫn mãi là con của tôi sao?
- Con tự làm được mà, mẹ không tin vào tay nghề của con sao?
Nói không xong tôi phải giành lấy đôi đũa dài trên tay mẹ và đẩy bà từ từ ra phòng khách. Tôi vừa ăn tối xong, bây giờ ăn thêm được bao nhiêu mà nấu nhiều thế này. Mẹ cũng xuôi xuôi nên chấp nhận để tôi đưa ra phòng khách tiếp tục xem tivi. Tranh thủ lúc bà không để ý tôi giả vờ lấy cái thìa đập đập vào cái bát con tạo thành âm thanh và-xúc y như thật. Được nửa phút thì tôi dọn hết cái đống này, mẹ tôi cũng không ý kiến gì vì bà biết tôi thường ăn uống rất nhanh.
Lần trở về này của tôi thật nhẹ nhàng hơn hơn những gì tôi tưởng tượng. Sau này phải năng về ăn cơm với bố mẹ hơn mới được. Chứ cứ theo cái đà này, tôi có đi cả mấy năm bố mẹ tôi cũng không ý kiến. Nghĩ lại thời gian trước, tuy không đi lâu như vậy nhưng cả tháng tôi cũng chỉ về nhà có một, hai lần. Người ngoài nhìn vào thì tưởng thằng con này dạt nhà đi bụi, hết tiền lại về xin ông bà già nhưng kì thực là tôi ôm đồm quá nhiều việc, thành ra bận tối tăm mặt mũi. (suốt ngày đi café, ăn uống với gái)
Vào phòng mình, tôi bật máy tính lên luôn. Đây là chiếc máy bàn cũ của tôi, năm lớp 12 khi mới kiếm được chút tiền từ việc chụp ảnh, tôi đã dành dụm để mua. Máy cấu hình không cao, CPU E6300 thế hệ Conroe tốc độ 1,86 Ghz ra từ năm 2006, ram DDR2 1GB 800mhz, ổ cứng 80Gb và màn hình LCD 17" vuông. Nếu chỉ để lướt web thì cấu hình này là quá dư rồi.
Đăng nhập tài khoản YM và Facebook, tôi thấy số lượng tin nhắn và Notifications thật đáng sợ. Hơn 400 tin nhắn offline và hơn 2500 Notifications, 200 người đang đợi add Facebook. Nội dung chủ yếu của tin nhắn là rủ tôi đi chơi, chụp ảnh còn cái Notif nhiều thế kia nguyên do mấy ông trong hội chụp ảnh hay các bé mẫu cứ có ảnh nào up lên FB là lại tag tôi vào. Thôi thì cứ để tạm đấy đã, xem dần sau. Hệ quả này cũng do tôi kết bạn quá nhiều, thậm chí là chưa nói chuyện lần nào cũng add nên FB của tôi có gần 4000 bạn rồi.
Tắt FB đi, tôi mở các trang tin tức ra để xem tình hình 6 tháng qua có những sự kiện gì đáng lưu ý không. Đáng chú ý hơn cả là việc MU thua Barca trong trận chung kết cup C1 diễn ra ngày 29/05/2011 trên sân Wembley. Tiên sư thằng Barca, mày đúng là ở một đẳng cấp biến thái quái dị. Sau đó là những tin tức như thị trường bất động sản đóng băng sau khi các ngân hàng siết tín dụng, lạm phát tiếp tục tăng cao, dân đổ xô đi mua vàng, Super Junior sang VN, Samsung tung ra siêu phẩm Galaxy SII, chính là cái điện thoại của Dương Linh…… Những thông tin này tôi không mấy quan tâm nên chuyển sang xomnhiepanh và vnphoto xem có tình hình gì mới trong lĩnh vực nhiếp ảnh. Cái seri Ngọc Quyên cởi chuồng bảo vệ môi trường rất là hot và được nhiều người quan tâm. Tôi cũng xem qua và đánh giá là cái tay chụp ảnh này vừa chụp vừa quay tay hay sao mà bố cục thì xấu, chụp vừa phô vừa xỉn màu. Chụp xong lại còn phải PTS lên lòe loẹt như tay mơ mới học PTS. Nói thẳng một câu là phản cảm, chụp ảnh mà không thể làm chủ được ánh sáng thì vứt hết. Tôi cũng dùng PTS nhưng đó chỉ là những ảnh mang tính chất quảng cáo, khi mà người ta yêu cầu một sự hoàn hảo tuyệt đối. Còn khi chụp ảnh sáng tác tuyệt nhiên tôi không bao giờ động đến mấy phần mềm này trừ những trường hợp bất khả kháng như ghép ảnh Panorama.
Tôi tắt máy lên giường nằm. Cuộc sống của tôi đã biến động rất nhiều kể từ ngày Khang đi. Tin tức của cậu ấy cũng không có, bây giờ chỉ có thể tìm cách liên lạc với Phương My xem nàng có tìm được Khang không thôi. Tất cả các sự kiện đều hiện dần ra trong đầu tôi, càng cố sắp xếp thì càng rối bời. Tất cả các đầu mối quan trọng thì tôi không có khả năng hỏi, chỉ có thể lấy thông tin từ cậu bạn thân. Tôi nghĩ như vậy vì trong bức thư của người bí ẩn gửi cho bố mẹ tôi thì câu chuyện có liên quan mật thiết đến Khang. Không những vậy, nó còn kéo theo cả người tôi yêu vào vòng xoáy vô hình này. Phải tìm người bí ẩn ấy ở đâu? Có phải chính là người đàn ông đã mang tôi ra khỏi cái chốn sống không bẳng chết đó không? Hay có liên quan đến những người tôi gặp sáng nay?
……………………………
Tôi chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết. Cái buổi lao động công ích ở trường chiều nay làm toàn thân tôi rã rời, chân tay và đặc biệt là lưng mỏi nhừ. Khi đạt đến trạng thái ngủ sâu thì các cơ bắp thả lỏng hoàn toàn, người tôi mềm nhũn như bún. Bảo sao khi ngủ say người ta ít thay đổi tư thế, nguyên nhân là do người dặt dẹo như vậy thì đổi làm sao được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.