Cơn Gió Lạnh

Chương 8: Đồ môn Đoàn Dự xuất hiện

DichThienHanh

09/01/2014

Tôi đèo Vân Thu đi ra Phố Huế ăn sữa chua rồi vòng về Hapro Hoa Lư ăn hot dog. Cô bé này như người ngoài hành tinh vậy cái gì cũng là lần đầu. Cái này có thể đoán là do bố mẹ giữ con quá, không cho đi chơi đâu nên lớp 10 rồi vẫn mù tịt về đường phố lẫn ăn vặt. Không hiểu sao bà mẹ lại đặt tên con là Vân Thu với ý nghĩa muốn con được tự do như mây chứ. Cô bé này ù ù cạc cạc như vịt ở trong chuồng vậy, bơi còn không biết huống chi là bay. Thảo nào mà lại bị bọn nhà báo dụ dỗ, chuyện này tôi phải làm sáng tỏ mới được. Cô bé này đâu biết gì đâu mà chúng nó dám giao cho chụp hình sexy. May mà tay nghề tôi cao chứ gặp phải mấy thằng nhiếp ảnh họ Lưu tên Manh thì em chết chắc rồi.

- Nhà em ở đâu, anh đưa em về?

- A… không làm phiền anh nữa đâu, anh thả em ở bến xe bus là em tự về được rồi.

- Cô bé này, tính lừa anh sao? Chắc ngoài bến xe bus từ nhà tới trường, từ trường về nhà chắc em chẳng biết thêm tuyến nào nữa đâu nhỉ? Thả em ở đây có mà mai anh phải lên biên giới tìm em mất.

- A….

Vân Thu bị nói trúng tim đen, không thể nói thêm được gì. Đúng là ngoài hai tuyến đó thì nàng chẳng biết tuyến nào khác, đường phố thì càng mù tịt.

- Rốt cuộc nhà em ở đâu?

- A… Nhà em …. nhà em …

Cái cô gái này, ngoài nói a với a ra thì không biết nói gì khác nữa sao. Con gái thông minh quá cũng không nên cưa, mà con gái khờ quá thì càng không nên cưa. Xinh đẹp thì tác dụng gì, nói chuyện như với cái đầu gối vậy, cái gì cũng em không biết, em chưa thử, em chưa ăn, em .v.v.v.

- Nhà em ở Linh Đàm.

Vân Thu lấy hết bình tĩnh trả lời, tuy giọng nói rất nhỏ.

- Ồ, thế mà không nói sớm. Nhà bạn anh cũng ở gần đấy, tiện đường quá ha.

Đúng là tôi cũng muốn qua thăm Phương My. Em là tình yêu duy nhất của tôi. Mới hai ngày không gặp, nhớ quá đi thôi. Hồi trước tôi còn ngại vì có Khang.

- Bây giờ mày đi rồi, cô ấy sẽ là của tao.

Tôi hí hửng nói, cái vế sau có lẽ tôi đã nói khoảng vài vạn lần rồi nhưng chưa thành hiện thực. Cái vế đầu chưa cần nói thì đã xong.

- Anh nói cái gì vậy?

Vân Thu ở sau thấy tôi hí hửng nói gì đó thì rất tò mò.

- A… anh có nói gì đâu. Hì hì.

Tôi bị mắc bệnh a…a của cô nàng này từ bao giờ vậy.

- Anh Phong…

- Ừ, có chuyện gì sao?

- Em thấy hơi lạnh.



Thực ra Vân Thu đang rét run lên nhưng đâu có dám nói, nhưng đúng là nàng không chịu nổi.

- Em xem, anh đúng là thằng hâm, mang áo cho em mà lại để em lạnh.

Nói rồi tồi táp xe vào lề đường, kéo cái áo khoác bò trong túi xách của tôi ra đưa cho Vân Thu.

- Em… em

Vân Thu vô cùng bối rối, nàng không nghĩ cái áo đó lại dành cho nàng, có lẽ nào….

Thấy cô bé này cứ đơ người ra, tôi đành phải cầm áo choàng lên người cô bé.

- Nào, em xỏ tay vào đi.

- Em…

Vân Thu xỏ tay vào áo mà tìm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác gì thế này, sao từ bé đến lớn chưa bao giờ có? Đau tim quá, trong lòng vui cực độ nhưng lại không nói nên lời.

Tôi lên xe rồi tiếp tục đi về phía Linh Đàm, tốc độ chậm hơn nhưng trời càng tối thì càng lạnh. Bỗng nhiên có hai cánh tay luồn qua nách rồi ôm chặt lấy tôi. Chết cha, cô bé này nghĩ gì vậy?

- Em lạnh lắm à.

- Dạ vâng.

Vân Thu nhắm mắt chặt mắt trả lời. Anh ấy không phản ứng gì, chắc là không phản đối đâu. Cái cảm giác gì thế này? Sao mà trái tim như muốn nổ tung ra vậy. Ngoài trời thì rất lạnh nhưng cả người Vân Thu nóng bừng lên, thậm chí còn lấm tấm mồ hôi trên trán.

Thiếu chút nữa thì tôi đi thẳng xuống bến xe Nước Ngầm, may mà có chuông điện thoại làm tôi giật mình tỉnh lại. Sao tôi có thể quên được vào Linh Đàm cơ chứ, hay là do cô bé đang ôm chặt lấy tôi này.

Là Dương Linh, cô nàng này xuất hiện toàn vào những lúc quan trọng.

- Phong "thần sầu", mai tôi xin nghỉ được không?

- Bà nghỉ làm gì?

- Tôi có hẹn với bạn.

- Bạn trai hay bạn gái?

- Trai hay gái không phải việc của ông.

- Thôi được rồi, mai tôi cho bà nghỉ. Tối nay làm bù vậy.

- Đồ thần kinh, tối thì có cái gì mà làm.



- Thế không phải sửa ảnh, in mẫu trả người ta sao? Cô nghĩ một mình tôi xử lý được mấy nghìn cái ảnh chắc. Nếu không đến thì mai bà đến mà làm nốt.

- Thôi được rồi, tối tôi đến là được chứ gì.

Tôi chưa kịp nói gì thì Dương Linh đã dập máy. Hừ, tối nay cô chết với tôi.

- Nhà em ở khu nào vậy?

- B28 Khu A

Chỗ này tôi biết, cách khu nhà Phương My không xa. Đi tầm 5 phút là tôi tới nơi. Đợi đến khi Vân Thu vào trong nhà thì tôi mới đi. Xem ra nhà cô bé này cũng thuộc loại giàu có, căn biệt thự này có vị trí đẹp, bây giờ giá đất đang lên, chắc chắn không dưới 50 tỷ. Thật là một con số to lớn.

Nhà của Phương My ở khu C, xét về chất lượng thì không khác khu A là mấy nhưng vị trí thì không đẹp bằng, nhưng chắc chắn là giá cũng không dưới 30 tỷ. Bố của Phương My làm ở ngân hàng mBank, mẹ làm Agribank cùng chi nhánh với mẹ tôi. Nhưng khi gần tới nhà của Phương My thì tôi để ý thấy một con Lamborghini Gallardo màu vàng cực kỳ nổi bật đỗ ở gần đấy. Nhà nào mà giàu thế này, phải biết là ở cái khu nhà cao cấp này, mặc dù mỗi căn nhà có giá tới vài chục tỷ nhưng đa phần đều do giá đất mấy năm gần đây tăng như phi mã, cộng thêm lạm phát làm tiền mất giá nên mới có cái giá như vậy. Tất nhiên đã ở đây thì chắc chắn là cũng giàu có rồi, nhưng để mua xe Lamborghini đi thì tôi cũng phải nể đấy. Nhìn cái biển số xe nữa kìa, 30V-8888, quá khiếp. Theo trí nhớ của tôi thì biển số này hình như là của một con Civic. Nhưng bất luận thế nào, một con Lamborghini đeo biển này cũng có vẻ thật hơn là con Honda Civic. (xin lỗi chủ xe Civic nhiều nhé)

Mải nhìn con xe làm tôi phóng vọt ra tận gần ngã tư đường, tức là đã đi qua nhà Phương My rồi. Sao tôi lại có thể quên được nhà Phương My chứ? Ngoảnh mặt lại nhìn tôi mới phát hiện ra:

- Chiếc xe kia hình như dừng ở trước cổng nhà Phương My.

Tôi nhớ chú Hùng, bố Phương My, đi một chiếc BMW X5 đời mới nhất 2011, còn cô Tú Anh cũng có xe riêng, đó là dòng Audi S5. Cả hai chiếc xe này đều không hề rẻ, mà cô chú cũng vừa đổi xe đầu năm nay. Điều này không thể sai được vì bố tôi đã lấy lại con Toyota Venza của nhà Phương My mà. Không có lẽ nào bố mẹ Phương My lại muốn đổi xe một lần nữa. Theo kinh nghiệm xem xe của tôi, con Gallardo kia là dòng SE, dòng này sản xuất khá lâu rồi. Dù là siêu xe thì cũng chẳng ai đổi xe mới lấy xe cũ, như vậy thì lỗ nhiều tiền lắm. Mà quan trọng nhất là, cô chú không còn trẻ để thích cái loại xe vô cùng nổi bật này.

Tôi quay xe lại, đi thật chậm và ngó vào nhà Phương My xem thế nào. Cửa vẫn mở, vậy là kế hoạch do thám vẫn có thể tiếp tục. Dựng xe lại, tôi tiến gần đến hàng rào rồi ngó đầu vào xem. Bỗng có tiếng chó sủa làm tôi giật mình.

- Gâu … gâu…. grừ….

- Ben, im. Tao đây.

Tôi quát con Ben, nhưng giọng thì bé vô cùng. Kèm theo đó là động tác vẫy vẫy mà tôi hay đùa với nó. Con Ben thuộc dòng chó Tibetan Mastiff, hay còn gọi là Ngao Tạng, một giống chó to, lông xù sống trên Tây Tạng. Người ta cứ ngợi ca loài này là Thần Khuyển rồi Vương Khuyển, nghe rất hoa mỹ. Nhưng tôi thấy cái bọn này cứ ngu ngu kiểu gì đó, lúc thì lừ đà lừ đừ, lúc thì như gấu điên phát rồ vậy. So với chó Xoáy Phú Quốc thì thua xa, mà thua xa về trí thông minh thôi nhé, chứ cái bọn Ngao Tạng này to như con gấu ý, Xoáy Phú Quốc gặp có khi mất điện.

Con Ben không sủa nữa nhưng nó lại chầm chậm tiến về phía tôi. Và đột nhiên lao lên ngoạm vào tay tôi một phát.

- ĐCMM, chó điên thả tao ra. A…a…a

Giả sử đứng ở trước cổng bị chó cắn thì còn không nói làm gì, đằng này tôi lại đứng ở cách cổng rõ là xa, chỗ này bị chó cắn thì đúng là không giải thích thế nào. Nhưng bây giờ thì tôi mặc kệ mình đang làm gì, đứng ở đâu. Bằng kinh nghiệm xem trên tivi về hành động khi bị cá mập cắn. Đó là đập hay chọc vào mắt hay mũi của con vật, chắc chắn nó sẽ thả ta ra. Nhanh cứ cắt, tôi lấy tay phải xòe hình chữ V chọc thằng vào mắt con Ben. Con chó tội nghiệp rùng mình lên một phát rồi nhả tay tôi ra, kêu loạn lên đau đớn.

Tiếng kêu của nó làm người trong nhà chạy ra. Tôi còn nhanh hơn bọn họ, nếu có Đoàn Dự ở đây, chắc chắn anh sẽ trao cho tôi danh hiệu đồ môn ưu tú môn Lăng ba vi bộ. Không những thế, Valentino Rossi nếu có sang Việt nam chắc chắn sẽ phải thỉnh giáo tôi về việc sao một chiêc RSX có 100 phân khối mà đề pa nhanh hơn cả lúc anh cưỡi chiếc Yamaha YZR-M1 800cc về nhì mùa giải 2007 ở Quatar. Nhưng kinh khủng hơn hết là ánh mắt của người đi đường lẫn cảnh sát giao thông khi thấy một người phóng như bay trên trên RSX chỉ bằng một tay, còn tay kia buông thõng toàn máu với máu. Tôi không phải là một người thích vi phạm luật giao thông, nên khi đèn đỏ cũng dừng lại như bao người. Vị trí tôi dừng cũng vô cùng hiểm, một bên là đội 3 đang nhăm nhe lao ra bắt người vi phạm, ngay bên dưới tôi là hai thanh niên đầu trọc lóc, xăm trổ đầy mình cưỡi SHi 2008 (bản này còn đắt hơn cả bản mới ). Nhưng lạ lùng là cảnh sát cũng không hỏi thăm tôi làm sao bị như vậy mà hai thanh niên Hô Hỏi - Bao Sắc cũng im re ở phía sau. Nếu là bình thường thì chắc chắn tôi sẽ nhận được những câu đại loại như:

- Ê ku, tránh ra cho bọn anh đi cái nào.

- Thằng wave kia, dcm, tránh ra

- F8 ơi, đi đê, dừng làm *** gì.

Đúng là cái sự đời nó buồn cười. Lúc tôi lành lặn khỏe mạnh thì họ đè đầu cưỡi cổ tôi. Đến khi tôi thê thảm như bây giờ thì họ né tôi như né cọp vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook