Cơn Gió Lạnh

Chương 9: Mê tung ảo ảnh

DichThienHanh

09/01/2014

Cái tay trái của tôi bây giờ đã hoàn toàn không còn cảm giác gì. Đây là hiệu ứng của việc mất máu và quá lạnh, tôi biết, nếu không cầm máu sớm thì tôi sẽ chết vì mất máu. Xe tôi như bay lao vào cổng một phòng khám đa khoa lớn, tôi không đi vào bệnh viện vì bệnh viện thường rất đông, thủ tục lằng nhằng, riêng cái khoản đi từ nơi gửi xe vào đăng ký chắc tôi cũng chẳng sống được nữa.

Tôi phi vèo lên vỉa hè, cha bảo vệ đang đọc báo nhìn thấy tôi ú ờ:

- Cậu kia, không đỗ xe…. chỗ… không đỗ …

Tôi mặc kệ ông ta nói gì, lảo đảo bước vào trong phòng khám. Đầu tôi thấy choáng vô cùng, mắt thì mờ đi, chắc tôi không sống được mất. Tôi không thể chết, ai lại chết lãng nhách như vậy chứ? Sau này gặp các cụ biết ăn nói làm sao đây? Chả lẽ nói cháu bị chó cắn chết vì cái tội rình trộm? Mà rình cái gì mới được cơ chứ? Đến khi chết tôi cũng không biết mình rình cái khỉ gì. Phải chi lúc đó Đoàn Dự hiện ra giữ tôi lại, hoặc Valentino Rossi hiện ra không cho tôi phóng đi thì có phải giờ này có người đưa đi cấp cứu đàng hoàng không. Cái chết gì nhục nhã vậy, người yêu lại để cho thằng khác. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn trào…

Hai cô y tá đang chăm chú chơi Pikachu thấy tiếng động lạ ngẩng đầu lên. Họ sợ hãi nhìn tôi như quái vật Frankentein sống dậy hay là người bị dính virus biến thành Zombie trong RE5 vậy. Quả thật nếu có cái gương lúc tôi chắc tôi cũng chết vì sợ mất thôi, người tôi trắng bệch, nước mắt chảy thành dòng, mắt mở thao láo nhưng cực kỳ vô hồn, một cánh tay thì đỏ lòm trông phát khiếp.

- Cứu tôi với….

Tôi không còn sức để đi nữa rồi, hai chân quỵ xuồng thều thào nói. Hai cô y tá từ hồi ra trường đi làm đến giờ chưa bao giờ tiếp nhận một trường hợp kinh dị thế này, so với côn đồ chém nhau thì còn khủng khiếp hơn. Họ lắp bắp kêu:

- Bảo vệ,…. bảo vệ…. bác Thanh ơi cứu cháu với…..

Cái mẹ gì thế này, tôi kêu các cô cứu tôi, cô lại kêu người khác cứu cô. Số tôi đến chết vẫn đen, tìm được cái phòng khám to, hoành tráng như vậy mà lại nghiệp dư. Tôi lịm dần đi….

- Tạm biệt cuộc sống….tạm biệt Phương My…. tạm biệt Dương linh….tạm biệt bố mẹ….



Mọi thứ tối dần, tối dần rồi tắt lịm như mất điện vậy.

………………………

Tôi đang lang thang trên một cõi hư không, không có trời, không có đất, không có một cái gì. Tiên sư mấy thằng viết tiểu thuyết ba xu trên mạng. Nào là Lưu Lỗi gặp Diêm Vương, Hướng Nhật tự đầu thai sau vài tiếng… Tôi đi bộ cả ngày trời rồi chả thấy một ai. Tôi dùng cách đếm đốt ngón tay để tính giờ, miệng thì lẩm nhẩm từ 1 đến 3600 thì lại quay lại. Ấy thế mà đi được mấy chục lần đếm đốt ngón tay rồi vẫn không có một hy vọng nào. Thực sự quá là chán nản, tôi quay ra biểu diễn ca nhạc tự sướng. Nào là từ nhạc Queen đến Ưng Hoàng Phúc, SNSD đến Justin Biebier, nhảy nhót hát ca loạn cả lên mà mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Cái cảm giác không thể tiếp xúc với một vật nào, không gặp được một ai làm cho người ta trở nên tuyệt vọng vô cùng. Chết thì chết mẹ nó đi, đây còn chẳng ra chết, chẳng ra sống. Đọc mấy cái truyện ba xàm cho lắm vào rồi bây giờ thành Bất tử đại vương luôn, bất tử kiểu này thì tôi cũng xin nhường ngôi cho người khác. Thực sự lúc này tôi chỉ muốn trở thành Đột tử đại vương. Trên đời ai mà uống nhiều Tiên đơn, hoàn đan để trường sinh bất lão rồi rơi vào trạng thái này chắc chắn sẽ hối hận.

Thôi thì cũng chả biết làm gì, đi ngủ cho nó thoải mái. Ít ra, trong giấc ngủ còn có thể mơ, rồi gặp lại mọi người. Nghĩ đến đây tôi cười khẩy rồi thiếp đi.

………………………………

Đầu tôi rất đau, đau lắm. Kèm theo đó là toàn thân tê buốt, đặc biệt là cánh tay trái. Nếu bạn đã từng bị đứt tay một lần, có cảm giác xót xót đúng không? Còn cảm giác của tôi là hàng nghìn, hàng triệu cái xót xót đấy lần lượt nẩy lên như dàn đồng ca mùa hạ của loài ếch ương vậy, liên tục, không ngừng nghỉ. Toàn thân tôi run lên, nhưng tiếp đó là cảm giác vô cùng khó thở. Tôi lấy hết sức bình sinh để hít lấy hít để, đúng là không có gì sướng bằng hít không khí. Cái bọn nghiện thật là ngu, hít ba cái ma túy vớ vẩn rồi cuối cùng cũng chẳng được hít thở không khí bình thường nữa. Mắt tôi không thể mở được nhưng tôi có nghe thấy tiếng của máy móc, lưng tôi cảm nhận được tôi đang nằm trên giường. Vậy là tôi không chết, tuyệt vời quá. Bét nhất cảm giác này dù đau đớn vô cùng nhưng vẫn còn hơn chán cái cảm giác Bất tử vương kia.

Tôi chưa chết nghĩ là tôi còn sống, tôi cảm thấy đau tay trái nghĩa là tôi vẫn là tôi. Cảm giác này thật khoan khoái.

……………

Ba ngày trước

20 giờ 5 phút tại Phòng khám đa khoa Marine. Cái tầm này mọi khi nhiều người đến khám nhiều lằm, chẳng hiểu sao hôm nay vắng hoe, y tá Liễu và y tá Phạn ngồi trực không có việc gì làm nên tải trò chơi Pikachu về. Ai dè cái trò này dễ quá, chơi một chút đã ham rồi nên hai nàng thi xem ai được nhiều điểm hơn. Giờ này lãnh đạo cũng về hết rồi, chi có mấy bác sĩ trực tối thì họ chắc cũng đang chơi Pikachu ở trên (chả biết có Pikachu thật không). Lão Thanh bảo vệ cầm tờ báo mà ngáp ngắn ngáp dài. Tối qua lão đi xem bóng đá, chả hiểu đặt cửa thế nào thua liểng xiểng, chán đời tải phim kinh dị về xem. Nhưng lão thuộc dạng yếu bóng vía, xem có ba mươi phút đầu mà xém đái ra quần, cả đêm bật đèn chui vào trong chăn mà cũng không ngủ được (bật đèn lại còn chui vào trong chăn!!!). Thế nên sáng nay đến chỗ làm cứ gật gà gật gù hoài. Ban ngày còn đỡ, ít ra còn có người đi ra đi vào, nhâm nhi cốc cà phê cùng ánh nằng chan hòa làm tỉnh cả ngủ. Đến chiều tối thì quả thực là ác mộng, lão buồn ngủ quá nên ra cắm cái biển Đóng cửa to đùng ở hai đầu bãi xe, đi từ xa ai thấy thế chắc chắn là sẽ đi về đợi hôm khác đi khám. Còn lão thì lấy tờ báo đắp lên mặt đánh một giấc ngon lành.



Đang phiêu du trong giấc mộng với hai cô em xinh tươi thì có tiếng xe máy rồ ga lao vút về phía lão. Cũng may thằng say đó dừng kịp không quả này lão có vé một chiều đi âm phủ mất. Chưa dừng ở đó, tên say kia lại làm cho lão khiếp vía, chân cứng đờ mà đái cả ra quần.

Một thằng cha dặt dẻo như nghiện, mặt trắng bệch, máu chảy đầm đìa thành dòng ở cánh tay trái cứ nhìn giương hai con mắt thô lố mà nhìn chằm chằm vào lão.

Đối với một người có tiền sử huyết áp cao như lão, cộng thêm sức trai năm mười mấy năm chưa từng một lần làm chuyện đó (chính là chuyện lớn nhất của đời người), sợ ma vô hạn thì đây quả là một cú sốc tương đương với trúng số 10 tỷ. Lão chỉ ôm ngực mà quỵ xuống, tờ báo lại che lên mặt lão. Giống như cách đây ít phút, mọi người cứ đi qua lại, chẳng ai thèm quan tâm.

Thằng say tiếp tục lê lết vào trong phòng khám. Y tá Liễu thua liểng xiểng mất mấy bữa ăn trưa nên đâm ra chán ghét cái trò chơi Pikachu này. Nàng đề nghị y tá Phạn bật phim online xem cho đỡ chán nhưng khi bấm vào google search chữ phim online hay thì toàn ra những cái link vô cùng đặc sắc. Vốn tính tò mò nàng bấm vào để coi, đó là phim Xác chết biết đi, ngay đoạn đầu tiên là hình ảnh một cái xác chết lê lết trên đường. Đúng lúc đấy thằng say cũng lết được vào phòng khám, miệng thều thào nói cái gì chẳng rõ. Thằng say lúc này y như diễn viên Hollywood bước ra từ màn ảnh vậy, kinh dị vô cùng. Hai nàng ôm nhau run như cầy sấy, trong lòng thầm nghĩ biết thế lúc nãy chơi tiếp Pikachu hay là bật phim Nàng Bạch tuyết và bảy chú lùn lên thì có khi lúc này hiện ra chỉ là Pikachu (con này mà không quái à!!!) hay là hoàng tử Bạch mã (hiện ra 7 chú lùn thì đẹp). Đến khi thằng say Zombie ngã vật ra thì y tá Phạn mới lấy hét sức bình sinh hét toáng lên. Một lúc sau có hai bác sĩ một nam một nữ kéo nhau đi xuống. Vâng, ngoại trừ đầu tóc hơi rối một chút ra thì họ vô cùng chuyên nghiệp. Nhanh chóng quát hai cô ý tá mang cán lại đẩy thằng say vào phòng cấp cứu.

Chỉ khổ lão bảo vệ, chết mấy tiếng đồng hồ mới có người phát hiện, trời lạnh nên xác lão đã cứng đờ rồi.

Trên đỉnh tòa Grand Plaza trên đường Trần Duy Hưng có một thân ảnh đã đứng suốt mấy tiếng đồng hồ kể từ khi chuyện đó xảy ra. Có một điều lạ là người này có thể đứng lâu trên cao khi trời lạnh như vậy mà không hề nhúc nhích. Cũng không ai biết vì sao người này có thể lên được tòa tháp cao vậy. Phải biết rằng nếu muốn vào tòa nhà phải có thẻ nhân viên, không những thế, muốn lên nóc tòa nhà thì phải có sự trợ giúp của tổ bảo vệ.

"Mê tung ảo ảnh

Sắc sắc, sắc sắc

Ảo ảnh mê tung

Không không, không không"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook