Chương 31: Em còn nhiều này
DichThienHanh
09/01/2014
- Anh, anh….
Tôi như bị cứng họng. Nói gì tiếp bây giờ?
Dương Linh chạy thẳng vào nhà gửi xe. Nàng lấy xe rất nhanh rồi đi luôn mà không để ý gì đến xung quanh. Ngay cả bác bảo vệ mập mạp cũng phải sững sờ trước hành động này.
Chân tôi như hóa đá, cộng thêm miệng đã á khẩu sẵn, bây giờ tôi chỉ có thể đứng trơ ra mà nhìn Dương Linh bỏ đi. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi tôi đã thấy đủ các thái độ của nàng, là do tôi hay do tính con gái như vậy.
Bác bảo vệ mập mạp đặt tờ báo lên bàn, quay ra hỏi tôi:
- Thằng nhóc, mày làm gì mà để cho con bé hầm hầm bỏ đi như vậy?
Tôi thở dài đáp:
- Tất cả là do lỗi của cháu.
Là do lỗi của tôi, tôi làm gì không làm lại đi giở trò với cô bạn thân nhất. Đúng là không bằng cầm thú.
- Haizz, bác không biết chúng mày thế nào nhưng con bé đó thích mày thực sự đấy. Bây giờ không dễ gì kiếm được đứa con gái như vậy đâu.
Bác bảo vệ lắc đầu nói.
- Thích cháu?
Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Dương Linh thích tôi? Chuyện này nếu bình tĩnh suy ngẫm thì đúng là có khả năng.
- Theo trí nhớ của ông bác già lẩm cẩm này thì, từ rất lâu rồi ngày nào nó cũng tới đây. Thử hỏi nếu nó không thích thằng nhóc mày, vậy nó còn có thể thích ai?
- A. Chuyện này có thể thật sao?
Tôi vỗ vỗ đầu. Trong chuyện tình cảm, tôi như đứa trẻ ngây ngô. chỉ nghĩ đến mình mà chẳng bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác.
Từ trước tới giờ, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ tới Phương My, không ai có thể thay thế được nàng trong tâm trí của tôi. Nhưng người gần tôi nhất, luôn quan tâm đến tôi lại là cô bạn thân, Dương Linh. Tôi có phải là cái loại đuổi tình tình chạy, trốn tình tình theo không?
Bỗng điện thoại rung lên báo tin nhắn. Ai mà lại nhắn tin vào cái lúc này cơ chứ.
Là tin nhắn của Dương Linh. Nàng nhắn cho tôi số điện thoại của mẫu, Stylist và người đại diện của hãng trang sức AAA. Ngoài nội dung đó ra thì không có thêm một câu nào nữa. Tôi bấm gọi lại cho nàng nhưng chỉ nhận được những tiếng ò e í e vô vị.
Thôi thì chuyện đâu rồi sẽ có đó. Từ từ rồi giải quyết cũng được.
Tôi đi lên nhà, thấy cửa vẫn để như vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhà tôi có trộm nhưng vẫn phải cảnh giác. Những hộ xung quanh cũng có vài lần bị trộm viếng thăm rồi. Nhà tôi lại để toàn thứ đồ bé nhưng đắt tiền, nếu bọn trộm biết giá trị thì chắc sẽ không tha đâu. Khi nào hết hợp đồng ở đây, tôi phải tìm một khu khác có an ninh cao hơn mới được.
Tôi lấy điện thoại liên lạc với mọi người cho chuyến đi ngày mai. Chúng tôi sẽ khởi hành vào buổi tối, đi xe đêm ngủ một giấc là đến. Vấn đề xe cộ đối với tôi không khó khăn. Tôi có thằng bạn cấp 3 nhà mở hãng xe khách chuyên chạy tuyến HN-Lào Cai, chỉ cần nhắn tin một cái là có chỗ. Nhưng có lẽ chuyến đi lần này sẽ không có Dương Linh. Nghĩ đến Dương Linh, lòng tôi càng thêm rối bời.
Một buổi sáng không được yên ổn. Từ khi trở về trạng thái bình thường, ngày nào tôi cũng gặp đủ thứ chuyện. Điều này khác xa với cuộc sống trước kia của tôi. Người ta gọi là đen như chó mực, tất cả cũng chỉ tại con Ben.
Nhắc đến con Ben mới nhớ, không biết giờ này nó thế nào. Con chó to xác này trước kia rất hiền. Không biết với ai khác thế nào chứ riêng tôi mỗi lần đến chơi nhà Phương My chỉ cần vẫy vẫy tay là nó mừng cuống lên, đuôi vẫy vẫy. Nó cũng chẳng mấy khi sủa, giống này nó như thế, cứ lầm lỳ cả ngày. Giơ cánh tay trái lên, vết sẹo dài vẫn còn khá rõ khiến tôi không khỏi thắc mắc. Làm sao con Ben lại không nhận ra tôi, kể cả khi đó trời tối thì trong sân nhà Phương My vẫn có đèn chứ.
Bây giờ bố mẹ Phương My có lẽ đã biết tôi trở về, chẳng phải ngại gì nữa. Tối nay tôi sẽ sang đó hỏi thăm tình hình, tiện thể thăm luôn con chó dở hơi. Không phải vì nó thì giờ này chắc tôi đang đi chơi cùng Phương My và sẽ không có những chuyện quái lạ đổ lên đầu. Thật là bực mình.
Buổi chiều tôi qua cửa hàng quần áo. Dù sao ở đây cũng có phần của tôi, thỉnh thoảng phải đến giúp đỡ mọi người một chút. Bây giờ nó cũng là nguồn thu nhập ổn định nhất của tôi.
Lúc tôi đến thì Chung không có ở đấy, chỉ có một nhân viên đang trông cửa hàng. Tôi khóa cổ xe rồi đi vào hỏi:
- Anh Chung đi ra ngoài rồi hả Nhung?
Cô nàng tên Nhung này đang lúi húi bấm điện thoại. Thấy tôi đến, Nhung ngẩng mặt lên cười rất tươi, tay vẫy chào tôi và nói:
- Em chào anh. Anh Chung vừa đi được một lúc thôi ạ.
Nhung là một trong hai cô bé mà Chung thuê trông cửa hàng. Cả hai đều có họ hàng hoặc quan hệ gần xa với Chung.
- Ừ, em đã ăn trưa chưa? Anh đi mua cái gì về ăn nhé.
Tôi hỏi lấy lệ một câu. Thực ra trưa tôi úp qua bát mỳ rồi tới đây, đi chẳng được bao nhiêu thì mỳ đã trong bụng đã tiêu hết rồi. Bây giờ không đi kiếm cái gì ăn thì chắc chết vì tụt huyết áp mất.
- Em ăn rồi. Em không ăn nữa đâu.
- Thế anh ra ngoài ăn đây.
- Vâng, em chào anh.
Tôi lấy xe đi sang chợ Nguyễn Công Trứ ăn tạm bát xôi chả. Cái món xôi dùng để ních bụng no lâu đúng là nhất. Trong tất cả các loại xôi thì tôi chỉ thích ăn xôi xéo và xôi trắng-thịt kho tàu hoặc chả, tiếp nữa là xôi lạc. Những loại xôi còn lại thì hầu như tôi không đụng tới. Ăn xong tôi chạy sang hàng chè gần đấy gọi hai suất men-châu (*) mang về. Món này ăn rất ngon, đặc biệt là hạt trân châu. Trân châu ở đây người ta không dùng cùi dừa mà dùng nho khô.
(*) Caramen trân châu. Nếu là sữa chua thì gọi là chua châu. ^.^
Về cửa hàng, lúc này đang có 3-4 khách đang chọn. Tôi mang ba cốc men-châu đặt lên sau quầy tính tiền, nói nhỏ với Nhung:
- Anh biết em thích men-châu Nguyễn Công Trứ nên mua về cho em này.
- Cám ơn anh.
Nhung nháy mắt nhìn tôi rồi lại quay ra tư vấn cho khách.
Không có việc gì làm, tôi vào máy tính xem tình hình bán hàng mấy tháng vừa rồi. Tính ra 6 tháng tôi nằm viện, doanh thu cửa hàng bằng doanh thu của cả năm ngoái. Thằng Chung này thật biết cách buôn bán. Người như nó đáng ra phỉa đi học ngành nào liên quan đến kinh tế, thương mại mới đúng. Cứ cái đà này có khi phải mở rộng kinh doanh, thuê vài địa điểm đẹp mở thêm cơ sở mới.
- Mốt quần bó cạp cao và áo mỏng đang là xu hướng của năm nay, các chị thử bộ này xem.
Trong khi tôi ngồi xem sổ sách thì Nhung đang giới thiệu cho khách những bộ quần áo màu nuy, màu nổi bật nhất năm 2011. Xét về tiêu chí làm việc, Nhung là một nhân viên bán hàng giỏi. Đơn giản vì nàng rất mau miệng, giọng nói lại nhẹ nhàng nhưng ưu điểm lớn nhất lại là nụ cười cực kỳ đáng yêu. Kể cả những khách hàng nữ còn thấy xiêu lòng chứ đừng nói đến con trai như tôi.
Cuối cùng ba cô khách cũng chọn được hai bộ như ý. Nhìn ba cô gái này tôi chẳng biết phải nhận xét gì vì cả ba cô đều chung một kiểu tóc nhuộm vàng nâu, búi cao, mặc áo ba lỗ và quần bó màu đen. Thời đại này con gái chỉ cần biết cách trang điểm và ăn mặc một chút là sẽ thấy xinh lên rất nhiều. Đúng là không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết trang điểm. Trang điểm không nổi thì đi thẩm mỹ, xấu quá thì bơm ngực đeo mặt nạ cũng thành hot-girl. Hắc hắc.
Tính tiền xong, ba cô khách trẻ ra lấy xe. Mỗi cô mỗi đi một cái LX, hai trắng, một đỏ thật thời thượng. Tôi cũng không quan tâm lắm, người ta có tiền thì người ta có quyền…. tiêu xài. Người ta càng mua nhiều tôi càng thích.
- Em ăn đi không tan hết đá đấy.
- Vâng, nhưng mà lần sau anh nhớ đúng sở thích của em nhé. Em thích chua-châu chứ không phải men-châu.
Nhung nhìn tôi cười nói.
- Á, thế hóa ra anh nhớ nhầm à? Rõ ràng anh nhớ em thích ăn men-châu cơ mà. Có một lần anh mua chua-châu về em còn không ăn cơ.
Tôi ngẩn người ra. Hồi …. cách đây mấy tháng, đúng là có một lần như thế.
- Anh nhầm em với cái Thủy rồi.
Nhung nhăn mặt, lè lưỡi nói. Con gái hình như rất ghét bị nói nhầm thành người khác thì phải.
- À ừ, đúng rồi. Lần trước là cái Thủy. Thế em có ăn được không?
Tôi giả mặt ngu nói. Nhầm thì đã nhầm rồi, mua cũng đã mua rồi, có ăn không?
- Tất nhiên, cái gì anh mua cho em đều thích cả. Hì hì.
- Ừ, thôi ăn tạm đi. Lần này anh nhớ kỹ rồi. Nhung là men, Thủy là chua. Cả hai đều là Trâu.
- Cái anh này, ai là trâu?
Nhung đấm nhẹ tôi một phát. Nàng cũng đã quen với kiểu nói đùa của tôi rồi. Cửa hàng mở được bao lâu thì nàng cũng quen tôi được bấy nhiêu lâu.
Hai anh em đang ngồi ăn chém gió thì một người xông vào cướp cốc chè của tôi.
- Sao mày không mua cho tao hả?
Người vừa nói cũng như vừa cướp miếng ăn của tôi không ai khác chính là Chung.
- Mẹ, ai biết mày đi đâu và đi bao lâu.
Tôi bực mình nói. Dù là anh em chơi thân với nhau cũng đừng không nên cướp cốc chè đang ăn của bạn chứ. Mải chém gió tôi mới ăn được có ba miếng, thế này thì khác gì mình ăn vụng của nó.
- Thôi được rồi. Tao cám ơn mày được chưa. Lần sau đi đâu tao sẽ mua quà về cho mày.
- Tao không cần. Mày đi đâu mà vừa đi đã về rồi?
Tôi cũng không tiếc cốc chè nữa. Giành giật cốc chè trước mắt con gái ư? Không, tôi chưa đến mức đói ăn đến như vậy.
- Cũng chẳng có gì. Toàn mấy chuyện vớ vẩn. Men-châu hôm nay ngon đấy. Ngon nhất từ trước tới nay.
Chung liếm liếm cái môi nhìn tôi mà đá đểu. Thằng này đúng là lợn, người bé thế mà ăn có ba bốn miếng đã hết cốc chè. Tôi đã nhường hắn mà hắn cứ thích chọc tôi.
- Ngon cái chim mày ý.
- Anh Phong, hay là anh ăn với em này. Em còn nhiều này.
Nhung cười cười nói xen vào. Nàng không muốn hai ông chủ cãi nhau vì cốc chè. Tất nhiên là tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế, như thế thì khác gì trẻ con đâu.
Tôi như bị cứng họng. Nói gì tiếp bây giờ?
Dương Linh chạy thẳng vào nhà gửi xe. Nàng lấy xe rất nhanh rồi đi luôn mà không để ý gì đến xung quanh. Ngay cả bác bảo vệ mập mạp cũng phải sững sờ trước hành động này.
Chân tôi như hóa đá, cộng thêm miệng đã á khẩu sẵn, bây giờ tôi chỉ có thể đứng trơ ra mà nhìn Dương Linh bỏ đi. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi tôi đã thấy đủ các thái độ của nàng, là do tôi hay do tính con gái như vậy.
Bác bảo vệ mập mạp đặt tờ báo lên bàn, quay ra hỏi tôi:
- Thằng nhóc, mày làm gì mà để cho con bé hầm hầm bỏ đi như vậy?
Tôi thở dài đáp:
- Tất cả là do lỗi của cháu.
Là do lỗi của tôi, tôi làm gì không làm lại đi giở trò với cô bạn thân nhất. Đúng là không bằng cầm thú.
- Haizz, bác không biết chúng mày thế nào nhưng con bé đó thích mày thực sự đấy. Bây giờ không dễ gì kiếm được đứa con gái như vậy đâu.
Bác bảo vệ lắc đầu nói.
- Thích cháu?
Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Dương Linh thích tôi? Chuyện này nếu bình tĩnh suy ngẫm thì đúng là có khả năng.
- Theo trí nhớ của ông bác già lẩm cẩm này thì, từ rất lâu rồi ngày nào nó cũng tới đây. Thử hỏi nếu nó không thích thằng nhóc mày, vậy nó còn có thể thích ai?
- A. Chuyện này có thể thật sao?
Tôi vỗ vỗ đầu. Trong chuyện tình cảm, tôi như đứa trẻ ngây ngô. chỉ nghĩ đến mình mà chẳng bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác.
Từ trước tới giờ, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ tới Phương My, không ai có thể thay thế được nàng trong tâm trí của tôi. Nhưng người gần tôi nhất, luôn quan tâm đến tôi lại là cô bạn thân, Dương Linh. Tôi có phải là cái loại đuổi tình tình chạy, trốn tình tình theo không?
Bỗng điện thoại rung lên báo tin nhắn. Ai mà lại nhắn tin vào cái lúc này cơ chứ.
Là tin nhắn của Dương Linh. Nàng nhắn cho tôi số điện thoại của mẫu, Stylist và người đại diện của hãng trang sức AAA. Ngoài nội dung đó ra thì không có thêm một câu nào nữa. Tôi bấm gọi lại cho nàng nhưng chỉ nhận được những tiếng ò e í e vô vị.
Thôi thì chuyện đâu rồi sẽ có đó. Từ từ rồi giải quyết cũng được.
Tôi đi lên nhà, thấy cửa vẫn để như vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhà tôi có trộm nhưng vẫn phải cảnh giác. Những hộ xung quanh cũng có vài lần bị trộm viếng thăm rồi. Nhà tôi lại để toàn thứ đồ bé nhưng đắt tiền, nếu bọn trộm biết giá trị thì chắc sẽ không tha đâu. Khi nào hết hợp đồng ở đây, tôi phải tìm một khu khác có an ninh cao hơn mới được.
Tôi lấy điện thoại liên lạc với mọi người cho chuyến đi ngày mai. Chúng tôi sẽ khởi hành vào buổi tối, đi xe đêm ngủ một giấc là đến. Vấn đề xe cộ đối với tôi không khó khăn. Tôi có thằng bạn cấp 3 nhà mở hãng xe khách chuyên chạy tuyến HN-Lào Cai, chỉ cần nhắn tin một cái là có chỗ. Nhưng có lẽ chuyến đi lần này sẽ không có Dương Linh. Nghĩ đến Dương Linh, lòng tôi càng thêm rối bời.
Một buổi sáng không được yên ổn. Từ khi trở về trạng thái bình thường, ngày nào tôi cũng gặp đủ thứ chuyện. Điều này khác xa với cuộc sống trước kia của tôi. Người ta gọi là đen như chó mực, tất cả cũng chỉ tại con Ben.
Nhắc đến con Ben mới nhớ, không biết giờ này nó thế nào. Con chó to xác này trước kia rất hiền. Không biết với ai khác thế nào chứ riêng tôi mỗi lần đến chơi nhà Phương My chỉ cần vẫy vẫy tay là nó mừng cuống lên, đuôi vẫy vẫy. Nó cũng chẳng mấy khi sủa, giống này nó như thế, cứ lầm lỳ cả ngày. Giơ cánh tay trái lên, vết sẹo dài vẫn còn khá rõ khiến tôi không khỏi thắc mắc. Làm sao con Ben lại không nhận ra tôi, kể cả khi đó trời tối thì trong sân nhà Phương My vẫn có đèn chứ.
Bây giờ bố mẹ Phương My có lẽ đã biết tôi trở về, chẳng phải ngại gì nữa. Tối nay tôi sẽ sang đó hỏi thăm tình hình, tiện thể thăm luôn con chó dở hơi. Không phải vì nó thì giờ này chắc tôi đang đi chơi cùng Phương My và sẽ không có những chuyện quái lạ đổ lên đầu. Thật là bực mình.
Buổi chiều tôi qua cửa hàng quần áo. Dù sao ở đây cũng có phần của tôi, thỉnh thoảng phải đến giúp đỡ mọi người một chút. Bây giờ nó cũng là nguồn thu nhập ổn định nhất của tôi.
Lúc tôi đến thì Chung không có ở đấy, chỉ có một nhân viên đang trông cửa hàng. Tôi khóa cổ xe rồi đi vào hỏi:
- Anh Chung đi ra ngoài rồi hả Nhung?
Cô nàng tên Nhung này đang lúi húi bấm điện thoại. Thấy tôi đến, Nhung ngẩng mặt lên cười rất tươi, tay vẫy chào tôi và nói:
- Em chào anh. Anh Chung vừa đi được một lúc thôi ạ.
Nhung là một trong hai cô bé mà Chung thuê trông cửa hàng. Cả hai đều có họ hàng hoặc quan hệ gần xa với Chung.
- Ừ, em đã ăn trưa chưa? Anh đi mua cái gì về ăn nhé.
Tôi hỏi lấy lệ một câu. Thực ra trưa tôi úp qua bát mỳ rồi tới đây, đi chẳng được bao nhiêu thì mỳ đã trong bụng đã tiêu hết rồi. Bây giờ không đi kiếm cái gì ăn thì chắc chết vì tụt huyết áp mất.
- Em ăn rồi. Em không ăn nữa đâu.
- Thế anh ra ngoài ăn đây.
- Vâng, em chào anh.
Tôi lấy xe đi sang chợ Nguyễn Công Trứ ăn tạm bát xôi chả. Cái món xôi dùng để ních bụng no lâu đúng là nhất. Trong tất cả các loại xôi thì tôi chỉ thích ăn xôi xéo và xôi trắng-thịt kho tàu hoặc chả, tiếp nữa là xôi lạc. Những loại xôi còn lại thì hầu như tôi không đụng tới. Ăn xong tôi chạy sang hàng chè gần đấy gọi hai suất men-châu (*) mang về. Món này ăn rất ngon, đặc biệt là hạt trân châu. Trân châu ở đây người ta không dùng cùi dừa mà dùng nho khô.
(*) Caramen trân châu. Nếu là sữa chua thì gọi là chua châu. ^.^
Về cửa hàng, lúc này đang có 3-4 khách đang chọn. Tôi mang ba cốc men-châu đặt lên sau quầy tính tiền, nói nhỏ với Nhung:
- Anh biết em thích men-châu Nguyễn Công Trứ nên mua về cho em này.
- Cám ơn anh.
Nhung nháy mắt nhìn tôi rồi lại quay ra tư vấn cho khách.
Không có việc gì làm, tôi vào máy tính xem tình hình bán hàng mấy tháng vừa rồi. Tính ra 6 tháng tôi nằm viện, doanh thu cửa hàng bằng doanh thu của cả năm ngoái. Thằng Chung này thật biết cách buôn bán. Người như nó đáng ra phỉa đi học ngành nào liên quan đến kinh tế, thương mại mới đúng. Cứ cái đà này có khi phải mở rộng kinh doanh, thuê vài địa điểm đẹp mở thêm cơ sở mới.
- Mốt quần bó cạp cao và áo mỏng đang là xu hướng của năm nay, các chị thử bộ này xem.
Trong khi tôi ngồi xem sổ sách thì Nhung đang giới thiệu cho khách những bộ quần áo màu nuy, màu nổi bật nhất năm 2011. Xét về tiêu chí làm việc, Nhung là một nhân viên bán hàng giỏi. Đơn giản vì nàng rất mau miệng, giọng nói lại nhẹ nhàng nhưng ưu điểm lớn nhất lại là nụ cười cực kỳ đáng yêu. Kể cả những khách hàng nữ còn thấy xiêu lòng chứ đừng nói đến con trai như tôi.
Cuối cùng ba cô khách cũng chọn được hai bộ như ý. Nhìn ba cô gái này tôi chẳng biết phải nhận xét gì vì cả ba cô đều chung một kiểu tóc nhuộm vàng nâu, búi cao, mặc áo ba lỗ và quần bó màu đen. Thời đại này con gái chỉ cần biết cách trang điểm và ăn mặc một chút là sẽ thấy xinh lên rất nhiều. Đúng là không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết trang điểm. Trang điểm không nổi thì đi thẩm mỹ, xấu quá thì bơm ngực đeo mặt nạ cũng thành hot-girl. Hắc hắc.
Tính tiền xong, ba cô khách trẻ ra lấy xe. Mỗi cô mỗi đi một cái LX, hai trắng, một đỏ thật thời thượng. Tôi cũng không quan tâm lắm, người ta có tiền thì người ta có quyền…. tiêu xài. Người ta càng mua nhiều tôi càng thích.
- Em ăn đi không tan hết đá đấy.
- Vâng, nhưng mà lần sau anh nhớ đúng sở thích của em nhé. Em thích chua-châu chứ không phải men-châu.
Nhung nhìn tôi cười nói.
- Á, thế hóa ra anh nhớ nhầm à? Rõ ràng anh nhớ em thích ăn men-châu cơ mà. Có một lần anh mua chua-châu về em còn không ăn cơ.
Tôi ngẩn người ra. Hồi …. cách đây mấy tháng, đúng là có một lần như thế.
- Anh nhầm em với cái Thủy rồi.
Nhung nhăn mặt, lè lưỡi nói. Con gái hình như rất ghét bị nói nhầm thành người khác thì phải.
- À ừ, đúng rồi. Lần trước là cái Thủy. Thế em có ăn được không?
Tôi giả mặt ngu nói. Nhầm thì đã nhầm rồi, mua cũng đã mua rồi, có ăn không?
- Tất nhiên, cái gì anh mua cho em đều thích cả. Hì hì.
- Ừ, thôi ăn tạm đi. Lần này anh nhớ kỹ rồi. Nhung là men, Thủy là chua. Cả hai đều là Trâu.
- Cái anh này, ai là trâu?
Nhung đấm nhẹ tôi một phát. Nàng cũng đã quen với kiểu nói đùa của tôi rồi. Cửa hàng mở được bao lâu thì nàng cũng quen tôi được bấy nhiêu lâu.
Hai anh em đang ngồi ăn chém gió thì một người xông vào cướp cốc chè của tôi.
- Sao mày không mua cho tao hả?
Người vừa nói cũng như vừa cướp miếng ăn của tôi không ai khác chính là Chung.
- Mẹ, ai biết mày đi đâu và đi bao lâu.
Tôi bực mình nói. Dù là anh em chơi thân với nhau cũng đừng không nên cướp cốc chè đang ăn của bạn chứ. Mải chém gió tôi mới ăn được có ba miếng, thế này thì khác gì mình ăn vụng của nó.
- Thôi được rồi. Tao cám ơn mày được chưa. Lần sau đi đâu tao sẽ mua quà về cho mày.
- Tao không cần. Mày đi đâu mà vừa đi đã về rồi?
Tôi cũng không tiếc cốc chè nữa. Giành giật cốc chè trước mắt con gái ư? Không, tôi chưa đến mức đói ăn đến như vậy.
- Cũng chẳng có gì. Toàn mấy chuyện vớ vẩn. Men-châu hôm nay ngon đấy. Ngon nhất từ trước tới nay.
Chung liếm liếm cái môi nhìn tôi mà đá đểu. Thằng này đúng là lợn, người bé thế mà ăn có ba bốn miếng đã hết cốc chè. Tôi đã nhường hắn mà hắn cứ thích chọc tôi.
- Ngon cái chim mày ý.
- Anh Phong, hay là anh ăn với em này. Em còn nhiều này.
Nhung cười cười nói xen vào. Nàng không muốn hai ông chủ cãi nhau vì cốc chè. Tất nhiên là tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế, như thế thì khác gì trẻ con đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.