Cơn Gió Lạnh

Chương 30: Làm điều dại dột

DichThienHanh

09/01/2014

- Tôi không tin. Nếu có những người có võ công cao cường như vậy chắc họ đã trở thành bá chủ thế giới. Người thường đâu phải đối thủ của họ.

- Cao thủ võ lâm cũng chỉ là con người, có da có thịt, có cha có mẹ. Mặc dù người thường không phải là đối thủ của họ nhưng không phải ai luyện võ là đạt đến trình độ đao thương bất nhập. Đa phần chúng tôi không phải là đối thủ của vũ khí hiện đại.

Đội trưởng Thanh thở dài một hơi rồi tiếp tục:

- Có người dùng võ công để phục vụ lợi ích cá nhân, nhưng cuối cùng họ cũng không thoát được vòng quay sinh lão bệnh tử. Có chăng con cái họ lại là người được hưởng thụ thành quả.

- Vậy sao các anh lại đi bảo vệ tôi?

- Điều này tôi không thể tiết lộ. Chỉ biết hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm.

- Nguy hiểm? Tôi gặp nguy hiểm?

Tôi bắt đầu liên tưởng đến những việc như gặp cướp tối qua rồi lại sáng nay lại gặp trộm. Nhưng nghĩ kĩ thì những việc này đều có nguyên nhân khá rõ ràng. Tôi đâu có thù oán gì với ai.

- Đúng vậy, nhưng hiện tại có chúng tôi bảo vệ, cậu có thể yên tâm.

- Tôi làm sao có thể yên tâm được khi không biết ai định giết mình và vì mục đích gì?

- Cái này chúng tôi cũng không rõ.

Đội trưởng Thanh thành thật trả lời.

- Các anh đi theo tôi, mang theo kiếm, đao không sợ bị người khác phát hiện sao?

- Chúng tôi có cách của mình.

Nói xong đội trưởng Thanh giơ tay vung ra một thứ bột gì đó. Nguyên một thanh kiếm dài xuất hiện ở sau lưng. Đây chính là thanh kiếm mà anh ta đã dùng tối qua, vậy sao bây giờ lại ẩn hiện như trong trò chơi điện tử vậy. Điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ.

- Anh làm cách nào hay vậy?

- Đó là tàng khí, có tác dụng che giấu. Một kỹ năng trung cấp của hệ khí. Bây giờ thì cậu đã tin tôi chưa?

Chuyện này đúng là không thể không tin.

- Thế việc các người đánh nhau trên trời mà không bị dân thường phát hiện có phải cũng nhờ tàng khí?

- Gần như là vậy. Cả hai việc đều chung một nguyên lý. Chỉ khác là người luyện võ hệ khí thì tự thân đã có tàng khí, còn đồ vật thì phải dùng tàng khí. Tuy nhiên thời gian duy trì không được nhiều. Chính vì vậy ban ngày tôi không thể theo cậu được nhiều, đành phải nhờ lực lượng SFO.

Đội trưởng Thanh đi lấy một cốc nước uống rồi tiếp tục:

- Đây là lực lượng đánh thuê tinh nhuệ. Tuy họ không có võ công nhưng có sức khỏe vượt trội so với người thường. Nếu thực sự có nguy hiểm tôi sẽ ra mặt trợ giúp. Còn bây giờ tôi phải đi, chúng ta không nên gặp nhau nhiều.

Không để tôi kịp phản ứng, đội trưởng Thanh đã mở cửa rời đi.

Tôi nằm xuống đệm mà thở dài. Rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai mà liên tiếp những chuyện kì quái cứ bám lấy tôi. Thời đại súng đạn tràn lan đã nguy hiểm lắm rồi, nay lại thêm những cao thủ võ công cường đại.

Trước khi tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tôi phải tìm cách bảo vệ mình. Có lẽ đi học võ là một điều sáng suốt. Mà võ công thật sự chắc chỉ có thể hỏi đội trưởng Thanh, chứ mấy môn võ tôi biết chỉ có tác dụng biểu diễn là chính, không có ưu thế trong thực chiến.

- Anh làm gì mà điện thoại mãi không liên lạc được vậy hả?

Dương Linh như từ trên trời rơi xuống cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Nàng đến lúc nào tôi không hay.

- Em tính ám sát người yếu tim như anh hả? Sao đi vào chẳng bao giờ chịu gõ cửa hả?



- Ai biết anh ở trong, không phải lúc nãy anh nói có người mở cửa rồi tắt máy luôn sao. Báo hại em chạy như điên đến đây, còn anh thì nằm ườn ra ở đây.

Mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi cũng chảy ướt cả áo.

- A, lúc nãy mải đuổi theo thằng trộm nên anh ko để ý có điện thoại.

Tôi thò tay vào túi quần mò cái điện thoại ra, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ.

- Trộm? Anh bảo có trộm? Vậy có mất gì không?

- Ừ. Bị người ta bắt được rồi. Mất gì hả? Hình như là …

Bây giờ tôi mới nhớ ra mục đích của tên trộm. Hắn đâu phải loại trộm đồ bình thường, hắn đến tìm ảnh về một người tên Cuồng Phong mà.

- Không, không bị mất gì cả.

Đúng là tôi chưa bao giờ chụp ảnh cho ai tên là Cuồng Phong cả. Từ trước tới giờ, tôi chỉ chụp cho mẫu nữ. Chẳng lẽ Cuồng Phong chính là biệt danh của một hot girl đang nổi? Vừa trẻ, vừa xinh đẹp, lại giỏi võ công, thật là không còn gì để nói nữa. Nói theo cách của các cụ chuyên đọc truyện kiếm hiệp ba xu thì đây chính là hình mẫu của cực phẩm giai nhân, đàn ông ai cũng phải quỳ dưới chân nàng. Thật là thích quá đi.

- Anh đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì thế hả? Đang nói chuyện với tôi mà mắt lại nhắm còn miệng thì cười tủm tỉm.

- Anh có nghĩ gì đâu. Hắc hắc.

Điệu bộ của tôi có đôi chút khả nghi thật. Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ em hot girl nào tôi đã chụp có khả năng là Cuồng Phong nhất.

- Nhìn là em biết anh đang nghĩ về một em gái mông to ngực nở nào đó có đúng không? Hay em ý chính là tên trộm vừa nãy?

Sao mà con gái có linh cảm và trí tưởng tượng đáng sợ thế nhỉ. Đến chuyện đó mà cũng nghĩ ra được. Nếu là thật thì có là Cuồng Phong cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay của tôi. Hắc hắc.

- A, anh nhớ ra rồi. Tên trộm nhìn rất giống một người.

- Là ai?

Dương Linh sốt sắng hỏi. Tôi cũng không vội trả lời, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Là người đứng trước mặt anh.

Khoảng 30 giây sau Dương Linh mới phát hiện ra vấn đề. Sao những vấn đề đơn giản thế này con gái lại chậm hiểu vậy.

- Anh thích trở lại viện hả?

Nàng không cởi giầy mà phi thẳng lên đệm cấu tôi, hành động quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng.

- A, đau quá. Bớ người ta, có người cưỡng hiếp tôi.

Tôi la thất thanh.

- Bé cái mồm thôi, ai làm gì anh hả?

Dương Linh nhận thức được tình hình, thái độ quay 180 độ.

- Anh mà hét nữa em cấu chết anh luôn, khỏi tốn tiền đi viện. Con gái làm sao mà cưỡng hiếp được con trai hả?

Dù nàng đã giảm bớt lực nhưng tay vẫn không dừng lại.



- Thì đây chính là lần đầu tiên. Em còn có ý định giết người bịt đầu mối nữa.

Tôi không nhịn được nữa liền xoay người lại, cấu mạnh thì đau chứ cấu nhẹ thì khác gì muốn cù chết người ta. Nhưng khi xoay người lại thì lại thành tư thế gái trên trai dưới, là con trai thì ai mà nhịn được trừ khi có con cá sấu đang đè lên.

- Trước khi chết anh phải có người nối dõi đã.

Tôi ôm chặt Dương Linh rồi đè nàng xuống. Nhanh chóng tôi dùng miệng khóa chặt môi nàng.

- A….a..

Dương Linh giẫy giụa, nhưng càng giẫy giụa thì càng tăng thêm kích thích. Tôi càng táo bạo hơn, lưỡi tiến sâu vào miệng nàng. Đây cũng chỉ là kinh nghiệm tôi nghe bạn bè kể lại và xem trên tivi. Hai tay vẫn ôm chặt lấy nàng không rời. Đang vô cùng hưng phấn thì có một cái gì đó làm tôi cảm thấy rất đau.

- Á..Á…

Tôi la lên, một cơn đau đỡn dữ dội từ mạng sườn truyền thẳng lên não. Thủ phạm là năm ngón tay nhỏ xinh của Dương Linh đang bấu vào người tôi. Buông nàng ra, tôi thấy may là nàng chỉ cấu thôi chứ nàng mà cắn thì tôi thành người câm mất.

Lúc này tôi mới kiềm chế được thú tính trong người. Nhìn xuống dưới, Dương Linh không còn nhìn tôi nữa. Nàng quay mặt đi, nước mắt lã chã, khóc nấc không thành tiếng.

Tôi đã làm cái gì thế này? Bình thường tôi cũng tiếp xúc với nhiều em gái xinh xắn, gợi cảm nhưng chưa một lần tôi làm gì thái quá.

- Anh xin lỗi.

Tôi cúi đầu nói. Dương Linh vẫn khóc, nàng không cấu tôi nữa mà nằm yên một chỗ.

Tôi đứng dậy. Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi. Tại sao không phải ai khác mà lại là cộng sự của tôi.

- Anh thực sự xin lỗi, không hiểu tại sao anh lại như thế.

Dương Linh không trả lời, ôm mặt bước rất nhanh ra ngoài. Có lẽ nàng không bao giờ nghĩ người luôn bên cạnh nàng lại làm cái trò đồi bại này. Tôi phải làm sao bây giờ? Đuổi theo hay không? Từ bé tới lớn tôi luôn cố gắng làm hài lòng mọi người, giờ lại xảy ra tình huống này. Đó là lỗi của tôi, phải tự mình giải quyết thôi. Đuổi theo.

- Dương Linh.

Tôi chạy một mạch ra ngoài, cứ theo cầu thang mà chạy xuống. Tốc độ của tôi tuy không đuổi được tên trộm buổi sáng nhưng so với con gái như Dương Linh thì hơi thừa. Chẳng mấy chốc mà tôi bắt kịp được nàng ở dưới sân tầng một.

- Dương Linh, cho anh xin lỗi. Anh thực sự đáng chết, đáng ra anh không nên làm thế.

Tôi kéo tay áo nàng lại nói. Nếu nàng bảo tôi làm gì bây giờ tôi cũng dám.

Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Thà rằng Dương Linh mắng chửi tôi thì còn đỡ, chứ cứ không nói gì thế này làm tôi không biết phải xử lý thế nào.

- Anh bỏ em ra.

Dương Linh nghẹn ngào nói. Mặc dù nàng không còn khóc nữa nhưng chắc vẫn chưa bình tĩnh lại được.

- Anh sao có thể bỏ em ra được.

Bảo tôi bỏ ra á? Bỏ ra để nàng chạy đi mất tích sao. Tôi nghe nói người ta khi giận dữ hay uất ức thì hay làm những điều dại dột lắm. Đến lúc xảy ra chuyện thì hối cũng không kịp.

- Anh đang làm đau em đấy.

- A, anh xin lỗi.

Tôi vô ý thật, cầm tay con gái mà bóp chặt như bắt cướp vậy. Bỗng dưng Dương Linh quay ra nhìn tôi, nhăn mặt hét lớn:

- Sao anh lúc nào cũng chỉ biết nói xin lỗi thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook