Côn Luân Ma Chủ

Chương 116: Chữa Trị Ngọc Giản

Phong Thất Nguyệt

08/06/2021

Một vụ cháy lớn mai táng sáu võ giả Nội Cương cảnh Chương gia, do có trận pháp cách âm nên đến lúc ngọn lửa trong phòng nghị sự cháy rất lớn những người khác ở Chương gia mới phát hiện, có điều lúc này đã chậm.

Không hiểu vì sao chết mất sáu võ giả Nội Cương cảnh, còn bị một mồi lửa đốt sạch, toàn bộ Chương gia đã hoàn toàn hỗn loạn.

Đương nhiên chuyện này Sở Hưu cũng chẳng tâm trí đâu để ý tới, y cầm hai nửa khối ngọc giản truyền công kia chuẩn bị tìm người chữa trị một chút.

Ngọc giản truyền công vỡ thành hai nửa, không chữa trị căn bản không cách nào đọc được công pháp trong đó.

Chữa trị ngọc giản truyền công nhất định phải do trận pháp sư mới được, trong phân đà Thiên Tội cũng có một trận pháp sư, chính là Quỷ Thủ Vương.

Nhưng thật ra Quỷ Thủ Vương chỉ có thể coi là một trận pháp sư gà mờ, hắn học trận pháp một thời gian, thậm chí còn biết lắm thứ linh tinh như y thuật ám khí vân vân, như vai hề trong gánh xiếc thường xuyên lôi ra đủ thứ kỳ quái.

Chữa trị ngọc giản truyền công cũng không phức tạp gì, với năng lực trận pháp của Quỷ Thủ Vương hẳn cũng làm được. Nhưng Sở Hưu lại không yên lòng giao thứ này cho Quỷ Thủ Vương.

Quan hệ giữa những sát thủ Thanh Long Hội nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Khi mọi người không có xung đột về lợi ích đương nhiên chung sống không tệ, nhưng khi có xung đột lợi ích sẽ biến thành ra sao, vậy không ai biết được.

Đơn giản hơn thì chỉ một câu, Sở Hưu không tin được Quỷ Thủ Vương, y sẽ không dùng một bảo vật đi kiểm nghiệm nhân phẩm của người khác.

Có điều không giao cho Quỷ Thủ Vương không có nghĩa Sở Hưu không có cách khác, y không biết trận pháp sư khác nhưng không có nghĩa người khác không biết.

Trước đó người buôn tin Lộ Du của Phong Mãn Lâu cho Sở Hưu phương thức liên lạc của mình, thân là người buôn tin, Lộ Du chắc chắn có tin về phương diện này.

Mặc dù uy tín của Phong Mãn Lâu không sai, nhưng thật ra Sở Hưu cũng không tin tưởng Lộ Du trăm phần trăm.

Có điều so với Quỷ Thủ Vương này điểm tốt duy nhất của Lộ Du là thực lực thấp, Sở Hưu nắm chắc khống chế được y.

Lộ Du đang ở Đại Sơn Quận, có điều giờ mặc dù trên người Sở Hưu không có lệnh truy nã nhưng y vẫn không muốn lộ diện trước mặt mọi người.

Cho nên Sở Hưu chỉ căn cứ theo phương thức liên lạc mà Lộ Du để lại, lưu một ấn kỵ tại một nơi, ở lại trong một căn miếu đổ nát trên núi hoang. Sau khi Lộ Du thấy ấn ký đó sẽ lập tức tới đây.

“Chẳng hay Sở đại nhân tới tìm đại hạ có việc gì cần?”

Lộ Du sắc mặt vui mừng, hắn thật không ngờ mình chủ động kết bạn với Sở Hưu này chưa được bao lâu,chuyện làm ăn đã nhanh chóng tới cửa như vậy.

Sở Hưu nói thẳng: “Ta có một ngọc giản truyền công nhưng đã bị vỡ thành hai nửa, giờ ta cần tìm một trận pháp sư sửa nó lại.”

Lộ Du nghe xong lập tức nói: “Sở đại nhân yên tâm, mặc dù đại đa số trận pháp sư đều trong tông môn nhưng vẫn có một số trận pháp sư không thích bị trói buộc, làm việc một mình. Tôi cam đoan sẽ tìm trận pháp sư tu vi cao nhất tới cho Sở đại nhân.”

Sở Hưu lắc đầu: “Ta không muốn trận pháp sư có trình độ trận pháp cao siêu cỡ nào. Sửa lại ngọc giản truyền công thôi chứ đâu phải việc khó khăn gì. Ta cần một trận pháp sư đáng tin cậy, quan trọng nhất là đáng tin!”

Thân là người buôn tin giang hồ, đầu óc nhất định phải linh hoạt, từ giọng điệu của Sở Hưu hắn cũng hiểu ý của y.



Đơn giản là lo trận pháp sư sửa xong tự ý đem ra đọc hoặc lấy trộm mà thôi.

Lộ Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Sở đại nhân, chỗ tôi quả thật có người phù hợp với yêu cầu của Sở đại nhân ngài, đến lúc đó đại nhân chắc chắn sẽ hài lòng.”

Nói xong, Lộ Du trực tiếp dẫn Sở Hưu đi tìm trận pháp sư kia. Có điều khi đến nơi Sở Hưu lại hơi ngạc nhiên.

Trận pháp sư tán tu cũng vẫn là trận pháp sư, có thể trở thành trận pháp sư cơ bản không ai là người nghèo. Môt số môn phái nhỏ thậm chí phải xếp hàng mời đối phương tới giúp bố trí trận pháp.

Những đại sư luyện khí cũng vậy, rất nhiều võ giả cầm bảo vật cùng tài liệu tới cầu xin đối phương rèn một binh khí, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng lần này Lộ Du lại dẫn Sở Hưu tới một tiểu trấn rách nát, tới một gian nhà tiểu viện nhìn ngoài rất bình thường nhưng bên trong cực kỳ tồi tàn, đây đâu có giống nơi ở của một trận pháp sư.

Lộ Du lười chẳng buồn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào lớn tiếng nói: “Lão Hoàng, ta mang chuyện làm ăn tới cho ngươi đây, còn là một vụ làm ăn lớn đấy.”

Trong tiểu viện một ông lão khoảng hơn sáu mươi mặc áo vải phổ thông nhưng cực kỳ chỉnh tề chậm rãi bước ra, thấy Sở Hưu trong tiểu viện ánh mắt lộ ra sắc lạ: “Người của Thanh Long Hội? Quả thật là làm ăn lớn. Lộ Du, tiểu tử ngươi không lừa vị đại nhân Thanh Long Hội này đấy chứ? Giờ ta ra sao ngươi còn lạ gì nữa?”

Nói xong ông lão trực tiếp chắp tay với Sở Hưu nói: “Vị đại nhân này, lão hủ trước kia mặc dù là trận pháp sư nhưng giờ đã bị phế, ngài đừng để tiểu tử này lừa gạt, giờ lão hủ thậm chí không bố trí được một trận pháp cấp thấp nhất rồi.”

Lộ Du nghe xong lập tức chán nản: “Lão Hoàng, ta có ý tốt giới thiệu công việc cho ngươi, ngươi lại còn đi nghi ngờ ta? Lộ Du ta có bao giờ lừa gạt người khác? Chớ nói chi vị này là sát thủ đứng đầu Thanh Long Hội, Huyết Ma Sở Hưu, Sở đại nhân.

Sở đại nhân chỉ muốn sửa chữa ngọc giản truyền công mà thôi, rất đơn giản. Ngươi không run tay tới mức không chữa nổi ngọc giản truyền công đấy chứ?”

Lão Hoàng kia đã rời giang hồ nhiều năm, nói Huyết Ma nói Sở Hưu gì gì hắn đều không biết tới.

Có điều nghe vị sát thủ Thanh Long Hội này chỉ muốn sửa chữa một ngọc giản truyền công, lão Hoàng mới gật đầu nói: “Nếu thế thì không vấn đề, có điều ngọc giản truyền công khác nhau cần thời gian cũng bất đồng. Công pháp càng cao cấp thì nội dung càng nhiều, trận pháp trong ngọc giản truyền công cũng càng nhiều, cần thời gian càng dài.”

Lộ Du nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân xin cứ yên tâm, lão Hoàng này mặc dù đã bị phế tu vi nhưng tay nghề trận đạo vẫn còn. Tuy không thể bày trận nhưng chuyện nhỏ như sửa chữa ngọc giản truyền công này vẫn không thành vấn đề. Hơn nữa bộ dáng hắn bây giờ như vậy, có lấy ngọc giản truyền công của ngài cũng vô dụng.”

Lộ Du cùng lão Hoàng kia có vẻ rất quen thuộc, ngay trước mặt nói hắn đã phế nhưng lão Hoàng vẫn chẳng để ý. Còn hắn cũng đại khái hiểu được vì sao sát thủ Thanh Long Hội này lại tới tìm hắn sửa chữa ngọc giản truyền công.

Lão Hoàng cười khổ với Sở Hưu: “Vị đại nhân này, ngài cũng thấy bộ dáng hiện tại của lão hủ rồi đấy. Thời đỉnh phong còn có tu vi Tiên Thiên cảnh, nhưng giờ thậm chứ khó giữ nổi Ngưng Huyết cảnh.

Bày trận cũng cần nội lực chân khí làm cơ sở, với thực lực hiện tại của lão hủ căn bản không cách nào bố trí trận pháp, cùng lắm chỉ có thể giúp người ta dựng một số trận pháp bồi bổ mà thôi.

Cho nên xin ngài cứ yên tâm, cho dù trong ngọc giản truyền công mà đại nhân ngài nhờ tôi sửa chữa là thần công tuyệt thế, một phế nhân như tôi cũng chẳng tu luyện được.

Huống hồ lão hủ dẫu sao cũng làm trận pháp sư cả nửa đời rồi, ít nhất cũng phải hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Nhìn thoáng qua lão Hoàng, Sở Hưu gật đầu nói: “Được, vậy để ngươi làm. Ngươi cũng yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta sửa lại ngọc giản truyền công này, thù lao sẽ không ít.”



Tìm tới lão Hoàng này, Sở Hưu cũng khá hài lòng. Một phế nhân còn đáng tin cậy hơn một trận pháp sư kỹ nghệ cao siêu nhiều. Huống hồ sửa lại ngọc giản truyền công cũng khá đơn giản, cho dù tìm một đại sư trận đạo kỹ nghệ cao siêu cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Quan trọng nhất là thực lực lão Hoàng này rất yếu, miễn cưỡng tính là Ngưng Huyết Cảnh,nhưng nếu thật sự đánh nhau sợ rằng còn không đánh lại người giang hồ mới học quyền cước vài ngày.

Sở Hưu vẫn quen khống chế hết thảy, nếu Lộ Du tìm một trận pháp sư Nội Cương cảnh sau lưng có một đống tùy tùng, ngược lại Sở Hưu không tin nổi đối phương.;

Lấy hai nửa ngọc giản truyền công ra, Sở Hưu đưa cho lão Hoàng: “Là khối ngọc giản truyền công này, khoảng bao lâu thì sửa xong?”

Lão Hoàng xem xét cẩn thận nói: “Khối ngọc giản truyền công này không đơn giản, bên trong chứa rất nhiều trận văn, ít nhất cũng phải ngũ chuyển trở lên. Sửa chữa nó tốn thời gian khá dài, cần khoảng hai đến ba tháng.

Trong thời gian này đại nhân có thể chờ ở đây, đương nhiên cũng có thể đi đâu đó, không cần gấp. Lão hủ cũng không dám có tâm tư gì khác trước mặt đại nhân ngài.”

Thời gian sửa chữa dài hơn trong tưởng tượng của Sở Hưu nhiều, y còn tưởng chỉ mấy ngày là xong.

“Cứ để đồ ở chỗ ngươi trước đã, đây là tiền đặt cọc.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp ném một khối tử kim cho lão Hoàng, đồng thời cũng ném một khối cho Lộ Du làm tiền tiền đặt cọc.

Thấy tử kim, hai mắt lão Hoàng sáng bừng lên.

Tiền tài bình thường hắn cũng chẳng thiếu, dẫu sao cũng từng là một trận pháp sư cảnh giới Tiên Thiên, còn không đến mức chết đói.

Thế nhưng tử kim là kỳ kim dị thiết có thể bày trận cũng có thể luyện khí, cũng là một loại tiền mạnh, muốn có một khối cũng không dễ.

“Đại nhân xin cứ yên tâm, lão hủ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa lại ngọc giản truyền công này.” Lão Hoàng nhận lấy tử kim, vui mừng chắp tay nói.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cùng Lộ Du rời khỏi trấn nhỏ này.

Khi chia tay Lộ Du chắp tay với Sở Hưu nói: “Đại nhân xin cứ yên tâm, lão Hoàng rất đáng tin cậy, hơn nữa nơi này của hắn không khiến người ta chú ý, an toàn tuyệt đối.”

Sở Hưu nhìn Lộ Du một chút, thản nhiên nói: “Không sao, ta cũng tin vào thực lực mình.”

Nói xong Sở Hưu quay người bỏ đi.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của y, Lộ Du toàn thân phát lạnh, hắn hiểu ý của Sở Hưu.

Nếu ngọc giản truyền công xảy ra chuyện, đừng nói lão Hoàng, ngay cả hắn cũng bị liên lụy. Sở Hưu tin tưởng vào thực lực mình cho nên y cũng không quan tâm tới Phong Mãn Lâu sau lưng Lộ Du.

Nhìn thoáng qua khối tử kim trong tay mình, ước lượng cân nặng, khỏng hơn mười lượng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã không ít.

Có điều Lộ Du lại lắc đầu, giao tiếp với đám sát thủ Thanh Long Hội hung thần ác sát này thật không dễ, tiền này kiếm cũng chẳng dễ dàng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Côn Luân Ma Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook