Chương 117: Nhiệm Vụ Cấp Sáu
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Sau khi Sở Hưu trở lại Thanh Long Hội, Hỏa Nô cùng Lang Vương đều biết Sở Hưu đi làm gì nhưng bọn họ đều rất thức thời không hỏi Sở Hưu lấy được gì ở chỗ Chương gia Đại Sơn Quận.
Phân đà Thiên Tội vẫn khá tự do, có nhiều nhiệm vụ để lựa chọn như vậy, lại thêm bọn họ không có thực lực coi thường cả một gia tộc như Sở Hưu nên Sở Hưu có thể làm vậy nhưng bọn họ không thể.
Sau khi trở về Sở Hưu không lựa chọn chấp hành nhiệm vụ mà tiếp tục ở lại trong Thanh Long Hội tu luyện, tiêu hóa chút đồ y lấy được từ Chương gia.
Sở Hưu trước nay không gom góp tài nguyên tu luyện, cứ có là dùng, đến lúc không còn lại đi nhận nhiệm vụ, tiếp tục kiếm tài nguyên tu luyện.
Từ Nội Cương tới Ngoại Cương cần nhiều tài nguyên tu luyện nhất, ngược lại từ Ngoại Cương đến Tam Hoa Tụ Đỉnh hoặc Ngũ Khí Triều Nguyên lại không cần đại lượng tài nguyên tu luyện mà cần tiềm lực và ngộ tính bản thân.
Ngay lúc Sở Hưu tu luyện gần xong chuẩn bị xuất quan, Quỷ Thủ Vương lại đến gọi Sở Hưu, bảo y tới quảng trường đợi Thiên Tội đà chủ.
Lúc Sở Hưu tới quảng trường, y phát hiện tám phần mười sát thủ phân đà Thiên Tội đã tập trung ở đây.
Hơn nữa tất cả sát thủ cấp bốn trở lên đều đã có mặt.
Sở Hưu nói với Hỏa Nô: “Tình hình ra sao?”
Hỏa Nô cười hắc hắc nói: “Chắc là có nhiệm vụ lớn cần rất nhiều người, nếu không đã không gọi tất cả chúng ta tới, hơn nữa xem quy mô nhiệm vụ tập thể này có vẻ không vừa đâu.”
Một chốc sau, Thiên Tội đà chủ đi ra trầm giọng nói với mọi người: “Trong phân đà gần đây mới nhận một nhiệm vụ cấp sáu diệt môn, trước đó ta định tự đi một chuyến có điều lại bị một nhiệm vụ khó khác quấn lấy thân, không làm được.
Cho nên nhiệm vụ lần này giao cho các người, các người cũng không cần liên lạc với cố chủ, trực tiếp ra tay giết người là được.”
Nói xong Thiên Tội đà chủ đưa tin tức về nhiệm vụ cho đám người, mỗi người một phần. Bên trên chỉ có mục tiêu nhiệm vụ chứ không có tin tức về cố chủ.
Nhìn tin tức nhiệm vụ, gương mặt Sở Hưu lộ vẻ quái dị, người tuyên bố nhiệm vụ này rốt cuộc thù hận đối phương tới mức nào?
Nhiệm vụ này rất đơn giản, trưởng lão Linh Ẩn Thần Kiếm - Diêu Nam Khiêm của Linh Kiếm Phái - đại phái đệ nhất Thu Lĩnh Quận chuẩn bị thoái ẩn giang hồ, tiến hành nghi thức rửa tay chậu vàng trong Diêu gia trang tại Thu Lĩnh Quận.
Việc Thanh Long Hội phải làm chính là xuất thủ trước khi nghi thức rửa tay chậu vàng hoàn thành, giết chết Diêu Nam Khiêm này, diệt Diêu gia trang. Không thể không nói nhiệm vụ này quả thật rất độc ác.
Rửa tay chậu vàng tức là triệt để rời khỏi giang hồ, quên đi mọi ân oán chuẩn bị dưỡng lão, kết quả cố chủ này lại muốn khiến người ta trước khi dưỡng lão đã chết oan chết uổng, có thể nói thù hận rất lớn.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này xếp lên cấp sáu cũng không hề khoa trương, thực lực Diêu gia trang mặc dù không mạnh, chỉ có một võ giả Ngoại Cương cảnh là Diêu Nam Khiêm nhưng động thủ trong nghi thức rửa tay chậu vàng chắc chắn sẽ có người khác nhúng tay vào.
Chưa nói tới ai khác, cho dù chưởng môn Linh Kiếm Phái không tới nhưng sẽ phái trưởng lão hoặc chấp sự Ngoại Cương cảnh tới.
Hơn nữa Linh Kiếm Phái là đại phái đệ nhất tại Thu Linh Quận, Diêu Nam Khiêm cũng là lão tiền bối tung hoành trên giang hồ mấy chục năm. Đến lúc đó số người tới tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng chắc chắn không ít, ai sẽ ra tay vẫn là một ẩn số, cho nên đặt nhiệm vụ là cấp sáu không chỉ là ý của Thanh Long Hội mà cũng là lựa chọn của cố chủ.
Thiên Tội đà chủ nhìn đám người nói: “Nhiệm vụ lần này tất cả sát thủ cấp bốn trở lên đều phải tham gia, còn lại những sát thủ cấp bốn ở đây cũng đều tham gia thôi.
Nhiệm vụ tập thể quy mô lớn như vậy nhất định phải có một người tạm thời chỉ huy, ai trong các ngươi đảm nhiệm đây?”
Quỷ Thủ Vương, Hỏa Nô, Lang Vương liếc mắt nhìn nhau, ai nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, đều im lặng.
Bọn họ đều chỉ là Nội Cương cảnh, bình thường có dẫn sát thủ Tiên Thiên cảnh chấp hành nhiệm vụ cũng có thể làm người chỉ huy. Nhưng giờ trên bọn họ còn có ba kẻ mạnh hơn, đương nhiên không dám đoạt danh tiếng này.
Tàn Kiếm Nhạn Bất Quy nói thẳng: “Ta không hứng thú.”
Bảo hắn giết người thì được, nhưng với tính cách của hắn nếu thật sự làm chỉ hủy sợ rằng chỉ biết hét mỗi câu ‘Giết’, phong cách làm việc của hắn chỉ đơn giản thô bạo thế thôi.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn sang Sở Hưu cùng Đường Nha.
Trước kia khi thi hành nhiệm vụ Đường Nha cũng từng làm chỉ huy tạm thời, mà hắn thân là Ngoại Cương cảnh, cũng là một trong những người mạnh nhất phân đà Thiên Tội.
Có điều lần Sở Hưu làm nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia quá mức chói mắt, dùng sức một người tính toán toàn bộ trực hệ Nhạc gia, trực tiếp diệt môn. Có thể thấy năng lực của Sở Hưu trên phương diện mưu lược.
Cho nên rốt cuộc chọn ai trong hai người quả thật là nan đề.
Thiên Tội đà chủ nhìn hai người một chút, đột nhiên nói: “Lần trước Sở Hưu diệt môn Nhạc gia biểu hiện không sai, hơn nữa cố chủ yêu cầu phải làm cho thanh thế lớn một chút. Danh tiếng Sở Hưu trên giang hồ lớn hơn một chút cho nên lần này do Sở Hưu dẫn đầu đội ngũ. Đường Nha, ngươi có ý kiến gì không?”
Đường Nha chỉ cười cười tùy ý nói: “Cẩn tuân lời dạy của đà chủ.”
Sở Hưu mặt không biểu cảm chắp tay nói: “Tuân lệnh.”
Vị đà chủ đại nhân này rõ lắm thủ đoạn khống chế thủ hạ, một thân phận chỉ huy giả chỉ giới hạn trong hành động lần này, chẳng có thực quyền gì. Có thế thôi mà hắn cũng trong trong ngoài ngoài châm ngòi ly gián y và Đường Nha.
Thật ra lần này Thiên Tội đà chủ giao cho Sở Hưu cầm đầu cũng được, có điều câu cuối hắn lại lắm miệng hỏi ý kiến Đường Nha, rõ ràng mang ý ly gián khiến Đường Nha có cảm giác mình không bằng Sở Hưu, thậm chí còn nói nếu hắn không đồng ý có thể nói ra.
Thật ra Thiên Tội đà chủ làm vậy chẳng qua vì thời gian vừa qua Sở Hưu có vẻ quá thân cận với bọn Quỷ Thủ Vương mà thôi.
Thiên Tội đà chủ không muốn để thủ hạ của mình tự giết lẫn nhau nhưng cũng không muốn bọn họ quá thân cận.
Trước mắt Sở Hưu chỉ quan hệ tốt với bọn Quỷ Thủ Vương thì cũng thôi, hắn không muốn để ba sát thủ thực lực mạnh nhất dưới trướng mình cũng gần gũi như vậy.
Những điều này Sở Hưu đều đoán được, nhưng y chẳng hề nhiều lời, không cần đắc tội với Thiên Tội đà chủ vì chút chuyện nhỏ này.
Về phần Đường Nha có thù hận gì hắn hay không, Sở Hưu cũng chẳng để tâm.
Chỉ cần đối phương không từ ghi hận trong lòng chuyển thành hành động thực tế, Sở Hưu cũng chẳng muốn quản.
Nói cách khác, từ khi Sở Hưu bước vào giang hồ tới giờ đã giết người không ít, đắc tội lại càng nhiều người, số người ghi hận thậm chí muốn giết y quá nhiều, giờ việc gì phải quan tâm tới chuyện thêm một người?
Thiên Tội đà chủ hài lòng gật đầu nói: “Đã vậy các ngươi mau ra tay đi, mau mau hoàn thành nhiệm vụ. trong phân đà đang tồn đọng cả đống nhiệm vụ kia kìa.”
“Tuân lệnh!” Đám sát thủ cùng cung kính đáp lời.
...
Bên ngoài An Dương Phủ của Thu Linh Quận, Diêu gia trang tọa lạc bên một hồ nước nhỏ ngoài An Dương Phủ, phong cảnh cực kỳ tươi đẹp.
Trước đó Diêu gia trang vốn không mấy nổi danh nhưng hôm nay Diêu Nam Khiêm chuẩn bị rửa tay gác kiếm tại Diêu gia trang, cho nên trong trang viên vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài Diêu gia trang, mấy người con trai của Diêu Nam Khiêm đều đứng ngoài cửa tiếp khách, người tới đều là đệ tử đại phái, cũng có một số võ giả môn phái nhỏ hoặc tán tu tới xem lễ.
Đương nhiên đãi ngộ của bọn họ không được khách khí như những người trong đại phái, thường chỉ là đưa quà của mình tới rồi vào trong trang tìm một chỗ ngồi là được.
Thanh danh của Diêu Nam Khiêm tại Thu Linh Quận cũng khá lớn, hắn là một trong những người già đời nhất tại Linh Kiếm Phái, hơn nữa cũng là người nổi danh thích dìu dắt hậu bối, có thể nói là lão nhân đức cao vọng trọng trong giang hồ. Lại thêm uy thế bản thân Linh Kiếm Phái cũng rất lớn, hôm nay không ít người tới.
Hơn nữa nghi thức rửa tay chậu vàng cũng không hay thấy trên giang hồ, còn vài người mang tâm lý hiếu kỳ tới xem lễ.
Thật ra phần lớn võ giả nói thoái ẩn giang hồ thực chất là tìm nơi yên tĩnh chút dưỡng lão, không tổ chức nghi thức gì, bởi vì làm vậy là triệt để rửa bỏ thân phận người giang hồ.
Một khi cử hành nghi thức rửa tay chậu vàng, vậy tức là sau này ngươi không thể nhúng tay vào mọi việc trên giang hồ, quan hệ của ngươi, uy danh của ngươi, tất cả đều theo rửa tay chậu vàng mà bị rửa đi hoàn toàn.
Sau khi rửa tay chậu vàng mà còn nhúng tay vào sự vụ giang hồ là phá hỏng quy củ, cho dù con trai ruột của Diêu Nam Khiêm muốn mượn lực lượng của Diêu Nam Khiêm cũng không được. Có thể nói rửa tay chậu vàng là triệt để rửa bỏ thân phận người giang hồ.
Đương nhiên cũng có chỗ tốt, đó là sau khi rửa tay chậu vàng sẽ được các môn phái công nhận. Người trước kia có thù oán với hắn cũng không thể tới gây sự,nếu không sẽ là phá hỏng quy củ giang hồ, bị liên thủ tấn công.
Thân trong giang hồ sống chết cũng trong giang hồ, đã bước vào giang hồ này, bất luận tốt xấu, một khi biết được mùi ngon của lực lượng và quyền thế ai lại muốn về gia tộc làm một lão nhà giàu? Ai lại muốn buông kiếm trong tay cất trong góc nhà cho rỉ sét ra?
Nơi khác không biết, ít nhất trong năm mươi năm vừa qua của Thu Linh Quận, Diêu Nam Khiêm là người đầu tiên cử hành nghi thức rửa tay chậu vàng, chính thức rửa tay trước mặt đông đảo đồng đạo giang hồ, thoái ẩn giang hồ.
Những người khác ư, đại đa số là treo đều dê bán thịt chó, miệng thì kêu sẽ thoái ẩn giang hồ nhưng lúc có chuyện lại ló mặt ra, cũng như Hứa Trọng Dương bị Sở Hưu xử lý lúc trước.
Trong Diêu gia trang, Lộ Du sau lưng cắm một cây quạt, tay cầm cây khác, qua lại tới lui chào hỏi làm quen với các võ giả trong Diêu gia trang.
Hắn là người buôn tin giang hồ dưới trướng Phong Mãn Lâu phân đà Đại Sơn Quận, nhưng bên Thu Linh Quận người buôn tin có chút vấn đề, cho nên tạm thời do Đại Sơn Quận quản lý. Giờ có chuyện lớn như vậy đương nhiên hắn phải tới hiện trường quan sát một chút, thu thập thông tin trực tiếp.
Lúc này vài võ giả tán tu quan hệ không tệ với Lộ Du thấy hắn đến lao nhao hô: “Lộ huynh, ta biết chuyện thế này không thể thiếu ngươi mà. Tới đây tới đây, ngồi xuống nào, mau kể cho chúng ta với. Lần này lão già Diêu rời giang hồ có ẩn tình gì?”
Lộ Du đi qua ngồi xuống, giơ cây quạt chỉ ra phía cửa chính: “Đừng có gấp, đại nhân vật còn chưa tới hết cơ mà. Cục diện hôm nay mười năm mới gặp một lần, các ngươi may mắn lắm đấy.”
Phân đà Thiên Tội vẫn khá tự do, có nhiều nhiệm vụ để lựa chọn như vậy, lại thêm bọn họ không có thực lực coi thường cả một gia tộc như Sở Hưu nên Sở Hưu có thể làm vậy nhưng bọn họ không thể.
Sau khi trở về Sở Hưu không lựa chọn chấp hành nhiệm vụ mà tiếp tục ở lại trong Thanh Long Hội tu luyện, tiêu hóa chút đồ y lấy được từ Chương gia.
Sở Hưu trước nay không gom góp tài nguyên tu luyện, cứ có là dùng, đến lúc không còn lại đi nhận nhiệm vụ, tiếp tục kiếm tài nguyên tu luyện.
Từ Nội Cương tới Ngoại Cương cần nhiều tài nguyên tu luyện nhất, ngược lại từ Ngoại Cương đến Tam Hoa Tụ Đỉnh hoặc Ngũ Khí Triều Nguyên lại không cần đại lượng tài nguyên tu luyện mà cần tiềm lực và ngộ tính bản thân.
Ngay lúc Sở Hưu tu luyện gần xong chuẩn bị xuất quan, Quỷ Thủ Vương lại đến gọi Sở Hưu, bảo y tới quảng trường đợi Thiên Tội đà chủ.
Lúc Sở Hưu tới quảng trường, y phát hiện tám phần mười sát thủ phân đà Thiên Tội đã tập trung ở đây.
Hơn nữa tất cả sát thủ cấp bốn trở lên đều đã có mặt.
Sở Hưu nói với Hỏa Nô: “Tình hình ra sao?”
Hỏa Nô cười hắc hắc nói: “Chắc là có nhiệm vụ lớn cần rất nhiều người, nếu không đã không gọi tất cả chúng ta tới, hơn nữa xem quy mô nhiệm vụ tập thể này có vẻ không vừa đâu.”
Một chốc sau, Thiên Tội đà chủ đi ra trầm giọng nói với mọi người: “Trong phân đà gần đây mới nhận một nhiệm vụ cấp sáu diệt môn, trước đó ta định tự đi một chuyến có điều lại bị một nhiệm vụ khó khác quấn lấy thân, không làm được.
Cho nên nhiệm vụ lần này giao cho các người, các người cũng không cần liên lạc với cố chủ, trực tiếp ra tay giết người là được.”
Nói xong Thiên Tội đà chủ đưa tin tức về nhiệm vụ cho đám người, mỗi người một phần. Bên trên chỉ có mục tiêu nhiệm vụ chứ không có tin tức về cố chủ.
Nhìn tin tức nhiệm vụ, gương mặt Sở Hưu lộ vẻ quái dị, người tuyên bố nhiệm vụ này rốt cuộc thù hận đối phương tới mức nào?
Nhiệm vụ này rất đơn giản, trưởng lão Linh Ẩn Thần Kiếm - Diêu Nam Khiêm của Linh Kiếm Phái - đại phái đệ nhất Thu Lĩnh Quận chuẩn bị thoái ẩn giang hồ, tiến hành nghi thức rửa tay chậu vàng trong Diêu gia trang tại Thu Lĩnh Quận.
Việc Thanh Long Hội phải làm chính là xuất thủ trước khi nghi thức rửa tay chậu vàng hoàn thành, giết chết Diêu Nam Khiêm này, diệt Diêu gia trang. Không thể không nói nhiệm vụ này quả thật rất độc ác.
Rửa tay chậu vàng tức là triệt để rời khỏi giang hồ, quên đi mọi ân oán chuẩn bị dưỡng lão, kết quả cố chủ này lại muốn khiến người ta trước khi dưỡng lão đã chết oan chết uổng, có thể nói thù hận rất lớn.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này xếp lên cấp sáu cũng không hề khoa trương, thực lực Diêu gia trang mặc dù không mạnh, chỉ có một võ giả Ngoại Cương cảnh là Diêu Nam Khiêm nhưng động thủ trong nghi thức rửa tay chậu vàng chắc chắn sẽ có người khác nhúng tay vào.
Chưa nói tới ai khác, cho dù chưởng môn Linh Kiếm Phái không tới nhưng sẽ phái trưởng lão hoặc chấp sự Ngoại Cương cảnh tới.
Hơn nữa Linh Kiếm Phái là đại phái đệ nhất tại Thu Linh Quận, Diêu Nam Khiêm cũng là lão tiền bối tung hoành trên giang hồ mấy chục năm. Đến lúc đó số người tới tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng chắc chắn không ít, ai sẽ ra tay vẫn là một ẩn số, cho nên đặt nhiệm vụ là cấp sáu không chỉ là ý của Thanh Long Hội mà cũng là lựa chọn của cố chủ.
Thiên Tội đà chủ nhìn đám người nói: “Nhiệm vụ lần này tất cả sát thủ cấp bốn trở lên đều phải tham gia, còn lại những sát thủ cấp bốn ở đây cũng đều tham gia thôi.
Nhiệm vụ tập thể quy mô lớn như vậy nhất định phải có một người tạm thời chỉ huy, ai trong các ngươi đảm nhiệm đây?”
Quỷ Thủ Vương, Hỏa Nô, Lang Vương liếc mắt nhìn nhau, ai nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, đều im lặng.
Bọn họ đều chỉ là Nội Cương cảnh, bình thường có dẫn sát thủ Tiên Thiên cảnh chấp hành nhiệm vụ cũng có thể làm người chỉ huy. Nhưng giờ trên bọn họ còn có ba kẻ mạnh hơn, đương nhiên không dám đoạt danh tiếng này.
Tàn Kiếm Nhạn Bất Quy nói thẳng: “Ta không hứng thú.”
Bảo hắn giết người thì được, nhưng với tính cách của hắn nếu thật sự làm chỉ hủy sợ rằng chỉ biết hét mỗi câu ‘Giết’, phong cách làm việc của hắn chỉ đơn giản thô bạo thế thôi.
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn sang Sở Hưu cùng Đường Nha.
Trước kia khi thi hành nhiệm vụ Đường Nha cũng từng làm chỉ huy tạm thời, mà hắn thân là Ngoại Cương cảnh, cũng là một trong những người mạnh nhất phân đà Thiên Tội.
Có điều lần Sở Hưu làm nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia quá mức chói mắt, dùng sức một người tính toán toàn bộ trực hệ Nhạc gia, trực tiếp diệt môn. Có thể thấy năng lực của Sở Hưu trên phương diện mưu lược.
Cho nên rốt cuộc chọn ai trong hai người quả thật là nan đề.
Thiên Tội đà chủ nhìn hai người một chút, đột nhiên nói: “Lần trước Sở Hưu diệt môn Nhạc gia biểu hiện không sai, hơn nữa cố chủ yêu cầu phải làm cho thanh thế lớn một chút. Danh tiếng Sở Hưu trên giang hồ lớn hơn một chút cho nên lần này do Sở Hưu dẫn đầu đội ngũ. Đường Nha, ngươi có ý kiến gì không?”
Đường Nha chỉ cười cười tùy ý nói: “Cẩn tuân lời dạy của đà chủ.”
Sở Hưu mặt không biểu cảm chắp tay nói: “Tuân lệnh.”
Vị đà chủ đại nhân này rõ lắm thủ đoạn khống chế thủ hạ, một thân phận chỉ huy giả chỉ giới hạn trong hành động lần này, chẳng có thực quyền gì. Có thế thôi mà hắn cũng trong trong ngoài ngoài châm ngòi ly gián y và Đường Nha.
Thật ra lần này Thiên Tội đà chủ giao cho Sở Hưu cầm đầu cũng được, có điều câu cuối hắn lại lắm miệng hỏi ý kiến Đường Nha, rõ ràng mang ý ly gián khiến Đường Nha có cảm giác mình không bằng Sở Hưu, thậm chí còn nói nếu hắn không đồng ý có thể nói ra.
Thật ra Thiên Tội đà chủ làm vậy chẳng qua vì thời gian vừa qua Sở Hưu có vẻ quá thân cận với bọn Quỷ Thủ Vương mà thôi.
Thiên Tội đà chủ không muốn để thủ hạ của mình tự giết lẫn nhau nhưng cũng không muốn bọn họ quá thân cận.
Trước mắt Sở Hưu chỉ quan hệ tốt với bọn Quỷ Thủ Vương thì cũng thôi, hắn không muốn để ba sát thủ thực lực mạnh nhất dưới trướng mình cũng gần gũi như vậy.
Những điều này Sở Hưu đều đoán được, nhưng y chẳng hề nhiều lời, không cần đắc tội với Thiên Tội đà chủ vì chút chuyện nhỏ này.
Về phần Đường Nha có thù hận gì hắn hay không, Sở Hưu cũng chẳng để tâm.
Chỉ cần đối phương không từ ghi hận trong lòng chuyển thành hành động thực tế, Sở Hưu cũng chẳng muốn quản.
Nói cách khác, từ khi Sở Hưu bước vào giang hồ tới giờ đã giết người không ít, đắc tội lại càng nhiều người, số người ghi hận thậm chí muốn giết y quá nhiều, giờ việc gì phải quan tâm tới chuyện thêm một người?
Thiên Tội đà chủ hài lòng gật đầu nói: “Đã vậy các ngươi mau ra tay đi, mau mau hoàn thành nhiệm vụ. trong phân đà đang tồn đọng cả đống nhiệm vụ kia kìa.”
“Tuân lệnh!” Đám sát thủ cùng cung kính đáp lời.
...
Bên ngoài An Dương Phủ của Thu Linh Quận, Diêu gia trang tọa lạc bên một hồ nước nhỏ ngoài An Dương Phủ, phong cảnh cực kỳ tươi đẹp.
Trước đó Diêu gia trang vốn không mấy nổi danh nhưng hôm nay Diêu Nam Khiêm chuẩn bị rửa tay gác kiếm tại Diêu gia trang, cho nên trong trang viên vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài Diêu gia trang, mấy người con trai của Diêu Nam Khiêm đều đứng ngoài cửa tiếp khách, người tới đều là đệ tử đại phái, cũng có một số võ giả môn phái nhỏ hoặc tán tu tới xem lễ.
Đương nhiên đãi ngộ của bọn họ không được khách khí như những người trong đại phái, thường chỉ là đưa quà của mình tới rồi vào trong trang tìm một chỗ ngồi là được.
Thanh danh của Diêu Nam Khiêm tại Thu Linh Quận cũng khá lớn, hắn là một trong những người già đời nhất tại Linh Kiếm Phái, hơn nữa cũng là người nổi danh thích dìu dắt hậu bối, có thể nói là lão nhân đức cao vọng trọng trong giang hồ. Lại thêm uy thế bản thân Linh Kiếm Phái cũng rất lớn, hôm nay không ít người tới.
Hơn nữa nghi thức rửa tay chậu vàng cũng không hay thấy trên giang hồ, còn vài người mang tâm lý hiếu kỳ tới xem lễ.
Thật ra phần lớn võ giả nói thoái ẩn giang hồ thực chất là tìm nơi yên tĩnh chút dưỡng lão, không tổ chức nghi thức gì, bởi vì làm vậy là triệt để rửa bỏ thân phận người giang hồ.
Một khi cử hành nghi thức rửa tay chậu vàng, vậy tức là sau này ngươi không thể nhúng tay vào mọi việc trên giang hồ, quan hệ của ngươi, uy danh của ngươi, tất cả đều theo rửa tay chậu vàng mà bị rửa đi hoàn toàn.
Sau khi rửa tay chậu vàng mà còn nhúng tay vào sự vụ giang hồ là phá hỏng quy củ, cho dù con trai ruột của Diêu Nam Khiêm muốn mượn lực lượng của Diêu Nam Khiêm cũng không được. Có thể nói rửa tay chậu vàng là triệt để rửa bỏ thân phận người giang hồ.
Đương nhiên cũng có chỗ tốt, đó là sau khi rửa tay chậu vàng sẽ được các môn phái công nhận. Người trước kia có thù oán với hắn cũng không thể tới gây sự,nếu không sẽ là phá hỏng quy củ giang hồ, bị liên thủ tấn công.
Thân trong giang hồ sống chết cũng trong giang hồ, đã bước vào giang hồ này, bất luận tốt xấu, một khi biết được mùi ngon của lực lượng và quyền thế ai lại muốn về gia tộc làm một lão nhà giàu? Ai lại muốn buông kiếm trong tay cất trong góc nhà cho rỉ sét ra?
Nơi khác không biết, ít nhất trong năm mươi năm vừa qua của Thu Linh Quận, Diêu Nam Khiêm là người đầu tiên cử hành nghi thức rửa tay chậu vàng, chính thức rửa tay trước mặt đông đảo đồng đạo giang hồ, thoái ẩn giang hồ.
Những người khác ư, đại đa số là treo đều dê bán thịt chó, miệng thì kêu sẽ thoái ẩn giang hồ nhưng lúc có chuyện lại ló mặt ra, cũng như Hứa Trọng Dương bị Sở Hưu xử lý lúc trước.
Trong Diêu gia trang, Lộ Du sau lưng cắm một cây quạt, tay cầm cây khác, qua lại tới lui chào hỏi làm quen với các võ giả trong Diêu gia trang.
Hắn là người buôn tin giang hồ dưới trướng Phong Mãn Lâu phân đà Đại Sơn Quận, nhưng bên Thu Linh Quận người buôn tin có chút vấn đề, cho nên tạm thời do Đại Sơn Quận quản lý. Giờ có chuyện lớn như vậy đương nhiên hắn phải tới hiện trường quan sát một chút, thu thập thông tin trực tiếp.
Lúc này vài võ giả tán tu quan hệ không tệ với Lộ Du thấy hắn đến lao nhao hô: “Lộ huynh, ta biết chuyện thế này không thể thiếu ngươi mà. Tới đây tới đây, ngồi xuống nào, mau kể cho chúng ta với. Lần này lão già Diêu rời giang hồ có ẩn tình gì?”
Lộ Du đi qua ngồi xuống, giơ cây quạt chỉ ra phía cửa chính: “Đừng có gấp, đại nhân vật còn chưa tới hết cơ mà. Cục diện hôm nay mười năm mới gặp một lần, các ngươi may mắn lắm đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.