Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 23
namkiara
24/07/2014
Tụi nó kéo tôi ra một góc rồi bắt đầu hỏi cung. Con Miền bắt đầu trước:
“Nói, từ khi nào mà mày quen được lão ấy?”
Ly trầm ngâm:
“Hà Hương biết thì chắc phải là trước khi tụi mình đi làm.”
Tôi méo xẹo, bây giờ nói ra là chúng tôi đóng kịch thì mất mặt chết đi được. Chưa kịp để tôi trả lời, Loan nhảy ngay vào miệng tôi:
“Có phải vì vậy mà mày ngang nhiên không đến buổi tọa đàm rồi còn chửi bới trước gian hàng việc làm của người ta hay không?”
Sang nhìn tôi khinh bỉ:
“Vậy mà mày chẳng biết thương bạn bè, biết mày là phu nhân tương lai của CM thì tụi tao có phải được nhờ rồi không?”
Tao xin mày, nếu như thế thì tao đã cho tụi mày nguyên một phòng ở CM để tám chuyện riêng rồi, trong khi tao còn lo thân mình chưa xong, chạy vạy đi xin việc mướt mồ hôi khắp nơi.
Con Thúy mơ màng:
“Chuyện tình yêu giữa hoàng tử và lọ lem sao? Thật hấp dẫn.”
Tôi cự nự:
“Tao mà lọ lem sao? Hình như tao không có mẹ kế!”
“Vậy thì hoàng tử và con vịt! Haha…”
Mặt tôi đen lại như cục than, có cần xúc phạm vậy không? Tôi cãi lại nó:
“Thiên nga chứ?”
Lần này không chỉ có nó mà bọn bạn của tôi đồng loạt nhăn mặt, con My còn biểu cảm hơn, tay nó bụm miệng như sắp nôn đến nơi. Thu là đứa bình tĩnh nhất, nó hỏi tôi:
“Cuối cùng là thế nào? Nói bọn tao nghe xem.”
Tôi liếc Vân thấy nó vẫn trầm ngâm. Biết không thể thoát nổi tụi bạn nhiều chuyện này, tôi đành đem hết mọi việc kể cho tụi nó. Kể xong rồi mà đứa nào đứa nấy cũng nghệt mặt ra. Tôi còn tưởng bọn nó sẽ xông vào tôi mà cười nhạo hay an ủi gì gì đó chứ? Sốt ruột, tôi còn phải vào giải quyết mớ đồ ăn kia nữa đấy! Tôi đánh bạo hỏi chúng:
“Thế nào? Thảm lắm hả?”
Con Thúy lúc lắc đầu:
“Không, chuyện tình yêu thế hệ mèo Tuyền!”
Tôi méo mặt, cái gì mà “chuyện tình yêu thế hệ mèo Tuyền” kia chứ? Tôi phản bác:
“Lão ấy làm gì có chút tình yêu nào với tao mà mày nói thế?”
“Không.” My lên tiếng. “Tao nghĩ khả năng lão ấy thích mày là rất cao.”
Tôi đờ người như mới bị trúng gió, vội rít lên:
“Tao nói tao bị hắn ăn hiếp đấy!”
Sang chen vào:
“Chuyện tình kinh điển, càng yêu càng ngược!”
Tôi cười không ra tiếng, quay sang cầu cứu con Vân nhưng nó chỉ buông một câu:
“Tao nghĩ khả năng đó cũng không tệ!”
Tôi sốc toàn tập, đến nó lúc trước cũng bảo Phân Chim muốn trả thù tôi, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ bảo hắn thích tôi là sao? Thu bên cạnh giảng giải:
“Người ngoài như bọn tao thấy mấy hành động của lão ấy đối với mày như đối với người yêu, ngọt ngào không thể tả nỗi, tao không nghĩ lão ấy giả vờ!”
Dứt lời, mấy đứa còn lại gật gù đồng ý.
Bởi vậy tôi mới nói hắn đóng kịch giỏi quá mà, ngay mấy con bạn tinh ranh của tôi cũng bị hắn qua mặt.
“Nói, từ khi nào mà mày quen được lão ấy?”
Ly trầm ngâm:
“Hà Hương biết thì chắc phải là trước khi tụi mình đi làm.”
Tôi méo xẹo, bây giờ nói ra là chúng tôi đóng kịch thì mất mặt chết đi được. Chưa kịp để tôi trả lời, Loan nhảy ngay vào miệng tôi:
“Có phải vì vậy mà mày ngang nhiên không đến buổi tọa đàm rồi còn chửi bới trước gian hàng việc làm của người ta hay không?”
Sang nhìn tôi khinh bỉ:
“Vậy mà mày chẳng biết thương bạn bè, biết mày là phu nhân tương lai của CM thì tụi tao có phải được nhờ rồi không?”
Tao xin mày, nếu như thế thì tao đã cho tụi mày nguyên một phòng ở CM để tám chuyện riêng rồi, trong khi tao còn lo thân mình chưa xong, chạy vạy đi xin việc mướt mồ hôi khắp nơi.
Con Thúy mơ màng:
“Chuyện tình yêu giữa hoàng tử và lọ lem sao? Thật hấp dẫn.”
Tôi cự nự:
“Tao mà lọ lem sao? Hình như tao không có mẹ kế!”
“Vậy thì hoàng tử và con vịt! Haha…”
Mặt tôi đen lại như cục than, có cần xúc phạm vậy không? Tôi cãi lại nó:
“Thiên nga chứ?”
Lần này không chỉ có nó mà bọn bạn của tôi đồng loạt nhăn mặt, con My còn biểu cảm hơn, tay nó bụm miệng như sắp nôn đến nơi. Thu là đứa bình tĩnh nhất, nó hỏi tôi:
“Cuối cùng là thế nào? Nói bọn tao nghe xem.”
Tôi liếc Vân thấy nó vẫn trầm ngâm. Biết không thể thoát nổi tụi bạn nhiều chuyện này, tôi đành đem hết mọi việc kể cho tụi nó. Kể xong rồi mà đứa nào đứa nấy cũng nghệt mặt ra. Tôi còn tưởng bọn nó sẽ xông vào tôi mà cười nhạo hay an ủi gì gì đó chứ? Sốt ruột, tôi còn phải vào giải quyết mớ đồ ăn kia nữa đấy! Tôi đánh bạo hỏi chúng:
“Thế nào? Thảm lắm hả?”
Con Thúy lúc lắc đầu:
“Không, chuyện tình yêu thế hệ mèo Tuyền!”
Tôi méo mặt, cái gì mà “chuyện tình yêu thế hệ mèo Tuyền” kia chứ? Tôi phản bác:
“Lão ấy làm gì có chút tình yêu nào với tao mà mày nói thế?”
“Không.” My lên tiếng. “Tao nghĩ khả năng lão ấy thích mày là rất cao.”
Tôi đờ người như mới bị trúng gió, vội rít lên:
“Tao nói tao bị hắn ăn hiếp đấy!”
Sang chen vào:
“Chuyện tình kinh điển, càng yêu càng ngược!”
Tôi cười không ra tiếng, quay sang cầu cứu con Vân nhưng nó chỉ buông một câu:
“Tao nghĩ khả năng đó cũng không tệ!”
Tôi sốc toàn tập, đến nó lúc trước cũng bảo Phân Chim muốn trả thù tôi, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ bảo hắn thích tôi là sao? Thu bên cạnh giảng giải:
“Người ngoài như bọn tao thấy mấy hành động của lão ấy đối với mày như đối với người yêu, ngọt ngào không thể tả nỗi, tao không nghĩ lão ấy giả vờ!”
Dứt lời, mấy đứa còn lại gật gù đồng ý.
Bởi vậy tôi mới nói hắn đóng kịch giỏi quá mà, ngay mấy con bạn tinh ranh của tôi cũng bị hắn qua mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.