Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 24
namkiara
24/07/2014
Vốn dĩ định tăng 2 đi hát karaoke, nhưng tụi tôi lại ở nhà hàng đến tận mười giờ, trời bỗng nhiên lại đổ mưa khiến kế hoạch hét bay quán karaoke thất bại. Cả lớp hẹn nhau một dịp khác, tôi buồn buồn, làm gì còn có dịp khác nữa chứ? Lúc ăn tôi nghe có mấy đứa đã đặt sẵn vé cho chuyến tàu ngày mai. Nhìn từng người từng người vẫy tay tạm biệt, lòng tôi thắt lại. Dù sao cũng đã gắn bó với nhau suốt năm năm, tuy học tín chỉ ít khi gặp mặt nhưng tôi vẫn nhớ rõ từng đứa. Ba mươi sáu khuôn mặt lướt qua chầm chậm trong đầu tôi. Loan khều tay tôi, nói khẽ:
“Có bữa tiệc nào là không tàn hả mày?”
Tôi ngẩn người một lúc rồi mỉm cười với nó. Đúng vậy, chuyến xe của cuộc đời đưa ta đi đến nhiều nơi, đến nơi này thì phải tạm biệt nơi kia thôi. Nhớ lại hồi cấp ba chia tay cũng khóc sướt mướt, nhưng bây giờ lớn rồi tôi chỉ thấy hơi cay cay. Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Mưa mùa hè thật mát, đoán chắc cơn mưa này cũng nhanh tạnh, tôi cùng lũ bạn nán lại thêm chút nữa. Chợt Miền chỉ chỉ:
“Kìa, anh xã đẹp giai của mày tới đón kìa!”
Tôi thấy là lạ, lớp tôi có ai kết hôn rồi sao? Sao lại có anh xã ở đây? Tôi nhìn theo hướng nó chỉ thì chợt thấy tổng giám đốc của tôi một thân cao lớn cầm ô đi vào. Tôi ngây người, sao lại đẹp trai đến thế nhỉ? Khoan đã vậy Miền là đang ám chỉ tôi đã lấy chồng sao? Tôi cự nự với nó:
“Cái gì mà anh xã kia chứ?”
Nó cười cười:
“Lúc nãy không phải lão ấy bảo mày là “Tuyền nhà anh” à?”
Tôi méo mặt. Sao bọn này vẫn chưa chịu hiểu ra vấn đề nhỉ?
Phân Chim đi đến nơi, hạ ô xuống rồi cười cười nhìn tôi:
“Sao không gọi điện cho anh? Đã bảo xong thì nhớ gọi anh đến đón em về mà!”
Bạn bè trong lớp đang dồn mắt vào, tôi đành phối hợp đóng kịch với hắn:
“Không phải anh bận lắm sao? Quay lại đây làm gì?”
Trong mắt hắn hiện lên tia nhìn dịu dàng:
“Anh đến là để đón em!”
“Anh đến là để đón em!” Câu nói kia vừa vang lên đã khiến tôi ngây người. Ngọt ngào. Rất ngọt ngào. Tôi đã từng tưởng tượng cảnh tượng này rất nhiều lần. Người yêu tôi mặc trời mưa chạy đến đón tôi. Áo dính nước mưa lạnh ngắt nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn mỉm cười. Tôi nhìn hắn, tuy áo không bị ướt, cũng không phải chạy xồng xộc đến nhưng mấy chữ của hắn cũng đủ khiến tôi nghĩ mình là công chúa. Hắn mỉm cười với bọn bạn tôi:
“Các em về luôn nhé!”
Vân vội vã xua tay:
“Tổng giám đốc, không cần đâu ạ! Xe nào có thể chở đủ hết tám đứa tụi em kia chứ? Anh đưa con mèo nhỏ của anh về là được rồi!”
Phân Chim mặt mày rạng rỡ gật đầu. Tôi thì khẽ lườm qua nó một cái. Đúng là cái đồ nịnh bợ, lúc nào cũng có thể lấy lòng cấp trên.
Chưa kịp nói gì, tay tôi đã bị Phân Chim nắm lấy. Tôi sửng sốt, vội chào tạm biệt bọn bạn rồi đi theo hắn. Tay Phân Chim đúng là rất ấm. Lần đầu tiên tôi nắm tay người khác giới (tất nhiên ông anh đầu heo của tôi thì không tính), cảm giác cứ là lạ nhưng không hề ngượng ngùng chút nào, hình như lại có chút quen thuộc. Hắn một tay cầm ô một tay nắm chặt tay tôi. Chiếc ô đen to vừa đủ che cho hai chúng tôi nhưng hắn vẫn nghiêng qua phía tôi một chút. Tôi nhác thấy trên vai hắn có mấy giọt nước.
Đến lúc lên xe, hắn bỏ tay ra nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút hơi ấm đọng lại. Chợt nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, tôi tự đánh vào đầu mình, bị hắn lợi dụng mà sao vui vẻ thế này. Nghĩ lại vẫn là thấy hắn đã giúp mình, tôi quay qua hắn nói một câu khách sáo:
“Tổng giám đốc, thực sự cảm ơn anh!”
Hắn mỉm cười:
“Chuyện hiển nhiên thôi!”
Tôi ngã ngửa, cái gì mà hiển nhiên kia chứ? Hay là hắn ở gần đây tiện đường chở tôi về nhà? Nghĩ vậy tôi im luôn. Hắn vui vẻ huýt sáo rồi lái xe ra khỏi bãi đổ.
“Có bữa tiệc nào là không tàn hả mày?”
Tôi ngẩn người một lúc rồi mỉm cười với nó. Đúng vậy, chuyến xe của cuộc đời đưa ta đi đến nhiều nơi, đến nơi này thì phải tạm biệt nơi kia thôi. Nhớ lại hồi cấp ba chia tay cũng khóc sướt mướt, nhưng bây giờ lớn rồi tôi chỉ thấy hơi cay cay. Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Mưa mùa hè thật mát, đoán chắc cơn mưa này cũng nhanh tạnh, tôi cùng lũ bạn nán lại thêm chút nữa. Chợt Miền chỉ chỉ:
“Kìa, anh xã đẹp giai của mày tới đón kìa!”
Tôi thấy là lạ, lớp tôi có ai kết hôn rồi sao? Sao lại có anh xã ở đây? Tôi nhìn theo hướng nó chỉ thì chợt thấy tổng giám đốc của tôi một thân cao lớn cầm ô đi vào. Tôi ngây người, sao lại đẹp trai đến thế nhỉ? Khoan đã vậy Miền là đang ám chỉ tôi đã lấy chồng sao? Tôi cự nự với nó:
“Cái gì mà anh xã kia chứ?”
Nó cười cười:
“Lúc nãy không phải lão ấy bảo mày là “Tuyền nhà anh” à?”
Tôi méo mặt. Sao bọn này vẫn chưa chịu hiểu ra vấn đề nhỉ?
Phân Chim đi đến nơi, hạ ô xuống rồi cười cười nhìn tôi:
“Sao không gọi điện cho anh? Đã bảo xong thì nhớ gọi anh đến đón em về mà!”
Bạn bè trong lớp đang dồn mắt vào, tôi đành phối hợp đóng kịch với hắn:
“Không phải anh bận lắm sao? Quay lại đây làm gì?”
Trong mắt hắn hiện lên tia nhìn dịu dàng:
“Anh đến là để đón em!”
“Anh đến là để đón em!” Câu nói kia vừa vang lên đã khiến tôi ngây người. Ngọt ngào. Rất ngọt ngào. Tôi đã từng tưởng tượng cảnh tượng này rất nhiều lần. Người yêu tôi mặc trời mưa chạy đến đón tôi. Áo dính nước mưa lạnh ngắt nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn mỉm cười. Tôi nhìn hắn, tuy áo không bị ướt, cũng không phải chạy xồng xộc đến nhưng mấy chữ của hắn cũng đủ khiến tôi nghĩ mình là công chúa. Hắn mỉm cười với bọn bạn tôi:
“Các em về luôn nhé!”
Vân vội vã xua tay:
“Tổng giám đốc, không cần đâu ạ! Xe nào có thể chở đủ hết tám đứa tụi em kia chứ? Anh đưa con mèo nhỏ của anh về là được rồi!”
Phân Chim mặt mày rạng rỡ gật đầu. Tôi thì khẽ lườm qua nó một cái. Đúng là cái đồ nịnh bợ, lúc nào cũng có thể lấy lòng cấp trên.
Chưa kịp nói gì, tay tôi đã bị Phân Chim nắm lấy. Tôi sửng sốt, vội chào tạm biệt bọn bạn rồi đi theo hắn. Tay Phân Chim đúng là rất ấm. Lần đầu tiên tôi nắm tay người khác giới (tất nhiên ông anh đầu heo của tôi thì không tính), cảm giác cứ là lạ nhưng không hề ngượng ngùng chút nào, hình như lại có chút quen thuộc. Hắn một tay cầm ô một tay nắm chặt tay tôi. Chiếc ô đen to vừa đủ che cho hai chúng tôi nhưng hắn vẫn nghiêng qua phía tôi một chút. Tôi nhác thấy trên vai hắn có mấy giọt nước.
Đến lúc lên xe, hắn bỏ tay ra nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút hơi ấm đọng lại. Chợt nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, tôi tự đánh vào đầu mình, bị hắn lợi dụng mà sao vui vẻ thế này. Nghĩ lại vẫn là thấy hắn đã giúp mình, tôi quay qua hắn nói một câu khách sáo:
“Tổng giám đốc, thực sự cảm ơn anh!”
Hắn mỉm cười:
“Chuyện hiển nhiên thôi!”
Tôi ngã ngửa, cái gì mà hiển nhiên kia chứ? Hay là hắn ở gần đây tiện đường chở tôi về nhà? Nghĩ vậy tôi im luôn. Hắn vui vẻ huýt sáo rồi lái xe ra khỏi bãi đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.