Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 35: Phòng thử áo bí mật
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
“Đừng… Thật là nhột nga !”
“Vậy cô đừng cử động!”
“Ô ô… Rất khó… đừng đụng nơi đó…”
“Ngoan… Đừng cử động… Sẽ rất nhanh xong thôi…”
“A… Chủ nhân… Không nên…”
“Câm miệng !”
Đoan Mộc Thần uy hiếp cô, còn tiếp tục như vậy nữa, toàn thân hắn sắp bị cô đốt cháy !
Tiểu Thố Tử này thật ngốc, thanh âm mềm mại như vậy, ngọt như vậy, cô vốn có khả năng mê hoặc đàn ông !
Hắn luôn tự chủ cực mạnh cũng nhịn không được “xuân ý nảy mầm”…
Cắn răng…
Làm liền một mạch…
Hắn nhanh chóng giúp cô mặc xong toàn bộ quần áo, sau đó vội đẩy cửa phòng thay đồ bước ra trước.
Thân hình cao lớn của hắn vừa rời đi, Dương Hiểu Thổ liền cảm thấy không gian trở nên rộng rãi hẳn…
“Vù vù… Hắn thật là bá đạo !”
Cô ủy khuất quệt miệng nhỏ giọng oán trách, “Nào có ai như vậy… Ô ô ô, thân thể người ta đã bị hắn nhìn sạch… Còn bị sờ một chút…”
Dương Hiểu Thổ ghét bỏ lấy tay chà xát chỗ mới bị hắn đụng chạm qua, nhỏ giọng lầu bầu, “Ghét… Hình như bị dính vào mùi vị của hắn…”
Mặc dù mùi vị hắn rất dễ chịu, nhưng mà cô rất xấu hổ nha… Thật là không nên !
Dương Hiểu Thổ vừa oán trách vừa sửa sang quần áo còn sót lại, cất hết vào túi giấy, sau đó từ từ đi ra ngoài.
“Ô? Người đâu ?”
Ngắm nhìn bốn phía, cô cũng không tìm được thân ảnh Đoan Mộc Thần.
Kỳ quái hơn nữa chính là mấy cô nhân viên trong cửa hàng mới vừa rồi cũng không trông thấy đâu!
Chớp mắt mấy cái, cô kiễng chân ngó chung quanh…
“Chủ nhân… Chủ nhân ?”
Dương Hiểu Thổ nhỏ giọng gọi, người rốt cuộc đi nơi nào rồi !
“Tiểu Thố Tử này, cô tìm tôi ?”
Bỗng nhiên sau lưng cô truyền đến thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thần làm cho cô giật mình.
“Chủ nhân… Anh đi đâu vậy ?”
Hắn khẽ mỉm cười, “Làm chút chuyện!”
“Chuyện gì ?”
“Chuyện nhỏ, không đáng nói.”
Đoan Mộc Thần tự nhiên ôm eo cô, “Tiểu Thố Tử này, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, buổi tối phải bay về.”
Trong lòng Dương Hiểu Thổ vẫn mơ hồ, vốn cảm giác có cái gì không đúng nhưng cô cũng không rõ là lạ ở chỗ nào, đành biết điều đi theo hắn, cùng nhau rời cửa hàng.
Sau khi hai người hoàn toàn biến mất, mấy nhân viên cửa hàng lặng lẽ nhô ra, mọi người đều mang vẻ mặt ai oán…
Giáp nói, “Hừ, cái cô gái ngốc nghếch kia có gì tốt ? Lại được sủng ái như vậy ?!”
Ất nói, “Đúng đấy, không phải chỉ có dáng người hơi được một chút hay sao…”
Bính nói, “Cô ta chẳng qua là được giọng nói tương đối mềm mại đáng yêu thôi, làm gì mà gọi lớn tiếng như vậy… Chủ nhân, chủ nhân… Hừ, mập mờ chết đi được !”
Đinh nói, “Ai u… Các người đừng oán trách, nên đối mặt với thực tế đi, cũng bởi vì mấy người muốn ở ngoài cửa nghe trộm người ta ở trong phòng thử áo, mới làm hại chúng ta bị đuổi việc !”
Ai… Cùng thở dài !
“Vậy cô đừng cử động!”
“Ô ô… Rất khó… đừng đụng nơi đó…”
“Ngoan… Đừng cử động… Sẽ rất nhanh xong thôi…”
“A… Chủ nhân… Không nên…”
“Câm miệng !”
Đoan Mộc Thần uy hiếp cô, còn tiếp tục như vậy nữa, toàn thân hắn sắp bị cô đốt cháy !
Tiểu Thố Tử này thật ngốc, thanh âm mềm mại như vậy, ngọt như vậy, cô vốn có khả năng mê hoặc đàn ông !
Hắn luôn tự chủ cực mạnh cũng nhịn không được “xuân ý nảy mầm”…
Cắn răng…
Làm liền một mạch…
Hắn nhanh chóng giúp cô mặc xong toàn bộ quần áo, sau đó vội đẩy cửa phòng thay đồ bước ra trước.
Thân hình cao lớn của hắn vừa rời đi, Dương Hiểu Thổ liền cảm thấy không gian trở nên rộng rãi hẳn…
“Vù vù… Hắn thật là bá đạo !”
Cô ủy khuất quệt miệng nhỏ giọng oán trách, “Nào có ai như vậy… Ô ô ô, thân thể người ta đã bị hắn nhìn sạch… Còn bị sờ một chút…”
Dương Hiểu Thổ ghét bỏ lấy tay chà xát chỗ mới bị hắn đụng chạm qua, nhỏ giọng lầu bầu, “Ghét… Hình như bị dính vào mùi vị của hắn…”
Mặc dù mùi vị hắn rất dễ chịu, nhưng mà cô rất xấu hổ nha… Thật là không nên !
Dương Hiểu Thổ vừa oán trách vừa sửa sang quần áo còn sót lại, cất hết vào túi giấy, sau đó từ từ đi ra ngoài.
“Ô? Người đâu ?”
Ngắm nhìn bốn phía, cô cũng không tìm được thân ảnh Đoan Mộc Thần.
Kỳ quái hơn nữa chính là mấy cô nhân viên trong cửa hàng mới vừa rồi cũng không trông thấy đâu!
Chớp mắt mấy cái, cô kiễng chân ngó chung quanh…
“Chủ nhân… Chủ nhân ?”
Dương Hiểu Thổ nhỏ giọng gọi, người rốt cuộc đi nơi nào rồi !
“Tiểu Thố Tử này, cô tìm tôi ?”
Bỗng nhiên sau lưng cô truyền đến thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thần làm cho cô giật mình.
“Chủ nhân… Anh đi đâu vậy ?”
Hắn khẽ mỉm cười, “Làm chút chuyện!”
“Chuyện gì ?”
“Chuyện nhỏ, không đáng nói.”
Đoan Mộc Thần tự nhiên ôm eo cô, “Tiểu Thố Tử này, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, buổi tối phải bay về.”
Trong lòng Dương Hiểu Thổ vẫn mơ hồ, vốn cảm giác có cái gì không đúng nhưng cô cũng không rõ là lạ ở chỗ nào, đành biết điều đi theo hắn, cùng nhau rời cửa hàng.
Sau khi hai người hoàn toàn biến mất, mấy nhân viên cửa hàng lặng lẽ nhô ra, mọi người đều mang vẻ mặt ai oán…
Giáp nói, “Hừ, cái cô gái ngốc nghếch kia có gì tốt ? Lại được sủng ái như vậy ?!”
Ất nói, “Đúng đấy, không phải chỉ có dáng người hơi được một chút hay sao…”
Bính nói, “Cô ta chẳng qua là được giọng nói tương đối mềm mại đáng yêu thôi, làm gì mà gọi lớn tiếng như vậy… Chủ nhân, chủ nhân… Hừ, mập mờ chết đi được !”
Đinh nói, “Ai u… Các người đừng oán trách, nên đối mặt với thực tế đi, cũng bởi vì mấy người muốn ở ngoài cửa nghe trộm người ta ở trong phòng thử áo, mới làm hại chúng ta bị đuổi việc !”
Ai… Cùng thở dài !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.