Chương 50: Biến đổi bất ngờ
Ngưu Nhĩ Nhĩ
26/11/2023
Đi chơi với tôi đi
Cam Linh liếc tôi sắc như dùng con dao gạt xuống vẻ tươi cười trên mặt, tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Có lẽ là đến lúc nên buông bỏ rồi." Cam Linh tự lẩm bẩm với bản thân.
Ôi.
Tôi im lặng, không dám làm rõ ràng mọi chuyện, cũng không dám hỏi thăm ý cô ấy nói muốn buông cái gì, mà không bỏ được cái gì.
Xe buýt giống như một chú trâu già cỗi trong cơn hen, tấm thân chở người nặng nề xóc lên xóc xuống, còn tài xế thỉnh thoảng lại khò khè hắng giọng, phun đàm ra khỏi cửa sổ. Sau xe còn có người hút thuốc, tôi hơi chóng mặt, vừa mở cửa sổ đã nheo mắt lại, ánh nắng đã chuyển tới bên phía chúng tôi, Cam Linh đưa tay đóng màn cửa đi.
Đầu óc tôi vẫn còn váng vất vì nắng. Lúc xe nghỉ tạm trên đường, có người phụ nữ đeo sợi dây cao su quấn quanh cổ, ôm cái thùng mút xốp trong lòng, mặt trên phủ cái khăn lông trắng ố vàng. Cô ấy lật cái khăn, để lộ loạt kem cây mát lạnh bên trong; người trên xe đều than ầm lên vì bị cái nóng thiêu đốt, tranh nhau quét mã trả tiền, nhiều cánh tay vươn dài khỏi cửa sổ. Cam Linh lôi ra hai đồng bạc trong túi quần, cánh tay cô ấy xuyên qua đám đông một cách thần kỳ và với thẳng đến cái thùng xốp kia.
Cô ấy vẫn không trả lời tôi.
Cây kem đã hết, tôi cắn cái que đến mức hoàn toàn móp méo. Khi xuống xe tôi tìm thùng rác đi vứt, Cam Linh túm chặt ba lô tôi hệt như bắt lấy cái mai rùa, rút cái ô che nắng từ bên trong rồi bung ra.
Khu nghỉ mát này rất lớn, giống như một cái công viên, nhưng chỉ mới có hồ nước là đã xây xong, các nơi khác đều bị vây trong những tấm thép màu xanh biển. Con đường dẫn về khách sạn lại còn bị kẹp giữa công trường, nếu bên ngoài không có cái cổng lớn ghi rõ đây là thôn Lưu Gia thì tôi còn tưởng mình đi nhầm đường rồi.
"Nếu không thì sao ngon ăn vậy được?"
Nơi đây được bạn của giám đốc nhận thầu, giá cả do nội bộ ấn định, tuy là chưa được chuẩn hóa, nhưng bạn bè bà con gì cũng tới chơi. Bể bơi được những tấm kính khổng lồ bao quanh hệt như cái nhà kính màu xanh da trời thật lớn; đứng từ đằng xa trông sang, tôi đoán bên trong trồng nhiều loại rau củ quả các loại, khi đến nhìn gần hơn thì nơi ấy lại hơi óng ánh lên.
Cam Linh siết tay tôi: "Lấy vé ra, qua bên kia đăng ký rồi để đồ đạc xuống đi."
Tôi dời ba lô sang ôm trước ngực, một tay bị Cam Linh nắm, một tay khác kéo khóa ba lô, vừa đi vừa lục lọi hai tấm phiếu trong ngăn phụ.
Thứ ba và thứ tư, tổng cộng hai ngày một đêm.
Cô gái ở quầy lễ tân thấy có khách đến, hơi nghiêng mặt khỏi máy tính chờ chúng tôi.
Tôi bỗng kéo Cam Linh ngồi xuống sa lông cạnh cửa vào, tập trung hai tay lấy đồ đạc ra để tìm hai tấm vé.
Chính xác thì chỉ có một tờ thôi.
Trong tay tôi chỉ có tờ vé cho thứ ba, cùng với phiếu giảm giá năm đồng cho hóa đơn một trăm kia.
Tôi xếp ba tờ giấy chồng lên nhau, nhưng tờ vé thứ tư đã không cánh mà bay, trong ngăn ba lô cũng không có.
Dường như Cam Linh cũng đã nhận ra, hất cằm như muốn nói điều gì, tôi nhét đồ đạc vào lại ba lô, hít thật sâu: "Một ngày ở đây tốn khoảng bao nhiêu vậy?"
Tôi nhớ ra rồi, lúc khởi hành hơi vội vàng nên tôi nhét tất cả giấy tờ vào ngăn phụ ba lô, nhưng có một tờ bị rơi khỏi chỗ đó. Sau đó tôi để thêm cái áo thun vào bao lô, rồi lại thấy dư thừa, khi lôi nó ra ngoài — hẳn là tấm vé đã rớt ra lúc ấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là giờ này nó đang nằm trên giường tôi rồi.
Cam Linh mím môi, nhìn tôi chăm chú.
Tôi nín thở tập trung cầm điện thoại, Cam Linh mở tay tôi ra, lục lọi ba lô của tôi một cách thô lỗ, cuối cùng xác nhận đúng là tờ phiếu thứ tư kia không có mặt ở đây.
Tôi còn nhớ có một lần trường mầm non mời phụ huynh học sinh đến ăn trưa, có phát phiếu cơm cho mỗi đứa nhỏ đem về cho cha mẹ. Thức ăn trong ngày đó rất phong phú, nào là tôm thịt, rồi còn có hải sản; nhưng có một đứa trẻ làm mất tờ phiếu, phụ huynh em ấy giận sôi lên, mắng mỏ dữ dội: con làm mất rồi hả, chuyện gì cũng làm không được vậy, sao con không làm mất đầu mình luôn cho rồi?
Cuối cùng thì hiệu trưởng phải kêu người lén mang vị phụ huynh kia đi, cho người đó một tờ phiếu cơm khác.
Khi Cam Linh tìm vé, từ điện thoại tôi cũng thấy được tiền phòng hai ngày kèm phí sử dụng bể bơi là năm trăm chín mươi chín đồng. Tôi sờ cổ, không dám lên tiếng, trong lòng băn khoăn tranh đấu.
Kết thúc quá trình tìm kiếm, Cam Linh nhìn tờ giấy trong tay tôi, đứng lên nói: "Không sao đâu, tôi muốn mang em tới chơi... Họ cũng dám chém ghê nhỉ, khi chính thức xây xong thì cũng để cái giá này thôi chứ gì, hừ."
Tôi lắc đầu, Cam Linh lấy điện thoại ra.
Điện thoại của người phụ nữ này tàn tạ lắm mới chịu đổi cái mới, keo kiệt bủn xỉn tiết kiệm pin từng phần trăm một, lại còn thường xuyên chui vào mấy căn ổ chuột; tôi bắt lấy tay cô ấy, khẽ cắn môi: "Chị ngồi đi, để tôi đi mua cho, là tôi làm mất..."
Cam Linh trừng mắt nhìn tôi: "Em kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Tôi đẩy người ra đằng sau, tiến về phía trước bằng bất cứ giá nào. Nhưng Cam Linh vẫn bắt tôi lại, bóp gáy tôi kéo trở về, tôi ngoan cố chống cự, gần như là muốn đánh nhau với cô ấy.
Nhưng hình như Cam Linh biết với sức lực của mình, nếu quá mạnh tay thì có lẽ tôi sẽ bị vò nát thành tờ giấy bỏ. Cô ấy không muốn làm tôi bị thương nên không lượng được lực độ, bị tôi nhanh chóng tìm được chỗ sơ hở, luồn ra ngoài, túm lấy hai cái ba lô trên sa lông ném vào lòng cô ấy, khiến cô ấy không rảnh tay chiến đấu với tôi.
Nếu là cướp trả tiền mà nhẹ nhàng thế này thì tốt quá, trước đây tôi phải hao tâm tổn trí một lúc lâu mới được trả tiền cho Lộ Kim Thời.
Tôi đến quầy lễ tân. Cách một cái bàn dài bóng loáng màu đen, cô gái kia đã trông thấy bộ dạng giằng co giữa tôi và Cam Linh, cúi đầu gõ mấy phím trên máy tính: "Chị đến thuê phòng phải không?"
"Chị muốn hỏi cái này, là như vầy, chị có hai vé miễn phí cho hôm nay và ngày mai, gộp lại là hai ngày một đêm, nhưng mà chị để quên tờ cho thứ tư ở nhà mất rồi. Nên chị có thể chỉ thuê phòng cho ngày mai thôi không, còn hôm nay thì dùng vé này?" Tôi lôi tờ giấy nhàu nhĩ kia ra, lấy điện thoại kiểm tra số dư, Cam Linh đặt ba lô dưới chân, lặng lẽ tựa người lên bàn.
"Đây là vé mời dành cho khách, không được ghép lẻ với phòng trả tiền theo ngày, tức là chị không thể ở khách sạn tối nay được, chỉ có thể tham quan khu nghỉ mát ban ngày thôi." Đối phương nhanh chóng trả lời.
Cam Linh đang muốn lên tiếng thì tôi nói: "À, vậy cho chị mua vé hai ngày đi..."
Cam Linh bảo: "Để tôi trả cho."
Cô gái trẻ cười: "Đừng chị ơi, giá vé cao là vì sau này họ sẽ mở thêm nhiều tiện ích, chứ bây giờ chỉ có bể bơi thôi. Chị tốn gần cả ngàn đồng chỉ để bơi hai ngày làm gì, còn không bằng ra thành phố mua thẻ tha hồ ăn chơi luôn... Không ổn chút nào hết á. Để em xem lại vé của chị nha."
Cô ấy lấy phiếu, cúi xuống nhập thông tin gì đó từ vé vào máy tính, vừa hỏi: "Chị có chụp tờ vé thứ tư đó không? Không cần có vé giấy cũng được, em xem mã trên đó rồi ghi nhận cho chị."
A! Có đấy! Giống như khi ra rạp xem phim thì sẽ chụp lại mấy tấm vé, lúc tôi chuẩn bị đồ đạc cho hai bữa này có chụp mấy tấm để tải lên tường nhà! Nhưng mà hai tấm phiếu đó bị để chồng lên nhau, xếp thành hình quạt chụp hình cho đẹp...
Tôi mở bộ sưu tập ảnh ra và ngay lập tức choáng váng.
Rủi sao mà tờ vé thứ tư kia bị che khuất đi, mã vạch trên đó cũng bị che mất phân nửa.
"Thế này thì không được rồi..." Cô bé này thật sự rất tốt bụng với tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt quả táo (1), cứ như cô ấy cực kỳ đón chào tôi ở lại vậy. Cô bé săm soi tấm ảnh của tôi thật kỹ lưỡng, không ngừng phóng lớn nó lên như là có thể nhìn xuyên tấm vé thứ ba để thấy rõ tấm thứ tư vậy.
Cuối cùng cô bé ỉu xìu trả lại điện thoại cho tôi: "Nói thật lòng thì em khuyên chị đừng có bỏ tiền ra, giá cao lắm... Ngoài chỗ nghỉ dưỡng này thì thôn Lưu Gia chẳng có cảnh đẹp gì hết... À phía nam có ngọn núi, mà trời nóng đổ lửa thế này thì leo núi không tốt đâu. Dưới chân núi có cái vườn trái cây, có thể hái nho hái dâu gì đó, hay là mấy chị qua bên kia chơi đi, mỗi người một trăm lẻ hai đồng, có thể hái quả rồi nghe kể chuyện này nọ, cuối cùng còn được mang trái cây về, đáng tiền hơn chỗ tụi em nhiều."
Cam Linh khuyên tôi: "Đừng có vung tay bậy bạ, không đi bơi được thì mình ra vườn trái cây đi."
Tôi ngẫm nghĩ, thấy chỉ có thể làm vậy thôi, cười xin lỗi với cô bé má quả táo phúng phính: "Tụi chị làm phiền em quá, cám ơn em nha."
"Không sao đâu, chỗ tụi em chả mấy ai tới hết... Lúc làm việc cũng không được chơi điện thoại, làm em chán muốn chết đây."
Cam Linh lôi ra hai tờ phiếu của cô ấy ra ngắm nghía, tôi hơi xấu hổ đề nghị: "Hay là hôm nay mình đi bơi đi, sau đó buổi tối... buổi tối mình rời đi."
"Buổi tối không có xe buýt, em đi đâu được chứ. Đi thôi." Cam Linh lại nắm vai tôi đẩy về đằng trước.
Cô bé lễ tân bỗng thốt lên kinh ngạc: "Chị cũng có vé mời à?"
Cam Linh: "Ừ."
Cam Linh đã nhận ra điều gì đó, có thể là bị lây tâm tình buồn giận của tôi nên không nghĩ đến chuyện này. Cô ấy đặt hai tờ phiếu trên mặt quầy, cô bé nói: "Vậy chị có thể mua vé cho ngày mai rồi, dù sao thì hai chị cũng đi cùng nhau... để em xem lại đã."
Cô ấy cầm hai tấm vé, gõ chữ lộp bộp: "Mấy tờ này là vé cho hai người sẵn rồi, phòng đôi với giường lớn. Em còn tưởng hai chị chỉ có vé cho một người, sao không chịu nói sớm vậy."
"Trên vé có viết vậy đâu? Tôi còn tưởng là mỗi người một vé chứ." Cam Linh rút chứng minh của tôi từ ba lô nhìn qua một lát, rồi đưa sang chung với chứng minh của cô ấy.
"Vừa rồi có một nhà ba người tới nhận phòng đôi, còn bé con phải trả nửa giá, thế mà họ lại kèo nèo nói là bà con của ông chủ... Cuối cùng bé nhỏ cũng được miễn phí luôn, nhưng sẽ không được phục vụ bữa sáng, thế rồi cũng xong, bây giờ quản lý còn lỏng lẻo. Huống chi mấy chị vốn là hợp tình hợp lý..."
Thì ra là như vậy, mọi sầu lo vừa rồi của tôi đều thành công cốc. Nghĩ kỹ lại thì khi nghe mấy nhân viên Gia Hưng bàn nhau sẽ cùng đi với ai, thì lẽ ra tôi nên nghĩ đến chuyện này rồi... Có điều tôi bị Cam Linh làm cho hiểu nhầm, cô ấy đòi giám đốc đưa vé hai lần khiến tôi cũng tưởng đó là vé cho một người...
Ngày hôm nay biến đổi như chong chóng, từ vui quá hóa buồn, rồi lại chuyển buồn thành vui, còn chưa thay đồ đi bơi mà tôi đã cảm thấy hơi bồn chồn trong lòng.
Tôi và Cam Linh đeo ba lô đi thang máy lên lầu ba.
Thang máy đang xuống từ lầu bốn, con số không ngừng thay đổi, Cam Linh hỏi thăm: "Hộ khẩu của em còn ở huyện Bồng à."
"Ừm... Tuy tôi mua nhà bên này nhưng không có cảm giác bén rễ ở đây, huyện Bồng hay huyện Năng gì cũng như nhau nên lười nghĩ đến chuyện làm thủ tục."
Sau khi vào phòng, Cam Linh mới tiếp tục đề tài kia: "Em vẫn luôn ở tỉnh mà chưa đi ra ngoài sao?"
"Ừm."
Tôi hơi ngượng ngùng, tôi là cô gái với tầm hiểu biết hạn hẹp, không chịu bước chân ra khỏi cửa.
"Em có tiền tiết kiệm không?"
"Có một chút... Tôi không có tiêu xài gì nhiều, không có nhiều chỗ xài tiền lắm."
"Tháng giêng sang năm... ra ngoài chơi với tôi đi, tôi tích cóp được kha khá tiền đấy." Cam Linh tùy ý đưa ra lời mời.
Tháng giêng năm sau là thời điểm tôi phải kể cho cô ấy nghe về kẻ sát nhân.
Nếu tôi đi chơi với cô ấy... tức là cô ấy sẽ ngừng việc liều lĩnh trong khoảng thời gian này phải không? Hay là cô ấy đã hạ quyết tâm, hoặc giả đã không còn ám ảnh với việc hung thủ là Trịnh Thành Cương nữa? Cô ấy định tiêu hết số tiền tiết kiệm chăng? Đã chẳng còn để tâm nữa rồi à?
Tôi không có gan trả lời, nói lảng qua chuyện khác: "Không phải chúng ta vẫn cần đi làm à..."
"Nói cũng đúng."
Tôi không nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, đành phải máy móc bày đồ đạc ra, làm bộ như đang sắp xếp vật dụng.
—
Chú thích:
(1) Khuôn mặt quả táo: là khuôn mặt với hai gò má tròn và hơi căng phồng lên khi cười, làm cho khuôn mặt họ tràn đầy năng lượng và nụ cười ngọt ngào, thân thiện hơn:
Tấn Giang:
ID Ngu — 20/08/2023:
Chế Linh mời Hồi đi hẹn hò rồi nghen!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Chị tui suy nghĩ kỹ rồi á, chỉ muốn sống vui vẻ với Tiểu Khương rồi nè!
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:
Chắc chắn là chế Linh thích Tiểu Khương rồi.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Hí hí hí phòng giường lớn kìa ~
ID mco Tương — 01/12/2022:
Hờ chế Tiểu Khương ngốc ơi, lỡ đâu người ta muốn rủ chế đi biển á.
ID 43765641 — 16/10/2022:
Chế Cam đổ nhanh quá dị!
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Lại tiếp tục ngủ chung rồi hehe!
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
Chế Linh đón Tiểu Khương đi lẹ lẹ cái nà!
ID 226 Tương — 04/08/2022:
Một ngày quay như chong chóng thiệt luôn á.
ID Vũ Nguyệt — 22/07/2022:
Cam Linh không hỏi một câu nào hết... Tức là chỉ biết rõ rồi, nhưng không muốn liên lụy đến Tiểu Khương đúng không?
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Phòng giường lớn muôn năm!
ID Nấm đùi gà luộc — 03/07/2022:
Cú tui cú tui, lúc đi du lịch với người khác tui sợ mấy tai nạn kiểu này lắm luôn, tình tiết thực tế quá trời haha!!!
ID Cá trong chậu — 01/07/2022:
Cô bé lễ tân dễ thương quá ha :D
Ed: Vậy là biết nếu hai người oánh nhao thì ai thắng rồi ha :">>> Bạn Thỏ được cưng nên tận dụng cơ hội dữ hè :P
Mà đi du lịch chung là thử thách dành cho cặp đôi tốt lắm đó, để xem kết quả hai người thế nào nha :D
Cam Linh liếc tôi sắc như dùng con dao gạt xuống vẻ tươi cười trên mặt, tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Có lẽ là đến lúc nên buông bỏ rồi." Cam Linh tự lẩm bẩm với bản thân.
Ôi.
Tôi im lặng, không dám làm rõ ràng mọi chuyện, cũng không dám hỏi thăm ý cô ấy nói muốn buông cái gì, mà không bỏ được cái gì.
Xe buýt giống như một chú trâu già cỗi trong cơn hen, tấm thân chở người nặng nề xóc lên xóc xuống, còn tài xế thỉnh thoảng lại khò khè hắng giọng, phun đàm ra khỏi cửa sổ. Sau xe còn có người hút thuốc, tôi hơi chóng mặt, vừa mở cửa sổ đã nheo mắt lại, ánh nắng đã chuyển tới bên phía chúng tôi, Cam Linh đưa tay đóng màn cửa đi.
Đầu óc tôi vẫn còn váng vất vì nắng. Lúc xe nghỉ tạm trên đường, có người phụ nữ đeo sợi dây cao su quấn quanh cổ, ôm cái thùng mút xốp trong lòng, mặt trên phủ cái khăn lông trắng ố vàng. Cô ấy lật cái khăn, để lộ loạt kem cây mát lạnh bên trong; người trên xe đều than ầm lên vì bị cái nóng thiêu đốt, tranh nhau quét mã trả tiền, nhiều cánh tay vươn dài khỏi cửa sổ. Cam Linh lôi ra hai đồng bạc trong túi quần, cánh tay cô ấy xuyên qua đám đông một cách thần kỳ và với thẳng đến cái thùng xốp kia.
Cô ấy vẫn không trả lời tôi.
Cây kem đã hết, tôi cắn cái que đến mức hoàn toàn móp méo. Khi xuống xe tôi tìm thùng rác đi vứt, Cam Linh túm chặt ba lô tôi hệt như bắt lấy cái mai rùa, rút cái ô che nắng từ bên trong rồi bung ra.
Khu nghỉ mát này rất lớn, giống như một cái công viên, nhưng chỉ mới có hồ nước là đã xây xong, các nơi khác đều bị vây trong những tấm thép màu xanh biển. Con đường dẫn về khách sạn lại còn bị kẹp giữa công trường, nếu bên ngoài không có cái cổng lớn ghi rõ đây là thôn Lưu Gia thì tôi còn tưởng mình đi nhầm đường rồi.
"Nếu không thì sao ngon ăn vậy được?"
Nơi đây được bạn của giám đốc nhận thầu, giá cả do nội bộ ấn định, tuy là chưa được chuẩn hóa, nhưng bạn bè bà con gì cũng tới chơi. Bể bơi được những tấm kính khổng lồ bao quanh hệt như cái nhà kính màu xanh da trời thật lớn; đứng từ đằng xa trông sang, tôi đoán bên trong trồng nhiều loại rau củ quả các loại, khi đến nhìn gần hơn thì nơi ấy lại hơi óng ánh lên.
Cam Linh siết tay tôi: "Lấy vé ra, qua bên kia đăng ký rồi để đồ đạc xuống đi."
Tôi dời ba lô sang ôm trước ngực, một tay bị Cam Linh nắm, một tay khác kéo khóa ba lô, vừa đi vừa lục lọi hai tấm phiếu trong ngăn phụ.
Thứ ba và thứ tư, tổng cộng hai ngày một đêm.
Cô gái ở quầy lễ tân thấy có khách đến, hơi nghiêng mặt khỏi máy tính chờ chúng tôi.
Tôi bỗng kéo Cam Linh ngồi xuống sa lông cạnh cửa vào, tập trung hai tay lấy đồ đạc ra để tìm hai tấm vé.
Chính xác thì chỉ có một tờ thôi.
Trong tay tôi chỉ có tờ vé cho thứ ba, cùng với phiếu giảm giá năm đồng cho hóa đơn một trăm kia.
Tôi xếp ba tờ giấy chồng lên nhau, nhưng tờ vé thứ tư đã không cánh mà bay, trong ngăn ba lô cũng không có.
Dường như Cam Linh cũng đã nhận ra, hất cằm như muốn nói điều gì, tôi nhét đồ đạc vào lại ba lô, hít thật sâu: "Một ngày ở đây tốn khoảng bao nhiêu vậy?"
Tôi nhớ ra rồi, lúc khởi hành hơi vội vàng nên tôi nhét tất cả giấy tờ vào ngăn phụ ba lô, nhưng có một tờ bị rơi khỏi chỗ đó. Sau đó tôi để thêm cái áo thun vào bao lô, rồi lại thấy dư thừa, khi lôi nó ra ngoài — hẳn là tấm vé đã rớt ra lúc ấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là giờ này nó đang nằm trên giường tôi rồi.
Cam Linh mím môi, nhìn tôi chăm chú.
Tôi nín thở tập trung cầm điện thoại, Cam Linh mở tay tôi ra, lục lọi ba lô của tôi một cách thô lỗ, cuối cùng xác nhận đúng là tờ phiếu thứ tư kia không có mặt ở đây.
Tôi còn nhớ có một lần trường mầm non mời phụ huynh học sinh đến ăn trưa, có phát phiếu cơm cho mỗi đứa nhỏ đem về cho cha mẹ. Thức ăn trong ngày đó rất phong phú, nào là tôm thịt, rồi còn có hải sản; nhưng có một đứa trẻ làm mất tờ phiếu, phụ huynh em ấy giận sôi lên, mắng mỏ dữ dội: con làm mất rồi hả, chuyện gì cũng làm không được vậy, sao con không làm mất đầu mình luôn cho rồi?
Cuối cùng thì hiệu trưởng phải kêu người lén mang vị phụ huynh kia đi, cho người đó một tờ phiếu cơm khác.
Khi Cam Linh tìm vé, từ điện thoại tôi cũng thấy được tiền phòng hai ngày kèm phí sử dụng bể bơi là năm trăm chín mươi chín đồng. Tôi sờ cổ, không dám lên tiếng, trong lòng băn khoăn tranh đấu.
Kết thúc quá trình tìm kiếm, Cam Linh nhìn tờ giấy trong tay tôi, đứng lên nói: "Không sao đâu, tôi muốn mang em tới chơi... Họ cũng dám chém ghê nhỉ, khi chính thức xây xong thì cũng để cái giá này thôi chứ gì, hừ."
Tôi lắc đầu, Cam Linh lấy điện thoại ra.
Điện thoại của người phụ nữ này tàn tạ lắm mới chịu đổi cái mới, keo kiệt bủn xỉn tiết kiệm pin từng phần trăm một, lại còn thường xuyên chui vào mấy căn ổ chuột; tôi bắt lấy tay cô ấy, khẽ cắn môi: "Chị ngồi đi, để tôi đi mua cho, là tôi làm mất..."
Cam Linh trừng mắt nhìn tôi: "Em kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Tôi đẩy người ra đằng sau, tiến về phía trước bằng bất cứ giá nào. Nhưng Cam Linh vẫn bắt tôi lại, bóp gáy tôi kéo trở về, tôi ngoan cố chống cự, gần như là muốn đánh nhau với cô ấy.
Nhưng hình như Cam Linh biết với sức lực của mình, nếu quá mạnh tay thì có lẽ tôi sẽ bị vò nát thành tờ giấy bỏ. Cô ấy không muốn làm tôi bị thương nên không lượng được lực độ, bị tôi nhanh chóng tìm được chỗ sơ hở, luồn ra ngoài, túm lấy hai cái ba lô trên sa lông ném vào lòng cô ấy, khiến cô ấy không rảnh tay chiến đấu với tôi.
Nếu là cướp trả tiền mà nhẹ nhàng thế này thì tốt quá, trước đây tôi phải hao tâm tổn trí một lúc lâu mới được trả tiền cho Lộ Kim Thời.
Tôi đến quầy lễ tân. Cách một cái bàn dài bóng loáng màu đen, cô gái kia đã trông thấy bộ dạng giằng co giữa tôi và Cam Linh, cúi đầu gõ mấy phím trên máy tính: "Chị đến thuê phòng phải không?"
"Chị muốn hỏi cái này, là như vầy, chị có hai vé miễn phí cho hôm nay và ngày mai, gộp lại là hai ngày một đêm, nhưng mà chị để quên tờ cho thứ tư ở nhà mất rồi. Nên chị có thể chỉ thuê phòng cho ngày mai thôi không, còn hôm nay thì dùng vé này?" Tôi lôi tờ giấy nhàu nhĩ kia ra, lấy điện thoại kiểm tra số dư, Cam Linh đặt ba lô dưới chân, lặng lẽ tựa người lên bàn.
"Đây là vé mời dành cho khách, không được ghép lẻ với phòng trả tiền theo ngày, tức là chị không thể ở khách sạn tối nay được, chỉ có thể tham quan khu nghỉ mát ban ngày thôi." Đối phương nhanh chóng trả lời.
Cam Linh đang muốn lên tiếng thì tôi nói: "À, vậy cho chị mua vé hai ngày đi..."
Cam Linh bảo: "Để tôi trả cho."
Cô gái trẻ cười: "Đừng chị ơi, giá vé cao là vì sau này họ sẽ mở thêm nhiều tiện ích, chứ bây giờ chỉ có bể bơi thôi. Chị tốn gần cả ngàn đồng chỉ để bơi hai ngày làm gì, còn không bằng ra thành phố mua thẻ tha hồ ăn chơi luôn... Không ổn chút nào hết á. Để em xem lại vé của chị nha."
Cô ấy lấy phiếu, cúi xuống nhập thông tin gì đó từ vé vào máy tính, vừa hỏi: "Chị có chụp tờ vé thứ tư đó không? Không cần có vé giấy cũng được, em xem mã trên đó rồi ghi nhận cho chị."
A! Có đấy! Giống như khi ra rạp xem phim thì sẽ chụp lại mấy tấm vé, lúc tôi chuẩn bị đồ đạc cho hai bữa này có chụp mấy tấm để tải lên tường nhà! Nhưng mà hai tấm phiếu đó bị để chồng lên nhau, xếp thành hình quạt chụp hình cho đẹp...
Tôi mở bộ sưu tập ảnh ra và ngay lập tức choáng váng.
Rủi sao mà tờ vé thứ tư kia bị che khuất đi, mã vạch trên đó cũng bị che mất phân nửa.
"Thế này thì không được rồi..." Cô bé này thật sự rất tốt bụng với tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt quả táo (1), cứ như cô ấy cực kỳ đón chào tôi ở lại vậy. Cô bé săm soi tấm ảnh của tôi thật kỹ lưỡng, không ngừng phóng lớn nó lên như là có thể nhìn xuyên tấm vé thứ ba để thấy rõ tấm thứ tư vậy.
Cuối cùng cô bé ỉu xìu trả lại điện thoại cho tôi: "Nói thật lòng thì em khuyên chị đừng có bỏ tiền ra, giá cao lắm... Ngoài chỗ nghỉ dưỡng này thì thôn Lưu Gia chẳng có cảnh đẹp gì hết... À phía nam có ngọn núi, mà trời nóng đổ lửa thế này thì leo núi không tốt đâu. Dưới chân núi có cái vườn trái cây, có thể hái nho hái dâu gì đó, hay là mấy chị qua bên kia chơi đi, mỗi người một trăm lẻ hai đồng, có thể hái quả rồi nghe kể chuyện này nọ, cuối cùng còn được mang trái cây về, đáng tiền hơn chỗ tụi em nhiều."
Cam Linh khuyên tôi: "Đừng có vung tay bậy bạ, không đi bơi được thì mình ra vườn trái cây đi."
Tôi ngẫm nghĩ, thấy chỉ có thể làm vậy thôi, cười xin lỗi với cô bé má quả táo phúng phính: "Tụi chị làm phiền em quá, cám ơn em nha."
"Không sao đâu, chỗ tụi em chả mấy ai tới hết... Lúc làm việc cũng không được chơi điện thoại, làm em chán muốn chết đây."
Cam Linh lôi ra hai tờ phiếu của cô ấy ra ngắm nghía, tôi hơi xấu hổ đề nghị: "Hay là hôm nay mình đi bơi đi, sau đó buổi tối... buổi tối mình rời đi."
"Buổi tối không có xe buýt, em đi đâu được chứ. Đi thôi." Cam Linh lại nắm vai tôi đẩy về đằng trước.
Cô bé lễ tân bỗng thốt lên kinh ngạc: "Chị cũng có vé mời à?"
Cam Linh: "Ừ."
Cam Linh đã nhận ra điều gì đó, có thể là bị lây tâm tình buồn giận của tôi nên không nghĩ đến chuyện này. Cô ấy đặt hai tờ phiếu trên mặt quầy, cô bé nói: "Vậy chị có thể mua vé cho ngày mai rồi, dù sao thì hai chị cũng đi cùng nhau... để em xem lại đã."
Cô ấy cầm hai tấm vé, gõ chữ lộp bộp: "Mấy tờ này là vé cho hai người sẵn rồi, phòng đôi với giường lớn. Em còn tưởng hai chị chỉ có vé cho một người, sao không chịu nói sớm vậy."
"Trên vé có viết vậy đâu? Tôi còn tưởng là mỗi người một vé chứ." Cam Linh rút chứng minh của tôi từ ba lô nhìn qua một lát, rồi đưa sang chung với chứng minh của cô ấy.
"Vừa rồi có một nhà ba người tới nhận phòng đôi, còn bé con phải trả nửa giá, thế mà họ lại kèo nèo nói là bà con của ông chủ... Cuối cùng bé nhỏ cũng được miễn phí luôn, nhưng sẽ không được phục vụ bữa sáng, thế rồi cũng xong, bây giờ quản lý còn lỏng lẻo. Huống chi mấy chị vốn là hợp tình hợp lý..."
Thì ra là như vậy, mọi sầu lo vừa rồi của tôi đều thành công cốc. Nghĩ kỹ lại thì khi nghe mấy nhân viên Gia Hưng bàn nhau sẽ cùng đi với ai, thì lẽ ra tôi nên nghĩ đến chuyện này rồi... Có điều tôi bị Cam Linh làm cho hiểu nhầm, cô ấy đòi giám đốc đưa vé hai lần khiến tôi cũng tưởng đó là vé cho một người...
Ngày hôm nay biến đổi như chong chóng, từ vui quá hóa buồn, rồi lại chuyển buồn thành vui, còn chưa thay đồ đi bơi mà tôi đã cảm thấy hơi bồn chồn trong lòng.
Tôi và Cam Linh đeo ba lô đi thang máy lên lầu ba.
Thang máy đang xuống từ lầu bốn, con số không ngừng thay đổi, Cam Linh hỏi thăm: "Hộ khẩu của em còn ở huyện Bồng à."
"Ừm... Tuy tôi mua nhà bên này nhưng không có cảm giác bén rễ ở đây, huyện Bồng hay huyện Năng gì cũng như nhau nên lười nghĩ đến chuyện làm thủ tục."
Sau khi vào phòng, Cam Linh mới tiếp tục đề tài kia: "Em vẫn luôn ở tỉnh mà chưa đi ra ngoài sao?"
"Ừm."
Tôi hơi ngượng ngùng, tôi là cô gái với tầm hiểu biết hạn hẹp, không chịu bước chân ra khỏi cửa.
"Em có tiền tiết kiệm không?"
"Có một chút... Tôi không có tiêu xài gì nhiều, không có nhiều chỗ xài tiền lắm."
"Tháng giêng sang năm... ra ngoài chơi với tôi đi, tôi tích cóp được kha khá tiền đấy." Cam Linh tùy ý đưa ra lời mời.
Tháng giêng năm sau là thời điểm tôi phải kể cho cô ấy nghe về kẻ sát nhân.
Nếu tôi đi chơi với cô ấy... tức là cô ấy sẽ ngừng việc liều lĩnh trong khoảng thời gian này phải không? Hay là cô ấy đã hạ quyết tâm, hoặc giả đã không còn ám ảnh với việc hung thủ là Trịnh Thành Cương nữa? Cô ấy định tiêu hết số tiền tiết kiệm chăng? Đã chẳng còn để tâm nữa rồi à?
Tôi không có gan trả lời, nói lảng qua chuyện khác: "Không phải chúng ta vẫn cần đi làm à..."
"Nói cũng đúng."
Tôi không nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, đành phải máy móc bày đồ đạc ra, làm bộ như đang sắp xếp vật dụng.
—
Chú thích:
(1) Khuôn mặt quả táo: là khuôn mặt với hai gò má tròn và hơi căng phồng lên khi cười, làm cho khuôn mặt họ tràn đầy năng lượng và nụ cười ngọt ngào, thân thiện hơn:
Tấn Giang:
ID Ngu — 20/08/2023:
Chế Linh mời Hồi đi hẹn hò rồi nghen!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Chị tui suy nghĩ kỹ rồi á, chỉ muốn sống vui vẻ với Tiểu Khương rồi nè!
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:
Chắc chắn là chế Linh thích Tiểu Khương rồi.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Hí hí hí phòng giường lớn kìa ~
ID mco Tương — 01/12/2022:
Hờ chế Tiểu Khương ngốc ơi, lỡ đâu người ta muốn rủ chế đi biển á.
ID 43765641 — 16/10/2022:
Chế Cam đổ nhanh quá dị!
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Lại tiếp tục ngủ chung rồi hehe!
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
Chế Linh đón Tiểu Khương đi lẹ lẹ cái nà!
ID 226 Tương — 04/08/2022:
Một ngày quay như chong chóng thiệt luôn á.
ID Vũ Nguyệt — 22/07/2022:
Cam Linh không hỏi một câu nào hết... Tức là chỉ biết rõ rồi, nhưng không muốn liên lụy đến Tiểu Khương đúng không?
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Phòng giường lớn muôn năm!
ID Nấm đùi gà luộc — 03/07/2022:
Cú tui cú tui, lúc đi du lịch với người khác tui sợ mấy tai nạn kiểu này lắm luôn, tình tiết thực tế quá trời haha!!!
ID Cá trong chậu — 01/07/2022:
Cô bé lễ tân dễ thương quá ha :D
Ed: Vậy là biết nếu hai người oánh nhao thì ai thắng rồi ha :">>> Bạn Thỏ được cưng nên tận dụng cơ hội dữ hè :P
Mà đi du lịch chung là thử thách dành cho cặp đôi tốt lắm đó, để xem kết quả hai người thế nào nha :D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.