Chương 79: Hội Thao ( 1 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Đầu tháng chính, có người mới nhập học, Diệp Nại đã bước vào năm ba.
Đầu tháng chín, tất cả công việc cũng đi vào quỹ đạo. Học sinh mới tìm chỗ ngồi, học sinh cũ thì cùng nhau đùa giỡn. Quy định của trường Sakura lại lần nữa vang lên.
Sau đó, cũng đầu tháng chín, trường Sakura chuẩn bị tổ chức hội thao.
Lớp trưởng mỗi lớp, đang cố gắng kêu gọi mọi người tham gia hội thao.
Hội thao ở trường Sakura cũng giống những trường khác, thể thao là không phân biệt quốc gia chủng tộc. Cho nên, dù trường Sakura dành cho giới nhà giàu, nhưng hội thao thì vẫn phải lết mông ra sân. Chỉ là......ờ.....thì.....sao nhỉ...
Bởi vì hội thao thì phải có đội cổ động viên, mà đội cổ động của trường so với những trường khác.....Ách....xa hoa hơn. Nói xa hoa cũng không quá đáng, chỉ là không thể hình dung được phải diễn tả nó thế nào.
Lớp học vừa phải luyện tập múa cổ động, lại vừa chuẩn bị hội thao, nên bận ngập đầu. Hội học sinh thì càng không cần nói, rất lâu rồi Diệp Nại chưa nhìn thấy công chúa.
Có điều, vì Diệp Nại cũng tham gia đội cổ động, nên cũng bận rộn lo dàn dựng và luyện tập. Công việc sẽ giúp bạn tạm thời quên đi sự cô đơn.
"Hạng mục vượt chướng ngại vật tiếp sức còn thiếu một người, ai muốn tham gia?"
Vượt chướng ngại vật tiếp sức . Vâng, nó đó, đây chính là sự khác biệt của trường Sakura.
Các bạn có thể nói. Hừ, vượt chướng ngại vật tiếp sức sao, trường chúng tôi cũng có. Chả đặc biệt gì cả.
Nhưng với trường Sakura mà nói, nó "đặc biệt" ở chỗ, nó là môn thi cuối cùng trong hội thao. Khi những môn khác kết thúc, thì 30 phút sau sẽ bắt đầu.Toàn bộ ngôi trường, vâng bạn không nghe nhầm, toàn bộ ngôi trường là một chướng ngại vật khổng lồ.
Thành viên đầu tiên cầm giấy thông hành xuất phát, chạy đến khu vực chướng ngại vật tiếp sức. Cửa đầu tiên, vườn hoa mê cung. Đương nhiên, cái mê cung đó do chính tay hội học sinh thiết kế, cho nên không dễ vượt qua.
Tiếp đó, chạy đến cửa ra mê cung, hội học sinh sẽ đóng dấu thông qua. Thế là bạn có thể giao giấy thông hành cho người tiếp theo.
Người thứ hai, sẽ cầm giấy chạy đến nơi gọi là "Khu vực xạ kích". Cửa này, được dựng trong một căn phòng, bên trong có mấy chục cái bia, mỗi cái đều có đánh số, khoảng cách là 10m. Bạn sẽ cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn cái bia trùng với số thứ tự trên áo, thì cánh cửa của riêng bạn sẽ được mở ra, và người thứ ba đang đứng chờ sẵn. Tất nhiên, bạn có thể bắn vô số lần, đến khi nào trúng hồng tâm thì thôi, nếu không thì bạn vui vẻ bị nhốt.
Cửa thứ ba, leo núi. Nếu xui xẻo mà bị rớt xuống, đừng lo bên dưới là một cái hồ nước. Bạn vẫn sẽ tiếp tục leo lên, với....cơ thể ướt chèm nhẹp.
Cửa thứ tư, thử thách tốc độ. Vì khi bạn đặt chân xuống đường đua, sẽ có rất nhiều bóng cao su dẻo dí theo bạn. Nếu bạn không nhanh, bị bóng làm bạn bay ra ngoài. Xin lỗi, mời bạn quay lại vạch xuất phát.
Cửa thứ năm, không có gì cả, một căn phòng trống rỗng, nhưng muốn mở cửa ư? Ha ha....tự tìm đi! Manh mối của mỗi người rất khách nhau, và cửa cũng vậy, nếu đi nhầm, thì bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được người chạy tiếp theo.
Cửa thứ sáu, cũng là ải cuối cùng. Xin mời bạn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật. Chỉ là, con đường......ờ....chỉ có một con đường đúng. Còn nếu bạn đi nhầm thì sao? A Di Đà Phật, xin nén đau thương.
Khi lớp trưởng la nói tên hạng mục thi đấu, thì cả lớp đều im lặng. Học sinh trong lớp, ít hay nhiều cũng phải tham gia một môn, chỉ có vài người là không chịu tham gia, cũng vì sợ phiền, và lười siêu cấp. Nên khỏi nghĩ cũng biết, những bạn đó sẽ không bao giờ tham gia.
"Không ai tình nguyện sao?" - Lớp trưởng đứng trên bục giảng, la lên lần nữa.
Thế là lớp trưởng đành phải ra đòn sát thủ.
Rút thăm!
Tất nhiên là những bạn không tham gia thi đấu cũng phải rút, nên những đứa lười kia bắt đầu biểu tình. Có điều, phản kháng sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng thế nào, tôi cũng chả biết. Chỉ biết là, còn phiền hơn tham gia hội thao nữa. Thôi thì, im lặng là vàng.
Sau đó, lớp trưởng đáng yêu của chúng ta bắt đầu trò chơi rút thăm. Cuối cùng, đã chọn ra được một người nhét vào danh sách.
Diệp Nại chẳng biết mình hên hay xui, lại rút ngay thăm "trúng thưởng".
Ớ!
Diệp Nại nhớ, năm ngoài chính nàng là người vượt ải đầu tiên, phải cố sống cố chết mà tìm đường ra ngoài. Nàng cũng nhớ, năm trước nữa, thì nàng vui vẻ đòi tham gia vượt cửa thứ 6, thế là chút nữa có báo đăng "nữ sinh có ý định tự sát". Năm nay......nàng không muốn tham gia, tại sao vẫn là nàng dính đòn vậy?
Năm nay, phải vượt cửa nào đây?
"Cửa cuối dùng, Diệp Nại. OK, đã sắp xếp xong, mọi người cố lên!!!!"
Diệp Nại chán nãn.
Nàng nhớ, cửa thứ 6 hình như.....là cưỡi ngựa. Nếu nhớ không nhầm, thì......nàng....không biết cưỡi ngựa.
[Lớp trưởng ơi......cậu hại mình rồi. Hơn nữa, nhà mình đâu có ngựa.~~~]
* * * * *
"Ai da~~, không ngờ tiểu Nại may mắn ghê." - Công chúa nở nụ cười.
Thê thảm: "Linh~~, mình không biết cưỡi ngựa."
Vui vẻ: "Không sao, không biết thì tập."
"Không lẽ chỉ cần leo lên là cưỡi được sao?"
"Tiểu Nại nên giao tiếp với chúng một tý."
Khóc ròng: "Linh~~~"
Cười: "Sao?"
Oan ức: "Cậu đừng bắt nạt mình."
Mỉm cười: "Thật là~~~, tiểu Nại. Mình dạy cậu cưỡi ngựa thôi mà."
Nghi ngờ: "Linh biết cưỡi ngựa sao?"
Đắc ý: "Tất nhiên."
Tiếp tục nghi ngờ: "Thật không? Sao mình chưa từng thấy Linh cưỡi ngựa?"
Hơi bực rồi nha: "Tiểu Nại, cậu không quan tâm mình."
Nhói tim: "Xin lỗi~~~"
"Đè chết cậu nè!"
Sau vài câu nói, và bị "đè", công chúa đã trở thành huấn luyện viên cưỡi ngựa của Diệp Nại.
Công chúa thật sự dạy được đó.
"Tiểu Nại, cậu đừng kẹp chặt bụng ngựa vậy. Nó sẽ rất khó chịu."
"Ơ? Nhưng không kẹp chặt....sẽ ngã."
* * * * *
"Tiểu Nại, nếu cậu thích có thể ôm mình, đừng ôm cổ ngựa như vậy."
"Nhưng mà.....Linh~~~ mình sắp ngã rồi."
"Không sao, không sao, ngã có mình đỡ tiểu Nại."
"Linh, cậu đỡ được sao?"
* * * * *
"Tiểu Nại, nếu như cậu còn siết chặt nó như thế, mình sẽ nghi ngờ cậu đang lợi dụng con ngựa đó nha."
"Nhưng mà~~~~"
"Mình biết, sẽ không ngã đâu."
* * * * *
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Diệp Nại bắt đầu lo sợ, nàng có thể học cưỡi ngựa kịp ngày hội thao không?
Chú ngựa nhàn nhã chạy, mẹ Diệp thì đang nhàn nhã nói chuyện với những người hầu khác, nhìn Diệp Nại chạy vòng vòng, cơ thể đứng ngắc. Trong lòng hoài nghi, con bé đang cưỡi ngựa hay dắt chó đi dạo vậy?
Tiểu Nại........cậu có thể cưỡi được ngựa trước ngày hội thao không?
Đầu tháng chín, tất cả công việc cũng đi vào quỹ đạo. Học sinh mới tìm chỗ ngồi, học sinh cũ thì cùng nhau đùa giỡn. Quy định của trường Sakura lại lần nữa vang lên.
Sau đó, cũng đầu tháng chín, trường Sakura chuẩn bị tổ chức hội thao.
Lớp trưởng mỗi lớp, đang cố gắng kêu gọi mọi người tham gia hội thao.
Hội thao ở trường Sakura cũng giống những trường khác, thể thao là không phân biệt quốc gia chủng tộc. Cho nên, dù trường Sakura dành cho giới nhà giàu, nhưng hội thao thì vẫn phải lết mông ra sân. Chỉ là......ờ.....thì.....sao nhỉ...
Bởi vì hội thao thì phải có đội cổ động viên, mà đội cổ động của trường so với những trường khác.....Ách....xa hoa hơn. Nói xa hoa cũng không quá đáng, chỉ là không thể hình dung được phải diễn tả nó thế nào.
Lớp học vừa phải luyện tập múa cổ động, lại vừa chuẩn bị hội thao, nên bận ngập đầu. Hội học sinh thì càng không cần nói, rất lâu rồi Diệp Nại chưa nhìn thấy công chúa.
Có điều, vì Diệp Nại cũng tham gia đội cổ động, nên cũng bận rộn lo dàn dựng và luyện tập. Công việc sẽ giúp bạn tạm thời quên đi sự cô đơn.
"Hạng mục vượt chướng ngại vật tiếp sức còn thiếu một người, ai muốn tham gia?"
Vượt chướng ngại vật tiếp sức . Vâng, nó đó, đây chính là sự khác biệt của trường Sakura.
Các bạn có thể nói. Hừ, vượt chướng ngại vật tiếp sức sao, trường chúng tôi cũng có. Chả đặc biệt gì cả.
Nhưng với trường Sakura mà nói, nó "đặc biệt" ở chỗ, nó là môn thi cuối cùng trong hội thao. Khi những môn khác kết thúc, thì 30 phút sau sẽ bắt đầu.Toàn bộ ngôi trường, vâng bạn không nghe nhầm, toàn bộ ngôi trường là một chướng ngại vật khổng lồ.
Thành viên đầu tiên cầm giấy thông hành xuất phát, chạy đến khu vực chướng ngại vật tiếp sức. Cửa đầu tiên, vườn hoa mê cung. Đương nhiên, cái mê cung đó do chính tay hội học sinh thiết kế, cho nên không dễ vượt qua.
Tiếp đó, chạy đến cửa ra mê cung, hội học sinh sẽ đóng dấu thông qua. Thế là bạn có thể giao giấy thông hành cho người tiếp theo.
Người thứ hai, sẽ cầm giấy chạy đến nơi gọi là "Khu vực xạ kích". Cửa này, được dựng trong một căn phòng, bên trong có mấy chục cái bia, mỗi cái đều có đánh số, khoảng cách là 10m. Bạn sẽ cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn cái bia trùng với số thứ tự trên áo, thì cánh cửa của riêng bạn sẽ được mở ra, và người thứ ba đang đứng chờ sẵn. Tất nhiên, bạn có thể bắn vô số lần, đến khi nào trúng hồng tâm thì thôi, nếu không thì bạn vui vẻ bị nhốt.
Cửa thứ ba, leo núi. Nếu xui xẻo mà bị rớt xuống, đừng lo bên dưới là một cái hồ nước. Bạn vẫn sẽ tiếp tục leo lên, với....cơ thể ướt chèm nhẹp.
Cửa thứ tư, thử thách tốc độ. Vì khi bạn đặt chân xuống đường đua, sẽ có rất nhiều bóng cao su dẻo dí theo bạn. Nếu bạn không nhanh, bị bóng làm bạn bay ra ngoài. Xin lỗi, mời bạn quay lại vạch xuất phát.
Cửa thứ năm, không có gì cả, một căn phòng trống rỗng, nhưng muốn mở cửa ư? Ha ha....tự tìm đi! Manh mối của mỗi người rất khách nhau, và cửa cũng vậy, nếu đi nhầm, thì bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được người chạy tiếp theo.
Cửa thứ sáu, cũng là ải cuối cùng. Xin mời bạn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật. Chỉ là, con đường......ờ....chỉ có một con đường đúng. Còn nếu bạn đi nhầm thì sao? A Di Đà Phật, xin nén đau thương.
Khi lớp trưởng la nói tên hạng mục thi đấu, thì cả lớp đều im lặng. Học sinh trong lớp, ít hay nhiều cũng phải tham gia một môn, chỉ có vài người là không chịu tham gia, cũng vì sợ phiền, và lười siêu cấp. Nên khỏi nghĩ cũng biết, những bạn đó sẽ không bao giờ tham gia.
"Không ai tình nguyện sao?" - Lớp trưởng đứng trên bục giảng, la lên lần nữa.
Thế là lớp trưởng đành phải ra đòn sát thủ.
Rút thăm!
Tất nhiên là những bạn không tham gia thi đấu cũng phải rút, nên những đứa lười kia bắt đầu biểu tình. Có điều, phản kháng sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng thế nào, tôi cũng chả biết. Chỉ biết là, còn phiền hơn tham gia hội thao nữa. Thôi thì, im lặng là vàng.
Sau đó, lớp trưởng đáng yêu của chúng ta bắt đầu trò chơi rút thăm. Cuối cùng, đã chọn ra được một người nhét vào danh sách.
Diệp Nại chẳng biết mình hên hay xui, lại rút ngay thăm "trúng thưởng".
Ớ!
Diệp Nại nhớ, năm ngoài chính nàng là người vượt ải đầu tiên, phải cố sống cố chết mà tìm đường ra ngoài. Nàng cũng nhớ, năm trước nữa, thì nàng vui vẻ đòi tham gia vượt cửa thứ 6, thế là chút nữa có báo đăng "nữ sinh có ý định tự sát". Năm nay......nàng không muốn tham gia, tại sao vẫn là nàng dính đòn vậy?
Năm nay, phải vượt cửa nào đây?
"Cửa cuối dùng, Diệp Nại. OK, đã sắp xếp xong, mọi người cố lên!!!!"
Diệp Nại chán nãn.
Nàng nhớ, cửa thứ 6 hình như.....là cưỡi ngựa. Nếu nhớ không nhầm, thì......nàng....không biết cưỡi ngựa.
[Lớp trưởng ơi......cậu hại mình rồi. Hơn nữa, nhà mình đâu có ngựa.~~~]
* * * * *
"Ai da~~, không ngờ tiểu Nại may mắn ghê." - Công chúa nở nụ cười.
Thê thảm: "Linh~~, mình không biết cưỡi ngựa."
Vui vẻ: "Không sao, không biết thì tập."
"Không lẽ chỉ cần leo lên là cưỡi được sao?"
"Tiểu Nại nên giao tiếp với chúng một tý."
Khóc ròng: "Linh~~~"
Cười: "Sao?"
Oan ức: "Cậu đừng bắt nạt mình."
Mỉm cười: "Thật là~~~, tiểu Nại. Mình dạy cậu cưỡi ngựa thôi mà."
Nghi ngờ: "Linh biết cưỡi ngựa sao?"
Đắc ý: "Tất nhiên."
Tiếp tục nghi ngờ: "Thật không? Sao mình chưa từng thấy Linh cưỡi ngựa?"
Hơi bực rồi nha: "Tiểu Nại, cậu không quan tâm mình."
Nhói tim: "Xin lỗi~~~"
"Đè chết cậu nè!"
Sau vài câu nói, và bị "đè", công chúa đã trở thành huấn luyện viên cưỡi ngựa của Diệp Nại.
Công chúa thật sự dạy được đó.
"Tiểu Nại, cậu đừng kẹp chặt bụng ngựa vậy. Nó sẽ rất khó chịu."
"Ơ? Nhưng không kẹp chặt....sẽ ngã."
* * * * *
"Tiểu Nại, nếu cậu thích có thể ôm mình, đừng ôm cổ ngựa như vậy."
"Nhưng mà.....Linh~~~ mình sắp ngã rồi."
"Không sao, không sao, ngã có mình đỡ tiểu Nại."
"Linh, cậu đỡ được sao?"
* * * * *
"Tiểu Nại, nếu như cậu còn siết chặt nó như thế, mình sẽ nghi ngờ cậu đang lợi dụng con ngựa đó nha."
"Nhưng mà~~~~"
"Mình biết, sẽ không ngã đâu."
* * * * *
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Diệp Nại bắt đầu lo sợ, nàng có thể học cưỡi ngựa kịp ngày hội thao không?
Chú ngựa nhàn nhã chạy, mẹ Diệp thì đang nhàn nhã nói chuyện với những người hầu khác, nhìn Diệp Nại chạy vòng vòng, cơ thể đứng ngắc. Trong lòng hoài nghi, con bé đang cưỡi ngựa hay dắt chó đi dạo vậy?
Tiểu Nại........cậu có thể cưỡi được ngựa trước ngày hội thao không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.