Chương 78: Vật Cũ ( kết )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Kẹo thủy tinh - hạ
Mới sáng sớm, Hạ Mạt đã nhìn thấy Kinh Trập.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu Mạt."
"Chào!"
Sáng chủ nhật, người trong nhà lớn ai cũng rảnh, có người thì ngủ nướng thêm một chút. Chỉ có Hạ Mạt rất tuân thủ quy tắc cuộc sống, "ngủ sớm dậy sớm".
"Cậu muốn ra ngoài sao?"
"Ừ, mình muốn tới trường."
"Chủ nhật sao còn tới trường?"
"À, không phải, vì mình bỏ quên đồ ở phòng hội học sinh, nên đi lấy thôi." - Trường không xa, nhưng vì còn sớm nên tài xế chưa đến. Hạ Mạt muốn tự đi.
"Lên xe, mình đưa cậu đi. Đúng lúc mình đi ngang đó."
"Hử? Vậy thì cảm ơn nha!" - Hạ Mạt không từ chối, lên xe. Bây giờ nàng không còn thích Kinh Trập, nhưng khi đứng trước mặt Kinh Trập thì Hạ Mạt vẫn rất yên tĩnh. Nàng nghĩ, có lẽ con trai làm con gái có cảm giác nên thùy mị một chút.
Vừa lên xe, Hạ Mạt liền nhìn thấy lọ kẹo thủy tinh.
"? Tiểu Trập cũng thích ăn kẹo thủy tinh?" - Hạ mạt hỏi.
"Hả? À không, tiểu Vũ cho đấy!" - Kinh Trập lái xe, trả lời.
"À!" - Tự nhiên thấy rất bực mình.
[Cốc Vũ cho? Khốn nạn, thật khốn nạn! Rõ ràng đã kêu cậu ấy đem bỏ, thế mà lại đưa cho Kinh Trập, là sao?]
[Đúng là khốn nạn mà!]
Hạ Mạt nhìn chằm chằm lọ kẹo thủy tinh, hận không thể đập nát nó. Trong lòng nghĩ đến, thập đại cực hình tàn khốc của Mãn Thanh.
[Khốn nạn! Dám lén lút đưa kẹo cho người khác! Sau này, cậu đừng hòng đụng vào mình! Tức chết mà! Thật tức chết!]
Giận! Giận!
[Không đúng! Mình tức giận cái gì chứ? Tại sao lại tức? Cốc Vũ khốn nạn kia tặng đồ cho người khác, liên quan gì đến mình?]
[Mình không có giận! Không có giận! Tuyệt đối không giận!]
Trên mặt thì cười, nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lọ kẹo.
Kinh Trập cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua, nên thông qua kính chiếu hậu nhìn Hạ Mạt.
[Ế? Nụ cười quái dị thế? Sao vậy?]
"Cám ơn cậu, tiểu Trập." - Nụ cười kì lạ, nói cám ơn.
"Không có gì, đừng khách sáo!" - Kinh Trập cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
"Vậy mỉnh đi trước nha. Ha ha ha ha~~~~" - Hạ Mạt xuống xe, đi vào trường. Nụ cười quái dị vang xa, nghe thế nào cũng rất.....khủng bố.
Rốt cục, từ trong trường truyền ra tiếng hét: "Khốn nạn!! A a a a! Thật tức chết mà!!"
* * * * *
Thứ hai.
Bầu không khí trong lớp có vẻ lạ, tuyệt đối rất lạ.
Con người lúc nào cũng đầy sức sống bắn ra tứ phía, bây giờ thì ngồi trong lớp mây đen đầy đầu, mặt mày tối sầm.
Cả đám học sinh trong lớp xem ra cũng rất hiểu chuyện, im lặng ngồi yên tại chỗ, cúi đầu, cũng không biết đang làm gì.
Những học sinh vừa bước vào lớp, tự nhiên muốn trốn tiết.
Bầu không khí kì lạ, khiến người ta không rét mà run. Chuyện gì đang xảy ra?
"Có chuyện gì vậy?"
"Xuỵt~~~ngồi im, cúi đầu xuống!"
Hạ Mạt ngồi ngay bàn học của mình, cầm cái compa, chăm chú vẽ một cái vòng tròn giống trong sách. Không có biểu hiện.
"Oa a~~~ Nhìn như vậy càng đáng sợ hơn."
"Chuyện này......Cốc Vũ ơi....cậu tới nhanh đi....khủng khiếp quá~~"
"Trời ơi!! Mình chỉ muốn nhảy cửa sổ trốn khỏi đây, mình chưa muốn chết~~~"
Nhỏ giọng nói chuyện. Hạ Mạt đang chăm chú vẽ vòng tròn, đột nhiên hét lên: "Ai cho phép cậu ăn kẹo thủy tinh hả!!" - Sau đó, cầm cây compa đâm mạnh xuống cái bàn.
[ Má ơi~~~, may là người bị đâm không phải là mình.]
Cái bàn đáng thương~~~~, rõ ràng nó đâu làm gì nên tội~~~~
"Không.....không...có! Mình không có ăn, là do....do một em lớp dưới cho. Mình không có ăn." - Học sinh đáng thương bị Hạ Mạt hét một cái, lập tức ngoan ngoãn giao nộp kẹo.
Hạ Mạt tịch thu kẹo, nổi giận đi ra khỏi lớp.
[Cứu tinh ơi~~~~, cậu làm ơn tới nhanh đi~~~~]
* * * * *
"Ồ, hôm nay nhìn Hạ Mạt học tỷ tâm trạng không được tốt lắm nhỉ." - Cái người không sợ chết, vẫn dán vào Hạ Mạt.
"Hừ!"
"Ái da~~~ học tỷ nè, đừng thế chứ. Cứ vậy Cốc Vũ học tỷ sẽ chán, tìm người khác cho xem."
Mặt u ám, lập tức đứng lên.
"Chỗ nào không hài lòng?" - Vẻ mặt như Ngày Tận Thế.
"Oa ~~ lẽ nào Cốc Vũ học tỷ thật sự chán chị rồi hả?" - Vẫn kích động.
"........."
"Hể?" - [Cảm giác này là sao?], tại sao Lâm Hiểm có cảm giác Hạ Mạt như con nít ấy.
"Học tỷ, chị đi đâu vậy?"
"Đồ khốn nạn, a a ~~~~" - Hét, rồi chạy khỏi phòng hội học sinh.
Cửa lớp học của Cốc Vũ bị đá văng.
"Ế ế~~~" - Lớp đang trong giờ tự học, cảm đám giật mình.
"Cốc Vũ!!" - Rống.
"Hở? Tiểu Mạt? Cậu sao vậy?"
"Cậu là đồ khốn!" - Vẫn rống to, phóng tới trước mặt Cốc Vũ, kéo Cốc Vũ chạy.
Cốc Vũ đần mặt không biết chuyện gì, Hạ Mạt đang kéo nàng chạy về Hạ gia.
"Ơ? Tiểu thư? Cốc tiểu thư? Hai cô không phải đang học sao? Hai người...."
".........."
Lên lầu, đi vào phòng, khóa cửa.
"Tiểu Mạt?"
Hạ Mạt đẩy Cốc Vũ lên giường, nét mặt tức giận nhìn Cốc Vũ.
"Khốn nạn! Cho dù cậu chán mình! Cậu cũng không được tìm người khác!" - Lập tức hôn.
Cởi quần áo!!..Cởi nè....ta lột nè.....vứt.
Cởi quần áo của Cốc Vũ! Lột nè....lột nè.....quăng.
* * * * *
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt động thủ, có vẻ hơi hiểu ra vấn đề. [Cái này, tiểu Mạt là muốn....hiến thân? Sao lại có chuyện tốt như vậy? Sao nhìn mặt cậu ấy có vẻ tức giận?]
[Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?]
[Hể?]
Bị Hạ Mạt hôn tới tấp, Cốc Vũ mặc dù không hiểu nhưng rất nhanh vui vẻ. [Mặc kệ là chuyện gì, chuyện trước mắt là chuyện tốt.]
Một lúc sau.
"Tiểu Mạt....muốn nữa không?"
"Khốn nạn.....ah...ah hza...... hza.....Tiếp...tiếp tục......"
Một tiếng sau.
"Ah ah ưm ~~~ đồ khốn nạn.....khốn.....khốn...nạn......tiếp....tiếp đi...."
Một tiếng nữa.
"Tiểu Mạt, tiểu Mạt?"
Không trả lời.
Cuối cùng, Cốc Vũ cũng biết tại sao Hạ Mạt lại hành động lạ lùng như vậy. Ha ha ha~~~~ (chị hời quá mà).
Hậu ký:
"Tiểu Mạt~~~~"
"Gì! Không được gọi mình như thế!!!"
"Tiểu Mạt, cậu muốn ăn kẹo thủy tinh không?"
"Không, không, không! Không được nhắc tới nó!"
"Cậu ghen?"
"Khốn nạn!!! Ai....ai....ai ghen hả! Này này, mình không có ghen! Mình không có! Cậu còn cười, còn cười nữa hả? Mình đã nói không có! Hứ, mình mặc kệ cậu, mình sẽ mặc kệ cậu! Có nghe không hả? Sẽ mặc kệ cậu đó~~~~. Dù mình bỏ mặc cậu, thì cậu vẫn vui phải không? Cậu có thể 'ngoại tình' có phải không?"
Bạn yêu, các bạn có muốn ăn kẹo không?
--------------
Ăn kẹo kiểu này, có chết cũng được nhỉ ^^!
Mình giải thích từ "học tỷ": đây là từ gọi 1 cách tôn trọg nhữg người học lớp trên, "học ca" cũg giốg thế. Nghĩa là đàn anh, đàn chị lớp trên. Như bên Nhật có từ senpai ấy, nên mình để đúg nghĩa khôg edit thành "chị". Chứ về VN thì cái j cũg anh với chị, ghét nhau thì tao với mày ^^! Nhập gia tuỳ tục, nên edit truyện của ng ta phải theo ng ta nha.
Muốn nhanh, mà lại nhanh không nổi, cuối cùng thành ra cũng chậm :( (Buồn)
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ.
Mới sáng sớm, Hạ Mạt đã nhìn thấy Kinh Trập.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu Mạt."
"Chào!"
Sáng chủ nhật, người trong nhà lớn ai cũng rảnh, có người thì ngủ nướng thêm một chút. Chỉ có Hạ Mạt rất tuân thủ quy tắc cuộc sống, "ngủ sớm dậy sớm".
"Cậu muốn ra ngoài sao?"
"Ừ, mình muốn tới trường."
"Chủ nhật sao còn tới trường?"
"À, không phải, vì mình bỏ quên đồ ở phòng hội học sinh, nên đi lấy thôi." - Trường không xa, nhưng vì còn sớm nên tài xế chưa đến. Hạ Mạt muốn tự đi.
"Lên xe, mình đưa cậu đi. Đúng lúc mình đi ngang đó."
"Hử? Vậy thì cảm ơn nha!" - Hạ Mạt không từ chối, lên xe. Bây giờ nàng không còn thích Kinh Trập, nhưng khi đứng trước mặt Kinh Trập thì Hạ Mạt vẫn rất yên tĩnh. Nàng nghĩ, có lẽ con trai làm con gái có cảm giác nên thùy mị một chút.
Vừa lên xe, Hạ Mạt liền nhìn thấy lọ kẹo thủy tinh.
"? Tiểu Trập cũng thích ăn kẹo thủy tinh?" - Hạ mạt hỏi.
"Hả? À không, tiểu Vũ cho đấy!" - Kinh Trập lái xe, trả lời.
"À!" - Tự nhiên thấy rất bực mình.
[Cốc Vũ cho? Khốn nạn, thật khốn nạn! Rõ ràng đã kêu cậu ấy đem bỏ, thế mà lại đưa cho Kinh Trập, là sao?]
[Đúng là khốn nạn mà!]
Hạ Mạt nhìn chằm chằm lọ kẹo thủy tinh, hận không thể đập nát nó. Trong lòng nghĩ đến, thập đại cực hình tàn khốc của Mãn Thanh.
[Khốn nạn! Dám lén lút đưa kẹo cho người khác! Sau này, cậu đừng hòng đụng vào mình! Tức chết mà! Thật tức chết!]
Giận! Giận!
[Không đúng! Mình tức giận cái gì chứ? Tại sao lại tức? Cốc Vũ khốn nạn kia tặng đồ cho người khác, liên quan gì đến mình?]
[Mình không có giận! Không có giận! Tuyệt đối không giận!]
Trên mặt thì cười, nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lọ kẹo.
Kinh Trập cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua, nên thông qua kính chiếu hậu nhìn Hạ Mạt.
[Ế? Nụ cười quái dị thế? Sao vậy?]
"Cám ơn cậu, tiểu Trập." - Nụ cười kì lạ, nói cám ơn.
"Không có gì, đừng khách sáo!" - Kinh Trập cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
"Vậy mỉnh đi trước nha. Ha ha ha ha~~~~" - Hạ Mạt xuống xe, đi vào trường. Nụ cười quái dị vang xa, nghe thế nào cũng rất.....khủng bố.
Rốt cục, từ trong trường truyền ra tiếng hét: "Khốn nạn!! A a a a! Thật tức chết mà!!"
* * * * *
Thứ hai.
Bầu không khí trong lớp có vẻ lạ, tuyệt đối rất lạ.
Con người lúc nào cũng đầy sức sống bắn ra tứ phía, bây giờ thì ngồi trong lớp mây đen đầy đầu, mặt mày tối sầm.
Cả đám học sinh trong lớp xem ra cũng rất hiểu chuyện, im lặng ngồi yên tại chỗ, cúi đầu, cũng không biết đang làm gì.
Những học sinh vừa bước vào lớp, tự nhiên muốn trốn tiết.
Bầu không khí kì lạ, khiến người ta không rét mà run. Chuyện gì đang xảy ra?
"Có chuyện gì vậy?"
"Xuỵt~~~ngồi im, cúi đầu xuống!"
Hạ Mạt ngồi ngay bàn học của mình, cầm cái compa, chăm chú vẽ một cái vòng tròn giống trong sách. Không có biểu hiện.
"Oa a~~~ Nhìn như vậy càng đáng sợ hơn."
"Chuyện này......Cốc Vũ ơi....cậu tới nhanh đi....khủng khiếp quá~~"
"Trời ơi!! Mình chỉ muốn nhảy cửa sổ trốn khỏi đây, mình chưa muốn chết~~~"
Nhỏ giọng nói chuyện. Hạ Mạt đang chăm chú vẽ vòng tròn, đột nhiên hét lên: "Ai cho phép cậu ăn kẹo thủy tinh hả!!" - Sau đó, cầm cây compa đâm mạnh xuống cái bàn.
[ Má ơi~~~, may là người bị đâm không phải là mình.]
Cái bàn đáng thương~~~~, rõ ràng nó đâu làm gì nên tội~~~~
"Không.....không...có! Mình không có ăn, là do....do một em lớp dưới cho. Mình không có ăn." - Học sinh đáng thương bị Hạ Mạt hét một cái, lập tức ngoan ngoãn giao nộp kẹo.
Hạ Mạt tịch thu kẹo, nổi giận đi ra khỏi lớp.
[Cứu tinh ơi~~~~, cậu làm ơn tới nhanh đi~~~~]
* * * * *
"Ồ, hôm nay nhìn Hạ Mạt học tỷ tâm trạng không được tốt lắm nhỉ." - Cái người không sợ chết, vẫn dán vào Hạ Mạt.
"Hừ!"
"Ái da~~~ học tỷ nè, đừng thế chứ. Cứ vậy Cốc Vũ học tỷ sẽ chán, tìm người khác cho xem."
Mặt u ám, lập tức đứng lên.
"Chỗ nào không hài lòng?" - Vẻ mặt như Ngày Tận Thế.
"Oa ~~ lẽ nào Cốc Vũ học tỷ thật sự chán chị rồi hả?" - Vẫn kích động.
"........."
"Hể?" - [Cảm giác này là sao?], tại sao Lâm Hiểm có cảm giác Hạ Mạt như con nít ấy.
"Học tỷ, chị đi đâu vậy?"
"Đồ khốn nạn, a a ~~~~" - Hét, rồi chạy khỏi phòng hội học sinh.
Cửa lớp học của Cốc Vũ bị đá văng.
"Ế ế~~~" - Lớp đang trong giờ tự học, cảm đám giật mình.
"Cốc Vũ!!" - Rống.
"Hở? Tiểu Mạt? Cậu sao vậy?"
"Cậu là đồ khốn!" - Vẫn rống to, phóng tới trước mặt Cốc Vũ, kéo Cốc Vũ chạy.
Cốc Vũ đần mặt không biết chuyện gì, Hạ Mạt đang kéo nàng chạy về Hạ gia.
"Ơ? Tiểu thư? Cốc tiểu thư? Hai cô không phải đang học sao? Hai người...."
".........."
Lên lầu, đi vào phòng, khóa cửa.
"Tiểu Mạt?"
Hạ Mạt đẩy Cốc Vũ lên giường, nét mặt tức giận nhìn Cốc Vũ.
"Khốn nạn! Cho dù cậu chán mình! Cậu cũng không được tìm người khác!" - Lập tức hôn.
Cởi quần áo!!..Cởi nè....ta lột nè.....vứt.
Cởi quần áo của Cốc Vũ! Lột nè....lột nè.....quăng.
* * * * *
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt động thủ, có vẻ hơi hiểu ra vấn đề. [Cái này, tiểu Mạt là muốn....hiến thân? Sao lại có chuyện tốt như vậy? Sao nhìn mặt cậu ấy có vẻ tức giận?]
[Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?]
[Hể?]
Bị Hạ Mạt hôn tới tấp, Cốc Vũ mặc dù không hiểu nhưng rất nhanh vui vẻ. [Mặc kệ là chuyện gì, chuyện trước mắt là chuyện tốt.]
Một lúc sau.
"Tiểu Mạt....muốn nữa không?"
"Khốn nạn.....ah...ah hza...... hza.....Tiếp...tiếp tục......"
Một tiếng sau.
"Ah ah ưm ~~~ đồ khốn nạn.....khốn.....khốn...nạn......tiếp....tiếp đi...."
Một tiếng nữa.
"Tiểu Mạt, tiểu Mạt?"
Không trả lời.
Cuối cùng, Cốc Vũ cũng biết tại sao Hạ Mạt lại hành động lạ lùng như vậy. Ha ha ha~~~~ (chị hời quá mà).
Hậu ký:
"Tiểu Mạt~~~~"
"Gì! Không được gọi mình như thế!!!"
"Tiểu Mạt, cậu muốn ăn kẹo thủy tinh không?"
"Không, không, không! Không được nhắc tới nó!"
"Cậu ghen?"
"Khốn nạn!!! Ai....ai....ai ghen hả! Này này, mình không có ghen! Mình không có! Cậu còn cười, còn cười nữa hả? Mình đã nói không có! Hứ, mình mặc kệ cậu, mình sẽ mặc kệ cậu! Có nghe không hả? Sẽ mặc kệ cậu đó~~~~. Dù mình bỏ mặc cậu, thì cậu vẫn vui phải không? Cậu có thể 'ngoại tình' có phải không?"
Bạn yêu, các bạn có muốn ăn kẹo không?
--------------
Ăn kẹo kiểu này, có chết cũng được nhỉ ^^!
Mình giải thích từ "học tỷ": đây là từ gọi 1 cách tôn trọg nhữg người học lớp trên, "học ca" cũg giốg thế. Nghĩa là đàn anh, đàn chị lớp trên. Như bên Nhật có từ senpai ấy, nên mình để đúg nghĩa khôg edit thành "chị". Chứ về VN thì cái j cũg anh với chị, ghét nhau thì tao với mày ^^! Nhập gia tuỳ tục, nên edit truyện của ng ta phải theo ng ta nha.
Muốn nhanh, mà lại nhanh không nổi, cuối cùng thành ra cũng chậm :( (Buồn)
Chúc mọi người tuần mới vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.