Chương 38: Hóng hớt chuyện
77inh
04/02/2023
Rượu ngon đã bày ra, bàn tay bắt đầu rót, mùi rượu và tiếng rót rất gây chú ý, mấy tên ma men bắt đầu chú ý, thực ra loại rượu đem ra không phải thượng hạng nhưng một chút mánh khoé khiến mùi rượu toả hương, còn khiến những con ma men khác phải quay đầu lại nhìn, kể cả chủ quán, người cũng vì say đắm mùi hương này mà mở ra quán rượu này, tìm đến bàn.
- Khách nhân, ta ở đây kinh doanh quán rượu này cũng đã hơn 30 năm rồi, nhưng hương rượu thế này thì ta chưa từng ngửi thấy, có thể chỉ điểm không?
Chủ quán không quên đem ra một bình rượu quý, chỉ ngửi thôi đã biết là rượu ngon, Tuệ Lâm ngửi ngửi một chút rồi lại lắc đầu.
- Ông chú đây là quá coi trọng ta rồi! Ta đến đây chính là hóng hớt chuyện lớn kiếm chút nhân duyên, đúng là rượu của chú quán nhưng nó không có thứ này của ta.
Nói rồi lấy ra một túi giấy gấp, thứ bột trắng không mùi không có gì đặc biệt nhưng khi để một ít vào rượu lại khiến mùi hương trở nên bùng nổ, đối mặt với sự kì diệu đó ai cũng muốn sở hữu nó, có người còn muốn trộm vặt, nhưng nhìn đến một thân một mình đến đây chắc chắn thân thủ cũng không tầm thường, hơn nữa võ trạng nguyên lần này còn rất chính trực nếu như ở đây gây chuyện nhất định sẽ đòn roi không ít.
- Ta không chia sẻ công thức nhưng hôm nay ai có thể cho ta biết được thông tin về 8 người lọt vào bán kết đương nhiên tửu vị này ta dùng hai tay dâng lên thưởng thức, ta muốn đặt cược để kiếm chút trở về, thực ra ngoài đỉnh bạc lúc này và gói bột này ta chẳng còn gì.
Ông chủ nghe vậy thì sáng mắt, liền nói.
- Tưởng gì, khách nhân chắc nghe đến cái tên này rồi khi đến đây, Tuệ Linh Lâm, vị công tử này là quý nhân của đại công chúa, hơn nữa còn có tin đôn đây chính là đại phò mã được đích thân hoàng thượng sắc phong, phải công nhận vị công tử rất tuấn tú và phong lưu, không những vậy trong những vòng đầu còn thể hiện rất tốt, ta có từng xem trận đấu, quả thực nhìn không ra thực lực. Nhưng nếu để đặt thì ta sẽ đặt cho hai người, một là Dã Trung Kiên, đây chính là trưởng tử của Dã Gia Kiệt, người này là tướng quân tài ba, không những có đội quân tinh nhuệ mà còn có cách dùng người rất đáng kính trọng, câu chuyện thần tiên hạ phàm ở biên cương chắc khách nhân đã nghe, vị nam nhân cũng chính là từ chỗ vị tướng quân này đến đó. Dã công tử không những là con người ngay chính, thẳng thắn mà bẩm sinh sức lực đã hơn người, khi đám trẻ còn đang chơi đùa thì công tử đã tiếp nhận huấn luyện từ phụ thân, nên rất bài bản, cơ thể to lớn đó nhất định sẽ là người đứng đầu.
- Vậy còn người thứ hai?
- Người này thì lại là nữ nhân, ta ở đây buôn bán từng nhìn thấy vị nữ nhân đó dùng vài chiêu đã khống chế được cục diện hỗn loạn, hơn nữa đối diện với 10 người võ công không tầm thường rất nhẹ nhàng giải quyết, Âu Dương Mỹ Hương, dòng họ Âu Dương nổi tiếng về võ kị biến hoá khôn lường, đánh như không đánh, đối thủ trúng chiêu cũng không hề hay biết, đánh với một cường nhân có thể là một 9 một 10, chẳng biết ai sẽ thua ai đấy, nhưng nếu như là nam nhân thì ta chắc chắn sẽ đặt vào.
- Âu Dương hỗn pháp.
- Khách nhân đúng là học sâu hiểu rộng, ly rượu này!
- Mời.
Tuệ Lâm như lời nói hai tay dâng lên, một cái tên cũng phải xem chừng, nếu như đối đầu thực sự khó mà tìm được cách giấu diếm đi võ kị, lúc này một người tiến đến nói.
- Ta biết điểm yếu của Âu Dương hỗn pháp!
Tiếng oà lên khiến cho người lên tiếng phải ngại ngùng, ho nhẹ để lấy lại tinh thần, người nói tiếp.
- Tại hạ chính là người của Âu Dương gia, lần này đến đây chính là bị ép buộc ở lại, bản thân muốn thưởng thức mỹ tửu nên muốn.... Âu Dương hỗn pháp có hai điểm yếu chí mạng, một là lực tấn công yếu vì đã quá mất sức lực để biến hoá, hai chính là quá biến hoá nên không có chiêu chí mạng. Vị bá bá này thấy điều này như thế nào?
- Không có giá trị, cái ta muốn chính là năng lực không phải diểm yếu, nếu như đặt sai chẳng phải ta sẽ tay không bụng đói trở về sao!
- Nhưng ta biết được nữ nhân thứ hai được vào bán kết đó, nàng ta là Diệp Lam Hồng, không rõ nguyên nhân tại sao nàng ta lại đến đấy, nhưng thực lực không thua chút nào, sử dụng võ kị của Quyền thần điện, không những vậy còn có vũ khí bí mật.
Một người khác chen vào nói.
- Diệp gì đó là ngươi của cửu công chúa và tứ hoàng tử đấy, thắng chắc rồi còn gì, võ kị cô ta sử dụng chắn chắn là ma công, đối thủ của cô ta không suýt mất mạng thì chính là mất mạng, nếu như để cô ta đứng đầu thì chẳng phải đây chính là ngày cuối cùng của Tuyết Vũ quốc chúng ta sao!
Tuệ Lâm nghe vậy cũng thấy hợp lý, gật đầu.
- Ma công nếu như không nhìn ra được thì rất cao thâm nhưng bị chứng thực là ma công thì chẳng khác nào là nỗi nhục của Diệp cô nương kia sao, ngươi nên đưa thông tin khác đi, thông tin không chính xác.
- Vậy thì... nếu ta nói những người còn lại sẽ oan mạng không đáng đặt cược thì suy nghĩ của bá bá thế nào?
- Dưới chân thiên tử có thể xảy ra chuyện đó sao?
- Ngồi trên cao cao tại thượng có thể ngó ngàng đến những thân phận bé nhỏ sao, dù sao bọn họ sống trong phòng ngự lớn, nào biết được chuyện dân đen phải chịu, sao biết to tường được đang xảy ra chuyện gì, mà nếu biết cũng chỉ là khi mọi chuyện đã thành rồi. Xin hỏi chuyện đã thành thì làm cách nào để phòng bị!
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Âu Dương Ngỗ Bính.
- Chén rượu này! Không phải là ta đưa cho công tử vì thông tin đó, mà là ta đưa cho công tử là vì hy vọng của ta, nếu như có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ xem xét chuyện của công tử.
- Là sao?
- Chuyện chúng ta ở đây chẳng nên để người khác biết đúng không!
Nói đến đây thì quay sang chuyện 4 đối thủ sẽ bỏ mạng thì hỏi.
- Nếu như ai đó có thể đưa ra thông tin chính xác 4 người còn lại sẽ bỏ mạng ở đâu, giờ nào? Ta sẽ dâng gói này lên cho họ, nếu thông tin đầy đủ thì 3 nguyên liệu tạo ra gói này sẽ được tiết lộ cho người đó, chúng đều là những loại rất rất bình thường không ai ngờ đến đâu, đây sẽ là cơn lốc trong giới y thuật.
Câu nói đó khiến rất nhiều người hứng thú, bọn họ bắt đầu suy luận nhưng đó chỉ là giả thuyết không có điều gì chứng minh điều đó là đúng đắn, Tuệ Linh lựa chọn một quán trọ gần với bọn họ nhất, thật đáng ngờ khi tất cả tuyển thủ đều trọ ở cùng một quán trọ, hơn nữa quán trọ này lại là gia sản của thương đoàn Ngũ Long, này khác nào muốn khiến cho thương đoàn rời vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đặc biệt là người đang đứng ra chính là Triệu Lữ.
Tuệ Lâm quan sát những tuyển thủ một lượt, quả thực so với 3 người kia thì bọn họ không phải đối thủ, sau đó bước đến một con hẽm tối của Kinh Thành, nơi mà Triệu Lữ từng cho bản thân biết sẽ mua được mọi thông tin, chỉ cần đưa cái giá đủ.
Nơi tối tăm nhất của Kinh Thành, nơi mà đến cả hoàng thất cũng phải dè chừng khi đặt chân vào, bọn họ sẽ không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra, đương nhiên sẽ không có án mạng nhưng bước ra người còn toàn vẹn hay không nữa lại là chuyện khác.
Giữa đường một tên ăn mày cố ý va vào người, Tuệ Lâm không những không tỏ ra khinh miệt, ngược lại vô cùng nhanh tay đỡ lấy người.
- Cát hạ không sao chứ!
- Đại phò mã.
- À tại hạ chưa phải đại phò mã đâu, còn chưa chiến thắng mà, nếu như đã không sao thì tại hạ có thể bước tiếp không?
- Đương nhiên thảo dân nào dám chặn đường Tuệ Linh công tử chứ!
- Đa tạ.
Tuệ Lâm vừa bước thêm một bước nữa thì cảm nhận được áp lực cùng với cảm giác bị quan sát ập đến, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì bởi lúc này toàn là bóng đêm mà thôi, qua hơn một giờ thì có một giọng không phân biệt được nam hay nữ vang lên.
- Đại phò mã giá đáo, không biết muốn gì?
- Trước mắt cho chút ánh sáng được không!
- Vâng, được chứ.
Một chiếc đèn lồng lơ lững đến, Tuệ Lâm không phải kẻ ngốc mà chạm vào nó, điều chỉnh lại để cơ thể dễ chịu nhưng tuyệt nhiên không để bọn họ biết được bản thân có thể làm được gì.
- Đại phò mã ghé tệ xá là muốn biết điều gì? Là 4 cái chết sắp tới đúng không.
- À cái đó thì không, ta đến chính là muốn biết về gia tộc Tuệ Linh.
- Là hậu nhân của Tuệ Linh gia, đại phò mã còn muốn biết điều gì, khí tức truyền thừa của đại phò mã rõ ràng như vậy cơ mà, ta còn đang hoài nghi mục đích đại phò mã tiếp cận công chúa của ta là vì mục đích gì.
- Chúng ta trao đổi được không? Ta sẽ nói lý do, đổi lại ta muốn có được thông tin của Tuệ Linh gia, đặc biệt là những điểm nghi hoặc trong cái chết của Tuệ Linh Chi Bích.
- Dương phu nhân thì liên quan gì đến đại phò mã chứ! Chẳng lẽ đại phò mã chính là người chết trỗi dậy, Dương Tuệ Lâm sao.
- Đoán đi nào!
- Đại phò mã thật sự rất khôn ngoan, hơn nữa thực lực cũng không hề yếu chút nào, chống chọi lâu như vậy.
Một tiếng gió phát ra, áp lực đã không còn nữa, lúc này cả con đường đã hiện ra, trước mặt chính là một quầy, một thiếu nữ đang đứng đó, tươi cười chào đón.
- Chào mừng đại phò mã đến Kim Thịnh Lâu!
- Tại hạ chưa phải là đại phò mã, xin cô nương đừng dùng danh xưng ấy.
- Vậy thì Tuệ Linh công tử, mời, lâu chủ đang đợi công tử trên lầu.
Đi theo thiếu nữ đó lên lầu, phía trước là một tấm rèm thưa, khó có thể nhận thấy được người trước mặt là ai, thêm giọng nói đã bị thay đổi càng không thể biết chính xác được.
- Tuệ Linh công tử, một nam tử kì bí và rất soái, không biết ta có thể giúp gì.
- Như đã nói, ta muốn có được thông tin của Tuệ Linh gia, đặc biệt là những gì liên quan đến Tuệ Linh Chi Bích.
- Không biết giá mà công tử đưa ra là bao nhiêu?
- Tin tức, chẳng phải lâu chủ muốn biết ta tại sao tiếp cận công chúa sao?
- Cũng chỉ là tò mò cá nhân không đáng.
- Lâu chủ chắc đã biết sự lợi hại của cửu công chúa, cũng biết rõ công chúa không phải là hậu nhân của hoàng thất, mà lại là người của Tuệ Linh đưa vào.
- Vâng, nhưng cái tin này giá cao quá hiện tại không thể bán được nên không ai biết ngoài công tử nhưng làm sao công tử biết được, ta dám chắc công tử và Tuệ Linh gia kia không có liên hệ với nhau.
- Trao đổi!
- Mọi thông tin về Tuệ Linh Chi Bích.
- Được, đơn giản thôi, Khiển Chú là công pháp của Tuệ Linh gia, công pháp này có đặc điểm chỉ có nữ nhân sử dụng được, hơn nữa còn phải là một mỹ nhân, quả thật cửu công chúa là quốc sắc thiên hương, nhưng nó không có tác dụng với phái nữ nên việc phá vỡ rất dễ. Lý do tại sao ta chắc chắn cửu công chúa không phải là hậu nhân của Tuệ Linh gia, rất đơn giản bởi vì có thứ khác mạnh mẽ hơn Khiển Chú được truyền lại nhiều đời trong gia tộc.
- Ý của công tử là còn có công pháp mạnh hơn.
- Đúng vậy.
- Khách nhân, ta ở đây kinh doanh quán rượu này cũng đã hơn 30 năm rồi, nhưng hương rượu thế này thì ta chưa từng ngửi thấy, có thể chỉ điểm không?
Chủ quán không quên đem ra một bình rượu quý, chỉ ngửi thôi đã biết là rượu ngon, Tuệ Lâm ngửi ngửi một chút rồi lại lắc đầu.
- Ông chú đây là quá coi trọng ta rồi! Ta đến đây chính là hóng hớt chuyện lớn kiếm chút nhân duyên, đúng là rượu của chú quán nhưng nó không có thứ này của ta.
Nói rồi lấy ra một túi giấy gấp, thứ bột trắng không mùi không có gì đặc biệt nhưng khi để một ít vào rượu lại khiến mùi hương trở nên bùng nổ, đối mặt với sự kì diệu đó ai cũng muốn sở hữu nó, có người còn muốn trộm vặt, nhưng nhìn đến một thân một mình đến đây chắc chắn thân thủ cũng không tầm thường, hơn nữa võ trạng nguyên lần này còn rất chính trực nếu như ở đây gây chuyện nhất định sẽ đòn roi không ít.
- Ta không chia sẻ công thức nhưng hôm nay ai có thể cho ta biết được thông tin về 8 người lọt vào bán kết đương nhiên tửu vị này ta dùng hai tay dâng lên thưởng thức, ta muốn đặt cược để kiếm chút trở về, thực ra ngoài đỉnh bạc lúc này và gói bột này ta chẳng còn gì.
Ông chủ nghe vậy thì sáng mắt, liền nói.
- Tưởng gì, khách nhân chắc nghe đến cái tên này rồi khi đến đây, Tuệ Linh Lâm, vị công tử này là quý nhân của đại công chúa, hơn nữa còn có tin đôn đây chính là đại phò mã được đích thân hoàng thượng sắc phong, phải công nhận vị công tử rất tuấn tú và phong lưu, không những vậy trong những vòng đầu còn thể hiện rất tốt, ta có từng xem trận đấu, quả thực nhìn không ra thực lực. Nhưng nếu để đặt thì ta sẽ đặt cho hai người, một là Dã Trung Kiên, đây chính là trưởng tử của Dã Gia Kiệt, người này là tướng quân tài ba, không những có đội quân tinh nhuệ mà còn có cách dùng người rất đáng kính trọng, câu chuyện thần tiên hạ phàm ở biên cương chắc khách nhân đã nghe, vị nam nhân cũng chính là từ chỗ vị tướng quân này đến đó. Dã công tử không những là con người ngay chính, thẳng thắn mà bẩm sinh sức lực đã hơn người, khi đám trẻ còn đang chơi đùa thì công tử đã tiếp nhận huấn luyện từ phụ thân, nên rất bài bản, cơ thể to lớn đó nhất định sẽ là người đứng đầu.
- Vậy còn người thứ hai?
- Người này thì lại là nữ nhân, ta ở đây buôn bán từng nhìn thấy vị nữ nhân đó dùng vài chiêu đã khống chế được cục diện hỗn loạn, hơn nữa đối diện với 10 người võ công không tầm thường rất nhẹ nhàng giải quyết, Âu Dương Mỹ Hương, dòng họ Âu Dương nổi tiếng về võ kị biến hoá khôn lường, đánh như không đánh, đối thủ trúng chiêu cũng không hề hay biết, đánh với một cường nhân có thể là một 9 một 10, chẳng biết ai sẽ thua ai đấy, nhưng nếu như là nam nhân thì ta chắc chắn sẽ đặt vào.
- Âu Dương hỗn pháp.
- Khách nhân đúng là học sâu hiểu rộng, ly rượu này!
- Mời.
Tuệ Lâm như lời nói hai tay dâng lên, một cái tên cũng phải xem chừng, nếu như đối đầu thực sự khó mà tìm được cách giấu diếm đi võ kị, lúc này một người tiến đến nói.
- Ta biết điểm yếu của Âu Dương hỗn pháp!
Tiếng oà lên khiến cho người lên tiếng phải ngại ngùng, ho nhẹ để lấy lại tinh thần, người nói tiếp.
- Tại hạ chính là người của Âu Dương gia, lần này đến đây chính là bị ép buộc ở lại, bản thân muốn thưởng thức mỹ tửu nên muốn.... Âu Dương hỗn pháp có hai điểm yếu chí mạng, một là lực tấn công yếu vì đã quá mất sức lực để biến hoá, hai chính là quá biến hoá nên không có chiêu chí mạng. Vị bá bá này thấy điều này như thế nào?
- Không có giá trị, cái ta muốn chính là năng lực không phải diểm yếu, nếu như đặt sai chẳng phải ta sẽ tay không bụng đói trở về sao!
- Nhưng ta biết được nữ nhân thứ hai được vào bán kết đó, nàng ta là Diệp Lam Hồng, không rõ nguyên nhân tại sao nàng ta lại đến đấy, nhưng thực lực không thua chút nào, sử dụng võ kị của Quyền thần điện, không những vậy còn có vũ khí bí mật.
Một người khác chen vào nói.
- Diệp gì đó là ngươi của cửu công chúa và tứ hoàng tử đấy, thắng chắc rồi còn gì, võ kị cô ta sử dụng chắn chắn là ma công, đối thủ của cô ta không suýt mất mạng thì chính là mất mạng, nếu như để cô ta đứng đầu thì chẳng phải đây chính là ngày cuối cùng của Tuyết Vũ quốc chúng ta sao!
Tuệ Lâm nghe vậy cũng thấy hợp lý, gật đầu.
- Ma công nếu như không nhìn ra được thì rất cao thâm nhưng bị chứng thực là ma công thì chẳng khác nào là nỗi nhục của Diệp cô nương kia sao, ngươi nên đưa thông tin khác đi, thông tin không chính xác.
- Vậy thì... nếu ta nói những người còn lại sẽ oan mạng không đáng đặt cược thì suy nghĩ của bá bá thế nào?
- Dưới chân thiên tử có thể xảy ra chuyện đó sao?
- Ngồi trên cao cao tại thượng có thể ngó ngàng đến những thân phận bé nhỏ sao, dù sao bọn họ sống trong phòng ngự lớn, nào biết được chuyện dân đen phải chịu, sao biết to tường được đang xảy ra chuyện gì, mà nếu biết cũng chỉ là khi mọi chuyện đã thành rồi. Xin hỏi chuyện đã thành thì làm cách nào để phòng bị!
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Âu Dương Ngỗ Bính.
- Chén rượu này! Không phải là ta đưa cho công tử vì thông tin đó, mà là ta đưa cho công tử là vì hy vọng của ta, nếu như có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ xem xét chuyện của công tử.
- Là sao?
- Chuyện chúng ta ở đây chẳng nên để người khác biết đúng không!
Nói đến đây thì quay sang chuyện 4 đối thủ sẽ bỏ mạng thì hỏi.
- Nếu như ai đó có thể đưa ra thông tin chính xác 4 người còn lại sẽ bỏ mạng ở đâu, giờ nào? Ta sẽ dâng gói này lên cho họ, nếu thông tin đầy đủ thì 3 nguyên liệu tạo ra gói này sẽ được tiết lộ cho người đó, chúng đều là những loại rất rất bình thường không ai ngờ đến đâu, đây sẽ là cơn lốc trong giới y thuật.
Câu nói đó khiến rất nhiều người hứng thú, bọn họ bắt đầu suy luận nhưng đó chỉ là giả thuyết không có điều gì chứng minh điều đó là đúng đắn, Tuệ Linh lựa chọn một quán trọ gần với bọn họ nhất, thật đáng ngờ khi tất cả tuyển thủ đều trọ ở cùng một quán trọ, hơn nữa quán trọ này lại là gia sản của thương đoàn Ngũ Long, này khác nào muốn khiến cho thương đoàn rời vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đặc biệt là người đang đứng ra chính là Triệu Lữ.
Tuệ Lâm quan sát những tuyển thủ một lượt, quả thực so với 3 người kia thì bọn họ không phải đối thủ, sau đó bước đến một con hẽm tối của Kinh Thành, nơi mà Triệu Lữ từng cho bản thân biết sẽ mua được mọi thông tin, chỉ cần đưa cái giá đủ.
Nơi tối tăm nhất của Kinh Thành, nơi mà đến cả hoàng thất cũng phải dè chừng khi đặt chân vào, bọn họ sẽ không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra, đương nhiên sẽ không có án mạng nhưng bước ra người còn toàn vẹn hay không nữa lại là chuyện khác.
Giữa đường một tên ăn mày cố ý va vào người, Tuệ Lâm không những không tỏ ra khinh miệt, ngược lại vô cùng nhanh tay đỡ lấy người.
- Cát hạ không sao chứ!
- Đại phò mã.
- À tại hạ chưa phải đại phò mã đâu, còn chưa chiến thắng mà, nếu như đã không sao thì tại hạ có thể bước tiếp không?
- Đương nhiên thảo dân nào dám chặn đường Tuệ Linh công tử chứ!
- Đa tạ.
Tuệ Lâm vừa bước thêm một bước nữa thì cảm nhận được áp lực cùng với cảm giác bị quan sát ập đến, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì bởi lúc này toàn là bóng đêm mà thôi, qua hơn một giờ thì có một giọng không phân biệt được nam hay nữ vang lên.
- Đại phò mã giá đáo, không biết muốn gì?
- Trước mắt cho chút ánh sáng được không!
- Vâng, được chứ.
Một chiếc đèn lồng lơ lững đến, Tuệ Lâm không phải kẻ ngốc mà chạm vào nó, điều chỉnh lại để cơ thể dễ chịu nhưng tuyệt nhiên không để bọn họ biết được bản thân có thể làm được gì.
- Đại phò mã ghé tệ xá là muốn biết điều gì? Là 4 cái chết sắp tới đúng không.
- À cái đó thì không, ta đến chính là muốn biết về gia tộc Tuệ Linh.
- Là hậu nhân của Tuệ Linh gia, đại phò mã còn muốn biết điều gì, khí tức truyền thừa của đại phò mã rõ ràng như vậy cơ mà, ta còn đang hoài nghi mục đích đại phò mã tiếp cận công chúa của ta là vì mục đích gì.
- Chúng ta trao đổi được không? Ta sẽ nói lý do, đổi lại ta muốn có được thông tin của Tuệ Linh gia, đặc biệt là những điểm nghi hoặc trong cái chết của Tuệ Linh Chi Bích.
- Dương phu nhân thì liên quan gì đến đại phò mã chứ! Chẳng lẽ đại phò mã chính là người chết trỗi dậy, Dương Tuệ Lâm sao.
- Đoán đi nào!
- Đại phò mã thật sự rất khôn ngoan, hơn nữa thực lực cũng không hề yếu chút nào, chống chọi lâu như vậy.
Một tiếng gió phát ra, áp lực đã không còn nữa, lúc này cả con đường đã hiện ra, trước mặt chính là một quầy, một thiếu nữ đang đứng đó, tươi cười chào đón.
- Chào mừng đại phò mã đến Kim Thịnh Lâu!
- Tại hạ chưa phải là đại phò mã, xin cô nương đừng dùng danh xưng ấy.
- Vậy thì Tuệ Linh công tử, mời, lâu chủ đang đợi công tử trên lầu.
Đi theo thiếu nữ đó lên lầu, phía trước là một tấm rèm thưa, khó có thể nhận thấy được người trước mặt là ai, thêm giọng nói đã bị thay đổi càng không thể biết chính xác được.
- Tuệ Linh công tử, một nam tử kì bí và rất soái, không biết ta có thể giúp gì.
- Như đã nói, ta muốn có được thông tin của Tuệ Linh gia, đặc biệt là những gì liên quan đến Tuệ Linh Chi Bích.
- Không biết giá mà công tử đưa ra là bao nhiêu?
- Tin tức, chẳng phải lâu chủ muốn biết ta tại sao tiếp cận công chúa sao?
- Cũng chỉ là tò mò cá nhân không đáng.
- Lâu chủ chắc đã biết sự lợi hại của cửu công chúa, cũng biết rõ công chúa không phải là hậu nhân của hoàng thất, mà lại là người của Tuệ Linh đưa vào.
- Vâng, nhưng cái tin này giá cao quá hiện tại không thể bán được nên không ai biết ngoài công tử nhưng làm sao công tử biết được, ta dám chắc công tử và Tuệ Linh gia kia không có liên hệ với nhau.
- Trao đổi!
- Mọi thông tin về Tuệ Linh Chi Bích.
- Được, đơn giản thôi, Khiển Chú là công pháp của Tuệ Linh gia, công pháp này có đặc điểm chỉ có nữ nhân sử dụng được, hơn nữa còn phải là một mỹ nhân, quả thật cửu công chúa là quốc sắc thiên hương, nhưng nó không có tác dụng với phái nữ nên việc phá vỡ rất dễ. Lý do tại sao ta chắc chắn cửu công chúa không phải là hậu nhân của Tuệ Linh gia, rất đơn giản bởi vì có thứ khác mạnh mẽ hơn Khiển Chú được truyền lại nhiều đời trong gia tộc.
- Ý của công tử là còn có công pháp mạnh hơn.
- Đúng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.