Chương 39: Sơ hở
77inh
04/02/2023
Tuệ Linh Chi Bích, là con gái của Tuệ Linh Chính Thuận, tuy rằng được gia tộc thừa nhận vì có năng lực hơn người, chính vì năng lực hơn người này mà bị các tỷ muội trong nhà ghét bỏ luôn luôn muốn loại bỏ, Tuệ Linh Phá chính là kẻ đã đưa ra chủ ý khiến cho người cháu yêu dấu của mình có được sự quan tâm hết mực của gia tộc, có thể đuổi đi kẻ mà hắn cho là kẻ ngoại tộc, đuổi cùng giết tận đến Tuyết Vũ Quốc vẫn không buông tha, bởi hắn sợ nếu để lại sẽ là mầm họa lớn.
Tuệ Linh Chính Thuận trong lòng không thừa nhận người con gái này nên khi gặp chuyện cũng không ra mặt, ngược lại đồng ý với quyết định của gia chủ, cũng tức là cha mình, Tuệ Linh Giang.
Khi gặp Dương Trương Kiên nơi biên cương thì cả hai đã cùng nhau kết duyên và sinh ra được 2 người con, mặc dù Dương thái thái không yêu thích tức phụ của mình cho lắm, nên đã đứng ra lấy Lĩnh Giao Linh cho nhi tử của mình, không rõ tại sao lão bà lại nghĩ 2 ái nữ của Lĩnh Giao Linh chính là hậu nhân của Dương gia, ra sức bồi dưỡng, Dương Tuệ Lâm lớn lên không có tình yêu thương, hơn nữa gặp quá nhiều chuyện mà đã qua đời, còn Dương Duy Cường một thân cao thủ của phái Minh Lâm.
- Chuyện oan ức đó là gì?
- Tuệ Linh gia không mở miệng nửa câu, ta làm sao dám can thiệp vào chuyện của gia tộc lâu đời đó chứ! Công tử rốt cuộc là ai?
- Vị trí của Tuệ Linh gia?
- Công tử có gì để đổi với ta.
Lấy ra một cuốn sổ bìa màu đen, Tuệ Lâm hỏi.
- Chắc lâu chủ biết cuốn sổ này!
- Liên minh thiên tử!
- Ta sẽ để lại cuốn sổ này và...
- Chắc công tử biết ranh giới tử thần, ngọn núi Khắc Ninh, chủ của ngọn núi chết chóc đó chính là Tuệ Linh gia, chỉ có một con đường duy nhất đến đó, cánh cửa sẽ mở ra trong những ngày trắng sáng, người Tuệ Linh gia luôn mặc bạch y và bọn họ sở hữu rất nhiều loại công pháp khác nhau, kể cả ma công, đấy cũng có thể nói lý do mà người ta nói Tuệ Linh gia là gia tộc mạnh nhất thiên hạ.
Tuệ Linh Cẩm nghe vậy thì lên tiếng. Truyện BJYX
- Ma công!!! Đám này thoái hóa thật rồi, làm sao bọn chúng dám...
Lâu chủ nhìn thấy linh hồn kia thì vô cùng ngạc nhiên.
- Gia chủ đời đầu tiên của Tuệ Linh gia! Đệ tử...
- Thôi thôi đừng dong dài nữa, người để người rối nói chuyện với ta mà là thành ý sao, nếu không phải nha đầu này không muốn biến nơi này thành bình địa thì nơi ọp ẹp này của ngươi sớm đã không còn nữa.
Thiếu nữ dẫn đường lúc này đã hóa thành một nam nhân mặc bạch y, đôi mắt đã bị rạch ngang, có thể nói kẻ ra tay vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát. Tuệ Lâm hỏi.
- Lâu chủ làm sao lại ra nông nỗi này.
- Ta phát hiện ra bí mật của bọn họ nên mới bị như thế này, nếu như gia chủ đã đến thì đương nhiên công tử chính là khách quý của ta, liệu ta có thể gọi là thiếu chủ không?
- Ta không phải.
Tuệ Linh Cẩm nói.
- Đúng rồi, gia chủ đời tiếp theo chính là người này!
- Tham kiến thiếu chủ.
Tuệ Lâm vội nói.
- Đừng có hành lễ, đại lễ này ta không dám nhận, mà này lão già người này có tin được không?
Tuệ Linh Cẩm nói.
- Ngươi quá đa nghi rồi đó, tuy rằng đôi mắt đã hủy nhưng tâm nhãn thì không? Đó là lý do tại sao hắn có thể nhìn thấy ta, tâm không trung thành với Tuệ Linh gia tuyệt nhiên sẽ không thể nhìn thấy ta, nhưng nếu ngươi hoài nghi thì không cần như vậy.
- Không, người này chúng ta cần.
- Đệ tử đời thứ 117 Tông Quốc Bảo, xin diện kiến thiếu chủ.
- Tông Quốc Bảo, ngươi muốn trả thù không?
- Không, chuyện đã đi quá lâu rồi, trả thù cũng chẳng được ích lợi gì.
- Kể cả chuyện của đôi mắt kia.
- Vâng thiếu chủ, chỉ cần còn sống thì đệ tử đã mãn nguyện lắm rồi!
- Chuyện ngươi ở đây, ngoài ta ra còn có những ai biết đến?
- Có vài người mà thôi, nhưng họ chỉ biết nhân diện chứ không biết xuất thân, qua lại cũng lâu nên cũng xem là bằng hữu nơi này, đến cuối cùng thì cũng có vài người đưa tiễn.
Tuệ Lâm rời đi mà không hỏi thêm điều gì, đã đến lúc trở lại nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, e rằng hành động của lão già đã thực sự đánh rắn động cỏ rồi, bọn chúng rất nhanh sẽ chú ý đến, Tuệ Linh Cẩm khó hiểu hỏi.
- Này này có chuyện gì? Tại sao ngươi lại hành động như vậy?
- Sau này rồi lão sẽ biết, từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện nữa nếu như chưa được gọi.
- HẢ!!!
Tuệ Lâm thở dài sau đó đẩy cửa bước vào căn phòng công chúa, nhìn người đang an tĩnh thở đều đặn trên giường, khẽ ngồi trên giường, dù đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức người nằm đó.
- Tuệ Lâm, về rồi đó à!
- Uhm, ta đã đánh thức công chúa sao?
- Cũng không hẳn.
Tay của công chúa chạm đến bàn tay của Tuệ Lâm, cái lạnh bên ngoài truyền đến tay nàng, đại công chúa choàng ngồi dậy, vội đưa tay chạm vào gương mặt đối phương, ánh mắt vô cùng lo lắng, Tuệ Lâm nắm lất bàn tay ấm áp đó, dịu dàng.
- Ngươi sao lại lạnh như vậy chứ!
- Từ nên ngoài về trễ, không sao đâu, mấy ngày qua công chúa có ăn uống đầy đủ không? Có cảm thấy gì không ổn trông người?
- Ta ổn, đôi lúc có hơi choáng váng nhưng không có vấn đề gì.
- Công chúa, sau này đừng gặp riêng bất kì ai là người của cửu công chúa, chắc công chúa cũng đoán được hành động lạ của mình là do ai nhỉ!
- Chẳng lẽ... thật sự cửu hoàng muội không cùng huyết thống với ta?
- Chỉ là suy đoán thôi, nếu muốn biết chúng ta phải đến đó, nơi đó sẽ gặp được người của Tuệ Linh gia và cũng có thể có được câu trả lời, thời gian tới công chúa xin hãy chăm sóc ta nữa, đột nhiên ta muốn ở lại đây, ta muốn ở cạnh công chúa.
- Ta có xem đây là một lời ngỏ ý chân thành của Tuệ Linh công tử không?
- Hihi, vâng đúng vậy, ta sẽ cho công chúa thấy sự chân thành của ta, còn bây giờ công chúa mau nằm xuống đi, ta đi cởi y phục.
- Được.
Ngày tổ chức thi đấu, có tất thảy 8 người, Tuệ Lâm thấy tất cả đều ổn thì thờ phào nhẹ nhỏm, bên phía Âu Dương gia, đặc biệt là gương mặt của Âu Dương Ngỗ Bính có vẻ đã có chuyện xảy ra, sắc mặt của Âu Dương Mỹ Hương không được tốt cho lắm, nhưng cũng không giống là bị trúng độc hay nội thương.
Tuệ Lâm gặp phải một nam nhân to lớn, thực lực không tệ, một quyền hạ xuống đã làm rung chuyển xung quanh.
- Tuệ Linh công tử, tiếp chiêu.
Tuệ Lâm đối với đối thủ chỉ dùng sức không dùng thức thì chỉ có cách nhanh nhất, chính là điểm huyệt, một hồi tránh né và dùng những viên sỏi tấn công vào cơ thể đó đã làm đối thủ đứng yên đấy.
- Đã nhường rồi!
- Tuệ Linh Lâm thắng.
- Dã Trung Kiên thắng.
- Âu Dương Mỹ Hương thắng.
- Diệp Lam Hồng thắng.
Sau canh giờ để những người bị loại khiêu chiến nhưng bọn họ đều lựa chọn Tuệ Lâm để khiêu chiến, mặc dù có cảm thấy phiền thức thì Tuệ Lâm phải tiếp đón, bọn họ đều là bị điểm huyệt đứng nguyên như vậy, lúc đối thủ di chuyển được cũng đã qua những tiếng đếm của trọng tài, thất vọng rời khỏi đó.
Sau khi nghỉ ngơi ban trưa, dùng thiện với đại công chúa, Tuệ Lâm đột nhiên cảm thấy có ánh mắt quan sát mình, hay nói đúng hơn muốn vào ý thức của mình, vội kéo tay đại công chúa vào trong lòng mình, hành động này khiến cho những nữ nhân theo chân phải ngại ngùng quay đi.
Một lúc sau có 2 người mặc bạch y, bên hông là gia huy của Tuệ Linh gia, cả hai bước đến chào.
- Tuệ Linh Lâm, bọn ta cần người theo bọn ta đến gặp tiểu thư.
- Cút về đi, nếu muốn nói thì đến phủ công chúa.
Bọn họ dự định kháng cự nhưng bản thân lại quay người rời đi, hành động thăm dò vừa rồi đã chọc giận Tuệ Lâm, đồng thời Tuệ Linh Cẩm cũng nhận ra bản thân đã mang lại rắc rối gì cho người kế thừa của mình.
Bọn họ có lẽ vừa trở về trong bộ dạng đó đã khiến người mà bọn họ gọi là tiểu thư đã đi đến, sức mạnh cũng không thể xem thường, vẫn là bộ dạng bạch y cao cao tại thượng, nếu như là người thường nhìn vào còn nghĩ đây là thần tiên hạ phàm, còn với Tuệ Lâm thì bọn họ cũng chỉ là những người có chút thực lực mà thôi.
Nữ nhân bạch y đối với hoàn cảnh này không những không giận mà còn điềm tĩnh hỏi.
- Ngươi thực sự là người của Tuệ Linh gia?
- Một kẻ không có chút quan hệ với Tuệ Linh gia có xứng để hỏi câu đó không?
Có lẽ là nha hoàn bên cạnh lên tiếng thay cho chủ tử mình.
- Tên khốn kia, ăn nói cho đàng hoàng, được tiểu thư hỏi đến là diễm phúc của ngươi đấy.
- Các ngươi đến đây không xem hoàng thất vào mắt đã trực tiếp hỏi ta, có lẽ Tông Quốc Bảo kia chưa kịp nói hết cho các ngươi, đã chạy đến đây rồi đúng không! À mà đám người các ngươi trong suy nghĩ luôn coi đám người này là phàm nhân, không xứng để các ngươi hạ mình kính cẩn, đừng nói đến việc nguyện ý trung thành.
- Ngươi...
- Thảo dân Tuệ Linh Chi Bích tham kiến đại công chúa, cầu chúc công chúa luôn luôn xinh đẹp, là đoá hoa đẹp nhất.
Tuệ Lâm trong lòng phẫn nộ khi nghe được tên của mẫu thân qua cái miệng giả dối đó, bây giờ chưa phải là lúc, phải nhịn, nhất định phải nhịn.
- Các ngươi liên quan gì đến người của ta?
- Khởi bẩm công chúng, chúng ta đều cùng mang một họ, hơn nữa theo tin tức có được thì đây chính là tân gia chủ được chỉ định.
- Đã biết vậy nhưng bổn cung lại thấy ngươi là đang không muốn thừa nhận vị trí đó.
- Xin công chúa thứ tội, đột nhiên một kẻ xuất hiện, còn nói bản thân chính là tân gia chủ, tiểu nữ thật sự không phục, cho dù đó là đại phò mã đi chăng nữa. Tuệ Linh gia từ thoả xa xưa đã được công nhận bởi các nước cũng có thể được xem là một nước nhỏ, một người tự xưng như vậy tiểu nữ thật muốn kiểm chứng và đem người về cho gia chủ hiện tại.
- Các ngươi đã hỏi ý kiến của y chưa? Y đồng ý làm tân gia chủ các ngươi không? Còn ngươi, trước khi yêu cầu cũng phải nói rõ thân phận, ngươi không vừa ý người đột nhiên xuất hiện thì y cũng không vừa ý ngươi đột nhiên yêu cầu như vậy.
- Là tiểu nữ thất lễ rồi!
Tuệ Lâm cười vui vẻ, đây là cảm giác có người bảo vệ mà lâu lắm rồi chưa cảm nhận được, dịu dàng nói.
- Nàng như vậy là đang bảo vệ ta đấy sao!
- Là người của bổn cung không phải ai cũng ức hiếp được, hơn nữa ngươi đáng giá như vậy kia mà!
Tuệ Linh Chính Thuận trong lòng không thừa nhận người con gái này nên khi gặp chuyện cũng không ra mặt, ngược lại đồng ý với quyết định của gia chủ, cũng tức là cha mình, Tuệ Linh Giang.
Khi gặp Dương Trương Kiên nơi biên cương thì cả hai đã cùng nhau kết duyên và sinh ra được 2 người con, mặc dù Dương thái thái không yêu thích tức phụ của mình cho lắm, nên đã đứng ra lấy Lĩnh Giao Linh cho nhi tử của mình, không rõ tại sao lão bà lại nghĩ 2 ái nữ của Lĩnh Giao Linh chính là hậu nhân của Dương gia, ra sức bồi dưỡng, Dương Tuệ Lâm lớn lên không có tình yêu thương, hơn nữa gặp quá nhiều chuyện mà đã qua đời, còn Dương Duy Cường một thân cao thủ của phái Minh Lâm.
- Chuyện oan ức đó là gì?
- Tuệ Linh gia không mở miệng nửa câu, ta làm sao dám can thiệp vào chuyện của gia tộc lâu đời đó chứ! Công tử rốt cuộc là ai?
- Vị trí của Tuệ Linh gia?
- Công tử có gì để đổi với ta.
Lấy ra một cuốn sổ bìa màu đen, Tuệ Lâm hỏi.
- Chắc lâu chủ biết cuốn sổ này!
- Liên minh thiên tử!
- Ta sẽ để lại cuốn sổ này và...
- Chắc công tử biết ranh giới tử thần, ngọn núi Khắc Ninh, chủ của ngọn núi chết chóc đó chính là Tuệ Linh gia, chỉ có một con đường duy nhất đến đó, cánh cửa sẽ mở ra trong những ngày trắng sáng, người Tuệ Linh gia luôn mặc bạch y và bọn họ sở hữu rất nhiều loại công pháp khác nhau, kể cả ma công, đấy cũng có thể nói lý do mà người ta nói Tuệ Linh gia là gia tộc mạnh nhất thiên hạ.
Tuệ Linh Cẩm nghe vậy thì lên tiếng. Truyện BJYX
- Ma công!!! Đám này thoái hóa thật rồi, làm sao bọn chúng dám...
Lâu chủ nhìn thấy linh hồn kia thì vô cùng ngạc nhiên.
- Gia chủ đời đầu tiên của Tuệ Linh gia! Đệ tử...
- Thôi thôi đừng dong dài nữa, người để người rối nói chuyện với ta mà là thành ý sao, nếu không phải nha đầu này không muốn biến nơi này thành bình địa thì nơi ọp ẹp này của ngươi sớm đã không còn nữa.
Thiếu nữ dẫn đường lúc này đã hóa thành một nam nhân mặc bạch y, đôi mắt đã bị rạch ngang, có thể nói kẻ ra tay vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát. Tuệ Lâm hỏi.
- Lâu chủ làm sao lại ra nông nỗi này.
- Ta phát hiện ra bí mật của bọn họ nên mới bị như thế này, nếu như gia chủ đã đến thì đương nhiên công tử chính là khách quý của ta, liệu ta có thể gọi là thiếu chủ không?
- Ta không phải.
Tuệ Linh Cẩm nói.
- Đúng rồi, gia chủ đời tiếp theo chính là người này!
- Tham kiến thiếu chủ.
Tuệ Lâm vội nói.
- Đừng có hành lễ, đại lễ này ta không dám nhận, mà này lão già người này có tin được không?
Tuệ Linh Cẩm nói.
- Ngươi quá đa nghi rồi đó, tuy rằng đôi mắt đã hủy nhưng tâm nhãn thì không? Đó là lý do tại sao hắn có thể nhìn thấy ta, tâm không trung thành với Tuệ Linh gia tuyệt nhiên sẽ không thể nhìn thấy ta, nhưng nếu ngươi hoài nghi thì không cần như vậy.
- Không, người này chúng ta cần.
- Đệ tử đời thứ 117 Tông Quốc Bảo, xin diện kiến thiếu chủ.
- Tông Quốc Bảo, ngươi muốn trả thù không?
- Không, chuyện đã đi quá lâu rồi, trả thù cũng chẳng được ích lợi gì.
- Kể cả chuyện của đôi mắt kia.
- Vâng thiếu chủ, chỉ cần còn sống thì đệ tử đã mãn nguyện lắm rồi!
- Chuyện ngươi ở đây, ngoài ta ra còn có những ai biết đến?
- Có vài người mà thôi, nhưng họ chỉ biết nhân diện chứ không biết xuất thân, qua lại cũng lâu nên cũng xem là bằng hữu nơi này, đến cuối cùng thì cũng có vài người đưa tiễn.
Tuệ Lâm rời đi mà không hỏi thêm điều gì, đã đến lúc trở lại nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, e rằng hành động của lão già đã thực sự đánh rắn động cỏ rồi, bọn chúng rất nhanh sẽ chú ý đến, Tuệ Linh Cẩm khó hiểu hỏi.
- Này này có chuyện gì? Tại sao ngươi lại hành động như vậy?
- Sau này rồi lão sẽ biết, từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện nữa nếu như chưa được gọi.
- HẢ!!!
Tuệ Lâm thở dài sau đó đẩy cửa bước vào căn phòng công chúa, nhìn người đang an tĩnh thở đều đặn trên giường, khẽ ngồi trên giường, dù đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức người nằm đó.
- Tuệ Lâm, về rồi đó à!
- Uhm, ta đã đánh thức công chúa sao?
- Cũng không hẳn.
Tay của công chúa chạm đến bàn tay của Tuệ Lâm, cái lạnh bên ngoài truyền đến tay nàng, đại công chúa choàng ngồi dậy, vội đưa tay chạm vào gương mặt đối phương, ánh mắt vô cùng lo lắng, Tuệ Lâm nắm lất bàn tay ấm áp đó, dịu dàng.
- Ngươi sao lại lạnh như vậy chứ!
- Từ nên ngoài về trễ, không sao đâu, mấy ngày qua công chúa có ăn uống đầy đủ không? Có cảm thấy gì không ổn trông người?
- Ta ổn, đôi lúc có hơi choáng váng nhưng không có vấn đề gì.
- Công chúa, sau này đừng gặp riêng bất kì ai là người của cửu công chúa, chắc công chúa cũng đoán được hành động lạ của mình là do ai nhỉ!
- Chẳng lẽ... thật sự cửu hoàng muội không cùng huyết thống với ta?
- Chỉ là suy đoán thôi, nếu muốn biết chúng ta phải đến đó, nơi đó sẽ gặp được người của Tuệ Linh gia và cũng có thể có được câu trả lời, thời gian tới công chúa xin hãy chăm sóc ta nữa, đột nhiên ta muốn ở lại đây, ta muốn ở cạnh công chúa.
- Ta có xem đây là một lời ngỏ ý chân thành của Tuệ Linh công tử không?
- Hihi, vâng đúng vậy, ta sẽ cho công chúa thấy sự chân thành của ta, còn bây giờ công chúa mau nằm xuống đi, ta đi cởi y phục.
- Được.
Ngày tổ chức thi đấu, có tất thảy 8 người, Tuệ Lâm thấy tất cả đều ổn thì thờ phào nhẹ nhỏm, bên phía Âu Dương gia, đặc biệt là gương mặt của Âu Dương Ngỗ Bính có vẻ đã có chuyện xảy ra, sắc mặt của Âu Dương Mỹ Hương không được tốt cho lắm, nhưng cũng không giống là bị trúng độc hay nội thương.
Tuệ Lâm gặp phải một nam nhân to lớn, thực lực không tệ, một quyền hạ xuống đã làm rung chuyển xung quanh.
- Tuệ Linh công tử, tiếp chiêu.
Tuệ Lâm đối với đối thủ chỉ dùng sức không dùng thức thì chỉ có cách nhanh nhất, chính là điểm huyệt, một hồi tránh né và dùng những viên sỏi tấn công vào cơ thể đó đã làm đối thủ đứng yên đấy.
- Đã nhường rồi!
- Tuệ Linh Lâm thắng.
- Dã Trung Kiên thắng.
- Âu Dương Mỹ Hương thắng.
- Diệp Lam Hồng thắng.
Sau canh giờ để những người bị loại khiêu chiến nhưng bọn họ đều lựa chọn Tuệ Lâm để khiêu chiến, mặc dù có cảm thấy phiền thức thì Tuệ Lâm phải tiếp đón, bọn họ đều là bị điểm huyệt đứng nguyên như vậy, lúc đối thủ di chuyển được cũng đã qua những tiếng đếm của trọng tài, thất vọng rời khỏi đó.
Sau khi nghỉ ngơi ban trưa, dùng thiện với đại công chúa, Tuệ Lâm đột nhiên cảm thấy có ánh mắt quan sát mình, hay nói đúng hơn muốn vào ý thức của mình, vội kéo tay đại công chúa vào trong lòng mình, hành động này khiến cho những nữ nhân theo chân phải ngại ngùng quay đi.
Một lúc sau có 2 người mặc bạch y, bên hông là gia huy của Tuệ Linh gia, cả hai bước đến chào.
- Tuệ Linh Lâm, bọn ta cần người theo bọn ta đến gặp tiểu thư.
- Cút về đi, nếu muốn nói thì đến phủ công chúa.
Bọn họ dự định kháng cự nhưng bản thân lại quay người rời đi, hành động thăm dò vừa rồi đã chọc giận Tuệ Lâm, đồng thời Tuệ Linh Cẩm cũng nhận ra bản thân đã mang lại rắc rối gì cho người kế thừa của mình.
Bọn họ có lẽ vừa trở về trong bộ dạng đó đã khiến người mà bọn họ gọi là tiểu thư đã đi đến, sức mạnh cũng không thể xem thường, vẫn là bộ dạng bạch y cao cao tại thượng, nếu như là người thường nhìn vào còn nghĩ đây là thần tiên hạ phàm, còn với Tuệ Lâm thì bọn họ cũng chỉ là những người có chút thực lực mà thôi.
Nữ nhân bạch y đối với hoàn cảnh này không những không giận mà còn điềm tĩnh hỏi.
- Ngươi thực sự là người của Tuệ Linh gia?
- Một kẻ không có chút quan hệ với Tuệ Linh gia có xứng để hỏi câu đó không?
Có lẽ là nha hoàn bên cạnh lên tiếng thay cho chủ tử mình.
- Tên khốn kia, ăn nói cho đàng hoàng, được tiểu thư hỏi đến là diễm phúc của ngươi đấy.
- Các ngươi đến đây không xem hoàng thất vào mắt đã trực tiếp hỏi ta, có lẽ Tông Quốc Bảo kia chưa kịp nói hết cho các ngươi, đã chạy đến đây rồi đúng không! À mà đám người các ngươi trong suy nghĩ luôn coi đám người này là phàm nhân, không xứng để các ngươi hạ mình kính cẩn, đừng nói đến việc nguyện ý trung thành.
- Ngươi...
- Thảo dân Tuệ Linh Chi Bích tham kiến đại công chúa, cầu chúc công chúa luôn luôn xinh đẹp, là đoá hoa đẹp nhất.
Tuệ Lâm trong lòng phẫn nộ khi nghe được tên của mẫu thân qua cái miệng giả dối đó, bây giờ chưa phải là lúc, phải nhịn, nhất định phải nhịn.
- Các ngươi liên quan gì đến người của ta?
- Khởi bẩm công chúng, chúng ta đều cùng mang một họ, hơn nữa theo tin tức có được thì đây chính là tân gia chủ được chỉ định.
- Đã biết vậy nhưng bổn cung lại thấy ngươi là đang không muốn thừa nhận vị trí đó.
- Xin công chúa thứ tội, đột nhiên một kẻ xuất hiện, còn nói bản thân chính là tân gia chủ, tiểu nữ thật sự không phục, cho dù đó là đại phò mã đi chăng nữa. Tuệ Linh gia từ thoả xa xưa đã được công nhận bởi các nước cũng có thể được xem là một nước nhỏ, một người tự xưng như vậy tiểu nữ thật muốn kiểm chứng và đem người về cho gia chủ hiện tại.
- Các ngươi đã hỏi ý kiến của y chưa? Y đồng ý làm tân gia chủ các ngươi không? Còn ngươi, trước khi yêu cầu cũng phải nói rõ thân phận, ngươi không vừa ý người đột nhiên xuất hiện thì y cũng không vừa ý ngươi đột nhiên yêu cầu như vậy.
- Là tiểu nữ thất lễ rồi!
Tuệ Lâm cười vui vẻ, đây là cảm giác có người bảo vệ mà lâu lắm rồi chưa cảm nhận được, dịu dàng nói.
- Nàng như vậy là đang bảo vệ ta đấy sao!
- Là người của bổn cung không phải ai cũng ức hiếp được, hơn nữa ngươi đáng giá như vậy kia mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.