Chương 3: Chương 3: Thiếu sót
Dược Y
29/07/2018
Kể từ khi ngày xem camera giám xác đó cô không còn nhìn thấy Hồng Ánh ở trong lớp nữa, nghe nói đã chuyển sang trường khác sau ngày hôm đó, không để lại một chút tin tức nào. Cô thiết nghĩ cũng không nhất thiết phải như vậy, con người cô cũng không nhỏ mọn để chút chuyện cỏn con đó mà truy cứu cô ta, nếu có cô cũng không có thời gian để làm.
Sáng nay thời tiết se se lạnh, bầu trời quang đãng hôm qua nay đã chuyển sang xám xịt, âm u, từng hạt mưa thi nhau đổ xuống mái hiên, trong một căn biệt thự nọ à không trong một toà lâu đài nọ, có một cô công chúa nhỏ vẫn đang say giấc. Cô khẽ cựa mình, trong tiềm thức lười biếng như một chú mèo nhỏ, xoay người vùi sâu vào chăn.
"Cô chủ, dậy đi học thôi." Bà Triệu, quản gia nhà cô nói.
Cô nghe thấy những lời nói mơ hộ truyền thẳng vào tai nhưng tâm trí vẫn chưa tính táo lười biếng rúc mình vào sâu trong chăn, với cái thời tiết này chỉ muốn nằm trong chăn ấm nệm êm thôi, suốt ngày cứ học rồi lại học, nó không giúp ích gì cho kiến thức của cô cả.
Triệu quản gia vẫn đứng một góc ở sau giường cô, tay chắp lại cung kính, giọng vẫn điềm tĩnh.
"Cô chủ, không mau dạy sẽ muộn học mất."
Cô mở mắt, ánh mắt phủ một tầng hơi nước nhìn Triệu quản gia, dụi dụi mắt đầy mệt mỏi, lười biếng mở miệng.
"Muộn học thì nghỉ."
"Cô chủ, cô không thể nghỉ, nếu ông chủ biết sẽ mắng tôi mất, coi như tôi xin cô, mau dậy đến trường có được không?" Triệu quản gia hốt hoảng, hấp tấp nói, ánh mắt thành khẩn cầu xin cô.
Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó bà ấy, bà ấy là quản gia ở đây lâu năm rồi, cũng là người rất thương cô, nếu cô nghỉ học chắc ba cô sẽ đuổi bà ấy thật mất. Cô ngồi dậy, duỗi vai, bước xuống giường, cái lạnh của nền gạch truyền thẳng đến chân, khiến cô không khỏi xuýt xoa.
"Cô chủ, tôi xuống dưới hâm lại đồ ăn sáng giúp cô." Bà Triệu cung kính nói, cô nhìn bà ấy gật đầu một cái cũng không nói gì thêm. Cạch một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại, cô chậm rãi đi vào nhà tắm.
Mặc trên người bộ quần áo đi học chỉnh tề, Chu Tịnh Hà bước xuống lầu, đi vào nhà bếp, đã nghe mùi đồ ăn thoang thoảng bốc lên. Ngồi vào bàn, nhìn những món ăn sa hoa đặt trước mặt, cô nhìn cái bàn ăn trống vắng lại nhìn đến bà quản gia, mở miệng muốn nói lại thôi. Giơ đũa gắp lấy miếng thịt, bỏ vào chén.
"Cô chủ cứ ăn đi rồi lên xe chú Hoài sẽ đưa cô đi học ông chủ, bà chủ bận việc nên đã đi từ sớm." Bà quản gia nói, quả nhiên chỉ mỗi bà ấy biết cô đang nghĩ cái gì, muốn nói cái gì.
Cô gật đầu cười trừ. Tâm trạng ăn uống cũng mất hết đi rồi, cô đứng dậy xách cặp, đi ra ngoài. Đã có xe đậu sẵn đợi cô ở trước nhà. Cô mở cửa leo lên xe. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, những hạt mưa lất phất rơi ngoài cửa kính xe, cô hạ cửa xe xuống tay giơ ra ngoài hứng mưa. Cô đã từng đọc một câu nói: "Ngày mà lòng buồn nhất trời sẽ đổ mưa." Quả nhiên là đúng. Ngày ngày sống trong căn nhà lớn, mang danh tiếng là công chúa nhỏ Chu gia được cha mẹ yêu thương cưng chiều yêu thương như trứng, sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy. Từ nhỏ đã chẳng phải đụng lấy thứ gì dù chỉ là một ngón tay, ăn uống đều có người bưng kẻ hầu. Nhưng mà, những thứ cô cần đâu phải như thế, cô chỉ cần một nhà ba người cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau đi công viên chơi, cùng nhau nói cười. Những điều đơn giản như thế nhưng sao khó quá? Cô chẳng cần nhà cao cửa rộng, cô chẳng cần tiền bạc chi nhiều, cô chỉ cần một gia đình, một gia đình thật sự thương yêu cô.
Ngồi thẫn thờ mãi trong dòng suy nghĩ, lòng cô buồn não nề, không hề hay biết xe đậu ở cổng trường đã lâu, cô cứ ngồi trong xe, chẳng buồn bước xuống, chẳng mấy chốc, sân trường vắng lặng, tất cả đều đã vào lớp. Đến lúc này, cô mới sực tỉnh. Cô nhìn chú Hoài đang hết sức duy trì không khí im lặng kia.
"Sao chú không kêu tôi?"
"Tôi không dám..." Chú Hoài sợ hãi nói.
"Tôi ăn thịt chú sao mà lại không dám? Chú xem tôi muộn học rồi." Cô cau mày khó chịu nói.
"Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn..." Chú Hoài cuối đầu, cung kính nói.
"Còn có lần sau sao?"
"Không, không có lần sau..."
Cô lúc này mới hài lòng mở cửa xe bước xuống. Dù đã muộn học cô vẫn bình tĩnh đi, lại gặp phải Diệp Tiêu Ngôn đang đúp tiết, ngồi ngay ghế đá. Lòng không khỏi nãy ra ý nghĩ đá xoáy, nói là làm bước ngay đến chỗ anh ta.
"Không phải anh Diệp đây sao? Chuông đã reo, tại sao lại ngồi đây mà không vào lớp?"
Diệp Tiêu Ngôn nhìn cô, nheo mắt cười.
"Không phải cô Chu đây sao? Chuông đã reo, tại sao lại đứng đây mà không vào lớp?"
Diệp Tiêu Ngôn nhại lại giọng cô, cười nói. Đến đây cô cũng nhớ ra, chuông đã reo, anh ngồi đó bản thân cô lại đứng đây chẳng phải cũng là đang đúp tiết sao, có tư cách gì mà đá xoáy hắn đây? Cô hừ một cái, tức giận nói.
"Tôi là đi muộn chứ không hề đúp tiết như anh."
Nói rồi cô xoay người đi vào lớp, để lại sau lưng ánh mắt đầy ý cười của anh. Bước vào cửa lớp, nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng cô đi thẳng vào chỗ ngồi, không nói một lời. Khỗ nỗi có một người không biết điều, chọi viên phấn thẳng vào cô, cũng may cô phản ứng nhanh, xoay người né đi. Cô lạnh lùng kiêu ngạo giương mắt nhìn thẳng bà ta.
"Cô giáo? Như vậy là có ý gì?”
"Học sinh như cô đã vào lớp muộn còn không biết thưa tôi?" Bà ta nổi tiếng khó khăn nhất trường, nhưng rất tiếc bà ta đụng nhầm người rồi, cô là ai cơ chứ cô là công chúa Chu gia.
"Vậy xin hỏi, cô có biết tôi là ai không?" Cô cười nhạt hỏi.
"Tôi nói cho cô biết, dù cô là ai tôi cũng không sợ, mau ra đứng trước cửa lớp cho tôi." Bà ta quát lên, chỉ thẳng ra cửa.
Cô mỉm cười, xách cặp đứng lên đi ra ngoài, lúc đến chỗ bà ta còn không quên nói một câu: "Cô chuẩn bị hồ sơ tìm việc khác đi là vừa. À tôi không đứng ngay cửa lớp đâu, vì rất mất mặt, tiết học này tôi đúp!"
Bà ta nghe xong trợn tròn mắt quát lên "Em dám..."
Cô lơ đi, bước ra khỏi lớp. Đi ngang qua chỗ ghế đá lúc nãy, vẫn thấy Diệp Tiêu Ngôn ngồi đó. Bóng lưng vô cùng cô đơn. Cô bước đến ngồi bên cạnh, dường như cảm thấy được ánh mắt đầy ngạc nhiên của anh, cô ưỡn người thẳng dậy, có chút kiêu ngạo nói. "Nhìn cái gì mà nhìn, lần này chẳng phải đi muộn nữa, tôi đúp lớp giống anh rồi."
Thế mà có người nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
"Có ai hỏi đâu mà em lại nói?"
Diệp Tiêu Ngôn cười nói. Cô lườm, được rồi được rồi là cô nhiều chuyện, thật mất mặt quá. Cô và Diệp Tiêu Ngôn im lặng hồi lâu, cả hai không nói với nhau câu nào. Không khí im lặng ngột ngạt.
Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với anh, bởi vì hôm nay anh lại phải nghe những lời cay độc đó, trong lòng không nhịn được mà dấy lên cảm giác khó chịu.
"Chu Tịnh Hà..." Bỗng nhiên Diệp Tiêu Ngôn cất lời gọi cô.
"Có chuyện gì?" Cô lơ đễnh trả lời.
"Cùng nhau đi chơi đi."
"Anh điên sao? Ân oán thù hằn giữa tôi và anh, tôi vẫn chưa quên đâu." Cô ngạc nhiên nói.
"Người ta có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà, với lại hôm nay tôi buồn lắm, chẳng có tâm trạng mà gây chiến với em đâu." Diệp Tiêu Ngôn đầy chân thành nói.
"Được thôi, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, tâm trạng cũng không thoải mái lắm, đi giải khuây với anh cũng chẳng tổn thất gì."
Cả hai bọn họ thoả thuận với nhau, ngày hôm nay chân thành đối đãi, qua ngày hôm sau lại như cũ là kẻ thù của nhau. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng trẻ con, mà cũng đành chịu thôi ai bảo anh ta làm cô mất mặt hết lần này đến lần khác.
Chu Tịnh Hà và Diệp Tiêu Ngôn tung tăng bước ra khỏi trường, từ khi sinh ta đã học lễ nghi, chưa bao giờ như hôm nay, đúp tiết nghỉ học, nghĩ đến gương mặt của Chu Lỗi khi biết chuyện này nhất định rất thú vị. Sau khi loay hoay mãi với việc không biết phải đi đâu thì cuối cùng cả hai cũng đúc kết ra được kinh nghiệm, không biết đi nơi nào thì hãy đến khu vui chơi. Còn việc tại sao lại như vậy á? Đừng hỏi cô, cô cũng không biết.
Ngay trước mặt cô là khu vui chơi Lâm Nhược, khu vui chơi lớn nhất tỉnh thành, nổi tiếng thú vị. Diệp Tiêu Ngôn đi mua vé vào cổng, cô đứng đợi ở một chỗ mát gần đó đợi, sau đó bọn họ cùng nhau đi vào. Đã từ rất lâu rồi cô luôn muốn được đi khu vui chơi thử một lần.
"Diệp Tiêu Ngôn, anh nhìn xem bên kia, bên kia là cái gì thế?"
"Là tàu lượn siêu tốc, em chưa đi khu vui chơi bao giờ sao?"
"Đúng đúng, còn cái bên đó?"
"Là vòng quay."
"Cái đó nữa?"
"Là nhà ma."
"Nhà ma? Đi đi chúng ta vào trong đó đi."
Cô nắm lấy tay Diệp Tiêu Ngôn kéo vào cái nhà ma với hoạ tiết bảng hiệu cực kì rùng rợn. Diệp Tiêu Ngôn xanh mặt, cố gạt tay cô ra, lắc lắc đầu.
"Sao thế? Sợ sao?" Cô nhếch mép cười khiêu khích.
"Ai... ai bảo... là tôi sợ... Vào thì vào."
Thế là hai người một gái một trai, một vui sướng tò mò, một sợ hãi không thôi, cùng đi vào nhà ma.
Trong căn nhà ma, không khí càng lúc càng lạnh, những làn khói mờ mờ ảo ảo, cô thấy những “con ma” cứ lôi lôi kéo kéo tay cô, hễ hất mạnh ra thì lại kéo tiếp, còn một bên là Diệp Tiêu Ngôn sợ hãi nắm chặt tay cô không buông ra. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân vất vả đến vậy.
Ở phía bên cạnh, Diệp Tiêu Ngôn cũng sợ hãi mà lay lay cánh tay cô, lời nói ngắt quãng đầy sợ hãi: "Hà... Hà... Cứu tôi... Nó nắm chân tôi rồi..."
"Để tôi..."
Cô quay lại, nhìn cái “con ma" đang nằm sấp dưới đất lôi lôi kéo kéo chân Diệp Tiêu Ngôn mà hù một cái, “con ma" đó không sợ ngược lại còn hù lại cô, eo ôi makeup xấu xí lắm các bạn ạ, “ bạn ma" đã xấu hù còn xấu hơn, cô nhanh nhẹn dùm tay chọt vào hông “ con ma"quả như theo dự đoán “con ma" buông tay ra nằm ôm bụng cười. Chiêu này hiệu nghiệm đó nha. Diệp Tiêu Ngôn được giải thoát mừng rỡ kéo tay cô chạy nhanh ra ngoài.
Ra được bên ngoài, Diệp Tiêu Ngôn như được hồi sinh, cái mặt trắng bệch lúc nãy đã không còn thay vào là khuôn mặt hồng hào trắng nõn.
"Diệp Tiêu Ngôn, anh bị lừa rồi, trong đó không phải ma, là người đóng giả thôi, lúc nãy tôi còn chọc cười được bọn họ đấy. Nè uống nước cho đỡ mệt đi." Cô ngây thơ nói, đưa ra hai ly nước coca vừa mới mua xong cho anh ta một ly, ngược lại Diệp Tiêu Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy quái dị.
"Em thật sự chưa bao giờ đi công viên sao?" Anh nghi ngờ nhìn đứa trẻ ngốc trước mặt hỏi.
"Thật sự." Cô vẻ mặt hình sự đầy nghiêm túc.
"Nhưng tôi nhớ lúc trước khi vào anh nói là anh không sợ cơ mà? Sao vào trong đó lại sợ đến thế?" Cô xoa xoa chóp mũi, thắc mắc hỏi.
"Ai bảo tôi sợ? Tôi làm như vậy để thêm thú vị thôi. Chứ hai chúng ta không ai sợ cũng quá là nhàm chán." Diệp Tiêu Ngôn gãi đầu, lấp lừng tìm một cái cớ đầy logic
Khổ nỗi cái cớ vô lí hết sức như vậy lại nhận được một cái gật đầu của cô kèm theo hai chữ "Cũng đúng."
Diệp Tiêu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự không tin được lý do củ chuối thế này lại có người tin. Ngốc, đúng là ngốc hết sức.
Rồi đột nhiên không khí lại chìm vào khoảng không trầm lặng. Anh nhìn cô chăm chú, cho dù đã bị ngươi khác nhìn chăm chăm rất nhiều lần cũng không thấy gì lạ, bây giờ bị Diệp Tiêu Ngôn nhìn như vậy đột nhiên lại cảm thấy không quen. Cô xoay người tránh né ánh mắt của anh, hai má bất giác hiện lên một tầng hồng.
"Bấy lâu nay không để ý, bây giờ tôi mới biết em quả thật rất xinh đẹp." Diệp Tiêu Ngôn cười nói, ánh nắng chiếu thẳng vào làm nụ cười anh ta càng thêm rực rỡ hơn. Diệp Tiêu Ngôn đùa đùa một câu, khiến bản thân anh muốn phỉ nhổ bản thân mình. Lúc nào chả để ý đến cô, bây giờ dối lòng một chút cảm thấy hơi... ngượng nha.
"Tôi xinh đẹp là chuyện mà ai cũng biết." Cô kiêu ngạo nói, cười cười.
"Em quả thật rất tốt, nhưng mà có một điểm thiếu sót..." Anh kéo dài lời nói nhìn cô chằm chặp.
Thiếu sót của cô ư? Có sao chứ? Cô công chúa Chu gia đi đến đâu cũng được người người khen ngợi, người người ngưỡng mộ. Cô có thiếu sót sao?
"Thiếu sót? Là thiếu cái gì?"
Thấy cô gái trước mắt mặt nghệch ra đầy ngốc nghếch, anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô một cái rồi nói: "Thiếu... Em thiếu cái tính khiêm tốn đó."
Sáng nay thời tiết se se lạnh, bầu trời quang đãng hôm qua nay đã chuyển sang xám xịt, âm u, từng hạt mưa thi nhau đổ xuống mái hiên, trong một căn biệt thự nọ à không trong một toà lâu đài nọ, có một cô công chúa nhỏ vẫn đang say giấc. Cô khẽ cựa mình, trong tiềm thức lười biếng như một chú mèo nhỏ, xoay người vùi sâu vào chăn.
"Cô chủ, dậy đi học thôi." Bà Triệu, quản gia nhà cô nói.
Cô nghe thấy những lời nói mơ hộ truyền thẳng vào tai nhưng tâm trí vẫn chưa tính táo lười biếng rúc mình vào sâu trong chăn, với cái thời tiết này chỉ muốn nằm trong chăn ấm nệm êm thôi, suốt ngày cứ học rồi lại học, nó không giúp ích gì cho kiến thức của cô cả.
Triệu quản gia vẫn đứng một góc ở sau giường cô, tay chắp lại cung kính, giọng vẫn điềm tĩnh.
"Cô chủ, không mau dạy sẽ muộn học mất."
Cô mở mắt, ánh mắt phủ một tầng hơi nước nhìn Triệu quản gia, dụi dụi mắt đầy mệt mỏi, lười biếng mở miệng.
"Muộn học thì nghỉ."
"Cô chủ, cô không thể nghỉ, nếu ông chủ biết sẽ mắng tôi mất, coi như tôi xin cô, mau dậy đến trường có được không?" Triệu quản gia hốt hoảng, hấp tấp nói, ánh mắt thành khẩn cầu xin cô.
Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó bà ấy, bà ấy là quản gia ở đây lâu năm rồi, cũng là người rất thương cô, nếu cô nghỉ học chắc ba cô sẽ đuổi bà ấy thật mất. Cô ngồi dậy, duỗi vai, bước xuống giường, cái lạnh của nền gạch truyền thẳng đến chân, khiến cô không khỏi xuýt xoa.
"Cô chủ, tôi xuống dưới hâm lại đồ ăn sáng giúp cô." Bà Triệu cung kính nói, cô nhìn bà ấy gật đầu một cái cũng không nói gì thêm. Cạch một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại, cô chậm rãi đi vào nhà tắm.
Mặc trên người bộ quần áo đi học chỉnh tề, Chu Tịnh Hà bước xuống lầu, đi vào nhà bếp, đã nghe mùi đồ ăn thoang thoảng bốc lên. Ngồi vào bàn, nhìn những món ăn sa hoa đặt trước mặt, cô nhìn cái bàn ăn trống vắng lại nhìn đến bà quản gia, mở miệng muốn nói lại thôi. Giơ đũa gắp lấy miếng thịt, bỏ vào chén.
"Cô chủ cứ ăn đi rồi lên xe chú Hoài sẽ đưa cô đi học ông chủ, bà chủ bận việc nên đã đi từ sớm." Bà quản gia nói, quả nhiên chỉ mỗi bà ấy biết cô đang nghĩ cái gì, muốn nói cái gì.
Cô gật đầu cười trừ. Tâm trạng ăn uống cũng mất hết đi rồi, cô đứng dậy xách cặp, đi ra ngoài. Đã có xe đậu sẵn đợi cô ở trước nhà. Cô mở cửa leo lên xe. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, những hạt mưa lất phất rơi ngoài cửa kính xe, cô hạ cửa xe xuống tay giơ ra ngoài hứng mưa. Cô đã từng đọc một câu nói: "Ngày mà lòng buồn nhất trời sẽ đổ mưa." Quả nhiên là đúng. Ngày ngày sống trong căn nhà lớn, mang danh tiếng là công chúa nhỏ Chu gia được cha mẹ yêu thương cưng chiều yêu thương như trứng, sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy. Từ nhỏ đã chẳng phải đụng lấy thứ gì dù chỉ là một ngón tay, ăn uống đều có người bưng kẻ hầu. Nhưng mà, những thứ cô cần đâu phải như thế, cô chỉ cần một nhà ba người cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau đi công viên chơi, cùng nhau nói cười. Những điều đơn giản như thế nhưng sao khó quá? Cô chẳng cần nhà cao cửa rộng, cô chẳng cần tiền bạc chi nhiều, cô chỉ cần một gia đình, một gia đình thật sự thương yêu cô.
Ngồi thẫn thờ mãi trong dòng suy nghĩ, lòng cô buồn não nề, không hề hay biết xe đậu ở cổng trường đã lâu, cô cứ ngồi trong xe, chẳng buồn bước xuống, chẳng mấy chốc, sân trường vắng lặng, tất cả đều đã vào lớp. Đến lúc này, cô mới sực tỉnh. Cô nhìn chú Hoài đang hết sức duy trì không khí im lặng kia.
"Sao chú không kêu tôi?"
"Tôi không dám..." Chú Hoài sợ hãi nói.
"Tôi ăn thịt chú sao mà lại không dám? Chú xem tôi muộn học rồi." Cô cau mày khó chịu nói.
"Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn..." Chú Hoài cuối đầu, cung kính nói.
"Còn có lần sau sao?"
"Không, không có lần sau..."
Cô lúc này mới hài lòng mở cửa xe bước xuống. Dù đã muộn học cô vẫn bình tĩnh đi, lại gặp phải Diệp Tiêu Ngôn đang đúp tiết, ngồi ngay ghế đá. Lòng không khỏi nãy ra ý nghĩ đá xoáy, nói là làm bước ngay đến chỗ anh ta.
"Không phải anh Diệp đây sao? Chuông đã reo, tại sao lại ngồi đây mà không vào lớp?"
Diệp Tiêu Ngôn nhìn cô, nheo mắt cười.
"Không phải cô Chu đây sao? Chuông đã reo, tại sao lại đứng đây mà không vào lớp?"
Diệp Tiêu Ngôn nhại lại giọng cô, cười nói. Đến đây cô cũng nhớ ra, chuông đã reo, anh ngồi đó bản thân cô lại đứng đây chẳng phải cũng là đang đúp tiết sao, có tư cách gì mà đá xoáy hắn đây? Cô hừ một cái, tức giận nói.
"Tôi là đi muộn chứ không hề đúp tiết như anh."
Nói rồi cô xoay người đi vào lớp, để lại sau lưng ánh mắt đầy ý cười của anh. Bước vào cửa lớp, nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng cô đi thẳng vào chỗ ngồi, không nói một lời. Khỗ nỗi có một người không biết điều, chọi viên phấn thẳng vào cô, cũng may cô phản ứng nhanh, xoay người né đi. Cô lạnh lùng kiêu ngạo giương mắt nhìn thẳng bà ta.
"Cô giáo? Như vậy là có ý gì?”
"Học sinh như cô đã vào lớp muộn còn không biết thưa tôi?" Bà ta nổi tiếng khó khăn nhất trường, nhưng rất tiếc bà ta đụng nhầm người rồi, cô là ai cơ chứ cô là công chúa Chu gia.
"Vậy xin hỏi, cô có biết tôi là ai không?" Cô cười nhạt hỏi.
"Tôi nói cho cô biết, dù cô là ai tôi cũng không sợ, mau ra đứng trước cửa lớp cho tôi." Bà ta quát lên, chỉ thẳng ra cửa.
Cô mỉm cười, xách cặp đứng lên đi ra ngoài, lúc đến chỗ bà ta còn không quên nói một câu: "Cô chuẩn bị hồ sơ tìm việc khác đi là vừa. À tôi không đứng ngay cửa lớp đâu, vì rất mất mặt, tiết học này tôi đúp!"
Bà ta nghe xong trợn tròn mắt quát lên "Em dám..."
Cô lơ đi, bước ra khỏi lớp. Đi ngang qua chỗ ghế đá lúc nãy, vẫn thấy Diệp Tiêu Ngôn ngồi đó. Bóng lưng vô cùng cô đơn. Cô bước đến ngồi bên cạnh, dường như cảm thấy được ánh mắt đầy ngạc nhiên của anh, cô ưỡn người thẳng dậy, có chút kiêu ngạo nói. "Nhìn cái gì mà nhìn, lần này chẳng phải đi muộn nữa, tôi đúp lớp giống anh rồi."
Thế mà có người nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
"Có ai hỏi đâu mà em lại nói?"
Diệp Tiêu Ngôn cười nói. Cô lườm, được rồi được rồi là cô nhiều chuyện, thật mất mặt quá. Cô và Diệp Tiêu Ngôn im lặng hồi lâu, cả hai không nói với nhau câu nào. Không khí im lặng ngột ngạt.
Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với anh, bởi vì hôm nay anh lại phải nghe những lời cay độc đó, trong lòng không nhịn được mà dấy lên cảm giác khó chịu.
"Chu Tịnh Hà..." Bỗng nhiên Diệp Tiêu Ngôn cất lời gọi cô.
"Có chuyện gì?" Cô lơ đễnh trả lời.
"Cùng nhau đi chơi đi."
"Anh điên sao? Ân oán thù hằn giữa tôi và anh, tôi vẫn chưa quên đâu." Cô ngạc nhiên nói.
"Người ta có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà, với lại hôm nay tôi buồn lắm, chẳng có tâm trạng mà gây chiến với em đâu." Diệp Tiêu Ngôn đầy chân thành nói.
"Được thôi, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, tâm trạng cũng không thoải mái lắm, đi giải khuây với anh cũng chẳng tổn thất gì."
Cả hai bọn họ thoả thuận với nhau, ngày hôm nay chân thành đối đãi, qua ngày hôm sau lại như cũ là kẻ thù của nhau. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng trẻ con, mà cũng đành chịu thôi ai bảo anh ta làm cô mất mặt hết lần này đến lần khác.
Chu Tịnh Hà và Diệp Tiêu Ngôn tung tăng bước ra khỏi trường, từ khi sinh ta đã học lễ nghi, chưa bao giờ như hôm nay, đúp tiết nghỉ học, nghĩ đến gương mặt của Chu Lỗi khi biết chuyện này nhất định rất thú vị. Sau khi loay hoay mãi với việc không biết phải đi đâu thì cuối cùng cả hai cũng đúc kết ra được kinh nghiệm, không biết đi nơi nào thì hãy đến khu vui chơi. Còn việc tại sao lại như vậy á? Đừng hỏi cô, cô cũng không biết.
Ngay trước mặt cô là khu vui chơi Lâm Nhược, khu vui chơi lớn nhất tỉnh thành, nổi tiếng thú vị. Diệp Tiêu Ngôn đi mua vé vào cổng, cô đứng đợi ở một chỗ mát gần đó đợi, sau đó bọn họ cùng nhau đi vào. Đã từ rất lâu rồi cô luôn muốn được đi khu vui chơi thử một lần.
"Diệp Tiêu Ngôn, anh nhìn xem bên kia, bên kia là cái gì thế?"
"Là tàu lượn siêu tốc, em chưa đi khu vui chơi bao giờ sao?"
"Đúng đúng, còn cái bên đó?"
"Là vòng quay."
"Cái đó nữa?"
"Là nhà ma."
"Nhà ma? Đi đi chúng ta vào trong đó đi."
Cô nắm lấy tay Diệp Tiêu Ngôn kéo vào cái nhà ma với hoạ tiết bảng hiệu cực kì rùng rợn. Diệp Tiêu Ngôn xanh mặt, cố gạt tay cô ra, lắc lắc đầu.
"Sao thế? Sợ sao?" Cô nhếch mép cười khiêu khích.
"Ai... ai bảo... là tôi sợ... Vào thì vào."
Thế là hai người một gái một trai, một vui sướng tò mò, một sợ hãi không thôi, cùng đi vào nhà ma.
Trong căn nhà ma, không khí càng lúc càng lạnh, những làn khói mờ mờ ảo ảo, cô thấy những “con ma” cứ lôi lôi kéo kéo tay cô, hễ hất mạnh ra thì lại kéo tiếp, còn một bên là Diệp Tiêu Ngôn sợ hãi nắm chặt tay cô không buông ra. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân vất vả đến vậy.
Ở phía bên cạnh, Diệp Tiêu Ngôn cũng sợ hãi mà lay lay cánh tay cô, lời nói ngắt quãng đầy sợ hãi: "Hà... Hà... Cứu tôi... Nó nắm chân tôi rồi..."
"Để tôi..."
Cô quay lại, nhìn cái “con ma" đang nằm sấp dưới đất lôi lôi kéo kéo chân Diệp Tiêu Ngôn mà hù một cái, “con ma" đó không sợ ngược lại còn hù lại cô, eo ôi makeup xấu xí lắm các bạn ạ, “ bạn ma" đã xấu hù còn xấu hơn, cô nhanh nhẹn dùm tay chọt vào hông “ con ma"quả như theo dự đoán “con ma" buông tay ra nằm ôm bụng cười. Chiêu này hiệu nghiệm đó nha. Diệp Tiêu Ngôn được giải thoát mừng rỡ kéo tay cô chạy nhanh ra ngoài.
Ra được bên ngoài, Diệp Tiêu Ngôn như được hồi sinh, cái mặt trắng bệch lúc nãy đã không còn thay vào là khuôn mặt hồng hào trắng nõn.
"Diệp Tiêu Ngôn, anh bị lừa rồi, trong đó không phải ma, là người đóng giả thôi, lúc nãy tôi còn chọc cười được bọn họ đấy. Nè uống nước cho đỡ mệt đi." Cô ngây thơ nói, đưa ra hai ly nước coca vừa mới mua xong cho anh ta một ly, ngược lại Diệp Tiêu Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy quái dị.
"Em thật sự chưa bao giờ đi công viên sao?" Anh nghi ngờ nhìn đứa trẻ ngốc trước mặt hỏi.
"Thật sự." Cô vẻ mặt hình sự đầy nghiêm túc.
"Nhưng tôi nhớ lúc trước khi vào anh nói là anh không sợ cơ mà? Sao vào trong đó lại sợ đến thế?" Cô xoa xoa chóp mũi, thắc mắc hỏi.
"Ai bảo tôi sợ? Tôi làm như vậy để thêm thú vị thôi. Chứ hai chúng ta không ai sợ cũng quá là nhàm chán." Diệp Tiêu Ngôn gãi đầu, lấp lừng tìm một cái cớ đầy logic
Khổ nỗi cái cớ vô lí hết sức như vậy lại nhận được một cái gật đầu của cô kèm theo hai chữ "Cũng đúng."
Diệp Tiêu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự không tin được lý do củ chuối thế này lại có người tin. Ngốc, đúng là ngốc hết sức.
Rồi đột nhiên không khí lại chìm vào khoảng không trầm lặng. Anh nhìn cô chăm chú, cho dù đã bị ngươi khác nhìn chăm chăm rất nhiều lần cũng không thấy gì lạ, bây giờ bị Diệp Tiêu Ngôn nhìn như vậy đột nhiên lại cảm thấy không quen. Cô xoay người tránh né ánh mắt của anh, hai má bất giác hiện lên một tầng hồng.
"Bấy lâu nay không để ý, bây giờ tôi mới biết em quả thật rất xinh đẹp." Diệp Tiêu Ngôn cười nói, ánh nắng chiếu thẳng vào làm nụ cười anh ta càng thêm rực rỡ hơn. Diệp Tiêu Ngôn đùa đùa một câu, khiến bản thân anh muốn phỉ nhổ bản thân mình. Lúc nào chả để ý đến cô, bây giờ dối lòng một chút cảm thấy hơi... ngượng nha.
"Tôi xinh đẹp là chuyện mà ai cũng biết." Cô kiêu ngạo nói, cười cười.
"Em quả thật rất tốt, nhưng mà có một điểm thiếu sót..." Anh kéo dài lời nói nhìn cô chằm chặp.
Thiếu sót của cô ư? Có sao chứ? Cô công chúa Chu gia đi đến đâu cũng được người người khen ngợi, người người ngưỡng mộ. Cô có thiếu sót sao?
"Thiếu sót? Là thiếu cái gì?"
Thấy cô gái trước mắt mặt nghệch ra đầy ngốc nghếch, anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô một cái rồi nói: "Thiếu... Em thiếu cái tính khiêm tốn đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.