Chương 4: Chương 4: Thầy Diệp
Dược Y
29/07/2018
Cô đơ ra một lúc, dây thần kinh như bị tê liệt, vẫn chưa tiếp thu được câu nói đó. Mặt nghệch đầy ngốc nghếch ra suy nghĩ.
"Tại sao lại phải khiêm tốn, trong khi điều đó là sự thật?"
"Nếu em quá tự cao, kiêu ngạo, mọi người đều sẽ ghét em." Diệp Tiêu Ngôn cốc đầu cô một cái, thuận tiện đem cái thắc mắc của cô mà giải đáp.
"Ghét tôi? Tôi không sợ bị ghét."
Con người mà, ai lại không có kẻ ghét mình, dù bị ghét nhưng được sống ngay sống thẳng với bản tính thật của bản thân còn hơn là giả tạo để người ta thích mình nha.
Anh nhìn cô gái nhỏ đơn thuần kia, một giây sau liền cảm thấy ngoài cô ra không có thể có ai ngốc hơn được. Trên thương trường còn rất nhiều chuyện mà cô không biết được, cô không thể kiểm soát được. Nếu không khiêm tốn, không ẩn mình rất dễ gặp hiểm nguy, rất dễ thu hút tai họa.
"Em thì sao cũng được, cứ lôi cái danh hiệu công chúa nhỏ Chu gia của em ra thử hỏi ai mà dám đụng vào." Diệp Tiêu Ngôn nhúng vai từ tốn nói.
"Thế mà cũng có người đụng tôi cơ đấy? Có người còn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ?" Cô không quên nhắc đến chuyện hôm trước, lại không quên đá xoáy anh.
"Được rồi. Chuyện hôm trước là tôi sai. được chưa?" Diệp Tiêu Ngôn vừa chán nản lại vừa buồn cười, cái cô ngốc này đi đến đâu cũng tận dụng thời cơ mà đem chuyện cũ ra nói nha, chỉ sợ hôm nay anh không xin lỗi cô thời gian sau này anh sẽ chịu khổ dài dài rồi.
Cô hếch mũi tự hào Diệp Tiêu Ngôn con trai của ông trùm thời trang trong nước lại phải nhận lỗi với cô cơ đấy, dù lòng không chấp nhất chuyện ngày hôm đó, vì người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ như anh thôi, nhưng cô vẫn phải đề cao lòng tự tôn nguyên thủy của bản thân mình.
"Anh không sai, chẳng lẽ tôi sai? Nói thừa, chúng ta chơi vòng xoay đi, đừng đứng ở đây nữa, nắng sắp đốt chết tôi rồi."
Nói rồi cô vội uống hết ly nước cầm trên tay thuận tiện quẳng vào cái thùng rác gần đó trên thùng rác có in một câu nhắc nhở: “Hãy bỏ rác vào thùng, để bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp. Hãy bảo vệ bầu không khí trong lành xung quanh bạn.” Câu nói đó cô cũng chẳng buồn quan tâm làm gì, vì trước giờ cô vẫn bỏ rác vào thùng đấy thôi, vui vui vẻ vẻ kéo anh vào cái vòng xoay lớn phía trước. Diệp Tiêu Ngôn dù không đồng ý cũng đành phải đi theo cô, vì anh ta là người chủ động mời cô đi chơi cơ mà. Cả ngày hôm đó chơi thật là vui. Chưa bao giờ cô được vui cười sảng khoái như hôm nay. Chẳng mấy chốc cô cũng phải rời xa cái công viên mang lại niềm vui này mà đi về nhà, thật sự có chút không nỡ.
"Diệp Tiêu Ngôn, lần tới chúng ta đi chơi nữa có được không?"
"Được." Diệp Tiêu Ngôn sảng khoái trả lời. Tâm trạng phiền ưu lúc sáng giờ đây đã tiêu tan gần hết, không biết là do cảnh vật hay là do người mà anh cảm thấy bình yên đến lạ. Trong lòng thoáng chốc cũng không còn thứ gì gọi là phiền muộn.
Qua ngày hôm nay thật sự cái nhìn về Diệp Tiêu Ngôn của cô đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn là con người không biết nói lí lẽ nữa rồi. Ngược lại anh không những rất ấm áp, rất ga lăng, rất biết quan tâm đến người khác, lại rất... đẹp trai. Chỉ có điều lâu lâu mỗi câu anh nói ra lại khi dễ cô, đả kích lòng tự trọng nguyên thủy của cô thật sự rất tức nha, cục tức này không thể nào nuốt trôi nha.
Diệp Tiêu Ngôn chở cô về nhà trên con môtô của anh, cô bước xuống xe, tạm biệt anh rồi mới mở cổng đi vào. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Chu Lỗi ngồi đó, tay nâng chén trà, sắc mặt không được tốt lắm. Chu Lỗi nâng tầm mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo.
"Cả ngày hôm nay, tại sao không đến lớp?"
"Có đến."
"Con còn nói dối? Tài xế đợi con cả buổi chiều tại sao lại không thấy?"
"Con không nói dối, là bà cô giáo kia dám đuổi con đi. Không đi ở lại sẽ rất mất mặt. Đi một lát rồi về thẳng nhà, quên mất tài xế sẽ đón."
"Là cô giáo nào đuổi?"
"Cô Cấm dạy văn học cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp con."
"Ba lập tức sai người sa thải bà ta."
"Được thôi. Hôm nay con mệt rồi, con lên phòng nghỉ trước."
Nói rồi cô xoay người bước lên lầu. Ngã người xuống giường đầy mệt mỏi. Ngày hôm nay ngoại trừ phải về lại căn nhà này, những thứ còn lại đều rất vui. Cô phát hiện đi khu vui chơi còn xả stress công hiệu hơn là đi spa nữa. Nhắc đến spa lại nhớ, lâu rồi cũng được một khoảng thời gian dài cô chưa đi shopping, cũng lâu rồi chưa quẹt thẻ, thật ngứa ngáy tay chân quá đi. Cô lết thân lười biếng đi tắm. Rồi lại trở về giường nằm, lăn lộn suy nghĩ trên chiếc giường lớn cao cấp êm ái này, lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
...
Quả nhiên Chu Lỗi xử lí việc rất nhanh. Những ngày sau đã không còn thấy cô giáo đó bước chân đến trường. Những tiết học văn đều được trống, để học sinh tự học. Nói là tự học thôi thực chất là cô ngồi một góc nghe nhạc lướt web an nhàn, mấy đứa nữ khác đều buôn dưa lê với nhau, còn mấy thằng con trai thì tụ tập bàn tán sự việc gì đấy. Một mình cô ngồi đây, góc cuối phòng yên tĩnh nghe nhạc lại cảm thấy trống trải, cô đơn. Bỗng dưng lại nhớ đến Diệp Tiêu Ngôn, không biết giờ này anh ta đang làm gì? Bậy bậy, tự dưng khi không lại đi quan tâm hắn ta làm gì, Chu Tịnh Hà ơi Chu Tịnh Hà ngươi bị điên rồi sao? Cô lắc lắc cái đầu vội xua tan đi cái ý nghĩ trong đầu, mà tiếp tục đắm chìm vào âm nhạc.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc chuông đã reo, giờ ra chơi lại đến. Cô lười biếng lê thân đi xuống căn tin, mua một chai nước cam yêu thích, rồi đi đến chỗ ghế đá hôm trước ngồi. Tiếng nói ồn ào cười đùa bị bản nhạc trong tai nghe của cô lấn át đi, bỗng có một nam sinh đi đến gần cô, quần áo chỉnh tề gương trước ngực thêu đóa hoa hồng xanh đặc điểm của đồng phục từng khối chứng tỏ đang học lớp 12 của trường, mặt nam sinh trông rất được, tay lại cầm hộp quà màu xanh dương được gói gém rất kĩ.
"Tịnh Hà, anh thích em, có thể làm bạn gái anh không?" Nam sinh đó tay giơ hộp quà nói.
"Anh là...?" Cô nhìn anh ta chăm chú, cũng không phát hiện được rốt cuộc anh ta là con trai của nhân vật nào, lại có gan đến tỏ tình với công chúa như cô?
"Anh là Nhật Nam trên em một khóa, anh học 12a4." Nam sinh đó lại tiếp tục.
"Nhật Nam? Chưa từng nghe qua." Cô đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không biết là ai.
"Em không biết anh không quan trọng, quan trọng là anh thích em, có thể là bạn gái anh không?" Nam sinh đó lại giơ hộp quà ra, thành khẩn hỏi.
Được! Rất có dũng khí để đi tỏ tình, nhưng tiếc là cô không có chút cảm giác nào.
"Không thể." Chu Tịnh Hà buông ra hai chữ đứng dậy không quên đem chai nước cam quăng vào thùng rác, thuận mắt xem hộp quà và anh ta như không khí xoay người rời đi.
"Tịnh Hà, em nghe anh..." Nam sinh đó hốt hoảng gọi.
Cùng lúc này chuông reo lên, nam sinh đó đành phải ngừng bước đuổi theo mà rời đi theo hướng ngược lại. Cô cũng cất bước đi thẳng vào lớp. Tiết này cũng là tiết văn học, chắc hẳn hôm nay lại tự học nữa rồi? Nhưng kết quả không như cô suy đoán, tiết văn hôm nay có người đứng lớp, lại rất đẹp trai còn nhìn rất trẻ, và rất quen mặt nhưng tôi nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
"Chào các em, thầy là thầy Diệp hôm nay thầy mới nhận chức, thầy sẽ dạy văn học kiêm luôn thầy chủ nhiệm của các em."
"Tại sao lại phải khiêm tốn, trong khi điều đó là sự thật?"
"Nếu em quá tự cao, kiêu ngạo, mọi người đều sẽ ghét em." Diệp Tiêu Ngôn cốc đầu cô một cái, thuận tiện đem cái thắc mắc của cô mà giải đáp.
"Ghét tôi? Tôi không sợ bị ghét."
Con người mà, ai lại không có kẻ ghét mình, dù bị ghét nhưng được sống ngay sống thẳng với bản tính thật của bản thân còn hơn là giả tạo để người ta thích mình nha.
Anh nhìn cô gái nhỏ đơn thuần kia, một giây sau liền cảm thấy ngoài cô ra không có thể có ai ngốc hơn được. Trên thương trường còn rất nhiều chuyện mà cô không biết được, cô không thể kiểm soát được. Nếu không khiêm tốn, không ẩn mình rất dễ gặp hiểm nguy, rất dễ thu hút tai họa.
"Em thì sao cũng được, cứ lôi cái danh hiệu công chúa nhỏ Chu gia của em ra thử hỏi ai mà dám đụng vào." Diệp Tiêu Ngôn nhúng vai từ tốn nói.
"Thế mà cũng có người đụng tôi cơ đấy? Có người còn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ?" Cô không quên nhắc đến chuyện hôm trước, lại không quên đá xoáy anh.
"Được rồi. Chuyện hôm trước là tôi sai. được chưa?" Diệp Tiêu Ngôn vừa chán nản lại vừa buồn cười, cái cô ngốc này đi đến đâu cũng tận dụng thời cơ mà đem chuyện cũ ra nói nha, chỉ sợ hôm nay anh không xin lỗi cô thời gian sau này anh sẽ chịu khổ dài dài rồi.
Cô hếch mũi tự hào Diệp Tiêu Ngôn con trai của ông trùm thời trang trong nước lại phải nhận lỗi với cô cơ đấy, dù lòng không chấp nhất chuyện ngày hôm đó, vì người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ như anh thôi, nhưng cô vẫn phải đề cao lòng tự tôn nguyên thủy của bản thân mình.
"Anh không sai, chẳng lẽ tôi sai? Nói thừa, chúng ta chơi vòng xoay đi, đừng đứng ở đây nữa, nắng sắp đốt chết tôi rồi."
Nói rồi cô vội uống hết ly nước cầm trên tay thuận tiện quẳng vào cái thùng rác gần đó trên thùng rác có in một câu nhắc nhở: “Hãy bỏ rác vào thùng, để bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp. Hãy bảo vệ bầu không khí trong lành xung quanh bạn.” Câu nói đó cô cũng chẳng buồn quan tâm làm gì, vì trước giờ cô vẫn bỏ rác vào thùng đấy thôi, vui vui vẻ vẻ kéo anh vào cái vòng xoay lớn phía trước. Diệp Tiêu Ngôn dù không đồng ý cũng đành phải đi theo cô, vì anh ta là người chủ động mời cô đi chơi cơ mà. Cả ngày hôm đó chơi thật là vui. Chưa bao giờ cô được vui cười sảng khoái như hôm nay. Chẳng mấy chốc cô cũng phải rời xa cái công viên mang lại niềm vui này mà đi về nhà, thật sự có chút không nỡ.
"Diệp Tiêu Ngôn, lần tới chúng ta đi chơi nữa có được không?"
"Được." Diệp Tiêu Ngôn sảng khoái trả lời. Tâm trạng phiền ưu lúc sáng giờ đây đã tiêu tan gần hết, không biết là do cảnh vật hay là do người mà anh cảm thấy bình yên đến lạ. Trong lòng thoáng chốc cũng không còn thứ gì gọi là phiền muộn.
Qua ngày hôm nay thật sự cái nhìn về Diệp Tiêu Ngôn của cô đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn là con người không biết nói lí lẽ nữa rồi. Ngược lại anh không những rất ấm áp, rất ga lăng, rất biết quan tâm đến người khác, lại rất... đẹp trai. Chỉ có điều lâu lâu mỗi câu anh nói ra lại khi dễ cô, đả kích lòng tự trọng nguyên thủy của cô thật sự rất tức nha, cục tức này không thể nào nuốt trôi nha.
Diệp Tiêu Ngôn chở cô về nhà trên con môtô của anh, cô bước xuống xe, tạm biệt anh rồi mới mở cổng đi vào. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Chu Lỗi ngồi đó, tay nâng chén trà, sắc mặt không được tốt lắm. Chu Lỗi nâng tầm mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo.
"Cả ngày hôm nay, tại sao không đến lớp?"
"Có đến."
"Con còn nói dối? Tài xế đợi con cả buổi chiều tại sao lại không thấy?"
"Con không nói dối, là bà cô giáo kia dám đuổi con đi. Không đi ở lại sẽ rất mất mặt. Đi một lát rồi về thẳng nhà, quên mất tài xế sẽ đón."
"Là cô giáo nào đuổi?"
"Cô Cấm dạy văn học cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp con."
"Ba lập tức sai người sa thải bà ta."
"Được thôi. Hôm nay con mệt rồi, con lên phòng nghỉ trước."
Nói rồi cô xoay người bước lên lầu. Ngã người xuống giường đầy mệt mỏi. Ngày hôm nay ngoại trừ phải về lại căn nhà này, những thứ còn lại đều rất vui. Cô phát hiện đi khu vui chơi còn xả stress công hiệu hơn là đi spa nữa. Nhắc đến spa lại nhớ, lâu rồi cũng được một khoảng thời gian dài cô chưa đi shopping, cũng lâu rồi chưa quẹt thẻ, thật ngứa ngáy tay chân quá đi. Cô lết thân lười biếng đi tắm. Rồi lại trở về giường nằm, lăn lộn suy nghĩ trên chiếc giường lớn cao cấp êm ái này, lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
...
Quả nhiên Chu Lỗi xử lí việc rất nhanh. Những ngày sau đã không còn thấy cô giáo đó bước chân đến trường. Những tiết học văn đều được trống, để học sinh tự học. Nói là tự học thôi thực chất là cô ngồi một góc nghe nhạc lướt web an nhàn, mấy đứa nữ khác đều buôn dưa lê với nhau, còn mấy thằng con trai thì tụ tập bàn tán sự việc gì đấy. Một mình cô ngồi đây, góc cuối phòng yên tĩnh nghe nhạc lại cảm thấy trống trải, cô đơn. Bỗng dưng lại nhớ đến Diệp Tiêu Ngôn, không biết giờ này anh ta đang làm gì? Bậy bậy, tự dưng khi không lại đi quan tâm hắn ta làm gì, Chu Tịnh Hà ơi Chu Tịnh Hà ngươi bị điên rồi sao? Cô lắc lắc cái đầu vội xua tan đi cái ý nghĩ trong đầu, mà tiếp tục đắm chìm vào âm nhạc.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc chuông đã reo, giờ ra chơi lại đến. Cô lười biếng lê thân đi xuống căn tin, mua một chai nước cam yêu thích, rồi đi đến chỗ ghế đá hôm trước ngồi. Tiếng nói ồn ào cười đùa bị bản nhạc trong tai nghe của cô lấn át đi, bỗng có một nam sinh đi đến gần cô, quần áo chỉnh tề gương trước ngực thêu đóa hoa hồng xanh đặc điểm của đồng phục từng khối chứng tỏ đang học lớp 12 của trường, mặt nam sinh trông rất được, tay lại cầm hộp quà màu xanh dương được gói gém rất kĩ.
"Tịnh Hà, anh thích em, có thể làm bạn gái anh không?" Nam sinh đó tay giơ hộp quà nói.
"Anh là...?" Cô nhìn anh ta chăm chú, cũng không phát hiện được rốt cuộc anh ta là con trai của nhân vật nào, lại có gan đến tỏ tình với công chúa như cô?
"Anh là Nhật Nam trên em một khóa, anh học 12a4." Nam sinh đó lại tiếp tục.
"Nhật Nam? Chưa từng nghe qua." Cô đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không biết là ai.
"Em không biết anh không quan trọng, quan trọng là anh thích em, có thể là bạn gái anh không?" Nam sinh đó lại giơ hộp quà ra, thành khẩn hỏi.
Được! Rất có dũng khí để đi tỏ tình, nhưng tiếc là cô không có chút cảm giác nào.
"Không thể." Chu Tịnh Hà buông ra hai chữ đứng dậy không quên đem chai nước cam quăng vào thùng rác, thuận mắt xem hộp quà và anh ta như không khí xoay người rời đi.
"Tịnh Hà, em nghe anh..." Nam sinh đó hốt hoảng gọi.
Cùng lúc này chuông reo lên, nam sinh đó đành phải ngừng bước đuổi theo mà rời đi theo hướng ngược lại. Cô cũng cất bước đi thẳng vào lớp. Tiết này cũng là tiết văn học, chắc hẳn hôm nay lại tự học nữa rồi? Nhưng kết quả không như cô suy đoán, tiết văn hôm nay có người đứng lớp, lại rất đẹp trai còn nhìn rất trẻ, và rất quen mặt nhưng tôi nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
"Chào các em, thầy là thầy Diệp hôm nay thầy mới nhận chức, thầy sẽ dạy văn học kiêm luôn thầy chủ nhiệm của các em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.