Chương 1
Tg Tứ Niên
07/01/2025
Khi ta đến tìm Phong Dật, yến tiệc đã náo nhiệt đến tột cùng.
Hắn ôm lấy vòng eo thon của nữ vũ công, đôi mắt đào hoa ngà ngà say, vừa mị hoặc vừa lơ đễnh.
Hắn cúi đầu, môi khẽ chạm lấy ly rượu được nữ vũ công đưa đến.
Rượu đỏ sẫm theo làn môi của bọn họ chảy xuống, sắc đỏ mê hoặc ấy tựa lưỡi d.a.o bén ngót, cứa sâu vào lòng ta, đau đớn đến tận xương tủy.
Ta chạm lên dải lụa che mắt mình, đầu ngón tay cảm nhận được một giọt lệ vừa rơi.
Trong căn phòng riêng của tửu lâu, tiếng cười cợt vang lên như muốn xuyên thủng màng tai.
"Phong Nhị đúng là phong lưu, không sợ Công chúa ghen tuông sao?"
"Đúng vậy, tiểu công chúa cao quý, bất chấp nắng mưa theo đuổi Phong Nhị công tử suốt một năm trời, vậy mà vẫn không lọt được vào mắt của huynh ấy."
"Nhị công tử đừng đùa bỡn với đám ca kỹ vũ nữ quá mức, cẩn thận công chúa nổi giận, rồi không còn dây dưa với huynh nữa đấy."
Phong Dật vân vê lọn tóc dài của nữ vũ công, dáng vẻ lười nhác nhưng đầy khinh bạc.
"Sao có thể chứ?"
"Đại Tĩnh Công chúa thì sao chứ?"
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười lạnh nhạt mà chói mắt.
"So với con ch.ó ta nuôi, còn phiền phức hơn nhiều."
"Đuổi mãi mà không đi."
Tiếng cười trong phòng càng vang dội, như muốn nhấn chìm mọi thứ khác.
"Bên cạnh Nhị công tử toàn hoa thơm cỏ lạ, sao huynh lại vô tình với mỗi công chúa? Dẫu đôi mắt nàng ấy khiếm khuyết, thì cũng là một mỹ nhân, chơi đùa một chút cũng đáng mà!"
Phong Dật chậm rãi, cười khẩy đầy khinh thường:
"Mỹ nhân khắp hoàng thành ta còn chẳng để mắt tới, lẽ nào lại đi để tâm đến một 'kẻ mù' suốt ngày che kín đôi mắt sao?"
"Ai muốn cưới công chúa, ta tuyệt không ngăn cản, còn tặng thêm một phần đại lễ, giúp ta giải quyết một cái gai trong mắt!"
Cung nữ bên cạnh ta run rẩy, không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt ta.
"Công chúa điện hạ... người còn muốn vào không?"
Ngón tay ta cầm chiếc ô giấy dầu run lên.
Bên ngoài mưa rơi nặng hạt. Ta lo hắn bị ướt sẽ nhiễm phong hàn, nên vội vã mang ô đến.
Thì ra, ngay sau lưng ta, hắn lại cười nhạo ta đến như vậy.
Ta dâng cả tấm chân tình, hết lòng hết dạ vì hắn, nhưng trong mắt hắn, ta chỉ là con ch.ó phiền phức không xua đi được.
Nén lại nỗi đau như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim, ta vẫn không cam lòng, bước vào giữa yến tiệc.
Tiếng cười đùa trong phòng lập tức im bặt.
Qua lớp lụa trắng mỏng manh trước mắt, ta nhìn thấy sắc mặt Phong Dật thoáng trầm xuống, đáy mắt đào hoa hiện lên một tia phiền muộn. Nhưng chỉ là trong chốc lát.
Ngón tay hắn vẫn tiếp tục mơn trớn vòng eo mảnh mai của nữ vũ công, chống cằm, lười nhác hỏi:
"Nàng đến đây làm gì?"
Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc ô giấy dầu trong tay ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo:
"Mắt công chúa không tiện, vậy mà vẫn nhớ mang ô đến cho ta sao?"
"Để công chúa phải uổng công một chuyến rồi."
Hắn nâng mặt nữ vũ công, nụ cười cợt nhả đầy ác ý, cúi xuống hôn lên môi nàng ta, giọng nói trêu chọc:
"Đêm nay, ta ngủ ở đây, không về đâu."
"Công chúa muốn ở lại để xem sao?"
Ta chạm vào đôi mắt vừa phục hồi sau khoảng thời gian dài không nhìn thấy.
Thái y từng căn dặn ta không được khóc, bởi nếu khóc quá nhiều, đôi mắt này có thể sẽ vĩnh viễn mất đi ánh sáng.
Thế nhưng hắn không để tâm, mặc sức giày vò, làm tổn thương ta.
Trong căn phòng chật kín những ánh mắt chế giễu, ta cố gắng giữ cho mình trông không quá thảm hại.
Nhớ lại trước đây, hắn vì cứu ta mà nhảy xuống vực sâu, lúc đó hắn không phải thế này.
Lúc đó, chân ta bị gãy, đôi mắt cũng không còn nhìn thấy gì.
Hắn bế ta trong lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho ta, từng lời từng chữ dịu dàng vang lên bên tai:
"Công chúa đừng sợ, ta ở đây."
"Dù có chuyện gì, ta cũng không bỏ rơi công chúa."
"Cho dù phải chết, cũng là ta c.h.ế.t trước mặt công chúa."
Trong những ngày tối tăm hoảng loạn ấy, ta không thể nhìn thấy, chỉ có hắn ở bên, không rời nửa bước.
Ngay cả khi ra ngoài tìm thức ăn hay thuốc thang, hắn cũng cõng ta trên lưng.
Ta chưa từng thấy dung mạo của hắn, chỉ nhớ mãi giọng nói trầm ấm kia.
Sau khi được cứu và trở về hoàng thành, ta đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng năm nào.
Nhưng tất cả những chuyện ấy, chỉ có ta khắc cốt ghi tâm, còn hắn chưa từng đặt vào lòng.
Tiếng xì xào bàn tán trong yến tiệc vẫn lọt vào tai ta:
"Phong Dật quả nhiên cao tay."
"Dạy dỗ người chẳng khác nào huấn luyện chó!"
"Trước mặt công chúa mà cũng dám làm thế, vậy mà công chúa vẫn không giận, đúng là không xua nổi..."
Ta xoa nhẹ đôi mắt, cảm giác lớp vải trước mắt đã thấm đẫm, lau thế nào cũng không khô được.
Phong Dật bật cười, nụ cười mang theo chút mất kiên nhẫn:
"Mắt công chúa không tốt, khóc cái gì chứ?"
"Dễ khóc như vậy, thì đừng dây dưa với ta nữa."
Hắn ôm lấy vòng eo thon của nữ vũ công, đôi mắt đào hoa ngà ngà say, vừa mị hoặc vừa lơ đễnh.
Hắn cúi đầu, môi khẽ chạm lấy ly rượu được nữ vũ công đưa đến.
Rượu đỏ sẫm theo làn môi của bọn họ chảy xuống, sắc đỏ mê hoặc ấy tựa lưỡi d.a.o bén ngót, cứa sâu vào lòng ta, đau đớn đến tận xương tủy.
Ta chạm lên dải lụa che mắt mình, đầu ngón tay cảm nhận được một giọt lệ vừa rơi.
Trong căn phòng riêng của tửu lâu, tiếng cười cợt vang lên như muốn xuyên thủng màng tai.
"Phong Nhị đúng là phong lưu, không sợ Công chúa ghen tuông sao?"
"Đúng vậy, tiểu công chúa cao quý, bất chấp nắng mưa theo đuổi Phong Nhị công tử suốt một năm trời, vậy mà vẫn không lọt được vào mắt của huynh ấy."
"Nhị công tử đừng đùa bỡn với đám ca kỹ vũ nữ quá mức, cẩn thận công chúa nổi giận, rồi không còn dây dưa với huynh nữa đấy."
Phong Dật vân vê lọn tóc dài của nữ vũ công, dáng vẻ lười nhác nhưng đầy khinh bạc.
"Sao có thể chứ?"
"Đại Tĩnh Công chúa thì sao chứ?"
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười lạnh nhạt mà chói mắt.
"So với con ch.ó ta nuôi, còn phiền phức hơn nhiều."
"Đuổi mãi mà không đi."
Tiếng cười trong phòng càng vang dội, như muốn nhấn chìm mọi thứ khác.
"Bên cạnh Nhị công tử toàn hoa thơm cỏ lạ, sao huynh lại vô tình với mỗi công chúa? Dẫu đôi mắt nàng ấy khiếm khuyết, thì cũng là một mỹ nhân, chơi đùa một chút cũng đáng mà!"
Phong Dật chậm rãi, cười khẩy đầy khinh thường:
"Mỹ nhân khắp hoàng thành ta còn chẳng để mắt tới, lẽ nào lại đi để tâm đến một 'kẻ mù' suốt ngày che kín đôi mắt sao?"
"Ai muốn cưới công chúa, ta tuyệt không ngăn cản, còn tặng thêm một phần đại lễ, giúp ta giải quyết một cái gai trong mắt!"
Cung nữ bên cạnh ta run rẩy, không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt ta.
"Công chúa điện hạ... người còn muốn vào không?"
Ngón tay ta cầm chiếc ô giấy dầu run lên.
Bên ngoài mưa rơi nặng hạt. Ta lo hắn bị ướt sẽ nhiễm phong hàn, nên vội vã mang ô đến.
Thì ra, ngay sau lưng ta, hắn lại cười nhạo ta đến như vậy.
Ta dâng cả tấm chân tình, hết lòng hết dạ vì hắn, nhưng trong mắt hắn, ta chỉ là con ch.ó phiền phức không xua đi được.
Nén lại nỗi đau như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim, ta vẫn không cam lòng, bước vào giữa yến tiệc.
Tiếng cười đùa trong phòng lập tức im bặt.
Qua lớp lụa trắng mỏng manh trước mắt, ta nhìn thấy sắc mặt Phong Dật thoáng trầm xuống, đáy mắt đào hoa hiện lên một tia phiền muộn. Nhưng chỉ là trong chốc lát.
Ngón tay hắn vẫn tiếp tục mơn trớn vòng eo mảnh mai của nữ vũ công, chống cằm, lười nhác hỏi:
"Nàng đến đây làm gì?"
Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc ô giấy dầu trong tay ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo:
"Mắt công chúa không tiện, vậy mà vẫn nhớ mang ô đến cho ta sao?"
"Để công chúa phải uổng công một chuyến rồi."
Hắn nâng mặt nữ vũ công, nụ cười cợt nhả đầy ác ý, cúi xuống hôn lên môi nàng ta, giọng nói trêu chọc:
"Đêm nay, ta ngủ ở đây, không về đâu."
"Công chúa muốn ở lại để xem sao?"
Ta chạm vào đôi mắt vừa phục hồi sau khoảng thời gian dài không nhìn thấy.
Thái y từng căn dặn ta không được khóc, bởi nếu khóc quá nhiều, đôi mắt này có thể sẽ vĩnh viễn mất đi ánh sáng.
Thế nhưng hắn không để tâm, mặc sức giày vò, làm tổn thương ta.
Trong căn phòng chật kín những ánh mắt chế giễu, ta cố gắng giữ cho mình trông không quá thảm hại.
Nhớ lại trước đây, hắn vì cứu ta mà nhảy xuống vực sâu, lúc đó hắn không phải thế này.
Lúc đó, chân ta bị gãy, đôi mắt cũng không còn nhìn thấy gì.
Hắn bế ta trong lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho ta, từng lời từng chữ dịu dàng vang lên bên tai:
"Công chúa đừng sợ, ta ở đây."
"Dù có chuyện gì, ta cũng không bỏ rơi công chúa."
"Cho dù phải chết, cũng là ta c.h.ế.t trước mặt công chúa."
Trong những ngày tối tăm hoảng loạn ấy, ta không thể nhìn thấy, chỉ có hắn ở bên, không rời nửa bước.
Ngay cả khi ra ngoài tìm thức ăn hay thuốc thang, hắn cũng cõng ta trên lưng.
Ta chưa từng thấy dung mạo của hắn, chỉ nhớ mãi giọng nói trầm ấm kia.
Sau khi được cứu và trở về hoàng thành, ta đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng năm nào.
Nhưng tất cả những chuyện ấy, chỉ có ta khắc cốt ghi tâm, còn hắn chưa từng đặt vào lòng.
Tiếng xì xào bàn tán trong yến tiệc vẫn lọt vào tai ta:
"Phong Dật quả nhiên cao tay."
"Dạy dỗ người chẳng khác nào huấn luyện chó!"
"Trước mặt công chúa mà cũng dám làm thế, vậy mà công chúa vẫn không giận, đúng là không xua nổi..."
Ta xoa nhẹ đôi mắt, cảm giác lớp vải trước mắt đã thấm đẫm, lau thế nào cũng không khô được.
Phong Dật bật cười, nụ cười mang theo chút mất kiên nhẫn:
"Mắt công chúa không tốt, khóc cái gì chứ?"
"Dễ khóc như vậy, thì đừng dây dưa với ta nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.