Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Chương 2

Tg Tứ Niên

07/01/2025

Ta chưa bao giờ muốn dây dưa, chỉ đơn thuần muốn trả lại ân cứu mạng của hắn, giống như cách hắn đã từng chăm sóc ta mà hồi đáp hắn…

"Chuyện tiếp theo, công chúa điện hạ có muốn nhìn không?"

Phong Dật nhếch nhẹ khóe môi, nữ vũ công ngồi trên đùi hắn lập tức hiểu ý, yêu kiều đứng lên, bắt đầu cởi từng lớp áo mỏng.

Ta không kìm được nữa.

Nhấc cả bầu rượu trên bàn, dội thẳng lên đầu nữ vũ công, đôi mắt nhức nhối đỏ hoe, lớn tiếng quát:

"Cút!"

"Không được chạm vào hắn!"

Nữ vũ công ngẩn người, run rẩy lấy tay che người mình, giọng mềm mỏng mà ấm ức gọi hắn:

"Phong Nhị công tử, chàng xem… công chúa vì ngài mà làm tổn thương thiếp rồi."

Phong Dật ôm lấy nàng, giọng nói lạnh lùng trách mắng ta:

"Lý Trường Ương, nàng còn định làm loạn đến khi nào?"

"Nàng muốn dùng thân phận công chúa ép ta cưới nàng sao?"

"Ta sẽ không bao giờ cưới một 'kẻ mù', cũng không vì bất kỳ nữ nhân nào mà thu lại trái tim phóng túng của mình, cả đời này cũng vậy."

"Chịu được thì ở lại xem, không chịu được thì cút đi!"

Hôm đó, rời khỏi yến tiệc, ta ngã bệnh nặng, cơn sốt cao kéo dài không thuyên giảm, suýt chút nữa mất mạng.

Trong cơn mơ màng, ta dường như thấy lại ánh sáng, nhìn thấy thiếu niên đã cứu ta năm ấy.

Thiếu niên ấy trông giống hệt Phong Dật, giống đến kinh ngạc, vẫn là dung mạo đẹp nhất kinh thành.

Ta ấm ức đến tột cùng, vùi đầu vào lòng hắn, nức nở nói:

"Ngươi đã quên ta, còn đối xử với ta rất tệ. Hết lần này đến lần khác làm ta đau lòng!"

Thiếu niên luống cuống không biết làm sao, đầu ngón tay khẽ vuốt ve lưng ta, dịu dàng an ủi:

"Công chúa đừng khóc, ta làm sao nỡ chứ?"



Ngẩng đầu lên nhìn kỹ người trong mộng, ta nhận ra hắn vẫn có một chút khác biệt so với Phong Dật.

Dưới mắt hắn, có một vết sẹo nhỏ…

Sau khi tỉnh mộng, ta quyết định bày tỏ lòng mình với Phong Dật lần cuối cùng.

Nhưng khi vô tình gặp hắn, ta lại thấy hắn đang cùng tiểu thanh mai của nhà Thị lang hôn nhau trong con hẻm tối.

Bóng dáng hai người quấn quýt, hòa vào nhau.

Âm thanh thân mật vang lên, khiến ta cứng đờ tại chỗ.

Tiểu thư nhà Thị lang trông thấy ta, đôi má đỏ ửng, nép vào lòng hắn, giọng e thẹn:

"Phong ca ca, bị người ta bắt gặp rồi."

Phong Dật lạnh lùng, đầy chán ghét quay mặt đi, đôi môi còn vương chút ánh sáng ướt át đầy mập mờ.

Hắn dùng gương mặt đẹp đẽ mê hoặc lòng người ấy, nhìn ta cười nhạt:

"Tiểu công chúa nhìn đủ chưa, hay muốn tham gia?"

Tai ta ù đi, không còn nghe rõ gì nữa.

Dưới lưỡi bỗng trào lên vị tanh của máu.

Nỗi đau như d.a.o nhọn xoáy vào lục phủ ngũ tạng, khiến ta phải mất một lúc lâu mới có thể lê bước tới trước mặt hắn.

May mắn thay, tấm lụa che mắt đã giúp hắn không nhìn thấy được vẻ mặt ta sắp khóc.

Nếu không, hắn nhất định sẽ càng chế giễu.

"Khi xưa, vì ngươi cứu ta, nên ta mới…"

Phong Dật ngắt lời ta, giọng nói đầy khinh miệt, mang theo ý chế nhạo:

"Công chúa ngã đến hỏng đầu rồi sao? Ta cứu công chúa khi nào?"

"Lấy lý do này lặp đi lặp lại, công chúa không chán à?"

"Nếu muốn dây dưa với ta, cũng được."



"Ta định cưới tiểu thư nhà Thị lang. Công chúa nếu đã tự hạ thấp mình, muốn làm thiếp, thì ta cũng không ngại."

Ánh nắng xuân xuyên qua lớp lụa mỏng, chiếu thẳng vào mắt ta.

Đôi mắt vốn đã mờ nhòe, nay lại càng không nhìn rõ được hình dáng của người trước mặt.

Lồng n.g.ự.c quặn đau, đến mức khó thở.

Thiếu niên từng lấy tính mạng để cứu ta, có lẽ đã "chết” rồi.

Ta nén nước mắt, khẽ khàng nói:

"Là ta sai, ta không nên dây dưa với ngươi lâu đến vậy."

"Xin lỗi, sau này sẽ không nữa…"

Trở về phủ công chúa, ta lập tức sai người thu hồi lại tất cả những gì từng gửi tặng Phong Dật.

Nhiều món đã bị hắn làm mất, nhưng phần còn lại vẫn chất đầy một xe lớn.

Ta lục tung phủ công chúa, tìm mãi cũng không thấy được thứ gì của hắn để trả lại.

Bởi vì hắn chưa từng tặng ta bất kỳ thứ gì, dù chỉ một món đồ nhỏ.

Cũng tốt, từ nay hai bên không còn nợ nần gì nhau.

Sau giấc mộng hôm trước, một ý nghĩ cứ ám ảnh trong lòng ta.

Ta gọi ám vệ đến, hạ lệnh: "Điều tra cho rõ, người năm xưa nhảy xuống cứu ta rốt cuộc là ai."

Ba năm trước, trong chuyến du ngoạn cùng hộ vệ phủ công chúa, ta bị thích khách truy sát.

Kiệu của ta lao xuống vực sâu, nếu không có thiếu niên ấy cứu ta, giờ này ta đã chẳng còn trên cõi đời.

Khi được phụ hoàng phái người tìm thấy và đưa về hoàng thành, việc đầu tiên ta làm là tìm kiếm ân nhân cứu mạng năm ấy.

Ta đã tìm rất lâu, cho đến khi nghe được giọng nói giống hệt với ký ức – giọng nói của Phong Dật.

Ta kích động đến toàn thân cứng đờ, cứ ngỡ cuối cùng đã tìm thấy người cứu mình để báo ân.

Thế nhưng, sau một năm ở bên hắn, hết lần này đến lần khác bị hắn đẩy ra, bị hắn chế nhạo, ta bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã tìm nhầm người?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook