Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Chương 3

Tg Tứ Niên

07/01/2025

"Điện hạ, có muốn ra ngoài dạo một chút không?" Cung nữ nhỏ giọng đề nghị, "Tiểu Nam Vương vừa đại thắng Hung Nô, sắp sửa khải hoàn hồi triều, dân chúng tự phát tổ chức chúc mừng, trên phố đèn hoa rực rỡ, rất náo nhiệt."

Ta ngẫm nghĩ một lát, mới nhớ ra Tiểu Nam Vương là ai.

Tiểu Nam Vương chính là ca ca ruột của Phong Dật, người luôn trấn giữ biên cương, ít khi xuất hiện.

Phong Dật và ca ca hắn là hai người hoàn toàn trái ngược.

Một người phóng đãng bất kham, phong lưu bạc bẽo.

Một người dũng mãnh thiện chiến, nghĩa khí ngút trời.

Điều kỳ lạ là, khi ta quyết định buông bỏ Phong Dật, ta lại không thấy đau lòng đến vậy.

Xe ngựa của phủ công chúa lăn bánh trên phố.

Dừng lại trước một tiệm trang sức, những bộ y phục từng mặc trước mặt Phong Dật, những trâm cài đã từng dùng, ta đều khóa lại trong tủ, không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến hắn nữa.

Ta bắt đầu chọn lại một cây trâm cài mới, thì cung nữ bên cạnh khẽ kéo tay áo ta:

"Điện hạ, Nhị công tử của Phong gia cũng đang ở dưới lầu, bên cạnh còn có quả phụ bán đậu hũ ở thành Đông."

Bên cạnh Phong Dật chưa bao giờ thiếu những nữ nhân tự nguyện dâng mình.

Vài ngày trước còn vụng trộm với tiểu thanh mai, hôm nay đã mua trang sức để lấy lòng một quả phụ xinh đẹp.

Nhưng tất cả điều này, với ta còn có nghĩa lý gì?

Ta nhàn nhạt liếc qua, rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Phong Dật dưới lầu tình cờ bắt gặp ánh mắt ta, hắn cong môi cười nhạt, nụ cười đầy vẻ mỉa mai quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, hắn dẫn theo quả phụ yêu kiều ấy bước đến trước mặt ta.

"Lý Trường Ương, đường đường là công chúa, nàng có thể giữ chút tự trọng được không? Nàng phiền c.h.ế.t đi được!"



"Ta đã từ chối nàng rồi, còn bám theo ta làm gì!"

"Nàng có thấy rõ chưa? Ta thích loại mỹ nhân uyển chuyển như thế này, chứ không phải khúc gỗ như nàng."

Cung nữ bên cạnh ta lo lắng đến tái mặt, sợ ta sẽ giống như ở yến tiệc lần trước, hất trà vào mặt nữ nhân kia.

Nhưng ta chẳng làm gì cả, chỉ ung dung uống trà, tựa như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Quả phụ tựa vào lồng n.g.ự.c Phong Dật, ánh mắt tinh ranh đánh giá ta, cười nhạt:

"Công chúa điện hạ thiếu nam nhân đến vậy sao? Lấy cớ báo ân để đeo bám Nhị công tử không buông."

Chuyện ta theo đuổi Phong Dật suốt một năm, cả hoàng thành đã biết, đến mức ngay cả quả phụ bán đậu hũ cũng dám chế giễu ta thẳng mặt.

Cung nữ bên cạnh không nhịn được, giơ tay tát mạnh một cái lên má quả phụ:

"Ngươi có thân phận gì mà dám ăn nói như thế với công chúa? Công chúa chỉ ra đây chọn trâm cài, thì liên quan gì đến Nhị công tử nhà các ngươi?"

Quả phụ ôm mặt, nước mắt lưng tròng, tủi thân cầu cứu Phong Dật.

Nhưng hắn không để ý đến nàng ta, chỉ nhíu mày nhìn ta, giọng điệu đầy khó chịu:

"Nàng thật sự không phải cố ý theo ta?"

"Lý Trường Ương, nàng nghĩ ta sẽ tin sao?"

Ta khẽ cau mày, nghĩ đến bức mật báo nhận được chiều nay, người cứu ta năm ấy, rất có khả năng là người khác.

Không liên quan gì đến Phong Dật.

Nhìn gương mặt từng khiến ta mê mẩn ấy, đột nhiên ta cảm thấy dáng vẻ châm chọc của hắn thật xấu xí.

"Phong Nhị công tử, ta đã hoàn toàn buông bỏ rồi."

"Xin mời Nhị công tử dẫn theo nữ nhân của mình, tránh xa bổn công chúa một chút."

Suốt một năm cúi mình theo đuổi Phong Dật, ta chưa từng nói một lời nặng nề, thậm chí trước mặt hắn còn không dùng đến hai chữ "bổn công chúa".



Quả nhiên, khi nghe ta lạnh lùng và xa cách, sắc mặt Phong Dật lập tức đen lại.

Chưa kịp để hắn nói gì thêm, cung nữ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ:

"Điện hạ, mau nhìn kìa, Tiểu Nam Vương hồi kinh rồi!"

Ta đẩy Phong Dật ra, bước nhanh đến bên cửa sổ.

Từ trên lầu cao, ta nhìn về phía người đang ngồi trên lưng ngựa.

Tiểu Nam Vương Phong Triệt, như cảm nhận được ánh mắt ta, liền quay đầu nhìn về hướng này.

Dưới mái tóc được buộc cao, là một gương mặt với kiếm mày mắt sao, tựa ánh trăng trong trẻo, thanh nhã như gió mát ngày xuân.

Hắn và Phong Dật gần như giống nhau như hai giọt nước, nhưng hắn không có cái vẻ phóng đãng đầy uế khí của Phong Dật.

Tim ta đập nhanh hơn.

Ngón tay bám chặt vào khung cửa sổ, bởi vì ta nhìn thấy rõ ràng, dưới mắt Tiểu Nam Vương có một vết sẹo mờ nhạt, giống hệt người trong giấc mơ của ta.

Thì ra là hắn!

Bấy lâu nay, ta đã tìm sai người!

Cổ họng ta nghẹn lại, không nói được lời nào. Đột nhiên, có người mạnh mẽ đóng sầm cửa sổ trước mặt ta.

Phong Dật đứng chắn giữa ta và khung cửa, giọng điệu bá đạo, đầy khó chịu:

"Không được nhìn hắn!"

Hắn chợt cười nhạt, giọng nói đầy khinh miệt:

"Công chúa điện hạ theo đuổi không được ta, giờ lại định chuyển sang theo đuổi ca ca của ta sao? Đừng mơ tưởng!"

"Công chúa cũng nên tự nhìn lại danh tiếng của mình đi, ca ca ta sẽ nhặt kẻ bị ta vứt bỏ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook