Chương 201: Chương 159.2
Tiếu Dương
02/12/2019
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ta…ta…phu quân.” Mạc thị lúc này vì được mọi người đồng tình mà càng khóc đến thảm thương.
Nhưng những kiên nhẫn cùng thương tiếc trước kia của Lưu Hải dành cho nàng hầu như đã không còn.
“Vị sai gia này, làm người cần phải phúc hậu, vị tiểu nương tử này sinh con dưỡng cái, chăm lo việc nhà cho ngươi, ngươi đừng có mà trở mặt vô tình!” Một lão nhân gia nhìn thấy bào phục thị vệ trên người Lưu Hải liền mở miệng khuyên nhủ.
“Nàng…đứa bé kia…ài!” Đừng xem Lưu Hải là người đọc sách, cũng đã từng thi đậu tú tài, thực ra miệng lưỡi hắn rất vụng về. Khi hắn vừa giận lại vừa thẹn liền nói không ra lời, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân.
Đào Châu cùng Tẩy Bích một trước một sau bước ra. Tẩy Bích nhìn thấy Lưu Hải còn có chút hoảng sợ, nhoáng một cái đã giấu người sau lưng Đào Châu.
Đào Châu tức giận liếc nàng một cái, sau đó tiến lên hai bước, nói: “Mạc thị ngươi có uất ức cùng oan khuất thì cứ việc nói. Hôm đó ngươi gào khóc trước đại môn Tĩnh Bắc Vương phủ, Vương phi định làm chủ cho ngươi, ngươi lại ôm đứa bé chạy mất. Hôm nay lại ngồi lóc ỉ ôi ở cửa ngách Vương phủ, ngươi coi nơi này là nơi nào?” Đào Châu nhìn chằm chằm Mạc thị, cái ngữ con gái mèo mả gà đồng, nay Tần mai Sở này đáng lẽ ra phải bị hưu từ lâu rồi mới phải.
“Hơn hai năm trước, Lưu thị vệ đi theo Vương gia đi đón dâu tại Kinh thành, ngươi một phong thư cũng không thèm lưu lại liền rời nhà đi. Ngày hôm nay lại ôm một đứa bé trở lại, ta muốn hỏi chư vị một chút, ai dám nhận đứa trẻ này là của mình chứ?”
Mọi người nghe Đào Châu nói vậy liền bàn luận xôn xao.
Thì ra là còn có những chuyện quanh co lòng vòng như thế này.
Đào Châu nhìn mọi người, lại liếc mắt nhìn Mạc thị: “Vương phi đã nói, bản thân nàng cũng là nữ nhân, tất nhiên hiểu được những chỗ khó xử của nữ nhân. Nhưng chuyện đã cách đây hai năm, tuy Vương phi muốn giúp ngươi nhưng chứng cứ rành rành ra đó. Ngươi đã muốn mọi chuyện vỡ lở ra, vậy thì hàng xóm láng giềng đều ở đây, tìm ngày không bằng hôm nay, chúng ta cùng tìm ra căn nguyên hậu quả.”
“Vậy…vậy ý của Vương phi là?” Mạc thị bị lời nói rành mạch khí phách của Đào Châu dọa sợ.
Vậy mà không đợi Đào Châu nói ra, Lưu Hải đã cắn răng quát lên: “Trích máu nhận thân!”
“Gì…gì?” Lần này Mạc thị chột dạ thật sự, đứa nhỏ này có phải của Lưu Hải hay không chính nàng là người biết rõ nhất.
Đào Châu cùng Tẩy Bích đứng một bên, nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Mạc thị liền biết nàng ta hoảng thân rồi. Vừa rồi trước khi hai nàng ra ngoài, Vương phi cũng đã nói đứa trẻ này mười phần thì có chín phần chắc chắn không phải con của Lưu Hải. Nhìn Mạc thị như vậy, lòng các nàng cũng đã có đáp án chính xác, chỉ cười lạnh rồi bảo: “Mạc thị, nếu như Lưu thị vệ đã nói thế, vậy ý của ngươi thế nào? Trích máu nhận thân là biện pháp tốt nhất rồi đó.”
Đào Châu dứt lời liền cao giọng hướng quần chúng đang hóng hớt bên ngoài: “Chư vị có cho rằng biện pháp này đủ công bằng hay không?”
Ở cổ đại, trích máu nhận thân là biện pháp tốt nhất để xác định huyết thống, không thể nói là duy nhất nhưng lại là biện pháp phổ thông và phổ biến rộng rãi nhất.
Mọi người nghe vậy liền đồng loạt gật đầu, cảm thấy đúng là phải làm như vậy.
Nhưng chợt thấy Mạc thị vừa khóc vừa đánh mắng Lưu Hải: “Họ Lưu kia, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Đứa bé nhỏ như vậy mà ngươi có thể cắt tay nó! Chính hổ dữ còn không ăn thịt con!”
“Mạc thị, chớ náo loạn! Cũng chỉ là châm đâm đầu ngón tay trích một giọt máu, thế nào lại thành hổ dữ ăn thịt con rồi hả?” Tẩy Bích nghe không được, rốt cuộc không nhịn được liền lớn tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trước lời khẩn cầu chứng minh sự trong sạch của ngươi, cùng với việc đứa trẻ này có phải con của Lưu thị vệ hay không, chúng ta sẽ cố gắng. Đợi đến khi chân tướng sáng tỏ, nếu ngươi quả thật oan uổng, có Vương phi thay ngươi làm chủ, sẽ đưa lên công đường giải quyết cho phu thê hai người!”
“Đúng đó! Vị cô nương này nói đúng lắm. Vị nương tử này, thanh danh là chuyện lớn, còn lại đều không đáng kể! Lão bà tử ta thấy phu quân của ngươi cũng là người đàng hoàng, nếu như oan uổng ngươi, chắc chắn sẽ bồi thường tất cả cho ngươi!”
“Đúng vậy!”
“Mau trích máu nhận thân!”
“Vậy liền xin chư vị dân chúng làm chứng.” Dứt lời, Tẩy Bích liền xoay người đi vào, không lâu sau đó liền bưng một chén nước sạch ra, trong tay còn có một cây châm nhỏ, đưa cho Lưu Hải.
Lưu Hải không nói một lời hung hăng đâm rách ngón tay, nhỏ một giọt vào trong chén nước.
Đợi đến khi Tẩy Bích cầm ngân châm đến trước mặt Mạc thị, nàng liền do dự, khuôn mặt tiểu tử này mũm mĩm, đôi mắt sáng trong có chút lo sợ, nàng thế nào cũng không nỡ xuống tay. Ngẩng đầu nhìn Đào Châu, lại thấy cô nàng kia quay mạt ra hướng khác, đúng là quá đáng mà.
“Trích máu đi! Còn do dự cái gì nữa?” Trong đám đông có người không nhịn được mà lớn tiếng thúc giục.
Tẩy Bích đột nhiên nảy ra một ý, cất cao giọng nói: “Để tránh sau này có người nói Vương phủ ỷ thế hiếp người, xin người nhiệt tâm trong hàng xóm làng giếng tự tay trích máu đứa trẻ, như vậy cho công bằng, các vị thấy có đúng hay không?”
“Được, như thế là công bằng nhất!” Có người lập tức hô ứng.
“Vậy thì cứ để cho lão bà ta làm.” Vẫn là lão thái bà đã khuyên nhủ Mạc thị đứng ra nhận việc.
Rồi bà lấy ngân châm từ tay Tẩy Bích, nắm chặt lấy tay đứa trẻ, nhất châm đâm xuống. Bé trai trong nháy mắt liền oa một tiếng khóc rất to. Nhưng những người vây quanh vẫn cứ nhất quyết nhìn chòng chọc vào bát nước. Mạc thị thân là mẹ ruột cũng không có tâm tư nào mà dỗ với chả dành, sắc mặt trắng bệch nhìn hai giọt máu trong chén nước, trong lòng yên lặng bái Phật, cầu mong cho hai giọt máu này hòa vào nhau.
Tẩy Bích nhìn đứa bé đáng thương, lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường, nàng sợ viên kẹo mắc vào cổ họng đứa trẻ, liền bẻ ra một mảnh con con bỏ vào miệng bé trai, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan nào, châm nhỏ hạ xuống không đau. Ngoan nào, tỷ tỷ có đồ ăn ngon này, tỷ cho đệ ăn.”
Bé trai thút tha thút thít nhìn Tẩy Bích, nháy mắt liền nén nước mắt lại.
“Ngoan quá!” Tẩy Bích cưới khen bé, lại bẻ một miếng kẹo đút bé ăn.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm hai giọt máu kia, chợt có người kêu lên: “Không tan! Hai giọt máu không hề trung hòa với nhau!”
Ngay lập tức, những người khi trước còn đồng tình với nàng ta nhanh chóng tỏ ra khinh bỉ.
Có ghét bỏ, có khinh bỉ, còn có cả miệt thị.
“Phi! Không tuân thủ nữ tắc còn có mặt mũi nói nam nhân không cần ngươi!” Lão thái bà mới đó vẫn còn an ủi nàng ta liền chỉ thẳng tay mắng mỏ.
“Ai! Đây là cái thế đạo gì vậy, ban ngày ban mặt làm chuyện không cần mặt mũi!”
“Hưu nàng!”
“Cạo đầu bôi vôi dìm lồng heo!”
Dân chúng lập tức liền chuyển hướng gió.
Tuy da mặt Mạc thị đủ dày, lúc này cũng tỏ vẻ không thể tiếp thu được nữa, ôm đứa bé điên cuồng vọt ra ngoài đám đông.
Mọi người rối rít tránh đi như tránh dịch, chỉ sợ rằng nàng ta đụng phải mình, vội vàng nhường ra một con đường.
Sau đó nhìn bóng lưng chạy trối chết của Mạc thị mà phun nước miếng.
“Đa tạ! Đa tạ chư vị láng giềng đã giúp đỡ, tiểu nữ thay mặt Vương phi nói lời cảm ơn chư vị! Kính xin chư vị tản đi, cũng đã làm phiền hàng xóm láng giềng nơi này hồi lâu, chắc cũng đã làm trễ nải chuyện chính của chư vị. Đa tạ! Đa tạ!” Tẩy Bích, Đào Châu dù sao cũng là đại nha hoàn lớn lên bên cạnh Công chúa, miệng lưỡi cùng không phải dạng vừa, mềm giọng đuổi khéo dân chúng đi.
Vào trong phủ, Lưu Hải chắp hai tay nói với Tẩy Bích và Đào Châu: “Hôm nay đa tạ hai vị cô nương đã giúp đỡ!”
Tẩy Bích lúc này đã mất đi vẻ hào phóng, ứng đối trôi chảy lưu loát vừa rồi. Nàng nhìn thấy Lưu Hải tựa như chuột thấy mèo, nháy mắt liền giấu mình sau lưng Đào Châu.
Đào Châu len lén bấm nàng một cái, cười nói với Lưu Hải: “Lưu thị vệ không cần nói tiếng cảm ơn với chúng ta, muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ Vương phi, chúng ta cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi.”
“Ta chắc chắn sẽ tạ ơn Vương phi, nhưng cũng cần nói lời cảm ơn với hai vị cô nương.”Lưu Hải dứt lời, chắp tay cúi đầu với hai người, sau đó xoay người rời đi. Hậu viện hắn không thể vào, chỉ đành đến tiền viện cảm tạ Vương gia, dù sao vợ chồng cũng là nhất thể.
Đào Châu cùng Tẩy Bích trở về Bích Thương viện, kể đầu đuôi ngọn ngành, kể cả vẻ mặt của Mạc thị cũng có thể tả lại.
Sau đó Tẩy Bích tò mò hỏi: “Chủ tử, vì sao phải cho thêm dầu hạt cải vào trong chén nước kia vậy?”
Lung Nguyệt cười không nói, nàng làm sao có thể trả lời rằng là để tránh việc hai giọt máu tương dung?
Như vậy chắc chắn hai nha đầu sẽ hỏi: “Nếu như đã biết đứa trẻ kia không phải của Lưu Hải, vậy thì cớ gì phải cho thêm dầu hạt cải, đó không phải là làm điều thừa hay sao?”
Nếu như vậy, nàng phải trả lời thế nào?
Nói dùng máu hay xương nhận thân đều không khoa học, không chính xác hay sao? Không cùng huyết thống nhưng hai giọt máu vẫn có trung hòa hay sao?
Không thể nói, không thể nói được.
Bởi vì nói xong, nàng không thể giải thích được.
“Ta…ta…phu quân.” Mạc thị lúc này vì được mọi người đồng tình mà càng khóc đến thảm thương.
Nhưng những kiên nhẫn cùng thương tiếc trước kia của Lưu Hải dành cho nàng hầu như đã không còn.
“Vị sai gia này, làm người cần phải phúc hậu, vị tiểu nương tử này sinh con dưỡng cái, chăm lo việc nhà cho ngươi, ngươi đừng có mà trở mặt vô tình!” Một lão nhân gia nhìn thấy bào phục thị vệ trên người Lưu Hải liền mở miệng khuyên nhủ.
“Nàng…đứa bé kia…ài!” Đừng xem Lưu Hải là người đọc sách, cũng đã từng thi đậu tú tài, thực ra miệng lưỡi hắn rất vụng về. Khi hắn vừa giận lại vừa thẹn liền nói không ra lời, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân.
Đào Châu cùng Tẩy Bích một trước một sau bước ra. Tẩy Bích nhìn thấy Lưu Hải còn có chút hoảng sợ, nhoáng một cái đã giấu người sau lưng Đào Châu.
Đào Châu tức giận liếc nàng một cái, sau đó tiến lên hai bước, nói: “Mạc thị ngươi có uất ức cùng oan khuất thì cứ việc nói. Hôm đó ngươi gào khóc trước đại môn Tĩnh Bắc Vương phủ, Vương phi định làm chủ cho ngươi, ngươi lại ôm đứa bé chạy mất. Hôm nay lại ngồi lóc ỉ ôi ở cửa ngách Vương phủ, ngươi coi nơi này là nơi nào?” Đào Châu nhìn chằm chằm Mạc thị, cái ngữ con gái mèo mả gà đồng, nay Tần mai Sở này đáng lẽ ra phải bị hưu từ lâu rồi mới phải.
“Hơn hai năm trước, Lưu thị vệ đi theo Vương gia đi đón dâu tại Kinh thành, ngươi một phong thư cũng không thèm lưu lại liền rời nhà đi. Ngày hôm nay lại ôm một đứa bé trở lại, ta muốn hỏi chư vị một chút, ai dám nhận đứa trẻ này là của mình chứ?”
Mọi người nghe Đào Châu nói vậy liền bàn luận xôn xao.
Thì ra là còn có những chuyện quanh co lòng vòng như thế này.
Đào Châu nhìn mọi người, lại liếc mắt nhìn Mạc thị: “Vương phi đã nói, bản thân nàng cũng là nữ nhân, tất nhiên hiểu được những chỗ khó xử của nữ nhân. Nhưng chuyện đã cách đây hai năm, tuy Vương phi muốn giúp ngươi nhưng chứng cứ rành rành ra đó. Ngươi đã muốn mọi chuyện vỡ lở ra, vậy thì hàng xóm láng giềng đều ở đây, tìm ngày không bằng hôm nay, chúng ta cùng tìm ra căn nguyên hậu quả.”
“Vậy…vậy ý của Vương phi là?” Mạc thị bị lời nói rành mạch khí phách của Đào Châu dọa sợ.
Vậy mà không đợi Đào Châu nói ra, Lưu Hải đã cắn răng quát lên: “Trích máu nhận thân!”
“Gì…gì?” Lần này Mạc thị chột dạ thật sự, đứa nhỏ này có phải của Lưu Hải hay không chính nàng là người biết rõ nhất.
Đào Châu cùng Tẩy Bích đứng một bên, nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Mạc thị liền biết nàng ta hoảng thân rồi. Vừa rồi trước khi hai nàng ra ngoài, Vương phi cũng đã nói đứa trẻ này mười phần thì có chín phần chắc chắn không phải con của Lưu Hải. Nhìn Mạc thị như vậy, lòng các nàng cũng đã có đáp án chính xác, chỉ cười lạnh rồi bảo: “Mạc thị, nếu như Lưu thị vệ đã nói thế, vậy ý của ngươi thế nào? Trích máu nhận thân là biện pháp tốt nhất rồi đó.”
Đào Châu dứt lời liền cao giọng hướng quần chúng đang hóng hớt bên ngoài: “Chư vị có cho rằng biện pháp này đủ công bằng hay không?”
Ở cổ đại, trích máu nhận thân là biện pháp tốt nhất để xác định huyết thống, không thể nói là duy nhất nhưng lại là biện pháp phổ thông và phổ biến rộng rãi nhất.
Mọi người nghe vậy liền đồng loạt gật đầu, cảm thấy đúng là phải làm như vậy.
Nhưng chợt thấy Mạc thị vừa khóc vừa đánh mắng Lưu Hải: “Họ Lưu kia, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Đứa bé nhỏ như vậy mà ngươi có thể cắt tay nó! Chính hổ dữ còn không ăn thịt con!”
“Mạc thị, chớ náo loạn! Cũng chỉ là châm đâm đầu ngón tay trích một giọt máu, thế nào lại thành hổ dữ ăn thịt con rồi hả?” Tẩy Bích nghe không được, rốt cuộc không nhịn được liền lớn tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trước lời khẩn cầu chứng minh sự trong sạch của ngươi, cùng với việc đứa trẻ này có phải con của Lưu thị vệ hay không, chúng ta sẽ cố gắng. Đợi đến khi chân tướng sáng tỏ, nếu ngươi quả thật oan uổng, có Vương phi thay ngươi làm chủ, sẽ đưa lên công đường giải quyết cho phu thê hai người!”
“Đúng đó! Vị cô nương này nói đúng lắm. Vị nương tử này, thanh danh là chuyện lớn, còn lại đều không đáng kể! Lão bà tử ta thấy phu quân của ngươi cũng là người đàng hoàng, nếu như oan uổng ngươi, chắc chắn sẽ bồi thường tất cả cho ngươi!”
“Đúng vậy!”
“Mau trích máu nhận thân!”
“Vậy liền xin chư vị dân chúng làm chứng.” Dứt lời, Tẩy Bích liền xoay người đi vào, không lâu sau đó liền bưng một chén nước sạch ra, trong tay còn có một cây châm nhỏ, đưa cho Lưu Hải.
Lưu Hải không nói một lời hung hăng đâm rách ngón tay, nhỏ một giọt vào trong chén nước.
Đợi đến khi Tẩy Bích cầm ngân châm đến trước mặt Mạc thị, nàng liền do dự, khuôn mặt tiểu tử này mũm mĩm, đôi mắt sáng trong có chút lo sợ, nàng thế nào cũng không nỡ xuống tay. Ngẩng đầu nhìn Đào Châu, lại thấy cô nàng kia quay mạt ra hướng khác, đúng là quá đáng mà.
“Trích máu đi! Còn do dự cái gì nữa?” Trong đám đông có người không nhịn được mà lớn tiếng thúc giục.
Tẩy Bích đột nhiên nảy ra một ý, cất cao giọng nói: “Để tránh sau này có người nói Vương phủ ỷ thế hiếp người, xin người nhiệt tâm trong hàng xóm làng giếng tự tay trích máu đứa trẻ, như vậy cho công bằng, các vị thấy có đúng hay không?”
“Được, như thế là công bằng nhất!” Có người lập tức hô ứng.
“Vậy thì cứ để cho lão bà ta làm.” Vẫn là lão thái bà đã khuyên nhủ Mạc thị đứng ra nhận việc.
Rồi bà lấy ngân châm từ tay Tẩy Bích, nắm chặt lấy tay đứa trẻ, nhất châm đâm xuống. Bé trai trong nháy mắt liền oa một tiếng khóc rất to. Nhưng những người vây quanh vẫn cứ nhất quyết nhìn chòng chọc vào bát nước. Mạc thị thân là mẹ ruột cũng không có tâm tư nào mà dỗ với chả dành, sắc mặt trắng bệch nhìn hai giọt máu trong chén nước, trong lòng yên lặng bái Phật, cầu mong cho hai giọt máu này hòa vào nhau.
Tẩy Bích nhìn đứa bé đáng thương, lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường, nàng sợ viên kẹo mắc vào cổ họng đứa trẻ, liền bẻ ra một mảnh con con bỏ vào miệng bé trai, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan nào, châm nhỏ hạ xuống không đau. Ngoan nào, tỷ tỷ có đồ ăn ngon này, tỷ cho đệ ăn.”
Bé trai thút tha thút thít nhìn Tẩy Bích, nháy mắt liền nén nước mắt lại.
“Ngoan quá!” Tẩy Bích cưới khen bé, lại bẻ một miếng kẹo đút bé ăn.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm hai giọt máu kia, chợt có người kêu lên: “Không tan! Hai giọt máu không hề trung hòa với nhau!”
Ngay lập tức, những người khi trước còn đồng tình với nàng ta nhanh chóng tỏ ra khinh bỉ.
Có ghét bỏ, có khinh bỉ, còn có cả miệt thị.
“Phi! Không tuân thủ nữ tắc còn có mặt mũi nói nam nhân không cần ngươi!” Lão thái bà mới đó vẫn còn an ủi nàng ta liền chỉ thẳng tay mắng mỏ.
“Ai! Đây là cái thế đạo gì vậy, ban ngày ban mặt làm chuyện không cần mặt mũi!”
“Hưu nàng!”
“Cạo đầu bôi vôi dìm lồng heo!”
Dân chúng lập tức liền chuyển hướng gió.
Tuy da mặt Mạc thị đủ dày, lúc này cũng tỏ vẻ không thể tiếp thu được nữa, ôm đứa bé điên cuồng vọt ra ngoài đám đông.
Mọi người rối rít tránh đi như tránh dịch, chỉ sợ rằng nàng ta đụng phải mình, vội vàng nhường ra một con đường.
Sau đó nhìn bóng lưng chạy trối chết của Mạc thị mà phun nước miếng.
“Đa tạ! Đa tạ chư vị láng giềng đã giúp đỡ, tiểu nữ thay mặt Vương phi nói lời cảm ơn chư vị! Kính xin chư vị tản đi, cũng đã làm phiền hàng xóm láng giềng nơi này hồi lâu, chắc cũng đã làm trễ nải chuyện chính của chư vị. Đa tạ! Đa tạ!” Tẩy Bích, Đào Châu dù sao cũng là đại nha hoàn lớn lên bên cạnh Công chúa, miệng lưỡi cùng không phải dạng vừa, mềm giọng đuổi khéo dân chúng đi.
Vào trong phủ, Lưu Hải chắp hai tay nói với Tẩy Bích và Đào Châu: “Hôm nay đa tạ hai vị cô nương đã giúp đỡ!”
Tẩy Bích lúc này đã mất đi vẻ hào phóng, ứng đối trôi chảy lưu loát vừa rồi. Nàng nhìn thấy Lưu Hải tựa như chuột thấy mèo, nháy mắt liền giấu mình sau lưng Đào Châu.
Đào Châu len lén bấm nàng một cái, cười nói với Lưu Hải: “Lưu thị vệ không cần nói tiếng cảm ơn với chúng ta, muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ Vương phi, chúng ta cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi.”
“Ta chắc chắn sẽ tạ ơn Vương phi, nhưng cũng cần nói lời cảm ơn với hai vị cô nương.”Lưu Hải dứt lời, chắp tay cúi đầu với hai người, sau đó xoay người rời đi. Hậu viện hắn không thể vào, chỉ đành đến tiền viện cảm tạ Vương gia, dù sao vợ chồng cũng là nhất thể.
Đào Châu cùng Tẩy Bích trở về Bích Thương viện, kể đầu đuôi ngọn ngành, kể cả vẻ mặt của Mạc thị cũng có thể tả lại.
Sau đó Tẩy Bích tò mò hỏi: “Chủ tử, vì sao phải cho thêm dầu hạt cải vào trong chén nước kia vậy?”
Lung Nguyệt cười không nói, nàng làm sao có thể trả lời rằng là để tránh việc hai giọt máu tương dung?
Như vậy chắc chắn hai nha đầu sẽ hỏi: “Nếu như đã biết đứa trẻ kia không phải của Lưu Hải, vậy thì cớ gì phải cho thêm dầu hạt cải, đó không phải là làm điều thừa hay sao?”
Nếu như vậy, nàng phải trả lời thế nào?
Nói dùng máu hay xương nhận thân đều không khoa học, không chính xác hay sao? Không cùng huyết thống nhưng hai giọt máu vẫn có trung hòa hay sao?
Không thể nói, không thể nói được.
Bởi vì nói xong, nàng không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.