Chương 200: Vương phi lo chuyện - Trích máu nhận thân.
Tiếu Dương
27/11/2019
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Từ hôm Mạc thị bị Lung Nguyệt gạt vào trong Vương phủ nửa ngày, mấy ngày nay ngược lại rất yên tĩnh.
Lưu Hải vì tránh nàng nên vẫn luôn ở lại trong phủ.
Lung Nguyệt đã biết vì sao nàng ta phải rời nhà, sau đó ở đâu và vì sao đến bây giờ mới trở về.
“Ai! Đứa nhỏ này thật đáng thương.”Lung Nguyệt cầm thìa bạc đút lòng đỏ trứng cho Đình ca nhi, khẽ thở dài, nói khẽ với Bùi Nguyên Tu.
“Đây cũng là mệnh, không oán người được.”Bùi Nguyên Tu buông thư trong tay xuống, nhìn con trai phấn ngọc điêu mài núp trong ngực Anh Lạc cô cô, tiểu tử này thật biết cách đầu thai mà!
“Cũng không biết Lưu Hải định làm gì nữa…”Lung Nguyệt cầm khăn bông mềm nhẹ nhàng lau lòng đỏ trứng bên khóe miệng cho bé con.
“Định làm cái gì cũng không thể nuôi nhi tử hộ người khác! Cái mũ xanh rờn đó nam nhân bình thường nào dám mang chứ!”Bùi Nguyên Tu không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lung Nguyệt suy nghĩ một chút cũng thấy phải, tuy chuyện này lúc trước là nàng tự nguyện ra mặt nhưng ngẫm lại thì đúng là không có nam nhân nào lại chịu nhục nuôi thay con người khác được.
“Chuyện này nàng tính xử trí thế nào?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
Từ hôm mật thám truyền tin tức về, cô nàng này liền không làm gì cả.
“Thiếp chính là đang ôm cây đợi thỏ!” Lung Nguyệt cười đáp lại.
“Lại ra chủ ý xấu nào rồi?” Bùi Nguyên Tu thật sự lấy làm tò mò với cái đầu nho nhỏ kia của vợ mình, những chuyện xấu nàng nghĩ ra cũng nhiều lắm.
Năm ngoái hai chiêu ‘Ngao ưng’ và ‘Tiếu hình’ thực sự dùng rất tốt.
Nói tới hai chiêu này, Bùi Nguyên Tu chợt nhớ ra tử sĩ ám vệ Thất lúc báo cáo đã thuận miệng nói một câu: “ Cách tiểu Bùi quản sự huấn luyện tử sĩ gần đây thật khiến người khác giận sôi mà. Cho ăn cho uống, không đánh không mắng, cũng không cần giết sói hoang đấu chó dữ, chỉ là không cho ngủ, sau đó dắt dê tới liếm lòng bàn chân, thực sự so với việc khoét thịt càng làm cho người ta khó chịu hơn.” Cuối cùng còn kết luận một câu: “Thật thất đức!”
Bùi Nguyên Tu nghe xong, ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng phất tay cho hắn lui xuống, sợ lời hắn nói ra lại vào tai Lung Nguyệt.
Sau đó hắn lại gọi Bùi Tiểu đến hỏi.
Tiểu tử kia chỉ nói: “Vương phi có thể nghĩ ra mấy chiêu này khó tránh khỏi không bị người khác biết được….Khà khà, tiểu nhân đây là đang phòng ngừa chu đáo trước…”
Không nói đến cái này, trước đây nàng còn nghĩ ra cách dùng băng và bùn gia cố lên tường thành, sau đó ban ngày thử cho trâu điên giả làm địch tiến đánh.
Lùi trước nữa, lại lấy lui làm tiến để Tiểu Mã tiên sinh cưới được Thẩm Mạt Nương, còn có tự mình thay tiên mẫu đòi đồ cưới từ trong tay Bùi lão phu nhân.
Những chiêu trò này của nàng, dù có những lúc là gặp may, nhưng đa phần là đâm thẳng vào chỗ yếu.
Hắn đây là đã cưới được một bảo bối mà!
Thông minh, lớn gan nhưng lại không lỗ mãng.
Nhưng hình như là quá lớn gan thì phải.
Bùi Nguyên Tu mỗi lần nhớ tới chuyện biên thành, lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay không biết cô gái nhỏ này lại nảy ra ý định gì. Bùi Nguyên Tu cảm thấy hắn rất mong đợi.
Lung Nguyệt cười tủm tỉm nói với hắn: “Thiếp có một biện pháp rất tốt, chỉ đợi nàng ta tự đâm đầu vào mà thôi.”
“Nàng ấy, nhất quyết không chịu nói!” Bùi Nguyên Tu cưng chiều nói.
Ba ngày sau khi hai vợ chồng nói chuyện, Mạc thị thiếu kiên nhẫn tìm tới cửa. Không có biện pháp mà, không tìm thấy Lưu Hải, chuyện này liền cứ mãi không giải quyết được. Thực ra trong lòng Mạc thị cũng không nỡ. Nàng vẫn luôn hiểu Lưu Hải, hắn là người mềm lòng, nếu không cũng đã không mặc nàng quấy nhiễu bấy lâu. Nếu Lưu Hải chịu nhận, nàng tự thề về sau sẽ sống với hắn thật tốt.
Lần trước nàng tựa như người đàn bà chanh chua gây chuyện bị Vương phi ép vào phủ, hôm nay nàng đã được ‘cao nhân chỉ điểm’, cũng không nói cầu xin Vương phi làm chủ nữa, chỉ ôm đứa bé ngồi trên bậc thang lau nước mắt.
Cửa ngách của Tĩnh Bắc Vương phủ mặc dù ở trong ngõ, người lui tới không nhiều lắm, thế nhưng vẫn luôn có vào cá nhân yêu thích việc hóng chuyện, hơn nữa nhìn Mạc thi đáng thương, cho nên càng có nhiều người tụ lại.
Có lão nhân hỏi nàng: “ Vị nương tử này, có chuyện gì mà ngồi khóc ở đây thế?”
Mạc thị thấy có người hỏi thăm, ấn theo ‘ cao nhân chỉ điểm’ nói: “Tiểu phụ nhân là tới đây tìm phu quân, hắn làm người hầu ở nơi này, đã nhiều ngày chưa từng về nhà.” Dứt lời liền vùi mặt vào người đứa trẻ than khóc ỷ ôi.
“Nơi này là cửa ngách Vương phủ mà! Phu quân ngươi đến ngày nghỉ tự nhiên sẽ về nhà thôi.”
Có bách tính vây xem nói. Nam nhân trong nhà mấy ngày không về liền tìm cớ, có những người hầu một năm không về được mấy ngày thì phải làm sao?
“Ô….” Mạc thị khóc, đứt quãng nói: “Đại nương có điều không biết, phu quân nhà ta không biết phát khùng cái gì hay nghe lời người khác nói, hắn bảo đứa bé này không phải là con hắn…..ô ô….sau đó hắn sập cửa bỏ đi, nói không bao giờ trở lại nữa. Danh tiết nữ nhân là chuyện lớn, hắn nói như vậy ta biết sống làm sao? Còn có đứa con đáng thương của ta….” Dứt lời lại thất thanh khóc rống lên.
Mọi người nghe nói vậy, có thở dài, có lắc đầu, còn có người khịt mũi.
Chợt có người nói: “Đại hộ nhà cao cửa rộng luôn hỗn loạn, hay nam nhân nhà nàng ta nghe sàm ngôn ở đâu….”
“Ừ, không lẽ….” Có người gật đầu phụ họa.
Lại có người nói: “Có thể là coi trọng đại nha hoàn có dung mạo trong đó rồi cũng nên.”
“Ai, lời này cũng đúng, ta mấy lần có thấy có cô nương xinh đẹp từ cửa ngách đi ra, bộ dạng kia có thể so với tiểu thư nhà phú thương mà.”
Mạc thi nghe có người nói, vội vàng khóc lóc kể lể: “Hu hu, chư vị đều là người sáng suốt, tiểu phụ nhân cần các ngài nói đôi câu…”
Cửa ngách Vương phủ đột nhiên mở cửa, khuôn mặt Lưu Hải tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Chỉ nghe hắn nổi giận quát: “Nữ nhân này thật là không biết liêm sỉ!”
Từ hôm Mạc thị bị Lung Nguyệt gạt vào trong Vương phủ nửa ngày, mấy ngày nay ngược lại rất yên tĩnh.
Lưu Hải vì tránh nàng nên vẫn luôn ở lại trong phủ.
Lung Nguyệt đã biết vì sao nàng ta phải rời nhà, sau đó ở đâu và vì sao đến bây giờ mới trở về.
“Ai! Đứa nhỏ này thật đáng thương.”Lung Nguyệt cầm thìa bạc đút lòng đỏ trứng cho Đình ca nhi, khẽ thở dài, nói khẽ với Bùi Nguyên Tu.
“Đây cũng là mệnh, không oán người được.”Bùi Nguyên Tu buông thư trong tay xuống, nhìn con trai phấn ngọc điêu mài núp trong ngực Anh Lạc cô cô, tiểu tử này thật biết cách đầu thai mà!
“Cũng không biết Lưu Hải định làm gì nữa…”Lung Nguyệt cầm khăn bông mềm nhẹ nhàng lau lòng đỏ trứng bên khóe miệng cho bé con.
“Định làm cái gì cũng không thể nuôi nhi tử hộ người khác! Cái mũ xanh rờn đó nam nhân bình thường nào dám mang chứ!”Bùi Nguyên Tu không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lung Nguyệt suy nghĩ một chút cũng thấy phải, tuy chuyện này lúc trước là nàng tự nguyện ra mặt nhưng ngẫm lại thì đúng là không có nam nhân nào lại chịu nhục nuôi thay con người khác được.
“Chuyện này nàng tính xử trí thế nào?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
Từ hôm mật thám truyền tin tức về, cô nàng này liền không làm gì cả.
“Thiếp chính là đang ôm cây đợi thỏ!” Lung Nguyệt cười đáp lại.
“Lại ra chủ ý xấu nào rồi?” Bùi Nguyên Tu thật sự lấy làm tò mò với cái đầu nho nhỏ kia của vợ mình, những chuyện xấu nàng nghĩ ra cũng nhiều lắm.
Năm ngoái hai chiêu ‘Ngao ưng’ và ‘Tiếu hình’ thực sự dùng rất tốt.
Nói tới hai chiêu này, Bùi Nguyên Tu chợt nhớ ra tử sĩ ám vệ Thất lúc báo cáo đã thuận miệng nói một câu: “ Cách tiểu Bùi quản sự huấn luyện tử sĩ gần đây thật khiến người khác giận sôi mà. Cho ăn cho uống, không đánh không mắng, cũng không cần giết sói hoang đấu chó dữ, chỉ là không cho ngủ, sau đó dắt dê tới liếm lòng bàn chân, thực sự so với việc khoét thịt càng làm cho người ta khó chịu hơn.” Cuối cùng còn kết luận một câu: “Thật thất đức!”
Bùi Nguyên Tu nghe xong, ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng phất tay cho hắn lui xuống, sợ lời hắn nói ra lại vào tai Lung Nguyệt.
Sau đó hắn lại gọi Bùi Tiểu đến hỏi.
Tiểu tử kia chỉ nói: “Vương phi có thể nghĩ ra mấy chiêu này khó tránh khỏi không bị người khác biết được….Khà khà, tiểu nhân đây là đang phòng ngừa chu đáo trước…”
Không nói đến cái này, trước đây nàng còn nghĩ ra cách dùng băng và bùn gia cố lên tường thành, sau đó ban ngày thử cho trâu điên giả làm địch tiến đánh.
Lùi trước nữa, lại lấy lui làm tiến để Tiểu Mã tiên sinh cưới được Thẩm Mạt Nương, còn có tự mình thay tiên mẫu đòi đồ cưới từ trong tay Bùi lão phu nhân.
Những chiêu trò này của nàng, dù có những lúc là gặp may, nhưng đa phần là đâm thẳng vào chỗ yếu.
Hắn đây là đã cưới được một bảo bối mà!
Thông minh, lớn gan nhưng lại không lỗ mãng.
Nhưng hình như là quá lớn gan thì phải.
Bùi Nguyên Tu mỗi lần nhớ tới chuyện biên thành, lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay không biết cô gái nhỏ này lại nảy ra ý định gì. Bùi Nguyên Tu cảm thấy hắn rất mong đợi.
Lung Nguyệt cười tủm tỉm nói với hắn: “Thiếp có một biện pháp rất tốt, chỉ đợi nàng ta tự đâm đầu vào mà thôi.”
“Nàng ấy, nhất quyết không chịu nói!” Bùi Nguyên Tu cưng chiều nói.
Ba ngày sau khi hai vợ chồng nói chuyện, Mạc thị thiếu kiên nhẫn tìm tới cửa. Không có biện pháp mà, không tìm thấy Lưu Hải, chuyện này liền cứ mãi không giải quyết được. Thực ra trong lòng Mạc thị cũng không nỡ. Nàng vẫn luôn hiểu Lưu Hải, hắn là người mềm lòng, nếu không cũng đã không mặc nàng quấy nhiễu bấy lâu. Nếu Lưu Hải chịu nhận, nàng tự thề về sau sẽ sống với hắn thật tốt.
Lần trước nàng tựa như người đàn bà chanh chua gây chuyện bị Vương phi ép vào phủ, hôm nay nàng đã được ‘cao nhân chỉ điểm’, cũng không nói cầu xin Vương phi làm chủ nữa, chỉ ôm đứa bé ngồi trên bậc thang lau nước mắt.
Cửa ngách của Tĩnh Bắc Vương phủ mặc dù ở trong ngõ, người lui tới không nhiều lắm, thế nhưng vẫn luôn có vào cá nhân yêu thích việc hóng chuyện, hơn nữa nhìn Mạc thi đáng thương, cho nên càng có nhiều người tụ lại.
Có lão nhân hỏi nàng: “ Vị nương tử này, có chuyện gì mà ngồi khóc ở đây thế?”
Mạc thị thấy có người hỏi thăm, ấn theo ‘ cao nhân chỉ điểm’ nói: “Tiểu phụ nhân là tới đây tìm phu quân, hắn làm người hầu ở nơi này, đã nhiều ngày chưa từng về nhà.” Dứt lời liền vùi mặt vào người đứa trẻ than khóc ỷ ôi.
“Nơi này là cửa ngách Vương phủ mà! Phu quân ngươi đến ngày nghỉ tự nhiên sẽ về nhà thôi.”
Có bách tính vây xem nói. Nam nhân trong nhà mấy ngày không về liền tìm cớ, có những người hầu một năm không về được mấy ngày thì phải làm sao?
“Ô….” Mạc thị khóc, đứt quãng nói: “Đại nương có điều không biết, phu quân nhà ta không biết phát khùng cái gì hay nghe lời người khác nói, hắn bảo đứa bé này không phải là con hắn…..ô ô….sau đó hắn sập cửa bỏ đi, nói không bao giờ trở lại nữa. Danh tiết nữ nhân là chuyện lớn, hắn nói như vậy ta biết sống làm sao? Còn có đứa con đáng thương của ta….” Dứt lời lại thất thanh khóc rống lên.
Mọi người nghe nói vậy, có thở dài, có lắc đầu, còn có người khịt mũi.
Chợt có người nói: “Đại hộ nhà cao cửa rộng luôn hỗn loạn, hay nam nhân nhà nàng ta nghe sàm ngôn ở đâu….”
“Ừ, không lẽ….” Có người gật đầu phụ họa.
Lại có người nói: “Có thể là coi trọng đại nha hoàn có dung mạo trong đó rồi cũng nên.”
“Ai, lời này cũng đúng, ta mấy lần có thấy có cô nương xinh đẹp từ cửa ngách đi ra, bộ dạng kia có thể so với tiểu thư nhà phú thương mà.”
Mạc thi nghe có người nói, vội vàng khóc lóc kể lể: “Hu hu, chư vị đều là người sáng suốt, tiểu phụ nhân cần các ngài nói đôi câu…”
Cửa ngách Vương phủ đột nhiên mở cửa, khuôn mặt Lưu Hải tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Chỉ nghe hắn nổi giận quát: “Nữ nhân này thật là không biết liêm sỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.